- Tham gia
- 21/12/2011
- Bài viết
- 631
Chấp nhận và vượt qua. Cứ chìm ngập trong kỉ niệm rồi thì sao dứt ra được.
Quá khứ không phải để khóc, để gục ngã, không dành cho những con người yếu đuối luôn mang ra để hối hận hay day dứt.
Quá khứ là để nhớ, để trong tim, chôn chặt đáy lòng, để khi cần thì lôi ra gặm nhấm rồi sau đó lại quay về đối diện với hiện tại.
Nhớ rồi cất giữ. Giữ chứ không xóa.
Kỉ niệm là những mảnh ghép - yêu thương là những mảnh ghép.
Giữ để trái tim nguyên vẹn yêu thương
Giữ để lòng mình không còn bất cứ khoảng trống
Ngày ồn ào và đêm lặng lẽ
Mưa lạnh giá và nắng chói chang
Đông hoang tàn và hè rực rỡ
Niềm thương nhớ và nỗi quặn đau
Tiếng cười trong vắt và giọt nước mắt nghẹn ngào
Là khác nhau nhưng chẳng hề nghịch lý
Kí ức qua đi trở về với hiện tại
Vòng thời gian vẫn quay đều
Hôm nay nhìn lại hôm qua đã thành quá khứ
Ngày mai nhìn lại hôm nay thành dĩ vãng xưa
Nhưng chỉ thời khắc là đổi thay còn kí ức thì vẫn còn mãi
Nụ cười - tiếng khóc - Tất cả vẫn là thế, vẫn đẹp đẽ và trở thành những mảnh ghép không thể thiếu được trong bức tranh yêu thương
Yêu thương rời xa rồi yêu thương lại trở lại. Yêu thương tiếp yêu thương và ta sẽ sống mãi trong khoảng yêu thương đó.
Yêu thương – và - giữ chặt yêu thương
Để khi ngoảnh lại – ta biết trong đâu đó – quanh đây vẫn còn mãi nhịp đập của những trái tim yêu thương - hướng về nhau
Cuộc sống…ai mà chẳng có lúc vui lúc buồn..Khi vui ta cười , khi buồn ta khóc….
Sao ta không học cách mỉm cười để cuộc sống tốt đẹp hơn…học cách nhìn cuộc sống dưới 1 góc độ khác lung linh , nhiều màu sắc hơn …
" Một ngày mới nắng lên , ta dang tay chào đón…"
… hãy thức dậy chào ngày sang bằng 1 nụ cười , ta sẽ thấy nhẹ nhàng hơn…
Sống , phải biết chấp nhận …
Sống đối diện với thực tế…Dù có thế nào đi chăng nữa…cuộc sống chẳng bao giờ êm ả .. ta luôn phải trải qua những bão tố , phong ba … phãi đi trên những con đường chông gai , thử thách…chứ không phãi là những con đường trải đầy hoa hồng…
Nhiều lúc ta đau lòng , ta buồn , ta khóc…Nhưng hãy học cách mỉm cười với cuộc sống này.
.học cách lớn dần , bật khóc , lau nước mắt , chấp nhận và quên nó đi…
Cứ nghĩ rằng khóc là không tốt …Trong lúc đau đớn nhất , nhưng không thể rơi nổi 1 giọt nước mắt , mà cứ cố kìm nén trong lòng thì mới là không tốt…và trong cơn đau ấy , có thể ngả đầu vào đâu đó , thả cho nước mắt rơi mới là tuyệt….
P/S :
Hãy để lòng nhẹ tênh…Không còn vương chút phiền muộn…Phải tự vực dậy sau cơn đau , đứng lên sau mỗi lần vấp ngã…
Tôi…học cách quên đi mọi đau đớn
và học cách nhớ …nhớ những hạnh phúc , nhớ những gì tốt đẹp nhất….!
Vẫn yêu...vẫn chờ_vẫn hy vọng vào những gì đã từng nghe……
Và tin tưởng vào ngày mai trời lại sáng !!!
by Khoảng Lặng Tâm Hồn
Hiệu chỉnh bởi quản lý: