Mảnh Ghép Méo Mó - Phần 1: Tiếng Gọi Từ Hẻm Sâu

TanTu23

Thành viên
Tham gia
26/4/2025
Bài viết
10
Thành phố vốn không có tên, hay đúng hơn, những cư dân của nó đã quá bận rộn với nhịp sống hối hả đến nỗi quên mất việc đặt cho nó một cái tên xứng đáng. Dù vậy, nó vẫn tồn tại, một đô thị khổng lồ với những tòa nhà chọc trời vươn thẳng lên trời xanh như những ngón tay gầy guộc, những đại lộ thênh thang và ánh đèn neon rực rỡ không bao giờ tắt. Nhưng ẩn mình sau vẻ hào nhoáng ấy là vô số những góc khuất bị lãng quên – những con hẻm chật hẹp, tối tăm, nơi ánh nắng mặt trời hiếm khi chạm tới, và thời gian dường như ngưng đọng.

Nam là một kiến trúc sư trẻ, cuộc sống của anh quay cuồng giữa những bản vẽ phức tạp và áp lực deadline. Căn hộ của anh ở tầng mười lăm một tòa nhà cao tầng, nhìn ra biển ánh sáng của thành phố về đêm. Mọi thứ đều có vẻ hoàn hảo, cho đến khi những điều kỳ lạ bắt đầu xuất hiện.

Ban đầu, chỉ là những âm thanh. Một tiếng thì thầm khe khẽ vọng lên từ đâu đó trong căn hộ vào những đêm khuya thanh vắng, không đủ rõ để nhận biết, nhưng đủ để gieo rắc sự bất an. Nam thường gạt đi, cho rằng đó chỉ là tiếng gió, hoặc do anh quá căng thẳng. Nhưng rồi, những hình ảnh bắt đầu hiện hữu. Thoáng qua trong gương phòng tắm khi anh đánh răng, một bóng hình mờ ảo lướt qua phía sau. Hoặc trên những ô cửa kính của xe buýt khi anh đi làm, anh thề mình đã nhìn thấy một phiên bản méo mó của chính mình, với đôi mắt rỗng tuếch và nụ cười ghê rợn, chỉ trong một cái chớp mắt.

Sự bất an dần chuyển hóa thành một sự ám ảnh. Nam bắt đầu chú ý đến một con hẻm cụt nằm giữa hai tòa nhà cao tầng gần văn phòng anh. Nó luôn tối tăm, ẩm ướt, và bốc lên một mùi hương lạ lùng, vừa hăng hắc vừa ngọt lợm, giống như mùi của kim loại và hoa đang thối rữa. Dù nó không có lối ra, nhưng Nam thường có cảm giác như có thứ gì đó đang vẫy gọi từ sâu bên trong. Anh thường xuyên đứng lại, nhìn chằm chằm vào cái hố đen hun hút đó, một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trỗi dậy.

Một buổi chiều mưa phùn, khi đi ngang qua con hẻm, ánh mắt Nam vô tình dừng lại ở một vật thể nhỏ nằm sát bức tường bẩn thỉu. Đó là một mảnh kính vỡ, hình dạng kỳ lạ, không giống bất kỳ loại kính nào anh từng thấy. Nó có màu xám đục, và khi anh nhặt lên, anh thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong đó bị bóp méo một cách đáng sợ: khuôn mặt anh dài ra, đôi mắt trũng sâu và nụ cười kéo dài đến mang tai. Nam rùng mình, nhưng một lực hút vô hình nào đó khiến anh không thể vứt bỏ nó đi. Anh cất nó vào túi áo khoác, và từ khoảnh khắc đó, cảm giác bất an không còn là mơ hồ nữa, nó trở nên rõ ràng và sắc nét hơn bao giờ hết.

Nam bắt đầu nghi ngờ chính mình. Anh có đang bị điên không? Áp lực công việc, thiếu ngủ, hay những giấc mơ kỳ lạ đang ám ảnh anh? Nỗi sợ hãi lớn nhất không phải là những gì anh nhìn thấy hay nghe thấy, mà là nỗi sợ hãi về việc mất đi sự tỉnh táo, mất đi khả năng phân biệt đâu là thực tại. Nhưng sâu thẳm trong lòng, anh biết rằng những gì đang xảy ra không phải là sản phẩm của trí tưởng tượng. Tiếng gọi từ con hẻm sâu, hình ảnh méo mó trong mảnh kính, và cảm giác có thứ gì đó đang rình rập trong bóng tối – tất cả đang kéo anh vào một vực thẳm mà anh không biết liệu mình có thể thoát ra.
 
Quay lại
Top Bottom