Điệu Ru Của Kẻ Phàm Ăn - Phần 3: Kích Hoạt

TanTu23

Thành viên
Tham gia
26/4/2025
Bài viết
8

[separate]


Cuộc đời của An tiếp tục trôi đi trong sự phẳng lặng đến đáng sợ, cho đến khi một sự kiện xảy ra, như một tia chớp xé toạc màn đêm u tối trong tâm hồn cậu, đẩy mọi thứ vượt ra ngoài giới hạn.

Năm An mười tám tuổi, cậu thi trượt đại học. Đó không chỉ là một thất bại học vấn, mà còn là một đòn giáng mạnh vào cái tôi yếu ớt của An. Cha cậu, trong cơn say, đã trút mọi lời lẽ cay nghiệt lên đầu An, gọi cậu là "thằng vô dụng", "đồ bỏ đi". Mẹ An, như thường lệ, chỉ biết khóc và thở dài. Ánh mắt thất vọng của bà còn đau đớn hơn cả những lời chửi rủa của cha. Cảm giác bị khinh miệt, bị coi thường từ chính những người thân yêu đã thiêu đốt An từ bên trong.

Nhưng đó chưa phải là tất cả. Cùng thời điểm đó, An cố gắng tìm kiếm một công việc làm thêm tại một cửa hàng sửa chữa điện tử nhỏ. Cậu đã dành hàng giờ để mày mò, học hỏi, tin rằng mình có thể tìm thấy một chút giá trị ở đây. Tuy nhiên, cậu chủ cửa hàng, một người đàn ông khắc nghiổ, luôn coi thường An, thường xuyên chỉ trích cậu một cách gay gắt trước mặt đồng nghiệp và khách hàng. An thường xuyên bị giao những công việc nặng nhọc, bẩn thỉu, với đồng lương ít ỏi. Cậu cố gắng chịu đựng, nhưng cảm giác bị lợi dụng và sỉ nhục cứ lớn dần.

Đỉnh điểm là vào một buổi chiều mưa tầm tã. An đang cố gắng sửa một chiếc radio cũ kỹ, tay chân lấm lem dầu mỡ. Cậu chủ đi đến, cau mày nhìn sản phẩm dang dở của An, rồi bất ngờ hất đổ ly cà phê nóng lên bản vẽ của cậu. "Mày làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Đồ vô tích sự!" ông ta gằn giọng, rồi thẳng tay tát vào mặt An. Cái tát không quá mạnh, nhưng nó đã đập tan mảnh tự trọng cuối cùng của cậu.

Cả thế giới xung quanh An dường như đổ sập. Tiếng cười nhạo của ông chủ, ánh mắt thương hại của những người xung quanh, và cả những ký ức về lời mắng nhiếc của cha mẹ, tất cả hòa quyện thành một bản giao hưởng kinh hoàng trong tâm trí An. Cậu đứng chết trân, cảm giác nóng rát trên má không thể so sánh với ngọn lửa căm hờn đang bùng cháy dữ dội trong lồng ngực. Máu dồn lên não, và một thứ gì đó đã vỡ vụn bên trong An.

Khi về nhà, An không nói một lời. Cậu đóng sầm cửa phòng, ngồi thụp xuống sàn, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định. Trong đầu cậu, những hình ảnh về cái tát, về những lời lăng mạ cứ tua đi tua lại. Nhưng lần này, chúng không còn gây ra sự đau đớn hay sợ hãi. Thay vào đó, một cảm giác lạnh lẽo, tàn nhẫn bắt đầu trỗi dậy.

An nhớ lại những cuốn sách, những bài báo về các kẻ sát nhân mà cậu đã đọc. Cậu nhớ cách họ đã "giải quyết" những kẻ làm tổn thương họ. Một ý nghĩ đen tối, méo mó bắt đầu hình thành: Nếu thế giới không công bằng với cậu, tại sao cậu phải công bằng với thế giới? Một sức mạnh tiềm ẩn, đen tối, mà bấy lâu nay vẫn ngủ yên, giờ đây thức tỉnh. "Điệu ru của kẻ phàm ăn" không còn là tiếng thì thầm nữa, nó đã trở thành một lời mời gọi đầy ma lực, thôi thúc An hành động, chiếm lấy quyền lực mà cậu tin rằng mình xứng đáng.
 
Quay lại
Top Bottom