#5. Về việc gặp em
"Tôi muốn cùng em làm hai đường thẳng song song, thà rằng không bao giờ đối diện lại có thể mãi mãi nhìn thấy em...
Hơn làm hai đường thẳng cắt nhau chỉ gặp mặt một lần sẽ kết thúc..."
19.01.16 nhóm của Kook về Việt Nam, cô ta đã lựa chọn không đi.
Cũng chẳng phải lựa chọn gì, mà vốn từ lâu đã quyết định thế rồi.
Mà cũng chẳng phải lâu lắm đâu, sau những giây phút bốc đồng ai chẳng có những khoảng tĩnh lặng, sau biết bao trông ngóng tha thiết cầu trời khấn phật mong cho Kook sang Việt Nam, cuối cùng cô ta cũng chiêm nghiệm ra một điều, gặp Kook rồi thì thế nào nữa chứ.
Nói với Kook những lời chất chứa trong tim "chị thích em"? Thằng nhóc sẽ tin? Hay chỉ biết khóc, rơi nước mắt, không cất lên lời? Rồi cả thằng bé lẫn mọi người sẽ đều chỉ nghĩ cô ta như một fan cuồng không thể kiềm chế khi gặp Idol? Không không, tự trọng của cô ta không cho phép chuyện đó xảy ra, hoàn toàn không thể. Huống hồ, cũng với cái tự trọng to lớn đó, sao cô ta có thể đứng giữa đám fan của Kook đang hết sức hết hồn la hét tên Idol của họ, có khác nào bão hòa cô ta, bão hòa cả tình yêu "khác biệt" của cô ta.
Nếu bạn có chút nào đó hiểu cho cô ta, bạn sẽ nhận ra cô ta đối với "tình cảm dành cho Kook" cực phi thường trân trọng, không chỉ hết lời hết cách bảo vệ nó, khiến người ta cũng coi trọng nó, mà tiền đề là từ cô ta phải dùng chính hành động của mình chứng minh rằng bản thân thực sự nâng niu tình cảm đó. Cho nên, cô ta sẽ không làm những việc như trên đâu, không gặp Kook, không nói ra được lòng mình, không cần khóc lóc vậy thì rồi sẽ không có ai hiểu lầm cái tình yêu của cô ta là "sự ngưỡng mộ Idol". Hi sinh bấy nhiêu đó mà lại đổi lấy được giá trị cho tình cảm trong tim ấy, đáng, rất đáng nha.
Mà quả nhiên, cô ta cũng không muốn gặp Kook thật. À, cũng không thật lắm đâu. Giả trừ như ngày 6 tháng 3 năm ngoái, Kook lang thang trên phố Hongdae một mình, cô ta có thể ở đó, có thể nhìn thấy Kook độc bước như vậy, duy chỉ có Kook thôi, cô ta nhất định sẽ lặng lẽ theo sau cậu ấy, cứ thế lặng lẽ như cái cách cô ta âm thầm mong nhớ cậu ấy mỗi ngày trôi qua kia. Đã từng tưởng tượng cách mấy, cũng chỉ có "sự gặp mặt" ấy mới khiến cô ta thực sự khao khát. Mà không được, nên chẳng cần thiết phải gặp.
Rồi lâu dần, cô ta thấy kiểu yêu thầm lặng vậy cũng không vấn đề gì, hơn nữa còn cảm thấy bản thân thật phi thường biết bao, mẹ nó cô ta thế nhưng có thể cao thượng tới cỡ đó, chỉ mong cho người mình yêu hạnh phúc, tỏa sáng, còn mình ẩn nấp ở một nơi tối tăm nhìn ra, ngày ngày dành tình cảm lại không mong được hồi báo, dẫu không thể nhìn thấy, không thể gặp mặt, càng không thể giao tiếp. OK, she's fine, fine, fine,... not fine!
Cô ta quên mất là việc đó khiến cô ta mệt mỏi cỡ nào sao? Những lúc như thế lại phải lội ngược #4 kia củng cố lại quyết tâm ý hả? Nhưng nếu không chấp nhận hiện thực đó thì cô ta phải làm sao, có thể làm sao??? Cũng phải, bởi bất lực nên chỉ có thể cam chịu. Không có kết quả cho nên không thể đòi hỏi, chẳng thể tham vọng. Cuối cùng chỉ nên dừng lại ở yêu thầm, đúng chất "yêu thầm" mà thôi.
Kì thực trước kia cô ta khao khát muốn gặp Kook cũng chỉ với lí do nói cậu ấy biết cảm xúc của mình, chỉ cần trong dòng hồi ức của cậu ấy tồn tại chi tiết có một người ngoại quốc nói yêu thương cậu ấy thật lòng, còn cô ta lại đem hồi ức đó của mình biến thành kỷ niệm trọn đời khắc cốt ghi tâm, mãi mãi nhớ về.
Tuy nhiên cô ta hiểu lòng tham của chính mình, làm sao có thể chỉ chịu gặp một lần rồi thôi như thế, mà đem việc gặp Kook lặp lại thì còn gì ý nghĩa nữa, cũng chẳng thể làm tiến triển được mối quan hệ không chút liên hệ gì giữa hai người. À mà, khi đem cô ta cùng với Kook gọi thành "hai người" cảm giác cực kì ấm áp, khó tả.
Vậy nên là, thà không gặp sẽ không phải lưu luyến, đau đều đều hơn là đau một nhát khổ tận cam lai. Hơn hai năm qua tính tới hiện tại cô ta vẫn duy trì cái quyết định không cần gặp Kook, còn sau này có đổi khác gì không thì chưa nói trước được.
Tất nhiên lại có thể chắc chắn một điều rằng, cô ta sẽ gặp Kook một lần duy nhất, cũng là lần cuối cùng, khi cô ta phải lấy một người nào đó, mà chắc chắn nữa là phải sau 29 tuổi khi thời hạn 10 năm kết thúc, không đợi được phép màu xuất hiện nữa, lúc đó nếu cô ta từ bỏ Kook, cô ta sẽ mặc áo cưới đối diện gắng gượng mà mỉm cười, nói với cậu ấy: "Chị đã yêu em hết tuổi thanh xuân này rồi, giờ phải buông tay rồi, em có thể một lần giả dối mà lưu luyến chị hay không?". Cô ta có thể tượng tưởng ra Kook yêu thương, thân thiện, đáng yêu của cô ta mở nụ cười răng thỏ của mình, nghiêng đầu, nheo mắt hỏi lại: "Còn chị đã yêu em lâu như vậy thì có thể đừng lấy người ta được hay không?" Có trời biết đượcn cô ta liệu có lại lập lời thế đến năm 39 tuổi tiếp không. Cũng chỉ là tưởng tượng.