[Longfic] Bỉ ngạn hoa...

hoatrangnguyen1908

Such a nice day today
Thành viên thân thiết
Tham gia
23/2/2012
Bài viết
7.338
"bỉ ngạn hoa, một nghìn năm hoa nở, một nghìn năm hoa tàn. Hoa diệp vĩnh bất tương kiến. Tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử"

Author: hoatrangnguyen1908

Disclaimer: nhân vật thuộc về bác AG nhưng trong fic này họ thuộc về tớ. Nên số phận họ do tớ quyết định^^

Couple: Shin Ran

rating : K+

summary:

Bỉ ngạn hoa....bỉ ngạn hoa......​

Lúc hoa nở thì không có lá​

Lúc có lá thì lại không có hoa....​

Hoa lá không bao giờ gặp gỡ...​

Đời đời lỡ dở....​

Nhớ nhau mà chẳng thể thấy nhau...​

Nhớ nhau mà vĩnh viễn mất nhau....​

***​

Bỉ ngạn hoa...bỉ ngạn hoa....​

Kiếp này kiếp sau luân hồi​

Hoa lá không gặp gỡ...​

Tình duyên ta cũng không thành....​

yêu nhau mà chẳng thể bên nhau....​

Yêu nhau mà không thể bên nhau....​

Nhớ.....​

Những "hồi ức đau thương".....​


fd722dcb59c82d9dd5ef57b3ddb878c3_44279178.hp.jpg

sau đây là một tập nền tảng cũng là màn quảng cáo của tớ:KSV@05:

"ngươi nhầm rồi... Ran là một thiên thần....
.
.
.
.
NHƯNG HIKARI LÀ MỘT ÁC QUỶ!!!!!!!!"

Lạnh lùng, lãnh khốc, những cánh hoa anh đào mang mác rơi xoáy mạnh vào nỗi buồn vô định. Chập chờn... Tình yêu giờ đây hóa thành những thù hận không nguôi, dấy lên mạnh mẽ đến vô cùng tận....

"Không phải, nhất định không phải như vậy. 1000 năm qua không phải là để đổi lấy kết cục này. Ran mãi là Ran cho dù cô ấy tồn tại dưới cái tên và giọng nói nào.
.
.
.
VÀ VÌ RAN LÀ THIÊN THẦN NÊN TÔI KHÔNG CHO PHÉP EM LÀ ÁC QUỶ!"

Gió....

Gió.....

Xin gió đừng thổi qua đây thêm một lần nào nữa, xin gió đừng cuốn qua đây hoài niệm về một thời đã xa....

Hãy cuốn đi....

Hãy phiêu du nơi khác đi!!!!!!!!!!!!!

"bỉ ngạn hoa nở nơi bỉ ngạn, chỉ thấy hoa không thấy lá" Nhớ nhau , thương nhau nhưng vĩnh viễn mất nhau, cứ thế cứ thế luân hồi hoa và lá. Cứ thế ,cứ thế mối tình đau thương không bao giờ thành hiện thực.......

1000 năm trước

-chẳng lẽ họ không thể thành đôi?

Câu hỏi bật ra một cách chua xót, câu hỏi đau đớn của kẻ chứng kiến mối tình chia bao cách trở. Một mối tình đẹp như giấc mơ rồi cũng đi theo mòn mỏi tan biến....

-họ không thể bên nhau được, số phận đã an bài như vậy. Shinichi là hoàng tử, định mệnh của cậu ấy là cai quản vương quốc này, còn Ran cô ấy là người có tâm hồn trong sáng hơn bất kì ai. Nhưng lại là con gái của kẻ thù. Sinh ra họ được ấn định không thể cùng nhau.

Ngẹn, một thứ gì đó mắc nghẹn nơi cổ họng. Vị hắc y nhân khẽ nuốt nỗi đau vào trong. Nuốt vào sự nối tiếc cho một mối tình....

Một mối tình đẹp... một mối tình không hề gợn sóng của tham vọng hay danh lợi. Một mối tình giữa một vị hoàng tử và một tiểu thư... Một mối tình trong suốt như sương đọng trên lá cây...

Tuy nhiên....

Một vị hoàng tử của đất nước không thể yêu con gái của kẻ thù...

Một vị hoàng tử không thể đặt trọng trách của quốc gia sang một bên và coi tình yêu là thứ quan trọng nhất.....

-nhưng.....liệu Shinichi có thể quên Ran được không?

- Ran chết rồi, nhiệm vụ của cậu ấy là tiết tục sống vì vương triều KaraShi.

-nhưng...Shinichi sẽ mãi mãi không quên Ran.....

"Nhưng Shinichi sẽ mãi mãi không quên Ran...."

"Nhưng Shinichi sẽ mãi mãi không quên Ran..."

Phải, Shinichi sẽ mãi không quên Ran. Shinichi chọn cô độc mà sống. Mặc kiếp đời trôi có phù dung hay phồn hoa...

Hai người đang đau buồn vì mối tình dang dở ấy hướng đôi mắt lên phía cổng thành. Trong phút chốc họ lại nhói đau thêm một lần nữa. Đợt gió rung chuyển nhẹ nhàng mà khơi sâu vào những đau đớn. Trên cổng thành, một bóng người lặng lẽ cô đơn bức đi. Vị hoàng tử của vương quốc Karashi...

Tâm tưởng đã chết....

Người đó chết....

Tim Shinichi cũng đã chết....

Mọi thứ của kiếp đời đó trôi qua như vô nghĩa và sống như kẻ không hề có ý thức....

Vị hoàng tử lúc nào cũng ở đó, hướng mắt lên cao, cho mọi kí ức ùa về trong đau đớn...

" Thiếp không quan trọng chàng là ai? Kẻ thù hay là người thân quen. Thiếp chỉ quan trọng chàng là người thiếp yêu mà thôi"

"Shinichi, hãy....cùng.......thiếp..bỏ....trốn...."

Lăn! Mặn quá, thứ gì rơi vào mắt chàng. Mưa, bụi....là nước mắt! Nước mắt mặn chát...

"1000 năm nữa, Ran hãy đợi ta!!!!!!! Ta sẽ nối lại những thứ còn giang dở"

tuyệt vọng! Tiếng hét của vị hoàng tử vang lên trong màn đêm u tối. Một nghìn năm trước duyên không thành....

Một nghìn năm sau tình duyên có được nối lại...

"Kiếp này tình duyên dang dở

Kiếp sau cũng sẽ dang dở mà thôi

Dù đó là một nghìn năm sau...

bỉ ngạn ơi bỉ ngạn..nhớ nhau mà vĩnh viễn mất nhau!"
 
Canh me từ hôm qua để lấy cái tem mà mất trắng cả phong bì =.=
Cái gì mà Ran-neechan chết vậy sp *tìm cái gối để đánh*
Còn bốn câu thơ cuối nữa . . . OAOAOAOA đệ tử hông chịu đâu *đánh gối liên tục*
Fic mừng sinh nhật Kid thì phải HE nhớ sp :(( sp mà để sad Kid xui cả năm á :((
.
.
.
.
.
.
.
.
.
P/S: sao cái hình lại là Happy birthday Shinichi Kudo thế sp =))
 
mới đọc thôi mà thấy bi kịch rồi nhưng mà fic của chị rất hay!!! :KSV@12:
hóng chap mới của chị!!!
 
Chap 1 : Họ là ai trên thế giới hiện tại này?▶️

Nắng nhẹ, vừa và không có tiết trời hanh khô. Gió thoảng, dịu dàng và êm ái như một bản tình ca ngọt lành, giờ này có lẽ thích hợp cho một chuyến đi chơi xa ở đâu đó. Ra công viên đi pinic, ngắm hoa anh đào trên núi Taiga hay đơn giản dạo chơi một con phố nào đó thì thật tuyệt vời. Tuy nhiên lúc này cô chỉ muốn ở nhà.... Không phải vì cô là kẻ chỉ ưa với những góc khuất tĩnh lặng hay lười ra đường. Mà là vì cô chưa quen với đường xá ở Nhật. Ở Anh 15 năm, và cô nghĩ Nhật Bản chưa thực sự quen với cô và ngược lại. Cơn mưa bất chợt và sương mù giăng kín vẫn in bóng trong não cô...

Mở Radio lên, chiếc Radio cổ mà bố đã phải mất hai tháng để tìm được cho cô nhân ngày sinh nhật. Bản :"something treasured left of behind"- một bản nhạc mà mẹ cô hay chơi lúc bà còn sống vang lên khắp ngóc ngách của ngôi nhà. Nhẩm theo từng tiếng đàn trong bài hát. Cô thấy mình bớt cô đơn và mạnh mẽ hơn. Mẹ nói :" Bản nhạc này mẹ chơi là muốn con tự tin vào bản thân mình, cố gắng và đừng bao giờ chạy trốn"

Nhưng giờ, thực sự cô thấy mình không thể cố gắng hay là không chạy trốn nữa. Việc tìm ra người đó quả thực rất khó khăn....

Từ bé đến lớn, cô hay mơ một giấc mơ. Một giấc mơ về một chàng trai cao ráo. TRong âm u và tối tăm, không hiểu sao, chỉ riêng mình chàng trai phát sáng. Một sự sáng lên ấm áp kì lạ. Chàng trai cười - nụ cười nửa miệng vừa quen thuộc nhưng cũng tiềm tàng xa xăm. Chàng có mái tóc rối và dáng người cao, ngón tay mảnh khảnh và gầy. Cầm kiếm- như một chàng bạch mã hoàng tử thực thụ. Và tim cô rung lên mỗi khi gặp chàng trong giấc mơ....

Cô tìm chàng trai đó.... Ồ không phải là do cô tin vào mấy chuyện lảm nhảm là tìm được hoàng tử trong mơ ở ngoài đời. Năm cô lên 17, có một bà lão đứng trước cổng nhà cô, bà lão ấy, nắm lấy tay cô và đưa cô một chiếc vòng. Trên đó chữ SHINIHI KUDO được khắc nổi lên. Bà ta nói :"hãy tìm người trong giấc mơ, cậu ta tên là Kudo Shinichi. Con hãy nối lại mối duyên 1000 năm trước với cậu ta" rồi bà biến mất như chưa từng xuất hiện...

Tất nhiên đó không phải là giấc mơ vì bằng chứng cho thấy chiếc vòng vẫn ở trên tay cô, nó tồn tại. Vậy thì bà lão đó cũng tồn tại, và người tên Shinichi cũng tồn tại....

Cô tìm khắp nước Anh, dựa vào danh tiếng giàu có của gia đình. Tuy nhiên lại không hề tìm được. Và cô đến Nhật, nôi cô nghĩ cái tên Shinichi Kudo sẽ phổ biến hơn....

Nhưng một tháng nay cô chưa tìm ra........

-này Hikari xuống đây.

Cô giật mình, ngó xuống cổng nhà. Một chàng trai đứng dưới đó. Cơn nắng miên man đổ lên vai chàng trai, trông đẹp đến kì lạ. Chàng trai với mái tóc vàng và nét ăn mặc đậm chất Anh quốc....

(5 phút sau khi đã ngồi yên trên ghế và ly cà phê nóng)

-thế nào tại sao lại về Nhật?

Chàng trai hỏi, đưa ánh mắt màu nâu nhìn cô, đã 2 năm không gặp nhưng chính cô phải công nhận Hakuba vẫn như ngày đầu. Vẫn ăn mặc theo phong cách quý tộc Anh quốc khiến bao cô gái say mê. Cô quen cậu khi còn ở Anh, hai người học chung trường cấp 2, cùng khối, cùng lớp và cùng bàn.

-tớ muốn về đây học.

Cô nói, tay xoay đều ly cà phê. Có lẽ nếu cô trả lời rằng mình đến đây để tìm người trong mơ chắc cậu sẽ cười ồ lên và coi đầu óc cô có vấn đề.

-vậy cậu muốn học trường nào?

Cậu hỏi tiếp, nở một nụ cười. Nụ cười àm cô tin chắc có rất nhiều cô gái say mê....

-tớ học cùng cậu nhé.

Cô trả lời, nhìn cậu chờ một sự đồng ý. Chắc cõ lẽ cô sẽ thử tìm người đó :Kudo Shinichi tại các trường cấp ba ở Nhật xem sao....

*********

lúc khác tại một căn biệt thự lớn....

Gió thổi làm hàng anh đào rút xuống những cánh hoa, đẹp hệt như một cơn mưa hoa vậy. Lúc này, ngẩng cầu lên nhìn những tán hoa anh đào lớn, bao phủ khắp căn biệt thự. Cậu thanh niên với mái tóc rối khẽ nhíu nhẹ mày.....

Trong cuộc đời cậu có lẽ chẳng bao giờ sảy ra một việc kì lạ đến nỗi cậu xem nó là ngớ ngẩn đến như thế. Một bà già qua đường ném vào tay cậu một chiếc vòng và bảo tìm cô gái trong giấc mơ của cậu?

cái quái quỷ gì thế này? cậu thực sự không biết nữa.........

"Hãy tìm cô gái trong giấc mơ, cô ấy tên là Ran Mori"

Giấc mơ? Bà ta biết cả chuyện cô hay mơ về một cô gái?

Cô gái đó tên là Ran ư?

thật là chuyện mơ hồ.....

-cậu chủ Takeru, lão gai cho gọi cậu.

End chap 1!!!!!!!!

tất cả là điều bí mật! :KSV@05:
 
Con tem và phong bì chap 1 đã thuộc về em ^_^
[ đập vào trán cái đốp ] Sp . . . . Sp làm khó hai nhân vật chính quá đấy :(( nhưng hai ng sẽ tìm ra nhau mà . . . Thế mới là fic chứ :D
Tay nghề sp mỗi lúc một cao nhỉ ^^ giọng văn chau chuốt và ít lỗi chính tả hơn rất nhiều ^^
Iu sp nhìu lắm ^^ đệ tử mong chap 2 nhé ^^
 
báo cáo vk
ck đã có mặt
câu cuối: hay + đặt gạch chap mới nhé :KSV@05:
p/s: sao tag được vậy vk :KSV@12:
 
Bì ngạn hoa tượng trưng cho sự chia li và đau khổ. Đó là lí do lu thích hoa này. Nói đi nói lại...chap mới ới nàng
 
×
Quay lại
Top Bottom