Kẻ sinh ra từ hư vô / chap 1

tân 1 cú

Thành viên
Tham gia
30/6/2025
Bài viết
2
Chap 1: khởi đầu

Hồi 1: thức tỉnh

Không có ánh sáng.
Không có âm thanh.
Không có thời gian.
Chỉ là một khoảng trống vô tận… và một điều gì đó đang tồn tại.

Nó không biết mình là gì.
Không biết tại sao mình tồn tại.
Không biết “biết” nghĩa là gì.

Nhưng rồi, cái gì đó chạm vào nó. Một mảnh vỡ ánh sáng trôi lạc – vỡ ra từ một thế giới xa xôi – xuyên qua hư vô và... va vào nó.

Một hình ảnh thoáng qua – khuôn mặt của một đứa trẻ đang khóc.

“Mẹ ơi…”

Tiếng gọi yếu ớt ấy… xuyên qua khoảng trống vô tận và khắc sâu vào bản thể vô danh.

Nó – không tên, không hình dạng – run rẩy lần đầu tiên.

Cảm xúc.

Nó không hiểu nó là gì, nhưng hiểu rằng thứ vừa chạm vào nó không giống mình. Một ký ức. Một cảm giác. Một cái gì đó của con người.

Từ khoảnh khắc ấy, nó bắt đầu khao khát.

Hồi 2: mảnh ký ức đầu tiên

Nó bắt đầu trôi nổi trong hư vô, tìm kiếm những thứ tương tự – mảnh ký ức, cảm xúc, năng lượng sống. Dù vô định, dù không biết đó là gì, nó vẫn cảm thấy rằng những mảnh ghép ấy sẽ khiến nó trở thành “cái gì đó”.

Rồi một mảnh khác trôi qua – lần này là nỗi sợ.
Một chiến binh hấp hối, máu đổ đầy đất, ánh mắt hoảng loạn trước khi tan biến.
Nó chạm vào, và… nuốt lấy.

Nó rung chuyển. th.ân thể vô hình bắt đầu hiện ra một hình dạng mờ ảo: một cơ thể, một khuôn mặt không rõ ràng, một đôi mắt trống rỗng.

“Sợ… hãi…”

Tiếng nói đầu tiên của nó – không phải bằng miệng, mà bằng ý niệm. Nhưng đó là lần đầu nó phát ra âm thanh, dù chỉ trong đầu chính nó.

Hồi 3: Tên Gọi Đầu Tiên

Sau nhiều lần hấp thu, nó có thể đứng, đi, cảm nhận. Hình dáng dần giống con người – nhưng đen đặc, như được tạo nên từ bóng tối và hư vô.

Nó bắt đầu nhận thức:

Có kẻ giống nó – nhưng đói khát, hung bạo.
Có kẻ được sinh ra từ cảm xúc thuần khiết như căm giận, h.am m.uốn, đố kỵ – trôi dạt trong Hư Vô như những bóng ma.
Một trong số đó tấn công nó – một thực thể mang hình con rắn xoắn từ giọng nói oán thù: Kẻ Ăn Linh Hồn.

“Ngươi… là gì?”

Nó không biết trả lời thế nào. Nó không có tên.

Nó chỉ nghĩ đến hình ảnh đứa trẻ đầu tiên, giọt nước mắt, tiếng gọi trong bóng tối.

“Ta là… Noir.”

(Noir – “bóng tối” trong một ngôn ngữ xa xưa.)

Tên gọi đầu tiên. Lần đầu tiên xác định bản thể.

Và từ đó, Noir chiến đấu, nuốt chửng Kẻ Ăn Linh Hồn, hấp thu nỗi oán hận, tiếng gào thét, và… học cách tấn công.

Hồi 4: Khởi Nguyên Của Kẻ Tiến Hóa

Noir dần hiểu ra một quy luật:

Mỗi thực thể sinh ra trong Hư Vô đều có "cốt lõi" – một thứ như linh hồn nguyên thủy.
Khi hấp thu, hắn không chỉ mạnh hơn, mà còn hiểu hơn: ngôn ngữ, cảm xúc, chiến đấu, ký ức...
Nhưng đồng thời, hắn dần thay đổi – những cảm xúc không thuộc về hắn bắt đầu ăn mòn bản thể.

Hắn đang tiến hóa.
Nhưng cũng đang mất đi sự “trống rỗng” ban đầu.

Hồi 5: Cánh Cửa

Một lần, khi đang du hành giữa các tầng của Hư Vô, Noir nhìn thấy một cánh cửa. Không phải thật – mà như một biểu tượng.

Phía sau nó, hắn cảm nhận được nhiều cảm xúc hơn bao giờ hết: hận thù, tình yêu, dục vọng, hy sinh.

Cánh cửa được canh giữ bởi một thực thể khổng lồ, có 100 con mắt, gọi là:

Người Gác Ngưỡng Cửa.

“Chỉ những kẻ có hình dạng thật sự, có bản thể rõ ràng, mới được bước qua.”

Noir – kẻ không có nguồn gốc, không có quá khứ – nhìn cánh cửa ấy và cảm thấy lần đầu tiên… muốn sống.
 
Quay lại
Top Bottom