victory355
Banned
- Tham gia
- 18/11/2013
- Bài viết
- 0
Em đọc được bài viết của chị Trang Hạ - Người chị có giọng văn mà e rất thích. Muốn chia sẻ cùng các mẹ.Tình yêu hạnh phúc và vững bền được xây dựng từ những điều bình dị nhất, bình dị cả trong suy nghĩ. Không biết có mẹ nào có suy nghĩ giống e không.
"Không hiểu sao, thời thiếu nữ, tôi rất thích đi đổ rác, vì tôi luôn tin rằng, người con trai tôi yêu sẽ xuất hiện bên xe rác công cộng.
Suốt những năm từ mười lăm tuổi cho tới hai mươi tuổi, tôi luôn chăm chỉ đi đổ rác vào mỗi buổi chiều. Kể cả những năm sau hai mươi tuổi, khi đã tốt nghiệp đại học, đã đi làm, đã ở tập thể hoặc đi xa nhà cả ngàn cây số, tôi vẫn nhớ đến giờ xe rác đổ kẻng buổi chiều. Và mỗi khi đạp xe qua những con đường đẹp đẽ đầy bóng cây của Sài Gòn, tôi vẫn nghĩ, tôi vẫn cô đơn là chỉ bởi, tôi vẫn chưa đi đổ rác đủ nhiều, để gặp được người tình trong mộng.
Vì tôi luôn tin rằng, những năm cuối thế kỷ 20, người con trai đổ rác vẫn là một thứ hiếm hoi, loại trừ những cậu choai đổ rác theo lệnh mẹ, và những ông chồng sợ vợ khệ nệ bê bao rác ra xe, bịt mũi hất lên, thì còn lại có lẽ là những người con trai hiếm hoi của thế kỷ hai mươi, không áo sống xe đẹp ra đường hoặc ngồi quán bia, mà giờ đó chịu vào bếp xách lên cái thùng rác gia đình.
Kể cả khi đi bên tôi là một người đàn ông bệ vệ tôi sắp lấy làm chồng, tôi hai mươi hai tuổi vẫn khắc khoải nghĩ về một người con trai nào đó, có thể là người sẽ làm tôi có thể yêu anh được, đã xuất hiện một buổi chiều nào đó quanh tôi. Chỉ là vì tôi đã không đủ duyên để gặp anh đúng lúc ấy.
Những cô bạn hàng xóm luôn quần lửng áo cộc chạy vội vã ra xe rác cho phải phép, đôi khi những người con trai quanh khu phố cũng ra xe vứt rác một cách miễn cưỡng. Tôi thì luôn ăn mặc tươm tất lành lặn và thong thả, bởi tôi hy vọng sẽ có một ngày, tôi sẽ gặp người con trai cũng tươm tất và thong thả đi đổ rác, coi nó bình yên như một việc đơn giản thường nhật trong gia đình. Tôi hy vọng một cuộc làm quen thiện chí trên đường chúng ta xách cái thùng rác rỗng quay về nhà. “Anh ở gần đây à?” – “Em cũng đi đổ rác à?” – “Sao trước đây em không gặp anh nhỉ?” – “Mai em nhớ đổ rác lúc sáu giờ nhé! Anh sẽ đợi!”
Tôi không hề có một hình dung nào về người yêu trong mộng, càng không hề muốn gặp một người con trai quần áo bò sành điệu. Anh ấy sẽ nói với tôi rằng, sao em ăn mặc giản dị thế? Tôi cũng không muốn yêu người con trai đi xe máy, anh ấy sẽ nói, em lên đây anh chở đi cho nhanh! Tôi càng không nghĩ sẽ yêu một ai đó đẹp trai, họ sẽ bảo tôi rằng, em mặc váy đẹp hơn!
Tôi chưa đủ trải nghiệm để hiểu nổi vì sao trong lòng tôi thầm mong ước tôi sẽ yêu chàng trai bên xe rác. Tôi chỉ biết rằng, cuộc tình nhanh chóng quá, tôi sẽ chậm, cuộc tình hào nhoáng quá, tôi sẽ lệch, cuộc tình xa xỉ quá, tôi sẽ rớt lại một mình với thế giới của cô thiếu nữ nhà nghèo. Người đẹp trai càng không phải là người sẽ ở lại bên tôi lâu.
Tôi chỉ mơ hồ hiểu rằng, hạnh phúc là khi chúng ta yên tâm về cuộc sống, tìm ra điểm thăng bằng trong đời sống, một điều đồng cảm và một điều lãng mạn.
Khi tôi đã hai lần mười lăm tuổi, tôi hiểu ra lý do của hình bóng hạnh phúc trong tâm trí cô bé đi đổ rác năm xưa. Thì ra, tôi đã cảm nhận được rất nhiều điều bằng bản năng của một người phụ nữ:
Lãng mạn không phải là ngồi bên ánh nến với bó hoa hồng và chai r*** vang, một anh chàng đẹp trai và một cô nàng váy đỏ gợi cảm. Đó là công thức ước lệ về lãng mạn mà thôi. Còn trong đời sống, mọi sự lãng mạn có thể xuất hiện bên xe rác, giữa những kẻ tầm thường, sự lãng mạn là bất cứ điều gì còn khiến ta rung động.
Tình yêu không là đặc quyền dành cho những giai xinh gái đẹp. Tình yêu là thứ quà tưởng thưởng xứng đáng mà cuộc đời dành tặng cho những người phụ nữ xứng đáng được yêu. Và đó không phải món quà độc đắc sau cuộc xổ số cầu may, đó là món quà dành cho người phụ nữ nào biết điểm dừng trong cuộc marathon kiếm tìm tình ái.
Hạnh phúc càng không phải là một chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay kèm theo hoa hồng tặng lời cầu hôn. Sự xa xỉ ấy chỉ một số ít người có được. Nhưng hạnh phúc chắc chắn là hào phóng hơn, nếu bạn nhận ra rằng, một người con trai sẵn sàng đi đổ rác cũng sẽ là người con trai sẵn sàng chìa vai ra gánh vác chia sẻ những bần cùng vất vả nhất trong chặng đường dài hôn nhân và gia đình.
Và nếu bạn chỉ tìm thấy người yêu ở những nơi mũ cao áo dài, quán xá nhảy múa vui tươi, nơi ánh đèn màu và ly cà phê ngon, đừng hỏi vì sao, khi bạn hết xinh đẹp và vui thú hứa hẹn, người con trai ấy lại bỏ bạn mà đi!
Trong thực tế, cuối cùng, tôi đã không gặp người con trai nào bên xe rác đủ để khiến tôi yêu đương, trao thân gửi phận. Mà người chồng tương lai của tôi sau này, quen tôi vào lúc lao xe đâm thẳng vào tôi trên đường phố. Đó là người con trai dù có đi đổ rác cả đời cũng chẳng bao giờ gặp tôi, chỉ vì nhà anh ở cách tôi khá xa.
Thế nhưng lại là người đàn ông sẵn sàng đổ rác giúp tôi sau này. Thật lạ lùng là những điều giản dị về hạnh phúc."
xem thêm tai: cam nang gia dinh với những truyện cười hay,những kinh nghiệm về chăm sóc gia đình cũng như tâm sự các vấn về sức khỏe
"Không hiểu sao, thời thiếu nữ, tôi rất thích đi đổ rác, vì tôi luôn tin rằng, người con trai tôi yêu sẽ xuất hiện bên xe rác công cộng.
Suốt những năm từ mười lăm tuổi cho tới hai mươi tuổi, tôi luôn chăm chỉ đi đổ rác vào mỗi buổi chiều. Kể cả những năm sau hai mươi tuổi, khi đã tốt nghiệp đại học, đã đi làm, đã ở tập thể hoặc đi xa nhà cả ngàn cây số, tôi vẫn nhớ đến giờ xe rác đổ kẻng buổi chiều. Và mỗi khi đạp xe qua những con đường đẹp đẽ đầy bóng cây của Sài Gòn, tôi vẫn nghĩ, tôi vẫn cô đơn là chỉ bởi, tôi vẫn chưa đi đổ rác đủ nhiều, để gặp được người tình trong mộng.
Vì tôi luôn tin rằng, những năm cuối thế kỷ 20, người con trai đổ rác vẫn là một thứ hiếm hoi, loại trừ những cậu choai đổ rác theo lệnh mẹ, và những ông chồng sợ vợ khệ nệ bê bao rác ra xe, bịt mũi hất lên, thì còn lại có lẽ là những người con trai hiếm hoi của thế kỷ hai mươi, không áo sống xe đẹp ra đường hoặc ngồi quán bia, mà giờ đó chịu vào bếp xách lên cái thùng rác gia đình.
Kể cả khi đi bên tôi là một người đàn ông bệ vệ tôi sắp lấy làm chồng, tôi hai mươi hai tuổi vẫn khắc khoải nghĩ về một người con trai nào đó, có thể là người sẽ làm tôi có thể yêu anh được, đã xuất hiện một buổi chiều nào đó quanh tôi. Chỉ là vì tôi đã không đủ duyên để gặp anh đúng lúc ấy.
Những cô bạn hàng xóm luôn quần lửng áo cộc chạy vội vã ra xe rác cho phải phép, đôi khi những người con trai quanh khu phố cũng ra xe vứt rác một cách miễn cưỡng. Tôi thì luôn ăn mặc tươm tất lành lặn và thong thả, bởi tôi hy vọng sẽ có một ngày, tôi sẽ gặp người con trai cũng tươm tất và thong thả đi đổ rác, coi nó bình yên như một việc đơn giản thường nhật trong gia đình. Tôi hy vọng một cuộc làm quen thiện chí trên đường chúng ta xách cái thùng rác rỗng quay về nhà. “Anh ở gần đây à?” – “Em cũng đi đổ rác à?” – “Sao trước đây em không gặp anh nhỉ?” – “Mai em nhớ đổ rác lúc sáu giờ nhé! Anh sẽ đợi!”
Tôi không hề có một hình dung nào về người yêu trong mộng, càng không hề muốn gặp một người con trai quần áo bò sành điệu. Anh ấy sẽ nói với tôi rằng, sao em ăn mặc giản dị thế? Tôi cũng không muốn yêu người con trai đi xe máy, anh ấy sẽ nói, em lên đây anh chở đi cho nhanh! Tôi càng không nghĩ sẽ yêu một ai đó đẹp trai, họ sẽ bảo tôi rằng, em mặc váy đẹp hơn!
Tôi chưa đủ trải nghiệm để hiểu nổi vì sao trong lòng tôi thầm mong ước tôi sẽ yêu chàng trai bên xe rác. Tôi chỉ biết rằng, cuộc tình nhanh chóng quá, tôi sẽ chậm, cuộc tình hào nhoáng quá, tôi sẽ lệch, cuộc tình xa xỉ quá, tôi sẽ rớt lại một mình với thế giới của cô thiếu nữ nhà nghèo. Người đẹp trai càng không phải là người sẽ ở lại bên tôi lâu.
Tôi chỉ mơ hồ hiểu rằng, hạnh phúc là khi chúng ta yên tâm về cuộc sống, tìm ra điểm thăng bằng trong đời sống, một điều đồng cảm và một điều lãng mạn.
Khi tôi đã hai lần mười lăm tuổi, tôi hiểu ra lý do của hình bóng hạnh phúc trong tâm trí cô bé đi đổ rác năm xưa. Thì ra, tôi đã cảm nhận được rất nhiều điều bằng bản năng của một người phụ nữ:
Lãng mạn không phải là ngồi bên ánh nến với bó hoa hồng và chai r*** vang, một anh chàng đẹp trai và một cô nàng váy đỏ gợi cảm. Đó là công thức ước lệ về lãng mạn mà thôi. Còn trong đời sống, mọi sự lãng mạn có thể xuất hiện bên xe rác, giữa những kẻ tầm thường, sự lãng mạn là bất cứ điều gì còn khiến ta rung động.
Tình yêu không là đặc quyền dành cho những giai xinh gái đẹp. Tình yêu là thứ quà tưởng thưởng xứng đáng mà cuộc đời dành tặng cho những người phụ nữ xứng đáng được yêu. Và đó không phải món quà độc đắc sau cuộc xổ số cầu may, đó là món quà dành cho người phụ nữ nào biết điểm dừng trong cuộc marathon kiếm tìm tình ái.
Hạnh phúc càng không phải là một chiếc nhẫn kim cương đeo vào ngón tay kèm theo hoa hồng tặng lời cầu hôn. Sự xa xỉ ấy chỉ một số ít người có được. Nhưng hạnh phúc chắc chắn là hào phóng hơn, nếu bạn nhận ra rằng, một người con trai sẵn sàng đi đổ rác cũng sẽ là người con trai sẵn sàng chìa vai ra gánh vác chia sẻ những bần cùng vất vả nhất trong chặng đường dài hôn nhân và gia đình.
Và nếu bạn chỉ tìm thấy người yêu ở những nơi mũ cao áo dài, quán xá nhảy múa vui tươi, nơi ánh đèn màu và ly cà phê ngon, đừng hỏi vì sao, khi bạn hết xinh đẹp và vui thú hứa hẹn, người con trai ấy lại bỏ bạn mà đi!
Trong thực tế, cuối cùng, tôi đã không gặp người con trai nào bên xe rác đủ để khiến tôi yêu đương, trao thân gửi phận. Mà người chồng tương lai của tôi sau này, quen tôi vào lúc lao xe đâm thẳng vào tôi trên đường phố. Đó là người con trai dù có đi đổ rác cả đời cũng chẳng bao giờ gặp tôi, chỉ vì nhà anh ở cách tôi khá xa.
Thế nhưng lại là người đàn ông sẵn sàng đổ rác giúp tôi sau này. Thật lạ lùng là những điều giản dị về hạnh phúc."
xem thêm tai: cam nang gia dinh với những truyện cười hay,những kinh nghiệm về chăm sóc gia đình cũng như tâm sự các vấn về sức khỏe