Chiếc lá úa trong chiều thu lơ đãng
Nhè nhẹ rơi rớt xuống bên thềm
Cô độc
Chơi vơi
Làm nỗi lòng ai man mác nhớ.....
Người đã xa , xa thật rồi
Mãi mãi chẳng thể quay trở lại
Ngày xưa cũ giờ chỉ là dĩ vãng
Lời thoáng qua cơn gió bay bay
Mưa , nắng tình yêu có gì đâu
Chỉ là hờn giận, ghen tuông , ích kỷ
Sao chẳng là thương yêu, hạnh phúc
Lá cứ để gió cuốn xa cây
Ngày dần buông nhìn phía chân trời
Rực rỡ, ảm đạm, hay cô quạnh nhỉ
Nào ai hay chốn cũ có người mong
Ngõ nhỏ xa vắng giờ quạnh hiu lắm
Tiếng cười đùa, giọng nói thân quen
Nay còn đâu ?
Chỉ còn một nỗi niềm u uất
Của người xưa
Trách ai đó chẳng giữ lời ....
ngày xưa, chúng ta đã từng đuợc đọc, đuợc nghe và đã truyền tụng rất nhiều về cố nhà thơ HÀN MẠC Tử.tuy nhiên cái bóng của nhà thơ này quá lớn mà đã vô tình che đi hình ảnh của một nhà thơ cũng cực kỳ tài hoa và bệnh tật, ai cũng nhắc tới HÀN MẠC TỬ PHONG nhưng có lẽ rất ít nguời trong các bạn nghe tới nhà thơ doremi cùi mặc dù đặt lên bàn cân thì chưa chắc tài năng của ai hơn ai, và như trùng lặp cuộc đời cũng như tài năng, nhà thơ doremi cũng có một loạt thơ na ná như tập thơ điên của HÀN, tôi nói na ná là vì chẳng ai biết thơ viết về cái gì nhưng bài nào cũng rất dài và đầy ẩn ý. một trong nhữn bài thơ như thế đã đuợc nàng xin xỏ để đuợc xuất bản ké trong tập thơ tình buồn của đại tác gia : LENDIENDANLAYNICKNGANTHOI , Nhân đây chúng ta cùng phân tích bài thơ này để hiểu thêm về nhà thơ tài đợi tuổi này các bạn nhé
Chiếc lá úa trong chiều thu lơ đãng
Nhè nhẹ rơi rớt xuống bên thềm
Cô độc
Chơi vơi
Làm nỗi lòng ai man mác nhớ.....
Người đã xa , xa thật rồi
Mãi mãi chẳng thể quay trở lại
Ngày xưa cũ giờ chỉ là dĩ vãng
Lời thoáng qua cơn gió bay bay
Nào ai hay chốn cũ có người mong
Ngõ nhỏ xa vắng giờ quạnh hiu lắm
Tiếng cười đùa, giọng nói thân quen
Nay còn đâu ?
Chỉ còn một nỗi niềm u uất
Của người xưa
Trách ai đó chẳng giữ lời ....
cũng như HÀN những năm đầu 90 thế kỷ truớc, bệnh hủi là một bệnh dịch khó chữa và chưa tìm ra thuốc chữa, xuất hiện ở những nguời ít tắm, ở dơ luộm thuộm luời biếng, và tác giả của bài thơ trên đây có lẽ cũng đã mắc những tật ấy nên đã bị bệnh , bị cách ly với cộng đồng,sống những tháng ngày bệnh tật một mình. những câu thơ nàng viết nên đầy trách móc và buồn bã tiếc nuối
Chiếc lá úa trong chiều thu lơ đãng
Nhè nhẹ rơi rớt xuống bên thềm
Cô độc
Chơi vơi
Làm nỗi lòng ai man mác nhớ.....
Người đã xa , xa thật rồi
Mãi mãi chẳng thể quay trở lại
Ngày xưa cũ giờ chỉ là dĩ vãng
Lời thoáng qua cơn gió bay bay
nàng từ giã mỗi tình đầu năm 8 tuổi để đi vào trại phong trong nuớc mắt,với lời hứa quay trở lại khi sạch sẽ hơn, nhưng hoài năm tháng , tới năm 14 tuổi vẫn chưa lành,nguời tình xưa đã lên lớp 4, có bồ mới, nàng đau đớn viết nên những lời thơ quặn thắt
Ngày xưa cũ giờ chỉ là dĩ vãng
Lời thoáng qua cơn gió bay bay
những câu thơ tiếp theo cũng là những câu hỏi tu từ đầy tuyệt vọng
Mưa , nắng tình yêu có gì đâu
Chỉ là hờn giận, ghen tuông , ích kỷ
Sao chẳng là thương yêu, hạnh phúc
Lá cứ để gió cuốn xa cây
Ngày dần buông nhìn phía chân trời
Rực rỡ, ảm đạm, hay cô quạnh nhỉ
nàng mỗi chiều vẫn vác cái tâm hồn thi sĩ ra nhìn hoàng hôn lúc giữa trưa và tự trách mình trách đời sao ích kỷ, sao gieo số phận trái ngang, và toát lên sự tiếc nuối mỗi tình đầu đã qua, nang ví nó như là là với cây, rất thơ và cực kỳ lơ tơ mơ,tựu trung lại trong đó là cả một bầu tuyệt vọng mà phía chân trời in rõ, rực rỡ mà ảm đạm, chỉ mình nàng cô quạnh trong trại phong
những năm tháng trong trại, bệnh hủi trên nguời nàng tuy đã dần khỏi nhưng cũng để lại trên nàng những dấu vế khó phai,doremi ngày xưa đã không còn vẻ xin tuơi nữa mà là những vết hủi hằn in khắp nguời, nàng hận và nàng trách, nàng tuyệt vọng và đau đớn
Nào ai hay chốn cũ có người mong
Ngõ nhỏ xa vắng giờ quạnh hiu lắm
Tiếng cười đùa, giọng nói thân quen
Nay còn đâu ?
Chỉ còn một nỗi niềm u uất
Của người xưa
Trách ai đó chẳng giữ lời ....
anh tình nhân cũ đã không còn đợi, ngõ xưa giờ hai đứa đã vắng bóng không còn cùng nhau chơi bi, chơi khăng đánh tôm đánh đáo nữa.chẳng còn những chiều 2 đứa rủ nhau trần truồng đội mưa đi tắm, cai ngõ ấy nàng miêu tả bằng 2 từ cô đọng nhưng súc tích và đầy đủ : hiu quạnh, câu thơ thật hay và ý nghĩa
ta bắt aặp thêm 1 điểm nhấn nữa trong đoạn thơ cuối , đó là từ u uất,miêu ta rất đúng tâm trạng của tác gia trong trại phong, u sầu và uất ức cái thằng bạc tình bạc nghĩa kia, lên đuợc lớp 4 là có bồ mới ngay mà quên đi lời hẹn uớc là ở lại lớp 3 để chờ nàng ra.cũng từ sự hận ấy mà nàng đã quyết tâm lành bệnh, tuần tắm 3 lần , 3 ngày đánh răng 1 lần và quần áo chỉ mặc 2 lưọt nên bệnh tình có phần thuyên giảm
nghe nói năm nàng ra trại, đã đuợc gia đình đầu tư đi thẩm mĩ để xoá các vết tàn bầm do bệnh hỉ để lại nhưng do thiếu tiền nên cũng chưa hoàn toàn lắm. để chứng minh cho mọi nguời biết là câu chuyện này có thật, đôi khi nàng vẫn đem khoe các vết tích ấy cho mọi nguời xem. ai hông tin thì 1 lần ghé hà nội, tìm gặp tác giả sẽ thấy, sau lưng nàng, duới thắt lưng quần khoảng 20 phân, vẫn còn những vết nám lốm đốm đen sì , tôi đã từng thấy tận mắt, gớm lắm