whyhas
Thành viên
- Tham gia
- 29/4/2025
- Bài viết
- 4
Phong Ấn Vĩnh Hằng
Từ thuở hồng hoang, thiên địa phân tranh, vạn vật chưa thành hình, chỉ tồn tại hai giới: Ma Tộc và ThầnTộc.Ma Tộc sinh ra từ oán niệm, bóng tối và dục vọng của trời đất. Thần Tộc sinh ra từ linh khí, cỏ cây và tinh tú của vũ trụ. Hai tộc như nước với lửa, xung đột không ngừng, chiến hỏa lan khắp thiên địa.
Trong cuộc đại chiến kéo dài cả trăm năm, Nhân Giới chỉ là một mảnh đất hoang, nơi phàm nhân bị dày vò dưới gót giày của cả hai tộc — làm nô lệ, hiến tế, vật thí nghiệm hoặc chiến lợi phẩm.
Thế gian tưởng chừng mãi mãi chỉ là đấu trường của hai thế lực bất tử. Nhưng rồi Ma Thần Vương, kẻ mạnh nhất trong lịch sử Ma Tộc, thức tỉnh — hắn không chỉ mang sức mạnh hủy diệt, mà còn là hiện thân của sự bất tử. Máu hắn có thể đốt cháy cả trời cao, ánh mắt hắn có thể đóng băng mọi linh hồn.

Khi mọi hy vọng dường như tắt lịm, một Thượng Thần vô danh từ tận sâu trong vòng luân hồi ngàn kiếp xuất thế. Người không tên, không cội nguồn, không thân phận — chỉ mang theo một thanh kiếm được rèn từ ánh sáng cuối cùng của vũ trụ.

Trận chiến giữa Ma Thần Vương và Thượng Thần kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, bầu trời nứt toác, đất nứt vỡ, máu nhuộm đỏ cả sông Ngân.
Nhưng Ma Thần Vương… không thể bị giết.
Cuối cùng, Thượng Thần dùng chính linh hồn, thân xác và ngàn kiếp tu hành để phong ấn Ma Vương vào Thạch Huyết Trụ, một tảng đá khổng lồ dựng giữa giao giới Ma – Yêu, tạo ra một kết giới vĩnh hằng.
Phong ấn đó có một lời nguyền:
Kể từ đó, chiến tranh lắng xuống, nhưng hận thù vẫn như ngọn lửa âm ỉ cháy dưới lớp tro tàn.“Ma – Thần quyết đấu đến khi cùng chấp nhận hòa bình.”
Phong ấn thành hình, tam giới im lặng, nhưng chiến trường giữa hai tộc – nơi máu chảy thành sông, oán khí dâng tận trời – lại để lại một vết thương vĩnh viễn cho Nhân Giới.
Ngay tại trung tâm của lục địa, một đám mây đen dày đặc không bao giờ tan biến trôi lơ lửng trên bầu trời. Người đời gọi nơi đó là Huyết U Vân. Ánh sáng không thể xuyên qua nó, khiến vùng đất phía dưới vĩnh viễn chìm trong bóng tối. Từ đó, sinh ra những yêu vật, yêu thú, và quái nhân, sinh linh dị biến bởi hấp thụ năng lượng tiêu cực còn sót lại từ đại chiến.

Chính vùng đất tàn tích này trở thành trung tâm quyền lực và tham vọng của khắp thế gian. Các bộ tộc người, khi bắt đầu học được cách tu pháp, đã lần mò vào chiến trường cũ, nhặt nhạnh những binh khí bị bỏ lại của Thần và Ma để rèn đúc nên sức mạnh của riêng mình.
Từ đó, bốn vương quốc lớn dần hình thành xung quanh Huyết U Vân:
- Vân Mộc Quốc: miền rừng rậm phương Nam, tôn thờ thiên nhiên, sống hòa hợp với linh khí trời đất, tộc nhân tu hành dựa vào cảm ứng cỏ cây.
- Hoang Lang Quốc: vùng sa mạc phía Tây, dân man di, sống hoang dã, chiến đấu bằng sức mạnh thuần túy và bản năng thú tính.
- Yêu Linh Quốc: tọa lạc phía Đông, nơi yêu tộc mới được sinh ra từ linh khí hỗn loạn của đại chiến, không thuần Yêu cũng chẳng phải Ma – mạnh mẽ nhưng bất ổn.
- Thiên Phong Quốc: nhân tộc duy nhất, nằm giữa Vân Mộc và Hoang Lang, phát triển nhờ những binh khí cổ đại. Họ xây dựng văn minh bằng học vấn, pháp trận, nhưng lại luôn sống trong sợ hãi và tham vọng.
Thế gian tưởng như đã bước vào kỷ nguyên mới — nhưng bản chất của con người chưa từng thay đổi.
Khi số lượng phàm nhân ngày một đông đúc, lòng tham bắt đầu trỗi dậy. Những lời dạy của Thần, sự kính sợ với giới linh thiêng dần bị lãng quên. Các quốc gia dùng pháp lực chiếm đoạt lẫn nhau, các bậc tu sĩ không còn cầu đạo mà chỉ cầu quyền lực.
Con người phản bội các vị Thần.
Họ thách thức luật trời, hủy hoại những di tích linh thiêng, thậm chí phong tỏa linh khí thần điện để tự mình khai thác. Thần linh nổi giận, nhưng không trừng phạt – mà chỉ lặng lẽ rút lui khỏi thế gian, bước vào Cõi Vĩnh Hằng, nơi không còn vướng bụi trần.
Kể từ đó, Thần không còn can dự vào thế sự. Tam giới mất trụ cột, chỉ còn lại phàm nhân đấu đá, yêu tộc tan rã, và Ma Tộc… bắt đầu rục rịch cựa mình trong bóng tối.
Giữa lòng Huyết U Vân, một lời thì thầm vang lên qua từng đêm trăng máu:
Trong bốn vương quốc, âm mưu hồi sinh Ma Vương bắt đầu manh nha – kẻ phản thần, kẻ thù truyền kiếp, và những con người tin rằng thống trị bằng bóng tối là con đường duy nhất.“Đến lúc rồi… Ma Vương sắp tỉnh giấc… Cánh cổng phong ấn đã lung lay…”