TanTu23
Thành viên
- Tham gia
- 26/4/2025
- Bài viết
- 8
![Tập thể dục cho mắt một tẹo rồi đọc tiếp hen^^ [separate]](https://kenhsinhvien.vn/images/misc/separate.gif)
Chiếc bật lửa cũ kỹ đã trở thành sợi chỉ mong manh dẫn dắt Thanh tra Miller. Qua nhiều ngày đêm miệt mài, ông và đội của mình đã lần theo dấu vết, thu thập thông tin từ những cửa hàng tiện lợi gần các hiện trường vụ án. An, với vỏ bọc hoàn hảo và vẻ ngoài trầm lặng, ban đầu chỉ là một trong số hàng trăm gương mặt vô thưởng vô phạt. Nhưng có điều gì đó ở đôi mắt vô cảm của cậu ta, một sự lạnh lẽo khó tả, đã khiến Miller không thể rời mắt.
Một ngày nọ, khi Miller và đồng nghiệp ghé lại cửa hàng nơi An làm việc để phỏng vấn lại, An đang xếp hàng hóa. Cậu ta đã nhận thấy sự chú ý của Miller từ trước. Cái cảm giác bị theo dõi, bị soi mói mà An đã cố gắng xua đi giờ đây trở thành một thực tế lạnh lẽo. Đôi mắt sắc bén của Miller quét qua An, rồi dừng lại ở một vết chai nhỏ trên ngón tay cái của cậu ta, vết chai đặc trưng của một người thường xuyên dùng bật lửa.
An cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. "Điệu ru của kẻ phàm ăn" bỗng ngừng bặt, thay vào đó là một tiếng thét câm lặng trong tâm trí. Cậu ta biết. Miller biết.
Đêm đó, An không thể ngủ. Cái vòng lặp ám ảnh bỗng chốc bị phá vỡ bởi nỗi sợ hãi thực sự. Cậu ta nhìn chằm chằm vào những tấm bản đồ, những mẩu tin cắt dán trên tường, những "kỷ vật" trong chiếc hộp gỗ. Lần đầu tiên, chúng không còn mang lại sự thỏa mãn, mà là một gánh nặng, một bằng chứng tố cáo không thể chối cãi.
Sáng hôm sau, khi tiếng gõ cửa vang lên, An không hề bất ngờ. Cậu ta mở cửa, đối mặt với Thanh tra Miller và hai sĩ quan cảnh sát. Không có sự kháng cự, không có bất kỳ lời nói nào. An chỉ đứng đó, đôi mắt vẫn vô cảm, nhưng sâu thẳm bên trong là một sự chấp nhận. Cậu ta biết trò chơi đã kết thúc.
Trong phòng hỏi cung lạnh lẽo, An vẫn giữ im lặng. Những bằng chứng được đưa ra, từ chiếc bật lửa tìm thấy gần hiện trường, đến những lời khai khớp với thói quen của cậu ta, và cả những dấu vết nhỏ nhất mà Miller đã kiên trì tìm kiếm. An không phủ nhận, cũng không thừa nhận. Cậu ta chỉ nhìn vào khoảng không vô định, như thể tâm trí đang lạc về một nơi nào đó xa xôi, nơi "điệu ru" vẫn còn vang vọng.
Khi Miller hỏi về động cơ, về lý do tại sao An lại làm những điều đó, An vẫn không nói gì. Chỉ một lúc sau, cậu ta ngước nhìn Miller, một nụ cười nhếch mép lạ lùng xuất hiện trên khóe môi. Đó là một nụ cười không chút hối hận, không chút đau khổ, mà là một sự hài lòng bệnh hoạn, như thể An đang giữ một bí mật mà không ai có thể hiểu được.
"Ông sẽ không bao giờ hiểu được," An thì thầm, giọng nói khàn đặc, "Cảm giác đó... như một điệu ru vậy. Nó gọi tôi. Và tôi... tôi không thể ngừng ăn."
"Điệu ru của kẻ phàm ăn" đã kết thúc hành trình của nó trong một phòng giam chật hẹp, nhưng những dư âm ám ảnh về sự lệch lạc tâm lý, về những vết nứt trong tâm hồn con người vẫn còn đọng lại. An, kẻ sát nhân, đã bị bắt, nhưng câu hỏi về những gì đã biến một đứa trẻ bình thường thành một kẻ săn mồi máu lạnh vẫn sẽ mãi là một lời ám ảnh không lời đáp.