๖ۣۜChương 5 : Áng mây chiều
"Tôi muốn được nghe lại khúc nhạc ấy, nhưng tôi cũng không muốn nghe lại. Tôi muốn được gặp lại cô ấy, nhưng tôi cũng không muốn gặp lại. Chậc! Cơn mưa!!!"
..............
Basem, mười bốn năm trước,...
Basem, một thị trấn nghèo nàn nằm phía tây bắc Ailes. Ailes là một tiểu quốc giáp ranh với đại đế quốc Aube. Nhắc đến Ailes người ta hay nghĩ đến một sự thật phũ phàng là kẻ yếu luôn khuất phục trước kẻ mạnh. Vì là một nước nhỏ nên Ailes luôn phải chịu thiệt thòi do sự bóc lột cũng như ngang ngược từ các nước lớn, người dân nơi đây lúc nào cũng phải chịu khổ cực, bần hàn và nhục nhã. Đối với họ cuộc sống không khác nào bể khổ, tất cả bị bao trùm bởi tuyệt vọng, một hiện thực không màu sắc và không có điểm dừng. Thế nhưng đối với Xiao Lin thì lại khác, cuộc sống này vẫn còn màu hồng, chỉ là ...
....................................................................
Mặt trời dần khuất dạng sau một ngày mệt mỏi cố len lỏi những tia sáng yếu ớt của mình. Dù đã cố gắng như vậy đấy nhưng chốc chốc vẫn có vài đám mây nhẫn tâm che đi cái hào quang ấy. Cũng như họ những con người, cơ mà cõ lẽ trong tâm niệm họ cũng đã quên mất mình là con người rồi. Cố gắng từng ngày để lo toan cho cái thứ được gọi là cuộc sống để có thể nhìn thấy ngày mai, đó quả là kỳ tích rồi. Người cố gắng làm gần như kiệt sức để lo cho hai đứa con thơ và cô vợ ốm yếu, kẻ thì thân mang bệnh nặng nhưng vẫn phải lết thây đến các lò luyện kim để mà hít thứ hơi độc ấy hằng ngày cũng chỉ vì cái thứ được gọi là gia đình.
Có gã đã từng nghĩ tại sao mình phải nuôi cô ta, cái thứ được gọi là vợ ấy cơ chứ. Nghĩ vậy hắn liền trở về nhà với thanh dao vừa trộm được, nhưng cuối cùng hắn cũng không thể xuống tay với vợ mình. Cô ấy nở một nụ cười với hắn khi đang nằm liệt trên gi.ường với căn bệnh quái ác. Khi ấy, hắn đã khóc, khóc như một đứa trẻ, sao hắn có thể làm điều ấy với vợ mình cơ chứ, có trách thì trách ông trời không có mắt thôi.
Thiết nghĩ, cuộc sống là gì ? Một mớ bòng bong, không hơn không kém.
Uống lấy ngụm nước cho cổ họng bớt khô sau vài mẩu truyện vừa kể, người đàn ông đứng dậy chào tạm biệt mọi người rồi vác chiếc xẻng lên vai và cùng cậu con lớn ra về. Đưa tay lên túi áo ông lấy ra mẩu thuốc lá chỉ còn phân nửa và đốt lửa kéo một hơi, rồi khạc ra cục đàm to tướng, đục ngầu, có lẫn cả máu sau vài tiếng ho khó nhọc. Đã hơn năm năm rồi, ngày nào cũng vậy, cứ từ tờ mờ sáng ông đã phải đến mỏ than này để mà hít bụi. Ừ thì độc. Ừ thì không tốt cho sức khỏe đấy. Nhưng miễn sao vợ con ông được sống là vui rồi. Thế nhưng chẳng có gì là trọn vẹn. Hai năm trước, một dịch bệnh quái ác tràn qua ngôi làng đáng thương ấy và nó đã cướp đi người vợ thân yêu của ông. Tưởng rằng con người ấy sẽ gục ngã nhưng một nghị lực phi thường đã thúc đẩy người đàn ông ấy bước tiếp. "Con đói!!!", đấy là sức mạnh của người đàn ông khốn khổ. Ngước lên nhìn bầu trời trong ánh chiều tà, ông bỗng cảm thấy lòng mình thật trống trải, lại một ngày nữa sắp qua.
- Lin à!!! Về nào!
Sau tiếng gọi con bé vội bỏ mớ đồ chơi tự chế từ đống phế liệu mà chạy về phía người đàn ông trung niên đang đứng cạnh một đứa trẻ. Có vẻ đây là bố và anh của nó.
- Papa!!! Anh hai!!! - Con bé chạy đến ôm chặt lấy chân bố như thể lâu rồi mới gặp.
- Ấy! Sao cha đi được!? Thôi nào!!! - Ông bố loạng choạng suýt ngã vì con bé.
- Không!!!
Cốp!!!
- Óa!!! ... hu oa ... Anh hai đáng ghét!!! - Con bé ôm đầu ứa nước mắt.
- Đang mệt đứt cả hơi mà cứ...
Cốp!!!
- Ahhh!!! Sao cha cốc đầu con?
- Thằng ranh!!! Dám cốc đầu con gái yêu của ta thế hả? - Nghiến răng, siết tay, hai mắt long sòng sọc. Cơ mà trông ông buồn cười hơn là sợ.
- Thế con là cái gì hả? - Mí mắt giật giật, thằng anh ngồi bệt xuống đất nhìn cha nó như đang đợi câu trả lời.
Lúc này lão mới ngớ người ra, hết gãi đầu rồi lại gãi tai, hết nhìn hai đứa đang vừa hăm he nhau vừa xoa xoa cái đầu đau rồi lại nhìn trời nhìn đất. Lúc nãy thấy thằng lớn cốc con bé một cái mà sót quá thành ra nói lỡ lời, giờ chẳng biết phải nói như thế nào cho vừa nữa. Con thì đứa nào cũng là con thôi, cơ mà bé con mới có 6 tuổi còn anh nó thì đã 14 rồi. Theo lẽ đương nhiên, tuy hơi phũ một chút thì bậc cha mẹ nào cũng quan tâm đứa nhỏ hơn thôi.
- À ... thì ... - Ông gãi đầu cố tình lảng tránh.
- Cha nói đi chứ!!! Chậc!!! Nha đầu này, còn dám đứng đó chọc điên anh mày à? - Quay sang quát nhỏ em khi mà con bé đang đứng le lưỡi chọc quê.
- Thôi mà Kaido! Con biết là ta đều thương hai đứa mà. À mà bữa tối nay có thịt đấy! - Cười híp mắt.
- Eo!!! Papa nhìn kìa, anh hai chảy nước dãi ướt hết cả áo rồi. Eo!!! Kinh quá!!! - Con bé khẽ rùng mình.
- C .. cái gì? - Vội quẹt mỏ. - Ực ... Ai ... ai nói? - Dứ dứ nắm đấm trước mặt nhỏ em.
- Đói đến vậy rồi sao? Nào nhanh về nào? Bữa tối cha sẽ nấu cho hai đứa món mà mẹ thích ăn nhất.
- Yeah!!! - Cả hai anh em cùng reo lên.
Cả ba vừa đi vừa nô đùa thật vui vẻ, dường như ở họ sự mệt mỏi hoàn toàn không hề tồn tại. Nhẹ nhàng rảo bước, chốc chốc lại cười vang. Người cha gầy gò cõng đứa con gái nhỏ trên vai đang đưa tay xoa đầu đứa con trai, rồi lại cười. Trong ánh hoàng hôn bóng ba cha con cứ kéo dài thật dài trên con đường đất lạnh.
……………………………..
Ánh đèn dầu yếu ớt khẽ lách qua khe cửa của ngôi nhà lụp xụp, xiêu vẹo vì năm tháng. Từ trong nhà mùi thơm của thức ăn thoang thoảng vào gió thật hấp dẫn, nhất là với hai anh em bé con. Mặc dù chỉ thoảng mùi thịt, thậm chí có khuấy đảo cả nồi cháo cũng khó mà tìm thấy được miếng thịt nào ra hồn, thế mà trông hai anh em bé con ăn thật ngon lành. Đi làm cả ngày người cha khốn khổ chỉ mua được ít thịt thừa về cho con, cũng lâu lắm rồi chúng chưa được ăn cái gì gọi là tử tế. Ngồi nhìn hai đứa con ăn rồi lại nhìn về phía bức ảnh của người vợ quá cố, bất chợt ông cười. Vậy là đến nay ông vẫn giữa chọn vẹn lời hứa của mình, rằng dù có ra sao cũng sẽ để cho hai con được sống, được khỏe mạnh và được yêu thương.
- Papa! Sao papa không ăn?
Cô bé tròn xoe mắt hồn nhiên hỏi cha. Thay vì trả lời, ông chỉ cười rồi ôm đứa con gái nhỏ vào lòng và bắt đầu thủ thỉ với nó về mẹ con bé. Rằng ông gặp bà ấy vào một chiều mưa lạnh đến nỗi môi không cử động được, rằng ông là người khiến bà ấy phải “đổ” như thế nào và rất nhiều chuyện khác nữa. Cứ mỗi khi ông cao hứng như thế này thì bé con lại tỏ ra thích thú lắm. Cô bé cứ ngồi chăm chú nghe cha kể chuyện rồi lại cười khúc khích, trông thật đáng yêu đến nhường nào. Nhưng rồi niềm vui bé nhỏ ấy sơm bị dập tắt khi đang đến hồi cao trào thì ông ho, ho ra máu. Thấy cô con gái nhỏ mếu máo, ông vội pha trò chọc cười nó và con bé cũng tươi cười trở lại duy chỉ có đứa anh vẫn đang quan sát cha nó với ánh mắt đầy lo lắng. Hơn ai hết ông biết rõ sức khỏe của mình, sau bao năm còng lưng hít bụi và hơi độc ở các mỏ than và lò luyện kim, cuối cùng cơ thể ấy cũng đã đến giới hạn của nó. Chẳng biết thời gian còn lại bao lâu và khi nào thì sợi dây sinh mệnh kia sẽ đứt nhưng chắc rằng dù chỉ là vài ngày ông cũng sẽ yêu thương hai đứa con của mình hết lòng.
Dìu người cha tội nghiệp vào gi.ường, Kaido - đứa anh - bắt đầu ngồi tĩnh lặng bên ông. Trong lòng cậu bé lúc này bị lấp đầy bởi những suy nghĩ rối bời, sự lo lắng cho sức khỏe của cha cũng như sự lo lắng một này kia sẽ thế nào khi không còn ông bên cạnh, sẽ phải làm thế nào khi mà đứa em gái còn quá nhỏ và sẽ thế nào khi hiện tại nó vẫn chưa có đủ dũng khí để gánh vác trách nhiệm ấy. Mọi thứ thực sự là quá sức đối với một đứa trẻ mới chỉ mười bốn tuổi. Bất chợt một làn hơi lạnh lùa vào qua ô cửa sổ khiến lòng nó thắt lại.
………………………………………
Nửa đêm hôm ấy, Xiao Lin bỗng nhiên thức giấc, thật ra cũng chẳng có vấn đề gì cả chỉ là bữa tối chót ăn nhiều cháo quá nên “bầu tâm sự” hơi quá tải. Khi trở lại gi.ường thì chợt có điều gì đó níu chân cô bé lại, khẽ dụi mắt để nhìn lại cho thật kĩ. Sao mà bầu trời hôm nay lạ quá, trong mắt cô bé những ngôi sao kia trông lớn hơn bình thường thì phải. Và hình như … chúng đang rơi.
Ầm!!!
Một ngôi sao bất ngờ rơi ầm xuống cánh đồng gần đó kéo theo hàng loạt những ngôi sao khác. Chúng bắt đầu rơi xuống dữ dội. Mặt đất như rung chuyển sau va chạm. Không một chút sợ hãi, cô bé Xiao Lin vụt khỏi cửa và chạy ào về phía cánh đồng kia. Trong nhận thức của một đứa trẻ bảy tuổi thì vẫn chưa hình thành cái gì gọi là nguy hiểm cả, đơn giản lúc này trong mắt con bé chỉ là một điều gì đó thật tuyệt vời và cần lại gần hơn để nhìn cho thật kĩ mà thôi. Cứ vậy con bé rời khỏi nhà mặc cho anh và cha đang nháo nhào tìm kiếm.
- Tuyệt quá!!! - Xiao Lin thốt lên khi nhìn thấy ngôi sao của mình.
Giữa cánh đồng một vật thể hình cầu lớn đang bốc cháy dữ dội, xung quanh mọi thứ như bị phá hủy hoàn toàn chẳng còn lại gì ngoài một thảm lửa. Bất chợt vật thể hình cầu mà cô bé cứ ngỡ là ngôi sao kia bỗng chuyển động. Từ bên trong khối cầu, hơi nước thoát ra tạo nên âm thanh như hơi thở phì phò của gã khổng lồ Fasolt. Thế rồi họ xuất hiện, những con người trong mớ vải kì lạ thứ mà từ trước đến nay Xiao Lin chưa từng thấy. Họ khoác lên người một màu trắng từ đầu đến chân, kẻ nào cũng cầm gươm, mặc giáp và đằng đằng sát khí, trông thật đáng sợ.
- Lin!!!
- Pa … ư ... ư!!!
- Suỵt!!!
Cuối cùng người cha tội nghiệp cũng tìm được con gái nhưng khi nhìn thấy đám người kia, ngay lập tức ông bịt miệng con bé lại vì hơn ai hết bản thân ông biết rõ chúng là ai. Bạch y, che kín mặt và cái họa tiết hình con rồng đỏ thẫm trên lưng, không còn nghi ngờ gì nữa bọn chúng là binh lính của Đế quốc Aube. Vội ôm đứa con bé bỏng vào lòng, mặc cho nó đang ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, ông vẫn tiếp tục chạy. Băng qua con đường đất lạnh quen thuộc, ông bỗng khụy xuống khi lồng ngực mình chợt nhói lên rồi vô thức bật ra vài tiếng ho. Đứng dậy toan bước tiếp nhưng đôi chân ông bỗng run rẩy một cách đáng thương khiến nó không tài nào di chuyển được. Trước mặt ông mọi thứ dần chìm trong biển lửa, chẳng còn lại gì ngoài màu sắc của chết chóc. Khốn nạn!!! Tại sao cứ phải là họ, những con người đáng thương ấy chẳng lẽ còn chưa đủ khốn khổ hay sao?
- Không thể... tha thứ!!!
Trong ánh lửa bập bùng, Xiao Lin đã nhìn thấy những giọt lệ đang tuôn ra từ đôi mắt đầy phẫn nộ của cha mình, chúng lăn dài trên gò má rồi đến khóe môi khi hàm răng đang nghiến chặt vào nhau giận dữ. Bất chợt cô bé nghe thấy một âm thanh lạ và cảm nhận như người cha vừa bị lắc mạnh. Nhìn ra phía sau, Xiao Lin chỉ thấy vật gì đó giống như một cái que sắt đang dính chặt vào lưng cha. Bỗng có tiếng tri hô từ phía sau, là bọn lính bạch y, hai cha con đã bị phát hiện mất rồi. Bé con phải sống, đó là tất cả những gì ông nghĩ được trong lúc này, thế rồi cứ vậy ôm con bé thật chặt mà cố sức chạy, chỉ cần qua con đê kia nữa thôi, nơi đứa anh đang đợi.
- Ư...! Ah...!!!
- Papa!!! Hức, papa sao vậy? - Con bé bắt đầu rơm rớm nước mắt khi nhìn thấy lưng người cha tội nghiệp ướt đẫm máu.
- Không! Papa không sao. Nhưng mà papa không đi tiếp được nữa rồi. Chạy thật nhanh qua con đê kia đi, anh con đang đợi đó. - Ông thều thào yếu ớt.
- Bọn chúng đây rồi!!! - Tiếng tri hô.
- Papa ...
- NHANH! - Bất ngờ ông nạt lên làm con bé giật nảy mình. - ĐI NGAY!!!
Bé con òa khóc chạy đi, vừa dụi mắt vừa nói trong tiếng nấc : "Papa ... là người ... xấu ...hu ... oa ..." mà đâu biết rằng ở phía sau người cha tội nghiệp kia đang cười với đôi mắt đẫm lệ.
"Cha yêu các con nhiều lắm!"
...................................................................................
- Này,...
Xiao Lin choàng tỉnh khi đang mơ màng ngắm mưa bên cửa sổ bởi một giọng nói quen thuộc. Là Nova, ông già hay lèm bèm.
- Trông con có vẻ không ổn. - Nova ngồi xuống cạnh bên toan châm lửa hút thuốc nhưng lại thôi.
- Không, chỉ là... một chút kỉ niệm chợt ùa về... - Cô khẽ cúi đầu.
- Hmmm... Mà thôi cậu bé...
- Đừng nhắc đến hắn nữa. - Xiao Lin liền cắt lời. - Nhắc đến chỉ thấy bực.
- ....!? - Nova nhướng nhẹ chân mày lên tỏ ra tò mò.
Và rồi cô nàng tuôn luôn một tràng cho hả cơn tức. Thì ra là tối qua khi mà cô đang nói cho nó nghe về Undertaker thì ... nó lăn ra ngủ, trong khi đấy lại là kẻ cứ hối cô kể. Thật là tức quá đi mà!
Sau một hồi nhặng xị hết cả lên, Xiao Lin vớ vội tách trà uống ực một hơi rồi lại trở về với vẻ điềm tĩnh ban đầu. Dù khó hiểu lắm nhưng Nova cũng chỉ gãi đầu vài rồi lại nhún vai cho qua, kể mà cũng vui, lâu rồi không thấy cô bé như thế này. Nhớ lần đầu gặp Xiao Lin là khoảng 14 năm trước, một cô bé nhút nhát và hay khóc, cơ mà cũng thật dễ thương làm sao. Trong cuộc trinh phạt năm đó, cả cha và anh con bé được cho là đã chết, kể cả bản thân nó cũng suýt không giữ được mạng nếu như Boss không xuất hiện. Với kẻ không tuổi như Nova thì Xiao Lin lúc nào cũng là đứa con gái bé bỏng ngày nào mà anh hết mực thương yêu mà thôi. Đưa mắt nhìn đứa con gái yêu một lần nữa Nova bỗng giật mình nhận ra một điều rằng, con gái mình đã trưởng thành mất rồi. Nhanh thật, mới ngày nào còn là bé con hay khóc mà bây giờ đã trở thành một cô gái ngoài hai mươi rồi. Thật là nhớ quá đi mất, nụ cười của con bé. Vô thức Nova nhoẻn miệng cười rồi lại nhìn ra phía ngoài kia qua ô cửa vuông nhỏ khi mà mưa đang tí tách rơi. Một cơn mưa lặng lẽ giữa mùa hè.