Cuối cùng cũng hết, khỏe quá
Kaito vội vã cất quyển nhật ký vào chỗ cũ khi thấy Shinichi thơ thẩn bước vào. Cậu đưa tay lau sạch nước còn đọng trên khóe mắt.
-Anh Kaito, giúp em với.- Shinichi nói. Gương mặt cậu đã tái nhợt đi vì mệt mỏi.
Kaito nhìn đứa em trai đáng thương của mình thật lâu. Phải, Shinichi đã chịu quá nhiều đau khổ… Kaito không muốn… thật sự không muốn Shinichi lại phải chịu thêm cú sốc nào nữa. Căn bệnh này… cậu sẽ một mình đối diện với nó…
-Em muốn nhờ anh làm gì à?- Kaito cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
Shinichi ngồi phịch xuống:
-Em đã điều tra được… Trong thời gian Gin rời khỏi đây, hắn đã chế tạo được 2 quả bom. Điều đó có nghĩa là… còn một quả nữa… ở đâu đó… trong thành phố Tokyo này…
-Gì thế đại ca?- Giọng khàn khàn của Vodka vang lên qua ống nghe điện thoại.
Kaito hít một hơi dài. Chuyện này thành công hay thất bại… tất cả phụ thuộc vào cậu. Mặc dù luôn được ngưỡng mộ bởi tài giả giọng nói siêu phàm, nhưng đây là lần đầu tiên Kaito phải giả giọng một tên sát nhân máu lạnh… Lần đầu tiên… cậu phải làm việc này một cách có-mục-đích…
-Mày có cài quả bom thứ hai ở đúng nơi tao dặn không đấy?- Giọng Gin vang lên khiến Shinichi một lần nữa kinh ngạc. Anh Kaito… quả là rất giỏi.
-Vâng. Tôi đã đặt nó trong hầm rượu Beika đúng như đại ca yêu cầu.
Kaito sững sờ cúp máy.
Nếu quả bom này phát nổ, nó sẽ cướp đi mạng sống của hơn 24 nghìn người.
Một con số thật khủng khiếp.
Nghĩ đến đây thôi, Kaito cũng đã thấy lành lạnh sau gáy. Cậu quay lại và bắt gặp ánh mắt trầm tư của Shinichi.
“Gin, ông chắc chắn sẽ hối hận khi huấn luyện cho tôi cả việc tháo dỡ bom mìn. Ông cứ chờ mà xem…”
Shinichi đã trở nên quyết tâm hơn bao giờ hết. Là vì Kaito… hay chính là Ran đã thay đổi con người cậu… Shinichi không muốn làm việc cho kẻ đã gián tiếp h.ãm hại ba cậu, kẻ đã lừa dối cậu trong suốt 10 năm nay… Trái tim và lý trí đang giằng xé nhau kịch liệt… Cậu đã chịu quá niều bất hạnh rồi… Nếu Gin vì căm thù cảnh sát mà có thể giết thêm nhiều mạng sống vô tội… Thì cậu nhất định phải ngăn cản…
Shinichi đang đứng tại hầm rượu Beika, một căn hầm gỗ được xây ngay dưới lòng khu đô thị. Mùi rượu nồng cay xộc vào mũi và tiếng xe cộ loáng thoáng vang lên từ phía trên trần. Xung quanh cậu, bốn bề là những chiếc kệ gỗ đặt san sát nhau, trên đó có bày hàng tá loại rượu khắp thế giới. Từng hàng kệ chồng lên nhau, xô đẩy nhau như một ma trận nhưng vẫn chừa lại một không gian khá rộng ngay giữa hầm. Shinichi có thể cảm nhận được… mối nguy hiểm… đang ở đâu đó gần đây.
Và quả nhiên, bên trong một cái hộc cũ kỹ, quả bom hẹn giờ đang nắm im lìm, cái nút màu đỏ thỉnh thoảng lại nhá lên.
“Bắt đầu thôi, Shinichi.”
Cậu ngồi xuống cạnh quả bom, cởi ba lô và nhẹ nhàng lôi ra những dụng cụ cần thiết… Không gian đột nhiên yên ắng và căng thẳng đến kỳ lạ. Shinichi như nghe rõ nhịp đập của con tim mình… Cậu mím môi, lặng lẽ quan sát và cắt lần lượt các sợi dây nguồn… Chỉ cần một sai sót nhỏ thôi… Tất cả sẽ nổ tung…
Thời gian chậm chạp trôi qua. Sau nửa tiếng hì hục và tỉ mỉ, Shinichi đứng dậy, vươn vai, liếc nhìn quả bom đã bị vô hiệu hóa trông như một đống sắt vụn. Cậu mỉm cười, không phải nụ cười tự mãn thường thấy, mà là một cái cười nhẹ nhõm. Mọi việc đã xong rồi… Bây giờ… Đến lượt ông Mori…
Ông Mori đang lặng lẽ quỳ bên hai ngôi mộ đìu hiu. Một không gian vắng lặng đến rợn người. Đâu đó có tiếng xào xạc của lá cây va vào nhau và tiếng rít của gió rừng. Cả hai ngôi mộ đều nghi ngút khói hương… Một ngôi mộ trắng đã bạc màu năm tháng… và một nấm đất đơn sơ…
-Yusaku… Tôi có lỗi với cậu… Đáng ra tôi nên nuôi dưỡng tốt cho cả hai đứa con của cậu…Tôi đã dành hết tình thương cho Kaito… Nhưng tôi không thể nào tìm được Shinichi… Tôi thật vô dụng…
-Ông đúng là rất vô dụng.- Giọng nói lạnh lùng vang lên từ phía sau.
Ông Mori quay lại, và khinh ngạc thấy bản sao của Kaito đang nhìn ông với ánh mắt rực lửa.
-Nếu ông có thể kiên nhẫn điều tra thêm… Nếu ông không vội vàng hấp tấp… thì ba tôi đã không chết…- Shinichi nghẹn ngào nói.
Mori thở hắt ra, ông lặng lẽ cúi mặt.
-Tôi xin lỗi…
-Xin lỗi sao? Ba tôi có sống lại được không? Gia đình tôi có sum họp lại được không?- Cơn giận trong Shinichi bùng nổ.- Chính vì ông mà tôi đã phải sống cuộc đời của một tên sát thủ, cuộc đời của kẻ bị xã hội ruồng bỏ… suốt 10 năm nay…
Ông Mori lại thở dài. Camera kín của trụ sở đã ghi lại tất cả… Tất cả chứng cứ đều chỉ vào Shinichi… Ông Mori chỉ còn biết đến đây để xin ông bà Kudo tha thứ… trước khi bắt Shinichi chịu tội trước pháp luật.
Shinichi chĩa súng ra:
-Ông đã thua rồi.
-Không! Cả hai chúng ta đều thua… Tất cả đã thua trong một cuộc chiến vì lòng thù hận… Vì cuộc chiến này… không thể nào có người chiến thắng.
Shinichi lặng người. Phải rồi… Dù cậu có làm gì… thì kết quả vẫn là đau khổ…
Reng reng reng… Chuông điện thoại vang lên… Ông Mori liếc nhìn Shinichi và ngập ngừng bắt máy.
-Ba ơi!- Ran thổn thức.- Anh Kaito đột nhiên bị ngất. Bác sĩ bảo anh ấy đang rất nguy kịch… Phải làm sao đây ba…
Bệnh viện Beika…
-Bác sĩ nói là… Hở van tim sao?- Ông Mori như không tin vào tai mình.
Shinichi thấy như mình vừa bị sét đánh. Cậu quỳ rạp xuống đất… Tim cậu nhói đau… Anh Kaito, người thân duy nhất của cậu… đang đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Shinichi cảm thấy đầu óc mình quay như chong chóng… Cậu rối lắm rồi… Không thể nghĩ thêm điều gì nữa… Giá mà có cô ấy ở đây…
-Nhưng con gái tôi đâu rồi?- Ông Mori lại hỏi.
Reng reng reng… Điện thoại lại rung lên…
-Đến hầm rượu Beika ngay lập tức, nếu không muốn con gái mày chết trong đau đớn.
Giọng nói sắc lạnh của Gin vang lên như một mũi dao xoáy vào tâm can ông Mori… và cả Shinichi… Một dòng máu nóng đang dâng trào… cậu không thể đợi thêm được nữa…
“Anh Kaito, hãy cố lên… Em xin anh, hãy cố lên…” Cậu đau đớn nhìn vào căn phòng cấp cứu màu trắng, và hít một hơi dài…Shinichi vội vàng nối gót khi ông Mori chạy như bay ra khỏi bệnh viện. Cậu sẽ không để mất thêm một người nào nữa…
-Ba!- Ran hét lên. Cô bé đang bị trói vào cây cột đặt giữa hầm và vùng vẫy trong tuyệt vọng.
-Rốt cuộc… Mày muốn gì?- Ông Mori gằn từng tiếng.
Gin, vẫn ánh mắt vô hồn, vẫn nụ cười lạnh tanh, nhẹ nhàng móc súng ra.
-Ông còn nhớ Vermouth không?
“Vermouth… Cái tên này…”
-Người phụ nữ mà tôi yêu thương nhất đã chết trong tay ông vào 10 năm trước, ngài cảnh sát khốn kiếp ạ. Tôi muốn xẻ thịt ông ra ngay lập tức, nhưng đáng tiếc là lúc đó tôi chỉ còn hai bàn tay trắng thôi… Vậy nên tôi quyết định đùa với ông một chút, để cho ông nếm đủ mùi đau khổ rồi hẵng ra tay…- Hắn nở một nụ cười khủng khiếp, vứt cái còng sắt về phía ông Mori.
-Tự còng mình lại đi, nếu không muốn con nhóc này chết…
Ông Mori cay đắng nhặt lấy cái còng… và “Tách!”.
-Tốt lắm…- Hắn lại phá ra cười, một nụ cười thê lương…- Tất cả các ngươi sẽ tan xác, tất cả sẽ nát như tương cùng với cái thành phố đáng ghét này…
ĐOÀNG…
Một tiếng súng kinh hoàng vang lên.
Tất cả đều sửng sốt…
Gin gục xuống… máu tươi trào ra từ chiếc áo choàng đen.
Sau lưng hắn là Shinichi với một nòng súng đang bốc khói…
-S… Shinichi…- Ran kêu lên.
-Thằng nhóc… sao… mày… dám…- Gin ôm vết thương giận dữ, hắn bóp cò...
ĐOÀNG…
Lần này đến lượt Shinichi gục xuống với một phát đạn xuyên tim…
-Kết thúc rồi, Gin à…- Shinichi cay đắng mỉm cười.- Cả hai chúng ta… Cần có một kết thúc như thế này…
Gin đã tím tái vì tức giận, hắn như một con thú hoang có thể xé xác con mồi bất cứ khi nào. Nhưng… Hắn không thể làm điều đó…
Liên tiếp năm phát đạn vang lên, găm vào chiếc áo đẫm máu của Gin. Hắn co giật một hồi rồi tắt thở…
Chấm dứt một cuộc đời cay đắng…
Ông Mori quay lại, bàng hoàng. Một đội cảnh sát đã bao vây căn hầm.
-Chúng tôi nhận được điện thoại của một cậu thiếu niên.- Họ nói khi cởi chiếc còng ra cho ông Mori.
Cậu thiếu niên đó, không ai khác, chính là Shinichi.
Nhưng bây giờ, cậu đang thoi thóp trong vòng tay Ran…
Nhịp thở cậu yếu dần…
-Kết thúc như thế này là tốt, phải không Ran?- Shinichi nói trong hơi thở.
Ran khóc, chưa bao giờ cô khóc nhiều đến mức này. Nước mắt rơi ướt đầm cả khuôn mặt Shinichi.
-Tớ đi đây… Đến một thế giới không có thù hận… không có khổ đau… Nhưng mà… cũng không có cậu…
Shinichi buông người bất động. Một không gian bi thương bao trùm…
Tại phòng bệnh số 106, Kaito cũng tắt thở…
Tất cả đã ra đi sao?
Nhưng không… Tim Kaito đập trở lại trong sự bàng hoàng của của các bác sĩ và y tá…
-Cậu Kaito! Cậu tỉnh rồi sao?
-Gì cơ?- Cậu thốt lên đầy ngạc nhiên và ngồi bật dậy.- Ông vừa gọi tôi là gì?
-Cậu Kaito!- Bác sĩ nhấn mạnh.
Ba ngày sau… Tất cả bước ra từ tang lễ của Shinichi… Mắt ai nấy đỏ hoe…
“Shinichi à…”
“Anh đã tráo đổi linh hồn mình cho em…”
“Vậy nên… em hãy sống thật hạnh phúc… cho cả anh nữa nhé…”
-Anh Kaito…- Shinichi rớm nước mắt. Cậu vẫn chưa tin vào bản thân mình. Kaito đã tráo đổi linh hồn với cậu… Khi mà cả hai đang đứng giữa ranh giới sống chết… Shinichi đã hồi sinh trong một cơ thể vô tội… Cậu không còn là tên sát thủ mang nặng hận thù nữa…
-Anh Kaito à…- Tiếng Ran vang lên. Cô bé đang đưa tay đón những làn gió mát lạnh chạy khắp th.ân thể, nhìn như mất hút vào khoảng trời xanh biếc trên cao…- Shinichi,cậu ấy có thấy hoa đào rơi không nhỉ?
“Liệu đến bao giờ… em mới đủ can đảm nói với cô ấy đây…”
10 năm sau… Thời gian vẫn vô tình trôi. Shinichi sải bước trên vỉa hè đầy nắng… Cậu đang mỉm cười… Bên cạnh cậu, Ran cũng đang nở nụ cười… Một nụ cười thiên thần… Họ là một đôi… thật đẹp…
Shinichi đưa tay lên ngực trái, Tim cậu đập rộn ràng.
“Anh Kaito, anh có cảm nhận được không? Là hạnh phúc…”
Phải rồi… Kaito không chết, Shinichi cũng không chết… Họ đã hòa làm một… Và mãi mãi bên nhau… Trái tim Kaito khẽ cười… HẠNH PHÚC…
END