- Tham gia
- 20/9/2013
- Bài viết
- 67
Chương 36:

Duy Trân đã đi được một tháng, Vĩnh Kỳ cũng lo lắng suốt một tháng, nhưng biết làm sao hơn, đành phải ngày ngày nghe ngóng chờ đợi.
Một buổi tối Vĩnh Kỳ từ thư viện trở về ký túc xá, dưới hàng dương liễu anh thấy một bóng trắng thấp thoáng, tiếng gọi rất nhỏ nhưng chứa chan tình ý nhung nhớ mãnh liệt
_ Vĩnh Kỳ…
Trái tim anh rối lọan… không tin ở mắt mình… là cô ấy… cuối cùng cô ấy đã trở về…
Anh chưa kịp nói gì Duy Trân như cơn lốc nhỏ ùa vào lòng anh, tay câu chặt lấy cổ anh, thổn thức
_ Vĩnh Kỳ, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh… – Duy Trân thổn thức trong lòng anh, Vĩnh Kỳ cũng đành đứng im như thế, vỗ nhẹ vào vai cô như an ủi.
_ Một tháng nay em nghĩ thông rất nhiều điều, thì ra so với anh sĩ diện tự ái không là cái gì cả, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, mong anh hãy thành thật với em ?
Vĩnh Kỳ gật nhẹ
_ Lời hứa trước kia anh có còn muốn giữ không ?
_ Ý em là…
_ Em chấp nhận, chỉ cần giữ được nh bên cạnh, em sẽ không quan tâm trái tim anh đã từng có ai… em sẽ cố gắng cố gắng yêu anh, như vậy là đủ rồi. Anh đã mệt mỏi quá rồi, hi sinh nhiều rồi, từ nay hãy cứ để em bỏ ra, anh chỉ cần hưởng thụ là đủ…
_ Duy Trân, đối với em không công bằng…
Duy Trân lắc đầu
_ Em từng nghĩ mất đi balê mình sẽ không còn gì cả, nhưng thì ra không phải, mấy ngày vừa qua, thì ra nỗi nhớ của em dành cho balê không sâu đậm bằng anh, thời gian trôi qua, chân em đã lành dần, em có thể không múa balê, nhưng không thể vuột mất anh.
Đôi mắt anh mênh mang sâu lắng, như một con đường hun hút sâu, cô bị ánh mắt đó chi phối triệt để, lại không thể đoán ra anh đang nghĩ gì… trước anh cô luôn mù mờ như thế… làm cô không có can đảm để nhìn tiếp. Cô nhắm mắt. Chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn.
Khoảnh khắc môi chạm môi, không hề lãng mạn như tiểu thuyết… rất lạnh…lạnh đến thấu tim… khiến môi cô phút chốc cũng như hoá thành tảng băng, bất động dừng mãi trên đó.
Mi mắt khép lại, cô cam chịu, cam chịu tất cả, trong lòng không thôi giễu cợt mình, Trịnh Duy Trân cao ngạo, cô ấy đã chết từ hôm tai nạn rồi, từ nay chỉ còn một Trịnh Duy Trân hết lòng yêu Vĩnh Kỳ mà thôi, chân tình trời đất cũng cảm động, huống hồ Vĩnh Kỳ chỉ là một con người, còn là một người trọng tình…
Hồi ức kết thúc trong đầu cô, bao nhiêu câu hỏi tràn ngập lẽ nào… lẽ nào… lẽ nào… Không thể… họ là anh em… cô không tin, chỉ là nên trách mình quá nhạy cảm…
***
Một ngày đặc biệt cần làm việc đặc biệt…
Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của Vĩnh Kỳ cùng cô ăn mừng, năm nay bên cạnh anh lại không có người thân, cô tự hứa với lòng sẽ chuẩn bị bữa sinh nhật này thật tốt.
Khi Vĩnh Kỳ chấp nhận sinh nhật anh sẽ ở nhà đợi cô cùng mở tiệc, cô thấy trong tim như có niềm vui dâng trào, cuối cùng anh đã muốn tiến quan hệ của họ lại gần hơn, quen anh ba năm, nhưng chưa năm nào anh ăn sinh nhật ở nhà, tuy cô không nghi ngờ gì nhưng hụt hẫng là không thể không có.
Mấy hôm nay suy nghĩ quá nhiều, giờ tự nhủ với lòng mình phải trân trọng hạnh phúc hiện tại, cô thấy nhẹ lòng rất nhiều. Tranh thủ giờ vẫn còn sớm, lê la sắm sửa cho mình một chút, dạo gần đây công việc bận rộn, đã lâu chưa đi mua sắm, coi như tạo mới mình trước mặt Vĩnh Kỳ chút cũng được.
Ưng ý một chiếc váy, cô với tay định kéo nó ra thử, bất ngờ tay cô chạm vào tay người kế bên cũng có ý định thử chiếc váy đó.
Mắt cô chạm mắt người đó, bất ngờ đến đứng sững ra một giây…
_ Hạ Mạt
_ Trịnh Duy Trân
Cả hai đồng loạt lên tiếng.
Tuy Duy Trân không thích Hạ Mạt, nhưng thế nào thì cũng cười xả giao với cô
_ Cô về nước khi nào vậy ?
_ Mới về đến thôi – Hạ Mạt đứng trước gương săm soi bộ váy, mắt không thèm nhìn cô lấy một cái – chỉ là đi du lịch với bạn trai.
Nhìn xa xa một chút, thấy có một anh chàng đang ngồi chờ, trông cũng khá bảnh bao, có lẽ là dân có tiền.
_ … không lo tôi trở về giành mất Vĩnh Kỳ của chị rồi chứ ? – Hạ Mạt cười lạnh.
Duy Trân khó chịu, con người này mãi mãi cứ như vậy, trước kia không biết đã gây cho cô bao nhiêu phiền phức.
_ Nếu cô có khả năng thì cần gì đợi ba năm sau… – Duy Trân nói một câu thật hiểm. – nếu không có gì, tôi có việc phải đi trước, tạm biệt.
Hạ Mạt đỏ mặt trong phút chốc, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại ngay, mặt vẫn duy trì nụ cười khinh khỉnh, cô ta dùng một bàn tay chặn ngang bước đi của Duy Trân
_ Cô khoan đi đã…
_ Lại có việc gì ? – Duy Trân ngán ngẫm
Hạ Mạt nhìn thẳng Duy Trân, ánh mắt mang theo một tia thích thú
_ Cô cũng thật tự tin rồi, 15 vẫn chưa phải ngày rằm, chuyện đời khó lường…
_ Nếu cô chỉ muốn nói những cái đó, xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe…
Hạ Mạt sắc lạnh trên mặt càng tăng
_ Nghe nói anh ấy và chị họ trời ơi khả kính của tôi đã đoàn tụ với nhau rồi.
_ Thế thì sao ? – Duy Trân tuy giọng bình tĩnh nhưng lòng đã thấy bất an – Tiểu Yến Tử thì có liên quan gì ? cô muốn nói gì chứ?
_ Tiểu Yến Tử… Tiểu Yến Tử… cô gọi cũng thân thiết lắm… – Hạ Mạt lắc đầu, cứ như nghe được một câu chuyện cười – Đồ ngốc, cô ta chính là đại tình địch của chị, là người con gái duy nhất trong tim anh Kỳ bao nhiêu năm nay – nói đến đây giọng Hạ Mạt càng gây gắt nhấn nhá, từng câu từng chữ đập mạnh vào lòng cô, vốn chưa phải chưa từng nghĩ đến, nhưng giờ nghe qua miệng một người khác khẳng định vẫn cảm giác nó như tiếng sét giữa trời quang.

Duy Trân đã đi được một tháng, Vĩnh Kỳ cũng lo lắng suốt một tháng, nhưng biết làm sao hơn, đành phải ngày ngày nghe ngóng chờ đợi.
Một buổi tối Vĩnh Kỳ từ thư viện trở về ký túc xá, dưới hàng dương liễu anh thấy một bóng trắng thấp thoáng, tiếng gọi rất nhỏ nhưng chứa chan tình ý nhung nhớ mãnh liệt
_ Vĩnh Kỳ…
Trái tim anh rối lọan… không tin ở mắt mình… là cô ấy… cuối cùng cô ấy đã trở về…
Anh chưa kịp nói gì Duy Trân như cơn lốc nhỏ ùa vào lòng anh, tay câu chặt lấy cổ anh, thổn thức
_ Vĩnh Kỳ, em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh… – Duy Trân thổn thức trong lòng anh, Vĩnh Kỳ cũng đành đứng im như thế, vỗ nhẹ vào vai cô như an ủi.
_ Một tháng nay em nghĩ thông rất nhiều điều, thì ra so với anh sĩ diện tự ái không là cái gì cả, em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi, mong anh hãy thành thật với em ?
Vĩnh Kỳ gật nhẹ
_ Lời hứa trước kia anh có còn muốn giữ không ?
_ Ý em là…
_ Em chấp nhận, chỉ cần giữ được nh bên cạnh, em sẽ không quan tâm trái tim anh đã từng có ai… em sẽ cố gắng cố gắng yêu anh, như vậy là đủ rồi. Anh đã mệt mỏi quá rồi, hi sinh nhiều rồi, từ nay hãy cứ để em bỏ ra, anh chỉ cần hưởng thụ là đủ…
_ Duy Trân, đối với em không công bằng…
Duy Trân lắc đầu
_ Em từng nghĩ mất đi balê mình sẽ không còn gì cả, nhưng thì ra không phải, mấy ngày vừa qua, thì ra nỗi nhớ của em dành cho balê không sâu đậm bằng anh, thời gian trôi qua, chân em đã lành dần, em có thể không múa balê, nhưng không thể vuột mất anh.
Đôi mắt anh mênh mang sâu lắng, như một con đường hun hút sâu, cô bị ánh mắt đó chi phối triệt để, lại không thể đoán ra anh đang nghĩ gì… trước anh cô luôn mù mờ như thế… làm cô không có can đảm để nhìn tiếp. Cô nhắm mắt. Chủ động đặt lên môi anh một nụ hôn.
Khoảnh khắc môi chạm môi, không hề lãng mạn như tiểu thuyết… rất lạnh…lạnh đến thấu tim… khiến môi cô phút chốc cũng như hoá thành tảng băng, bất động dừng mãi trên đó.
Mi mắt khép lại, cô cam chịu, cam chịu tất cả, trong lòng không thôi giễu cợt mình, Trịnh Duy Trân cao ngạo, cô ấy đã chết từ hôm tai nạn rồi, từ nay chỉ còn một Trịnh Duy Trân hết lòng yêu Vĩnh Kỳ mà thôi, chân tình trời đất cũng cảm động, huống hồ Vĩnh Kỳ chỉ là một con người, còn là một người trọng tình…
Hồi ức kết thúc trong đầu cô, bao nhiêu câu hỏi tràn ngập lẽ nào… lẽ nào… lẽ nào… Không thể… họ là anh em… cô không tin, chỉ là nên trách mình quá nhạy cảm…
***
Một ngày đặc biệt cần làm việc đặc biệt…
Hôm nay là sinh nhật đầu tiên của Vĩnh Kỳ cùng cô ăn mừng, năm nay bên cạnh anh lại không có người thân, cô tự hứa với lòng sẽ chuẩn bị bữa sinh nhật này thật tốt.
Khi Vĩnh Kỳ chấp nhận sinh nhật anh sẽ ở nhà đợi cô cùng mở tiệc, cô thấy trong tim như có niềm vui dâng trào, cuối cùng anh đã muốn tiến quan hệ của họ lại gần hơn, quen anh ba năm, nhưng chưa năm nào anh ăn sinh nhật ở nhà, tuy cô không nghi ngờ gì nhưng hụt hẫng là không thể không có.
Mấy hôm nay suy nghĩ quá nhiều, giờ tự nhủ với lòng mình phải trân trọng hạnh phúc hiện tại, cô thấy nhẹ lòng rất nhiều. Tranh thủ giờ vẫn còn sớm, lê la sắm sửa cho mình một chút, dạo gần đây công việc bận rộn, đã lâu chưa đi mua sắm, coi như tạo mới mình trước mặt Vĩnh Kỳ chút cũng được.
Ưng ý một chiếc váy, cô với tay định kéo nó ra thử, bất ngờ tay cô chạm vào tay người kế bên cũng có ý định thử chiếc váy đó.
Mắt cô chạm mắt người đó, bất ngờ đến đứng sững ra một giây…
_ Hạ Mạt
_ Trịnh Duy Trân
Cả hai đồng loạt lên tiếng.
Tuy Duy Trân không thích Hạ Mạt, nhưng thế nào thì cũng cười xả giao với cô
_ Cô về nước khi nào vậy ?
_ Mới về đến thôi – Hạ Mạt đứng trước gương săm soi bộ váy, mắt không thèm nhìn cô lấy một cái – chỉ là đi du lịch với bạn trai.
Nhìn xa xa một chút, thấy có một anh chàng đang ngồi chờ, trông cũng khá bảnh bao, có lẽ là dân có tiền.
_ … không lo tôi trở về giành mất Vĩnh Kỳ của chị rồi chứ ? – Hạ Mạt cười lạnh.
Duy Trân khó chịu, con người này mãi mãi cứ như vậy, trước kia không biết đã gây cho cô bao nhiêu phiền phức.
_ Nếu cô có khả năng thì cần gì đợi ba năm sau… – Duy Trân nói một câu thật hiểm. – nếu không có gì, tôi có việc phải đi trước, tạm biệt.
Hạ Mạt đỏ mặt trong phút chốc, nhưng cũng nhanh chóng bình tĩnh lại ngay, mặt vẫn duy trì nụ cười khinh khỉnh, cô ta dùng một bàn tay chặn ngang bước đi của Duy Trân
_ Cô khoan đi đã…
_ Lại có việc gì ? – Duy Trân ngán ngẫm
Hạ Mạt nhìn thẳng Duy Trân, ánh mắt mang theo một tia thích thú
_ Cô cũng thật tự tin rồi, 15 vẫn chưa phải ngày rằm, chuyện đời khó lường…
_ Nếu cô chỉ muốn nói những cái đó, xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe…
Hạ Mạt sắc lạnh trên mặt càng tăng
_ Nghe nói anh ấy và chị họ trời ơi khả kính của tôi đã đoàn tụ với nhau rồi.
_ Thế thì sao ? – Duy Trân tuy giọng bình tĩnh nhưng lòng đã thấy bất an – Tiểu Yến Tử thì có liên quan gì ? cô muốn nói gì chứ?
_ Tiểu Yến Tử… Tiểu Yến Tử… cô gọi cũng thân thiết lắm… – Hạ Mạt lắc đầu, cứ như nghe được một câu chuyện cười – Đồ ngốc, cô ta chính là đại tình địch của chị, là người con gái duy nhất trong tim anh Kỳ bao nhiêu năm nay – nói đến đây giọng Hạ Mạt càng gây gắt nhấn nhá, từng câu từng chữ đập mạnh vào lòng cô, vốn chưa phải chưa từng nghĩ đến, nhưng giờ nghe qua miệng một người khác khẳng định vẫn cảm giác nó như tiếng sét giữa trời quang.