Thượng Nguyên muốn bật cười vì hai chữ dịu hiền mà người đàn ông ghán ghép cho mình. Thường thường các bạn cô thường kêu cô dữ như sư tử kia mà.
- Cô đang nghĩ gì vậy?
- Ồ, kọ Có lẽ tôi! là người hân hạnh được nhận vào dạy cho con ông.
- Thú thật, lúc nghe tên cô, tôi! đã ngầm chấm cô rồi!
- Tại sao?
- Xin lỗi!
- Không có gì. À! Ông còn vấn đề gì nữa không?
- Đôi khi bận công việc, không ai săn sóc Tuấn Hải, cô có thể….
- Giúp ông chứ gì?
- Cô thông minh lắm.
- Tôi! cũng thích con nít lắm, nhưng phải là không ảnh hưởng đến việc học của tôi!
- Tôi! biết, không thành vấn đề.
- Căn phòng của con trai tôi! rất rộng, cô có thể ngủ chung với nó nếu cô thích, chứ tôi! đã dành riêng 1 căn phòng cho cô.
Thượng Nguyên kêu lên:
- Tôi! phải ở lại đêm à?
- Tôi!…tôi! chỉ dám nhờ cô lúc bận việc, không ở nhà. Cô không từ chối chứ?
- Cái này…tôi! phải suy nghĩ lại đã.
Thượng Nguyên tò mò:
- Ông thường xuyên đi công tác xa à?
- Đôi khi, những lúc phải trở về Hàn Quốc, vì tôi! còn công việc bên đó.
- Tôi! thật sự bất ngờ về lời đề nghị của ông. Tôi!…vì lúc đầu, tôi! chỉ nhận dạy và chăm sóc thôi!
- Có gì khó cho cô à?
- Tôi! còn các em tôi!
Tuấn Dũng khoát tay:
- Thôi được rồi, để tôi! tự tìm cách vậỵ
- Ông không giận tôi! chứ?
- Tôi! không phải thì đúng hơn.
Nhìn khuôn mặt thành khẩn của Tuấn Dũng, Thượng Nguyên cũng thấy băn khoăn. Nhưng cô không thể làm khác hơn vì các em cô cũng cần cô
Tuấn Dũng đề nghị:
- Để tôi! gọi Vĩ Nam dẫn Tuấn Hải xuống làm quen với cô.
- Vâng.
Tuấn Dũng cầm điện thoại, anh ấn số:
- Vĩ Nam! Đưa Tuấn Hải xuống đây với tôi!
- Vâng, thưa ông chủ.
Thượng Nguyên dán mắt vào cầu thang, cô chờ đợi 1 đứa bé dễ thương.
Ồ! 1 đứa bé vô cùng dễ thương, đôi mắt không to nhưng trong sáng, vầng trán cao thông minh, đôi môi múm mín chứng tỏ sự cương nghị.
Chỉ ngắm cậu bé thôi, Thượng Nguyên cũng biết cậu bé kia mang đầy đủ những nét hài hoà của người bố. Nhưng còn tính cách ra sao thì chưa xác định.
Thấy trong nhà có khách, từ xa cậu bé cúi đầu chào Thượng Nguyên theo phong cách của người Hàn Quốc.
Rời khỏi Vĩ Nam, cậu bé chạy đến bên Tuấn Dũng:
- Ba!
Tuấn Dũng ôm lấy con trai vào lòng:
- Con chào cô chưa?
Tuấn Dũng chỉ Thượng Nguyên:
- Thế con có biết cô này là ai không?
Cậu bé ngẫm nghĩ:
- Có phải là cô giáo của con không bả
- Đúng rồi! Con có thích không?
Cậu bé trả lời bằng tiếng Việt không rành lắm:
- Để coi cô có hiền không đã?
Thượng Nguyên nhướng mắt chen vào:
- Thế cô không hiền thì sao?
- Con sẽ không thèm học cô đâu!
Thượng Nguyên thấy mến cậu bé này vô cùng, không phải vì cậu bé đẹp trai giống ba mà cậu bé có cái gì đó hợp với cô. Nói chung, Thượng Nguyên biết rằng cô không thể không dạy cậu bé nàỵ Chỉ nhìn cậu bé thôi mà lòng cô đã cảm thấy ấm áp lạ thường.
Tuấn Dũng đẩy vai con:
- Nào, qua làm quen với cô giáo đi!
Cậu bé dạn dĩ nắm tay Thượng Nguyên:
- Cô ơi!
Thượng Nguyên kéo cậu bé ngồi trên đùi mình:
- Con tên gì?
- Dạ , Jun Ho! Nhưng ba và chú Vĩ Nam, cả vũ Huyền nữa đều gọi con là Tuấn Hải!
Thượng Nguyên tò mò:
- Vú Huyền là ai vậy?
- Là người đã săn sóc cho con.
- Thế vú Huyền đâủ
- Vú ấy không có sang Việt Nam. Ba nói vú ấy già rồi, đi xa không quen.
Cậu bé nhìn Thượng Nguyên như để xác định:
- Phải không cô giáỏ
- Đúng rồi! Tên cô là Thượng Nguyên. Năm nay Tuấn Hải bao nhiêu tuổi nè?
- Dạ, 3 tuổị Ba nói tuổi này chỉ có ăn, học, ngủ và phải ngoan.
Thượng Nguyên liếc Tuấn Dũng rồi gật đầu:
- Ba nói đúng đấỵ
- Cô Nguyên ơi! Cô dạy học cho con rồi cô có kể chuyện cho con nghe không?
- Có chứ.
- Vậy cô có dỗ con ngủ, có cho con ăn, có tắm cho con như vú Huyền không?
Thượng Nguyên cắn môi, Tuấn Hải còn nhỏ và ngây thơ. Ta có nên thẳng thừng quá không? Nếu thế, e cậu bé sẽ rất buồn. Vì hầu như ngôi nhà thênh thang này không có lấy 1 người phụ nữ để săn sóc cho cậu bé.
Trái tim tràn đầy tình cảm của Thượng Nguyên không cho phép cô làm cho Tuấn Hải thất vọng. Nhưng…như thế cô đã đi ngược lại với nguyên tắc của mình.
Chưa biết phải tra! lời ra sao thì cậu bé lay tay Thượng Nguyên:
- Cô Nguyên ơi! Sao cô im lặng vậy? Hay là cô không thích con?
Thượng Nguyên hốt hoảng:
- Không có.
Cậu bé nhoẻm miệng cười:
- Ngoài ba, vú Huyền ra cô là người con thương nhất.
Vĩ Nam ngồi yên nãy giờ, giờ anh mới lên tiếng:
- Còn chú Vĩ Nam bỏ đâủ
- Chú hả…Chỉ biết thương con thôi, không biết cho con ăn, không biết dỗ con ngủ. Chú là người xếp sau cô giáo Nguyên.
Vĩ Nam kêu lên:
- Ông thấy chưa ông chủ? Có cô Nguyên dễ thương rồi, không cần tôi! nữa! Biết vậy, tôi! không giới thiệu cô Nguyên đến đây cho xong.
- Chú Vĩ Nam xấu quá đi!
- Chú biết. Chú đâu có bằng cô giáo Nguyên xinh đẹp của cháụ
- Cả cô Giao Nguyệt cũng không bằng luôn.
Cả nhà bật cười vì lời ngây ngô của Tuấn Hải, Thượng Nguyên biết bản thân mình không thể rời xa cậu bé này rồi!
Nhưng có 1 điều làm cô thắc mắc là trong buổi nói chuyện, Tuấn Dũng và Vĩ Nam tuyện nhiên không nhắc đến mẹ cậu bé và cả cậu bé cũng vậy, không mảy may dù chỉ 1 lời chợt hỏị
Chẳng lẽ cả 2 điều mà Vũ Hằng đã từng nói với cô sao? Nếu đúng như thế thì bất hạnh cho Tuấn Hải quá. Chứ không lý nào mà con không nhớ đến mẹ, huống chi Tuấn Hải còn quá nhỏ để hiểu biết 1 điều gì.
Thượng Nguyên siết Tuấn Hải vào lòng với tất cả sự yêu thương. Cậu bé cũng cảm nhận điều đó và vòng tay ôm cổ Thượng Nguyên.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tuấn Dũng vội quay mặt đi! Phải chi người được Tuấn Hải vòng tay ôm kia là Lam Tiên thì anh không có gì phải suy nghĩ. Bởi Lam Tiên là mẹ của con trai anh mà.
Còn đằng này…Tuấn Dũng không dám nghĩ thêm vì hiện tại anh đang có 1 gia đình, không thể nào có mơ ước khác. Tại sao? Tại sao như vậy chứ?
Vĩ Nam hiểu được phần nào tâm sự của ông chủ mình. Thượng Nguyên là 1 cô gái mà bao chàng trai mơ ước. Nhưng sự thật kia có thể hoán đổi được mà.
Chỉ mới gặp lần đầu tiên mà Thượng Nguyên đã thương Tuấn Hải đến như vậỵ Có nên đặt 1 tia hy vọng nào không?
Tuấn Hải rời vai Thượng Nguyên:
- Cô ơi! Cô có biết hát không?
- Biết chứ.
- Vậy thì hay quá. Lát nữa cô dạy con hát nghe!
Thượng Nguyên bẹo má cậu bé:
- Ừ, nếu như con ngoan.
- Cô có thể yên tâm. Vì con là người ngoan nhất nhà mà. Ngoan hơn cả ba và chú Vĩ Nam.
- Vậy sao?
- Thật đó?
Thượng Nguyên nheo mắt:
- Ba với chú hư như thế nào nè?