- Tham gia
- 31/10/2014
- Bài viết
- 139
1. Cao nguyên lộng gió!
Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị trấn miền núi Hòa Bình tươi đẹp. Tên thị trấn chúng tôi nghe cũng khá hay ho - Cao Phong.
Ngày còn nhỏ, anh Dương của tôi thường nói rằng: "Cao Phong có nghĩa là cao nguyên lộng gió". Tôi có thắc mắc với anh Dương là tại sao Cao Phong lại gọi là cao nguyên lộng gió, vì tôi nghe cứ thấy là lạ làm sao ấy. Khi đó anh Dương khẽ cốc vào đầu tôi, rồi anh giải nghĩa cho tôi như thế này: "Cao trong từ cao nguyên, còn Phong có nghĩa là gió, mà gió ở trên núi cao thường thổi rất mạnh, nên mới có nghĩa là cao nguyên lộng gió".
Nhiều lúc nghe xong tôi cũng chẳng hiểu được mấy phần trăm trong câu giải thích, triết tự ngữ nghĩa đó của anh. Chỉ biết rằng, khi người lạ hỏi nơi chúng tôi sinh ra tên là gì, ai ai trong số chúng tôi đều nói với giọng điệu rất ư là kiêu hãnh: Cao nguyên lộng gió là nơi sinh ra chúng tôi - những đứa trẻ đang lớn.
Nhà chúng tôi nằm cách quốc lộ 6 chạy qua thị trấn tầm vài trăm mét, năm lớp 5 có lần tôi thắc mắc với ba là tại sao nhà chúng tôi không nằm gần ở quốc lộ, nếu như thế chúng tôi có thể tới trường sớm hơn, nghe xong ba chỉ xoa đầu tôi, khẽ cười, rồi bảo với tôi rằng: "Vì mẹ không thích ở ngay cạnh đường quốc lộ, như vậy thì sẽ rất ồn ào và bụi bặm, còn ở trong nhà chúng tôi lại yên tĩnh vô cùng, mà mẹ thì luôn cần sự yên tĩnh, công việc vẽ vời của mẹ cũng vậy".
Đôi lúc tôi nhận ra rằng sẽ chẳng một ai biết đến căn nhà của chúng tôi nếu như không đi qua thăm cánh đồng hoa lưu ly bao bọc quanh một dãy núi mà ba tôi gọi với cái tên Hoàng Hôn, nghe mỹ miều chẳng kém tên thị trấn của chúng tôi.
Căn nhà bé nhỏ của chúng tôi nằm ở một góc của cánh đồng hoa lưu ly rộng lớn, cứ mỗi độ xuân về những đóa hoa lưu ly nhỏ bé mong manh sẽ lại nở rộ, tràn ngập cả một cánh đồng bất tận. Và mỗi khi đó mọi người tới đây để tham quan, chụp ảnh sẽ biết đến sự tồn tại của căn nhà nơi chúng tôi đang ở, những lúc đó họ chẳng hề tỏ ra ngạc nhiên, bởi tôi biết đó luôn là niềm ao ước của họ, họ luôn muốn một nơi yên tĩnh như căn nhà chúng tôi, họ ao ước được như chúng tôi. Mãi mãi tận sau này, tôi vẫn luôn hãnh diện về điều đó, sự hãnh diện tự hào đi theo suốt năm tháng tuổi thơ chúng tôi.
Mẹ tôi là họa sĩ nên mẹ luôn chọn những nơi yên tĩnh nhất, ở mỗi vùng đất mẹ đi qua, vì như vậy mẹ sẽ có thời gian để lên ý tưởng cho những tác phẩm của mình, mẹ vẽ đẹp lắm, trong thâm tâm tôi mẹ luôn là người họa sĩ tài ba nhất trên thế gian này. Nhưng đó chỉ là những hình ảnh hoài niệm về mẹ trong những năm tháng tuổi thơ của tôi. Bởi năm tôi lên 6 tuổi, mẹ mất, căn bệnh ung thư quái ác đã cướp mẹ đi, mẹ rời bỏ cuộc sống của ba con chúng tôi, để tới một nơi bình yên khác, mà mẹ gọi đó là Thiên Đường.
Có một ngày khi những bông hoa lưu ly chợt héo úa trên cánh đồng, những chiếc cọ vẽ khô khốc lăn lóc, rồi nằm im lìm ở nơi góc nhà bên cạnh giá vẽ.
Ngày đó mẹ tới Thiên Đường. Tôi chẳng cần biết thiên đường là nơi đẹp đẽ, quái quỷ nào, chỉ cần mẹ ở bên tôi thôi, nhưng có bao giờ được nữa đâu.
Tôi đã khóc thét lên lao theo đoàn người đưa mẹ tôi vào trong nghĩa trang trong thị trấn. Anh Dương đã ôm chặt lấy tôi, mặc cho tôi gào khóc, giãy giụa, đấm đá, anh vẫn ôm chặt lấy tôi, anh cũng khóc.
Sau ngày mẹ ra đi một không khí im lìm, ảm đạm, một trảng trống cứ nới dần ra nơi khoảng trời trong lòng mỗi chúng tôi.
Tôi vẫn nhớ như in cái ngày mẹ nằm im lìm trên chiếc giường trong căn phòng bé nhỏ, có một chiếc cửa sổ hướng ra ngoài cánh đồng hoa lưu ly rộng lớn. Tôi ngồi bên cạnh mẹ, kể cho mẹ nghe những câu chuyện tào lao ở trường học trên thị trấn, mẹ khẽ cười rồi sau đó mẹ đã nói với tôi rằng:
"Con có biết ý nghĩa của tên con chứ Lưu Ly?"
"Dạ, có ạ!"
Mẹ nắm chặt lấy đôi bàn tay bé nhỏ của tôi, mỉm cười dịu dàng nói:
"Rồi mẹ sẽ đi tới một nơi thật xa, rất xa...nơi chỉ có sự tồn tại của những vì sao thôi, những vì sao trên bầu trời xa xăm kia đó...Mẹ đi một mình thôi nhưng mẹ sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn đâu. Vì mẹ biết Lưu Ly ngoan của mẹ sẽ không bao giờ quên mẹ đâu, cả ba con và anh Dương nữa!"
Sau rồi mẹ khóc, tôi cũng nức nở theo.
Có một lần tôi vào trong Dũng Phong thăm bà ngoại, ngoại quý tôi lắm, ngoại nói rằng, cứ mỗi lần nhìn thấy tôi như nhìn thấy hình ảnh của mẹ tôi vậy, điều đó làm ngoại bớt nhớ mẹ hơn, ngoại nói với tôi rằng: "Những người thân yêu rời bỏ cuộc sống của chúng ta theo một lẽ nào đó, không có nghĩa là ta sẽ giấu đi, hay lãng quên họ. Nếu như ta cứ nghĩ đến họ trong những ký ức đẹp nhất, thì họ sẽ luôn ở bên cạnh chúng ta, bất cứ lúc nào".
Tôi luôn tin điều mà ngoại nói, bởi thế mà sau ngày mẹ ra đi tôi không khi nào thôi nhớ về mẹ, tôi vẫn vẽ, vẽ rất nhiều là đằng khác, bởi vì đó là niềm đam mê mà mẹ truyền lại cho tôi, mẹ muốn tôi thực hiện nốt những giấc mơ dang dở của cuộc đời mẹ. Tôi luôn trân trọng điều đó, như ý nghĩa của những bông hoa lưu ly mong manh vậy:
"Forget me not (Xin đừng quên tôi)".
2. Cậu bạn cùng lớp
Trường học của tôi cách nhà không xa lắm, nên tôi thường đi bộ tới trường học. Đối với nhiều đứa trẻ tới trường học tập và vui chơi là niềm ao ước lớn lao vô cùng. Nhưng đối với tôi điều đó chưa bao giờ là hứng thú cả, thậm chí nhiều khi nó còn biến thành những cơ ác mộng nữa. Tôi cảm thấy mình như nhân vật Tottochan trong câu chuyện "Tottochan - cô bé bên cửa sổ" của nhà văn người Nhật Tetshuko Kuroyanagi vậy, Tottochan cũng không thích tới trường, chuyện gia quậy phá nên bị đuổi học. Nhưng sau rồi, Tottochan cũng tìm được một ngôi trường mà cô bé yêu thích, ngôi trường Tomoe yêu dấu, nhưng còn đối với tôi, tôi vẫn phải đi học ở ngôi trường tôi chẳng thích một tẹo nào, nhiều lúc tôi nghĩ rằng, mình phải quậy phá như Tottochan thôi, nếu làm như vậy thì tôi sẽ bị đuổi học và sau đó tôi sẽ chuyển trường, biết đâu tôi sẽ tìm được một ngôi trường lý tưởng như ngôi trường Tomoe trong truyện. Tôi đã nghĩ vậy, nhưng cũng chỉ để trong tiềm thức mà thôi, chưa bao giờ tôi đủ can đảm để làm những việc mà tôi cho là lớn lao đó.
Ở trường, tôi không có nhiều bạn chơi, thi thoảng cũng có vài bạn gái xinh đẹp nhà trên thị trấn rủ tôi đi chơi, nhưng sau rồi họ dần dần rời bỏ tôi, vì họ cho rằng, tôi là một con bé lập dị suốt ngày vẽ vời, lang thang, mơ màng về một điều gì đó xa vời lắm. Điều đó khiến họ bỏ rơi tôi, tôi biết vậy nên cứ thu mình trong cái khoảng trời nhỏ bé của riêng mình.
Lũ con gái là vậy, lũ con trai thì còn khủng khiếp hơn, tôi phải dùng từ khủng khiếp, bởi những điều bọn chúng bày ra để trêu trọc tôi, thực sự là những cơn ác mộng. Nhiều lúc tôi cứ nghĩ rằng, những đứa con trai ngỗ nghịch đó tới khi nào mới lớn lên, để trở thành những chàng trai, những người đàn ông tuyệt vời, như anh Dương, như ba tôi nữa.
Có lẽ chúng ghét bỏ tôi cũng vì chúng cho rằng, tôi là đứa lập dị, nhưng nguyên nhân đều bắt nguồn từ những đứa con gái xinh đẹp đó, chúng nó mà ghét ai, thì mấy đứa con trai ngỗ nghịch ấy cũng ghét lây luôn. Tuy nhiên trong lớp của tôi không phải đứa con trai nào cũng đều như vậy, có một cậu con trai rất khác, khác so với những đứa kia, cậu ấy chẳng bao giờ trêu trọc tôi, cũng chẳng bao giờ nói chuyện với tôi, dĩ nhiên cũng không chơi với tôi (mà đúng hơn là cậu ấy chẳng bao giờ chơi với ai), nhưng chí ít cậu ấy không hỗn hào như mấy đứa kia. Cậu ấy luôn lạnh lùng và ít nói như vậy, tôi thích điều đó. Tôi gọi cậu ấy là Pi, vì có lần tôi thấy cậu ấy chăm chú đọc một cuốn sách với tựa đề "Cuộc đời của Pi" của nhà văn người Canada - Yann Martel
Pi cũng như tôi, cũng ít khi nói chuyện với mọi người trong lớp, nhưng không vì thế mà cậu ấy chịu sự dè bỉu của mọi người như tôi, thậm chí cậu ấy còn được nhiều người hâm mộ là đằng khác, lũ con gái thì hâm mộ, còn nhiều đứa con trai thì lại ghen tỵ, đơn giản vì Pi học rất giỏi, giỏi tất cả các môn luôn, cậu ấy luôn luôn đứng top đầu trong lớp.
Pi luôn là đứa con trai bí ẩn đối với tất cả chúng tôi, tôi chỉ biết là Pi nhà ở trên thị trấn, một ngôi nhà đẹp lắm, có cả sân vườn nữa, rồi cứ mỗi lần tan học Pi lại được một chiếc xe ô tô sang trọng màu đen tới đón cậu ấy về. Điều đó càng làm cho chúng tôi muốn tìm hiểu về Pi. Tôi cũng hâm mộ Pi, nhưng không phải vì thành tích học tập cao ngất ngưởng của cậu ấy, mà vì...
Có đôi lần tôi lên thị trấn chơi, tôi đi cùng anh Dương, bởi đối với tôi thị trấn là một cái gì đó lớn lắm, có nhiều nhà đẹp, nhiều xe cộ này, chứ không yên tĩnh như cánh đồng lưu ly của chúng tôi. Đôi lúc có vài đứa trên thị trấn hỏi tôi là, nhà ở đâu, tôi nói là đồng hoa lưu ly, nghe xong chúng tròn mắt ngạc nhiên.
Lại nói về Pi, lần đó tôi thấy cậu ấy đi ra khỏi một ngôi nhà lớn, có sân vườn. Cậu ấy đi một mình, thong dong trên phố, rồi bước vào một cửa hàng bánh mỳ, tôi thấy cậu ấy xách một túi bánh mỳ to lắm. Rồi cậu ấy rảo bước đi ra về một con ngõ nhỏ trong khu phố ở thị trấn. Tôi đã đi theo Pi vì tò mò, cậu ấy mang theo túi bánh mỳ đó, đi vào khu phố của những đứa trẻ con lang thang, rồi cậu ấy phát bánh mỳ cho chúng, khi đó tôi nhìn thấy Pi cười, lần đầu tiên tôi thấy Pi cười tươi như vậy. Và cũng kể từ lần đó, tôi hâm mộ Pi theo lý do của riêng mình tôi.
3. Như những hạt nắng
Chuyện ở trường học của tôi cũng chẳng trở nên tốt đẹp gì hết, nhất là sau những tháng ngày mẹ không ở bên chúng tôi nữa, tôi đã rất cố gắng để làm cho mọi chuyện theo những ý nghĩa tốt đẹp hơn, tuy nhiên không phải lúc nào nó cũng tốt đẹp cả.
Những trò nghịch dại của đám con trai trong lớp tôi, ngày một trở nên khủng khiếp hơn thì phải, chúng bắt đầu chơi trò cướp giật những bức tranh của tôi.
Có một ngày...
Khi đó tôi đang đi thẩn thơ trong góc của sân trường, thì bị đám con trai ngổ ngáo của lớp tôi và mấy thằng con trai lớp bên nữa, chúng chặn đường tôi, như cái cánh xưa nay chúng vẫn làm vậy...
- Hi...Lưu Ly yêu quý! - Một tên nhỏ thó nói.
Tôi im bặt, cố tỏ ra không sợ hãi những chân tôi vẫn run run...!
- Tụi này nghe nói, bạn mới vẽ được mấy bức tranh đẹp lắm, cho xem thử đi!
- Không... - Tôi ôm chặt lấy chiếc cặp của mình.
- Sao vậy? Mọi hôm cậu ngoan ngoãn lắm mà.
Tôi im bặt.
Một đứa trông to con lắm, sang giằng lấy chiếc cặp của tôi, tôi giằng lại, nhưng chẳng được, cuối cùng tôi chịu thua và để chúng cướp mất đi những bức tranh mà tôi vừa mới vẽ.
Tôi ấm ức, tức tối nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn ngoài việc khác. Tôi khóc, khóc nhiều lắm.
Khi đó, tôi đi đến một nơi, theo tôi là xa nhất trong cánh đồng hoa lưu ly của chúng tôi. Mỗi khi gặp chuyện buồn tôi vẫn hay tới đó để nói chuyện với mẹ theo cách của riêng tôi.
Tôi ngồi phịch xuống thảm cỏ héo úa, vì khi đó là mùa đông, trời thì xám xịt lạnh ngắt. Rồi tôi khóc, nức nở khóc.
- Sao cậu khóc ở đây vậy Lưu Ly?
Các bạn biết đó, khi ấy tôi ngạc nhiên và sợ hãi vô cùng, vì ngoài tôi ra chẳng ai biết nơi này, và khi tôi quay lại tôi lại càng ngạc nhiên hơn, khi thấy người đứng trước mặt tôi, không ai khác chính là Pi.
- Sao...sao... - Tôi lắp bắp nói chẳng thành lời
- Sao tớ lại tới được đây đúng không? - Pi cười
Tôi khẽ gật đầu, nước mắt vẫn tèm lem trên gò má.
- Đừng khóc nữa, trả lại cậu này.
Nói rồi, Pi lôi từ trong chiếc ba lô nâu của cậu ấy ra một xấp tranh của tôi.
- Tại sao...tại sao cậu lại lấy được?
- Đó là chuyện của tớ, chuyện của cậu bây giờ là cầm lấy và ngừng khóc.
Pi khẽ mỉm cười!
Rồi Pi dúi mấy bức tranh vào tay tôi.
- Cậu vẽ đẹp lắm, đừng từ bỏ đam mê nhé!
Nói rồi, cậu ấy đi thẳng về phía cánh đồng, mau chóng và mất hút sau những rặng cây cam trồng ở rìa thung lũng.
Tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên trước những gì đang diễn ra trước mắt mình, tôi bị cướp mất tranh, rồi sau đó lại được cậu bạn mà tôi thầm mến mộ lấy lại.
Tôi miên man suy nghĩ, rồi tự mỉm cười, tôi đứng dậy và đi về nhà, những tia nắng mùa đông khẽ dải nhẹ trên bước chân tôi.
...
Sau lần đó, tôi không thấy Pi lạnh lùng như cái cách mà tôi thường nghĩ nữa, cậu ấy cười nhiều hơn thì phải, ít nhất là đối với tôi. Thi thoảng lên thị trấn tôi có gặp cậu ấy, rồi hai đứa nói chuyện, lúc đó tôi mới thấy cậu ấy không lạnh lùng và ít nói đâu, cậu ấy nói nhiều là đằng khác. Chúng tôi nói chuyện về những bức tranh, về ngôi nhà của chúng tôi trên cánh đồng hoa lưu ly.
"Cậu có một căn nhà thật tuyệt, trên một cánh đồng tươi đẹp!"
"Nhưng mọi người thường nói, chỗ tớ ở rất hoang vu, vắng lặng, đôi khi tới rợn người".
Pi cười lên ha hả:
"Vậy mà mùa xuân ai cũng thích tới xứ sở của cậu đó."
Tôi khẽ cười khi nghe tới hai từ xứ sở, cứ như kiểu căn nhà chúng tôi đang ở một mảnh đất thần tiên trong câu chuyện cổ tích vậy!
Cũng bắt đầu từ lúc đó, tôi có cho mình những dự định riêng biệt, tôi sẽ vẽ tranh tặng cho Pi, điều mà trước giờ tôi vẫn mong ước làm, chứ không có cơ hội.
Nhưng cho tới khi tôi hoàn thành xong những bức vẽ ấy, tôi đinh ninh là sẽ đem lại tặng nó cho Pi, Pi sẽ vui vẻ nhận lời.
Nhưng những việc đó, tôi sẽ chẳng bao giờ làm được nữa, khi Pi đột ngột rời bỏ cuộc sống của chúng tôi. Nghe nói là đi tới một nơi xa xôi lắm.
"Pi sẽ nghỉ học kể từ ngày hôm nay." Cô giáo thông báo với chúng tôi điều đó.
"Bạn ấy đi đâu?" Một đứa con gái trong lớp tôi lên tiếng.
Cô giáo chỉ cười buồn, rồi không nói gì thêm nữa.
Những ngày sau đó, Pi không tới lớp, cũng không xuất hiện ở thị trấn, hay ở góc bí mật nào đó trên cánh đồng hoa lưu ly của chúng tôi nữa. nghe mấy đứa trong lớp tôi nói, Pi cùng gia đình ra nước ngoài định cư thì phải, nhưng có đứa lại nói Pi đi Úc để chữa bệnh, nghe tới đó một nỗi sợ hãi lại ngập tràn tâm trí của tôi.
Những ngày sau khi Pi đi, những câu chuyện tuổi thơ của tôi chưa bao giờ là tươi đẹp cả, trừ cái khoảnh khắc mà cậu ấy ở bên cạnh tôi, ấm áp lắm, dù chỉ là một chút thôi.
Tôi có kể với ngoại về câu chuyện buồn đó, bà khẽ xoa đầu tôi và an ủi: "Vào một ngày không xa, con sẽ gặp lại cậu ấy".
Tôi không ngừng hy vọng, biết đâu có ngày đó.
4. Một chân trời mới
Mười năm sau gia đình tôi chuyển nhà, chúng tôi rời xa thị trấn của mình để tới một thành phố, một chân trời đối với tôi nó hoàn toàn mới lạ, tôi không còn bỡ ngỡ như những ngày xưa nữa, những câu chuyện trong tuổi thơ luôn dạy tôi phải sống mạnh mẽ hơn, và khi đó rồi mọi chuyện sẽ qua cả thôi!
Căn nhà của chúng tôi không phải là căn nhà nhỏ bé nằm trên cánh đồng hoa lưu ly rộng lớn, bất tận nữa. Mà thay vào đó là một căn nhà gác nhỏ bé nằm sâu trong một con ngõ hẹp trên đường Trần Quốc Hoàn, quận Cầu Giấy.
Ngày ba nói sẽ chuyển nhà xuống Hà Nội để sống, tôi chẳng vui tẹo nào. Cứ nghĩ tới cảnh phố xá tập nập ồn ã, bụi bặm là tôi thấy chán rồi. Nhưng anh Dương của tôi chuyển công tác xuống đó, nên cả nhà đành phải đi theo, vả lại xuống đó sẽ tiện cho công việc học hành của tôi. Ngay sau một năm chuyển xuống Hà Nội, tôi thi đỗ đại học Ngoại Ngữ.
Nhà ở gần trường nên tôi có thể đi bộ, mà không phải đi xe buýt. Nói thực là tôi rất sợ đi xe buýt ở Hà Nội. Anh Dương luôn bận rộn với công việc ở công ty, có khi tối mịt mới về nhà. Còn ba thì bận tối ngày với công việc ở một quán ăn nhỏ, ban đầu anh Dương tôi không đồng ý với ba về chuyện đó. Nhưng ba nói ở không ba thấy chán nên đành kiếm một công việc để làm. Tôi thương ba nhiều lắm, từ ngày mẹ ra đi, ông luôn sống lầm lũi, âm thầm như một cái bóng vậy.
Tôi cũng kiếm cho mình một công việc khá nhẹ nhàng tại một hiệu sách nhỏ, nằm trên đường Phạm Văn Đồng, sáng đi học, chiều tôi lại đi làm thêm. Tôi nghĩ rằng, tạo ra cho mình sự bận rộn, khi đó tôi cảm thấy những tháng ngày nhàm chán của mình trôi đi nhanh hơn.
Những ký ức và hoài niệm về mẹ, về những hình ảnh trong thị trấn tuổi thơ tôi, và dĩ nhiên cả cậu bạn có nụ cười ấm áp tên Pi của tôi nữa. Cậu bạn mà tôi vẫn âm thầm mến mộ từ ngày đó. Mọi điều đó, trong tôi, vẫn vẹn nguyên như thưở nào. Tôi tin rằng giờ đây ở một nơi xa xôi nào đó, Pi đang sống những ngày tháng hạnh phúc. Và có lẽ cậu ấy chẳng bao giờ nhớ về tôi nữa. Ấy vậy mà, tôi có quên được đâu!
Công việc làm thêm của tôi ở hiệu sách nhỏ, khá nhẹ nhàng, tôi chỉ việc trông sách, hay tìm giúp khánh hàng những quyển sách mà họ muốn. Thời gian rảnh tôi có thể tha hồ đọc những cuốn sách mà mình yêu thích.
Vào một buổi chiều mùa thu tháng 10, tôi rảo bước tới hiệu sách để làm việc. Hiệu sách vắng tanh, trong khi hôm nay lại là một ngày rất đẹp trời.
Tôi sắp xếp lạ một số chồng sách nằm một cách ngay ngắn trên kệ, rồi cầm cuốn sách "Cuộc đời của Pi" lên và đọc, tôi đã đọc cuốn sách này rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi khi cầm lên là tôi lại đọc ngay.
- Chào cậu, cậu có thể cho tôi hỏi một chút được không? Một giọng nói ấm áp vang lên bên tai tôi.
Tôi ngước lên và thoáng ngạc nhiên, một cậu con trai đang đứng trước mặt mình.
Tôi khẽ bối rối:
- Cậu...hỏi gì cơ? Tôi có thể giúp gì?
- Cậu làm ơn tìm hộ tôi cuốn sách "The fault in our star" của tác giả John Green được không?
- Một tiểu thuyết tình cảm? Tôi khẽ cười.
- Tôi nghĩ là vậy, tôi mua hộ mẹ thôi?
- Mua cho mẹ cậu? - Tôi càng ngạc nhiên hơn.
- Ừm... - Cậu ta cười.
- Mẹ cậu thật đặc biệt! - Tôi cười
- Cậu sẽ giúp tôi chứ?
- Dĩ nhiên! Nhưng hiện tại cuốn đó đã hết hàng. Chắc mai cậu tới lấy được.
- Mai thì...tôi hơi bận! Cậu giữ hộ tôi một quyển được không, rảnh thì tôi qua lấy.
Tôi gật đầu đồng ý với cậu ta.
Tôi biết cậu con trai đó là ai!
Cậu ta tên Duy Anh học bên khoa tiếng Pháp, một người rất đặc biệt, ít nhất là đối với đám con gái chúng tôi. Một anh chàng đội trưởng đội bóng rổ của trường, một anh chàng nói tiếng Pháp như gió, một anh chàng với nụ cười như nắng, thì sao lại không đặc biệt chứ.
Lần đầu tiên, tôi gặp Duy Anh là trong hiệu sách đó!
"Cậu cũng học ngoại ngữ?"
"Tớ học tiếng Nga."
"Tớ học khoa tiếng Pháp."
"Tớ biết."
"Tớ vẫn không biết tên cậu?"
"Ly. Lưu Ly."
"Tên một loài hoa?"
"Chắc cậu biết ý nghĩa của nó"
"Forget me not". Duy Anh cười.
Tôi cũng vậy.
Đó là lần thứ hai tôi nói chuyện với Duy Anh, khi tôi mang cuốn sách tới cho cậu ấy như lời tôi đã hứa.
Và cũng từ đó...
...Từ câu chuyện về những cuốn sách, những bức tranh và những trận đấu bóng rổ giúp cho tôi và Duy Anh trở thành những người bạn. Thú thực tôi chẳng hiểu cái mô tê gì về bóng rổ đâu, cách thức chơi, tính điểm hay những cầu thủ nổi tiếng, đại khái như vậy. Ấy thế mà tôi có thể ngồi hàng tiếng đồng hồ để nghe Duy Anh thao thao bất tuyệt về những thứ đó.
Tôi thích xem Duy Anh chơi bóng rổ hơn, Duy Anh chơi cừ lắm. Có lần tôi ngồi ở sân nhìn Duy Anh tập bóng, cậu ấy hỏi tôi:
"Lưu Ly thích chơi bóng rổ không?"
"Nếu như nó làm tớ cao được như Duy Anh."
Duy Anh phì cười.
"Vậy khi nào Lưu Ly muốn, Duy Anh sẽ giúp đỡ."
Nói chuyện nhiều với Duy Anh, tôi cũng nhận ra cậu ấy là người dễ mến đó chứ, đâu phải như lời đồn đại của dân tình về một anh chàng coolboy giỏi tiếng Pháp và chơi bóng rất cừ.
Duy Anh cũng rất thích nhìn tôi vẽ, tôi có hỏi cậu ấy tại sao lại thích. Duy Anh chỉ khẽ mỉm cười, rồi lại chăm chú vào giá vẽ của tôi
"Những bức tranh này có phải là Lưu Ly vẽ lâu rồi không?" - Duy Anh hỏi tôi khi thấy trong cặp vẽ những bức tranh cũ kỹ mà tôi đã vẽ từ rất lâu rồi!
"Chắc phải 7, 8 năm về trước". - Tôi gượng cười
"Đây là đâu?" - Duy chỉ vào bức tranh vẽ cánh đồng hoa.
"Đồng hoa lưu ly, cậu có nhìn thấy ngôi nhà nhỏ bên góc tranh không? Nhà tớ ngày xưa đó".
"Ồ thú vị thật, thế đây là ai?"
Duy chỉ vào bức tranh vẽ một cậu con trai đang tươi cười với đám trẻ em nghèo trong khu phố.
"Một người bạn trong quá khứ." Tôi đáp lời Duy Anh với giọng điệu buồn tênh.
"Giờ cậu ấy ở đâu?" Duy Anh lại hỏi.
"Một nơi xa xôi lắm."
"Ly rất muốn gặp lại cậu ấy đúng không?"
Tôi khẽ gật!
"Tớ tin rằng rồi Ly sẽ gặp lại cậu ấy, vào một ngày nào đó."
Duy Anh khẽ cười, nhưng đôi mắt cậu ấy lại hướng về phía xa xăm.
Những buổi chiều mùa thu êm đềm của Hà Nội, tôi vẫn đi dạo cùng Duy Anh, rồi tôi ngồi ở một góc nào đó trong công viên và vẽ, cậu ấy thì xem. Có khi cả giờ đồng hồ.
Những bức tranh đó, những bức tranh tôi vẽ và định tặng nó cho Pi- cậu bạn thuở ấu thơ của tôi, có đôi lần tôi đã định đem đốt bỏ chúng đi, tôi không thể sống mãi trong những tháng ngày, trong những ký ức chẳng bao giờ thuộc về mình. Nhưng ngoại tôi nói rằng, trên đời luôn tồn tại những định mệnh. Biết đâu! Có một ngày tôi sẽ gặp lại cậu ấy! Tôi vẫn luôn tin vậy!
***
Tôi sinh ra vào mùa Đông. Nhưng tôi ghét mùa đông. Ghét cực kỳ. Cái cảm giác tái tê lạnh buốt khiến tôi khó chịu vô cùng. Tôi thích nắng ấm áp hơn!
Một buổi sáng lạnh ngắt, tôi chẳng thể lê mình ra khỏi chiếc chăn bông ấm áp. Nhưng ngẫm nghĩ một điều nào đó, tôi nhỏm dậy.
Tôi gọi điện cho Duy Anh, vì cậu ấy nói rằng, vào một buổi sáng nào đó, nếu tôi gọi cho cậu ấy, thì đồng nghĩa với việc tôi sẵn sàng cho những buổi tập bóng. Và hôm nay, chẳng hiểu sao, tôi lại gọi điện cho cậu. Nhưng chẳng được, Duy Anh tắt máy. Tôi hoài nghi, nhưng tôi vẫn nhắn tin với Duy Anh bảo cậu ấy rằng, tôi sẽ đợi ở sân tập.
Tôi đến sân tập và đợi Duy Anh ở đó. Tôi còn mang theo cả những bức tranh nữa, tôi sẽ tặng cho Duy Anh.
Tôi vẫn lặng im. Và chờ đợi. Thi thoảng, đôi mắt tôi khẽ liếc qua sân tập, xem xem cái dáng người cao cao đó có xuất hiện không. Rồi tôi lại ngắm nhìn những bức tranh, khi ấy tôi nhận ra, có điều gì đó như trùng lặp và thân thuộc lắm. Một nụ cười trùng lặp và thân thuộc khẽ sượt qua lòng mình.
***
Tôi ghét bệnh viện cực kỳ và tôi nghĩ Duy Anh cũng vậy. Hôm đó, tôi đã ở sân tập bóng để đợi Duy Anh, nhưng cậu ấy không tới. Tôi đã giận cậu ấy và thề rằng, sẽ không tặng cậu ấy những bức tranh nữa, sẽ không nói chuyện với cậu ấy về những cuốn sách nữa. Chỉ tới khi nghe cô bạn lớp bên nói Duy Anh đang ở trong bệnh viện. Tôi hoang mang lắm, tôi không tin vào tai mình nữa. Một người khoẻ mạnh, một người chơi bóng rất cừ như Duy Anh mà cũng có ngày vào bệnh viện sao.
Tôi không tin, tôi không tin, tôi đã lặp đi lặp lại câu nói đó trong tiềm thức của mình y như một người mất trí vậy. Chỉ tới khi tôi nhìn thấy Duy Anh nằm im lìm trên giường bệnh trắng toát, quanh người cậu ấy là dây dợ lằng nhằng.
Tôi hỏi ba mẹ Duy Anh, thì chỉ nhận được sự lặng im từ họ.
"Duy Anh, tỉnh lại đi, Duy Anh!"
...
"Cậu không muốn tớ tặng tranh cho cậu nữa sao?"
...
"Cậu còn phải dạy tớ chơi bóng nữa chứ Duy Anh"
Rồi tôi òa khóc nức nở!
Duy Anh bệnh nặng lắm! Có một khối u nằm trong não cậu ấy, nếu như không phẫu thuật, thì cậu ấy sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại, chẳng thể nô đùa, chẳng thể dạy tôi chơi bóng. Nhưng nếu như đã chấp nhận phẫu thuật thì tỷ lệ thành công là rất ít, chỉ cần xảy ra một chút sơ suất thôi là tôi sẽ không bao giờ còn thấy nụ cười ấm áp đó nữa.
Hơn 10 năm về trước. Pi đã rời bỏ cuộc sống của tôi, không một lời từ biệt. Còn giờ đây, nếu như Duy Anh cũng rời bỏ cuộc sống của tôi. Thì tôi sẽ thế nào đây, tôi sẽ phải làm sao khi những gì tôi yêu quý nhất, cứ lần lượt rời xa tôi.
Nhưng tôi không bỏ cuộc, tôi vẫn ở đây và hy vọng. Bà ngoại nói: "Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi". Tôi tin vậy, nhưng nỗi sợ hãi cứ bao trùm lên cả con người tôi.
...
"Tớ sẽ chết". - Duy Anh nói với tôi điều đó, ngay khi cậu ấy tỉnh lại
"Vậy nên cậu phải phẫu thuật!"
"Nhưng có thể tớ vẫn sẽ chết."
"Cậu biết ý nghĩa của loài hoa tên tớ chứ Duy Anh?"
Duy Anh cười.
"Forget me not"
"Cậu định lãng quên tớ sao?"
"Dĩ nhiên là không bao giờ."
Nói rồi tôi nắm chặt lấy bàn tay của Duy Anh
"Vậy nên hãy không thôi hy vọng nhé, tớ sẽ đợi cậu! Tin tớ đi, rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi!"
5. Forget me not
Khi tỉnh lại và thấy mình nằm im trên chiếc gi.ường trắng toát, mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi, khiến tôi khó chịu vô cùng. Bỗng tôi thấy ở bên cạnh thành gi.ường, nơi tôi đang nằm Lưu Ly đang ở đó, đầu cô ấy gục xuống, để lộ gương mặt nhỏ nhắn quen thuộc đó. Vẫn là cô ấy, cô gái mà tôi thầm yêu quý của hơn 10 năm về trước, cô gái nhỏ nhắn mà tôi thầm yêu mến từ cái nhìn đầu tiên, cô gái luôn bị đám cùng lớp trêu trọc, và chỉ biết khóc, nhưng rồi sau đó cô ấy vẫn đứng lên mạnh mẽ như thường, như chưa hề có một khó khăn nào có thể lay chuyển được. Cô ấy như những bông hoa mong manh mọc trên cánh đồng kia, mong manh nhưng mạnh mẽ vô cùng.
Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Ly ở hiệu sách, tôi đã nhận ra cô ấy, nhưng tôi vẫn chẳng dám thừa nhận, tôi sợ cô ấy vẫn giận tôi, khi mười năm về trước tôi đã đột ngột rời bỏ đi. Nhưng tôi nào đâu có mong muốn điều đó, tôi ra đi những vẫn nuôi nấng trong mình những hy vọng sẽ gặp lại cô ấy, và giờ đây tôi tin rằng điều ước đó đã trở thành hiện thực. Tôi sẽ vẫn phải sống, để có thể chở che và bảo vệ cho cô ấy, bảo vệ cho người con gái mà sau bao năm những thứ tình cảm trong tôi, chẳng bao giờ phai nhòa đi cả, như ý nghĩa của loài hoa nhỏ bé, mà cô ấy mang tên vậy!
"Cậu đợi tớ ở bên ngoài nhé, đừng đi đâu!"
"Cậu sẽ ra chứ, cậu hứa đi?"
"Dĩ nhiên rồi, cậu còn nợ tớ những bức tranh mà, tớ phải đòi lại chứ, nhớ đừng đem đốt bỏ những bức tranh cũ đó đi nhé. Là của tớ mà."
Tôi khẽ cười.
Còn Lưu Ly òa khóc nhìn theo chiếc gi.ường đưa tôi vào phòng mổ.
***
Mùa xuân cuối cùng cũng đến trên thành phố chúng tôi. Tôi vu vơ nhìn về phía chân trời xưa cũ, nơi có cánh đồng hoa lưu ly trải dài bất tận của chúng tôi, những cơn mưa phùn cũng vừa kịp tới để đánh thức những nụ hoa, từ những đốm nhỏ li ti đầu tiên, nó sẽ bung mình hé nở, ngập tràn cả cánh đồng rộng lớn.
...Và khi đó, tôi nhìn thấy mình đang đi bên cạnh Duy Anh, cậu ấy nắm chặt lấy tay tôi, khẽ nở một nụ cười ấp áp. Nụ cười của hơn 10 năm về trước vẫn vẹn nguyên như ngày nào...!
-Nguyên Nguyên-
Hiệu chỉnh: