Giai Điệu Của Cảm Xúc

Scorpie

Thành viên
Tham gia
3/11/2024
Bài viết
3
Tóm tắt: Trong suốt nhiều năm, âm nhạc không bao giờ trong cuộc sống của cô. Vì cô tin rằng đó là thứ âm thanh khiến người ta nhức đầu. Nhưng một ngày,khi vô tình bắt gặp một chương trình âm nhạc đang phát trên tivi, nó đã khiến cô thay đổi suy nghĩ. Không phải vì bài hát, mà vì chàng ca sĩ trên màn hình đã thu hút sự chú ý của cô. Ánh mắt anh, giọng nói trầm ấm của anh... tất cả đã lôi cuốn cô vào một thế giới mới. Lần đầu tiên, cô quyết định đi xem concert của anh. Nhưng trong khoảnh khắc cao trào nhất của buổi diễn, tim cô bỗng nhiên đập loạn. Hơi thở trở nên nặng nề và cô ngất giữa đám đông ồn ào, để lại trong lòng một niềm tiếc nuối khó tả. Như định mệnh lôi kéo, hệ thống nào đó đã mang đến cho cô một cơ hội bất ngờ. Cô có cơ hội gặp gỡ anh thần tượng của mình. Họ trở thành bạn, chia sẻ những câu chuyện đời thường, những góc khuất của cuộc sống nghệ sĩ. Từ mối quan hệ đơn thuần giữa idol và fan, những cảm xúc dần chuyển mình. Giữa một khoảnh khắc yên bình, ánh mắt họ giao nhau... và cô chợt nhận ra trái tim mình đã rung động với người mà trước đây cô chỉ xem như một hình ảnh xa vời."
Chap 1: Gặp mặt
Tin được không, tôi và thần tượng yêu nhau!!!!!!!

Tôi là một cô gái hay mơ mộng viển vông, mơ một giấc mơ cổ tích, mơ rằng đến một ngày nào đó thì mình sẽ gặp được chàng hoàng tử của đời mình. Như bao cô gái khác, niềm mong mỏi ấy luôn hiện hữu trong lòng tôi. Người ta nói cung Song Ngư thường hay mơ mộng quả nhiên không sai.

Một hôm nọ, do quá buồn chán nên tôi đã mở một show âm nhạc lên coi. Show ấy có rất nhiều nghệ sĩ tài năng. Bỗng nhiên, tôi lại bị lọt hố bởi một anh trai có nguyên một quả đầu màu hường. Không hiểu tại sao lúc ấy trong lòng tôi lại thấy anh đẹp trai, tỏa sáng và cả hát hay nữa chứ. Mặc dù anh hơi ngại nhưng nhìn tổng thể thì anh cũng rất hòa đồng với mọi người. Thế rồi, tôi tức tốc lên tất cả các nền tảng trên mạng xã hội để tìm anh. Câu đầu tiên tôi thốt lên là: “Sao anh đẹp trai quá vậy nè. Em thích anh mất thôi.” Tôi follow hết mọi nền tảng mà có mặt anh. Từ đó, tôi chính thức trở thành fan của anh. Như tất cả các cô fangirl khác, tôi dần tham gia vào các FC của anh, cùng đi trên mọi nẻo đường nơi anh xuất hiện như là concert chẳng hạn. Mặc dù hơi đau ví nhưng tôi cũng cảm thấy thật xứng đáng. Cũng gì và này nọ để đánh dấu thanh xuân của chính mình vậy. “Mình thích ảnh quá đi thôi. Không thể tin được, ảnh đẹp thật.” Tôi đã phải thốt lên không biết bao nhiêu lần câu nói ấy.

Chủ nhật này, anh có tổ chức một buổi concert, và đương nhiên thì tôi cũng có tham gia. Tranh được vé đâu phải dễ, từ ngày bước vô cái thế giới concert này, điều mà khó nhằn nhất chính là tranh vé để đi concert. Thật là may mắn làm sao, tôi đã tranh được và tôi mừng muốn phát khóc. Tôi đã rất háo hức để đến buổi concert ấy. Thời gian cứ thế thôi đưa và cuối cùng ngày ấy đã đến. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để lên đường gặp thần tượng của mình. Tôi chọn cho mình một chiếc quần short ngắn và một chiếc áo croptop cho thoải mái. Vì tôi là tuýp người ưu tiên sự thoải mái mà. Tôi cũng trang điểm một cách nhẹ nhàng thôi như những buổi đu concert khác. Xong hết rồi thì tôi bắt grab và lên đường thôi. Tới nơi, tôi cũng cố gắng chen vào chỗ để ở gần với anh hơn và thật may quá, tôi đã làm được.

Buổi concert diễn ra hoành tráng, sân khấu cũng được trang trí lộng lẫy do lần này cũng có sự xuất hiện của một vài nghệ sĩ nổi tiếng khác. Không khí nhộn nhịp nơi này làm cho mọi thứ xung quanh cũng trở nên nhộn nhịp theo. Mỗi khi một ca sĩ cất giọng hát, thì tất cả mọi người đều cất tiếng hát theo. Tiếng reo ò, thích thú của mọi người xung quanh mỗi khi có nghệ sĩ chạm tay vào mình thì tiếng nói đó càng thất thanh hơn nữa. Như mọi lần, tôi cũng sẽ tận hưởng như vậy nhưng hôm nay, tự nhiên tôi lại cảm thấy hơi mệt. Từ tiếng la hét thất thanh của những người xung quanh tôi càng nhỏ dần, tôi cảm thấy mình như không thở nổi. Cô bé mà tôi mới làm quen khi nãy đột nhiên phát hiện ra. Cô bé quay sang tôi và hỏi: “Chị ơi, chị sao thế, chị có mệt mỏi lắm không. Nếu chị cảm thấy mệt, thì em gọi staff cho chị nha.” Lúc ấy, tôi đã cảm thấy như muốn ngất xỉu tới nơi, tôi dành hết sức còn lại để nói với em ấy: “Gọi staff dùm chị, chị cảm thấy mệt quá.” Vừa dứt lời xong câu đó là tôi đã ngã khuỵu xuống. Dần dần, tiếng của mọi người nhỏ dần. Khung cảnh trước khi tôi kịp nhắm mắt đó là thấy mọi người bu quanh tôi, người thì đỡ tôi người thì gọi staff “Ở đây có người ngất xỉu, làm ơn nhanh lên.” Một phút ba mươi giây sau đó, mấy anh khiêng tôi lên băng can, chạy đi thật nhanh giữa hai hàng rào. Khi ấy, tôi cảm thấy tiếc lắm. Vì tiết mục của nghệ sĩ mà tôi thích mới chỉ có hai bài thôi, còn rất nhiều bài phía sau đang chờ tôi mà tôi lại ngã ngay lúc đó. Tôi hận ông trời vì làm cho tôi xỉu ngay lúc đó. Tôi còn thốt lên rằng: “trời ơi, tại sao tôi lại bị ngất xỉu ngay lúc đó chứ, tất cả là lỗi do ông đó, ông trời.” Khúc tôi thốt lên câu ấy là tôi bắt đầu mê man rồi. Nhưng cùng lúc đó thì tôi cũng được các chị y tá sơ cứu nhanh lắm. Tôi bị tụt đường và thiếu oxy, nên mấy chị cho tôi một thanh socola và một chai nước ngọt để tôi bổ sung lượng đường. Tôi cũng dần trở nên khỏe hơn. Mấy chị cũng kêu tôi ở đó ba mươi phút rồi hãy đi về.

Sau khi đã cảm thấy ổn hơn thì tôi cũng không còn tâm trạng đâu mà coi concert nữa. Tôi ra về ngay sau đó. Về đến nhà, tôi vệ sinh cá nhân xong đánh một giấc ngủ. Trước khi đi ngủ tôi còn thốt lên rằng: “Đây là một ngày thật tồi tệ.” Thế là tôi ngủ thôi.Bỗng nhiên tôi nghe thấy một tiếng nói: “Cô bé là cái người mà đã ngất xỉu hôm nay hả.” Tôi dõng dạc trả lời rằng: “Chứ còn sao nữa, không biết vì sao tôi tự dưng ngất xỉu, mặc dù tôi đã chuẩn bị sức khỏe rất kỹ rồi.” “Haha, ta xin lỗi, do ta trượt tay bấm lộn làm cô ngất xỉu. Ta biết cô rất thần tượng anh chàng kia. Nên nhận thức về lỗi của mình, ta sẽ thực hiện giúp cô gặp được thần tượng của mình nha.” Tôi háo hức nói rằng: “Thật không vậy, ngay lập tức cho tôi gặp thần tượng của mình đi,” “Ngay bây giờ luôn hả, được thôi. Nhưng ta dặn trước, nếu cô muốn quay về nhà của mình, chỉ cần nói ba từ “về nhà , về nhà, về nhà” là ta có thể cho cô về nhà rồi.” Tôi thấy vậy liền nói: “Quao, tôi hiểu rồi. Mà cho tôi hỏi, ông là ai.” “Hãy gọi ta là ông bụt đẹp trai” (nháy mắt). Tôi bĩu môi nói: “chưa nhìn thấy mặt nữa, thôi kệ. Gặp thần tượng thôi.”

Đến khi tôi mở mắt ra thì trời đã sáng rồi, tôi vươn vai, nhìn lên trần nhà. “Ủa sao trần nhà này kì vậy, sao thấy nó khác khác ta.” Nhưng suy nghĩ đó chỉ lướt qua thôi, tôi cũng chẳng quan tâm và định tiếp tục ngủ vì hôm nay tôi không có tiết học buổi sáng. Tôi xoay mình qua để ôm cái gối của tôi thì tôi lại cảm thấy kì lạ: “Ủa, sao nay cái gối của tôi cứng vậy, mà nó còn có tay, có chân nữa hả ta. Sao kì vậy nè.” Bỗng, tôi nghe thấy một giọng nói không mấy dễ nghe kế bên. “Cô là ai? Sao lại vào được nhà tôi.” (Sao giọng này nghe quen vậy ta), nhìn sang thì thấy anh chàng thần tượng mình mê. Tôi tưởng mình đang nằm mơ, tôi xoay qua và ôm anh. “Anh cho em ôm một chút thôi, hôm qua em ngất xỉu, bỏ nhiều bài của anh lắm. Em buồn lắm đó.” Sau đó, tôi không kìm chế được cảm xúc mà đã thốt lên rằng: “Nhưng không sao, mở mắt ra nhìn anh là em thấy mãn nguyện rồi. Chàng trai của em.” Bằng một thế lực nào đó thôi thúc tôi, tôi bỗng đặt môi mình lên môi anh. “Cảm giác chân thật thiệt, môi anh mềm thật. Thích quá đi. Chắc ảnh dưỡng môi kĩ lắm đây”.Tôi còn nghĩ thầm rằng giấc mơ hôm nay thật tuyệt.

Đang chill với cảnh cưỡng hôn thần tượng trong truyền thuyết ấy thì đột nhiên, người tôi lập tức bị cánh tay anh đẩy thật mạnh một cái và làm tôi choáng hết cả đầu. “Cô đang làm gì vậy. Tôi còn chưa hỏi tội cô vụ tại sao lại vào nhà tôi mà cô còn dám hôn tôi à.”Một ánh mắt giận dữ xen lẫn khó hiểu đang nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi bây giờ mới thật sự hoảng hốt: “Đây không phải là mơ sao.” Cúng lúc đó tôi tự tay nhéo eo mình một cái thật mạnh. “Ui da, đau quá đi, đây không phải là mơ rồi.” Anh nói: “Đương nhiên rồi, làm sao cô vào được nhà tôi. Cô theo dõi tôi à.” Tôi hoảng hốt đáp lại: “Đương nhiên là không rồi. Em thậm chí không biết nơi này là ở đâu nữa thì làm sao em biết đây là nơi anh ở.” Anh nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu. Tôi giải thích thêm: “Thêm nữa, em về nhà em ngủ thì tự nhiên mở mắt ra. Đùng, em ở nhà anh.” Đang nói đến đây thì tự nhiên tôi nhớ đến lời ông bụt đẹp gì gì đó nói với tôi: “Ta sẽ cho con gặp thần tượng của mình. Nếu con muốn quay về thì hãy nói “về nhà, về nhà, về nhà thì con sẽ được về ngay lập tức.” Khi còn đang mải suy nghĩ, anh chàng thần tượng bỗng nhìn tôi bằng cặp mắt kỳ lạ như nhìn sinh vật lạ.(Kiểu như, con bé này bị crazy à). Huhu. Thiệt chứ, đã gặp anh không chỉnh chu rồi mà còn tôi còn khoác trên mình bộ long bào hello kitty nữa chứ. Ngại quá đi. Tôi thấy anh như vậy nên nói: “Em nói thật, mặc dù là fan anh nhưng em cũng sẽ không bao giờ chui vào nhà thần tượng mình đâu nên anh cứ an tâm phần đó nha.” Tôi là kiểu người hay giải thích như vậy vì tôi muốn tránh bởi hiểu lầm. Sau đó, anh nói: “Thôi được rồi, tôi tin cô.” “Trời ơi, cuối cùng ảnh cũng tin mình rồi.” Trong lòng mình còn nghĩ: “Ông bụt đẹp trai chết tiệt gì gì đó, tôi sẽ xử ông.” Đang mải suy nghĩ thì một giọng nói vang lên: “Tôi cũng chuẩn bị ăn sáng, cô ăn chung luôn đi.” “Trời ơi, sao ảnh soft quá vậy nè.” Đang tính đồng ý nhưng tôi thấy không nên, tôi liền nói: “Thôi không cần đâu anh à. Em sẽ về liền.” Anh nói: “Nhưng cô về bằng cách nào? Ăn cơm xong tôi sẽ kêu taxi đưa….” Chưa nói hết câu thì tôi đã niệm thần chú: “Về nhà, về nhà, về nhà.” Trước khi biến mất tôi còn nói: “Cho em xin lỗi về nụ hôn hồi nãy nha.” Và bùm, tôi đã được trở về phòng rồi. Trước đó, tôi còn thấy anh kinh ngạc cơ. Tôi là superwoman đó nha.
Còn tiếp
 
Chap 2: Cảm xúc
Bùm chéo, tôi đã đáp xuống an toàn. Đầu óc tôi vẫn còn đang mơ mộng về chuyện đã xảy ra khi nãy. “ Mình thần tượng đúng người rồi. Ảnh vừa hiền vừa soft. AAAAA vui quá đi.” Tôi đang hào hứng đến nỗi muốn nhảy lên liên tục thì lại nghe một giọng nói quen thuộc (chắc chắn là của ông bụt chết tiệt kia). “Hahaha cô bé, cô đã hoàn thành ước muốn của mình rồi, bây giờ hài lòng chứ.” Tôi đáp lại với tốc độ cực nhanh: “Đương nhiên rồi, ảnh tinh tế lắm luôn ấy chứ, hiền nữa. Đáng lẽ ra tôi nên ngồi lại ăn cơm với ảnh.Nhưng vì xấu hổ quá tôi đã bỏ lỡ cơ hội ấy. (Lần sau, tôi sẽ cùng ăn với ảnh sau. Hihi). “Không được đâu cô bé, cô chỉ còn hai lần nữa thôi.” Chưa kịp hỏi làm sao ông biết tôi đang nghĩ gì thì tôi đã thốt lên: “Cái gì, sao trước đó ông không nói với tôi. Còn hai lần là như nào.” Ông bụt đẹp trai: “Có nghĩa là từ giờ, nếu cô muốn gặp lại thần tượng của mình, ta sẽ chỉ còn hai lần cho cô gặp thôi. “ Đang vui bỗng nhiên câu nói ấy làm tôi tụt hứng: “Chán ghê, vậy làm sao để được gặp lại anh ấy trên hai lần đây.” “Thì như những lần trước, tự mua vé và tự đi concert như cô bé đã từng gặp trước đó.” Tôi lại yểu xìu nói: “Nhưng sẽ không được đứng gần anh ấy như sáng nay.” Thấy vậy, hệ thống (tôi đặt tên như vậy cho dễ gọi. Vì trong truyện xuyên không, tất cả đều được gọi là hệ thống kia mà): “Tích cực lên cô bé, đừng bi quan như vậy chứ. Cô bé còn những hai lần cơ mà. Nếu muốn gặp thần tượng của mình, thì hãy tận dụng thật khôn ngoan hai mạng cuối cùng này nhé. Tạm biệt.”

“Ê!! Chưa nói xong mà đi đâu vậy. Cái hệ thống đáng ghét này.” Trong đầu tôi lại hiện lên câu nói: “Đúng vậy, nếu muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lý do.Mình sẽ tìm được cách gặp lại ảnh thôi.”

Nói xong câu đấy, đột nhiên tôi nhìn lên đồng hồ, đã 8h45p rồi ư, phải chuẩn bị để đi học thôi.(À, chắc mọi người chưa biết thông tin chi tiết của tôi đâu nhỉ. Tôi năm nay 21 tuổi, sinh viên trường Sư phạm nhooooo. Thôi nói nhiêu đây thôi.) Thế rồi, tôi lại lật đật gặm miếng sandwich và phi đến trường. Vì là sinh viên năm cuối nên tôi cũng phải đi thực tập chuyên môn và cũng như bao người, tôi cũng phải chuẩn bị cho việc bảo vệ khóa luận tốt nghiệp nữa. Nhiều việc như vậy nhưng khi nào có thời gian rảnh, tôi thường mở hình anh lên để ngắm cùng với đó là giảm stress nữa.

Đến trường với vận tốc ánh sáng, tôi đã đến trường thành công. Hôm nay tôi học lớp thực tập giảng dạy để có thêm kinh nghiệm thì bạn tôi xích lại nói: “Hôm nay mày cũng đi trễ. Sao lần nào mày cũng trễ vậy. Rồi rốt cuộc là ai học chính đây.” Tôi cười hì hì và nói: “Sorry, sorry. Tại nay tao ngủ quên (thật ra là mình không ngủ quên).” Như nói: “Tao học ké lớp mày mà tao còn đi sớm hơn mày. Lần sau đi sớm hơn nha con quỷ.” “Biết rồi mà.” (Như là bạn thân nhất của tôi luôn đó. Như cực kỳ dễ thương và rất chăm chỉ học hành nha). Khi vào lớp,tôi bật mood tập trung học bài. Vì bài này cũng rất khó nên là hai đứa cũng không nói gì trong lúc học cả. Học xong rồi nghỉ trưa đi ăn uống như bao sinh viên khác. Sau khi nghỉ trưa xong thì lại học đến chiều rồi về thôi.Tối đó còn phải đi làm gia sư nữa.Cuộc sống cứ thế lặp đi lặp lại. Từ khi gặp được chàng ca sĩ kia thì có hơi khác xíu. Đó là tối nào cũng phải mở nhạc anh lên nghe. Tôi lại cảm thấy yêu đời. Nhưng gần đây, việc học lẫn việc gia sư đều làm tôi thật mệt mỏi. Không còn được như trước nữa. Mọi việc cứ thế dần dần dồn lên đôi vai của tôi. Tôi cảm thấy mình sắp không thể duy trì nổi nữa rồi. Tôi cần một lúc để có thể thoải mái, xả hơi và nơi mà tôi chọn đó chính là công viên. Tại đây, có một sự việc xảy đến bất ngờ khiến nó làm xoay chuyển cả cuộc sống của tôi.

Sáng chủ nhật, tôi đã dậy thật sớm để ra phố ngắm nhìn cảnh sắc và hít thở bầu không khí trong lành. “Thì ra, sáng sớm mọi thứ thật thư thái và dễ chịu. Tôi tạt vào mua cho mình một gói xôi cốm, một ly sữa đậu nành và ngồi ăn. Sau đó, tôi tạt ngang qua công viên để tự thưởng cho mình một buổi đi dạo. Lâu rồi tôi chưa có thời gian dành cho bản thân, và hôm nay là dịp tốt để thư giãn đầu óc. Khi đang chậm rãi bước đi, ngắm nghía những hàng cây hai bên phố, tôi bất ngờ nhìn thấy một nhóm người đang tập trung ở khu vực gần cầu. Dường như họ đang quay phim hay chụp ảnh gì đó.Với bản tính tò mò của mình, tôi tiến lại gần hơn, tim bắt đầu đập nhanh vì không khí chuyên nghiệp của ekip và máy quay lớn khiến tôi nghĩ rằng đây chắc chắn không phải là buổi quay bình thường.Tôi không để ý lắm cho đến khi nghe một giọng nói quen thuộc. Đó là giọng của anh – thần tượng của tôi! Bất giác, tôi đứng chết lặng tại chỗ.”Sao anh ở đây ta”. Anh đang ở đây, chỉ cách tôi vài bước chân thôi. Tôi gần như không tin vào mắt mình.Đã hai tuần trôi qua, tôi chưa hề gặp lại ảnh lần nào (cũng phải thôi, vì anh là người nổi tiếng còn tôi thì là người bình thường mà). Lần này không có sự can thiệp của ông bụt, không có phép màu nào cả. Đó là một cuộc gặp gỡ hoàn toàn tự nhiên. Anh đang quay một cảnh trong MV mới, nhưng nơi này có vẻ rất kín đáo nên không ai khác biết đến.

“Không thể nào... đây là cơ hội mình chỉ có thể mơ ước.” Tôi nghĩ thầm, cảm giác như không thể điều khiển nổi trái tim mình nữa. Tôi quyết định đứng yên quan sát từ xa, không muốn gây phiền hà hay làm ảnh hưởng đến buổi quay. Dù sao đây cũng là một khoảnh khắc hiếm hoi được thấy anh làm việc, và tôi không muốn bỏ lỡ.Cảnh quay diễn ra trong không gian thật thơ mộng. Một chiếc cầu gỗ nhỏ bắc qua hồ nước trong xanh, xung quanh là những khóm hoa cỏ đang đua nhau khoe sắc dưới nắng sớm. Những tia nắng đầu ngày chiếu xuống mặt nước, tạo nên những ánh sáng lung linh như những viên ngọc lấp lánh. Cảnh tượng này không khác gì một bức tranh cổ điển sống động. Ở giữa khung cảnh ấy, anh đang đứng cạnh chiếc cầu, trong bộ trang phục đơn giản nhưng tinh tế. Ánh nắng vàng nhạt chiếu lên gương mặt dịu dàng của anh, làm cho mọi thứ như bừng sáng. Khoảnh khắc ấy, cả thế giới dường như dừng lại, chỉ còn anh giữa khung cảnh thiên nhiên thơ mộng. Cả ekip quay MV di chuyển nhẹ nhàng, không làm phá vỡ sự yên tĩnh và hài hòa của không gian xung quanh. Anh đang diễn xuất tự nhiên và lôi cuốn như thường lệ. Chỉ một vài người trong ekip, và không hề có fan nào khác ở đây. Khoảnh khắc này thật đặc biệt, tôi cảm nhận được điều đó ngay từ giây phút đầu tiên.

Đến khi cảnh quay kết thúc, tôi chợt nghĩ: “Liệu mình có nên tiến lại gần để chào anh không?” Tôi cảm thấy do dự, nửa muốn bước đến, nửa lại e ngại. Nhưng rồi, trong một thoáng quyết tâm, tôi tự nhủ: “ Nếu không phải là bây giờ, thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa”. Tôi bước tới, dù tim vẫn đập mạnh và tay hơi run.

Bất ngờ, anh quay lại và ánh mắt của chúng tôi chạm nhau. "Anh có nhận ra mình là người hôm đó không nhỉ?" Tôi tự hỏi trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó. Anh nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên: “Cô là cô gái hôm bữa đúng không.” Giọng anh vang lên, không quá to, nhưng đủ để khiến tôi cảm thấy tim mình đập mạnh hơn. Những hình ảnh về lần gặp gỡ trước kia chợt ùa về, làm tôi không khỏi bối rối. Không cần suy nghĩ nhiều nữa, tôi chỉ kịp nở một nụ cười gượng gạo và nói: "Chào anh... đúng là em rồi đó.Không ngờ anh còn nhớ.” Anh gật đầu: " Nhớ chứ, vì đó là một cuộc gặp gỡ khá đặc biệt mà."
Còn tiếp
 
Chap 3: Như hai người bạn
Lời nói của anh khiến trái tim tôi rung động thêm một nhịp. "Đặc biệt?" Tôi tự hỏi, “ Điều gì đã làm anh thấy cuộc gặp đó đáng nhớ?” (chắc là nụ hôn đó rồi). Tôi còn tự nhủ: “Trời ơi, tại sao mình lại làm vậy chứ.” Giữa không gian tĩnh lặng của buổi quay MV và ánh nắng dịu nhẹ chiếu qua những tán lá, câu nói của anh như khiến mọi thứ xung quanh trở nên lung linh hơn. Tôi đứng đó, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng không thể giấu được sự vui mừng, mắc cỡ và hồi hộp. "Em cũng cảm thấy vậy..." Tôi nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt không rời khỏi anh. Nhưng câu nói của anh lại làm tôi thấy cụt hứng và xấu hổ “Đương nhiên là đặc biệt rồi. Cô thử nghĩ xem, khi sáng sớm tinh mơ, tôi vẫn còn mơ màng thì kế bên đã có một cô gái lạ. Tiếp đó, cô ấy ôm tôi, nói tôi là thần tượng trong lòng cô ấy và cô ấy nhào vào hôn tôi trong khi tôi không biết tí gì cả. Xong khi tôi đã dần lấy lại bình tĩnh và còn có ý tốt mời cô ấy ăn cơm xong tôi sẽ gọi taxi về thì bùm một phát, cô ấy biến mất trước sự ngỡ ngàng của tôi. Nghe như phim khoa học viễn tưởng vậy. Cô thấy có đúng vậy không.”



Một câu nói dài ơi là dài của anh khiến tôi nghe thật là “nhột”. Đúng rồi, là tôi thì tôi sẽ không tin, huống chi là anh. Nhưng không sao, tôi đã có cách chữa cháy. Tôi nói: “Thì em chính là tiểu tiên nữ đi nhầm vào nhà người khác thôi.Sau khi xem xét đó không phải nhà của mình, thì em lập tức bị triệu tập về nhà của mình nên không ăn cơm với anh được. Anh hãy cứ xem là vậy nha.” kèm theo đó là những hành vi kiểu “aegyo” mong anh sẽ hiểu. Anh nhìn tôi một lúc, vẻ mặt như muốn xác nhận xem tôi đang đùa hay nói thật. Rồi anh bật cười, nửa như khó tin nhưng dường như cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận lời giải thích kỳ lạ của tôi. "Tiểu tiên nữ đi nhầm vào nhà người khác à?" Anh lặp lại lời tôi nói, vẻ mặt pha lẫn chút ngờ vực nhưng cũng không hề có dấu hiệu phản đối. "Thôi được, khó tin thật, nhưng đành phải chấp nhận vậy. Cũng không còn cách nào khác." Tôi nhìn anh, cười bẽn lẽn. "Ừ, thì... đúng mà. Anh cứ xem như vậy đi, chuyện này cũng khó giải thích lắm." Anh nhún vai, thở dài nhẹ, nhưng đôi mắt anh vẫn ánh lên sự thoải mái và hài hước. "Được thôi, tiểu tiên nữ. Mặc dù nghe như trong phim, nhưng có lẽ tôi phải tin vào chuyện khó tin này rồi.Vì không còn cách nào khác" Trong giây phút ấy, tôi cảm nhận được sự buông xuôi nhẹ nhàng trong cách anh chấp nhận câu chuyện của tôi. Có lẽ chính sự “điên rồ” đó làm cho tình huống này trở nên đặc biệt. Khó tin, nhưng cũng chẳng còn lựa chọn nào khác, anh đành phải chấp nhận.Với tôi, đó cũng đã là một thành công nho nhỏ. “Mình đã có thể gần anh ấy thêm một chút nữa rồi. Vui quá đi thôi.” Không gian yên tĩnh của buổi quay MV lại tràn đầy nắng sớm, còn tôi và anh thì đứng đó, như thể mọi chuyện dẫu có "kỳ quặc" đến đâu, vẫn có thể trở thành một kỷ niệm đặc biệt giữa chúng tôi.



Tôi định không tiếp tục làm phiền anh nữa nên nói: “Thôi em không làm phiền anh nữa. Chúc anh ra mắt sản phẩm âm nhạc thành công nha.” Thì thật thất ngờ, anh rủ tôi cùng ăn sáng với anh vì lúc ấy chỉ mới có 8h: "Nếu cô không bận, cô có muốn ăn sáng với tôi cùng ekip ở đây không? Vì vẫn còn một chút thời gian rảnh trước khi set máy cho cảnh quay tiếp theo.” Tôi phân vân quá: “Có nên không ta. Nhưng đây là lần thứ hai ảnh mời mình rồi. Từ chối thì kỳ quá mà không từ chối thì no quá” (do tôi mới đánh chén xong một gói xôi cốm và một ly sữa đậu nành). Đang suy nghĩ nên “chọn con tim hay là nghe theo lý trí” của ca sĩ Tóc Tiên thì tôi cuối cùng đã quyết định là sẽ theo con tim. “Em sẽ mạo muội dành quỹ thời gian quý báu này để ăn sáng cùng anh vì em chưa ăn sáng đó nha.” (kèm theo đó là động tác hơi làm giá một xíu). Thế rồi anh chợt cười và nói: “Thế thì vinh hạnh cho tôi quá.” Bỗng nhiên, tôi thấy nụ cười của anh tỏa sáng quá: “Nụ cười tỏa nắng quá đi. Ôi con mắt của tôi.”



Anh và tôi cùng dạo bước trên con đường để đi đến nơi mua đồ ăn (và đương nhiên là còn thêm hai người trong ekip nữa). Nhưng, vừa vui mừng được đôi chút thì : “Ủa, sao con đường này giống con đường mà mình mới mua xôi cốm hồi nãy quá vậy. Không sao, chắc là cùng đường thôi chứ làm gì cùng chỗ được.” Quay đi ngoảnh lại, anh đã ghé vào đúng chỗ tôi mua xôi cốm hồi sáng, cô bán xôi cốm còn cùng tôi trò chuyện cách nãy mấy hồi nữa chứ. Tôi đã định đứng sau sau một tí vì tôi và cô bán xôi cốm cũng thân nhau. Vừa định đứng lùi lại sau một chút để tránh sự chú ý, thì anh lại quay sang hỏi: “Chỗ xôi cốm này ngon lắm. Lâu lâu tôi cũng hay ghé qua ăn lắm đó.” Tôi trả lời xong thì tôi sẽ trốn phía sau: “À vậy ạ! Vậy em phải thử mới được.” Mới trả lời xong thì thật không may, cô ấy đã nhanh chóng nhìn thấy tôi và reo lên:“Ơ, cô bé! Lại gặp cháu nữa hả? Mới hồi nãy cháu còn đến mua xôi cốm ở đây mà! Cô cháu mình tám chuyện một hồi cháu mới đi đó. Cháu lại đói bụng nữa à.” AAA, xấu hổ quá. Có cái lỗ nào chui xuống hãy cho tôi chui xuống đi. Nhưng thật đáng tiếc là ở đây không có cái hố nào hết.Tôi ngượng ngùng, không kịp trốn nữa, đành mỉm cười đáp lại:“Dạ, vâng ạ... Lần này cháu đi cùng... bạn.” Cô bán xôi cười tươi, ánh mắt tinh nghịch liếc qua anh chàng ca sĩ: “Sao lâu quá không thấy mua xôi cốm của cô hả chàng trai trẻ. Cô sợ cháu quên mất cô luôn rồi đó.” Tôi từ xấu hổ chuyển sang kinh ngạc: “Cô và anh ấy quen nhau hả.” Thế rồi cô đáp: “Lần nào đi ngang qua đoạn đường này, cậu ấy cũng mua xôi cốm ở chỗ cô hết. Nên nhờ vậy cô buôn bán cũng ổn lắm đấy.” Tôi đứng đó, sững người vì sự trùng hợp đến kỳ lạ này. Cô bán xôi không chỉ quen tôi, mà còn rất thân với anh ấy. “Trời ơi, mình cứ tưởng đây chỉ là một chỗ ngẫu nhiên, không ngờ lại là nơi anh thường đến.” Tôi tự nhủ, vừa cười trừ, vừa cố giữ vẻ tự nhiên.Thế rồi anh quay sang, ngó lơ tôi và nói với cô Nga (cô bán xôi cốm á): “ Vậy cô cho cháu hai phần xôi cốm nhé.Cho cô bạn đói bụng này ăn nữa ạ.” “Đợi cô tí, cô làm liền.”



Khi cô Nga đưa cho chúng tôi hai phần xôi cốm còn nóng hổi, mùi thơm ngọt ngào của cốm non và đậu xanh tỏa ra, khiến bụng tôi reo lên một cách lạ kỳ.(Mặc dù tôi mới ăn cách đó một tiếng đồng hồ). Tôi đón lấy gói xôi từ tay anh, nở một nụ cười ngại ngùng:“Cảm ơn anh”. Tôi vừa định lấy thì anh lại hỏi: “Nãy cô ăn rồi mà giờ còn cảm thấy đói bụng à, tiểu tiên nữ tham ăn.” Tôi thấy anh nói vậy nên tung hứng lại: “Vì tiểu tiên nữ có cái bụng không đáy nên lúc nào cũng thấy đói.” Nghe xong câu đó thì anh lại bật cười: “Không giỡn nữa, đưa cho cô nè. Cầm lấy và ăn đi nhé.” Tôi ngượng ngùng nói: “Lần này anh không định chọc em nữa đúng không.” Anh đáp: “Sẽ không.” Trong lòng tôi thầm nghĩ: “ Nữa rồi, lại nữa rồi. Nụ cười yêu nghiệt kia lại xuất hiện nữa rồi. Sao anh có thể làm như vậy. Anh biết là em thấy thích và vui lắm không.” Trong lòng nghĩ vậy thôi chứ bên ngoài tôi bình thường lắm. Trong lúc ăn, không ai nói với ai câu nào. Bầu không khí này thật khó chịu “Hay anh là kiểu người khi ăn sẽ tập trung ăn ta. Mình có nên dò hỏi thử cho không khí bớt im lặng đi được không.” Lúc này do các anh chị ekip lo chuẩn bị cho cảnh quay sau nên chỉ còn lại hai người chúng tôi ở đây thôi. Thế rồi, tôi mạnh miệng hỏi: “Anh có biết tại sao em lại hay ăn xôi ở đây không?” Định kéo dài câu chuyện ra thì anh lại bảo: “Vì nó ngon thôi.Chính tôi cũng vì hương vị này nên mới ghé đây ăn mà.” Câu trả lời ấy khiến tôi cứng họng luôn, nhưng bạn biết đấy, dễ gì tôi chịu thua. Tôi lại hỏi: “Vậy anh có biết sao em và cô bán xôi cốm thân nhau hay không?” Lần này, anh đừng hòng trả lời ngắn nữa. “Vì cô hay mua xôi ở đây nên thân thôi.” “Double kill” Lần này tôi cứng họng thật rồi. Thôi ăn cho xong rồi còn quay về nhà làm bài tiếp thôi. Tôi thật sự rất thích hôm chủ nhật này vì nó cho tôi gặp lại anh. Càng có thời gian bên anh thì tôi càng nhận ra anh không chỉ ngầu mà còn hài hước nữa.



Bỗng, anh lại hỏi: “Tại sao lại thích, hâm mộ tôi?” Bất ngờ trước câu hỏi của anh, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Thật khó để diễn tả mọi cảm xúc chỉ trong vài lời ngắn gọn. Tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn xuống gói xôi còn lại trong tay, rồi ngẩng đầu lên, đối diện với anh:“Vì anh tài năng, vì những bài hát của anh có gì đó rất đặc biệt... nó chạm vào cảm xúc của em. Nhưng cũng không chỉ là âm nhạc, mà còn là cách anh sống và đối xử với mọi người xung quanh. Ở anh có sự chân thành, tinh tế và... hình như là anh còn rất gần gũi với fan nữa. Như là đối với một fan như em chẳng hạn.” Anh nhìn tôi chăm chú, ánh mắt có chút bất ngờ: “Tôi chỉ nghĩ là mình cố gắng hết sức trong âm nhạc, còn về fan... Tôi luôn cảm thấy biết ơn vì có những người luôn ủng hộ mình.” Tôi cười nhẹ, cảm thấy những lời nói của anh càng khiến hình ảnh của anh trong lòng tôi trở nên đẹp đẽ hơn: “Với em, được ủng hộ thần tượng không chỉ là nghe nhạc hay đến concert. Mà còn là cảm giác tự hào khi thấy anh cố gắng từng ngày.. Thấy anh thành công, em cũng cảm thấy như mình đạt được thứ gì đó. Nên dù chỉ là một fan nhỏ, em rất vui vì được ủng hộ anh.”Lời tôi vừa dứt, không khí dường như chùng lại đôi chút. Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt anh, lo sợ anh sẽ cảm thấy những lời mình nói có phần quá mức.Anh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn cô.” Thấy thế tôi đáp: “Em lúc nào cũng ủng hộ anh. Vì em thích anh mà.” Nhưng nghe như đang tỏ tình nên tôi sửa lại: “Không phải là thích kiểu tình yêu nam nữ đâu nha mà là kiểu thần tượng với fan thôi.Anh đừng hiểu lầm.” Tôi bối rối giải thích. Tưởng đâu câu trả lời sẽ lãng mạn hơn một chút thì anh lại nói: “Tôi biết rồi mà. Cô không cần giải thích kỹ như thế đâu.” tôi mới nói: “Chán òm, anh cũng có thể giả bộ hiểu lầm mà.” “Nhưng tôi không muốn giả bộ.” Thế rồi tôi bĩu môi: “Vậy thì thôi.”



Vừa định nói tạm biệt với anh thì đã nghe thấy tiếng gọi anh vào của ekip: “Chuẩn bị vào quay phân cảnh tiếp theo nha.” Anh giơ dấu hiệu tay “Ok”. Thấy thế tôi nói: “Vậy thôi tạm biệt anh. Em đi về đây. Chúc anh ra MV thành công nha. Tới lúc đó em sẽ cày view cho anh. Tạm biệt anh nha.” Tôi nói mà thấy anh không phản ứng gì, chắc anh đang suy nghĩ gì nên không nghe thấy. Tôi định nói lại thì anh đã đáp: “Đáng lẽ ra tôi sẽ không đưa cho fan trang mạng xã hội cá nhân của tôi đâu. Nhưng thấy cô là một fan chân thành, nên... nếu cô muốn, có thể kết bạn với tôi cũng được. Chỉ cần đừng chia sẻ ra ngoài là được.” Tôi đứng đó, bất ngờ, có một chút ngạc nhiên xen lẫn niềm vui nho nhỏ. Không tin vào tai mình, tôi hỏi lại: “Thật không ạ? Anh... không đùa chứ?” Anh bật cười, có vẻ thoải mái hơn khi thấy phản ứng của tôi: “Ừ, thật mà. Nhưng nhớ giữ bí mật nhé, đừng để fan khác biết là tôi ưu ái cô đấy.” Tôi mỉm cười, cảm thấy tình huống này thật tự nhiên và dễ chịu hơn mình tưởng: “Em hứa. Và cảm ơn anh nhiều! Em sẽ nhớ giữ lời và chắc chắn sẽ cày view cho MV mới của anh.” Anh nhún vai, nở nụ cười thân thiện: “Vậy thì tốt. Hẹn gặp lại cô lần sau.” Tôi cúi đầu chào tạm biệt, cảm giác trong lòng rộn ràng khó tả. Khi bước đi, tôi không khỏi nghĩ rằng, mối quan hệ này đang dần trở nên đặc biệt hơn rất nhiều.Cảm giác giữa chúng tôi như được kéo gần thêm một chút, không còn là sự xa cách giữa thần tượng và người hâm mộ, mà giống như hai người bạn có thể hiểu nhau hơn.
 
×
Quay lại
Top Bottom