Chap IV :
Ăn xong 3 cái hamburger,1 cái bánh bông lan,1trái táo và 1 lon pepsi (bà này ăn gớm thiệt),nó lên lớp.vừa bước vào lớp nó lại thấy cảnh tượng lúc nãy nhưng đối tượng không phải là nó mà là hắn.công nhận bọn con gái hễ thấy trai đẹp là sáp tới này chai mặt thiệt.hắn không thèm liếc bọn họ dù chỉ một cái (vì hắn đang nhắm mắt ạ)mà họ cứ cười nói rôm rả.nó đứng bên ngoài quan sát (nhưng thật sự là đang ngắm hắn).mặc cho bọn kia tíu tít,hắn vẫn không tháo chiếc headphone đang đeo ở tai xuống,mắt vẫn nhắm.nó nghỉ “sao tên này lạnh lùng thế.nếu là Bun của nó thì sẽ khác, Bun ấm áp hơn nhiều.nhưng cũng đáng đời bọn kia,cái tụi mê trai.”.
- Tất cả về chỗ ngồi..sao mà nháo nhào như cái chợ vỡ thế hả…….aaaaa????tiếng bà cô dạy văn làm đám vịt tản ra.hắn cười một cái để lộ lún đồng tiền chết người khiến bà cô mém xỉu.
Với biệt danh “giáo sư gây mê” bà cô dễ dàng đưa nó vào giấc ngủ.và nó mơ,nó mơ thấy Bun ,Bun nắm tay nó chạy trên đồng cỏ ,đến bên một gốc cây Bun nói với nó “Bun thích Mun”.nó đỏ mặt mỉm cười.nó không biết rằng nảy giờ cũng có người đang nhìn nó “ đáng yêu thật”,hắn cười.
- Này…….cô không về àh.??...con gái gì mà vô duyên. Hắn trêu nó.
- Về…..rồi àh….haizzzzzzzzzz..nó ngáp một cái.
- Đúng là vô duyên thật…hắn lắc đầu đi ra khỏi lớp.
- NÀY……CẬU NÓI GÌ HẢ….AAAAAAAAAA??????.CÓ ĐỨNG LẠI ĐÓ KHÔNG ….TÊN HẮC ÁM.nó hét lên với công suất lớn nhất.hôm nay xui thật.
Nó ôm cục tức về nhà.
- Chào Ba Mẹ..! nó không thèm ăn cơm lên thẳng phòng.đễ lại hai dấu hỏi to đùng ,”háu ăn như nó mà bỏ bữa sao”?.nó nằm phịch xuống gi.ường.hôm nay nó đã mơ về Bun,đã lâu lắm rồi nó không mơ như vậy.nó nhớ Bun.rồi nó nghỉ tới hắn.sao hắn có thể giống Bun như vậy chứ?sao hắn nhận ra nó là con gái chứ?.rồi nó thiếp đi.5h chiều nó phải đi làm thêm,không phải nhà nó nghèo.mà do cái sự nghiệp mua ipab của nó,nó nghiện lâu rồi nhưng nó muốn tự mua cho mình.cũng có lần mẹ nó định mua cho nó nhưng nó không chịu,nó là thế.hôm nay là ngày cuối cùng,chỉ hôm nay nữa là nó đủ tiền mua rồi.nó vừa nghỉ tới thôi là đã hí hửng chạy đi làm.nó làm tại công viên trò chơi.và việc nó phải làm là mặc một bộ đồ batman,đi vòng vòng phát bong bóng cho các bé.(má ơi phát quà mà mặc đồ batman,bó tay)
- Mẹ ơi ghê quá àh….hức….hức….một đứa trẻ khóc khi thấy nó.
- Nín đi em….chị cho nè…nó dỗ con bé,tay chìa ra một cái bong bóng.
- Không…..con không thèm bong bóng của chị ta đâu..hức…..hức.
- Ngoan đi con……mẹ đứa bé dỗ…
- Hức………….hức……..con bé vẫn không chịu nín.
- Em mà khóc nữa là sẽ biến thành cá sấu đấy.hắn từ sau đi tới.thật ra lúc gặp nó trên đường thấy nó vừa đi vừa cười hớn hở,hắn tò mò nên đi theo.
- …………..im lặng.Con bé nín thinh .
Còn nó đang đứng chết trân.hắn nói gì vậy”sẽ biến thành cá sấu”,nó chợt khựng lại một giọt nước mắt lại rơi rồi nó bỏ chạy.hắn cũng chạy theo nó,hắn không thấy nó khóc (vì nó đang mặc bộ đồ đó sao thấy được) nên hắn đuổi theo.đến một cái ghế đá gần hồ nước hắn như không tin vào mắt mình.trước mặt hắn là nó nhưng tóc nó dài mái ngố chứ không phải là mái tóc tomboy mà hắn từng thấy(nó đội tóc giả đấy).nó để tóc dài rất đẹp,hắn đơ vài giây,rồi hắn đưa điên thoại lên “tách”.hắn tiến về phía nó.
- Này… cô sao zây?.
- …………im lặng.
- Cô để tóc dài xinh lắm.hắn hơi đỏ mặt.
- Cậu đến đây làm gì hả?...nó hốt hoảng đội lại cái đầu batman, nó không muốn để ai nhìn thấy mái tóc của nó ngoài Bun.nó nuôi tóc là vì Bun.
- Đến chơi.đây là công viên mà tiểu thư.hắn nói tỉnh bơ.
- Vậy cậu cứ chơi tiếp đi…nó bực mình.
- Hình đẹp lắm ,cô cũng ăn ảnh đó…hì…hì.hắn cười ranh mãnh.
- Đưa đây…..nó giật cái điện thoại từ tay hắn.nhưng sao được khi hắn cao hơn nó đúng một cái đầu.
- Ha……….hahaaaaaaaaaaaaaa….hắn cười to.làm mấy cô nàng đi ngang qua điêu đứng.
- Cậu có xóa đi không……nó điên tiếc.
- K…H….Ô….N…G……….hắn nói lớn .
- Cậu xóa đi mà…nó xuống giọng.
- không…….hắn cũng không vừa.
- Chứ cậu muốn gì?..
- Muốn cô nghe theo lời tôi..
- Đừng có mơ…..
- Vậy thì mai tấm hình này sẽ được dán đầy trường,đễ xem bọn họ sẽ nói gì…
- Axxxxxxxx……..đúng là đồ hắc ám mà…..
- Vậy nhé…..tôi đi đây…hắn quay lưng bước đi.
- Khoang…………tôi đồng ý…nhưng cậu phải xóa trước đã.
- Tôi hứa là sẽ làm.nhưng không phải bây giờ.để xem lòng thành của cô tới đâu..hắn cười khoái chí.
- Axxxx…….đồ đáng ghét…….
- Thấy chưa..chưa gì đã trở mặt rồi.hắn làm ra vẻ thất vọng.
- Được….tôi đồng ý nghe theo lời cậu.
- Trước tiên cho tôi số của cô đã,lỡ có chuyện cần nhờ tôi sẽ gọi.
- Hả………..
- Không đồng ý à? Vậy thôi…
- 0934………….
- Thế chứ……………..àh mà cô không được gọi tôi là đồ đáng ghét hay hắc ám gì đâu đấy…đoán được nó sẽ hét lên như vậy nên hắn rào trước.làm nhỏ tức điên.
- Axxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx…….đồ xúi quẫy mà…nó điên lên.
- Cả từ đó cũng không được…gọi bằng Anh đi. Hắn quay đầu lại cười đểu.
- CÁI GÌ……….?....nó la hết cở..
- Không thì thôi…..
- Axx…….A…n…h……nó ấp úng.
- Hì……có thế chứ..anh đi đây…pipi nhóc…haaaaaaaaaaaaa
- Axxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx………….tức chêt mất…..đồ…….chưa kịp chưởi hắn thì tin nhắn đến “không được chưởi anh đâu đó”.trời ơi điên mất thôi.vậy là mộng ipab của nó cũng vở tan tành”đồ xấu xa”.ở một nơi khác có một người đang ngứa tai.
Chap V:
6h30.”Bảo An dậy ăn cơm….Bảo An dậy ăn cơm….Bảo An…….”là tiếng chuông báo thức của nó đấy ạ.(pà này tâm hồn ăn uông dzữ.)nó chui từ trong chăn ra.vscn xong nó xuống dưới nhà,hôm nay mẹ nó làm cơm cho nó mang đến trường.vừa ra tới cổng đã thấy Khôi Nguyên chờ sẵn.
- Hôm qua sao cậu không đợi mình về chung?.cậu giả vờ giận.hôm qua cậu đứng đợi nó tận 30p thì mới biết nó về trước rồi.
- Àh hôm qua mình có việc nên đi trước.sorry Nguyên nha..nó làm vẻ mặt ngây thơ vô số tội.hôm qua vì đuổi theo hắn mà nó quên luôn là Nguyên đợi nó (tội cậu nhóc).nghỉ tới hắn là nó lại tức,lấy tay đập vào đầu.
- Sao vậy?........Nguyên thấy hành động của nó nên hỏi.
- Không sao……..hì….nó cười.
Mới bước tới lớp nó đã thấy hắn với một nụ cười đễu không thể tả được.
- Chào nhóc!!!!!........hì…hì….
- Gì nữa??……nó bực bội..
- Ah….chỉ là anh thấy đói.sáng nay anh chưa ăn.hắn vừa nói vừa cầm cái điện thoại xoay xoay.nó như hiểu ra.
- Này ăn đi!!!!........nó đưa phần cơm của mình cho hắn,làm cho mấy đứa trong lớp há hốc “Bảo An mà nhường cơm của mình sao?”,”Hoàng Thái mà dùng cơm của người khác sao?”.bọn họ thì ngạc nhiên còn nó thì tiếc nuối,hắn khoái chí.
- Tôi khác nước...
- Uống gì??.....
- Sữa……hai phần..
- Heo hả..?????????...
- Thích………
Hai đứa nó nói chuyện với nhau cọc lóc vậy đó.bọn kia thì cứ nhìn hai đứa nó như sinh vật lạ,ai thì bọn nó còn tin chứ Bảo An mà phục vụ người khác thì không thể nào tin nổi.
- Nè………nó ném hai hộp sữa xuống bàn.
- Nhóc cũng uống một hộp đi.
- Không cần .cảm ơn!!!....
- Cái điện thoại này hình như có chức năng print đấy.hắn vừa dứt câu thì nó đã cầm hộp sữa lên nốc một hơi.”đồ đáng ghét” nó nghỉ thầm.hắn thì chỉ cười.
- Tôi khát nước..
- Anh mới uống mà.với lại đang trong giờ học đó.nó nhăn nhó.
- Tôi biết..
- Đợi tí tôi sẽ mua.
- Nhưng bây giờ tôi khát,nhóc mua đi.
Làm sao mà nó có thể ra ngoài khi người đang đứng lớp là ông thầy hóa ác ma kia chứ.”hix…..tên hắc ám này”.
- Thưa thầy cho em ra ngoài..nó lúng túng.
Ông thầy đẩy gọng kính xuống lườm nó một cái.
- Dạ em bị đau bụng ạh...ông thầy chưa kịp phản ứng thì nó đã phóng ra ngoài.hắn thì ôm bụng cười.
Thấy nó chạy hớt ha hớt hải Khôi Nguyên đuổi theo.
- Cậu đi đâu đó?.
- Mình đi mua nước.
- Giữa giờ học sao.?
- Hì…hì…nó chỉ cười.
- Thua cậu luôn đó.mình đi với cậu nha.
- Không cần đầu mình đi một tí àh.
- Mình cũng đang khát,cùng đi thôi.
- Hì….
Bên trong lớp có một tên đang nhìn hai đứa nó cười nói vui vẻ,cảm thấy khó chịu.
- Này của anh đó.nó đưa lon pepsi về phía hắn.
- Thôi tôi hết khát rồi.hắn nói mà không thèm quay lại.
- Này anh vừa phải thôi chứ….nó bực mình,mở lon pepsi uống ừng ực cho bỏ tức.
Năm tiết học trôi qua hắn chẳng nói gì.nó nghỉ chắc hắn thấy có lỗi về việc lúc nãy,nên hơi đắc ý.ra tới cổng trường thấy Khôi Nguyên đang đợi nó,nó cười chạy tới.làm hắn thấy vậy bực mình “thấy mình thì cau có,vừa gặp trai đã toe toét rồi,đã thế thì.”
- Này cô lên xe tôi chở về.hắn ngồi trên chiếc mui trần audi bóng loáng.
- Tôi không dám giao mạng sống này cho anh đâu.Khôi Nguyên đi moto đã làm nó khiếp rồi chứ đừng nói là hắn đi xe hơi.
- Này tôi có bằng lái rồi đó.hắn ở bên Mỹ nên 18t đã có bằng.
- Hắn là ai vậy? Khôi Nguyên khó chịu.
- Àh…..là bạn học mới của mình đó.nó ấp úng.
- Lên xe……hắn ra lệnh.
- Sao hắn dám ra lệnh cho cậu vậy chứ?!.Khôi Nguyên điên tiếc giơ nắm đấm về phía hắn.
- Cậu đừng giận.cậu ta chỉ đùa thôi mà.hôm nay cậu về một mình nha.mình đi với cậu ấy có việc một tí.nó vừa nói vừa mở cửa xe bước vào.
- Này………..BẢO ANNNN……….khôi Nguyên bực mình gọi theo nó.
“Just a smile and the rain is gone
Can hardly believe it
There’s anh angel satanding next to me
Reaching for my heart
Just a smile and there’s no way back
Can hardly believe it
But there’s an angel,she’s calling me
Reaching for my heart” điện thoại của hắn reo.
- Alô….
- Ngày mai Mỹ Mỹ về nước đó. Ba hắn nói.
- Chưa tới thời hạn mà.
- Ta nghỉ Mỹ Mỹ là sự lựa chọn tốt nhất cho con.
- Nhưng con không thích,con muốn tự mình tìm lấy.khi nào hết 3 tháng mà con chưa tìm được lúc đó hãy tính.
- Vậy thì trong thời gian đó hai đứa tìm hiểu nhau đi.ta sẽ sắp xếp cho hai đứa học chung.
- Con không thích…..hắn như hét lên,rồi hắn giập máy.
Mỹ Mỹ là người ba hắn chọn để đính hôn với hắn.hắn không thích một cuộc hôn nhân vụ lợi nên đã xin ông ta thời hạn 3 tháng,nếu sau thời hạn 3 tháng mà hắn không tìm được người hắn yêu thật sự hắn sẽ trở về và làm mọi thứ như ba hắn muốn.nhưng chưa được một tuần ông ấy lại như vậy,hắn bực mình ném chiếc điện thoại ra đường.
- Địa chỉ nhà cô?. hắn quên là đang đưa nó về nhà.
- Số 5c chung cư Can Nam ,đường pasteur.thấy hành động của hắn nó hơi sợ.
Chương VI:
Về nhà nó cứ nghĩ về hình ảnh của hắn lúc nãy.”sao hắn lại tức giận thế chứ”,bề ngoài hắn rất giống Bun của nó nhưng tính cách thì khác hẳn.Bun hiền và ấm áp còn hắn thì quá lạnh lùng.”haizzzzzzzz…sao mình cứ nghĩ tới hắn hoài vậy?”…”mình điên rồi….”.” AAAAAAAAA…………AAAaaaaaaaaa…..điên mất thôi”.
- Con sao zậy…? ba mẹ nó nãy giờ nhìn nó cầm chén cơm tự kỷ ngán ngẫm hỏi.
- Im lặng……..
- Nè Bảo An…..!!!!!!!!!!.
- Dzạ………..nó ngơ ngác.
- con không sao chứ…?
- Dzạ không có gì ạ!!!
- vậy ăn mau đi…
Từ ngày đụng đến hắn sao mà xui thế không biết,niềm vui lớn nhất của nó là ăn giờ cũng bị hắn ám.10h tối nó đi ngủ cầu mong sao cho ngày mai tươi đẹp.đang liu thiu chuông báo có tin nhắn.”haizzzzzzzz…..điên mất thôi….”nó ném điện thoại không thèm đọc luôn.
6h40 trước nhà nó.
- Này cậu đến đây làm gì hả? Khôi Nguyên đến đón nó thì thấy hắn đang đứng trước nhà.
- Im lặng….hắn đang đeo headphone dựa lưng vào con audi.
- Này tôi hỏi cậu có nghe không?..Khôi Nguyên vốn không ưa gì hắn thấy vậy càng nổi điên.
- Gì…………hắn nheo mắt tháo tai nghe xuống.
- Cậu đến đây làm gì thế hả????????.
- Thích…….hắn đáp tỉnh queo…
- @#$%@#$%^&*I*&^%$#@!...............
- Hai cậu làm gì thế hả?????......nó từ trong nhà đi ra đã thấy hai tên cãi nhau chí chóe.lòng thầm nghĩ”lại một ngày u ám”
- Bắt đầu từ hôm nay cô phải đi học cùng tôi..hắn ra lệnh.lúc đầu hắn chỉ định đưa nó đi hôm nay thôi.sau khi thấy Khôi Nguyên thì hắn lại muốn như vậy.không biết tại sao hắn lại không muốn nó đi với ai ngoài hắn.
- Mày là ai mà dám ra lệnh cho cô ấy?...Khôi Nguyên như chịu hết nỗi với sự kiêu ngạo của hắn.
- Là ai không liên quan đến cậu….hắn nói xong nhìn về phía nó…còn cô lên xe.
- Mày……mày………….Khôi Nguyên điên tiết.
- Thôi……………hai người có thôi đi không?.....nó hét lên.
- Mình xin lỗi.Cậu lên xe đi mình đưa đi.Nguyên xuống giọng.
nó nhìn hai người rồi nói:
- Tôi đi xe bus……..đúng là xui xẻo mà.
- Này Bảo An……
- Nhóc……..
- Haizzzzzzzzzz………….chán quá đi…nó chạy thật nhanh lên chuyến xe 19 đến trường,hai tên đó lườm nhau 1 cái rồi mới chịu đi.
Nó mang vẽ mặt thễu não vào lớp,may mà hắn chưa tới.nó bước xuống cuối lớp chưa kịp ngồi xuống thì hắn đã hùng hục đi tới.
- Này hôm qua tôi đã bảo là sẽ đến đón cô sao lại còn hẹn tên đó tới hả??
- Anh nói lúc nào chứ.???
- Hôm qua cô không đọc tin nhắn sao?hay là không biết chữ.??
- Hôm qua???!!!...tin nhắn...thì ra cái tên mà nó rủa thầm hôm qua là hắn sao.
- Sao hả??...
- Àh tại hôm qua tôi ngủ rồi nên chưa đọc…
- Cái gì?....đúng là đồ con heo mà chỉ toàn ăn với ngủ.
- Anh………..
- Tôi nói thiếu àh?.hắn cười đễu.
- Anh……
Hai đứa cứ chọc ngoáy nhau đến giờ giải lao.nó vừa đứng lên thì hắn nói:
- Một bánh mì,một pepsi,3 phút.
- Tôi là vận động viên maratông àh?
- 2ph 56’
- A’’’’’’’’’’’’’’’’’’’…………..nó không thèm nói nữa ba chân bốn cẳng chạy xuống canteen.
- Làm gì mà cậu chạy ghê vậy…?Khôi Nguyên thấy nó chạy theo.
- Tớ sẽ kễ cho cậu sau…..cho cháu 3 bánh mì,1 pepsi,2 sữa…
- Bây giờ không được sao…?
- Tớ đang bận rồi tớ sẽ kễ sau mà.Nói vừa hết câu là nó chạy như ma đuỗi.
- Cậu điều tra xem tên Phạm Hoàng Thái, lớp 12A1 cho tôi.Khôi Nguyên ra lệnh cho Tuấn đàn em của mình.”từ lúc hắn xuất hiện thì Bảo An thay đổi hoàn toàn,và hắn sao lại có thể sai khiến cô ấy dễ dàng như vậy chứ”,cậu nghĩ.
- Này bánh của anh đây…nó vừa nói vừa thở.
- 2p57’ cô đi thi maratông được rồi đó.hắn cười.
Nó không thèm trả lời cặm cuội giải quyết phần của mình.nó cũng đã quen với việc bị hắn chọc ghẹo rồi.R……E………..N…………………..G….cuối cùng 5 tiết học cũng trôi qua.nó định sẽ trốn hai tên đó rồi tự mình đi xe bus về.”Khôi Nguyên không học cùng lớp thì dễ nhưng hắn thì sao đây?”
- Về thôi..hắn nói.
- Àh….tôi phải gặp cô chủ nhiệm một tí anh về trước đi.
- Uhm…hắn biết là nó nói xạo nhưng hắn cũng không nở vạch trần.
- “yeah……”nó cười thầm vì lừa được hắn.giờ chỉ cần nhờ nhỏ nào đó ra nói với Khôi Nguyên là nó đã về thế là xong.he….he..chiều tối hôm nay trôi qua êm đềm.
Sáng hôm sau nó dzậy rất sớm.nó tự nhũ hôm nay phải dzậy sớm đi xe bus để tránh hai tên trời đánh đó.6h20 ,”he…he hai tên đó vẫn chưa đến may quá,hôm nay mong một ngày tốt lành”.đến lớp còn sớm nên nó lăn ra ngủ tiếp.
- Em chào cô.!!!!
Nó đang lơ mơ nghe thấy chữ Cô liền đứng bật dậy cuối đầu:
- Em chào……
- Ha…..haaaaaaaaaaaaa…hắn ôm bụng cười.nãy giơ hắn tới thấy nó đang ngủ ngon lành trong khi hắn phải đứng trước nhà nó đợi mòn mỏi ,còn gặp tên Khôi Nguyên đáng ghét kia nên nghĩ cách trả thù.
- Anh……….đồ đáng ghét….nó đỏ mặt vì bị mấy đứa trong lớp nhìn như sinh vật lạ.
Nhìn thái độ của nó hắn thấy mình hơi quá,định xin lỗi thì cô chủ nhiệm tới.
- Hôm nay lớp ta có bạn mới.Mỹ Mỹ em tự giới thiệu đi