- Tham gia
- 17/12/2011
- Bài viết
- 5.437

Tác giả: Cố Tây Tước
Thể loại: ngôn tình, hiện đại, thanh xuân vườn trường, sủng
Số chương: 15 + Phiên ngoại
Nguồn convert: Not@tangthuvien.com
Editors: Pil & Viv
Beta: Viv
Nếu bạn đã từng bấn những anh chàng ‘rau sạch’ và cực kỳ si tình như Hà Dĩ Thâm (Bên nhau trọn đời – Cố Mạn), Tiêu Nại (Yêu em từ cái nhìn đầu tiên – Cố Mạn), Dương Lam Hàng (Đem yêu sai cho chàng/ Vĩnh viễn có bao xa), Tịch Si Thần (Vì sao mùa đông ấm áp), Lăng Khiên (Ngoan, anh yêu em)… thì ta bảo đảm rằng sau truyện này, bạn sẽ cho thêm vào list ‘rau sạch’ của mình một tình yêu mới: Từ Mạc Đình.
Dùng từ gì để diễn tả về Từ Mạc Đình nhỉ?
À ứ… theo cách nói của ngôn tình thì những cụm như “muốn sắc có sắc, muốn tài năng có tài năng, muốn tiền có tiền, muốn gia thế có gia thế, muốn si tình có si tình, muốn chung thủy có chung thủy…” chính là để miêu tả về thiếu gia nhà họ Từ này.
Hắn còn là người rất thích hợp với câu trích dẫn này (trong “Vợ ơi, chào em!”):
“Đàn ông tốt là người không để cho người mình yêu đi đấu đá với tiểu tam, mà là tự giác đá văng kẻ đó đi.”…
Thế nhưng, nếu bạn yêu thích những câu chuyện dạng như “Lọ lem và hoàng tử”, “Hoàng tử ếch”… thì xin lấy làm tiếc phải báo trước với bạn rằng truyện này không thuộc thể loại đó.
Ừ thì cũng có hoàng từ, nhưng còn lọ lem… thì tuyệt đối không phải là nữ chính.
Bởi vì…
Nàng, Lý An Ninh, hoàn toàn xứng đôi với vị ‘đại thần’ đó.
—
Văn án
Lúc đi giao thiệp với khách, vô tình thấy mẫu chữ ký đẹp, bị mẫu chữ này hấp dẫn, và cũng vì quá rãnh rỗi nên đã cầm giấy sao chép lại. Vì thế trong lúc sơ ý va phải một anh chàng đẹp trai, dường như cảm giác được gì đó, nghĩ ngợi một chút, nghi ngờ liếc đến mẫu chữ kí cô mới sao lại… hay chữ kí này là của anh ta?
Vài lần gặp gỡ ngẫu nhiên, cuối cùng gặp lại anh ở buổi họp lớp của bạn cũ thời trung học.
Lúc ra về, anh chàng cơ trí mà khiêm tốn, nghiêm chỉnh lại chín chắn, hào hoa phong nhã nói một câu: “Anh từng viết một lá thư cho em, em còn nhớ chứ?”. Đầu óc An Ninh hỗn loạn một lúc lâu, nghĩa là… cô từng từ chối Từ Mạc Đình.
Mọi người thường hay lãng phí những năm tháng thanh xuân của mình lúc còn trẻ, chỉ hy vọng khi quay đầu lại, không cần phải hối tiếc…
Chương 1: Khúc xương sườn thứ 3
Lý An Ninh đang trong phòng sách giao dịch tên miền trên mạng, muốn đem nó từ Godaddy chuyển sang name.com, nhưng kẻ đứng sau Godaddy lại là một tên biến thái, khiến An Ninh vô cùng bối rối. Lúc này, MSN của Mao Mao reo lên, hỏi cô khi nào thì về trường, sẵn tiện giao gấp một phần bản đại cương thí nghiệm tuần thứ 3 của khóa nghiên cứu 2. An Ninh vừa thấy đã sợ, quả nhiên việc của nghiên cứu sinh chẳng khác nào làm tạp dịch cho giáo sư, đến cả việc giúp chuyển nhà cũng có trong bản đại cương…
An Ninh: ^-^ Có thể gọi công ty chuyển nhà không?
Mao Mao: Bà chi tiền, tui đồng ý.
An Ninh: …
Mao Mao: Đúng rồi A Miêu à, hôm nay là ngày 11 tháng 9.
An Ninh: Ờ.
Mao Mao: Bà nói coi, ngày trọng đại như vậy, tụi mình có nên gọi điện thoại ân cần thăm hỏi tổng thống Mỹ hay không?
An Ninh: Điện thoại đường dài đắt lắm, nói bớt vài câu đi.
Mao Mao: Bà định nói gì?
An Ninh: À… Năm nào chẳng có hôm nay….
Ngày tháng làm nghiên cứu sinh năm 2 của Lý An Ninh là thế này đây: hằng ngày bảy giờ thức dậy, YY nửa giờ, quay về hiện thực, sau đó làm tạp dịch, làm thí nghiệm, SPSS, làm thí nghiệm, làm tạp dịch, PPT…
Hôm nay An Ninh ra cửa thì chạm mặt Sắc Vi ở phòng kế bên: “A Miêu à.”
An Ninh: “Chào buổi sáng.”
Tường Vi vừa nghe sắc mặt đã bắt đầu hung dữ: “Tại sao tui phải dậy sớm như vậy chứ? Tại sao ngày nào tui cũng phải thức thâu đêm viết báo cáo là sao? Tại sao tui không có người yêu? Bà nói xem là tại sao hở?”
An Ninh: “Cái đó… Thật ra tui cũng đâu có bạn trai…”
Tường Vi: “Không được, hôm nay tui nhất định phải xin nghỉ phép, tui muốn đi tìm bạn trai! A Miêu, bà nghĩ cách giúp tui xin phép lão thái bà đi!”
An Ninh: “Bằng không… bịa chuyện đi?”
Tường Vi bỗng nhiên im lặng nhìn thẳng Lý An Ninh: “Kỳ lạ, con gái như bà, từ dáng người đến đầu óc đều khá dí dỏm, sao lại không có bạn trai nhỉ?”
An Ninh cũng nổi giận: “Nói đúng! Có lẽ con trai thời nay yêu cầu quá thấp…”
Tường Vi: “… Tui rốt cuộc biết tại sao rồi…”
Cuối tuần, An Ninh cưỡi con xe mới của cô về nhà, trước đây cô cũng từng mua 2 chiếc xe đạp, một chiếc bị trộm, một chiếc thì bị Mao Mao cướp đi đến giờ vẫn chưa trả, lần này cô ngoại trừ chi bạo tay mua một chiếc xe ‘cừu con‘, còn mua thêm hai cái lục lạc, khi gió thổi đến, An Ninh cảm thấy tiếng động của nó phát ra nghe thích hơn khi chân không di chuyển.
Sau đó, lúc cô đang hứng chí hết sức thì đâm vào một chiếc xe hơi, chuyện là thế này: quẹo cua, đâm vào.
Lý An Ninh đứng lên, ‘cừu con‘ của cô xì xì một lúc, rồi im lìm…
“Cô gái trẻ, cháu không sao chứ?”
“Cừu của tôi… Em ơi mau sống lại đi…”
Ông chú lái xe nghe mà chẳng hiểu gì, vì thế, hỏi lại một lần nữa: “Cháu có bị thương không? Muốn chú đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra không?”
An Ninh thở dài, phủi phủi bụi bặm trên người, “Tôi không sao. Chú cho tôi xin cái danh thiếp đi, nếu cừu nhà tôi thật sự có mệnh hệ gì…” Quay đầu lại thấy nguyên vết trầy trên chiếc xe sáng bóng, “Ách… Thôi quên đi, tự nhặt xác nó về vậy.”
Ông chú: “…”
Lúc này bên cạnh có một người đi qua, cậu ta không thấy cô, nhưng An Ninh cũng rất tinh mắt mà nhìn cậu nở nụ cười.
Lý An Ninh sau đó mới nhớ ra, người đó chính là sư huynh ở khoa bọn họ, rất nổi tiếng … Tuy nhiên không biết vì sao lại nổi tiếng.
Sau sự kiện của ‘bé cừu‘, An Ninh không chú tâm mà vào nhầm lớp bồi dưỡng âm nhạc, sau đó hết sức bi thương mà bị giục đi điểm danh.
Thầy giáo: “Điểm đặc sắc của Ốc Nhĩ Tháp Ngõa Hà (*) là do nội dung cùng tiết tấu không ngừng lặp đi lặp lại… Vậy tiết tấu được lặp lại ở đâu biểu đạt cái gì?” (chắc là một bản nhạc giao hưởng ~,~)
An Ninh: “Lặp lại… Lặp lại… À… Chính là… Số lẻ tuần hoàn vô hạn…”
Hai bên cũng chưa hiểu được.
Lão sư nghiêm mặt: “Vậy, em thấy làn điệu này thích hợp vận dụng ở địa phương nào? Biểu hiện dạng cảm xúc gì?”
An Ninh nhỏ giọng nói: “Thích hợp làm đồng hồ báo thức…”
Thầy giáo: “Cuối giờ em ở lại gặp thầy một chút.”
Tất cả học viên vừa đi vừa nhìn cô cười trộm, sau khi người cuối cùng liếc mắt rời đi, An Ninh bị thầy giáo gọi vào, đứng trước bảng đen.
Ốc Nhĩ Tháp Ngõa Hà (La Moldau) là lấy từ Tư Mai Tháo đưa vào nhạc giao hưởng 《 Đất nước tôi 》. (bản “Đất nước tôi” nếu ta ko nhầm là “Má vlast”, nghĩa là “My country”)***
Nhạc sĩ với ngữ điệu tinh tế uyển chuyển, khắc họa phong cảnh tú lệ (* xinh đẹp) ven bờ, miêu tả tập tục cuộc sống người dân cộng hòa Czech, dùng âm tiết với phong cách riêng thổ lộ những thâm trầm nhiệt tình yêu thương đối với tổ quốc… Yêu…
An Ninh có chút hoa mắt, con mắt đảo một vòng liếc về phía danh sách học viên đặt trên bàn cạnh bảng đen.
Tiền Lâm Lâm, Lý Ba, Từ Mạc đình… Từ Mạc Đình… Mạc Đình… An Ninh bỗng nhiên mắc cười, Mạc Đình, có phải cha mẹ hắn hy vọng hắn vĩnh viễn đừng có dừng lại hay không?
Bộ dáng hết sức chuyên chú học hỏi của An Ninh khiến thầy giáo nghiêm khắc rốt cục mỉm cười hài lòng, vì thế nói: “Hôm nay cứ như vậy đi, em có thể về rồi, lần sau nhớ chú ý.”
An Ninh: “Dạ.” Lần sau chắc chắn em sẽ không đến nhầm phòng học nữa đâu.
—-
Hiệu chỉnh bởi quản lý: