Em sẽ đợi !

Hi bạn,
Bạn nên ghi rõ tác giả là The Way hay BBN chứ??? Đặc biệt nên chèn 1 link dẫn đến trang đó trực tiếp để người khác biết mà vô đọc.
Cám ơn bạn đã chia sẻ nhé:).

UK sr tại ko biết post link với lại mình tưởng ở bên kia cũng post chổ khác nên ko ghi BBn là tg (cái này ko phải cố ý mà tại vào chỉ lo đọc truyện nên ko để ý)
 
Vấn đề là ăn cắp bản quyền bị kiện rồi kìa,hic chắc nghỉ post quá.Mấy bạn muốn xem bản gốc thì qua dd Tamquoctruyenky mục thi ẩm ấy (cái này có nói từ lúc đầu mà lúc ấy ko bỏ dấu dc hihi)
Nói vậy thôi mình vẫn post hết truyện nhưng vì truyện khá dài nên sẽ chia thành nhiều phần mấy bạn rán chờ::KSV@05:
 
Phần 17:

Trường em í cách nhà em cũng không xa lắm nên chạy 10 phút là tới thui. Vừa tới là đã thấy em ý đang đứng trước cổng rùi. Lần này em ý vận một cái quần jeans với một cái áo, à không cái váy mới đúng. Em không rành về thời trang nên không biết tên nó là gì, các bác thông cảm. Đại khái là cái váy nilon màu trắng, nó một sợi nơ cột bó lại nhưng không phải ở eo mà là dưới ngực. Cho nên từ ngực trở xuống thì xòe ra như cái váy. Em tả đại khái vậy các bác tưởng tượng sao thì tưởng nhé. Cũng vì cái nơ đó nên chỗ nào lồi thì nó lồi, chỗ nào lõm thì nó lõm, ui cha ... @@

- Ủa sao đi học mà mặc đồ đẹp zị ta ?
-- Hi, hok có, em lên tập văn nghệ.
- Ghê ta, trường em sắp diễn văn nghệ hả.
-- Dạ tổ chức thi giữa các khoa á mà, tham gia cho vui.
- Em múa hay em hát ? -- Cái này hỏi cho có lệ thôi, em ý mà hát thì ma nào nó nghe >_<
-- Dạ múa.
- Ừ, thôi lên xe đi, có nón rồi mà không nói sớm, làm anh mất công đem theo.
-- Hi, thì hồi sáng bạn em chở qua nên phải có nón chứ.

Thế là em ý leo lên xe, 2 đứa phóng thẳng. Tình hình là em ý muốn về, nhưng mà đã leo lên xe ông rồi đốt xăng của ông thì đừng hòng mà bước xuống nhé, hé hé

- Giờ em muốn đi đâu ?
-- Ủa đi về chứ đi đâu.
- Hơ, phũ phàng thấy ghê luôn, tốn công người ta qua đón rùi để người ta zề không zị hả.
-- Anh là con trai mà, phải ga lăng chớ.
- Bình thường con trai nó không có bỏ công bỏ sức ra mà không có ý đồ gì đâu em, hé hé.
-- Ớn quá à, chứ giờ anh muốn sao.
- Tệ lắm cũng mời người ta được ly trà sữa chớ.
-- Con trai gì mà tính toán thấy ghê lun.
- Sòng phẳng chơi nó mới bền, he he
-- Thôi cũng được, coi như trả công anh đó, mà uống ở đâu ?
- Em biết trà sữa âm 18 không ?
-- Có em có nghe mà chưa zô bao giờ.
- Uổng vậy, trong đó đẹp lắm, uống cũng ngon nữa.
-- Dạ vậy zô cho biết.

Vậy là xong rồi đó các bác. Em chở em í chạy thẳng qua đường Sư Vạn Hạnh, he he. Em chém gió cho nó mát zị chớ em cũng chưa zô đó bao giờ, hic. Chỉ là nghe người ta kể thui, em đã nói là em ít đi chơi lắm mừ. Từ khi quen em này kể ra mình cũng phiêu du hơi bị nhiều nơi, không biết sau này mình còn phiêu đi đâu nữa hay không (sự thật là còn một nơi vô cùng đặc biệt mà các bác sẽ được biết vào cuối bộ truyện ).

Đúng là quán vip có khác, nhìn khá là sang và đẹp, lại còn mát nữa. Nhưng mà tình hình là nhìn đâu cũng thấy cặp cặp, toàn mấy đứa học sinh nhí nhố. Chúng nó không giỡn ầm ầm thì cũng ôm nhau ngồi đọc truyện. Ôi hãi quá...

* Anh chị uống gì ?
- Cho em một ly hồng trà trân châu.
-- 2 ly luôn.
* Dạ
....

- Ủa sao anh uống giống em ?
-- He, tại a ít uống trà sữa nên hok biết kêu cái nào, nên thôi uống đại.
- Zị hả, chiều này anh hok đi học hả ?
-- Có, mà tại em kêu đón em nên anh bỏ học luôn.
- Hả ? Thiệt hok zị ? -- Mặt em í ngớ lên.
-- Thiệt, sợ em hok có xe về tội nghiệp nên đành zị chớ sao.
- Trời, kì quá à, sao anh hok nói sớm, rồi người ta điểm danh thì sao -- (Hức, dễ tin zị bà nụi, thui lỡ xạo rồi xạo luôn)
-- Có sao đâu, lâu lâu vắng 1 bữa làm zữ zị.
- Trời ơi ! Sao anh ko nói em, có zì em đi xe bus cũng được -- (Zị sao hok đi từ sớm đi, >_<)
-- Sao đâu mà, thì lâu lâu đi chơi một bữa cũng được. Học cho lắm tắm cũng cởi truồng, học luồng xuồng cũng cởi truồng mà tắm.
- Á, ăn nói bậy bạ, em quánh anh chít bi giờ.
-- He he, câu này của bạn anh, anh bắt chước á mà ....
......

Thế là hai đứa cứ luyên thuyên suốt 1 tiếng đồng hồ đủ thứ chuyện. Nào là thời sự, hình sự, phóng sự, tự sự cho tới báo chí, phim ảnh, người mẫu, diễn viên rồi lại trai gái, tình cảm, tình bạn, tình yêu, tình ... @@. Nói một lát chán nên em hỏi.

-- Giờ ngồi đây nói chuyện tiếp hay là đi đâu.
- Đi đâu cho mát đi anh, ngồi một chỗ cũng chán.
-- Ừ cũng được, tính tiền em ơi !!!!
* Dạ
- Để em trả cho.
-- Thôi giỡn thôi, anh để em trả giang hồ coi sao đặng.
Nghe tới đó tự nhiên em ấy nhìn mình cười, cưỡi rõ tươi, rõ duyên. Hai mắt nó cứ sáng lung linh lên. Cái kiểu cười ngạc nhiên ko ra ngạc nhiên, ngưỡng mộ không ra ngưỡng mộ mà cũng không phải cười do câu nói. Nói chung là mệt quá không phân tích nữa.
* Của anh 66 ngàn. -- Hức hức

Những tưởng là sẽ được đi vòng vòng chơi thì mới chạy được vài chục mét mưa đã lắc rắc và có dấu hiệu nặng hạt dần. Nhưng mà không bỏ cuộc, em đành hỏi thử.
-- Chết rồi mưa rồi, giờ sao.
- Em không biết, thì kiếm chỗ nào trú mưa chớ sao.
-- Biết chỗ nào bây giờ, thôi nhà anh cũng gần đây, chạy qua nhà anh luôn cho biết nhà.
- Nhà anh có ai không ?
-- Không, có anh với thằng Hùng mà nó đi đâu rồi.
- Dạ vậy cũng được.

Trời giúp ta rồi ...
 
Phần 18 : Mưa

Nói gần vậy chứ về đến nhà em thì 2 đứa cũng ướt nhẹp. Tóc em ý ..., à hình như em chưa bao giờ tả về tóc của em ý cho các bác nghe phải không. Tóc em ý không dày lắm, ngắn ngang vai và duỗi thẳng. Nói chung không có gì đẹp lắm nhưng thôi vậy được rồi. Bình thường thì tóc em ý cũng bồng bềnh lắm, nhưng mà nãy giờ gặp mưa nó tết hết cả vào nhau. Còn cái váy nilon mỏng kia thì ... Ui cha ... @@

Cất xe xong em dẫn em ý vào phòng và lấy cho cái khăn.
- Em lau đi, phòng anh hơi bừa bộn, em thông cảm.
-- Trời sao đâu, so với mấy thằng bạn em anh là gọn gàng nhất rồi đó. -- em ý cầm khăn, vừa lau vừa nói.
- Ghê luôn, qua nhà bao nhiêu thằng bạn rùi.
-- Á ! Em đi chung với đám bạn chứ hông như lần ... này --- (Ấp úng, há há, zị là coi bộ câu nói này là thật)
- Uhm, em lau cho khô đi, chờ hết mưa rồi về, để anh mở lap lên kiếm gì hay ho coi cho đỡ bùn.

Thế là em lôi cái lap ra đặt lên cái bàn nhỏ khởi động. Còn em ý thì vừa lau tóc vừa nhìn khắp phòng. Đệch, ngại , lỡ may có cái "quần" nào nó nằm lung tung thì chết. Nhìn 1 lát em ý la lên.

- Ý ! Ổi kìa !
-- Lanh thấy gớm.
- Hi hi, mà sao có 1 trái zị trời.
-- Thì ăn hết rồi chớ sao, của nhỏ Trinh mua cho thằng Hùng đó mà.
- Em ăn được hok ?
-- Được chớ sao hok.
- Dao đâu cho em mượn ih.
-- Ở bên kia, ăn hàng thấy ghê luôn, thấy trái cây là cứ tươm tướp.
- Hi, kệ em.

Đúng là con gái các bác ạ. Mới thấy trái ổi là mắt sáng lên liền à. Cầm con dao ngồi cặm cụi gọt với chả cắt. Nhưng mà ... hok hiểu sao nhà em có 1 trái ổi à, mà ngồi nhìn em ý cắt em thấy tới 3 trái vậy không biết @@... Chắc là do cái nơ với trời mưa, hức hức ...

- Anh ăn hok ?
-- Sao hok trời, của mình *** gì hok ăn.
- Cho anh 1 miếng nha.
-- Ặc, nửa trái chớ 1 miếng gì.
- Kệ, em cho anh 1 miếng thui, hi hi.
-- Ác dã man, trấn lột một cách lộ liễu.
- Hi hi, anh đang làm gì zị.
-- Mở máy cho em coi phim đỡ buồn nà.
- Phim zì ?
-- Tùm lum phim hết, mấy cái clip ngắn ngắn zui lắm
- Đâu cho em coi thử.

Thế là em mở clip cho em ý coi. Em ý cười nghiêng ngả. Nói chung sưu tầm mấy clip dạng này là sở thích của em rồi, clip quảng cáo cũng có, trích từ phim ra cũng có, vô tình quay được cũng có. Cứ hễ xem được ở đâu thấy hay là em lại down về. Em ý thích đến nổi mà cứ coi hết cái này lại mở tới cái khác, riết rồi quên luôn cả anh với chả ổi. Thui kệ, thấy em nó vậy cũng mừng.
Coi xong đống clip em lại cho em ấy chơi game hài. Các bác có biết trò Mario không ? Ai chưa biết thì down về chơi thử đi, đảm bảo ai từng là tín đồ của Mario mà chơi trò này là cười lăn cười bò. Em ý cũng vậy, cười đến nổi mà dựa hẵn vào vai em mà cười. Như em nói hồi nãy, lap em để trên cái bàn nhỏ, 2 đứa ngồi dưới nền nhà chứ không phải là trên ghế. Ngồi gần nhau (tuy không sát lắm) khá là tình củm. Hế hế. Em ý cười quên trời đất và quên luôn ý tứ, nên em cứ vậy mà hưởng lợi thôi, keke.

- Thui hok chơi nữa đâu, đau bụng quá à.
-- Cười gì mà quá trời quá đất, 2 cái má nó sưng luôn thì thôi chớ.
- Ai biểu, tại anh hại em chớ bộ.
-- Anh có làm gì em đâu, tự em cười chớ bộ.
- Cười mệt ghê luôn á, mà sao mưa lâu vậy trời.
-- Ừ, thui ra ngoài lan can ngồi cho mát.

Thế là tôi lấy 2 cái ghế ra ngoài lan can 2 đứa ngồi ngắm mưa. Mưa không to lắm nhưng đủ làm dịu đi cái gắt cuối mùa hè. Bầu không khí mát mẻ trong lành hòa với tiếng mưa tí tách càng làm cho tâm hồn người ta thư thái. Và ... bên cạnh tôi lại là một người đẹp.
Đó là em, một cô gái suýt soát tuổi tôi và tràn đầy nhựa sống. Vẻ xinh xắn của em hòa với những lời nói ngây thơ, trong sáng pha thêm chút phóng khoáng khiến cho bất cứ chàng trai nào cũng có thể sụp đổ.
Đó là em, người con gái tôi quen cách đây chưa đầy một tháng. Bất ngờ em xuất hiện trong cuộc sống của tôi mang theo những niềm vui. Em cư ngụ trọng tôi bằng những bí ẩn. Những bí ẩn đó không làm mờ nhạt hình ảnh của em mà càng khiến tôi ra sức khám phá.
Đó là em, người con gái đang ngồi bên cạnh tôi đây, dưới bầu không khí lãng mạn này. Em ngây ngô nhìn những hạt mưa và đưa tay hứng lấy nó. Trong lòng tôi trỗi lên một cảm giác rạo rực. Tôi nhìn em say đắm....

Thế nào các bác, thấy em sến nghe có được không, bầu không khí như vậy thì sến sến tí nó mới hợp văn phong, hé hé. Nhưng đúng là em nhìn em ý say đắm thật.

- Anh có thích mưa không ?
-- Hả ?
- Anh có thích mưa không ?
-- À, hên xui, sao em hỏi zị ?
- Em không biết mình thích hay ghét mưa nữa. Mỗi lần ngắm mưa buồn lắm.
-- Anh thì khác. Anh rất thích những cơn mưa thế này, mưa hạt to, và không gió.
- Sao zị ?
-- Anh thích những cơn mưa không gió. Từng hạt mưa rơi thẳng tắp đập mạnh xuống mặt đất mạnh mẽ, không xiêu vẹo, không lệch lạc. Nhìn những cơn mưa như vậy khiến người ta cảm giác giống như nỗi buồn của mình cũng được trút một cách mạnh mẽ như vậy.

Nói đến đó thì em ý nhìn em bắt một ánh mắt rất lạ. Có vẻ em ý ngộ ra một điều gì đó, ánh mắt ấy rất trìu mến, nhưng cũng không kém phần sắt bén. Em cũng nhìn lại chẳng chút ngại ngần. Đôi má em ý vẫn chưa hết phồng lên vì trận cười hồi nãy. Ghét quá em đưa tay ngắt 1 cái.

- Á ! Anh làm zì zị.
-- He, nhìn dễ thương quá, nhéo 1 cái.
- Anh .... -- Nói được có chữ anh rùi em ý đỏ mặt nhìn đi chỗ khác.
- Anh làm xệ má em bị giờ.
-- Nhéo có 1 cái mà xệ cái gì. Ghét lỡ mang tiếng rồi nhéo cho nó xệ luôn.
- Á Á, anh dám ....

Thế là hai đứa giỡn qua giỡn lại um sùm...
 
ui chài . cái link đâu sao ko copy lên để ng ta xem cho rùi . đợi ông pót lên chắc đến năm sau
 
Phần 19


- Á !! dám nhéo em cái nữa, em quánh cho anh chết ...
....
-- E hèm !! Em zề rồi nà anh chị - Thằng Hùng xen vào
--- Ủa ! Mày zề hồi nào zị.
-- Zề nãy giờ rầu ba.
--- Dis, zề sao ko nói.
-- Mẹ, làm như mày ông nội tao hay sao mà zề phải nói.
....

Hai thằng cứ đấu khẩu em quên để ý em Thủy. Em ý xấu hổ đỏ cả mặt lên rồi, nãy giờ cũng chỉ nhìn thằng Hùng cười bù.
-- Ủa Thủy qua hồi nào zị em.
- Dạ cũng mới, mưa quá zô đây núp, he.
-- Ừ, cũng zừa mới hết mưa đó -- Cái thằng đùm, nói chuyện vô duyên thấy gớm, cũng may là em Thủy hok nghĩ lung tung.
- Hi, zị chắc em cũng về thôi, cũng 5 giờ rùi.
--- Ừ, zị để anh chở em về -- Em xen vào.
...
Thế là em lọt thọt xuống dắt xe chở em ý về. Phòng em ở tầng 2 nhé các bác. Nói để sau này các bác dễ tưởng tượng.
--- Hôm nay zui hok em ?
- Hì, zui, zui nhất là coi phim anh đưa á.
--- Ừ, mấy phim đó anh lưu đó giờ rồi, cái nào hay anh giữ lại hết á.
- Ủa phòng anh ở 2 người vậy 1 tháng bao nhiêu ?
--- 1 triệu 2 thằng, điện nước tính riêng.
- Zị hả, rồi 2 anh ở vậy lỡ may con Trinh nó qua chơi rồi 2 người đó muốn có không gian riêng thì sao ?
Hic, sao câu ở trên với câu ở dưới nó chẳng ăn nhập zì với nhau vậy không biết >"<, mà hỏi cái này là có ý gì ?
--- Thì có gì đâu, thằng Hùng nó lựa lúc anh đi mà rủ về, còn không thì nói trước 1 tiếng anh kiếm chỗ nào anh vọt.
- À zị ha, cũng dễ chớ ha.
--- Hả ? Ý em là sao ? Dễ gì ?
- Hok có gì, he.
--- Tự nhiên nói zị rồi kêu hok có gì.
- Thì anh cứ coi như em chưa nói gì đi, hihi
--- Chán ghê, em lúc nào cũng bí mật.
- Thì bí mật cho anh khám phá, hehe
--- Anh muốn khám phá cái khác à, he he
- Á ! Ý gì đó ! Đồ bậy bạ -- Có bác nào thấy em bậy bạ hok ? @@
.....

Cuối cùng cũng về đến nhà em ý. Bùn bùn. Nhìn em ý đi zô mà lòng đầy nuối tiếc. Nhưng mà trước khi đi zô em ý cũng không quên nhìn em cười 1 cái.
Xinh ghê ....
 
Phần 20

Thời gian thấm thoát thoi đưa. Mới đó mà em quen em ý cũng được 3 tháng rồi đó các bác ạ. Hai đứa càng ngày càng thân thiết. Và tình cảm của em dành cho em ý cũng càng ngày càng lớn. Một số nhu cầu khác cũng lớn theo, hớ hớ
71.gif
. Em quyết định là phải tiến xa hơn, tệ lắm cũng phải nắm tay hay cái gì đó tương tự. Chứ ai đâu nhắn tin thế này miết cũng vớ vẩn. Cuối cùng em quyết định là sẽ rủ em ý đi xem phim, thiên đường nào thuận lợi bằng rạp chiếu phim đâu cơ chứ, hế hế.


- Alô ?
-- Thủy hả. Đang làm gì đó ?
- Em mới vừa đi học về, đang thay đồ.
-- Zị hả ? Zị để anh tưởng tượng.
- Em quánh anh chết bây giờ, gọi em có gì hok ?
-- Ờ, Mai cuối tuần đi chơi hok em ?
- Chơi ở đâu vậy anh ?
-- Định rủ em đi coi phim, nghe nói đang chiếu phim 2011 hay lắm.
- 2012 chứ 2011 gì.
-- Biết luôn, ghê ta.
- Hi, em nghe bạn em nói.
-- Uhm, zị đi coi hok ?
- Dạ được, coi ở đâu vậy anh ?
-- Chắc Galaxy cho nó gần.
- Galaxy Nguyễn Trãi á hả ?
-- Biết luôn, chắc hay coi lắm chứ gì.
- Thì nó cũng gần chỗ em mà.
-- Ừ vậy đi,chắc cỡ 2 giờ đi, coi xong đi vòng vòng chơi.
- Dạ, zị anh qua đón em nha.
-- Ừ, vậy nha, anh cúp máy
- Byyyeee~e~e~e --- >"<

Vậy là kế hoạch đã định xong. Biết ngay là em ý sẽ không từ chối, hờ hờ. Từ lúc quen em ý tới giờ em có thói quen ăn tiết kiệm tiền. Thế nên cũng có chút dư dã chẳng việc gì phải sợ. Giờ thì cứ từ từ mà tiến thôi.

2 giờ chiều ngày hôm sau, em đã có mặt tại hẻm nhà em ý, móc điện thoại ra gọi. Lần này không cần bắt máy như lần trước, em ý biết ý nên thấy em gọi rồi tắt máy luôn. Để xem hôm nay em ý mặc gì.
Whaaaaa ! Váy cơ đấy :X:X ! Mèn ơi ! Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ em thích nhất là con gái mặc váy. Hôm nay em ý mặc kiểu vậy chắc chết em quá các bác ạ. Nhiều lúc muốn giở váy lên coi thử có cái gì trong đó, he he. Em ý mặc cái áo thun và cái áo khoát nữa. Áo khoát khá hợp tông với cái váy. Nhìn vừa nghiêm túc lại vừa nữ tính. Chuẩn .

- Giờ đi luôn hay có muốn ghé đâu nữa không ?
-- Đi luôn đi anh, hôm nay cuối tuần, để tới tối coi tốn tiền lắm.
- Coi bộ thấy em rành cái zụ coi phim này quá ha.
-- Hi, tại em hay đi coi với bạn
- Bạn nào ?
-- Bạn gái, được chưa ?
- Ờ ờ, được được
-- Mà nếu là bạn trai luôn cũng đâu có sao.
- Ừ, không sao, nhưng mà nghe cũng hơi nhói nhói.
-- Gớm, anh là gì của em mà đòi nhói.
- Hên xui, he he
.....

Chuyến đi chơi mở màn bằng một cuộc hội thoại thú vị như vậy đấy. Một điều quan trọng nữa về cái váy. Đó là từ cha sinh mẹ đẻ tới giờ em cũng chưa chở con gái mặc váy bao giờ, hic hic. Em ý ngồi nghiêng về 1 bên làm em hơi khó lái thế nào ý. Nhưng được một cái là 1 tay em ý phải vịn vào eo mình. Ôi sướng ....
Galaxy cách nhà em ý cũng không xa nên chạy xíu là tới. Vừa tới nới thì đã thấy đông đen rồi. Cái phim này nghe nói kinh phí cũng zữ, nội dung cũng hoành tráng lắm, hy vọng coi sẽ đáng đồng tiền bát gạo.
Em ý đứng bên ngoài chờ, còn em thì chạy sâu vào bên trong để xe. Cái bãi giữ xe này có đặc điểm vậy, để càng sâu thì lát nữa đi ra càng dễ. Lúc ra lại thấy em ý cởi áo khoát cầm trên tay rồi, nhìn em ý mà yêu yêu thế nào ý, hic hic.
Hai đứa lon ton vào trong rạp. Rạp này tuy không đẹp bằng Megastar, nhưng nhìn cũng không đến nỗi nào. Đèn treo khắp nơi cả, postter thì dán đầy tường, nói chung nhìn khá là hứng thú.
- Em qua mua nước đi anh mua vé, zị cho nó nhanh.
-- Dạ

Nói là nói vậy thôi chứ thực sự là để em ý chịu chút tiền nước cho nó nhẹ, hic. Tuy có hơi kỳ nhưng mà đành zị cho nó bớt kinh phí.
Lúc mà em mua xong đi ra là đã thấy em cầm hộp bắp rang với 2 ly coca đứng chờ rồi. Hic, sao mua nước lại nhanh hơn mua vé nhỉ.
- Ủa sao em mua nhanh zị.
-- Đông quá em nhờ anh kia mua giùm.
- Ặc, làm con gái sướng dễ sợ.
-- He he, zị anh đi chuyển giới đi.
- Thôi hok ham, zô rạp luôn đi em.
-- Dạ

....
 
"Từng hạt mưa rơi thẳng tắp đập mạnh xuống mặt đất mạnh mẽ, không xiêu vẹo, không lệch lạc. Nhìn những cơn mưa như vậy khiến người ta cảm giác giống như nỗi buồn của mình cũng được trút một cách mạnh mẽ như vậy."

Minh` thick' cau nay`:KSV@11:

Tiep' di ban. :KSV@09:
 
Hi các bạn năm mới zui zẻ,mấy hôm nay bận ghê luôn ko có thời gian ol ko biết tết này có ai vào đây thăm nhà ko nữa hihi
Hôm nay mình sẽ post hết các phần còn lại hihi
ủa phần mấy rồi ta???


----------

Ak phần 21:


Thế là hai đứa lon ton tiến vào rạp. Rạp của tụi em là rạp số 3, khá là rộng nhưng rất tối, chỉ thấy được ánh đèn từ dưới đất hắt lên để chỉ đường cho khách đi vào. Bởi thế nên phải nhờ đến mấy thằng hướng dẫn nó rọi đèn pin chỉ chỗ thì tụi em mới biết được chỗ của mình là chỗ nào.
Ngồi được một lát thì khách cũng bắt đầu vào đông hơn, phòng kỹ thuật vì thế cũng chiếu trailer của mấy bộ phim khác. Em Thủy thì ngồi loay hoay cất 2 ly coca và nhai bắp rang. Quả thực lúc này em chỉ nghĩ tới cái váy thôi, hức hức. Trời tối thế này mà lại có 1 con nhỏ mặc váy ngồi kế bên thì lát nữa đừng trách sao rạp chiếu phim lại có rắn. Hic Hic. Phen này dễ ngồi tù quá.
Em Thủy để cái hộp bắp rang trên tay ghế chính giữa hai đứa để cho tiện, đứa nào muốn ăn thì cứ lấy mà nhai. Còn ly coca thì hồn ai người nấy giữ. Nói thật với các bác chứ coca với chả bắp rang em chả mê cái nào. Hok hiểu sao vào rạp người ta thích mấy món đó chứ em thấy nó chán phèo, thà ngồi tập trung coi phim thì hay hơn. Vậy mà em Thủy ngồi nhai ngấu nghiến @@

Hai đứa nói vu vơ vài câu thì phim cũng đã bắt đầu chiếu. Cả rạp tuy có sáng hơn 1 tí nhưng vẫn trong tình trạng mờ mờ. Lúc này em mới để ý là ngồi bên cạnh em là một cặp tình nhân. Chúng nó làm gì mà ngồi ôm nhau cứng như cục đá (cái tay ghế có thể gác lên được). Nhìn chúng nó ôm mà có cảm giác như mình đang ngồi gần một cặp cựu chiến binh mấy chục năm xa cách chưa được ngửi mùi nhau vậy, vớ vẩn thật. Thôi kệ tía nó vậy, mình lo chuyện mình.
Các bác có bao giờ coi phim 2012 này chưa ? Chưa coi là hơi phí đấy nhé. Kỹ xảo cực đỉnh luôn, âm thanh thì khỏi phải nói, vô cùng sướng. Đi coi rạp thì sự sung sướng đó càng nhân lên bội phần. Nhất là mấy lúc đất nó sập xuống hay là mấy viên thiên thạch nó rơi xuống đất, hệ thống âm thanh vòm của Galaxy có phải nói là hết xảy. Và cũng chính vì thế mà chuyện vui nó mới bắt đầu xảy ra, hế hế .....

Cứ mỗi lần có tiếng động gì lớn làm ầm ầm xuống là bé Thủy cứ như là muốn rớt xuống ghế vậy. Miệng ngừng nhai, tay ngừng hoạt động, vai thun lại, mắt dán vào màn hình và toàn thân giật nhẹ một cái. Nói chung là nhìn thấy thương luôn. Cái này là đúng mong đợi của em nè các bác. Cứ đà này lát nữa có chuyện vui để xem cho xem.

Và cái gì mong đợi nó cũng đã tới, bác nào đã xem phim này có nhớ cái cảnh lúc mà máy bay của đám nhân vật chính nó bay giữa 2 tòa nhà rồi vượt lên cái tháp Effen không ? Lúc đó tình tiết phim nó hồi hộp, cộng thêm hiệu ứng âm thanh của cái máy bay nó rít lên khiến bé Thủy bị ép tim. Em ý bỏ ly coca đang cầm trên tay xuống, ôm cả cái tay em rồi rút người lại, nhắm nghiền cả mắt. Ôi tội nghiệp ! Nhưng mà em sướng hết cả sống lưng, hớ hớ.
Khi mà cái cảnh đó qua rồi, nghe tiếng mọi người thở phào nhẹ nhỏm thì em ý mới mở mắt ra đồng thời cũng rụt tay lại. Em là em chẳng bỏ qua cơ hội này đâu, em nhanh tay chụp tay em ý lại liền. Bị bất ngờ nên em ý tròn xoe đôi mắt nhìn em tỏ ra khó hiểu.
Em cười điêu
- Lỡ nắm rồi, nắm luôn đi, he he

Rồi em ý nở nụ cười, cười tươi lắm các bác nhé. Chứ không phải cười mãn nguyện hay cười dờ âm đâu. Rồi em ý quay về phía màn ảnh coi phim tiếp mà vẫn để tay như vậy. Hai đứa cứ thế mà coi đến hết bộ phim


----------

Phần 22

Công nhận là coi phim mà có girl xinh ngồi nắm tay thế này nó sướng kinh các bác ạ. Tiếc là phim nó hết sớm quá, hic hic. Thôi thì đành chờ cơ hội tiếp theo vậy. Em ý có tình ý với mình thế lày thì sợ gì không có cơ hội khác, hehe.

Hai đứa bước ra khỏi rạp thì cũng đã hơn 5 giờ chiều ròi. Thế nên tiết mục tiếp theo dĩ nhiên là đi ăn. Cái khoảng này chắc em khỏi kể chi cho dài dòng nhé các bác. Chủ yếu cũng là bỏ cơm vào mồm, nhai, nuốt xong rồi đi trả tiền thôi mà. Bác nào chưa biết thì thử đi, hê hê. Quan trọng là cái khoảng sau khi ăn cơm nó mới đặc biệt.

Hơn 6 giờ, trời đã bắt đầu tối và đèn đường cũng được bật lên từ từ. Em chở em ý đi vòng vòng khắp các con đường quen thuộc.
- Giờ em muốn đi đâu ?
-- Ai biết, sao lúc nào anh cũng hỏi em câu này hết à, anh phải chủ động đi chớ.
- Ủa, người ta chiều ý mấy người mà còn chê nữa hả.
-- Hông biết, anh dẫn em đi đâu đó thì đi.
- Ha, nhớ câu này à nha, lát đừng có trách à.
-- Á ! Không có tới mấy chỗ tào lao đó.
- Chỗ tào lao là chỗ nào.
-- Ai biết !
- Hơ, hok biết mà cũng nói. Người gì đâu mà mâu thuẫn thấy ghê luôn.
-- Em quánh anh chết bây giờ, chọc em hoài à.
- He He, giỡn thui, em đi Parkson bao giờ chưa.
-- Chưa âu, có gì trong đó vậy anh ?
- Thì cũng bán đồ thôi á mà, hàng ngoại, zô đó toàn ngắm chứ chẳng có tiền mua.
-- Zị zô đó làm gì ?
- Thì zô đó ngắm chứ làm gì, mấy đứa con gái thích ngắm đồ lắm mà.
-- Ghê, tâm lý quá ta.
- Bình thường, gặp nhỏ nào nó cũng nói zị.
-- Ớn chưa, chở bao nhiêu con nhỏ zô đó rồi.
- Ặc, làm gì có con nào, em là đứa đầu tiên á.
-- Ò, hihi

Nói tới đó rồi em ý im ru, hok biết là đang mần ăn cái gì ở phía sau mình không biết. Không có con mắt phía sau, ức quá, hichic. Nhưng mà thôi, đường đang đông, tập trung mà lái vậy, nói chuyện lát mất công mình tung xí lắc **** đứa nào thì mệt.

Đúng như có lần em nói với các bác, từ khi em quen cái em Thủy này thì em đi chơi đủ chỗ, từ kara cho tới rạp chiếu phim. Trước đây em ít đi lắm, chủ yếu là ở nhà thôi. Cuộc sống của em nó thay đổi nhiều thật.
Cái parkson này thì em có đi vài lần rồi. Chủ yếu là đi nhóm vào ăn rồi chơi game ở cái khu game thôi chứ chẳng đi dạo bao giờ. Mỏi chân chỉ tổ vớ vẩn. Nhưng mà đi với em Thủy này thì lại khác, em phải đi lòng vòng theo em ý. Hic, đủ thứ gian hàng, hết quần áo tới trang sức rồi lại thú nhồi bông ... Đi mà muốn sụi cả chân. Nhưng mà được một cái là ở đây khu vực nó sang trọng, nó làm nền cho em Thủy đang hồn nhiên tung tăng nên nhìn em ý rạng ngời hẳn ra. Nhìn em ý vậy cũng thấy đỡ mệt.

Nhưng nói gì thì nói, đi một lát là em ói lòi rồi. Đành phải kiếm cớ tìm chỗ nghỉ chân.
- Em đói chưa ? Lên lầu có Lotte kìa.
-- Thôi, mới ăn mà đói gì, ăn ở đó tốn tiền lắm.
- Nếu zị lên chơi game đi. Đi lòng vòng vầy mỏi chân quá à.
-- Dạ zị sao cũng được.

Cuối cùng thì đôi chân của mình cũng được yên nghỉ, hic hic. Trước tiên là kiếm trò gì mà ngồi một chỗ đã. Thế là 2 đứa tấp vào cái trò tìm điểm khác nhau giữa 2 hình. Em chơi trò này dở lắm, chủ yếu là có cái chỗ ngồi thôi, với lại được một cái nữa là 2 đứa ngồi zính một cục chơi mới tốt được, hế hế. Nhưng mà phải công nhận là em Thủy lanh mắt thật, hình nó mới ra mà cứ chọt ầm ầm vào đấy, loáng phát là hết 5 điểm khác nhau rồi. Đã vậy chọt cho đã rồi lại ngồi bụm miệng cười chọc quê mình, Ức >"<. Để đấy, ta ghi sổ lát nữa ta trả thù.
Có mấy lúc em ý bị bí, em ý đưa tay vuốt tóc lên tai, miệng cười, mặt tươi hồn nhiên nhìn vào màn hình trông mà yêu ghê cơ. Hic Hic.

Sức người có hạn, cuối cùng em ý cũng bí lù mà thôi. Trò chơi kết thúc. Giờ là tới lúc bố trả thù đây. Em kéo em ý sang bàn Table Hockey. Lần này là chết với bố nhé.
Các bác biết trò này không ? Mà thôi, bác nào chưa biết thì google cho nhanh. Em định tả mà khó tả quá. Trò này thì em ghiền từ lúc mới đi học ở thành phố rồi. Thế nên em chơi suốt rồi pro luôn, bé Thủy chưa đủ tuổi làm đối thủ của anh.
Đúng như dự kiến, em tung ra đủ kỷ thuật A-1 băng, A-2 băng với tốc độ thần thánh khiến em Thủy vô phương chống đỡ. Em ý chỉ biết đứng nhìn gôn mình bị thủng mà thôi, hơ hơ. Lâu lâu em cũng sơ ý để em ý ghi lại vài điểm và rồi hét lên sung sướng, hic. Thôi kệ, trận đấu vẫn kết thúc với tỉ số 15-2 nghiêng về em. Hô hô

Chơi 1 lát mệt, 2 đứa kéo nhau đi về. Nhưng mà tới khi em xuống tới bãi để xe mới biết. Thằng nào nó đua mất cái nón của bé Thủy rồi, hic hic. Khốn thật, một khu vực lớn thế này mà cũng có giang hồ. Em là em định chôm 1 cái của xe khác rồi, mà bực cái là thằng cha bảo vệ lại ngồi chình ình ở đấy. Bực ghê cơ >"<. Đành lòng để em Thủy đứng chờ trước cửa, em chạy đi mua cái nón trá hình đội đỡ vậy. Số con rệp...


----------

Phần 23

8 giờ tối, trời đã bắt đầu se se lạnh vì sương xuống. Em lại chở em ý đi vòng vòng và không biết chốn dừng chân.
- Hôm nay đi chơi zui không em ?
-- Zui, anh hay hỏi em câu này quá ha, lần nào đi về cũng hỏi.
- Ừ, thì tại người ta quan tâm nó thế, he he.
-- Suyttttttttt... Lạnh ghê.
- Ừ, sương xuống rồi, ai biểu mặc cái áo mỏng dính làm chi.
-- Tại áo kiểu nó vậy chứ bộ.

Thế là em dừng xe lại, tấp vào bờ. Lúc đi em cũng có mang theo cái áo khoát. Áo em thì ấm phải biết rồi. Cầm áo lên đưa cho em ý.
- Nà !
-- Chi ?
- Hok lẽ đưa cho em quăng sọt rác, hỏi kỳ cục.
-- Rồi lấy gì anh mặc.
- Thì em cứ mặc đi.

Em ý nhìn em bằng ánh mắt trách móc, e ngại nhưng cũng có pha chút cảm động rồi cầm lấy cái áo, khoát lên - 2 đứa đi tiếp.
- Ghừ ghừ ... Công nhận đúng là lạnh thiệt.
-- Đó thấy chưa, rồi giờ sao, đưa lại cho anh ha.
- Thôi, em cứ mặc đi, anh biết lạnh á chớ mà cũng cố ý đưa cho em mà.
-- Sao zị ?
- Thì để anh lạnh em thấy tội em ôm lại cho nó ấm, he he.
-- Hơ !!

Sau cái từ "hơ" đó thì em ý im lặng. Em thì em nói giỡn thôi, chứ đưa áo là kiến thức ga lăng cơ bản con trai phải có mà, đâu có phải ý đồ gì. Nhưng đâu ngờ được, một vòng tay đang từ phía sau chồm lên... siết chặt.
-- Công nhận áo anh ấm thiệt.
Khá bất ngờ trước hành động của em ý, hơn nữa tâm hồn lại đang lân lân sướng bội phần. Em cũng không biết nói gì hơn.
- Áo sịn mà lị, tiền không đó.
-- Zị em lấy luôn, khỏi trả, hihi.
- Ế, zị thì em phải ôm miết, không được thả.
-- Điêu ...

Ôi thiệt là sướng quá các bác ạ. Tuy trời khá lạnh nhưng mà giữa đường đêm thanh tịnh thế này, một cô gái xinh xắn đang ngồi sau ôm chặt giữ ấm cho mình thì còn gì đẹp hơn. Hành động kiểu này thì cũng đã rõ tình cảm của em ý dành cho em rồi. Em thầm nhớ lại khoảng thời gian vừa qua, từ cái hôm mà em ý nhắn tin cho em, rồi gửi hình, rồi đi chơi với cặp thằng Hùng, rồi cái hôm trời mưa nữa. Kể cả những lần nhắn tin với những nội dung "đổ máu" nữa. Cũng 3 tháng rồi đó nhỉ, không quá nhanh cũng không quá lâu. 3 tháng là đẹp rồi...

"Kiểu này chắc phải kiếm chỗ nào nói chuyện thôi !" - Em nghĩ thế. Thế rồi em chở em ý qua công viên nhà thờ đức bà, chỗ đó không quá tối, cũng không quá sáng, không quá đông cũng không vắng vẻ. Quá thích hợp cho một cuộc nói chuyện thân mật. Sang đấy bằng con đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, đường này nó mở đèn sáng trưng mà toàn là loại đèn kiểu. Đẹp thật...


----------

phần 24

Dừng xe lại bên vệ đường, 2 đứa ngồi ngay cái ghế đá trên vỉa hè, khỏi vào sâu bên trong tại vì không đem xe vô được. Xe để ngoài này mà ngồi trong đó u u mê mê lát nữa cuốc bộ về thì chắc hơi bị phê @@. Ngồi lên ghế rồi mà bé Thủy vẫn còn mặc cái áo của em các bác ạ, thấy thích thích sao í . Nhưng mà khốn một nỗi, ghế đá ở đây tại sao lại có 2 cái gờ nổi lên chia cái ghế làm 3 thế này >"<. Giờ mà em muốn ngồi sát em í thì phải để cái gờ chắn ngang mông zị đó, thiệt là chơi nhau quá mà >"<

Em Thủy này còn có một cái cuốn hút nữa đó là mùi hương của tóc các bác ạ. Em ghiền cái mùi lắm cơ, không biết em ý sài loại gì để có gì mai mốt em mua nguyên một chai về sức vào mũi ngủ cho nó sướng. Enchanter hay là Johnson Baby ?

- Tóc em thơm quá, em sài dầu gội zì zị ?
Em ý nhìn em với cặp mắt điêu điêu.
-- Hỏi làm chi ?
- Hỏi cho biết mai mốt mua một chai về nghe mùi, ghiền mùi này quá, he he.
-- Gớm quá, nghe miết zị anh cũng chán à.
- Kệ, chứ không ghiền lắm.
-- Anh chán rồi chán em theo thì sao ?
- Hả ??

Em phải "hả" bởi zì em ý nói một câu hơi bị sốc. Hình như nãy giờ em ý bật đèn xanh cho em hơi nhiều các bác ạ. Giờ chắc là phải tới luôn thôi, chứ tới thì có lỗi với người mà không tới thì có lỗi với lòng, thôi kệ, em nín thở chơi luôn. Em choàng một tay qua vai, ôm em ý lại.

-- Á ! Anh làm gì đó ?
- Làm gì đâu, tại lạnh quá chứ bộ, he he
-- Ai cho mà làm như zị á ?
- Hok cho cũng chịu, hok lẽ em để anh lạnh tội nghiệp zị.
-- Hok biết, kệ anh.

Hi hi, em ý kêu "kệ anh" mà cũng chẳng phản ứng gì thêm. Như vầy có nghĩa là không những em ý bật đèn xanh bình thường, mà còn to đùng, xanh lè xanh loẹt luôn á chứ. Thấy vậy em càng bạo dạng thêm. Em đưa tay lên vuốt tóc em ý, vuốt được một hồi lại vòng qua tai hơ ấm. Em ý không nói gì, chỉ ngồi yên, tay khoanh lại và nhắm mắt, hình như miệng có cười mỉm thì phải. Tai em ý lạnh thật, mà cũng phải, giờ cũng gần giáng sinh rồi còn gì, trời lúc nào lại chẳng lạnh.

Dưới ánh đèn mờ mờ của công viên, khí trời lại lành lành, nhìn em ý sao mà dễ thương quá. Đôi mắt tuy nhắm lại nhưng vẫn còn hàng mi cong, trời tuy lạnh nhưng đôi má vẫn ửng hồng, ánh sáng có yếu vẫn không làm mờ đi đôi môi son bóng. Nói chung là vào lúc này thì dù cái mặt em ý có méo em cũng thấy đẹp.

Trong tình huống đầy lãng mạng như vậy, cuối cùng em rút hết can đảm (nói vậy thôi chứ can đảm em có thừa =.=) kéo em ý về phía em.Quá bất ngờ, em ý không kịp phản ứng, kề vào tai em ý, em thì thầm ...
- Anh thích em lắm.
Nhanh như cắt, em ý chồm dậy quay sang nhìn em bằng đôi mắt đầy bất ngờ. Em thì vẫn nhìn em ý và cười một cách nhẹ nhàng.
-- Anh mới nói gì vậy ?
- Xạo quá, không nghe mới lạ đó.
-- Em có nghe đâu, anh nói chút xíu.
- Nghe hay không kệ em, giờ em trả lời đi.
-- Anh nói gì em ... không hiểu. Trả lời .. cái gì. -- Ấm úng thấy rõ mà còn xạo =.=

Không nói nhiều thêm, em đưa tay kéo em ý về phía em một lần nữa. Em ý phản ứng một cách yếu ớt. Ôm chặt em ý, em nói
- Trả lời xem em có thích anh không ?
Em ý yên lặng... Không dãy giụa nữa ... và rồi em ý cười
-- Nếu mà không thì anh đã ăn tát nãy giờ rồi, hihi
- Trời, tự nhiên tát người ta.
-- Chứ không phải ah, chưa gì hết mà đòi choàng vai với vuốt tóc người ta. Anh kiếm nhỏ nào làm thử coi có ăn tát không.
- Hi, làm gì có nhỏ nào, chỉ có em mới dám vậy thôi.
-- Sao vậy ?
- Tại anh thích em, có ăn tát cũng đáng.
Em ý cười, rồi dựa hẵn đầu vào lòng em.
-- Nịnh thì giỏi lắm.

Thế là cuộc nói chuyện bây giờ trở nên vui hẵn, tiếng cười nhiều hơn hẵn những lúc bình thường. Chủ yếu là kể lại những gì đã qua, những cặp iu nhau người ta thích như vậy mà. Và dĩ nhiên, lần này em phải làm rõ một điều.

- Giờ thì cho anh biết, sao em lại có số của anh, tự nhiên em xuất hiện cái rầm giờ thành ra như vầy nè.
-- Em nói là bí mật rồi mà.
- Giờ này mà bí mật gì nữa, ăn đòn bi giờ -- Em nhéo má em ý một cái.
-- Á ! Xệ má em. Giờ anh muốn nghe phải không ?
- Ừ !
-- Thực ra hồi đó anh với em có gặp nhau rồi.
- Hả ? Hồi nào ?
-- Hè năm ngoái anh học anh văn ở trường Sư Phạm đúng không.
- Ừ, ủa em cũng học trong đó hả ?
-- Dạ, lúc đó em mới học xong 12, đi học thêm, học chung lớp với anh.
- Hê... Zị là em xạo anh rồi.
-- Sao xạo ?
- Anh đi đâu cũng địa gái, ngắm gái, em dễ thương zị mà học trong lớp anh sao anh không biết được.
-- Hok có, hồi đó nhìn em khác lắm chứ hok giống bây giờ.
- Khác sao ?
-- Lúc đó em còn đeo kính, lên đại học ba em cho em đi bắn mắt nên hết cận. Với lại hồi đó em cột tóc chứ không duỗi như bây giờ, nên nhìn em khác lắm.
- Ủa zị hả @@
-- Dạ, với lại hồi đó thấy anh đi học mà nghỉ hoài, sao nhớ mặt mấy người trong lớp được.
- Ặc, biết luôn, để ý người ta từ hồi đó lận hả, he he.
-- Hok dám đâu, tại hồi đó lúc mà anh còn đi học nhiều, anh hay lên đứng trước lớp nói, anh nói zui zui nên ấn tượng.
- Ủa có hả ta, sao anh không nhớ.
-- Có ! hồi đó anh hay xung phong lên nói lắm. Mà anh nói zui lắm nên em ấn tượng tới giờ.
- Ò, zị sao hồi đó hok làm quen luôn, he he.
-- Hồi đó em nhát lắm, lên đại học ở chung với mấy nhỏ quỷ sứ kia nên giờ em mới vậy. Tụi nó bắt em duỗi tóc chứ đâu.
- Trời, có hơn 1 năm mà thay đổi nhiều zị sao, từ hình dáng tới tính cách.
-- Hi, thì lớn rồi phải thay đổi chứ sao.
- Zị sao em có số điện thoại của anh zị ?
-- Thực ra sau khi hết lớp anh văn một thời gian sau em cũng quên anh rùi, nhưng mà đợt vừa rồi vô tình có tin tức của anh.
- Sao có được ?
-- Bí mật, nãy giờ kể nhiều rầu, không kể nữa.
- Ư ! Chơi gì kỳ vậy.
-- Kệ anh, em hok biết, hok biết, he he
.....
Zị là em ý đã thích mình từ trước sao ???


----------

Phần 25


Đêm hôm đó trôi qua nhanh quá. Chỉ ngồi ở công viên chưa được 2 tiếng là phải về. Trong lòng nó tiếc gì đâu, nhưng mà thôi ráng chịu vậy, còn nhiều dịp mà. Lúc em về tới nhà em ý có nhắn tin.
- "Anh về tới nhà chưa ?"
-- "Ừ mới vừa về tức thì luôn, hay quá ta"
- "Hi, hôm nay anh gan lắm đó nha"
-- "Sao zị ?"
- "Hok biết, tự nghĩ đi, hok nói"
-- "Hok nói mai mốt anh như zị tiếp, he he"
- "Anh dám không ?"
-- "He he, chuyện nhỏ, đừng có thách anh, để coi lúc đó em làm được gì"
- "Ghét, khỏi đi chơi với anh nữa luôn"
-- "Trời, nói zị á, giận"
- "He he, thui thui, đừng giận, thương thương"
-- "Thương thiệt hok ?"
- "Hok biết, kệ anh, hi hi, thui em ngủ đây, em mệt rồi"
-- "Ừ zị thui em ngủ đi, chúc em ngủ ngon"
- "Chúc anh ngủ ngon"
Ngày hôm nay thật đẹp các bác ạ ....

Những ngày sau đó, dĩ nhiên là tần suất đi chơi của em với em ý dày hơn hẵn. Mà lúc nào cũng đi tới tối, he he. Và rồi, em với em ý đã có một đêm "mặn nồng" ....

Em kể chi tiết cho các bác nghe về hôm đó luôn nhé. Tối hôm đó em ý có rủ em đi uống ở cái quán trà sữa gì gần trường em ý ấy. Mà em ý không cho uống lung tung, cứ bắt uống cái khỉ "xí muội vang" gì đó chung với em ý. Hức hức, xí muội nó đã mặn bỏ bu, cộng thêm cái rượu vang nồng nồng, uống nó chẳng ra cái tinh gì cả @@. Vừa mặn lại vừa nồng, hức hức ....

Gần một tuần sau cái đêm tĩnh tò. Hai đứa đã thân quen hơn cả, đi xe đã có thể ôm, đi dạo đã có thể nắm tay, nói chung là hạnh phúc lắm lắm. Niềm hạnh phúc nó càng tăng cao tới cái hôm em ý rủ em đi siêu thị mua đồ cho em ý, hế hế. Anh với em, tay trong tay cùng nhau lựa đồ, phải nói là vui phết ấy chứ.
Vừa cúp máy là em phóng sang nhà em ý ngay. Vẫn là cái siêu thị hôm đi chơi với thằng Hùng các bác ạ. Hôm nay em ý mặc đồ khá bình thường, chỉ là cái quần jean với cái áo thun thôi. Đi mua đồ thôi mà, diện làm gì cho cực. Đến nơi em kêu em ý đứng chờ ở quầy giữ đồ, vì cái thang từ tầm hầm lên là ngay vị trí ấy, em gửi xe xong vào đi luôn cho tiện.
Đúng theo kế hoạch, em gửi xe xong đi lên là đã thấy em ý đứng chờ rồi. Nở một nụ cười em ý chạy đến bên em khoác tay em đi tiếp. Thiệt là hạnh phúc còn gì bằng, nhưng mà niềm hạnh phúc ấy không được bao lâu. Vừa bước đi được mấy bước, em ngẩn mặt lên và ...
- Vân !!!!
 
phần 26

Trời ơi, ** le làm sao em lại rơi vào tình huống này hả các bác. Vân đang tròn xoe đôi mắt nhìn em và bé Thủy. Đôi mắt không chớp một tí nào và rồi ướt dần, đỏ dần. Đang bối rối không biết làm gì thì Vân đã cầm cái balo từ quầy giữ đồ rồi đi thẳng ra cửa. Không thể suy nghĩ gì hơn, em buông tay bé Thủy, đuổi theo Vân. Có lẽ em ấy sắp khóc rồi, điều tội tệ nhất của một thằng đàn ông là làm người phụ nữ khóc mà.
- Vân, chờ anh. -- Em kéo tay Vân lại.
-- Anh thả em ra !!. -- Vân vùng vằn và vẫn bước tiếp.
Không thể làm gì hơn ở cái chỗ đông người này, em đành phải bước theo mà nói.
- Vân, nghe anh giải thích đi.
-- Giải thích .. cái gì .. Anh làm gì kệ anh... đừng theo em nữa. -- Giọng của Vân đã nghẹn dần.
- Em nghe anh đi, không phải như em nghĩ đâu, tụi anh chỉ là .. bạn thôi.
-- Ò, vậy bạn của.. anh là như vậy... đó hả.
Em cứng họng, không biết nói gì thêm.
-- Anh đừng.. có đi theo tui.. anh làm gì anh thích đi .. hóa ra anh .... -- Giọng Vân đã nghẹn hẳn.
- Đừng như vậy mà Vân, em nghe anh giải thích đi. -- Em vẫn cố kéo tay Vân lại.
-- Thả ra cho tui về !!! -- Vân hét lên.
- Em về bằng cách nào ?
-- Không phải ... chuyện của anh.

Em đi theo Vân đến tận bãi giữ xe thì thấy nhỏ Trinh đang ở đó chờ.
-- Trinh chở chị về.
--- Sao vậy ? Chị sao vậy ? -- Trinh hỏi Vân rồi nhìn em.
-- Không sao... chạy đi em --- Vân gạt nước mắt rồi nói.
Không biết làm gì em đành nói.
- Trinh chạy xe cẩn thận nhé.
Dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra, Trinh nhìn em bằng ánh mắt trách móc rồi chạy thẳng.
--- Em biết rồi.

Bóng 2 chị em mất hút, chỉ còn lại em đang ở đây bối rối vô cùng. Rồi chợt nhớ đến Thủy, em lại đi lên. Nhưng thực sự lúc này em không muốn lên chút nào, gặp mặt Thủy, em biết nhìn em ấy như thế nào đây ? Em biết nói với Thủy cái gì đây ? Trời ơi sao khó nghĩ quá.
Cuối cùng em vẫn mặc kệ và bước tiếp. Đến nơi rồi, vẫn là quầy gửi đồ đây, nhưng người đâu ? Thủy đâu rồi ? Em đi lòng vòng khắp siêu thị, vừa đi vừa gọi cho Thủy. Em ấy không trả lời. Em lại đi xuống bãi giữ xe. Nón bảo hiểm của em ấy vẫn còn đây. Vậy em ở đâu hả Thủy ?
Không còn cách nào khác, em đành ngồi ngay tại xe của mình để chờ bé Thủy. Giờ có chạy xe về cũng không được, lỡ may Thủy còn ở đây thì ai chở em ý về. Mà tại sao gọi cho em ý lại không bắt máy cơ chứ. Trời ơi chuyện gì thế này ? Tại sao chỉ trong chốc lát em lại mất tất cả thế này hả các bác?


----------

Phần 27


Em chưa bao giờ kể về Vân cho các bác nghe thì phải. Giờ chắc cũng là lúc thích hợp rồi.
Vâng, Vân chính là người iu của em. Là người mà ngay từ đầu câu chuyện em đã từng nhắc đến. Vân bằng tuổi em, cùng quê với em, quen nhau từ thời cấp 3 lận nhưng mà hai đứa không chung trường. Vân khá xinh xắn (nhưng không bằng Thủy, em nói cho các bác dễ so sánh), hiền lành và cá tính. Ngày xưa em đã chết ngay từ cái lần đầu gặp mặt.

Hôm đó là đi sinh nhật thằng bạn (vẫn là mô típ cũ thôi), nó có mời em và mời Vân, Vân là bạn học cấp 2 của nó. Phải nói là nguyên ngày hôm đó hồn của em không nằm trong buổi tiệc mà treo đâu đẩu tận nhành cây. Cho đến lúc về thì em gửi hẵn cho Vân đem về, người ta nói đó là cuộc sống không hồn @@.

Thời gian sau này, được sự giúp đỡ của mấy thằng bạn, cộng thêm cái trình cưa gái của em nó cũng không kém. Thế là em với Vân trở thành một cặp (phải nói chính xác là em zựt từ tay thằng khác, các bác thông cảm =.=, nếu bác nào quan tâm thì để kể sau). Tính tới lúc bấy giờ cũng gần 3 năm rồi các bác ạ.

Phải nói một điều là thường những cặp yêu nhau từ thời cấp 3 mà lên đại học rất dễ chia tay. Điều này thì chỉ việc quan sát là có thể biết được. Lý do thường là do tiếp xúc môi trường mới nên rất dễ bị áp lực cũng như dễ bị lung lay từ đối tượng khác, mà thường là từ con trai mà ra cả. Thế nhưng cặp em với Vân thì lại khác các bác ạ.

Vân yêu rất thông minh và có nghệ thuật, phải nói là vậy. Em ấy rất biết cách làm mới mình trước mắt người yêu. Không phải là ngày nào cũng mới, lúc nào cũng hay, nhưng Vân biết thay đổi rất đúng lúc. Hơn nữa Vân còn biết chiều người yêu cũng như là giữ cho mình những bí mật cần thiết. Nói toàn diện một điều là, từ khi quen Vân tới giờ, em chưa bao giờ cảm thấy chán cả.

Vân chưa làm em thất vọng một điều gì, vậy mà hôm nay em lại là người gây thất vọng. Em yêu Vân, hoàn toàn, nhưng tình cảm em dành cho Thủy cũng không phải là giả dối.....


----------

Phần 28


Vậy là chiều hôm đó em đã cắm cọc ở bãi giữ xe siêu thị suốt 2 tiếng đồng hồ, không thấy Thủy đâu, gọi điện cũng không bắt máy. Em đành lủi thủi đi về. Về đến nhà trong hình dạng thất thiểu, thằng Hùng thắc mắc.
- Công an phạt hả ku ?
Em vẫn yên lặng, không nói gì và lặng lẽ thay quần áo.
- Sao thế ? Bịnh hả ? -- Thằng Hùng hỏi gặng.
-- Không có gì, mệt tí.
- Vê lờ.

Rồi mặc cho thằng Hùng nói gì thì nói, em lôi phone ra nghe vài bài nhạc nhẹ và nhớ lại những gì đã qua. Thủy là cô gái tốt, tuy tiếp xúc chưa lâu nhưng em cảm nhận ở cô bé một sự thật thà. Em ý không phải dạng con gái dễ dãi hay yêu đương lăng nhăng. Sống thật với cảm xúc của mình, có lẽ vậy thì đúng hơn. Không biết em ý thích mình ở điểm nào, nhưng quả thật cho đến nay, sự xuất hiện đột ngột của em ý đã đem đến cho em nhiều sự tò mò và những cảm giác thú vị. Những cảm giác ấy như làn gió mới thoảng qua đem lại một cảm giác thật dễ chịu. Đúng rồi ! Chỉ là làn gió thoảng qua mà thôi !

Còn Vân, từ lúc mới quen, và giờ cũng vậy ! Em với cô ấy đâu có gì để bất mãn hay buồn về nhau. Những người yêu nhau thời gian lâu, chia tay là việc vô cùng khó nếu không có một lý do nào đó lớn lao. Một lý do rõ ràng mà có thể khiến lòng ta đau đớn khôn cùng thì mới có thể tạo động lực chia tay được. Nhưng đằng này, em với cô ấy không hề có một lý do nào cả. Ngược lại là rất vui vẻ và hạnh phúc. Vân luôn quan tâm em từng tí một, mặc dù đôi khi có hơi quá, nhưng những điều đó từ lâu vốn hằn sâu vào thói quen của em rồi. Một lúc nào đó mà thiếu vắng nó thì cảm giác thật khó chịu. Em lại không hề có những điều đó ở Thủy. Có Thủy, em rất vui, nhưng không có Thủy, em cũng không cảm giác thấy quá thiếu sót. Phải chăng sự khác biệt nằm ở đây ? Nhưng thật sự ở bên Thủy, em cảm thấy vui hơn nhiều khi ở bên Vân các bác ạ. Vậy em yêu ai ? Vân hay Thủy ?

Và rồi lúc này đây, điện thoại em đã vang lên.
- "Anh đã làm lành với chị chưa ?"
Là Thủy, cuối cùng em ấy đã liên lạc lại. Không cần nhắn tin dài dòng phức tạp, em bật máy gọi ngay cho em ấy.
- Alo ?
-- Hồi chiều em đi đâu vậy ? Sao anh gọi điện không bắt máy ?
- Em ... Em tưởng anh về trước nên em gọi điện cho bạn em qua. -- Giọng em ấy nhẹ và buồn hẵn các bác ạ.
-- Vô lý ! Anh đi chừng có 5 phút là cùng, không lẽ em không chờ được ?
- Nếu là anh, anh có chờ được không ?

Trời, một câu hỏi vặn lại khiến em cứng họng.
-- Em ... giận anh hả ?
- Không, em đâu dám giận anh.
-- Tại sao?
- Vì em là người thứ 3 mà, em có lỗi trước.
-- Hả ? Ý em là sao ?
- Em biết anh đã có người yêu rồi, nhưng em vẫn ..
-- Hả ?

Em định hỏi là "sao em biết anh có người yêu ?" các bác ạ. Nhưng em cảm thấy nói câu đó chẳng khác nào là nói với em ấy "Anh đã cố tình dấu em là đã có người yêu trong suốt thời gian qua" vậy. Nên cuối cùng em không hỏi.
-- Nhưng đâu phải chỉ có mình em, anh cũng có lỗi mà.
- Vậy anh đã làm lành với chị chưa ?
-- Chưa,Vân không chịu nghe anh giải thích.
- Rồi anh bỏ cuộc hả.
-- Biết sao được, Vân không chịu nghe anh nói mà.
- Anh thiệt là ... Con gái nói vậy mà có phải vậy đâu. -- Em ấy đang cố giúp cho đối thủ sao ?
-- Ý em là sao ?
- Bây giờ là lúc chỉ cần lời giải thích của anh nhất đó, anh giải thích cho chỉ đi.
-- Tại sao em lại như vậy ?
- Sao là sao ?
-- Sao em lại muốn anh làm lành với Vân ?
Em ấy im lặng, im lặng một cách đáng sợ, và rồi em ấy nói, nói bằng một giọng rất buồn.
- Không phải chính anh hiểu rõ nhất tại sao à ?
-- Sao vậy ?
- Trong lòng anh giờ nghĩ đến ai ?
Một câu hỏi khó trả lời vô cùng. Nhưng đúng là một câu hỏi làm rõ vấn đề các bác ạ. Lúc này đây em chỉ nghĩ đến Vân mà thôi. Chỉ đến khi hỏi thẳng như vậy, mới có một câu trả lời chính xác cho lòng mình.
-- Sao em biết anh nghĩ tới ai ?
- Con gái mà anh, nhạy cảm lắm.
-- Em thật sự muốn anh làm lành với Vân ?

Em ấy lại im lặng, lần này im lặng luôn, không thấy trả lời. Và em cũng không biết nói zì với em ý, một lời nói lúc này sao mà khó thế.
- Đi đi anh.
-- Đi đâu ?
- Qua chỗ chị Vân đi.
-- À.. Ừ.. Anh đi nhé.
- Dạ, thôi em cúp máy đây.

Và rồi em ấy cúp máy, cúp nhanh giống như cái lần đầu em ý gọi điện cho em vậy. Không kịp nói gì cả. Và đó cũng là lần cuối cùng em với em ý liên lạc. Những lần sau em có gọi điện và nhắn tin cho em ý nhưng không thấy trả lời. Lần gọi đầu tiên và lần gọi cuối cùng, cái cách em ý biến mất giống như cái cách em ý xuất hiện vậy đấy, để lại cho người ta bao hụt hẫng.

11h đêm hôm ấy, em sang nhà Vân và giải thích tất cả. Đúng như bé Thủy đã nói, Vân mong đợi điều đó hơn bất cứ thứ gì khác. Và dĩ nhiên sự xuất hiện đúng lúc sẽ khiến cho cơn giận dữ nguôi đi nhanh chóng, tuy tàn dư của nó có kéo dài tận mấy tuần sau. Nhưng rồi cũng hết mà thôi .....


----------

phần 29

Thời gian trôi nhanh, gần một tháng sau đó sự việc đã lắng xuống, cơn giận của Vân đã nguôi và mọi việc lại trở về quy củ. Em lại trở về cuộc sống của em, cuộc sống trước khi Thủy xuất hiện. Một tuần trước giáng sinh, vẫn là lúc em đang xem phim, Thủy đã gọi điện.
- Alo ?
-- Anh Sơn hả ? Còn nhớ ai không ?
- Sao lại không trời, lâu quá không nói chuyện, sao anh liên lạc em hoài không được.
-- Hi, chiều nay anh có rãnh không ?
- Rãnh ! Sao zị ?
-- Anh qua trường đón em có được không ?
- À được, mấy giờ ?
-- Cỡ 5 giờ á,
- Ừ, có cần anh đem nón bảo hiểm qua không
-- Không đâu anh, em có nón rồi.
- Hả, anh còn đang giữ cái nón của của em nà.
-- Ủa vậy hả, zị thui anh đem cái nón đó cho em cũng được, hihi.
- Ừ, dạo này em sao rồi
-- Hi, cũng bình thường à, thôi em bận tí, có gì chiều nói tiếp nha anh.
- Ừ em làm gì làm đi.
-- Byyyee~eeee -- Không lẫn vào đâu được >"<

Gần một tháng trôi quá, giờ cũng liên lạc lại với Thủy, em cảm thấy lòng vui hẵn các bác ạ. Dù là mọi chuyện đã kết thúc, nhưng cũng không nên kết thúc một mối quan hệ như thế. Chí ít cũng có thể làm bạn, có thể nói chuyện, lâu lâu đi uống nước, như vậy cũng đủ rồi. Và hôm nay điều em muốn cũng đến, chiều nay có lẽ em nên dẫn em ý đi uống nước các bác ạ, có nhiều chuyện để nói với nhau mà.

4h30, em chuẩn bị mọi thứ và lên đường. Hôm nay đến trường nhưng không thấy em ý đứng chờ như lần trước. Chắc mình đến hơi sớm. Thế là đành móc điện thoại gọi em ý ra.
15 phút sau, em ý đã xuất hiện, hic, lâu bỏ bu. Hôm nay em ý mặc một cái quần jeans và một cái áo thun màu vàng nhạt.

Một bộ đồ rất bình thường các bác ạ.
- Anh chờ lâu chưa ?
-- 15 phút luôn á, zì đâu mà lâuuuu ...
- Hi hi, tại em *** chút chứ bộ.
-- Giờ đi đâu ?
- Đi về chứ đi đâu ?
-- Trời hok lẽ lâu lắc mới gặp lại hok đi uống nước được ah trời.
- Ủa chớ anh định đi uống nước rồi sao còn hỏi em ?
-- Ghê, chặn họng người ta luôn.
- He, zị thôi đi đi anh.
-- Ừ.

Em ý leo lên xe và hai đứa vọt thẳng. Cũng lâu rồi bé Thủy mới ngồi lên xe em như thế này. nhớ hồi đó thật. Thế là em đã chuyển suy nghĩ từ uống nước sang đi chơi luôn các bác ạ. Lâu lâu mới có dịp mà.
- Dạo này em sao rồi ?
-- Cũng bình thường, anh hỏi em rồi mà.
- Bình thường là cụ thể ra sao chớ.
-- Thì vẫn ăn chơi học ngủ, mặt mũi dễ thương, tay chân khỏe khoắn, he he.
- Còn các bộ phận khác thì sao ?
-- Bộ phận khác là bộ phận nào ?
- Thì ai biết đâu, còn chỗ nào kể hết đi.
-- Vẫn nở nang và sung sức --- Sặc >"<
- Ặc, anh muốn kiếm kiểm tra thử, he he.
-- Mơ đi.
- Anh đang mơ....
-- Enh đánh anh chết bây giờ, lo lái xe cà.
- Ủa zị ai làm tui mất tập trung zị ?
-- Ha ha .....
..................

Ôi cái cách nói chuyện nó mới thân quen làm sao, hức hức. Em chở em ý sang tiệm phở các bác ạ. Vì định là hôm nay đi chơi mà, phải ăn để giữ sức.
- Ủa sao kêu đi uống nước mà ?
-- Anh thích đi ăn đó, được hok ? he he
- Kệ anh, anh trả tiền mà lo gì.
-- Hơ, chơi gì kì zị.
- Ủa chớ lâu lâu gặp lại anh hok đãi em được 1 bữa ha.
-- Để còn coi thái độ ra sao đã ?
- Thái độ gì ?
-- Ăn xong là phải đi chơi, hok có cho zề, he he.
- Có một bữa ăn mà đòi đi chơi.
-- Há há, zị chớ anh không chở em về thì em làm gì được anh.
- Á ......
.......................

Thế là hai đứa lại giỡn, lại cười, lại vui như ngày trước vậy. Trong khoảnh khắc nào đó, những cảm xúc lúc trước lại trở về, trở về cho cả hai. Có đôi lúc em thấy em ý nhìn mình, nhìn với nụ nười mỉm chi, sau đó lại bị ngắt ngang bằng 1 câu nói "Ăn đi, nhìn zì, không có cho đâu mà nhìn" -- "Á ...." và rồi hai đứa lại cười. Bên cạnh Thủy em thấy mình thoải mái thật các bác ạ.
- Giờ đi đâu nữa hềy ?
-- Mấy giờ rồi anh ?
- Bằng giờ hôm qua, lớn hơn giờ hồi nãy.
-- Ăn đòn bây giờ á, mấy giờ rồi ?
- 6 giờ, he he.
-- Đi hát kara đi anh.
- Hả ?
-- Đi hát kara, quán hồi đó mình đi á.
- À... À .. Ừ
-- Anh sao zị ?
- Hả ? Sao là sao ?
-- Sao tự nhiên thấy anh lắp bắp zị ? Hết tiền hả ?
- Hơ, đi với anh Sơn đừng nói chuyện tiền bạc.
-- Ghê luôn, zị lát nữa em đòi đi lung tung cho thấy.
- Hả, thui thui, giỡn.
.......

Em lắp bắp không phải vì hết tiền hay cái gì đó tương tự các bác ạ. Mà là vì đột nhiên em ý đòi đi hát kara. Trong một cái phòng như thế, đôi nam nữ này ai biết sẽ có chuyện gì xảy ra ....
.
 
móa ơi mới phát hiện bạn trai phản bội mìh leo lên đây ... đọc đoạn này nữa .. nước mắt như mưa lun :(

chán cái mình ko đc như Vân ...


 
=.=' ai từng nói là post cho xong lun mờ :(


----------

https://diendan.tamquoctruyenky.com/showthread.php?t=14521&page=32

:KSV@09: tự nhiên thấy mình còn hp lắm
 
móa ơi mới phát hiện bạn trai phản bội mìh leo lên đây ... đọc đoạn này nữa .. nước mắt như mưa lun :(

chán cái mình ko đc như Vân ...



Chúc mừng nhe kaka
Thằng kia bỏ 1 ng xương nó còn bạn mật đi 1 ng ko xương mình


----------

Phần 30


Được gặp lại nhau, ký ức đã tuôn trào, giờ còn lặp lại những kỷ niệm xưa, cảm xúc nó càng dâng cao. Chắc cũng chính vì thế nên từ lúc sang bên quán Kara, bé Thủy bắt đầu ít nói hẵn các bác ạ. Chỉ lặng lẽ đi rồi ngồi, ngồi rồi lại đi.
- Anh hát cho em nghe đi.
-- Em không hát à ?
- Thôi, ngồi nghe anh hát cũng được.
-- Ò, nhớ nha, lát nữa mà kêu anh dành hát của em là coi chừng á.
- Ủa đang định zị mà, hiiii

Em ấy cười, cười tươi thật. Thế là em bấm bài, dĩ nhiên là phải bấm bài ruột của mình trước, "Hãy về đây bên anh" của Duy Mạnh đó các bác ạ. Bài này thì từ thời napoleon còn mặc quần sịp rồi. Nhưng mà bài ruột mà, phải mở màn bằng bài hay chứ. Em đã từng nói với các bác rồi, em hát không hay bằng tụi ca sĩ Hùng Trinh kia, nhưng mà cũng không đến nỗi nào đâu. Với lại bài này em hát theo phong cách của em, chứ không lên lên xuống xuống như thằng cha Duy Mạnh đâu @@
"Một mùa thu tàn úa, lá vàng rơi khắp sân, mình anh nơi đây cô đơn lặng lẽ. Từ khi em ra đi, từng hàng cây trước sân dường như cũng đã xác xơ đi nhiều..."

Hát tới đó em Thủy nhìn em bằng bằng ánh mắt kinh ngạc, phải nói là kinh ngạc nhé các bác.
- Anh nói anh hát dở là gị đó hả ?
Thấy em ý hỏi vậy nên em sẵn tiện vừa hát vừa biểu cảm để chọc em ý luôn..
"Rồi mùa thu đi qua, khi mùa đông đã về, chờ mong tin em nhưng sao chẳng thấy....".

Nhưng mà hát tới đây thì em mới giật mình nhận ra là cái lời sao mà nó hợp với tình huống lúc này thế >_<. Bao nhiêu năm qua em hát bài này muốn nhão luôn nhưng có bao giờ hợp tình huống thế này đâu. Đã vậy em còn biểu cảm ra nữa chứ, phù hợp với tình huống nên những hành động đó nó càng ảnh hướng tới người nghe, nhất là ai kia đang nhìn em càng lúc càng kinh ngạc. Và rồi hình như trong khóe mắt, hàng mi của ai kia cũng đang dần đọng nước. Em đoán đại thôi nhé các bác, phòng tối thui nên em thấy cái gì sáng sáng long lanh em đoán vậy thui chứ em không chắc đâu.

"Người yêu ơi có biết anh nhớ em nhiều lắm, những đêm trong giấc mơ tay nắm tay nghẹn ngào. Lòng hạnh phúc biết bao ngỡ rằng em còn đây, nụ hôn trao ngất ngây, ôi tình yêu tuyệt vời.... "

Hát đến đây thì em Thủy bất ngờ ngã đầu vào vai em, nhắm mắt thưởng thức. Em cũng không làm gì khác, bởi đang tập trung hát mà làm được cái mắm gì >"<. Nhưng mà cũng sướng lắm các bác ạ, cả hai chỉ biết giữ như vậy và thả hồn theo những giai điệu du dương mà bài hát mang lại. Phải nói là thằng cha Duy Mạnh mang lại thì đúng hơn, chưa bao giờ em thấy muốn cảm ơn chả như thế. Một bài hát đầy cảm xúc ...
- Anh hát lại cho em nghe đi.
-- Hả..ả ả. Hả ?
- Điiiii !!! Hát lại cho em nghe đi ! *** Nhão thấy sợ ~.~
-- Ò, ò chờ anh chút.

Sư bố, nghe chưa đã hay sao mà còn bắt hát lại, rõ khổ >"<. Đi hát kara có ai hát 1 bài 2 lần bao giờ đâu, nhưng mà thôi chiều em ý vậy. Không biết em ý thấy sao chứ mềnh là mềnh chán rồi đó, hát một lát không còn cảm xúc được nữa đâu, hic hic.

...............................

Nửa tiếng sau, khi mà cái họng của em đã lòi thì hai đứa kéo nhau về. Lúc này cũng đã hơn 7h30. Em lại chở em ý đi vòng vòng....
- Anh hát hay vậy mà hồi đó anh nói anh hát dở ?
-- Thì anh thấy dở thì anh nói dở chứ sao, he he
- Không biết, cái này là phải phạt, cái tội giấu.
-- Hơ, tự nhiên à.
- Tự nhiên cái gì mà tự nhiên, cho anh chết.
-- Xí, con nít, không chấp, phạt cái gì.
- Nhậu, giờ là phải đi nhậu.
-- Hả..ả.ả.ả Hả ?
- Hả cái gì mà hả. Ai đút đâu mà hả hoài.
-- Em nói thiệt hok zị ?
- Thiệt, đi nhậu đi anh, em đang muốn nhậu **** Em ý đang buồn nhiều lắm sao ?
-- Ừ thôi cũng được, nhậu ở đâu, anh ít đi nên không rành chỗ.
- Mua đồ về nhà anh đi. *** Em là em muốn hả một cái nữa lắm, nhưng mà thôi hả nhiều rồi @@
-- Về nhà anh còn thằng Hùng thì sao ?
- Rủ ảnh nhậu chung luôn. *** Hơi thất vọng, tan vỡ kế hoạch, hic
-- Ừ vậy cũng được, gần nhà anh cũng có mấy chỗ bán đồ nhậu, về đó mua luôn. .....


----------

Phần 31

Đồ nhậu đem về đó là mấy món ốc vớ vẩn do em Thủy mua, gì mà ốc xào, ốc luộc, ốc nướng zì zì đó >:<. Ăn cái đống này uống bia vào nữa chắc ói tè le quá. Khổ nổi tửu lượng của em cũng không được cao cho lắm, hic hic. Con ngoan, trò giỏi, cháu ngoan bác Hồ mà, có nhậu nhẹt gì đâu mà đòi tửu lượng cao. Nhưng mà thôi chiều ý em nó vậy.

Lúc mà tụi em mò về tới nhà thì chẳng thấy thằng Hùng đâu cả, cơ hội là đây, hơ hơ. Vì nhà không có bàn ghế nên em đành phải lôi cái bàn cốc mà thường ngày em để laptop ra để làm bàn nhậu . Hic hic, thôi kệ, hy sinh vì sự nghiệp cao cả vậy. Em với bé Thủy ngồi về 2 phía, bày bịa đồ nhậu ra và bắt đầu "Zoooooo !!". Heineken đàng hoàng nhé các bác. Em mua đấy, nhưng chỉ có 4 lon thôi, còn giữ sức đặng mà chở em ý về nữa, với lại em cũng không có ý định chuốc cho em ý say @@.
Nhìn em ý mỗi lần nốc bia vào, gương mặt nhăn nhúm, ráng nuốt từng ngụm trông rất là khổ sở. Tuy vậy mà vẫn hăng, bia mời tới đâu là chơi luôn tới đó. Đáng nể đáng nể. Lúc em còn nhỏ ba em hay nhậu nhẹt lắm các bác ạ, thế nên mấy trò lặt vặt lúc nhậu em rất là rành. Chính vì thế lúc này là lúc thích hợp nhất cho em chém gió, hế hế.
- Em có biết Heineken nó viết tắt của từ gì không ?
-- Ai mà biết, bia nước ngoài sao em biết được.
- Bậy, bậy quá, viết tắt bằng tiếng việt luôn.
-- Hả, có nữa hả, đâu nói em nghe.
Thế là em chỉ vào từng chữ một.
- Em nghe nà. Đọc xuôi là "Hôn em ít nên em khèo em nhéo" **** H-E-I-N-E-K-E-N
-- Hả ????
- Còn nữa, Đọc ngược lại "Nếu em khôn em nằm im em hưởng" *** N-E-K-E-N-I-E-H
-- Á ... Bậy bạ quá..
- Bậy đâu mà bậy, em thấy đúng y chang thấy không, ha ha
-- Xí, không nghe nữa .. uống tiếp .. hiiii *** @@
- Ò Ò, zoooo !

Uống được khoảng 1 lon thì thằng Hùng nó về các bác ạ, hơi sớm, hic hic
--- Ấy đù ... Nhậu luôn nha.
-- Anh Hùng, ngồi zô nhậu luôn.
--- Hơ hơ, ghê ghê, không dám, không dám.
-- Mới gì không dám, lâu lâu vui một bữa làm gì zữ vậy.
--- Hết bia rồi mới mời tui nhậu, kỳ cục zị.
-- Ủa hết rồi hả ? Sao ít zị ta ?
--- Zị thôi chờ anh chút đi, anh chạy ra mua.
-- Dạ cũng được, nhanh nhanh nha.
--- Rồi rồi biết rồi.

Thiệt là ... Phải nói là mời thằng Hùng nhậu là sai lầm nhất đời bé Thủy rồi đấy các bác ạ. Thằng này là thằng bợm nhậu, bia nó uống như nước, nhưng mà nguy hiểm hơn là cuộc nhậu nào mà có con gái là nó chuốc cho say mèm mới chịu. Hic hic, phen này em phải lo hậu sự cho em nó rồi.
10 phút sau thằng Hùng đã có mặt ở nhà với 4 lon bia nữa. Và cuộc nhậu tay ba bắt đầu.

--- Quen em đó giờ mà giờ anh mới biết em nhậu được đó nha.
-- Chớ sao, em mà, hihi
--- Ghê luôn, vậy thôi kiểu này không uống là không kính em rồi, anh mời em 1 lon nà. **** Bắt đầu rồi đó @@
-- Ok luôn, zoooo !

Em ý nuốt không nổi ngụm bia mà cũng ráng uống, hazzzi, thiệt là khổ quá đi.
-- Ủa sao anh Sơn hok uống ?
- À, anh uống không được, anh uống ít thôi.
-- Sao kỳ vậy, con trai phải uống nhiều chớ.
--- Oài, kệ nó đi em, nó hok uống thì dư bia anh em mình uống, tiếp nà ... **** Mèn ơi !! @@
-- Zooooo !

Uống được một lát thì bé Thủy xin đi vệ sinh. Thế là em phải làm hoa tiêu dẫn đường cho em ý. Lúc này là em ý ngà ngà rồi, đi theo em mà đi chậm rù à, mà nhà vệ sinh nằm ở tầng dưới nữa, nên em ý đi càng chậm. Em vừa đi vừa phải chờ em nó, thiệt là khổ quá đi.
Vấn đề được giải quyết xong thì em ý lại quay về làm bạn nhậu của thằng Hùng tiếp. Liên tục là những lần nâng lon bốp bốp, em là em mần cái đống ốc thôi, ngon tợ zì mà lị.
Trong chốc lát 4 lon bia tiếp theo đã hết, thằng Hùng lại lọt tọt xuống mua tiếp. Em Thủy đã say hơn, tranh thủ lúc thằng Hùng đi, em nói nhỏ.
- Sao em uống zữ vậy ?
-- Có gì đâu, zui mà anh.
- Đừng uống nữa, uống vừa thôi, em say rồi, thật đó.
-- Sao đâu mà anh, em còn uống khỏe.
- Nghe lời anh đi, thằng Hùng nó uống ghê lắm.
-- Rồi em biết rồi, anh đừng lo.
- Ừ !

Biết ! cái biết rồi của em ý là 4 lon tiếp theo nữa bay biến, thằng Hùng lại lọt tọt đi mua 4 lon nữa. Mèn ơi, em nói mà, đứa nào mà lọt vào tay thằng Hùng là chỉ có uống chết luôn. Giờ đã gần 10 giờ, em nói em ý.
- Gần 10 giờ rồi kìa, nhà trọ em đóng cửa đó.
Lúc này em ý đã say rồi, dựa đầu vào vách tường, mắt lim dim, giọng nhỏ hẳn
-- Không sao đâu anh, lát anh chở em qua nhà bạn em.
- Ừ, đừng uống nữa, em say rồi kìa.
-- Hi, say gì mà say, em còn nói chuyện với anh được không thấy ah.
- Bó tay.
-- Anh đỡ em đi vệ sinh đi, em đi hết nổi rồi.

Thế là em phải khoát vai đưa em nó xuống nhà dưới. Nhưng mà phải công nhận, em nó say tuy là có hơi bù xù một tí, nhưng mà gương mặt hồng hào trông dễ thương hẵn. Nó có cái nét dễ thương riêng lúc say. Hơn nữa cái mùi hương của em ý cứ bay thoang thoảng khắp cái mũi em. Hic, cái mùi này em ghiền đó giờ rồi mà, không chịu được em hôn vào tóc em ý một cái. Em ý cũng im ru chẳng phản ứng gì cả, hic, buồn tình, chắc là say quá nên quên hết cảm giác rồi.
Lúc này em cũng đang buồn lắm rồi, em ý giải quyết xong em cũng zọt vào giải quyết để em ý đợi ở ngoài, hic từ đầu buổi tới giờ em có đi lần nào đâu. Khi em bước ra thì thấy em ý đang ngồi chỗ chân cầu thang, đầu dựa vào cái lan can và nhắm mắt.

Em ý đang lim dim, em đứng trước mặt hồi nào mà cũng chẳng biết, em đang làm gì mà cũng chẳng hay. Em đang ngồi nhìn em ý các bác ạ, chủ yếu là đôi môi, đôi môi mỏng, nhỏ, và bóng trông mà muốn cắn chết đi được. Cái mùi hương của em ý càng làm em bị lôi cuốn hơn nữa. Thế là mặt em cứ tiến sát tới mặt em ý, sát dần, sát dần.
Em sẽ hôn em ý một cái ....


----------

Phần 32

Kế hoạch đã được vạch ra trong vài giây ngắn ngũi. Xinh thế này không hôn là có lỗi với lương tâm. Nhưng mà tiếc là mới vừa duyệt xong kế hoạch thì em nó mở mắt mịa nó. Móa ....
-- Anh làm gì vậy ?
- Hả ? Thấy em dễ thương quá nên ... hi
-- Nên gì ?
- Hok có gì, nên anh nhìn vậy thôi.
-- Anh đỡ em lên đi.
- Ừ, nhưng mà em đừng có uống nữa.

Em ý cười, không nói gì cả. Thằng Hùng về mang theo 4 lon 333.
--- Nó hết Ken rồi, còn 333 thôi, uống đỡ đi.
- Má uống cái này đau đầu chết.
--- Không sao đâu, uống mấy lon à mà, con Thủy say rồi hả *** nó nói nhỏ, trong khi nó cũng say >"<
- Ò, nhờ mày hết đó.
--- Cơ hội tốt cho mày đó, quá đẹp *** Hóa ra từ đầu thằng này có ý đồ >"<
- Đẹp con mắt mày, tao hok có ý đồ.
--- Ò để rầu mày coi, mày không làm gì nó là xe tung tao chết *** Thằng này nó say hèo rồi >"<
- Rồi rồi, mệt quá.

Em Thủy lại mở mắt ra và cả đám lại uống tiếp. Bó tay với 2 đứa này.
Buổi nhậu kết thúc, 12 giờ hơn, cũng may bữa nay bà chủ không có nhà, chứ không thì thí bà >"<. Tổng cộng đã tiêu tốn 16 lon bia. Em 4 lon, bé Thủy 4 lon, còn bao nhiêu là thằng Hùng. Kết cục, em hơi ngà ngà, bé Thủy say, còn thằng Hùng thì nằm 1 đống. Thằng này chuyên gia vậy, chuốt rượu con gái mà người ta uống 1 nó uống tới 2. Thường đúng là con gái nó chuốt thì say thiệt, nhưng mà nó cũng nằm 1 đống theo. Không biết còn mần ăn được cái gì không biết nữa >"<.

Em dìu bé Thủy xuống và dắt xe chở em ý về. Trời đêm sương xuống khá lạnh, em ý say như vầy không chở về cho lẹ mắc công trúng gió thì mệt nữa.
- Nhà bạn em ở đâu ?
-- Anh .. chạy .. qua đường Cao Thắng đi.
- Rồi đi đâu nữa ?
-- Anh tới .. chỗ .. trường Công An.
- Hả ? *** Bà mịa, Trên đường Cao Thắng này làm gì có cái trường Công An nào @@
- Là chỗ nào anh đâu có biết.
-- Anh chờ em chút, em hỏi bạn em.

Thế là em dừng xe lại cho em ý gọi điện thoại.
-- Thương hả ? Mày ... ngủ chưa ?
-- Không.. tao không sao ... tao đang qua chỗ mày nè ... nhà mày nằm chỗ nào tao quên rồi.
-- Ò, ... ò... zị nha.

-- Anh chạy thẳng đi anh.
- Ừ, rồi sao nữa.
-- Anh gặp cái cây.. rồi anh quẹo trái.
Móa, chỉ đường cái đếch gì lạ vậy nè @@.
- Cái gì mà kỳ cục vậy, chỉ vậy sao anh đi.
-- Ủa ... em quên rồi ... để em gọi lại.

-- Thương hả ? .... Nhà mày chỗ nào ....?
-- Mày ra đón tao đi ! .. Tao không biết đường.
-- Sắp đóng cửa rồi hả ? ... Mày ráng chờ tao chút đi, Mày chỉ lại cho tao đi.
-- Ò... Ò.. rồi.

- Rồi giờ sao ?
-- Anh cứ chạy thẳng đi, chừng nào em kêu quẹo rồi quẹo.
- Ừ !

Zị mà em chạy cả 5 phút chẳng thấy ai kêu quẹo @@.
- Ủa quẹo chưa vậy ?
-- Anh tới cái hẻm mà tối tối, anh quẹo trái.
Dis cụ, @@. Kiều này thì bó tay rồi, chợt em lại nghĩ tới lời thằng Hùng, băn khoăn đôi chút. Và cuối cùng em nói.

- Hay anh chở em vô nhà nghỉ cho em nghỉ nhé ?

Em ấy im lặng, không nói gì cả.
Em hỏi lại.
- Sao ? Giờ sao ?
-- Cũng được, anh coi có chỗ nào gần thì vô.
- Ừ !!

Vậy là em chở em ý đi, trong lòng vừa vui, lại vừa có chút không vui.
-- Thương hả ? ... Thôi mày khỏi chờ tao nha.
-- Không ... Không sao, mày đừng lo
-- ừ, tao biết rồi ... thôi nha.
Và rồi cũng chính bé Thủy chỉ cho em cái nhà nghỉ @@.
-- Anh Sơn, chỗ này nè, vô đây đi.
- Ừ, anh biết rồi.

Vậy là 2 đứa dắt xe vào, đặt phòng qua đêm, và leo thẳng lên lầu. Vừa vào phòng, em ý đã chạy tới cái gi.ường, nằm bất động. Em khóa cửa kỹ càng, móc đồ đạc lên, và ngồi nhìn em ý.
-- Anh Sơn ... sao.. .anh.. .chưa... ngủ ? *** Em ý nói mà mắt cứ mở lờ đờ.
- Em ngủ đi, chừng nào em ngủ thì anh ngủ.
-- Hôiiii ... như zị....mệt...lắm.. Anh ngủ.... điiiiii.
- Rồi, rồi, anh biết rồi, em ngủ đi *** Em chồm tới, vuốt tóc cho em ý.
Rồi một phút im lặng trôi qua ...
-- Anh ..... Sơn .....
- Sao em ?
-- Em yêu ..... anh nhiều lắm á.
Bất ngờ, quá bất ngờ các bác ạ. Một cảm giác xuyến xao vô cùng.
-- Anh .... có yêu em .... không ?

Em im lặng, em không biết trả lời em ý như thế nào, bởi vì người em yêu không phải là Thủy.
Và rồi em ý cười.
-- Em .... biết .... ồi ....
- Em biết gì ?
-- Bữa.... hôm.... đó, vừa ....mới.... thấy chị Vân ..... Anh đã buông tay.... em .... ra. Là .... em biết ồi.
Em im lặng, không nói gì cả. Nước mắt của Thủy đã rơi.
-- Em .... buồn lắm .... hức.... Em muốn .... hận một ai đó .... Nhưng không được, em không .... thể .... hận chị Vân .... hức, càng không thể .... hận .... anh. Nhưng.... không .... lẽ em hận em, hức ..... Em không có lỗi ..... Em đã thích anh từ..... cách đây 1 năm rồi mà ...
Nước mắt của em ý lại rơi nhiều hơn.
-- Em không thua.... gì .... chị Vân cả, hức .... em không sợ .... không đẹp bằng chị Vân .... không sợ .... không học giỏi .... hức.. bằng chị Vân .. không sợ .... yêu anh không bằng .... chị Vân..... Nhưng em chỉ hận ..... Tại sao chị Vân .... lại gặp anh ..... trước em .... Tại sao ..... hư .hư. hư..

Em ấy đã òa khóc, khóc như một đứa bé vậy. Nước mắt của em ấy càng làm cho lòng của thằng con trai này đau đớn. Người ta nói, nước mắt con gái có thể làm tan chảy mọi thứ mà, dù có cứng đến đâu cũng phải mềm ra mà thôi. Đúng, Vân không đẹp bằng Thủy, chưa chắc gì đã giỏi hơn Thủy, và có thể không yêu mình bằng Thủy. Nhưng anh đã gặp Vân cách đây 5 năm rồi Thủy à, không đơn giản là 1 năm như em đâu .....

Tiếng khóc em ấy nhỏ dần, nhỏ dần và tắt hẳn. Chỉ lấu lâu nghe một tiếng nấc mà thôi. Chắc em ấy đã ngủ vì mệt.

Bây giờ em phải tả cảm xúc thực cho các bác nghe đây các bác ạ. Dẹp cái văn phong lãng mạng qua một bên đi. Em tả cho các bác nghe bằng giọng điệu một thằng con trai đây. Từ nãy đến giờ mềnh là mềnh cố gắng lắm rùi. Trong phòng kín mít này chỉ có 2 đứa. Một cô bé với thân hình nóng bỏng vô cùng đang nằm kia, và hơn nữa, em ý đang say và còn yêu mình tha thiết nữa. Còn em, một chàng trai mới lớn và tràn đầy nhựa sống @@. Em nói thật cho các bác nghe chứ đúng là nước mắt em ý làm mềm lòng em thật, nhưng mà cái gì mềm thì nó mềm chứ cái gì cứng thì nó vẫn cứng @@. Thế là ....
Mặc dù trong lòng còn bao nhiêu mâu thuẫn đang xô đẩy với nhau dữ dội, nếu em không giữ mình, em sẽ có lỗi với rất nhiều người, nhất là với ai kia ở 1 phương trời đang chìm trong giấc ngủ. Em không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng trước vẻ đẹp của bé Thủy, đôi môi mỏng và tràn đầy sức sống, em đã không thể giữ mình lại ... Và em đã đặt lên đôi môi Thủy một nụ hôn say đắm ....
- "Thôi kệ, tới đâu thì tới vậy...."


----------

Phần cuối : Em sẽ đợi ...

Đôi môi em ý thật mềm, thật mịn. Nhưng em hôn em ý mà em ý không có phản ứng gì cả. hic hic, buồn 15 phút. Nhưng không vì thế mà em ý giảm đi sức cuốn hút. Nhìn em ý chuẩn không chê vào đâu được, đã vậy còn mùi hương dịu dàng nhẹ nhàng bay thoang thoảng nữa. Nó hút hồn người ta đến điên dại .....

"Tôi biết tôi đang làm điều sai trái, phải chi tôi chưa từng có người yêu, tôi sẽ tiến tới không hề suy nghĩ. Nhưng sự thật không phải như vậy, tôi đang yêu người khác cơ mà, tại sao tôi lại làm điều này ?"
Đấy, em suy nghĩ hay thế đấy các bác ạ. Nhưng tiếc là cái hồn em nó nằm chỗ khác nhưng mà các xác em nó nằm tại đây. Bó tay thôi, ước gì bây giờ có ai có thể ngăn em lại.
Và rồi, chuông điện thoại em vang lên.
- "Anh ngủ chưa ? Tự nhiên em không ngủ được, thấy bất an sao đó. Anh có bị sao không ?"

Hic, có bao giờ các bác tin về sự nhạy cảm của con gái chưa ? Em thì em tin đó, mấy lần rồi, mỗi lần em đi với đứa nào mà hơi có ý đồ 1 tí là Vân lại nhắn tin cho em. Và lần này cũng vậy, đúng lúc thật, Vân đã lồi hồn em về.
- "Anh đang ngủ, em làm anh tỉnh rồi nà. Anh ngủ tiếp nha, chúc em ngủ ngon".

Có lẽ em nên dừng tại đây các bác ạ. Dù thế nào đi nữa thì nếu em tiến tới, thì sau đêm nay 3 người sẽ nhìn mặt nhau thế nào ? (ấy là chưa kể một số hậu quả có thể phát sinh khác >"<). Thủy yêu em, tình cảm em ý dành cho em, em trân trọng. Nhưng em đã, đang, và sẽ yêu Vân, hiện tại tình cảm của em dành cho Vân không có chút sứt mẻ. Em không thể đón nhận tình cảm của Thủy được (Phải nói là nếu em chưa có người yêu, hoặc Thủy không yêu em, thì chắc đêm nay là xong rồi đó >"<)

Em kéo tấm chăn lên đắp cho bé Thủy. Lôi cái gối xuống nền nhà. Ngủ. Đêm nay thật dài ..............

...............................
- Anh Sơn, dậy... dậy
-- Hả ...... ??
- Dậy, dậy chở em về ...
-- Dậy cái Éo, mẹ mới có 5 giờ à.
- Á .. Anh nói cái gì á ... ** Em ý nhéo em 1 cái đau điếng @@.
-- Á ... Cái gì vậy ? ... Ủa ... Thủy.
- Anh ngủ gì mà ngủ dữ vậy ... còn nói bậy bạ nữa chớ.
-- Ò ... đau đầu quá ... anh tưởng đang ở nhà ... so zi
- Dậy rửa mặt đi, chở em về.
-- Ừ, chờ anh chút.

Vậy là em vào phòng vệ sinh, lôi cái bót đánh răng của nhà nghỉ ra đánh. Vậy là đã sáng rồi đó hả ... nhanh thật ... tiếc thật ....
- Sao anh lại ngủ dưới đất, sao không lên gi.ường mà ngủ ?
-- Em ...ằm ..ồi.. ao ..êu ..anh .ằm ... (em nằm rồi sao kêu anh nằm ** em đang đánh răng các bác ạ =.=)
- Thì nằm 1 bên cũng được.
-- Anh mà nằm một bên là giờ chết em rồi, he he.
- Hả ?
-- Hả gì mà hả. Ủa mà sao em tỉnh rụi vậy ? Anh tưởng sáng ra là em phải làm rầm rầm luôn á chớ.
- Là sao ? Rầm rầm gì ?
-- Thì cái zụ zô đây nè, hồi tối em say mà, tưởng đâu em dậy nói anh dụ em, he he.
- Có đâu, thì hồi tối anh hỏi em mà.
-- Ồ, nhớ luôn, ghê ta, mà sao nhớ hay vây.
- Ai biết, em nhớ mà, lúc đó anh đang chở em qua nhà con Thương **** (Nhớ zị mà ko nhớ đường vô nhà, xạo ke >"<)
-- Ò, cùng may là hồi tối mình chưa làm gì.
- Á ... Lúc em ngủ em hok biết ...
-- Hô hô, hên xui đê.
- Anh có làm gì bậy bạ hok ? *** Em ý nhăn mặt và đỏ mặt ...
-- Hê hê, giỡn chớ em ngủ anh cũng ngủ, có biết gì đâu. Hok biết em có làm gì anh không nữa ?
- Em đánh anh chết bây giờ.
........

Và rồi em dắt xe ra, đưa em ý về. Trời buổi sáng tầm 5h30, xe ít, ánh sáng mờ mờ, khí trời se se lạnh, bên đường những quán ăn cũng đang lên bếp. Hóa ra trời buổi sáng cũng lãng mạn phết đấy các bác ạ.
- Anh đang đi đâu vậy ?
-- Thì đưa em zề nhà chứ đi đâu.
- Em đâu có ở chỗ cũ nữa đâu, em chuyển nhà rồi.
-- Hả ? Ủa zị hả, sao giờ mới nói anh.
- Có gì đâu mà nói.
-- Vậy giờ em ở đâu ?
- Không nói cho anh biết đâu.
-- Ặc, sao zị, rồi sao anh chở em về.
- Lát anh chở em tới Bến Thành em bắt xe bus, giờ đi vòng vòng nói chuyện chơi đi anh.
-- Sao zị ? Giận anh cái gì hả ?
- Không, giận gì đâu.
-- Zị sao không cho anh biết nhà ? Cũng không cho anh chở về ?
- Tại vì em không muốn cho anh biết, chứ không phải là giận anh.
-- Nếu vậy phải có lý do chứ ?
.......

Em ý im lặng .. Và rồi em ý luồng tay về phía trước, ôm em lại, ngã đầu vào vai. Trời buổi sáng lạnh, cái ôm này mới ấm áp làm sao.
- Tối qua là buổi đi chơi cuối cùng nha anh.
-- Tại sao ?
- Học kỳ sau em trường em chuyển cơ sở. Sẵn tiện đợt này em chuyển nhà luôn. Vừa cho gần trường, vừa không gặp anh nữa. Anh đã có người yêu rồi, em không dám làm người thứ 3. Nhưng còn giữ liên lạc với anh thì em không chịu được, cứ cầm điện thoại lên là muốn nhắn tin cho anh. Nên thôi coi như em mất số của anh vậy. Em đổi số điện thoại luôn.
-- Em làm vậy là em chỉ nghĩ cho em rồi.
- Em không biết. Nhưng thà như vậy em thấy thoải mái hơn.
-- Vậy nếu như anh muốn gặp lại em thì sao ?
- Hi, mặc dù kỳ cục, nhưng mà em mong có ngày anh với chị Vân cải nhau, mong là lúc đó anh nhớ tới em. Nếu thực sự có lúc đó, em biết là anh sẽ có cách tìm được em. Em có biến mất đâu mà sợ.
.... Em im lặng .. không biết nói gì ...
Em ý lại nói, nói bằng một cái giọng vừa buồn lại vừa tếu tếu.
- Dù Sơn đi đâu cũng sẽ có Vân bên cạnh mà, Thủy chỉ mãi bám theo chân Sơn thôi, mà không phải lúc nào cũng bám được nữa, hiiiii.
-- Biết đâu có một ngày có lũ thì sao. Lúc đó một mình Thủy độc chiếm Sơn rồi còn gì ?
- Hiiii, thì em đang mong ngày đó nà.
Cuộc hội thoại nhờ thế mà trở nên vui lại, không còn không khí ảm đạm và những giọng nói buồn nữa .
- À mà em mới phát hiện bí mật động trời.
-- Bí mật gì ?
- Anh Sơn bị gay, ha ha
-- Hả ????
- Hồi sáng em dậy em kiểm tra rồi. Vẫn còn nguyên xi. Chỉ có anh bị gay nên mới còn nguyên xi, ha ha
-- Hơ, giờ có muốn zô nhà nghỉ lại kiểm tra không ?
- Đừng có mơ, lêu lêu ...
....................

Vậy đó, cái cách nói chuyện của em ý vẫn như thế. Lần đầu tiên em ý xuất hiện, em ý đã nói chuyện kiểu như vậy, giờ em ý ra đi, cách nói chuyện vẫn không thay đổi. Em ý xuất hiện một cách bí mật, và giờ em ý ra đi cũng bí mật. Giống như là một vạch ngang trên đường đời mà tôi bước. Biết bao giờ nó mới gặp lại ?
Em đưa em ý đến chợ bến Thành, nơi mà có bao nhiêu tuyến xe bus đi qua. Biết em ý sẽ đi tuyến nào ? Em ý không cho em đứng đợi cùng. Nằng nặc đuổi em về. Đúng là nói là nói vậy thôi, chứ giờ mà em lén đi theo chiếc xe bus thì cũng lần ra nhà em nó thôi, đâu có việc gì khó. Nhưng thôi em ý đã muốn vậy thì mình nghe theo vậy.
Đêm hôm qua là lần đi chơi cuối cùng, nước mắt của em ý đã rơi. Sáng nay là lần gặp nhau cuối cùng ... nhưng nước mắt em ý không rơi. Em vẫn cười, mặc cho khuôn mặt có hơi mếu máo, nhưng em vẫn cười, cười để đuổi em về....
- Anh về đi ....
-- Biết chừng nào mới gặp lại ?
- Em sẽ đợi ........
 
buồn như trái chuối ấy ... mà kể ra nhỏ này cũng yeu đúng thằng ha ... nếu trên đời có thằng vậy thiệt thì " em sẽ đợi ...":KSV@02:
 
buồn như trái chuối ấy ... mà kể ra nhỏ này cũng yeu đúng thằng ha ... nếu trên đời có thằng vậy thiệt thì " em sẽ đợi ...":KSV@02:

Anh nè hihi,dám đợi hok nhóc
Ak mà bên kia có post truyện giống như ''em sẽ đợi" ý nhưng zui hơn,rãnh qua ủng hộ nhe
 
×
Quay lại
Top Bottom