Điều tra chương 7 : không có gì để kể

Cường Ca

Thành viên
Tham gia
26/6/2025
Bài viết
11
patrick mở mắt.
một căn phòng màu xám.
không trần. không nền. không cửa.
không tiếng động. không hơi thở. không nhịp tim.
anh không chết.
anh chỉ... không còn lý do để hiện hữu.
trên khoảng không phía trên đầu, một dòng chữ mờ mờ hiện lên:

> “layer 1: vật lý... đang tháo rời”

bàn tay của patrick vặn lại thành một thứ gì đó hình học
không đau, không chảy máu.
chỉ là... không còn định nghĩa “bàn tay” nữa.

toàn bộ không gian xung quanh bị xé thành công thức.
không còn bức tường. không còn ánh sáng.
mỗi vật thể vỡ vụn thành ký hiệu rồi tan ra như bụi toán học.

> “layer 2: thời gian... trôi ngược, vỡ, rồi tan chảy”

patrick thấy chính mình... đi tới.
rồi thấy chính mình đi lùi.
rồi thấy chính mình chưa từng đến.
mỗi bước là một phiên bản mới – nhưng chỉ tồn tại một tích tắc
trước khi bị nuốt bởi dòng thời gian bị... thôi, không còn dòng thời gian nào nữa.

> “layer 3: logic... đang tự tháo gỡ”

anh định hỏi: “chuyện gì đang xảy ra?”
nhưng rồi anh không chắc từ “hỏi” nghĩa là gì.
rồi “chuyện” là gì.
rồi “ai” là gì.

một thứ gì đó bên trong anh sụp lại –
không phải linh hồn.
mà là khả năng hiểu rằng có một linh hồn để mất.

> “layer 4: vai trò... đã mất thẻ tên”

mọi từ ngữ như “cảnh sát”, “nhân vật chính”, “người điều tra”...
rơi ra khỏi não anh như rác thông tin.
giống như một phần mềm bị gỡ toàn bộ mô-đun nhận dạng.
anh không còn là ai cả.

> “layer 5: mục tiêu truyện... không còn hướng đi”

patrick nhìn quanh.
không còn câu hỏi.
không còn mục tiêu.
chỉ là... có một thứ đang xóa bỏ lý do anh tồn tại trong mọi dòng diễn biến.

> “layer 6: cấu trúc... đang rạn vỡ”

những đoạn văn quanh anh tan chảy thành ký tự rối.
phông chữ bị bóp méo.
dấu chấm câu rơi khỏi câu.
mạch truyện... không còn thẳng.

> “layer 7: khái niệm truyện... đang bị nuốt”

đây không còn là truyện.
bạn không còn là người đọc.
patrick không còn là nhân vật.
và rết đen không còn là một sinh vật.
nó là... khoảng trống giữa mọi tầng kể chuyện.
nó ăn những gì khiến cho câu chuyện... là một câu chuyện.
không cần giết.
chỉ cần gỡ định nghĩa “được phép hiện hữu”.
và rồi…
mọi thứ im lặng.
không có tiếng hét.
không có ánh sáng.
không có lời kết.
chỉ còn một điểm trắng lơ lửng
trong một truyện chưa bao giờ từng tồn tại.
 
Quay lại
Top Bottom