- Tham gia
- 1/7/2013
- Bài viết
- 2.492
Ta viết chap đầu rồi đây Cấm đòi nữa đấy Còn nữa, đọc xong đừng giận Rika , Rika viết chơi thôi . Đừng giận ha
Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa quá là xưa, tận cái thời xa xưa sâu thẳm… mà tớ cũng không biết xưa đến mức nào nữa… Nghe đâu hình như khoảng năm 2013 sau Công Nguyên thì phải… Trên một ngọn núi cao tít tận sương mù (mọi người không hình dung nổi đâu), có khoảng vài trăm đứa trẻ lang thang cơ nhỡ sống tập trung tại một cái chòi rách nát, tả tơi gọi là THIÊN MA GIÁO. Xin nhấn mạnh, đây không phải là lối sống kiểu thảo khấu sơn tặc, mà là văn hóa bầy đàn (í nhầm…), ý của tớ là họ sống rất hạnh phúc, vui vẻ, tràn đầy tình thương mến thương với nhau, dưới sự giám sát chỉ huy của Lệ giáo chủ mít ướt. Một ngày của họ trôi qua rất chi là… Để tớ kể cho mà nghe.
Mỗi buổi sát thức dậy, cả tập đoàn Thiên Ma Giáo nhốn nháo hẳn lên bởi tiếng gầm gừ, kêu gào, rít sủa, hót hú… của thú rừng như chào đón một ngày mới êm đềm… Họ cùng nhau ca hát, nhảy múa, reo hò, ăn chơi, đàn đúm (í quên, không có cái này…) với nhau thật vui, kiểu như:
-Ây dà, lại một quả banh nữa tông vô ngay ót Lệ giáo chủ đáng kính của chúng ta…- Tiếng Kid vang lên ra rả qua cái loa phóng thanh bằng lá chuối.- Quả banh này là do Rika hay Thi tung ra đây? Thật khó mà đoán chính xác được vì họ đã chơi quá điêu luyện… Ối Lệ giáo chủ, đừng khóc, đừng khóc nữa… Đây, kẹo của giáo chủ đây… Nín đi hen…
Bên cạnh cái sân đá banh của Rika, Thi và Lệ giáo chủ, thì đằng kia, Pix và Axe đang trao đổi tuyệt chiêu Miêu Trảo Thủ… Những ngón tay đầy vuốt sắc nhọn (đừng lo, vuốt này làm từ vỏ ốc mà) cứ quơ qua quơ lại đầy khiêu khích trong không trung khiến anh chàng Kid phải lác mắt:
-Ây dà, thiệt là good quá đi! Good good!
Đấy đấy, mọi người thấy chưa? Ban ngày là thế đấy. Thế còn ban đêm thì sao nhỉ?
Động não thử đi. Mấy đứa trẻ mồ côi ban ngày chỉ biết ăn chơi này thì làm sao sống được chớ? Tất nhiên là ban đêm, chúng chia ra thành từng nhóm để đi trộm rồi! Một công việc thật thiêng liêng và cao cả! Ăn trộm chính là gây ra một lực tác động có chủ ý khiến vật thể di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác mà khách thể không thề hay biết! Thật tài năng! Đáng ra phải được nhận giải Nobel mới phải!!!
Công cuộc đi ăn trộm được chia làm 3 nhóm. Nhóm 1: Lệ giáo chủ và Pix. Nhóm 2: Axe và Kid. Nhóm 3: Thi và Rika. Trước khi xuất phát, họ đều uống nước ăn thề nhất định phải săn được báu vật mới thôi. Ấy vậy mà… Đời không như là mơ…
Màn đêm buông xuống… Xung quanh chìm trong một màu đen thui thùi lùi. 3 nhóm trộm cùng nhau xuất phát với một niềm hi vọng, niền tin thiêng liêng… Họ từ từ đi xuống núi…
Lệ giáo chủ và Pix lẻn vào một gia đình lúc nhúc trẻ con. Đang thập thò ngoài bờ giậu, đột nhiên một tiếng khóc thất thanh ré lên xé tan màn đêm tĩnh lặng.
-Oa oa oa… Oe oe oe… Hức hức hức…
Có tiếng người cha dỗ dành:
-Thôi nào con yêu. Cha hát ru liền đây.- Và ông ra cao giọng rống lên thật thảm khốc.- MỘT CON VỊT XÒE RA HAI CÁI CÁNH…
Tiếng hát của ông ta làm náo động xóm làng. Cá đang bơi vội tìm chỗ trốn… Hoa đang nở liền lật đật tàn… Gió đang thổi bỗng im bặt… Âm lượng của tiếng hát lấn át tiếng khóc. Sau vài phút đọ sức, đứa con tuyệt vọng nín thin thít.
Ngoài kia, Pix thở phào chùi mồ hôi và kinh ngạc thấy Lệ giáo chủ lại bắt đầu khóc rấm rứt:
-Ôi… Giọng hát mới truyền cảm làm sao! Nó làm tôi tưởng nhớ đến quê hương xa thẳm, gia đình thân yêu của tôi… Sao có thể nỡ lòng nào lấy trộm ở đây… Chúng ta về thôi…
Nói xong, Lệ giáo chủ òa khóc to hơn, kéo Pix đi về Thiên Ma Giáo.
Axe và kid lẻn vào phòng của hai cô gái đang ngủ.
-Lấy nhanh rồi chuồn nhanh nha.- Axe thì thầm, nhưng tên Kid dường như không nghe thấy.
Hắn đang chú ý đến sợi dây chuyền sáng choang trên cổ của một cô. Họ đều đã ngủ say và… đây chính là thời cơ.
Kid vừa mó tay vào thì cô ta đã bừng tỉnh chộp lấy tay Kid và gào tướng lên:
-Tay ai đây?
Kid điếng hồn run lẩy bẩy. Nếu căn phòng này được bật đèn lên thì chúng ta sẽ thấy rõ sắc mắt trắng bệch của hắn. Tớ cam đoan là thế.
Axe khôn ngoan và bình tĩnh hơn. Cô thả hết những gì vừa trộm được và chạy tới chộp lấy tay cô gái bên cạnh.
-Ai đang cầm tay em thế?- Cô ta ngái ngủ.
-Ủa, thì ra đây là tay của em hả? Só rì nha!- Cô kia nói và vội buông tay Kid ra.
Tên trộm không chuyên thở phào nhẹ nhõm. Không đợi thêm một giây nào, hắn lôi Axe chạy khỏi căn nhà đó, chạy muốn bở hơi tai.
Rika và Thi lẻn vào một căn nhà… Tối om đến mức không thể biết được đây là đâu.
-Này này…- Rika khều nhẹ Thi.
-Á!!!! CÓ MA!!!- Thi giật mình hét toáng lên… Và… Để khỏi bại lộ, họ lập tức chạy bay chạy biến.
Công cuộc ăn trộm đã kết thúc như thế.
Ai nấy quay về Thiên Ma Giáo với một bộ mặt tủi thân và sầu muộn. Không khí trở nên ủ dột hết chỗ nói. Mọi người để im lặng, chỉ trừ Lệ giáo chủ vẫn đang khóc rấm rứt và cầm cái khăn chùi chùi nước mắt.
Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa, xưa quá là xưa, tận cái thời xa xưa sâu thẳm… mà tớ cũng không biết xưa đến mức nào nữa… Nghe đâu hình như khoảng năm 2013 sau Công Nguyên thì phải… Trên một ngọn núi cao tít tận sương mù (mọi người không hình dung nổi đâu), có khoảng vài trăm đứa trẻ lang thang cơ nhỡ sống tập trung tại một cái chòi rách nát, tả tơi gọi là THIÊN MA GIÁO. Xin nhấn mạnh, đây không phải là lối sống kiểu thảo khấu sơn tặc, mà là văn hóa bầy đàn (í nhầm…), ý của tớ là họ sống rất hạnh phúc, vui vẻ, tràn đầy tình thương mến thương với nhau, dưới sự giám sát chỉ huy của Lệ giáo chủ mít ướt. Một ngày của họ trôi qua rất chi là… Để tớ kể cho mà nghe.
Mỗi buổi sát thức dậy, cả tập đoàn Thiên Ma Giáo nhốn nháo hẳn lên bởi tiếng gầm gừ, kêu gào, rít sủa, hót hú… của thú rừng như chào đón một ngày mới êm đềm… Họ cùng nhau ca hát, nhảy múa, reo hò, ăn chơi, đàn đúm (í quên, không có cái này…) với nhau thật vui, kiểu như:
-Ây dà, lại một quả banh nữa tông vô ngay ót Lệ giáo chủ đáng kính của chúng ta…- Tiếng Kid vang lên ra rả qua cái loa phóng thanh bằng lá chuối.- Quả banh này là do Rika hay Thi tung ra đây? Thật khó mà đoán chính xác được vì họ đã chơi quá điêu luyện… Ối Lệ giáo chủ, đừng khóc, đừng khóc nữa… Đây, kẹo của giáo chủ đây… Nín đi hen…
Bên cạnh cái sân đá banh của Rika, Thi và Lệ giáo chủ, thì đằng kia, Pix và Axe đang trao đổi tuyệt chiêu Miêu Trảo Thủ… Những ngón tay đầy vuốt sắc nhọn (đừng lo, vuốt này làm từ vỏ ốc mà) cứ quơ qua quơ lại đầy khiêu khích trong không trung khiến anh chàng Kid phải lác mắt:
-Ây dà, thiệt là good quá đi! Good good!
Đấy đấy, mọi người thấy chưa? Ban ngày là thế đấy. Thế còn ban đêm thì sao nhỉ?
Động não thử đi. Mấy đứa trẻ mồ côi ban ngày chỉ biết ăn chơi này thì làm sao sống được chớ? Tất nhiên là ban đêm, chúng chia ra thành từng nhóm để đi trộm rồi! Một công việc thật thiêng liêng và cao cả! Ăn trộm chính là gây ra một lực tác động có chủ ý khiến vật thể di chuyển từ vị trí này sang vị trí khác mà khách thể không thề hay biết! Thật tài năng! Đáng ra phải được nhận giải Nobel mới phải!!!
Công cuộc đi ăn trộm được chia làm 3 nhóm. Nhóm 1: Lệ giáo chủ và Pix. Nhóm 2: Axe và Kid. Nhóm 3: Thi và Rika. Trước khi xuất phát, họ đều uống nước ăn thề nhất định phải săn được báu vật mới thôi. Ấy vậy mà… Đời không như là mơ…
Màn đêm buông xuống… Xung quanh chìm trong một màu đen thui thùi lùi. 3 nhóm trộm cùng nhau xuất phát với một niềm hi vọng, niền tin thiêng liêng… Họ từ từ đi xuống núi…
Lệ giáo chủ và Pix lẻn vào một gia đình lúc nhúc trẻ con. Đang thập thò ngoài bờ giậu, đột nhiên một tiếng khóc thất thanh ré lên xé tan màn đêm tĩnh lặng.
-Oa oa oa… Oe oe oe… Hức hức hức…
Có tiếng người cha dỗ dành:
-Thôi nào con yêu. Cha hát ru liền đây.- Và ông ra cao giọng rống lên thật thảm khốc.- MỘT CON VỊT XÒE RA HAI CÁI CÁNH…
Tiếng hát của ông ta làm náo động xóm làng. Cá đang bơi vội tìm chỗ trốn… Hoa đang nở liền lật đật tàn… Gió đang thổi bỗng im bặt… Âm lượng của tiếng hát lấn át tiếng khóc. Sau vài phút đọ sức, đứa con tuyệt vọng nín thin thít.
Ngoài kia, Pix thở phào chùi mồ hôi và kinh ngạc thấy Lệ giáo chủ lại bắt đầu khóc rấm rứt:
-Ôi… Giọng hát mới truyền cảm làm sao! Nó làm tôi tưởng nhớ đến quê hương xa thẳm, gia đình thân yêu của tôi… Sao có thể nỡ lòng nào lấy trộm ở đây… Chúng ta về thôi…
Nói xong, Lệ giáo chủ òa khóc to hơn, kéo Pix đi về Thiên Ma Giáo.
Axe và kid lẻn vào phòng của hai cô gái đang ngủ.
-Lấy nhanh rồi chuồn nhanh nha.- Axe thì thầm, nhưng tên Kid dường như không nghe thấy.
Hắn đang chú ý đến sợi dây chuyền sáng choang trên cổ của một cô. Họ đều đã ngủ say và… đây chính là thời cơ.
Kid vừa mó tay vào thì cô ta đã bừng tỉnh chộp lấy tay Kid và gào tướng lên:
-Tay ai đây?
Kid điếng hồn run lẩy bẩy. Nếu căn phòng này được bật đèn lên thì chúng ta sẽ thấy rõ sắc mắt trắng bệch của hắn. Tớ cam đoan là thế.
Axe khôn ngoan và bình tĩnh hơn. Cô thả hết những gì vừa trộm được và chạy tới chộp lấy tay cô gái bên cạnh.
-Ai đang cầm tay em thế?- Cô ta ngái ngủ.
-Ủa, thì ra đây là tay của em hả? Só rì nha!- Cô kia nói và vội buông tay Kid ra.
Tên trộm không chuyên thở phào nhẹ nhõm. Không đợi thêm một giây nào, hắn lôi Axe chạy khỏi căn nhà đó, chạy muốn bở hơi tai.
Rika và Thi lẻn vào một căn nhà… Tối om đến mức không thể biết được đây là đâu.
-Này này…- Rika khều nhẹ Thi.
-Á!!!! CÓ MA!!!- Thi giật mình hét toáng lên… Và… Để khỏi bại lộ, họ lập tức chạy bay chạy biến.
Công cuộc ăn trộm đã kết thúc như thế.
Ai nấy quay về Thiên Ma Giáo với một bộ mặt tủi thân và sầu muộn. Không khí trở nên ủ dột hết chỗ nói. Mọi người để im lặng, chỉ trừ Lệ giáo chủ vẫn đang khóc rấm rứt và cầm cái khăn chùi chùi nước mắt.