- Tham gia
- 18/4/2013
- Bài viết
- 12.616
Tình cảm quyến luyến của chú chó ở Trường Sa qua bài thơ của một chiến sĩ khiến bao người không cầm được nước mắt.
Giữa sóng gió bao la, người chiến sĩ Trường Sa đứng sừng sững, mặc kệ bao khó khăn vẫn nắm chắc tay súng. Nhưng ở nơi đảo xa ấy, các anh không chiến đấu một mình, mà còn có những người đồng đội, và cả những người bạn bốn chân trung thành, tình nghĩa…
Tình bạn giữa người và chó luôn là những câu chuyện đẹp đến nao lòng. Và khi thứ tình bạn không vụ lợi, không dùng chung một hệ ngôn ngữ nhưng vẫn hiểu nhau, được đặt trong hoàn cảnh khó khăn nơi đầu sóng ngọn gió, giữa muôn trùng hiểm nguy để bảo vệ toàn vẹn non sông, thì nó đã trở thành một thứ gì đó thật thiêng liêng – như tình bạn của những anh lính hải đảo và những chú chó vậy.
Đó chính là lí do bài thơ “Bơi vào đi” của anh Hoàng Hải Lý (trường Sĩ quan không quân Nha Trang, Khánh Hòa) – một bài thơ lấy cảm hứng từ ánh mắt đau đáu nhìn theo con người dần rời xa, đã làm biết bao người không khỏi rưng rưng trước tình cảm mộc mạc ấy.
Bơi vào đi, Vàng ơi... (Ảnh: Lê Bá Dương)
“Bơi vào đi, Vàng ơi, tao về đây
Đừng ra xa, th.ân thể mày bé lắm
Sóng thì to, nước biển kia rất mặn
Mày cứ bơi ra, tao sao thể cầm lòng...
Bơi vào đi, Vàng ơi, có nghe không
Mày quyến luyến làm lòng tao gợn sóng
Đại dương mênh mông, th.ân thể mày bé bỏng
Cứ ngước về tàu, sao tao thể cách xa...
Bơi vào đi, Vàng ơi, quay lại nhà
Tao phải về thôi bởi đã xong nghĩa vụ
Và tao biết đêm qua mày mất ngủ
Cứ liếm tay tao, sợ trốn mày về.
Đừng vậy nữa mà, Vàng ơi, tao thương quá
Thương những đêm tao và mày đứng gác
Gió bão từng cơn mày vẫn không sai khác
Phủ phục canh me bọn cướp biển chực chờ.
Về đi mày, đừng bơi nữa, tao nhờ
Tao xin lỗi, bởi đã xong nghĩa vụ
Và tao biết chừng ấy vẫn chưa đủ
Nhưng phải vào bờ, anh em khác ra thay.
Về đi mày,
đừng bơi nữa,
mắt cay...”
Được biết, người chụp bức ảnh cảm động này này là cựu chiến binh Lê Bá Dương và đến khi bắt gặp hình ảnh này, anh Hoàng Hải Lý như thực sự được truyền cảm hứng, liền sáng tác ngay những vần thơ này gửi đến bạn bè trên Facebook. Sự kết hợp hài hòa giữa thơ và hình ảnh đã tôn vinh một thứ tình cảm đẹp đẽ của những người bạn bốn chân trung thành với con người bao đời nay.
Canh giữ biển trời Việt Nam không còn là nhiệm vụ của con người nữa, mà thuộc về bất kì sinh vật nào lớn lên từ đất mẹ Việt Nam. Ánh mắt tha thiết ấy, bốn cái chân nhỏ nhắn bơi vội vã để chạy theo tàu của anh chiến sĩ hoàn thành nhiệm vụ ấy, và cả một thứ tình cảm không thể nói thành lời… tình cảm trong cái hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm thật quý giá, thật đáng trân trọng biết bao...
Vàng ơi, đừng bơi theo nữa, bởi nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc thì không bao giờ là ngưng nghỉ, dù là thời chiến hay thời bình.
Vàng ơi, đừng bơi theo nữa, thứ tình cảm không lời của chú sẽ theo các chiến sĩ mãi mãi, dẫu họ ở bất kì chân trời hay góc bể nào.
Vàng ơi, nghe không, đừng bơi theo nữa...
Giữa sóng gió bao la, người chiến sĩ Trường Sa đứng sừng sững, mặc kệ bao khó khăn vẫn nắm chắc tay súng. Nhưng ở nơi đảo xa ấy, các anh không chiến đấu một mình, mà còn có những người đồng đội, và cả những người bạn bốn chân trung thành, tình nghĩa…
Tình bạn giữa người và chó luôn là những câu chuyện đẹp đến nao lòng. Và khi thứ tình bạn không vụ lợi, không dùng chung một hệ ngôn ngữ nhưng vẫn hiểu nhau, được đặt trong hoàn cảnh khó khăn nơi đầu sóng ngọn gió, giữa muôn trùng hiểm nguy để bảo vệ toàn vẹn non sông, thì nó đã trở thành một thứ gì đó thật thiêng liêng – như tình bạn của những anh lính hải đảo và những chú chó vậy.
Đó chính là lí do bài thơ “Bơi vào đi” của anh Hoàng Hải Lý (trường Sĩ quan không quân Nha Trang, Khánh Hòa) – một bài thơ lấy cảm hứng từ ánh mắt đau đáu nhìn theo con người dần rời xa, đã làm biết bao người không khỏi rưng rưng trước tình cảm mộc mạc ấy.
Bơi vào đi, Vàng ơi... (Ảnh: Lê Bá Dương)
“Bơi vào đi, Vàng ơi, tao về đây
Đừng ra xa, th.ân thể mày bé lắm
Sóng thì to, nước biển kia rất mặn
Mày cứ bơi ra, tao sao thể cầm lòng...
Bơi vào đi, Vàng ơi, có nghe không
Mày quyến luyến làm lòng tao gợn sóng
Đại dương mênh mông, th.ân thể mày bé bỏng
Cứ ngước về tàu, sao tao thể cách xa...
Bơi vào đi, Vàng ơi, quay lại nhà
Tao phải về thôi bởi đã xong nghĩa vụ
Và tao biết đêm qua mày mất ngủ
Cứ liếm tay tao, sợ trốn mày về.
Đừng vậy nữa mà, Vàng ơi, tao thương quá
Thương những đêm tao và mày đứng gác
Gió bão từng cơn mày vẫn không sai khác
Phủ phục canh me bọn cướp biển chực chờ.
Về đi mày, đừng bơi nữa, tao nhờ
Tao xin lỗi, bởi đã xong nghĩa vụ
Và tao biết chừng ấy vẫn chưa đủ
Nhưng phải vào bờ, anh em khác ra thay.
Về đi mày,
đừng bơi nữa,
mắt cay...”
Được biết, người chụp bức ảnh cảm động này này là cựu chiến binh Lê Bá Dương và đến khi bắt gặp hình ảnh này, anh Hoàng Hải Lý như thực sự được truyền cảm hứng, liền sáng tác ngay những vần thơ này gửi đến bạn bè trên Facebook. Sự kết hợp hài hòa giữa thơ và hình ảnh đã tôn vinh một thứ tình cảm đẹp đẽ của những người bạn bốn chân trung thành với con người bao đời nay.
Canh giữ biển trời Việt Nam không còn là nhiệm vụ của con người nữa, mà thuộc về bất kì sinh vật nào lớn lên từ đất mẹ Việt Nam. Ánh mắt tha thiết ấy, bốn cái chân nhỏ nhắn bơi vội vã để chạy theo tàu của anh chiến sĩ hoàn thành nhiệm vụ ấy, và cả một thứ tình cảm không thể nói thành lời… tình cảm trong cái hoàn cảnh khó khăn, nguy hiểm thật quý giá, thật đáng trân trọng biết bao...
Vàng ơi, đừng bơi theo nữa, bởi nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc thì không bao giờ là ngưng nghỉ, dù là thời chiến hay thời bình.
Vàng ơi, đừng bơi theo nữa, thứ tình cảm không lời của chú sẽ theo các chiến sĩ mãi mãi, dẫu họ ở bất kì chân trời hay góc bể nào.
Vàng ơi, nghe không, đừng bơi theo nữa...
Theo thegioitre.vn