Hai Mươi Năm Chờ Đợi Một Câu Nói – Review "Tháng Năm Trôi Trong Mắt Ai"

manh hoi uc

Thành viên
Tham gia
14/4/2025
Bài viết
16
Review sâu sắc truyện "Tháng Năm Trôi Trong Mắt Ai" - câu chuyện về tình yêu lỡ làng 20 năm, về những lá thư chưa gửi và cơ hội thứ hai muộn màng.




[separate]




Có những câu chuyện bạn đọc xong, gấp sách lại, nhưng không thể ngừng nghĩ về nó - và "Tháng Năm Trôi Trong Mắt Ai" chính là một trong số đó.

Khi Lâm bước vào quán cà phê Hồng Xuân trong buổi họp lớp sau hai mươi năm, anh mang theo cả một rương kỷ niệm chưa bao giờ được mở ra - hàng trăm lá thư viết cho Phương nhưng chẳng bao giờ dám gửi đi, những bài thơ giấu kín như giấu cả tuổi thanh xuân của mình. Và rồi cô ấy xuất hiện, vẫn đôi mắt đen láy ấy, vẫn nụ cười nghiêng nghiêng một bên môi, khiến tim anh như vừa được đánh thức sau cơn ngủ đông dài hai thập kỷ. Đây không phải chuyện tình ngôn tình hay drama quá đà - đây là câu chuyện về hai con người trưởng thành, mỗi người mang theo vết thương riêng, gặp lại nhau khi cả hai đều tưởng đã quá muộn để yêu lại lần nữa.

Review truyện ngắn này, điều chạm đến tôi nhất không phải cái kết có hậu, mà là những khoảnh khắc im lặng đầy nặng trĩu giữa họ - khi Phương lấy ra lá thư viết từ năm 18 tuổi mà giữ suốt hai mươi năm, khi Lâm đưa cho cô cuốn sổ ghi đầy những bài thơ về cô qua từng năm tháng xa cách. Tác giả không cần phải viết dài dòng về cảm xúc, chỉ cần để hai món đồ ấy nói thay - và đột nhiên bạn hiểu rằng có một thứ tình yêu không cần lời tỏ tình ầm ĩ, không cần hứa hẹn dài lời, chỉ lặng lẽ tồn tại qua từng trang giấy, từng dòng chữ, từng giây phút họ nhớ về nhau mà không ai biết.

Điều khiến truyện ngắn về tình yêu này khác biệt nằm ở sự chân thật đến gần như tàn nhẫn. Phương không phải người con gái ngồi đợi chàng trai mãi không về - cô đã yêu người khác, kết hôn, sinh con, xây dựng cuộc sống riêng. Lâm cũng không phải anh chàng si tình đơn phương khổ sở - anh là người đàn ông thành công, từng có người yêu ở Berlin, nhưng cuối cùng vẫn không thể trao trái tim trọn vẹn cho ai. Không ai sai, không ai đáng trách, chỉ là hai con người bình thường với những lựa chọn của riêng mình, và giờ đây, khi số phận cho họ gặp lại, họ phải đối diện với câu hỏi: liệu có dám yêu một lần nữa khi đã không còn trẻ, khi đã biết yêu có thể đau đến thế nào?

Tôi đặc biệt thích cách tác giả xây dựng nhân vật Phương - không phải kiểu người phụ nữ yếu đuối chờ đợi cứu rỗi, mà là người mẹ mạnh mẽ nuôi hai con sau khi chồng mất, là cô giáo tận tâm, là người phụ nữ biết trân trọng quá khứ nhưng không bị ràng buộc bởi nó. Khi cô nói "em không hối hận" về cuộc hôn nhân trước đó dù vẫn yêu Lâm, đó là lời tự bạch chân thành nhất - vì cuộc đời không phải màu đen trắng, và trái tim con người đủ rộng để chứa nhiều thứ cảm xúc phức tạp cùng lúc.

Cảm nhận truyện ngắn sâu sắc nhất đối với tôi là cách truyện nói về thời gian. Hai mươi năm - con số ấy vừa dài vừa ngắn một cách kỳ lạ. Đủ dài để hai người thay đổi hoàn toàn, trải qua bao thăng trầm, nhưng lại đủ ngắn để khi gặp lại, họ vẫn nhận ra nhau qua ánh mắt, vẫn cảm nhận được rung động như ngày nào. Có một đoạn viết về buổi chiều mưa ở Tam Đảo hai mươi năm trước - khi họ trú mưa trong quán trà cũ kỹ, ngồi bên nhau nhưng không ai dám nói ra tình cảm - đoạn đó khiến tôi nghẹn ngào vì nhận ra: đôi khi chỉ cần một câu nói dũng cảm, cả cuộc đời có thể khác đi.

Nhưng truyện không rơi vào cái bẫy "tự trách mình" hay "giá như ngày ấy". Thay vào đó, nó dạy ta rằng: tiếc nuối là điều tự nhiên, nhưng hối hận thì vô nghĩa. Mỗi quyết định, dù đúng hay sai, đều dẫn ta đến chính mình của hôm nay. Và nếu duyên phận còn đó, dù muộn màng đến mấy, vẫn chưa quá muộn để bắt đầu lại.

Chi tiết tôi yêu thích: cảnh Lâm gặp hai con Phương lần đầu tiên ở Bát Tràng. Cậu bé Tí đề phòng, cô bé Na nhiệt tình - và Lâm phải học cách không chỉ yêu Phương mà còn phải chấp nhận cả quá khứ của cô, những đứa con cô yêu thương. Đó là tình yêu của người trưởng thành - không chỉ là cảm xúc lãng mạn, mà là trách nhiệm, là sự kiên nhẫn, là việc xây dựng một gia đình từ những mảnh ghép không hoàn hảo.

Văn phong của tác giả chậm rãi, trầm lắng, như người kể chuyện đang nhớ lại từng chi tiết của một thời đã qua. Không có những twist bất ngờ hay drama cao trào, nhưng chính sự bình lặng ấy lại khiến câu chuyện thêm chân thực. Đọc "Tháng Năm Trôi Trong Mắt Ai" giống như ngồi nghe một người bạn già kể về tình yêu của đời mình - có buồn, có tiếc, nhưng cuối cùng vẫn có nụ cười nhẹ nhõm vì biết rằng mọi thứ đã đến đúng lúc của nó.

Nếu phải chọn một thông điệp từ truyện này, tôi sẽ chọn: đừng để tình yêu trôi đi trong im lặng. Hãy nói ra khi còn có thể, hãy dám yêu khi trái tim còn rung động, dù bạn 18 hay 38 tuổi. Vì có những cơ hội chỉ đến một lần, và có những người, nếu bỏ lỡ, sẽ là tiếc nuối cả đời.

Đây là truyện ngắn đáng đọc cho bất cứ ai từng yêu thầm, từng lỡ nhịp với ai đó, hoặc đơn giản là tin vào tình yêu đích thực. Không phải vì nó đẹp, mà vì nó thật - và đôi khi, sự thật còn đẹp hơn cả những câu chuyện cổ tích.

Đọc toàn văn truyện "Tháng Năm Trôi Trong Mắt Ai" tại TruyenNganMoi.com để tự mình cảm nhận từng cung bậc cảm xúc, từng khoảnh khắc im lặng đầy ý nghĩa, và có thể - tìm thấy một chút bóng dáng của chính mình trong câu chuyện này.
 
×
Quay lại
Top Bottom