- Tham gia
- 25/10/2011
- Bài viết
- 1.059
Dạo này ksv nhà mình có rất nhiều nha thơ nổi trội, nhiều áng văn thơ nghiêng trời nghiêng đất nổ ra, linh xin mạn phép khai trương toppic này để những nhà bình loạn trổ tài bút nghiên, cùng khán giả có những niềm vui mỗi lần dạo web
một buổi chiều ghé ngang vườn thơ của THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT CÔNG TỬ ,bắt gặp một hình ảnh thơ rất đẹp, rất lãng mạn. một tứ thơ được viết trong khung cảnh thật là lãng mạn, mát mẻ,
Trong vườn thu đến đưa hương
Thoảng theo chiều gió lòng vươn vấn sầu
không biết là tác giả có tận mắt ngửi thấy mùi trong bài thơ hay không nhưng cái cái cô ấy miêu tả về mùi khi đi qua vườn nhà công tử thì là mùi thoang thoảng, và bay theo chiều gió như cuốn đi cái sự buồn ( buồn gì mà dẫn đến bốc mùi thì tác giả của bài bình luận này cũng chưa rõ ) nhưng cái mùi ấy được lồng vào mùi của mùa thu tạo thành một thứ mà HOA PHÙ DUNG đã dùng từ hương để miêu tả, và để làm rõ vấn đề này thì chúng ta đi đến những câu thơ tiếp theo để tìm hiểu rõ hơn .
Nỗi buồn chẳng viết thành câu
Gởi người viễn sứ đã lâu không về
cho đến bây giờ cái sự buồn ấy vẫn chưa rõ ràng, nhưng mà hình như là tế nhị khó nói lắm nên tác giả hình như cũng muốn tránh đi, đành để lại câu thơ đầy suy nghĩ. Nỗi buồn chẳng viết thành câu,và cũng chẳng ai hiểu được là khi rình bên ngoài vườn thì hoa phù dung nghĩ gì mà lại nói là nỗi buồn ấy đã được gửi cho người viễn xứ, theo suy đoán của bình loạn gia thì có lẽ đây là một câu thán tu từ mà nghĩ thì vời vợi đâu đó cũng chỉ có trời mới hiểu,bình loạn gia chắc chắn là không hiểu
Nhớ ai mắt ướt thôn quê
Nhớ ai mắt biết, lời thề còn đây
Nhớ người môi thắm men say
Nhớ người hương tóc thoảng bay trong chiều
và rồi như đọc suy nghĩ của người đang ngồi trong vườn giải tỏa nỗi buồn, tác giả đã viết nên những câu thơ đầy nghĩ ngợi với điệp từ nhớ, và cái nhớ chốt hạ cuối cùng là nhớ hương tóc bay trong chiều, xuyên suốt bài thơ là một cái mùi thoang thoảng trong vườn bay ra, và được liên tưởng tới mùi tóc ai đó,xin nói thật và nói thẳng, tóc của người nào đây có mùi thật là kinh dị,nếu mà như miêu tả thì mái tóc này ai đã một lần ngửi thấy chắc cả đời không quên, tác giả đã cố gắng rất nhiều để miêu tả thật thành công ý tứ muốn nói về mái tóc của nhân vật mà tác giả cũng không dám nhận là quen nên đành phải sử dụng từ : ai
]Mong người năm tháng điều hiêu
Thôi đành câm lặng cho tình đi xa
và đoàn thơ cuối là hai câu thơ nhắn nhủ nhưng cũng có vẻ như là một lời cầu xin.khi ngồi rình ở bên ngoài quá lâu và cái mùi hương mùa thu thoang thoảng kia mãi không hết thì tác giả đành phải thôi đành câm lặng cho tình đi xa
Trong vườn thu đến đưa hương
Thoảng theo chiều gió lòng vươn vấn sầu
Nỗi buồn chẳng viết thành câu
Gởi người viễn sứ đã lâu không về
Nhớ ai mắt ướt thôn quê
Nhớ ai mắt biết, lời thề còn đây
Nhớ người môi thắm men say
Nhớ người hương tóc thoảng bay trong chiều
Mong người năm tháng điều hiêu
Thôi đành câm lặng cho tình đi xagởi Thiên hạ đệ nhất công tử
một buổi chiều ghé ngang vườn thơ của THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT CÔNG TỬ ,bắt gặp một hình ảnh thơ rất đẹp, rất lãng mạn. một tứ thơ được viết trong khung cảnh thật là lãng mạn, mát mẻ,
Trong vườn thu đến đưa hương
Thoảng theo chiều gió lòng vươn vấn sầu
không biết là tác giả có tận mắt ngửi thấy mùi trong bài thơ hay không nhưng cái cái cô ấy miêu tả về mùi khi đi qua vườn nhà công tử thì là mùi thoang thoảng, và bay theo chiều gió như cuốn đi cái sự buồn ( buồn gì mà dẫn đến bốc mùi thì tác giả của bài bình luận này cũng chưa rõ ) nhưng cái mùi ấy được lồng vào mùi của mùa thu tạo thành một thứ mà HOA PHÙ DUNG đã dùng từ hương để miêu tả, và để làm rõ vấn đề này thì chúng ta đi đến những câu thơ tiếp theo để tìm hiểu rõ hơn .
Nỗi buồn chẳng viết thành câu
Gởi người viễn sứ đã lâu không về
cho đến bây giờ cái sự buồn ấy vẫn chưa rõ ràng, nhưng mà hình như là tế nhị khó nói lắm nên tác giả hình như cũng muốn tránh đi, đành để lại câu thơ đầy suy nghĩ. Nỗi buồn chẳng viết thành câu,và cũng chẳng ai hiểu được là khi rình bên ngoài vườn thì hoa phù dung nghĩ gì mà lại nói là nỗi buồn ấy đã được gửi cho người viễn xứ, theo suy đoán của bình loạn gia thì có lẽ đây là một câu thán tu từ mà nghĩ thì vời vợi đâu đó cũng chỉ có trời mới hiểu,bình loạn gia chắc chắn là không hiểu
Nhớ ai mắt ướt thôn quê
Nhớ ai mắt biết, lời thề còn đây
Nhớ người môi thắm men say
Nhớ người hương tóc thoảng bay trong chiều
và rồi như đọc suy nghĩ của người đang ngồi trong vườn giải tỏa nỗi buồn, tác giả đã viết nên những câu thơ đầy nghĩ ngợi với điệp từ nhớ, và cái nhớ chốt hạ cuối cùng là nhớ hương tóc bay trong chiều, xuyên suốt bài thơ là một cái mùi thoang thoảng trong vườn bay ra, và được liên tưởng tới mùi tóc ai đó,xin nói thật và nói thẳng, tóc của người nào đây có mùi thật là kinh dị,nếu mà như miêu tả thì mái tóc này ai đã một lần ngửi thấy chắc cả đời không quên, tác giả đã cố gắng rất nhiều để miêu tả thật thành công ý tứ muốn nói về mái tóc của nhân vật mà tác giả cũng không dám nhận là quen nên đành phải sử dụng từ : ai
]Mong người năm tháng điều hiêu
Thôi đành câm lặng cho tình đi xa
và đoàn thơ cuối là hai câu thơ nhắn nhủ nhưng cũng có vẻ như là một lời cầu xin.khi ngồi rình ở bên ngoài quá lâu và cái mùi hương mùa thu thoang thoảng kia mãi không hết thì tác giả đành phải thôi đành câm lặng cho tình đi xa