***********************
- Hả??? Mẹ nói gì cơ??? Con thi đỗ đại học rồi mẹ lại muốn con nghỉ học ưh??? -Ariel phụng phịu.
Bà Lâm cũng chẳng bik nói sao, nhìn đứa con gái iu buồn như vậy mà cũng ko thể làm cách khác được:
- Đành chịu thôi con àh, tiền mẹ dành dụm bấy lâu nay lo thuốc thang cho bố con rồi, còn đâu tiền để con nộp học phí chứ.....Mẹ xin lỗi....
Nói đến đó bà Lâm nước mắt trào ra, thấy mẹ vậy Ariel cũng hỉu phần nào nỗi lòng của mẹ, con bé tự trách mình rồi ôm chầm lấy mẹ:
- Mẹ, con đã ko hiểu, con xin lỗi mẹ. Mẹ đừng khóc nữa!!!
Bỗng có tiếng gọi ngoài cổng:
- Có ai ở nhà ko???
Bà Lâm vội chùi nước mắt rồi chạy ra mở cổng. Trước cổng nhà bà là một toán người mặc đồ vét đen. Nhìn giống dân khủng bố, bà hoảng:
- Các người muốn gì??? Ở đây ko có gì cho các người lấy đâu.
Một người đàn ông bước từ chiếc xe ô tô sang trọng ra, ông này cũng lớn tuổi oài. Một tay chống gậy, 1 tay ra hiệu cho mấy người áo den kia tránh sang 1 bên và hắng giọng:
- Bà Lâm, xin chào bà!!!
Bà Lâm king ngạc:
- Cụ là ai??? Sao bik tên tui???
Ông cụ bỏ mũ ra và mỉm cười:
- Bà ko nhận ra tôi sao??? Tôi là Trịnh Phong đây mà.
Bà Lâm ngớ người ra, sau vài giây, như đã nhớ ra ông lão là ai bà liền hổ hởi:
- Ôi, té ra là bác Trịnh đây sao?!? Trời đất, bác bữa nay già qua nên tui nhận hok ra.....àh hok, bác bữa nay nhìn khác quá.
Ông lão mỉm cười rồi chợt chuyển cái nhìn sang hướng Ariel đang đứng sau lưng mẹ và nói:
- Đây là con gái bà sao???
Bà Lâm quay lui nhìn Ariel và kéo nó lên phía trước:
- Vâng, đây là Ariel, con gái út của tui. Mau chào ông đi con!
Ariel cúi đầu lễ phép:
- Cháu chào ông. Mời ông vào nhà chơi.
Rồi cả ba bước vào nhà, đám người mặc đồ đen vẫn đứng gác ngoài cổng, duy có 1 người thân tín theo ông lão vào nhà.
_____________________________
Ella vừa đi vừa huýt sáo, nó dừng chân trước cổng. Thấy có 1 chiếc xe xịn rất đẹp, roài lại có 1 toán người mặc đồ đen giống mấy tên khủng bố kinh khủng. Nó ngớ người ra trong giây lát, rồi đi qua đi lại trước cổng. Nó lẩm bẩm:
- Quái, đây có phải nhà mình hok???
Rồi nó toan vào nhà nhưng mấy tên "khủng bố" kia ngăn ko cho vào vì ko bik đây là người nhà của bà Lâm. Ella nhăn nhó mặt mũi hét lên:
- Thả tui ra....ko tui cho mí ngừi bik tay bây giờ!!! -Nó khua chân múa tay loạn xạ.- Thả tui ra....tui mún vô nhà!!!
Một người chạy vào báo cáo với người thân tín của ông lão, còn bà Lâm dường như nghe tiếng đứa con gái hét toáng lên ngoai cửa liền chạy ra xem. Vừa thấy mẹ chạy ra Ella mừng quýnh lên:
- Mẹ, mẹ mau cho con vào nhà.....thả tui ra nào.....
Rồi bà lâm chạy đến giựt phắt tay mấy tên "khủng bố" kia ra và nói:
- Đây là con gái tôi.
Một cậu gãi đầu:
- Thế àh....xin lỗi bà....tại khi nãy tôi thấy cô ta có vẻ đáng nghi nên giữ lại ko cho vào.
Ella cáu lên:
- Đáng nghi cái gì chứ, có các người mới đáng nghi ấy chứ. Hừ!!!
Bỗng ông lão xuất hiện sau lưg bà Lâm khi nào hok bik, ông lên tiếng:
- Thế thôi nhé, bà nghĩ lại đi. Nhưng dẫu sao nếu bà ko cho 2 đứa nhỏ thì tui cũng quyết đưa 2 đứa đi. Thôi chào bà nhé!
Nói đoạn ông lão định bước ra xe, đi ngang qua chỗ Ella, ông dừng lại và cười:
- Cháu là Ella hả??? Cá tính đấy!
Nói rồi ông lên xe, cả đoàn kéo nhau đi để lại khuôn mặt ngơ ngác của 3 mẹ con.
- Hả??? Mẹ bảo tụi con đi lấy chồng ưh??? -Cả Ariel và Ella đồng thanh.
Mặt bà Lâm lúc này hok méo cũng xẹo, bà liền khuyên 2 đứa:
- Mẹ nghĩ như thế sẽ tốt hơn cho cả nhà ta, 2 đứa sẽ có tiền đi học, sẽ được ăn mặc đầy đủ. Và bố con lại có tiền chữa trị thuốc thang, trang trải nợ nần, cả gia đình ta sẽ được sống ung túc hơn. Với lại khi ông nội 2 đứa còn sống đã hứa hôn 2 đứa cho nhà họ Trịnh, bây giờ thất hứa cũng ko được vì đây là tâm nguyện của 2 ông khi còn trẻ. Tuy giờ ông nội 2 đứa mất rồi nhưng lời hứa hôn ấy vẫn còn giá trị, cho nên.....
Ariel phụng phịu:
- Nhưng tụi con còn quá nhỏ để đi lấy chồng.
Ella cũng típ:
- Đúng vậy, với lại con có thể đi làm kiếm tiền để nộp học.
- Nhưng số tiền đó có đủ để em con đi học nữa ko??? Số tiền đó có đủ để chữa bệnh cho bố con ko??? Số tiền đó có thể trang trải được nợ nần ko???
Những câu hỏi của mẹ làm Ella rụt lại, Ariel cũng nhăn mặt:
- Sao nhìu tiền vậy?!?
Bà Lâm lại típ tục khuyên các con:
- Mẹ bik các con đang lo sợ, nhưng các con hãy yên tâm. Ông Trịnh mà hôm qua các con đã gặp là một ông lão đáng kính, lại vui tính nên các con ko phải lo. Các con hãy nghĩ đến bố và mẹ mà làm theo lời mẹ đi!!! Chuyện này cũng là vì hạnh phúc của các con sau này thôi.....Bây giờ 2 đứa đi ngủ đi, sáng mai thức dậy ăn mặc chỉnh tề, họ sẽ đến đón 2 đứa đi đấy.
Ariel và Ella đều xúm tới ôm chầm lấy mẹ rồi cả 3 mẹ con khóc om sòm lên. Sau đó 2 đứa qua phòng bố và cầm lấy tay người bố đang nằm trên gi.ường bệnh mà khóc nhưng ko dám nấc lên từng tiếng.
Sáng sớm hum sau, cả 2 đứa đều thức dậy sớm hơn thường ngày. Chúng nó chuẩn bị áo quần tươm tất rồi ra cổng, chiếc xe màu đen tuyền sang trọng đã đứng đón 2 cô bé sẵn. Từ trong nhà bà Lâm chạy vội ra, cầm lấy tay 2 đứa con gái bà ko cầm được nước mắt và dặn dò:
- Nhớ đến nhà người ta thì phải đàng hoàng, lễ phép, ko được tùy ý như ở nhà đâu nghe chưa!
Cả 2 đứa đều cố kìm nước mắt, Ella nói:
- Mẹ yên tâm, đã có con rồi, con sẽ bảo ban Ariel. Thỉnh thoảng tụi con sẽ về thăm bố mẹ.
Nói rồi cả nhà chia tay, Ariel và Ella bước lên xe trong lúc bà Lâm vẫn khóc hết nước mắt. Chờ cho xe đi rồi bà mới nói:
- Cho mẹ xin lỗi....
Vừa bước xuống từ trên xe, 2 đứa đã lác mắt trước tòa biệt thự lộng lẫy. Ella thốt lên:
- Đây sẽ là nhà chúng ta sao???
Ariel cũng thốt lên:
- Ôi, đẹp quá!!!
- Mời các cô vào, ông chủ đang đợi ở phòng khách. -Ông quản gia dẫn đường cho 2 đứa vào nhà.
Đi đến đâu chúng cũng suýt soa về kiến trúc cổ của tòa biệt thự, có vẻ ông Trịnh chuộng đồ cổ lắm đây. Bước vào phòng khách, 2 đứa đã thấy ông Trịnh ngồi chễm chệ trên ghế sopha, cả 2 đều cúi chào kính cẩn trước ông cụ. Ông Trịnh cười vui vẻ và nói:
- Từ nay đây sẽ là nhà của các cháu. 2 đứa hãy cứ tự nhiên nhá, bây giờ ông có việc sắp phải đi.
Nói rồi ông quay sang ông quản gia:
- Thằng Joe và Sam đâu rồi?
- Dạ, chút nữa 2 cậu ấy sẽ xuống ngay.
- Ừhm, nói nó nhanh nhanh một chút. -Rồi quay snag 2 đứa.- Hai cháu mau ăn sáng rồi sửa soạn mà đến trường, ta đã làm xong thủ tục rồi, chỉ cần 2 đứa học thôi.
Cả 2 đều tròn mắt ngạc nhiên nhưng rồi cảm ơn ông cụ rối rít. Bỗng từ trên lầu, 2 chàng công tử bước xuống.Vừa thấy mặt Joe và Sam cả Ella và Ariel đều tròn mắt lên trước vẻ đpẹ của 2 chàng hoàng tử. Ella thốt lên:
- Họ chính là hôn phu của chúng ta sao???
- Có thật là họ ko??? -Ariel mơ màng.
Ông Trịnh cười và nói:
- Thôi thôi, rồi mấy đứa sẽ quen nhau cả thôi. Chúng ta vào bàn ăn đi nào.
Nói rồi mọi người đều tiến về phòng ăn. Ella và Ariel tròn xoe mắt nhìn bữa sáng thịnh soạn chưa từng có đối với chúng. Sau một vài phút có vẻ ngại ngùng, nhưng nhớ ông Trịnh bảo cứ việc làm những gì mình thích, thế là cả 2 đứa cắm đầu cắm cổ vào mà măm. Sam và Joe nhìn tụi nó rồi lại nhìn nhau, Sam phì cười nhưng hok dám cười to, còn Joe thì ko nói gì. Sau bữa sáng, ông Trịnh đến công ty, còn Sam, Joe, Ella, Ariel đều leo lên 1 chiếc xe dài đầy vẻ sang trọng chở đến trường.
_____________________________________
Tại lớp của Ella. Lúc này cô nàng vẫn còn đang mơ màng nghĩ về chàng hoàng tử của mình: " Cả 2 anh chàng sao mà đpẹ trai đến thế cơ chứ, ui chao, sao trên đời này lại có những chàng trai tuyệt vời như vậy được. Ấn tượng mạnh mẽ nhất của mình là anh chàng tên Joe. Ôi, anh ấy có lẽ chính là chàng hoàng tử của đời tôi!!!".
____________________________________
Tại lớp học của Ariel. Bây giờ nó vẫn còn ngạc nhiên lắm, nó vẫn chưa dám tin mọi chuyện là sự thật, nó cảm thấy vô cùng vinh hạn khi được sống chung nhà với 2 anh chàng đẹp trai như vậy, nó đang tơ tưởng đến Joe. "Joe có một vẻ đẹp lạnh lùng thật tuyệt vời!" , nó thầm nhủ.
_____________________________________
Bữa cơm tối diễn ra ko mấy suôn sẻ cho lắm. Ông Trịnh ko có nhà nên mới như vậy. Trong lúc 2 đứa nhồm nhoàm với đống thức ăn trong miệng, Sam ko nhịn được nên đã thốt lên:
- Nuôi mấy con heo này thật là phí tiền.
Câu nói làm cả 2 chị em phải sặc, Ella liền choãi lại:
- Này, anh đẹp trai kia ăn nói cho cẩn thận nhá. Ko ngờ bên ngoài anh đẹp trai như vậy mà trong lòng thật là xấu xa.
Sam cũng ko vừa:
- Cô nói ai xấu xa hả? Nói thật nhá, lần đầu tiên tôi thấy một con heo như cô đấy, vừa có vẻ ngốc nghếch, vừa háu ăn, lại lắm mồm nhìu chuyện.
Ella tức khí:
- Anh....anh được lắm, chẳng khác gì miệng lưỡi của mấy mụ bán hàng ngoài chợ cả.
Sam cảm thấy nóng mặt:
- Cô....
Ko để Sam nói hết câu, Ella đã vội cắt lời và vênh mặt lên, giọng đanh:
- Cô cô gì chứ, nói cho mà bik nhá, có tui đây thì đừng hòng bắt nạt 2 chị em tui. Nếu ko anh sẽ bik tay với tui đấy, tui ko nể cái vẻ đẹp trai của anh đâu.
Sam đứng họng trước câu nói của Ella:
- Cô.....thật là đáo để.
Nói rồi Sam ko ăn nữa, bước ra khỏi bàn cậu toan lên phòng mình thì ko quên quay lại dặn Ella:
- Rồi có ngày tôi bắt cô phải nói lời xin lỗi tôi đấy.
Sau đó Sam quay lên phòng bỏ lại cái bĩu môi của Ella sau lưng và nụ cười khoái chí của Joe, mặc dù 2 đứa kia hok thấy. Joe cười cũng phải thôi, vì từ trước tới nay đây là lần đầu tiên Sam đứng họng trước một cô gái. Kể ra trước đây Sam có khá nhìu bạn gái, những cử chỉ ngọt ngào + với những lời nói mật ngọt của Sam làm bao cô điêu đứng. Bất cứ cô nàng nào dù được Sam khen hay bị Sam chê nhưng họ vẫn cho những lời nói đó thật là có sức cuốn hút phái nữ, cho nên tình huống ban nãy là lần đầu tiên mà Sam gặp phải >>> ko tránh khỏi sự tự ái của quý công tử.
Trong nhà lúc này rất náo loạn. Cả 2 chị em Ella và Ariel cứ chạy theo Joe hoài làm Joe phát hoảng, chạy đau tụi nóa cũng đủi theo cho bằng được. Joe la oai oái lên (tội nghiệp ^^), còn tụi nó thì vẫn một hai "Joe,Joe iu wuý của em".....Cho đến khi Sam từ ngoài cửa bước vào, còn chưa hỉu mô tê gì cả thì Joe chạy đến núp sau lưng Sam và cầu cứu:
- Cứu em với, 2 chịi em họ đang chuẩn bị giết em đó....họ chuẩn bị làm thịt em oài....
Sam ngớ người trước câu nói của nó, chưa kịp nói gì thì 2 đứa kai xông thẳng tới chỗ 2 chàng làm Sam phát hoảng. Joe bỏ của chạy lấy người (của đây là Sam, hehe). Joe chạy phắt ra ngoài vườn, còn Sam thì té chúi dụi vì bị 2 nàng kia xô qua một bên và típ tục đuổi theo Joe. Sam lồm cồm bò zậy hét lên:
- Điên hết cả rồi hả???
Hai đứa vẫn típ tục rượt theo Joe, chủ yếu là để mới Joe ăn bánh mình tự làm ^^. Joe chạy vòng vèo quanh khu vườn rồi chạy vào nhà lại và phi thẳng lên phòng khóa cửa lại. Ella và Ariel thấy Joe vào nhà thì tụi nó cũng phi thẳng vào, 1 lần nữa, Sam đang đứng giữa cửa thì bị 2 đứa làm té chúi mũi lần thứ 2.
Sam lại lồm cồm bò zậy, khắp người đau điếng. Còn 2 đứa kia thấy Joe khóa cửa lại >>> bỏ cuộc. Ella càu nhàu:
- Chỉ mời anh ta mí cái bánh mình mắc công làm thui mừ cũng hok được.
Sam nghe vậy liền chĩa vào:
- Thế thì đưa tui ăn hộ cho.
Cả Ella và Ariel đồng thanh:
- Đừng hòng.
Sau đó 2 đứa về phòng mình, hok quên đem theo dĩa bánh để ăn bỏ mặc lại vẻ mặt ngơ ngác của Sam.
______________________________
- Thật là xúi quẩy, hum nay là ngày gì mừ xui thía hok bik. -Joe càu nhàu.
- Thui đi cha, tui đây còn xui hơn cha nhìu đấy. -Sam than vãn.- Mới về trước cửa, chưa kịp bước vào nhà thì 2 mụ Simla đó phóng như bay ra xô một cái làm người ta té chỏng gọng. Mà đâu phải 1 lần chứ, tới tận 2 lần cơ đấy, hỏi ko điên sao được.
Joe cười nhăn nhó:
- Số 2 anh em mình xui thiệt, gặp phải 2 bà chằn.
- Mà sẽ là vợ tương lai của chúng ta nữa mới ghê chứ, đời thật là trớ trêu!!! -Sam than trời.
Joe nhìn ra cửa sổ, ko bik bây giờ Lina đã trở về chưa nữa, chắc đã xuống máy bay rồi. Joe liếc đồng hồ và ngẫm nghĩ.
Tại sân bay quốc tế Đài Loan. Những hành khách vừa đáp máy bay xuống hiện đang lần lượt đi ra với sự mong mỏi của người thân. Một cô gái ăn mặc khá mode, khuôn mặt xinh xắn, dáng người như người mẫu vừa bước ra là đã gây ko bik bao sự chú ý cho mọi người. Bỗng có một tài xế đứng chờ cô gái đó ngay cửa ra vào sân bay và niềm nở:
- Cô Lina đã về rồi, chú cô đang mong cô lắm đấy.
Lina cười tươi:
- Vâng, cám ơn chú vì đã ra tận đây đón tôi.
- Đây là trách nhiệm mà giám đốc đã giao cho tôi mà. -Người tài xế đáp rồi vội mang hành lí của Lina ra xe.
Ngồi trên xe, cảnh vật 2 bên đường dần thụt lui về sau, Lina nhìn thành phố về đêm.
- Giờ đã là 11h40' rồi. -Lina nhìn đồng hồ và nói.
- Vâng, giờ cả thành phố đã bắt đầu vào giấc ngủ đêm rồi ạh. -Người tài xế vừa lái xe vừa nói.
Lina nghĩ thầm:"Ko bik anh ấy đã ngủ chưa?"
___________________________
Tại sân trường sáng hum sau. Ariel đang vội vã chạy vào lớp, vừa tới trước cửa lớp thì **ng phải một cô gái làm nó xin lỗi rối rít. Cô gái í hok trách nó mà ngược lại còn cười tươi với nó:
- Bạn hok cần phải xin lỗi đâu, mình cũng có lỗi mà.
Ariel gãi gãi đầu cười:
- Chỉ tại mình vội vào lớp.
Cô gái liền chào nó:
- Thôi mình vào lớp đây.
- Ừhm.
Nói rồi nó xăm xăm vào lớp, ko hỉu soa cô gái kia cũng vào lớp nó. Nhận ra điều đo cả 2 liền nhìn nhau ngạc nhiên. Ariel hỏi:
- Bộ bạn mới vào lớp mình học sao???
- Đây là lớp cậu phải ko???
- Ừhm.
- Vậy có lẽ chúng ta là bạn cùng lớp rồi.
Ariel cười tươi:
- Ừhm, thế thì hay quá. Mình là Ariel, rất vui được làm quen với bạn!
- Còn mình là Lina. Nice to miss you,too.
Cả 2 cùng cười.
Giờ giải lao hum đó, Ariel vẫn như thường lệ là lao xuống căn tin ngay với mí cô bạn cùng lớp ngay. Nhưng Lina thì lại đi tìm một người, cô nàng đứng trước khoa Hóa Sinh của các sinh viên năm 2. Bỗng một bàn tay chạm nhẹ vào vai cô từ sau lưng làm cô giật mình quay lui. Nhận ra Joe, Lina vô cùng mừng rỡ ôm chầm lấy Joe làm mọi người đứng xung quanh vô cùng ngạc nhiên. Lina bỏ tay ra và tíu tít:
- Joe, em nhớ anh lắm đó.
Joe cười:
- Anh cũng nhớ em.
Thế rồi 2 người khoác tay nhau đi tìm một chiếc ghế đá để nói chuyện. Dưới một gốc cây liễu ở sân trường, Joe đang ngồi trên chiếc ghế đá cùng Lina. Joe hỏi:
- Lần này về em còn định đi đâu nữa hok?
Lina chớp đôi mắt to tròn:
- Có chứ....nhưng anh phải đi cùng với em. Vừa rồi em đã có một chuyến đi đến Hà Lan, nơi đó thật tuyệt vời, những loài hoa ở đó ko thể tả hết vẻ đẹp của nó được. Cả khí hậu và sinh vật ở miền đất ấy thật là dễ chịu. Chúng ta có thể tha hồ nghiên cứu nhưng loài sinh vật mà ta muốn nghiên cứu tìm hỉu và khám phá nó....
Trong khi Lina thao thao bất tuyệt về những vẻ đẹp ở miền đất hoa tulip ấy thì trên mặt Joe thoáng hiện lên nỗi buồn. Điều đó làm Lina thấy lạ, cô nhìn Joe và hỏi:
- ANh có chuyện gì àh???
Joe ko dám nhìn vào nó, anh lơ đi chỗ khác và nói:
- Có lẽ anh ko đi cùng với em được.
Lina tròn xoe mắt:
- Vì sao???....Chẳng phải trước đây anh từng nói với em rằng sau này anh sẽ cùng đi Hà Lan với em mà.
- Anh vẫn nhớ, nhưng anh ko thể thực hiện được. Thôi, chúng ta về lớp thôi.
Nói rồi Joe kéo tay Lina về lớp mặc cho thái độ của cô ko muốn đi chút nào
Túi hum đó, bữa ăn khá là ngoan lành, zì có ông Trịnh ở nhà thì đố đứa nèo dám quậy trong giờ ăn chớ. Ăn uống xong xuôi, ông Trịnh vào phòng nghỉ ngơi sớm, còn mí đứa kia kéo nhau lần lượt lên gác. Joe và Sam thì ngồi xem tivi ngoài phòng khách, theo dõi trận bóng đá. Còn 2 đứa kia thì ngồi trong phòng Ariel tán gẫu với nhau. Ariel mơ mộng:
- UI chài, sau nì nhất quyết làm vợ Joe cho bằng được.
Ella bĩu môi:
- Thui đi bà, tui đây mới hợp với Joe.
Ariel liền chu mỏ lên:
- Còn lâu, chị đi với anh Sam đi. ANh í cũng đpẹ zai lắm mừ.
- Hừ, em thích thì chị nhường cho em đấy, nhưng Joe chị vẫn phải chiếm cho bằng được.
- Chị cứ thử xem, chị là chị em, phải nhường em chớ.
- Ngày nào cũng nhường roài, đến lượt em nhường chị đi.
- Hứ, ko chịu. Joe là của em.
Ella liền cầm cái gối bông lên:
- Ko chịu hả??? Cho em chít nì.
Nói rồi Ella liền bắt đầu khiêu chiến, Ariel thấy vậy cũng ko chịu thua, liền cầm chiếc gối khác lên. Cả 2 choảng nhau liên hồi, la hét ầm ĩ. Còn 2 anh chàng kia nghe vậy liền nhìn nhau ngao ngán.
Một lúc sau vẫn còn ồn ào Sam liền chạy sang, vừa mở cửa phòng Ariel ra là một cái gối phi thẳng vào mặt Sam làm anh điên tiết lên:
- Điên rồi hả??? Sao làm tùm lum lên thía hả???
Cả 2 đứa dừng lại, nhìn nhau rồi nháy mắt nhau. Chúng nó quay ra nhìn Sam. Sam thoáng sợ hãi nhìn chúng nó trân trân. Bỗng 2 chị em hét lên:
- 1, 2, 3 xông zoooooo..........
Thía là cả 2 đứa liền ôm gối xông thẳng vào Sam, Sam liền vác chân lên cổ mà chạy. Hai đứa chúng nó vẫn rượt theo sau, Sam liền chạy ra chỗ Joe và kêu cứu. Joe vẫn thản nhiên ngồi xem bóng đá, mặc cho ông anh iu wuý bị 2 mụ Simla hành hạ. Dồn Sam vào góc tường, 2 đứa cứ thía ôm gối phang liên tục vào Sam túi bụi làm Sam hét lên:
- Cứu anh với Joe, tụi nó đang làm thịt anh này.
Joe vẫn im lặng liếc qua Sam nhưng vẫn làm ngơ và bỏ về phòng làm Sam nhăn mặt như khỉ:
- Nhớ đó nhá.....thằng em bất híu....
Còn 2 đứa kia sau khi đánh cho Sam một trận xong xuôi thì liền kéo nhau bỏ chạy về phòng khóa cưả lại và lăn ra cười khoái chí.
_____________________________
Mới sáng ra, cả 2 chị em phi như bay xuống bếp trổ tài nấu nướng, nói đúng hơn tung hoành phá phách trong cái bếp. Đợi Joe và Sam xuống ăn, tụi nó đói quá, nhịn hok nổi nên ăn trước, ông Trịnh thì đi từ sáng sớm, ko kịp ăn sáng ở nhà. Hum nay là chủ nhật nên Sam vẫn còn đang ngáy trên gi.ường, còn Joe thì dậy từ sớm nhưng vẫn ko chịu ra khỏi phòng mà ngồi trên máy tính.
Khi Joe vừa bước xuống phòng ăn thì ngửi thấy mùi lạ, Ariel và Ella vừa thấy Joe là đã kéo Joe ngồi xuống ghế và bắt Joe ăn hết đống thức ăn tụi nó làm. Joe định ngồi dậy và bỏ đi nhưng ko kịp, tụi nó ấn cậu ngồi xuống bằng được. Joe đành nhăn mặt ăn một thìa rồi uống ly sữa, sau đó thì chuồn lẹ. Hai đứa kia ngơ ngác nhìn nhau rồi ngồi phịch xuống, mặt mày ủ rũ.
__________________________________
Joe leo lên chiếc ô tô của mình, khởi động máy và phóng như bay đến chỗ hẹn.
Tại một quán cafe sang trọng, Lina đã ngồi đó đợi Joe. Cô liếc đồng hồ và ngóng ra cửa. Rồi Joe cũng bước vào và đến chỗ cô ngồi:
- Em đến lâu chưa?
Lina liền cười tươi:
- Ko, em mới đến thôi.
- Ừhm. - Joe vẫn ko nở một nụ cười nào.
Lina thấy vậy liền nói:
- ANh vẫn lạnh lùng như người ta nói sao. Nhưng đối với em sao anh cũng vậy?
Joe nhìn ra cửa kính:
- Anh ko có gì thay đổi cả.
Lina mắt buồn rượi:
- Nhưng trước đây đối với em anh đâu có vậy.....Nói cho em bik, tình cảm của anh đối với em phải chăng đã ko còn như xưa?
Joe thầm nhớ lại cái hôm Lina ra đi, đó là một ngày buồn với Joe về 3 năm trước. Cô vẫn quyết định du học một mình mặc cho Joe vẫn muốn cô ở lại chờ Joe, nhưng Lina vẫn một mực đi cho bằng được. Bây giờ cô đã trở về nhưng bây giờ, đứng trước mặt Lina, Joe ko còn có cảm giác như trước đây nữa. Và giờ, câu hỏi của Lina làm Joe giật mình nhận ra điều đó. Lina nhắc lại câu hỏi:
- Nói cho em bik, tình cảm của anh đối với em phải chăng đã ko còn như xưa nữa???
Joe vẫn im lặng ko bik phải nói sao làm Lina càng lúc càng đau nhói trong tim:
- Có phải vì chuyện 3 năm trước???
Joe vẫn ko nói gì, chỉ im lặng nhìn vào tách cafe. Những dòng nước mắt bắt đầu lăn trên gò má Lina:
- Em xin lỗi, nhưng chẳng phải em đã về rồi sao? Chẳng phải em đã ngồi trước mặt anh đây sao?
Joe vẫn típ tục im lặng, sự im lặng của Joe làm cho Lina cảm thấy nghẹt thở vô cùng:
- Làm ơn, làm ơn nói cho em bik tình cảm của anh với em có còn ko?
- ANh xin lỗi.
Câu nói của Joe càng làm cô cảm thấy đau trong tim. Cô vẫn cố chấp:
- Anh....ko anh vẫn còn yêu em phải ko Joe?
Một lần nữa Joe lại nói lời xin lỗi:
- Anh thật lòng xin lỗi. Chuyện của chúng ta đã chấm dứt cách đây 3 năm rồi, mong rằng sau này chúng ta vẫn là bạn. Bây giờ anh phải đi có việc. Hẹn gặp lại em sau.
Nói rồi Joe đứng bật dậy và bỏ đi làm lòng Lina đau như cắt, tim cô lúc này như có hàng ngàn mũi kim đâm vào làm cô nhức nhối.
Joe liền leo lên xe và phóng như bay ra ngoại ô thành phố, Joe vẫn ko quên vết thương mà Lina đã để lại cho anh. Cô ấy đã bỏ mặc Joe ra đi trong khi đó Joe vẫn còn đnag nằm trên gi.ường bệnh, trước đó cô đã hứa sẽ chờ Joe cùng đi nhưng cô đã ko thực hiện lời hứa, lạnh lùng nói với Joe những điều ko nên nói khi Joe nhắc lại lời hứa. Ko một lời từ biệt, ko một bức thư trong suốt 3 năm qua. Để đến bây giờ khi cô trở về lại xuất hiện trước mặt Joe và làm ra vẻ như chưa có gì xảy ra, Joe cũng đành làm ra vẻ như mình vẫn ổn. Khi vừa thấy cô ấy trở về và đến trước lớp anh, Joe đã nhận ra dáng vẻ cô từ sau lưng, một thoáng sững sờ trước sự xuất hiện của Lina. Joe đã định quay lưng đi nhưng nghĩ lại, anh liền tới chào Lina và làm ra vẻ tươi tỉnh. Ngồi bên cô ấy anh cảm thấy ko gian như đặc lại, ngột ngạt. Những lúc đó Joe chỉ muốn thoát ra khỏi cái ko gian khó thở đó. Bây giờ đây Joe đã đủ dũng khí làm được điều đó, nhưng để nói lời chia tay với Lina chẳng dễ chút nào, anh cố gắng lắm mới nói ra được lời chia tay, cố gắng lắm mới nhích chân ra khỏi chiếc ghế để rồi bỏ đi chỉ vì ko muốn nhìn thấy cô ấy đau khổ và tuyệt vọng trước mặt mình.
Nó tò mò trước một cánh cửa bí mật trên gác xép, nó cứ đi qua đi lại để quyết định có nên mở cánh cửa đó ra hay ko. Từ khi bước chân vào nhà này, hầu như căn phòng nào nó cũng từng bước vào, chỉ có căn phòng ở tầng trên cùng này là nó chưa bước vào bao giờ. Nó có hỏi gia nhân về căn phòng đó nhưng ai cũng bảo là hok bik, điều này càng làm nó tò mò hơn. Nó có cảm giác như căn phòng này chứa một bí mật nào đó, có thế mới ko ai bước vào đó và cũng chả có gia nhân nào trong nhà này bik về căn phòng đó, nó thầm nghĩ vậy. Lúc này trong nhà chỉ có mình nó với mấy gia nhân. Còn lại tất cả đã ra ngoài, ko một ai cho nó một lời khuyên, ko một ai cùng nó khám phá căn phòng bí mật này. Nó cảm thấy hơi lo lắng, nhỡ đâu trong căn phòng đó nuôi 1 con quái thú thì sao, lúc đó thì nó chít chắc. Nó tự vỗ bôm bốp vào trán với cái suy nghĩ điên rồ của mình. Hay trong đó là kho chứa tiền bạc, châu báu của gia đình...thế thì càng hok đúng, nhà giàu như thế này, tiền bạc châu báu có thì cũng cất trong nhà băng, mắc mớ gì cất trong này. Nó tự đấu tranh với suy nghĩ một mình. Rồi nó quyết định bước lên đó và mở cánh cửa đó ra.
Nó bước từng bước thận trọng, chỉ có 8 bậc thang ngắn ngủn mà nó cảm thấy sao mừ cao thía. Dừng lại trước cánh cửa gỗ đã cũ, mạng nhện giăng khá nhìu. Nó lấy hơi, lấy can đảm, từ từ đặt bàn tay lên tay năms mở cửa. Trong đầu nó lúc này đang cầu chúa cho nó được bình yên. Vừa hé cánh cửa ra thì nó phát hiện cả một lũ chuột đang bò ra phía nó, nó hoảng hốt hét lên, đóng sập cửa lại. Nó thở hok ra hơi, chúa ơi, nó sợ nhất là loài chuột đáng ghét mừ. Khi đã cảm thấy an toàn thoát khỏi lũ chuột rồi, nó cảm thấy nhột nhột ở ngón chân cái. Nó từ từ nhìn xuống, tim đập mạnh, một chú chuột nhắt đang ngóc đầu lên nhìn nó. Nó thét lên, giảy nãy làm con chuột sợ bỏ chạy. Còn nó thì như shock nặng, nó nhảy tưng tưng, tim đập mạnh, bỗng mất đà nó ngả ngữa ra.
Joe vừa mới về, vđang từng bước lên phòng mình thì nghe tiếng hét thất thanh của nó. Joe vội chạy lên trên đó xem có chuyện gì xảy ra. Vừa lên đến nơi, nó lại thét lên lần thứ 2. Joe chạy đến chỗ nó, con bé đứng trên đó làm gì mà cứ nhảy tưng tưng lên. Bất ngờ nó ngả ngữa ra, Joe liền chụp được nó, may mừ hok thui nó phải u đầu, gãy xương sống oài.
Rơi vào vòng tay của Joe, nó chỉ kịp tròn mắt nhìn Joe. Joe ngạc nhiên hỏi nó:
- Có chuyện gì vậy???
Nó lí nhí:
- Có.....có.....chuột.....
- Hả??? Chuột???
Rồi nó xỉu lun, hok nói được thêm câu nèo nữa. Thấy vậy Joe vội lay nó:
- Này, này.....cô hok sao chứ, Ariel???
Ko thấy nó trả lời, Joe tức tốc bế nó vào phòng.
Phải mất 20 phút sau khi ngất đi nó mới tỉnh lại, Ariel từ từ mở mắt ra. "Cái quái gì thế nhỉ???", nó thầm nghĩ khi thấy cái mũi to to, trắng trắng lờ mờ trên khuôn mặt bầu bĩnh của Ella. Nó giật mình mở to đôi mắt ra đến nỗi khiến Ella cũng giật mình theo.
- Làm trò gì vậy??? -Ariel hét lên.
Ella nhăn mặt nhìn nó:
- Này, chịu tỉnh rồi hả bé iu. Mới tỉnh mà đã la toáng lên oài.
Nó bần thần:
- Tỉnh gì cơ??? Ý chị là nói em xỉu hả???
Ella trợn mắt lên nhìn nó, rồi đặt tay lên trán nó:
- Có sốt hok đây???
Ariel nhăn mũi gạt tay Ella xuống:
- Em hok sao cả. Nếu sốt thì tự bik mừ.
Ella lìn nói:
- Mới về nhà thì thấy nhà loạn cả lên. Hỏi ra mới bik em gái iu của chị gặp chuột, sợ quá nên té xỉu. May mừ anh Joe đỡ được và bế về phòng.
Nó nhớ lại:
- Đúng rồi......đúng là hình như.....
- Có chuột chớ còn hình như gì nữa.
Nó gật đầu:
- Trên căn gác mái í.
- Ngốc, ai bảo. Nghe nói nó được xây theo í thích của bà Trịnh, tức là bà của Joe & Sam. Từ khi bà mất, ko ai bước vào đấy cả vì ông Trịnh nghiêm cấmvì ko mún xê dịch bất cứ vật gì trong căn phòng nhỏ đó. Nghe nó, mỗi năm đến ngày giỗ của bà, ông thường vào đó lau chùi lại mấy bức ảnh của bà, và ngồi tưởng niệm lại bà vợ iu dấu.
- Hèn gì có nhìu mạng nhện và chuột đến thế.
- Chớ sao nữa.....mà nè, cuối cùng cô em của tui cũng típ cận được với hoàng tử rùi hử???
Nó đỏ mặt:
- Thì tình cờ thui mừ......mà nah í đâu oài???
- Đi oài, ra ngoài cùng ông anh wuỷ woái oài.
Nó thầm nghĩ phải cảm ơn Joe mới được. Nhưng giọng nói oang oang của Ella làm nó giật mình:
- Nè, chị vẫn nói cho em bik nhá, chị vẫn quyết tâm lấy cho bằng được Joe.
Nó chu mỏ lên:
- Còn lâu, chị là chị, chị phải lấy anh Sam.
- Nhất quyết hok.
- Cũng vậy thui, tốt nhất chị đừng tranh giành với em nữa, vô ích thui. Trước sau gì cũng vậy roài.
Ella liên tức giận bỏ đi:
- Còn lâu nhá!
Bước ra ngoài đóng sầm cửa lại, Ella làu bàu một mình:
- Còn lâu nhá, chị đây làm sao mừ thua mày được chớ.
Bỗng bà chị của chúng ta nghĩ đến một âm mưu đen tối, gương mặt rạng rỡ đắc chí, rồi đi về phòng mình cười khoái chí. Thả mình xuống chiếc gi.ường êm ái, mụ Ella cười nham hiểm và tự khen:
- Sao mình thông minh thế nhả??? Hahhahaaa
Mới chập túi, bà Ella đã phi vào bếp, tranh giành với gia nhân chuẩn bị bũa túi. Nó đuổi cả bọn ra ngoài hít(nói đông đông cho oai chớ có 2 người chơ mí), còn nó thì hì hụi chuẩn bị vài món, nhìn bàn ăn được bày ra mà giống bàn nhậu thì hơn. Có điều, hầu như dĩa thứa ăn nèo nó cũng bỏ chút rượu vào thì phải, ngửi mùi là bik mừ, nhưng nhìn rất ngon mắt và vị cũng rất ngon. Sau khi bày biện bàn 1 bàn "nhậu" ra, nó còn chêm thêm mí lon bia lên bàn. Ella hí hửng:
- Xong, thể nào bọn họ ko say cũng phải xỉn. Kế hoạch coi như được 1/3 oài.
- Tôi về oài đây. -Sam vừa bước zô cửa đã nghe thấy mùi thức ăn ngào ngạt hương thơm wuyến rũ.
Thế là anh chàng phi như bay vào bếp, Joe cũng theo sau. Sam nhìn bàn ăn mà tròn xoe mắt:
- Gì thế này??? Sao toàn món nhậu zậy???
Ella toe toe:
- Có gì đâu, hum nay tui thấy mọi ngừi có vẻ căng thẳng nên trổ tài nấu mí món cho các ông các bà ăn thui.
Sam liền kéo ghế ngồi xuống, gật gù:
- Nói nghe được đấy. Joe, em cũng nên ngồi xuống ăn đi!
Joe cũng kéo ghế ra ngồi xuống. Bỗng có tiếng nói oang oang của con bé Ariel:
- Hey, hum nay có món gì mà thơm thế???
Ella lìn chạy tới kéo nó ngồi xuống:
- Thế nào??? Chị làm mí món tẩm bỏ cho em đấy.
Ariel cũng ngạc nhiên hok kém 2 chàng kia:
- Sao toàn món nhậu thía nèy???
Ella cũng ngồi vào bàn, mở mí lon bia ra, mỗi người 1 lon( làm sao đủ xỉn được???). Nó toe toe:
- Uống vì chúng ta nào!
Cả bọn nhìn nhau trố mắt, Sam tặc lưỡi:
- Sao hum nay cố trúng zé số hay seo mừ có vẻ sung thía???
Ella nghệt mặt ra, nhưng nó cũng tìm được 1 lí do:
- Đâu coá, tại hum nay tui có hứng nên mới phấn khích thía này. ^^ Má ko uống hay seo mà ông hỏi nhìu thía hử???
- Uống cha.
Nói rồi cả bọn cụng....lon đôm đốp. Ella thì kouongs bao nhiu, nó chỉ chực ngừi ta uống xong lon nèo là nó liền chạy ra mở lon khác. Sax, 1 tiếng sau, nhìn lại chiến trường, đúng như nghĩa của 1 bãi chiến trường. Joe và Sam bắt đầu nghêu ngao:
- Là...lá la....chúng ta là...chiến sĩ...ợ...chúng ta...ợ.....
Cứ thía, 2 anh em vác nhau lên phòng một cách chao đảo như có động đất trong cơn....say. Còn Ariel??? Nó vẫn típ tục cầm lon bia....kô và cứ cười cười nói nói với Ella. Ella lúc này cũng xỉn oài >>>nửa tỉnh nửa mê >>> hok bik trời trăng gì, chỉ nhớ mình còn một việc chưa hoàn thành. " Đúng rồi, còn cần phải làm 1 việc nữa mới ổn!", chợt nó giật mình, nó liền vội lao ngay đến vòi nước vầộtt nước liên tục vào mặt để cố tỉnh táo. Sau đó nó vội chạy ra chỗ Ariel, con bé lúc này đã gục xuống bàn roài. Ella liền xắn tay xắn áo lin, và 1, 2, 3, vác nó lên nào. Ella ì ạch vác cô em nhỏ bé lên lầu, nhưng sao con bé thấp bé mà nặng cân vậy nhi??? Vừa vác nó lin vai vừa than thở nên Ella chao đảo suýt ngã mí lần. Dừng lại trước cửa phòng của Sam, nó nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra. Và cũng nhẹ nhàng xốc con bé lên gi.ường Sam. Nó nhìn Sam như dò xét:
- Hok bik cha này ngủ chưa, tối quá, hok thấy gì cả.....mà chắc là ngủ oài.....có thía mới an toàn cho em đấy nhóc ạh, hí hí....
Nói rồi Ella lẹt ra khỏi phòng lẹ. Nó tí tởn chạy xuống ăn thêm cái gì nữa ( sax, bà nì ham ăn ham uống quá). Đúng lúc nó bước xuống nàh thì ông Trịnh mở cửa bước vào, ngạc nhiên vì giờ này ko thấy ồn ào, ông hỏi nó:
- Chúng nó đâu hết roài Ella???
Ella toe toe:
- Dạ, tụi nó đi ngủ hết oài. Ông ăn gì chưa???
Ông già cười:
- Ông đi ăn với khách hàng roài, thui ta đi nghỉ đây, cháu cũng nên đi nghỉ đi!
Nói rồi ông già bước zào phòng, còn Ella thì vẫn típ tục lăn vào bếp chiến đấu, lúc này gia nhân đang dọn dẹp trong bếp. Nó cười tươi với họ:
- Mọi người vất vả oài.
Cả 2 cô gia nhân cười:
- Đây là việc của chúng tôi mà.
Sau khi chén xong 1 bữa no nê. Nó liền làm mấy bước vệ sinh sạch sẽ rồi phóng như bay lên phòng Joe. Từ từ hé cửa ra, noe lẹt vào nhẹ nhàng như con báo. Ủa??? Tiếng ngáy của Joe sao mừ to thía??? Nó thầm nghĩ nhưng cũng nhẹ nhàng leo lên gi.ường và bắt đầu đánh một giấc ngon lành mà hok bik chyện gì sắp xảy ra. ^^
__________________________