- Tham gia
- 12/12/2011
- Bài viết
- 148
*Fic’s name: Đợi em nơi cuối con đường
* Nguồn : https://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-tre/doi-em-noi-cuoi-con-duong-sumiya-rinka/t1003310.html .
* Author: Sumiya Rinka - sama
* Category: Tình cảm hài hước
* Rating: ai muốn cứ coi thử, ko có s.ex đâu, he he
* Status: on going
* Warning: Thôi ko cần nhá! (^_^)
* Casting: Chưa nghĩ hết nhân vật, nên đọc sẽ biết, ko viết đk ko ?
Đó là một buổi sáng mùa thu, trời trong gió nhẹ sớm mai hồng. Sau một cơn ác mộng dài thật dài, tôi tỉnh dậy, bò quanh cái ổ chuột căn cứ địa, vớ cái đồng hồ và hét lên:
- AAAAAAAAA!!!!! Mình bị muộn!!!
Lao như bay xuống cầu thang, may phước không ngã dập mặt, tôi, bộ dạng xộc xệch, dùng miệng cắp bánh mì, nhìn mami bằng ánh mắt dung tục oán thán. Mami, con người tàn nhẫn luôn dậy từ lúc 5h sáng để đi bộ giảm cân những không bao giờ gọi con gái, vừa nguấy hỗn hợp dưa chuột + tạp phí lù để đắp mặt một cách tàn bạo, vừa lạnh lùng nhận xét:
- Con gái à, mẹ biết con với heo chả khác là bao, nhưng sáng dậy đừng có hét như lợn bị chọc tiết vậy, mất mĩ quan thành phố lắm, làm thằng nhóc nhà bên sợ quá chạy mất rồi kìa .
“Mẹ biết gì chứ, con đang muộn đây” Tôi vơ tất tần tật trên bàn, mặc xác mami vô tâm, lao bằng tốc độ bàn thờ đến trường.
Tự bạch tập 1: Trần Lê Huyền Trâm, 16 tuổi, hiện đang theo học lớp 10A1 trường THPT Nguyễn Bá Ngọc, hơi xinh đẹp, hơi thông minh, nhận thức tốt nhưng nhân cách hoàn toàn có vấn đề .
Tụ bạch tập 2: Hỏi lắm quá, sắp bị muộn lần thứ 25 kể từ ngày đầu tiên đi học rồi đây này !
Cổng trường mở ra, siêu anh hùng Tia Chớp có lẽ cũng chả nhanh được đến thế. Chị sao đỏ, có thâm niên đứng cổng lâu năm, nghe tiếng bước chân dồn dập, chẳng thèm nhìn lên đã thẳng tay múa bút:
- Lớp 10A1: Trâm đi học muộn “Lên phòng giám thị viết bản kiểm điểm, cô em lập kỉ lục rồi đấy”
“Chị ơi, thôi thương tình tha em, hu hu” Tôi nước mắt cá sấu, lệ chảy xoay vòng, nghĩ đến lão giám thị mái bổ luống mà mặt mày không khỏi xây xẩm. Sau đó bắt đầu rùng mình, da gà rơi khắp nơi khi nghĩ đến…
“Lại đi học muộn hả cưng?” Đây, chính là thằng cha này, đại boss của các boss, hội trưởng hội học sinh Ông Đại Vương. Xin đừng hiểu lầm, hắn không đủ trình để được toàn thể học sinh gọi là Đại Vương, còn tôi cũng chả kính trọng hay trìu mến gì mà gọi hắn như thế, chỉ tại tên khai sinh của hắn là như vậy mà thôi. Truyền thuyết kể rằng, khi mama tên khốn này đang bụng mang dạ chửa, định đặt tên hắn là Ông Cao Thắng. Đêm, tổ tiên về báo mộng, cái tên này về sau sẽ có tên tuổi lớn, mình trùng mình không phất lên được, nên quyết định đặt tên hắn là Ông Đại Vương. Nhờ đó, hắn như cá gặp nước, ngày càng tăng cấp boss, ngày càng nổi, ngày càng có nhiều fan hâm mộ
Ờm, dĩ nhiên là ở khía cạnh mấy con ngu mà thôi .
“Tên nhóc là gì?” Tên này bị tâm thần phân liệt 100000%, lần nào tôi lên đây hắn cũng hỏi vậy. Mà 25 lần! Kể cả khi sự hiện diện của tôi mờ nhạt đến đâu, thì hắn cũng phải nhớ dùm đi chứ. Mặt nhăn như khỉ ăn ớt, tôi ghì bút chữ A trên tấm giấy trắng tinh, nghiến răng: “TRẦN - LÊ - HUYỀN - TRÂM, nhớ hộ cái .”
“Ok, ok, sẽ nhớ mà, sao cưng nóng nảy quá vậy?”
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, a, có người đến đón tôi về rồi .
Cốc cốc cốc!
Đại boss chắc vẫn còn thích chơi nhắm mắt trốn tìm, cứ cười cười không đáp. Hắn mà im lặng thêm tí nữa, thể nào kẻ ngoài kia cũng đạp cửa cho mà xem.
“Mời vào” Đại boss nói, quên cả việc đây là phòng của lão bổ luống .
Cánh cửa bật mở, boss dưới quyền bước vào .
“Em chào anh” Boss dưới quyền, lớp trưởng lớp tôi lạnh lùng nói, liếc nhìn tôi đang ngồi ấn bút trên bàn “Em tới xin cho bạn Trâm về lớp ạ .”
“Ờ ờ, chán thiệt, anh với con bé vẫn chưa nói chuyện xong” Đại boss là chúa thích gây hiểu lầm, khiến lớp trưởng máu nóng dồn lên “Về đi cưng, BF đang chờ đấy .”
Cứ cho là hắn đang ám chỉ Best friend, nhưng 100% các bạn ở đây đều hiểu nhầm. Tôi luống cuống đứng dậy, kéo tay lớp trưởng mắt xẹt lửa điện, thì thầm nói: “Nhanh hộ cái, muộn bây giờ .”
Lớp trưởng kéo tôi khỏi vùng nguy hiểm, lườm một cái, nói một câu gợi tính tội lỗi cao:
- Trâm, cậu lại đến muộn.
Xin giới thiệu, lớp trưởng, bạn nối khố của tôi, Điêu dân. Thực ra tên cậu ấy là Dương, Nguyễn Minh Dương, nhưng bố cậu ta tên là Quá, ghép lại là Dương Quá. Tuy nhiên, nói thế gây đụng chạm, mà gọi là Thần điêu đại hiệp nên dần dần gọi tắt là Điêu dân. Nhìn mặt cậu ta giận điên, tôi cũng xoa xoa vỗ vỗ :
- Hạ hoả, hạ hoả ...
“Hạ hoả cái gì? Tớ đã bảo là để tớ gọi cho mà. Sao cậu cứ không đồng ý ?” Điêu dân thét ra lửa, đúng là cái đồ trẻ con lên 5. Đằng nào thì cậu ta cũng chả có khả năng gọi tôi, chỉ giỏi hứa quậy thôi. Tôi túm lấy tay cậu ta, chạy như bay :
- Thôi mà, sắp vào học rồi, nhanh lên .
Đó là một ngày thu đầy nắng
Đó là lúc mọi thứ bắt đầu ...
* Nguồn : https://forum.zing.vn/dien-dan-gioi-tre/doi-em-noi-cuoi-con-duong-sumiya-rinka/t1003310.html .
* Author: Sumiya Rinka - sama
* Category: Tình cảm hài hước
* Rating: ai muốn cứ coi thử, ko có s.ex đâu, he he
* Status: on going
* Warning: Thôi ko cần nhá! (^_^)
* Casting: Chưa nghĩ hết nhân vật, nên đọc sẽ biết, ko viết đk ko ?
Đợi em nơi cuối con đường
~~~~~~~~~~~
Chap 0: Tường thuật trực tiếp
Đó là một buổi sáng mùa thu, trời trong gió nhẹ sớm mai hồng. Sau một cơn ác mộng dài thật dài, tôi tỉnh dậy, bò quanh cái ổ chuột căn cứ địa, vớ cái đồng hồ và hét lên:
- AAAAAAAAA!!!!! Mình bị muộn!!!
Lao như bay xuống cầu thang, may phước không ngã dập mặt, tôi, bộ dạng xộc xệch, dùng miệng cắp bánh mì, nhìn mami bằng ánh mắt dung tục oán thán. Mami, con người tàn nhẫn luôn dậy từ lúc 5h sáng để đi bộ giảm cân những không bao giờ gọi con gái, vừa nguấy hỗn hợp dưa chuột + tạp phí lù để đắp mặt một cách tàn bạo, vừa lạnh lùng nhận xét:
- Con gái à, mẹ biết con với heo chả khác là bao, nhưng sáng dậy đừng có hét như lợn bị chọc tiết vậy, mất mĩ quan thành phố lắm, làm thằng nhóc nhà bên sợ quá chạy mất rồi kìa .
“Mẹ biết gì chứ, con đang muộn đây” Tôi vơ tất tần tật trên bàn, mặc xác mami vô tâm, lao bằng tốc độ bàn thờ đến trường.
Tự bạch tập 1: Trần Lê Huyền Trâm, 16 tuổi, hiện đang theo học lớp 10A1 trường THPT Nguyễn Bá Ngọc, hơi xinh đẹp, hơi thông minh, nhận thức tốt nhưng nhân cách hoàn toàn có vấn đề .
Tụ bạch tập 2: Hỏi lắm quá, sắp bị muộn lần thứ 25 kể từ ngày đầu tiên đi học rồi đây này !
Cổng trường mở ra, siêu anh hùng Tia Chớp có lẽ cũng chả nhanh được đến thế. Chị sao đỏ, có thâm niên đứng cổng lâu năm, nghe tiếng bước chân dồn dập, chẳng thèm nhìn lên đã thẳng tay múa bút:
- Lớp 10A1: Trâm đi học muộn “Lên phòng giám thị viết bản kiểm điểm, cô em lập kỉ lục rồi đấy”
“Chị ơi, thôi thương tình tha em, hu hu” Tôi nước mắt cá sấu, lệ chảy xoay vòng, nghĩ đến lão giám thị mái bổ luống mà mặt mày không khỏi xây xẩm. Sau đó bắt đầu rùng mình, da gà rơi khắp nơi khi nghĩ đến…
“Lại đi học muộn hả cưng?” Đây, chính là thằng cha này, đại boss của các boss, hội trưởng hội học sinh Ông Đại Vương. Xin đừng hiểu lầm, hắn không đủ trình để được toàn thể học sinh gọi là Đại Vương, còn tôi cũng chả kính trọng hay trìu mến gì mà gọi hắn như thế, chỉ tại tên khai sinh của hắn là như vậy mà thôi. Truyền thuyết kể rằng, khi mama tên khốn này đang bụng mang dạ chửa, định đặt tên hắn là Ông Cao Thắng. Đêm, tổ tiên về báo mộng, cái tên này về sau sẽ có tên tuổi lớn, mình trùng mình không phất lên được, nên quyết định đặt tên hắn là Ông Đại Vương. Nhờ đó, hắn như cá gặp nước, ngày càng tăng cấp boss, ngày càng nổi, ngày càng có nhiều fan hâm mộ
Ờm, dĩ nhiên là ở khía cạnh mấy con ngu mà thôi .
“Tên nhóc là gì?” Tên này bị tâm thần phân liệt 100000%, lần nào tôi lên đây hắn cũng hỏi vậy. Mà 25 lần! Kể cả khi sự hiện diện của tôi mờ nhạt đến đâu, thì hắn cũng phải nhớ dùm đi chứ. Mặt nhăn như khỉ ăn ớt, tôi ghì bút chữ A trên tấm giấy trắng tinh, nghiến răng: “TRẦN - LÊ - HUYỀN - TRÂM, nhớ hộ cái .”
“Ok, ok, sẽ nhớ mà, sao cưng nóng nảy quá vậy?”
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên, a, có người đến đón tôi về rồi .
Cốc cốc cốc!
Đại boss chắc vẫn còn thích chơi nhắm mắt trốn tìm, cứ cười cười không đáp. Hắn mà im lặng thêm tí nữa, thể nào kẻ ngoài kia cũng đạp cửa cho mà xem.
“Mời vào” Đại boss nói, quên cả việc đây là phòng của lão bổ luống .
Cánh cửa bật mở, boss dưới quyền bước vào .
“Em chào anh” Boss dưới quyền, lớp trưởng lớp tôi lạnh lùng nói, liếc nhìn tôi đang ngồi ấn bút trên bàn “Em tới xin cho bạn Trâm về lớp ạ .”
“Ờ ờ, chán thiệt, anh với con bé vẫn chưa nói chuyện xong” Đại boss là chúa thích gây hiểu lầm, khiến lớp trưởng máu nóng dồn lên “Về đi cưng, BF đang chờ đấy .”
Cứ cho là hắn đang ám chỉ Best friend, nhưng 100% các bạn ở đây đều hiểu nhầm. Tôi luống cuống đứng dậy, kéo tay lớp trưởng mắt xẹt lửa điện, thì thầm nói: “Nhanh hộ cái, muộn bây giờ .”
Lớp trưởng kéo tôi khỏi vùng nguy hiểm, lườm một cái, nói một câu gợi tính tội lỗi cao:
- Trâm, cậu lại đến muộn.
Xin giới thiệu, lớp trưởng, bạn nối khố của tôi, Điêu dân. Thực ra tên cậu ấy là Dương, Nguyễn Minh Dương, nhưng bố cậu ta tên là Quá, ghép lại là Dương Quá. Tuy nhiên, nói thế gây đụng chạm, mà gọi là Thần điêu đại hiệp nên dần dần gọi tắt là Điêu dân. Nhìn mặt cậu ta giận điên, tôi cũng xoa xoa vỗ vỗ :
- Hạ hoả, hạ hoả ...
“Hạ hoả cái gì? Tớ đã bảo là để tớ gọi cho mà. Sao cậu cứ không đồng ý ?” Điêu dân thét ra lửa, đúng là cái đồ trẻ con lên 5. Đằng nào thì cậu ta cũng chả có khả năng gọi tôi, chỉ giỏi hứa quậy thôi. Tôi túm lấy tay cậu ta, chạy như bay :
- Thôi mà, sắp vào học rồi, nhanh lên .
Đó là một ngày thu đầy nắng
Đó là lúc mọi thứ bắt đầu ...
Hiệu chỉnh bởi quản lý: