[Fanfic] Chuyện tình của IB (chap 2)
Tôi từ từ mở mắt...
Cảnh vật thật tối tăm và lạnh lẽo. Nó khiến 1 cô bé 9 tuổi như tôi, khá sợ! Tôi bắt đầu rẽ trái và đi.
" COME COME COME COME COME COME COME COME COME COME COME" hành chữ xanh đậm ấy cứ đập vào mắt tôi. Nó tựa như mách bảo tôi đi đến đâu đó. Tôi không chắc lắm, nhưng đại loại thế!
Ô, nhìn kìa, 1 bông hồng đỏ!
Bông hồng kiều diễm, và đầy sức sống! Tôi tự nhủ mình nên mang nó theo. Đôi tay nhẹ nhành rút nó ra khỏi chiếc lọ và đẩy cái bàn qua một bên để đi vào cánh cửa cạnh nó.
" Cạch"
Bức tranh người phụ nữ tóc dài được treo ở giữa phòng, cồng với mẩu giấy bên cạnh và chiếc chìa khóa nhỏ màu xanh.
Tôi nghĩ là nên đọc mẩu giấy trước thì hơn...
" khi bông hoa hồng??? Bạn cũng sẽ???"
...
Nó viết cái quái gì thế? -_- (có vài từ quá khó hiểu đối với nhóc 9 tuổi, hầu như tụi nó chưa học hết :v )
Thôi, nhặt chìa khóa cho nhanh.
...
Người phụ nữ chợt mở mắt, nở nụ cười trông thật quái dị. Tôi suýt hét lên sợ hãi. May sao... tôi kìm được và nhanh chóng ra ngoài.
....
" THIEF THIEF THIEF THIEF THIEF THIEF THIEF" Hàng chữ màu đỏ cứ ám ảnh đến mãi bây giờ! "Kẻ trộm" sao? Tôi trộm gì sao? Có sao? Tôi nhìn lại chiếc chìa khoa xanh lục tôi đang cầm. Cái này sao? Không đúng. Tôi cần nó để đi tiếp, và chiếc chìa khóa này không hề thuộc về ai cả!
"T.H.I.E.F" Nó hiện lên, bất chợt và rùng rợn ngay trước mắt tôi. Thế giới này thật ma quái, khi những hàng chữ ấy tự hiện lên không do ai viết. Khi người phụ nữ trong tranh cứ nở nụ cười ấy nhìn tôi...
Tôi sợ...
Nghĩ thế, tôi chạy vụt đi, mặc cho những hàng chữ ấy cứ hiện lên, như muốn nuốt sống ai đó nhìn vào.
Lối lên đã biến mất...
Cảm giác sợ hãi tạm hạ xuống khi tôi mở cánh cửa nọ bằng chiếc chìa khóa kia.
" Cạch" Một căn phòng mới hiện ra, không đáng sợ lắm như cái trước, nhưng cũng toàn tranh là tranh.
Đúng rồi, hẳn là khi Guertena chết đi, những bức tranh này như đã mất đi người cai quản và tạo nên một
thế giới của riêng chúng bằng cách cùng nhau vẽ nên bức tranh " ??? World" kia! Có lẽ vậy.
Có bọ cánh cứng, bướm, nhện và ong.
Cộng với con kiến đang bò kia nữa -_-
" Tôi là 1 con kiến!" Nó cất tiếng nói" Tôi thích vẽ. Mấy bức vẽ của tôi độc đáo lắm đó!"
"Mày khoe tài hả kiến?" Tôi nghĩ bụng, rồi nghe nó "dài dòng" tiếp:
" Tôi muốn nhìn thấy nó lần nữa, nhưng nó xa quá..."
" Vậy là mày bảo tao đi lấy hả?" Hơi bực, nhưng tôi vẫn phải cố.
Kinh khủng, nó thậm chí còn vẽ các con côn trùng khác... và " nhật ký trưởng thành của bướm" nữa!
Khẽ mở cửa để ngóng tình hình. Có lẽ ở đây an toàn. Nhưng lại có cái hố to và sâu, tôi nghĩ là... tôi không nhảy qua được!
Quay lại thôi!
...
Ồ, gì đây? Một " bức tranh" sao? " Beware the egdes"? Tôi tự hỏi nó có giống như những thứ quái dị khác trong đây hay không nhưng mong nó đừng làm tôi quá sợ.
Vì tựa đề là "cẩn thận với những lưỡi dao" nên tôi sẽ đi nép vào góc bên trái cho chắc ăn.
" Ah" Tôi khẽ rên lên vì đau. Một bàn tay chợt chui ra và dựt một cánh hoa của tôi. Chẳng hiểu tại sao, khi cánh hoa của nó rơi ra, tôi cũng cảm thấy hơi nhói đau.
À, hiểu rồi, bông hoa này tượng trưng cho mạng sống của tôi! Vậy là nó còn 2 cánh. Có lẽ tôi nên cẩn thận hơn, lần này thì nép góc bên phải.
Tiếc thay, đời không như mơ... á lộn, mọi thứ đều không như suy nghĩ của tôi. Thoạt nghĩ, có lẽ nên đi ở giữa cho lành, bởi kiểu nào cũng sẽ có thêm mấy cánh tay nữa, thậm chí bông hồng của tôi còn mỗi 1 cánh, nên phải THẬT cẩn thận. ( Chết như chơi, không dễ đâu :v )
Ờ, có lẽ lần này thì đúng! Bởi tôi đã bảo tồn được cánh hoa lẻ loi cuối cùng của mình!
Có 1 bức tranh con kiến, chắc là do con kiến vừa nãy vẽ (câu hỏi ngoài lề: làm thế quái nào mà nó tự vẽ được mình thế???). Mà thôi kệ -_-
...
Ô, nó di chuyển được này! Có nên đem nó đi không ta?
...
Đem đi chắc cũng không có chết ai đâu nhỉ! Thôi mặc kệ vậy!
Tôi nhẹ nhàng gỡ bức tranh xuống và cẩn thận đem qua con đường " kinh khùng" ý!
" Ôi, bức tranh của tôi này." Con kiến chợt thốt lên khi tôi cầm bức tranh đi qua. Tôi thầm nghĩ" Mày mơ hả?" và đi tiếp, đến chỗ có lỗ hổng lớn. Nhẹ nhàng đặt nó xuống. Đúng như dự tính, nó có thể làm cầu cho tôi. Chạy vụt nhanh qua đó, con kiến bị dẫm nát.
Tôi khẽ ngoái đầu...
...
Chỉ là bức tranh, chắc hổng sao -_-
Và tiếp tục đi.
Mở cửa và đi xung quanh phòng. Không còn gì khác ngoài 1 bức tranh, 1 cái chìa khóa và 1 bức tượng không đầu mặc váy đỏ. Có lẽ không nên "đụng chạm" gì tới nó nữa, phòng trường hợp lại như cái... -_-
Vậy là tôi nhẹ nhàng nhặt chiếc chìa khóa xanh lam lên...
Chưa kịp để tôi đi, bức tượng chợt cử động, và... đuổi theo tôi!
" Á Á Á Á Á, THẦN THÁNH ĐỊA CẦU GÌ ĐÓ ƠI CỨU CON!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!" Tôi la toáng lên và vội vã chạy đi. Nào, còn 1 chút nữa thôi. Chạy qua bức tranh con kiến nào.
Nó đã bị thủng 1 lỗ rõ to. Kể ra cũng may, đỡ bị nó đuổi! -_-
Tôi nghĩ, đây là chìa khóa của cái của BÊN KIA. Tức là, tôi phải vượt qua cái.... CON ĐƯỜNG ẤY!!!! >.< Thôi, ráng chịu -_-
" Có chuyện gì đã xảy ra với bức tranh của tôi?" Tiếng con kiến vang lên the thé. Thật tình mà nói, tôi thấy mình hơi có tội vì đã làm hỏng tranh nó, nhưng đành chịu thôi. Chẳng làm thế nào khác được, tôi đành thì thầm nhỏ rằng:
" Tao nhỡ làm cho nó có 1 lỗ to tướng ngay giữa bức tranh rùi..."
Và ba chân bốn cẳng phóng đi. Tưởng tượng như, nó bị kích động rồi biến thành cái gì đó thì... -_-
" Cạch" Cánh cửa mới lại được mở ra. Quang cảnh là...
...
" IB? Có cậu trai tên Garry muốn gặp con nè!" Tiếng mẹ tôi vang lên từ dưới nhà.
" Vâng, con xuống liền" Tôi đáp gọn. Ôi, vậy là lộ mất rồi.
Đúng thế, về sau, tôi có quen 1 chàng trai tên Garry .
Còn về hành trình ra sao ư... hẹn gặp các bạn ở 1 chap khác nhé!
...
" Save" nào ^_^
~ HẾT~