Điệp viên nữ hoàng ( hài lắm ^^)

Chương đặc biệt: sát thủ thật sự.
(12 năm trước)


-Bố mẹ ơi ! cứu bố mẹ....bố mẹ cháu còn trong đó._Một thằng bé 7 tuổi đã hét lên và đòi xông vào đám lửa khi căn nhà của nó bốc cháy. Nó vừa mới đi chơi ở một nhà hàng xóm về. Mấy tiếng trước nó còn nhìn thấy bố mẹ cười vui vẻ mà sao bây giờ trước mắt nó lại xuất hiện hai thi thể đen ngòm bốc mùi khét lẹt và không rõ mặt. Nó đã gào lên và khóc rất nhiều nhưng vô ích. Người nhà của nó không thể sống lại. Một người phụ nữ tầm 40 tuổi lau nước mắt cho nó. Bà ta đau xót nhìn nó và 2 cái xác.
-Cháu đừng quá đau lòng. Cảnh sát Lạc Hưng đã qua đời rồi...ta sẽ nuôi cháu thành người._Bà ta mỉm cười nhìn thằng bé rồi dắt nó tới một toà nhà lớn.
-Ta là người của tổ chức w. Cha cháu đã từng là một điệp viên xuất sắc của tổ chức. Vụ hoả hoạn này cũng là do kẻ xấu sắp đặt hại cha cháu.
-Là ai ?
Thằng bé hỏi bé hỏi với vẻ căm tức tột cùng.
-Nóng nảy không tốt đâu cậu bé !_Bà ta xoa đầu nó dịu dàng.
-Cháu muốn trả thù !
-Những người chỉ biết thù hận là những người ngốc nghếch. Cháu có muốn tiếp tục ước mơ của cha cháu không ?_Bà ta hỏi với vẻ ân cần.
-Nhưng.....cái chết của cha mẹ quá...._Nó chưa kịp nói thêm thì người phụ nữ đã hôn nhẹ lên trán..
-Học cách làm một điệp viên !
-Điệp viên ?_Thằng bé ngơ ngác nhìn người phụ nữ.

-Lạc Văn, đau thì phải nói là đau chứ, sao cháu có thể im lặng được !_Người đàn ông trẻ tuổi cầm cây kiếm đút vào giá rồi chạy tới hỏi han Lạc Văn.
-Làm điệp viên...không thể....kêu đau..được !
Nói xong thì thằng bé ngất luôn trên tay thầy nó.
Thời gian trôi qua, sau một năm, thằng bé được bố trí cài vào tổ chức Phi Ưng.
-Này cậu bé....tên gì ?_Một người đàn ông đeo kính đen hỏi nó khi thấy kĩ năng phi tiêu của nó quá đỉnh trong một đoàn xiếc đã được bố trí sẵn.
-Thưa ông ! Cháu tên Lạc Văn !
-Lạc Văn ! Tên mày có vẻ không tệ lắm nhỉ ?có muốn ta bao ăn bao ở cả đời không ?
Tên mặc đồ đen vừa hút xì gà vừa cười.
-Cháu sẽ làm gì ?
-Mày cũng có chút đầu óc đấy ! gan mày to cỡ nào ?
-Dạ ! đủ để làm ông hài lòng !
-Hahaha ! tao thích thằng nhóc này rồi đấy ! đưa nó lên xe.

-Thưa bang chủ ! đây là thằng nhóc mà hôm nay em mới kiếm đựơc ở một đoàn xiếc. Nó có chất của một sát thủ đấy ạ !
Sau một hồi loằng ngoằng kể dọc kể ngang, tên đeo kính đen cũng kết luận lại được một câu.
-Này nhóc ! có thể cho ta xem tài nghệ của ngươi được không ?_Một người đàn ông có giọng ồm ồm ngồi sau một cái rèm mỏng. Lạc Văn không tài nào nhìn thấy mặt ông ta được.
Ngay lập tức những chiếc phi tiêu được bắn ra thành đủ hình in lên tường.
-Haha ! _Lão ta cười rồi nhanh như cắt bắn lại 3 cái phi tiêu nhỏ.
Lạc Văn tránh được 2 cái, mặt cậu nhăn nhó....
-Mày bị trúng tiêu rồi sao thằng nhóc !_Tên mặc đồ đen có vẻ hoảng hốt.
-Chấp nhận đến đây, có nghĩa là đã đủ bản lĩnh rồi ! nhưng làm người không thể chỉ có nguyên bản lĩnh mà phải có tài thật sự. Nếu ngươi bị trúng độc, thì cũng là do ngươi liều lĩnh thôi !
Lão già sau bức rèm lại cười. Tính đến giờ đã có 78 đứa trẻ bị trúng phi tiêu của hắn mà chết. Đứa thì bị bắn vào họng do há hốc mồm ngạc nhiên, đứa thì bị trúng cả ba nhát vì muốn thử cảm giác mạnh, có đứa bị trúng vào mông do múa may quá nhiều. Chúng đều có một điểm chung là người của đoàn xiếc x. Tên đeo kính đen thường đến nơi này để chọn người do bị trúng mĩ nhân kế của ả đào hát.
-Hì ! ngài nhầm rồi ! tôi bắt được 3 cái !_Lạc văn nhổ ra một cái phi tiêu.
-Giỏi lắm ! _Lão chủ vỗ tay rôm rốp và ra dấu năm bờ oăn.

-Đường Thăng Long ! hôm nay ta đến là để gửi nhờ một thằng bé ! Nó là hậu duệ thứ 4 của bang chủ. Hãy chăm sóc cho tử tế !
Tên mặc đồ đen nói xong thì quay mông đi thẳng để lại một thằng bé 8 tuổi đứng nhìn chăm chăm vào kẻ được gọi là Đường Thăng Long trước mặt.
-Mày...tên gì ?_Ông ta hỏi với vẻ khó chịu.
-Tôi là Lạc Văn. Từ bây giờ, tôi muốn trở thành một sát thủ chuyên nghiệp. Nghe nói ở đây có người đào tạo rât giỏi. Mong ông giúp đỡ nhièu !
Ông Long không kịp phản ứng trước lời giới thiệu của một thằng bé 8 tuổi. Tại sao nó lại có tài ăn nói như vậy, hay là do đã học thuộc trước khi tới đây giống như ông mỗi khi vào gặp bang chủ hay đứng trứơc cánh nhà báo.

-Mẹ ! mẹ có muốn xem con múa không ?_Một cô bé trạc tuổi Lạc Văn đứng ngoài cửa phòng nũng nịu. Tiếng nói phát ra từ bên trong còn to hơn cả tiếng cô bé.
-Mày không còn biết gì ngoài múa hả ? mau đi chơi chỗ khác đi !
Con bé chảy nước mắt, nó chạy nhanh đến nỗi đâm sầm cả vào Lạc Văn.
-A !
Con bé ngã nhào xuống đất.
-Bạn có sao không ? tại tôi chạy nhanh quá nên..._Con bé vừa xin lỗi vừa ngẩng mặt lên thì bắt gặp một đôi mắt quá ư lạnh lùng, giống như xác chết vậy.
-Bạn không nói được hả ? xin lỗi !_Con bé vẫn lo lắng nhìn Lạc Văn.
Trông nó khá xinh xắn với mái tóc dài và một đôi mắt to. Nhưng Lạc Văn không tin trong nơi đào tạo sát thủ này lại xuất hiện một con nhóc hiền như bụt. Cậu không thèm ngoảnh mặt lại mà đi thẳng về phòng.

-Huuhuhuhuuh !
Lạc Văn đang chuẩn bị sửa soạn phi tiêu để tập thì đột nhiên nghe tiếng khóc, liệu có phải ma không ta ? khi cậu mở cửa ra thì không hề thấy ai cả. Nhưng mà ở khu vườn cây cảnh trước mặt cậu là một chiếc váy trắng đang xoè ra trong nắng vàng. Mặt cậu tự dưng đỏ lên và tim cũng đập liên hồi. Nhưng điều đó cũng kết thúc khi tiếng thét chói tai của ngươì đàn bà hôm nọ :
-Nguyệt ! về phòng ngay !

(3 tháng trước.)

-Có nhiệm vụ mới cho ngươi đây!_Lão già ngồi sau tấm rèm cất tiếng.
-Trần Hoàng là kẻ đang tìm đầu mối về tổ chức của chúng ta! Vì thế ta cần ngươi ám sát ông ta. Là thủ tướng nên việc ám sát hắn nhất định phải thành công, không được phép thất bại.
-Thuộc hạ sẽ làm tốt.-Lạc Văn cúi đầu kính cẩn rồi đứng lên lui ra ngoài. Cậu không để ý còn có kẻ khác cũng đang nhìn cậu bằng con mắt nham hiểm.

Trong mạch nước ngầm đục ngàu, một kẻ có hình xăm đại bàng sau lưng đang sải tay bơi một cách vội vã. Hắn đang cố bơi tới một địa điểm quan trọng. Ám sát thủ tướng ư? Làm sao đủ thời gian để vượt qua một bức tường laze, hàng rào điện và hàng ngàn kẻ bảo vệ . Hắn không có bản lĩnh ấy. Cách đơn giản nhất là bơi qua đường hầm chứa đầy nước này để thông tới phòng thủ tướng. Một kế hoạch hoàn hảo. 10 giờ, hệ thống camera sẽ tự động ngắt trong phòng. Nếu đối thủ của hắn có đến đi chăng nữa thì cũng phải vượt qua chán mấy cái hàng rào điện, mặc dù hắn là kẻ giỏi máy tính…
Ngoi lên khỏi mặt nước, hắn bật nắp hầm. Ánh sáng từ trong phòng rọi vào mặt khiến hắn khó chịu. Thì ra đường hầm thông vào buồng ngủ của thủ tướng qua một giá sách trong phòng. Kẻ mới vào nghề không tránh khỏi sơ suất. Hắn đến sớm hơn 5 phút mà không biết. Camera đã chộp được hình ảnh sau lưng hắn ta. hƯm! Lại là hoa hồng. Sao hắn lại rắc hoa hồng lên người nạn nhân trước khi gây án….có lẽ là vì đối thủ của hắn…thật khâm phục tài sử dụng ám khí của đối thủ…những kẻ đê tiện thường dùng độc để hạ thủ, hắn cũng là một trong số đó. Con mồi đang ngủ say như chết trên gi.ường, cũng may ông ta không ôm vợ, chứ không thì cả hai vợ chồng đã được ví như romeo và Juliet rồi. Nhét cánh hoa vào miệng ông ta, kẻ ám sát cười khẩy một cái rồi bước vào đường hầm.
***
Một kẻ mặc đồ đen khác lao vào ngay sau đó, hắn biến sắc khi thấy thủ tướng đã bị sát hại. Hắn đã đến muộn hơn một bước.

12h đêm.
-Tút….tút …tút…
Hân cố với lấy chiếc điện thoại. Vào cái giờ này thì chỉ có tổ chức W gọi đến.
Không chỉ có riêng Hân nhận được mà cả máy di động của cô bạn Quyên Quyên bên cạnh cũng đang réo không ngừng.Hân bấm nút nghe rồi áp vào tai mặc dù mắt vẫn đang nhắm nghiền.
[Nhiệm vụ khẩn cấp dành cho các bạn. Vào 22h ngày hôm nay, một thủ tướng đã bị sát hại, trên miệng ông ta còn lại một cánh hoa hồng, đó chính là hung khí gây án của hưng thủ. Đây là nhiệm vụ quan trọng, yêu cầu các bạn nghiêm túc khi làm việc]
 
Típ nè ^^
Một người phụ nữ với mái tóc ngắn bồng và đôi môi đỏ, tầm tuổi 45 đang bước vào căn phòng ,đúng hơn là 1 tầng hầm ở dưới căn nhà của điệp viên . Trong đầu bà ta suy nghĩ rất nhiều việc, bà có nên tha chết cho một đứa phản bội hay ko? Dù rằng bà đang trà trộn vào tổ chức W. Bà sẽ lợi dụng 1 đứa ngu ngốc, cả tin. Bà sẽ điều khiển nó để chống lại bang chủ.Tới lúc ấy, bà sẽ thừa kế toàn bộ tài sản 300 tỉ USD cùng 1 bang buôn ma tuý lớn nhất Châu Á. Mỉm cười nhìn những hình ảnh mà camera báo về, bà vui đến lạ.
-Lưu Hồng!Bà ko sợ sát thủ hoa hồng sẽ tới báo thù sao?_Một khuôn mặt điển trai khẽ nhếch mép nhìn Lưu Hồng.

-Trong tứ hậu duệ của bang chủ, chẳng phải cậu cũng đã phản bội rồi sao?
-Bà nghĩ cô ta ngu ngốc đến vậy à?
-Ha….Ha…1 đứa con thiếu thốn tình yêu của cha mẹ từ nhỏ, khi có 1 người đến nhận là mẹ nó, bao bọc, che chở cho nó, ngươi thử nói xem, liệu nó có tin ko?
Chàng trai vẩn quay mặt về bàn phím máy tính,im lặng.
-1 hộ chiếu giả,1 cái tên giả,1 hồ sơ điều tra lý lịch. Qúa hoàn hảo để đánh lừa 1 điệp viên miệng còn hôi sữa .
-Bà làm gì là tuỳ, nhưng tôi rất có hứng với con mồi đó.
-Tôi biết..nếu thành công vụ này, cậu sẽ được như ý. Tính háo sắc của cậu hình như không hề giảm đi chút nào!_Lưu Hồng cười mỉa mai rồi lại nhìn lên màn hình camera.
-Kiều Minh Nguyệt, con nhỏ này đã mau chóng tìm tới đây rồi ư?
-Vẫn là vạch trần bộ mặt sát thủ hoa hồng mà thôi!
-Có cái còn quan trọng hơn kia…_Chàng trai tặc lưỡi.
-Kí tự…! Hết bao nhiêu để giải mã những thú mà nó đưa cho con nhỏ Hân.
-Ba ngày!_Chàng trai nhíu mày.
-Nó không an phận bên thằng ranh kia, còn chạy tới đây làm gì!_Lưu Hông nghi ngờ.
-Thực sự..tài năng lập trình của hắn đã vượt qua sự tưởng tượng của tôi.
-Đừng bao giờ đánh giá thấp một ai đó, kir à!_Lưu Hồng vờ vỗ vai chàng trai rồi bước ra cửa. Bà không để ý kir đang hừ một tiếng khó chịu. Hắn thật sự rất ghen tức vì có người giỏi hơn hắn về mật mã, lại còn tình địch của hắn nữa. Việc gì hắn cũng thua, nhưng mà công việc hắn đang làm bây giờ mới đáng quan trọng. Một đứa con gái đâu phải là cái đích hắn cần tới. Nghĩ thế, Kir lại nhăn trán tìm cách giải mã số kí tự nhằng nhịt kia.
 
Chương 50: Cặp đôi thú vị.

Đi bên cạnh Quyên, một chàng trai vs mái tóc đỏ đang im lặng nhìn thẳng vào con đường phía trước.Ông bác sĩ kia đã nói cậu ta trở về bình thường, tuy vẫn là người sống nhờ chíp điện tử,nhưng tạ sao lại ko nhớ nổi mỗi mhình Quyên.Nghe cậu ta hỏi cô là ai? mà lòng Quyên đau rớm máu.Tại sao lại như vậy,chỉ một chút cũng ko có ư? Thấy Quyên ko nói gì, cậu ta đề nghị :
-Tôi ko thể bán đứng ông chủ, ông ấy là người đã cưu mang, nhặt tôi từ đống rác lên, vì thế tôi chỉ có thể cung cấp một số thông tin mà tôi biết cho tổ chức của cô,ngoài ra sẽ ko làm bất cứ 1 điều gì nữa,Khi nào có thông tin,tôi sẽ tự động tìm tới, ko cần liên lạc, tránh nghi ngờ_Nhược Bằng chưa nói xong thì đã nghe tiếng bụng Quyên réo ầm ầm.
-Cô........đói ?
-ừ._Quyên gật đầu.
-Vậy thì đi ăn đi !Ko làm phiền nữa, tiễn đến đây đủ rồi ?
Chẳng chờ Quyên nói gì, Nhược Bằng đã quay mặt bước đi, nhưng đi chưa được bao xa thì đã phải quay đầu ngay tức khắc.
Quyên thì ngã lăn trên đường, còn vài thằng trên xe môtô thì bước xuống đòi bồi thường, rõ ràng bọn hắn sai mà còn cố bắt nạt Quyên. May mà Quyên bị thương ở chân, ko thì mấy tên trơ trẽn này đã bị đấm cho hộc máu.
-Này cô em ! đền tiền đi ! xe anh xịn thế này, xước nhiều thì xấu lắm, hay là em lên xe anh chở đi coi như bồi thường nhé !
Chưa đợi Quyên cãi lại thì một bàn tay nâng phốc cô lên, Ánh mắt lạnh lùng, bàn tay lạnh toát đỡ Quyên dậy.
-Nhược..........
-Mày là thằng nào ?Đền tiền thay cho cô em này hả ?
Nhược Bằng mặc kệ mấy lời nói vô duyên của bọn này,bế thốc Quyên lên rồi bước đi.Quyên thì sững sờ đòi thả xuống.
-Thằng kia !Mày có nghe thấy ko hả? Máu con nhỏ này làm xe tao bẩn hết rồi đây !Mau đền tiền để tao đi rửa xe....._Tên này chưa kịp nói hết thì đã bị ăn nột đấm vào mặt, rồi bàn tay lanh ngắt lại túm lấy yết hầu hắn mà gằn lên :
-Tao cấm mày, sỉ nhục cô gái này !Tao vốn tưởng ko sát thương nhưng đã chảy máu thì ko thể nào tha thứ !_Nhược Bằng nảy lửa nhìn bộ mặt tái nhợt vì sợ và đau của tên kia.
Hơ......hơ.....mải đánh nhau thì Quyên ở đâu ?Xin trả lời rằng từ nãy giờ Quyên bị thả bịch xuống đám cỏ gần đó, cũng may là cỏ mềm ko thì chấn thương hết cả xương.Thấy Nhược Bằng đang dùng bạo lực thì Quyên khuyên răn nhưng đều bị cậu bỏ ngoài tai.Nhìn tên bạn bị bóp cổ sắp chết, tên còn lại nói :
-Xin anh.......tha cho bọn em...bọn em biết tội........mới lại ‘chị nhà’ cũng tha cho bọn em rồi mà............_Những tưởng câu nói này sẽ làm Nhược Bằng tha cho, ai ngờ cậu quay sang bóp cổ tên cầu khẩn.
-Tao cho mày nói lại............. !
-‘Chị nhà’.............._Nhược Bằng càng thít mạnh.Cậu hành động như vậy là vì từ ‘chị nhà’.Thế mà tên ngu đần trước mắt lại ko hiểu. Dĩ nhiên hắn ko hiểu rồi. Hắn chỉ nghĩ 1 thằng con trai đang muốn bảo vệ ngươì con gái của mình nên mới ra tay tàn độc như vậy nhưng ko ngờ..........
-Cậu kia !Thả người ra !Một viên cảnh sát cầm côn tiến lại, mặt đầy vẻ uy nghiêm, quyền lực.
Quyên thấy tình hình bất lợi thì chợt lết nhanh về phía Nhược Bằng . Ko hiểu luồn lách kiểu gì mà Quyên chen được vào giữa hai người rồi quay mặt lại nhìn Nhược Bằng.
-Anh yêu à ! Đừng giận quá, hắn chỉ là say rượu đi đứng ko cẩn trọng mà thôi !-Mặt Quyên hơi đỏ, ánh mắt cô như muốn nói ‘hãy giả vờ để qua mặt tên cảnh sát đi’ nhưng Nhược Bằng đâu có hiểu. Ừ thì buông tên này ra nhưng ánh mắt sát khí lập tức chuyển về phía tay cảnh sát. Mặt cậu ta vẫn lạnh, mắt toát lên 1 tia nhìn đáng sợ cắm phập vào tên cảnh sát. Đoán được chuyện gì đang xảy ra, Quyên liều mình nhắm mắt, kiễng chân lên hôn vào đôi môi lạnh toát đang im lặng đến rợn người kia.Nhược Bằng ko có phản ứng gì. Mắt vẫn lạnh lùng nhìn tay cảnh sát.(sak). Tay cậu bắt đầu đẩy Quyên ra để sẵn tư thế lao về phía trước nhưng Quyên đã kịp ngăn lại.Ko hiểu sao cô lại có sức mạnh đến vậy. Hôn mà mở mắt thì rất kì quặc nhưng nhưng bây giờ thì ko kì chút nào, bởi nụ hôn này sẽ cứu mạng cho cả ba tên đang đứng gần đây !
-Hơ hơ...cái đôi này ! Viên cảnh sát ngạc nhiên nhìn 2 người.
 
Quyên bực, sao 3 cái tên ngu ngốc này ko chạy đi hả trời ? sao cứ đứng đây để cô phải tiếp tục nụ hôn nhau này.Hic Hic.T.T.Lần đầu tiên cô trải qua 1 nụ hôn lạnh toát, còn có vẻ rợn người.Ai bảo cô đang hôn người máy chứ !
-Thôi anh ơi ! Chúng ta đi thôi ! Ko có gì đâu ! Cả 3 tên bảo nhau rồi lần lượt chuồn.Quyên thấy thế thì vui mừng đẩy Nhược Bằng ra, nhưng... lại bị kéo ngược trở lại.

-Nóng !_Nhược Bằng buông ra một câu gọn lỏn.
-Cái... gì... ? Quyên chau mày hỏi, mặt đang dần đỏ lên.
-Thứ này rất .........nóng !
-Hơ hơ........ !
Nói rồi Nhược Băng đang định làm hành động giống Quyên thì đột nhiên, nhân vật nữ chính bị lọt xuống đường.Nhược Bằng lạnh lùng nhìn xuống chân mình thì thấy Quyên đang ngã ngồi.Hic.tại đau chân quá mà nãy giờ cố trụ cho đỡ xảy ra án mạng.Ngồi xuống nhìn Quyên mặt tái nhợt vì đau, Nhược Bằng lạnh lùng đưa lưng ra :
-Trèo !_Đây là kiểu nói trống ko mất chủ ngữ của Nhược Bằng.Cái gì mà nóng vs chả lạnh.Quyên ko hiểu..........chẳng lẽ....
Ôm vai Nhược Bằng, Quyên bỗng cảm giác rất an lành, mặc dù lúc trước đã từng rất sợ bàn tay này giết chết mình.
Quyên ko hiểu nội tâm mình nghĩ gì nữa.Nhược Bằng vẫn ‘cổ hủ’ cái kiểu lạnh tanh đó mà cõng cô lên dốc.Con đường dài 5km mới tới được quán bánh cuốn.Ko phải cô cố ý chọn mà đây là quán duy nhất bán đồ ăn ở đây.
-Sao.........biết tui đói ?
-Nãy giờ.......bụng kêu !_ ý Nhược Bằng là nghe tiếng bụng Quyên réo nãy giờ.
Chờ lâu nửa tiếng đồng hồ, phục vụ mới mang ra bát nước chấm, ko may trượt chân..........
-Á !Nóng.......... !_Quyên ré lên một tiếng rồi nhìn lại bàn tay mình đang phồng rộp.Chỉ sợ người đối diện bạo lực, Quyên khẽ im lặng nén đau vào lòng.
-Ko.....Ko sao !Giọng Quyên nhỏ dần.
Nguời phục vụ lo lắng rồi lủi vào trong.Phút chốc quán ăn rộ lên rồi im ắng dần.Bỗng một bàn tay nắm lấy 2 tay Quyên lạnh toát !
-Nhược........... !
-Mới bỏng một chút đã la toáng lên !_Nhược Bằng vẫn băng giá thế.Tuy hơi lạnh nhưng tay cậu nắm tay Quyên là để cô bớt đau vì bỏng.Thật là 1 ngày xui xẻo, ra đường toàn gặp thương tích mà chẳng dám kêu.
-Vết bỏng này này ko hề hấn gì so vs độ nóng ban nãy !
Nhược Bằng lẩm bẩm.Rất tiếc là Quyên ko nghe thấy.
Một lát sau, đĩa bánh cuốn đã xuát hiện trước mắt.Quyên thèm nhưng tay khều mãi mà thìa chẳng nhấc nổi bánh lên, loay hoay 1 lát, Nhược Bằng lấy thìa, tự tay bóp miệng Quyên, đưa thức ăn vào.Cái kiểu này là tra tấn chứ chăm sóc nỗi gì mà mọi người xung quanh cứ trầm trồ khen ngợi Quyên có bạn trai tốt.Bánh cuốn thì trơn.Nhược Bằng cứ 10 giây đút cho Quyên một lần, ko ngẹn nới lạ.Thấy Quyên có vẻ khó chịu, cậu ngừng bón lại, ngửa cổ cô lên trời, đổ nước từ chén vào miệng.Kiểu này khác gì cực hình.Nhưng may là Quyên cũng nuốt trôi đươc.Sợ cậu ta lại cho ăn như lúc nãy, Quyên bất ngờ hét lên :
-Tôi ko ăn nữa !_Tức thì cả đám người quay lại nhìn, miệng chê bai Quyên là kẻ có phúc ko biết hưởng. Ý câu này tương đương với có bạn trai bón không biết ăn.
-Mọi người đừng hiểu lầm ! Tôi và cậu ta là bạn...
Chưa nói hết câu, Nhược Bằng đã nhanh tay đưa cả tá vào miệng Quyên.( Thế này thì bội thực mất).
Nhìn mọi người xung quanh cười mà Quyên tức lộn ruột. Cơ bản là do hắn đẹp trai nên việc xấu hắn cũng thành việc tốt, còn Quyên thì đang tốt thành xấu. Rõ ràng bị bắt nạt mà mọi người lại còn...
Tuy tức nhưng trong lòng Quyên bỗng nhớ lại kí ức hôm nào, cũng ăn bánh cuốn. Nhược Bằng bị lừa nên Quyên ăn hết cả đĩa. Hôm nay ăn cả đĩa nhưng là bị chơi xỏ. Tức !
 
Đôi lời tác giả:
zing đóng cửa, mon chưa bít phải đi đâu!vì thể loại trinh thám+tình cảm này hình như không được ăn khách cho lắm. có lẽ đây là tác phẩm cuối cùng. Vì vậy mon muốn bạn chủ fic này post hộ cho đến hết, dc không. Và bạn nào muốn post truyện điệp viên nữ hoàng full thì ép nik ya mon: congchuadienloan_96.
Nếu các bạn post, hãy ghi rõ tên tác giả và cho mon một cái link tới fic. (lưu ý: chỉ gửi file cho những ai muốn post sang diễn đàn khác) Cuối cùng, xin cảm ơn tất cả các bạn vì đã theo dõi và ủng hộ truyện đvnh. Mon có thể sẽ không còn cơ hội hay không bao giờ được phép viết hay post truyện nữa. (vì một số chuyện gia đình)
Bạn chủ fic có thể thay mon gửi cm này đến fic trong zing dc hem? vì mon ko viết dc cm trong fic, ko bít tại sao. ( về fic satan_hacker, mon sẽ từ bỏ, lí do cũng như trên, hi vọng một số bạn thông cảm.)
 
tiếp chương 39 nha ^^
- Mình cũng rất tức giận khi cậu nhảy với người khác.
Hân cố tìm kiếm ánh mắt Đường Minh trong bóng tối. Cô bạo dạn hôn lên má cậu ta. Tim cô và Đường Minh đập thình thịch. ( Nếu ai nhìn được ở trong bóng tối thì sẽ thấy vẻ mặt ngây thơ của Đường Minh lúc này).
Bỗng nhiên điện vụt sáng. Hân rời khỏi đôi tay của Đường Minh. Trông cô ngại ngùng và nhút nhát như một chú thỏ non. Đường Minh đỏ mặt không kém. Hai người không sao nhìn nhau được.
- Trời ơi!!!!!!!!
Một tiếng kêu thất thanh, phát ra từ chỗ để viên kim cương. Hân thật bất cẩn, sao cô lại không để ý cơ chứ...
...Quyên đẩy anh chàng lạ mặt ra và chạy về phía viên kim cương.
Lúc này bà Ana, ông Long, Hân, Đường Minh, Nhược Bằng, cùng ông Hứa đang đứng đó...Viên kim cương đã biến mất.
- Tất cả mọi người xin hãy yên lặng – Bà Ana giơ hai tay lên ra hiệu.
- Một trong số những vị ngồi ở đây có thể là thù phạm nên không ai được ra khỏi hội trường.
Tất cả mọi người ồ lên. Họ lo lắng nhìn nhau và tự hỏi ai là kẻ đã ăn cắp viên kim cương. Còn ông Hứa thì nhìn chỗ để viên kim cương mà lòng đầy xót xa.
- Nhất định phải tìm được viên kim cương đó! Khụ...khụ...
Ông Hứa ho sặc sụa và người quản lý của ông ta vỗ vai giúp ngăn cơn ho.
- Thưa chủ tịch! Đã đóng hết các cửa ra vào. Sự cố mất điện lúc nẫy là do đường dây bị chập thôi.
Người quản lí cung kính thông báo.
- Vậy là anh chưa thể tặng em rồi...!
Ông Hứa quay sang cô vợ bé.
- Không sao! Chúng ta sẽ tìm ra thủ phạm thôi. Anh đừng lo.
...* * *
-Ở đây không có dấu vết nào về việc đập kính bảo vệ viên kim cương cả! – Hân nói.
- Chẳng lẽ viên kim cương không cánh mà bay! – Rik nhăn mặt.
- Dây điện bị hở! – Quyên nói.
...Nhược Bằng, mau truy tìm viên kim cương!
Ông Long ra lệnh. Ngay lập tức Nhược Bằng đã định vị được viên kim cương.
...
- Rất tiếc khi phải nói với bà rằng, trong người bà có viên kim cương... ông Long cười đắc ý.
Bà Ana cũng mỉm cười thật tươi. Bà nhìn thấy trong mắt ông Long sự nghi ngờ cao độ. Ai cũng há hốc miệng không tin. Nhưng khi ông Long vừa móc tay vào tuý áo của bà Ana thì đúng là có một viên kim cương thật. Chính bà Ana cũng không tin nổi tại sao nó lại nằm trong túi áo bà.
- Hân, Quyên, Rik! Các con nhất định phải tìm ra kẻ trộm để rửa oan cho ta.
Bà Ana cố giữ vẻ bình tĩnh nói với mọi người. Hân biết mẹ cô không làm việc đó. Cô phải tìm ra kẻ trộm, nhưng cả trăm người như thế này thì ai sẽ là thủ phạm đây?
- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Đến đây để bào vệ hay là cướp hả?
Bỗng một giọng nói khinh bỉ từ đám đông luồn vào. Là một chàng trai với mái tóc chải lệch màu vàng nhạt và chiếc mũi khoằm. Trông anh ta có vẻ đáng sợ và bí ẩn lạ kì.
- Sao mày còn ở đây vậy?
Ông Hứa nhìn thnằg con quý tử rồi lại ho sặc sụa.
- Mình nghe nói con trai ông ta rất mâu thuẫn với gia đình, có lẽ anh ta chính là con trai ông Hứa – Hân ghé tay Quyên thì thầm.
- Mình đã gặp anh ta ở buổi tiệc. Anh ta đã nhảy với mình!
Quyên mở to mắt nhìn người đó chằm chằm.
- A! Thì ra quý cô cũng là một trong số những thành viên của tổ chức này. Thật là thất lễ quá.
Cái kiểu ăn nói mất lịch sự này làm Hân thấy ghét. Có lẽ tên công tử nhà giàu nào cũng mắc bệnh như thế.
- Tôi có thể khẳng định, kẻ lấy viên kim cương không phải là bà Ana đây!
Rik đưa bàn tay về phái bà Ana giải thích.
- Mọi người có thể thấy! Kính không bị vỡ! Chứng tỏ người lấy phải biết mật mã mở kính bảo vệ. Vậy thì trong số các vị ở đây, có ai biết mật khẩu không?
Cả hội trường im lặng. Không có tiếng phản đối nào cả. Hân cũng nín thở chờ cách phá án của Rik.
- Phải là người thân của ông Hứa mới có thẻ biết được mật khẩu. Vậy vợ ông, con trai ông có biết không?
Ông Hứa ngồi ghế vỗ ngực cho đỡ đau.
- Không có ai ngoài tôi biết cả!
- Vậy ông có nhớ, có khi nào ông buột miệng nói ra hay viết nhật kí không?
- Tôi không bao giờ nói với ai điều này.
- Ông chắc chứ?
- Tôi cam đoan.
- Khó lí giải thật! Mật mã chỉ ông biết...vậy mà...
- Anh đang ám chỉ tôi ư?
- No...no...no...tôi không có ý đó. Thôi được, tài tiên tri của tôi sẽ giúp tìm ra hung thủ mau thôi.
Rik lấy quân xúc xắc trong túi áo ra và đặt nó vào một ly rượu.
- Rik! Đây không phải là trò đùa đâu! Vì thế đừng mang bói toán ra đây.
- Suỵt. Chẳng phải lần trước đã báo trước về nguy hiểm em gặp đó sao. Hãy tin tôi, lần này thôi.
Một tay anh ta bịt miệng ly, một tay cầm đáy ly. Chiếc xúc xắc cứ lăn lông lốc trong lòng chiếc ly trong suốt. Mọi người như nín thở chờ xem kết quả. Lắc xong, Rik đổ xúc xắc xuống mặt bàn. Một con 5, một con 6 và một con 2.
trời ơi, chuơng 39 này ko đọc dược anh àk:KSV@17:, anh post lại dùm em được ko?? nha anh
 
trời ơi, chuơng 39 này ko đọc dược anh àk:KSV@17:, anh post lại dùm em được ko?? nha anh
- Cậu không biết là mình ghen như thế nào đâu? Quỷ Simaoha ngốc!
- Mình cũng rất tức giận khi cậu nhảy với người khác.
Hân cố tìm kiếm ánh mắt Đường Minh trong bóng tối. Cô bạo dạn hôn lên má cậu ta. Tim cô và Đường Minh đập thình thịch. ( Nếu ai nhìn được ở trong bóng tối thì sẽ thấy vẻ mặt ngây thơ của Đường Minh lúc này).
Bỗng nhiên điện vụt sáng. Hân rời khỏi đôi tay của Đường Minh. Trông cô ngại ngùng và nhút nhát như một chú thỏ non. Đường Minh đỏ mặt không kém. Hai người không sao nhìn nhau được.
- Trời ơi!!!!!!!!
Một tiếng kêu thất thanh, phát ra từ chỗ để viên kim cương. Hân thật bất cẩn, sao cô lại không để ý cơ chứ...
...Quyên đẩy anh chàng lạ mặt ra và chạy về phía viên kim cương.
Lúc này bà Ana, ông Long, Hân, Đường Minh, Nhược Bằng, cùng ông Hứa đang đứng đó...Viên kim cương đã biến mất.
- Tất cả mọi người xin hãy yên lặng – Bà Ana giơ hai tay lên gia hiệu.
- Một trong số những vị ngồi ở đây có thể là thủ phạm nên không ai được ra khỏi hội trường.
Tất cả mọi người ồ lên. Họ lo lắng nhìn nhau và tự hỏi ai là kẻ đã ăn cắp viên kim cương. Còn ông Hứa thì nhìn chỗ để viên kim cương mà lòng đầy xót xa.
- Nhất định phải tìm được viên kim cương đó! Khụ...khụ...
Ông Hứa ho sặc sụa và người quản lý của ông ta vỗ vai giúp ngăn cơn ho.
- Thưa chủ tịch! Đã đóng hết các cửa ra vào. Sự cố mất điện lúc nẫy là do đường dây bị chập thôi.
Người quản lí cung kính thông báo.
- Vậy là anh chưa thể tặng em rồi...!
Ông Hứa quay sang cô vợ bé.
- Không sao! Chúng ta sẽ tìm ra thủ phạm thôi. Anh đừng lo.
...* * *
-Ở đây không có dấu vét nào về việc đập kính bảo vệ viên kim cương cả! – Hân nói.
- Chẳng lẽ viên kim cương không cánh mà bay! – Rik nhăn mặt.
- Dây điện bị hở! – Quyên nói.
...Nhược Bằng, mau truy tìm viên kim cương!
Ông Long ra lệnh. Ngay lập tức Nhược Bằng đã định vị được viên kim cương.
...
- Rất tiếc khi phải nói với bà rằng, trong người bà có viên kim cương... ông Long cười đắc ý.
Bà Ana cũng mỉm cười thật tươi. Bà nhìn thấy trong mắt ông Long sự nghi ngờ cao độ. Ai cũng há hốc miệng không tin. Nhưng khi ông Long vừa móc tay vào tuý áo của bà Ana thì đúng là có một viên lim cương thật. Chính bà Ana cũng không tin nổi tại sao nó lại nằm trong túi áo bà.
- Hân, Quyên, Rik! Các con nhất định phải tìm ra kẻ trộm để rửa oan cho ta.
Bà Ana cố giữ vẻ bình tĩnh nói với mọi người. Hân biết mẹ cô không làm việc đó. Cô phải tìm ra kẻ trộm, nhưng cả trăm người như thế này thì ai sẽ là thủ phạm đây?
- Các người làm ăn kiểu gì vậy? Đến đây để bào vệ hay là cướp hả?
Bỗng một giọng nói khinh bỉ từ đám đông luồn vào. Là một chàng trai với mái tóc chải lệch màu vàng nhạt và chiếc mũi khoằm. Trông anh ta có vẻ đáng sợ và bí ẩn lạ kì.
- Sao mày còn ở đây vậy?
Ông Hứa nhìn thnằg con quý tử rồi lại ho sặc sụa.
- Mình nghe nói con trai ông ta rất mâu thuẫn với gia đình, có lẽ anh ta chính là con trai ông Hứa – Hân ghé tay Quyên thì thầm.
- Mình đã gặp anh ta ở buổi tiệc. Anh ta đã nhảy với mình!
Quyên mở to mắt nhìn người đó chằm chằm.
- A! Thì ra quý cô cũng là một trong số những thành viên của tổ chức này. Thật là thất lễ quá.
Cái kiểu ăn nói mất lịch sự này làm Hân thấy ghét. Có lẽ tên công tử nhà giàu nào cũng mắc bệnh như thế.
- Tôi có thể khẳng định, kẻ lấy viên kim cương không phải là bà Ana đây!
Rik đưa bàn tay về phái bà Ana giải thích.
- Mọi người có thể thấy! Kính kông bị vỡ! Chứng tỏ người lấy phải biết mật mã mở kính bảo vệ. Vậy thì trong số các vị ở đây, có ai biết mật khẩu không?
Cả hội trường im lặng. Không có tiếng phản đối nào cả. Hân cũng nín thở chờ cách phá án của Rik.
- Phải là người thân của ông Hứa mới có thẻ biết được mật khẩu. Vậy vợ ông, con trai ông có biết không?
Ông Hứa ngồi ghế vỗ ngực cho đỡ đau.
- Không có ai ngoài tôi biết cả!
- Vậy ông có nhớ, có khi nào ông buột miệng nói ra hay viết nhật kí không?
- Tôi không bao giờ nói với ai điều này.
- Ông chắc chứ?
- Tôi cam đoan.
- Khó lí giải thật! Mật mã chỉ ông biết...vậy mà...
- Anh đang ám chỉ tôi ư?
- No...no...no...tôi không có ý đó. Thôi được, tài tiên tri của tôi sẽ giúp tìm ra hung thủ mau thôi.
Rik lấy quân xúc xắc trong túi áo ra và đặt nó vào một ly rượu.
- Rik! Đây không phải là trò đùa đâu! Vì thế đừng mang bói toán ra đây.
- Suỵt. Chẳng phải lần trước đã báo trước về nguy hiểm em gặp đó sao. Hãy tin tôi, lần này thôi.
Một tay anh ta bịt miệng ly, một tay cầm đáy ly. Chiếc xúc xắc cứ lăn lông lốc trong lòng chiếc ly trong suốt. Mọi người như nín thở chờ xem kết quả. Lắc xong, Rik đổ xúc xắc xuống mặt bàn. Một con 5, một con 6 và một con 2.
Tác g chủ fic đi đâu rùi ta? xem ra truyện mềnh đi vào ngõ cụt rùi=]
 
Cho phép tác giả post nha, vì mất nhà và có lẽ tác giả sẽ post cho đến hết. Giờ chỉ có ai thích truyện thì tự tìm tới thui, mon ko cách nào liên lạc được.....chương 80 sẽ là chương kết thúc truyện, có thể các bạn sẽ không thích một số chi tiết tiếp theo lắm, nhưng chắc chắn fic này sẽ làm các bạn hài lòng với sự đặc biệt của nó....
Chương 51 : Cuộc gặp vô tình.
Hân vừa mới nghe được chuyện bí mật từ Nguyệt. Hoá ra cô ấy là điệp viên mật ư ?Vậy mà từ trước tới giò lại luôn bị hiểu lầm. Hân đang đờ người ra thì bỗng có tiếng bà Ana nhẹ nhàng :
-Chào cháu ! Ta là mẹ Hân !_Bà Ana mỉm cười thân thiện chào Nguyệt.
Thấy cô có vẻ thắc mắc, bà Ana kể lại việc tháng trước mẹ con đã nhận nhau. Nghe vậy, Nguyệt không khỏi vui mừng.
-Thì ra...cô cũng là điệp viên ?
Bà Ana gật đầu.
-Chắc bây giờ hắn đang tìm cậu, hay là cậu ở đây luôn, tiện cho việc điều tra.
Nguyệt còn đang do dự tìh bà Ana đã mớm lời :
-Hân nói đúng ! cháu cứ ở lại, coi đây như nhà mình đi.
Thấy hai mẹ con có vẻ lưu luyến nhưng ý Nguyệt lại trái ngược với họ.
-Cháu vẫn cần phải điều tra thêm về Lạc Văn, nếu ở lại, e không tiện...
-Vậy..._Hân đang định nói gì đó xong lại thôi.
-Vậy ăn cơm tối ở đây nhé ?
-Dạ !_Nguyệt mỉm cười ưng thuận.

-Nghe nói, ngươi đang bị truy nã ?_Một giọng nói trầm khàn phát ra sau bức rèm, vẻ mặt ông ta nhăn lại bực bội.
-Lần này chắc chắn có gián điệp phản bội !_Sát thủ hh quì trên nền nhà, miệng nhếch lên.
-Ngươi nghĩ là ai ?
-Lưu Hồng !
-Hâhhah...ngươi đang đùa ?
-Thuộc hạ không đùa, Lưu Hồng đang đứng về phe tổ chức w_Mặc dù thừa biết bà ta trà trộn vào để khống chế điệp viên nhưng trước mặt lão trùm này, Văn đành phải nói vậy.
-Ngươi đa nghi quá rồi ! Lưu Hồng tuân lệnh ta trà trộn vào tổ chức w để phá vỡ sự đoàn kết của bọn chúgn.
-..._Lạc Văn im lặng, biết hắn nói vậy thì còn nói gì nữa.
-Thật khốn nạn ! Đường đường là sthh, một trong 2 cánh tay phải của ta mà lại bị lột bộ mặt thật._Thấy giọng hắn có vẻ sôi máu, sthh cúi gằm mặt.
-Truy nã là chuyện nhỏ, mạng này còn thì vẫn nguyện phục vụ chủ nhân đến chết !
-Tốt ! Ta muốn ngươi làm một việc._Hắn chậm rãi nói, trong đó chứa đầy sự tin tưởng cùng huyễn hoặc.
-Thưa, là chuyện gì ?
-Ngươi còn nhớ vụ nổ ở toà nhà Hữu Lạc Dương chứ>
-Dạ !
-Tìm cho ta kẻ nào dám làm chậm lại thời gian kích nổ. Ngươi là ‘Siêu máy tính’ không thể thua hắn được.
-Tuân lệnh !_Lạc Văn định rời đi nhưng lại bị hắn gọi giật trở lại.
-Còn việc này nữa..kẻ phản bội_Đường Thăng Long, giết hắn đi ! thời gian qua ta đã tìm hiểu, không ngờ hắn còn rất nhiều vụ ăn bớt hàng..lần này ta muốn thấy xác hắn mang cho chó gặm !
Nhìn ảnh Hân, Đường Minh thực nôn nao trong lòng, đã mấy ngày không gặp, sao Hân không gọi điện hay nhắn tin gì cả làm cậu lo quá. Nhìn vết xăm lại càng nhớ Hân. Lúc đó cậu đã biết Hân thực lòng thích mình. Cậu nguyện bảo vệ Hân suốt đời, làm bờ vai cho cô dựa, làm cô cười hạnh phúc, nhưng tại sao ‘mụ phù thuỷ’ cứ năm lần bảy lượt ngăn cản. Thân phận bà ta khó điều tra, tới nỗi đã mấy tuần rồi mà Nhược Bằng không tìm ra gì cả. Không chịu được nỗi nhớ trong lòng, cậu lao ra ngoài biệt thự

Sau khi ăn xong bữa cơm tối, Nguyệt đi bộ về nhà. Quyên cà Hân vẫn chưa xảy ra chuyện gì, may thật. Tổ chức có thêm cả Rik và bà Ana thật như hổ mọc thêm cánh. Đang đi thì Nguyệt bỗng thấy khó chịu, miệng buồn nôn nhưng lại chẳng nôn được gì, hay là đồ ăn lạ miệng nhỉ ? Chật vật một hồi, cuối cùngNguyệt cũng về đến nhà Lạc Văn.
...-Em về rồi à ?
-Ừm !
-Anh biết sẽ là vậy mà !Nào, hôm nay thì em sẽ được thưởng thức cơm rang thậpt cẩm do chính tay anh nấu nhé_Lạc Văn vui mừng nhìn Nguyệt rồi vội vàng bưng mâm lên.
ƠN trời, hắn không nghi ngờ gì cả ! Dĩ nhiên, khi yêu con người thường mù quoáng thế đấy. Nguyệt mỉm cười, tay đưa một thìa cơm lên miệng..nhưng chưa kịp ăn thì....
-OẸ !
Lạc Văn hốt ohảng nhìn Nguyệt.
-Em sao vậy ? Thức ăn khó nuốt quá à ?
Nguyệt chạy vụt vào phòng vệ sinh, nôn mửa.
-Đâu có ! vẫn ngon như thường ngày mà !_Lạc Văn bình thản sau một hồi ăn thử. Rồi lập tức chạy tớỉ trước cửa phòng vệ sinh đập đập.
-Đã đỡ hơn chưa ?
-OẸ !
LạcVăn sốt ruột đợi, một lát sau, Nguyệt mới bước ra, vẻ mặt phờ phạc.
-Em không biết sao nữa !
-Nghỉ đi ! để anh đi mua thuốc._Văn dìu Nguyệt vào phòng rồi chạy đi mau thuốc.
Chính Nguyệt cũng không hiểu tại sao lại có biểu hiện như vậy nữa, rõ ràng đồ ăn rất ngon..rốt cuộc tìh cô đang bị sao vậy ?
-Bán cho cháu thuốc chống nôn !_Văn đập nhẹ tay lên mặt quầy bán thuốc. Người bán thuốc thấy cậu thì lập tức run run rồi cũng lảng vào buồng trong vờ lấy thuốc. Thực ra, bà ta đang bấm điện thoại báo cho cảnh sát. Thấy lâu lâu, Văn sinh nghi, nghe nói thuốc chống nôn tên là... Cậu liền nhảy vào quầy, để tiền lại rồi chạy đi mất.

-Cạch !
-Anh mua thuốc về rồi, em uống đi !_Lạc Văn nhìn Nguyệt trìu mến. Nguyệt uống thuốc xong lại nhắm mắt vào ngủ. Văn kéo chăn lên cho cô rồi hôn lên trán, sau đó mới rời khỏi phòng.
Chương 52 : Đường Minh và thế lực đối đầu.
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
Chương 52 : Đường Minh và thế lực đối đầu.
Đường Minh gõ cửa nhà Hân. Cũng may lần này là Hân mở cửa, nếu là bà Ana thì lại hỏng hết cả ý đồ. Vừa mở cửa ra, Hân đã bị ôm chầm. Nhận thấy khuôn mặt quen thuộc của ‘thằng bé’, Hân ngạc nhiên một lúc rồi nhăn mặt :
-Buông ra đi ! Kì quá !
Đường Minh vẫn im lặng. Cậu không muốn thả Hân ra chút nào. Muốn phút giây này ngừng lại mãi mãi.
-Mình nhớ cậu !_Đường Minh khẽ thì thầm vào tai Hân. Mấy ngày nay, từ sau vụ trốn viện, cô không hề liên lạc với Đường Minh. Thấy mình cũng có lỗi thật.
-E hèm ! khụ khụ !_Con mụ phù thuỷ chui ở đâu ra lập tức giả vờ ho Thấy thế, Hân vội gỡ tay Đường Minh ra nhưng cậu ta nhất quyết không thả.
-Kẻ biến thái nào dám quấy rối phụ nữ vào ban đêm ở ngay nhà điệp viên thế này ?
Biết bà ta nói mỉa mình một vế đau, Đường Minh từ từ bỏ tay ra. Cố nhẫn nhịn :
-Là cháu ! Đường Minh ! Mấy tuần rồi không gặp, trông cô có vẻ lên cân thật rồi.
-Hâhha...thằng nhóc này, dám bốp chát lại ta sao ? Trong khu này gần đây có kẻ biến thái chuyên tấn công phụ nữ vào ban đêm, ta chỉ sợ Hân gặp chuyện, thấy cậu lén lút ở ngoài này, nếu đàng hoàng thì đã vào trong rồi.
-À...có lẽ nếu tên biến thái đó đến thật thì đúng là đáng lo cho Hân rồi vì căn nhà này đâu còn gì để hắn tấn công nữa._Đường Minh lợi dụng tình thế bốp chát lại. Trong lòng cười thầm. Nếu hắn có thật thì chắc chắn sẽ không thèm đụng vào gái già như bà Ana đâu.
-Có phải cậu muốn đứng ngoài không mà mãi vẫn chưa vào nhà ?
-À vâng !_Đường Minh nhoẻn cười bước vào nhà.
Rik đang ngồi nghịch máy tính, bà Ana gọt hoa quả, còn Hân thì rửa bát. Nhìn bà Ana một lúc, Đường Minh mới nhẹ nhàng rón rén đi xuống bếp.
-Này ! trông cậu rửa bát hay quá nhỉ ?_Đường Minh thốt lên sau một hồi quan sát Hân rửa bát.) Công tử nhà giàu, đâu bít rửa bát là gì)
-Nếu hay thì cùng rửa đi !_Hân cười vẻ đểu cáng.
Đeo bao tay vào, Đường Minh cầm lấy một cái bát rồi cũng cho giẻ vào lau. Cánh tay hai người chạm nhua. Hình xăm trái tim lại nổi bật, ghép thành một hình ảnh đẹp. Đường Minh khẽ liếc nhìn Hân. Nhìn qua cửa sổ thấy có ánh sáng vụt qua, Đường Minh reo lên như trẻ con :
-Hân ! sao băng kìa ! mau ước_Nói xong, Đường Minh nhắm tịt mắt lại cầu nguyện. Còn Hân thì la toáng lên ;
-Sao chổi đấy ! Đừng !
 
Vừa nghe thấy từ sao chổi, Đường Minh suýt nữa thì làm vỡ bát.
-Cậu đã ước gì vậy ?_Hân nhăn mặt hỏi.
-À ! không có gì !_Đường Minh xụ mặt xuống. Sao lại ngốc thế cơ chứ..liệu sao chổi có đem điều ước của cậu biến thành ngược lại không nhỉ. Ôi không biết nữa, chỉ cầu bây giờ hai người được ở bên nhau là tốt lắm rồi.
Thấy Đường Minh có vẻ nghĩ ngợi, Hân lấy nước vẩy lên mặt cậu ta trêu trọc. Thấy Hân té nước lên, Đường Minh cũng phản công lại. Hai đứa cứ toé nước lên như thế cho đến khi một ánh mắt chiếu vào họ khinh bỉ.
-Hân ! em muốn mẹ phát bệnh hay sao hả ? hai đứa ồn quá rồi. Quần áo lại ướt nữa. Thay đồ đi.
Nghe đến mẹ, Hân lập tức đi về phòng thay đồ, Đường Minh thì vẫn còn ở đó. Lúc Hân đi rồi, hai ánh mắt mới quét xẹt qua nhau :
-Tránh xa Hân ra !_Rik nhếch mép nhìn Đường Minh.
-Hân thuộc về tôi ! Chính anh mới là người cần phải tránh xa cô ấy_Đường Minh cũng nghiêm nghị nhìn Rik.
-Này nhóc ! Đừng quá tự tin như thế. Từ trước tới giờ, những thứ mà tôi muốn chưa bao giờ tohát khỏi tay tôi cả._Rik cười lạnh lùng.
-Bất cứ kẻ nào dám cướp người con gái tôi yêu, đều sẽ phải chịu một kết cục không tốt đẹp. Đây là lời cảnh cáo._Đường Minh nhanh chóng thu tầm mắt về phía sau Rik.
Hân đang tiến về phía bọn họ. Tay Đường Minh lập tức kéo Hân tới sát mình, một là để chứng minh hai người là cặp đôi vì có hình xăm, hai là muốn Rik mất hi vọng vì Hân sẽ không bao giờ chọn hắn. Qủa nhiên điều này làm Rik sững sờ, nhưng rồi lại biến mất ngay khi hắn tìm ớc :
-Người nhóc ướt hết rồi, lấy tạm bộ quần áo của anh thay đi.
Hân thấy vậy cũng gật đầu. Bất đắc dĩ, Đường Minh phải đi thay...lúc đi qua mặt Rik, đôi mắt cậu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn...
.....-Hơ hơ..._Hân như không tin vào mắt mình..không ngờ Rik mà cũng có bộ đồ quê mùa thế này. Đường Minh nhăn nhó ăn miếng táo một cách trệu trạo. Hắn cố tính cho cậu bẽ mặt trước Hân. Áo gì mà lại đề dòng chữ to tướng :’ tôi là gấu bắc cực’ Quê chết đi được. Bà Ana nhìn cậu cũng không khỏi bật cười. Rik càng cười to hơn.
-Không sao ! nhìn rất kute !_Hân cười một lát rồi an ủi.
-Thật không ?
-Thật !
Nghe thấy Hân khen, Đường Minh lập tức mỉm cười, mặt không còn nhăn nhó nữa...Hân của cậu đúng là người có mắt thẩm mĩ...^^
Sau khi nói chuyện toàn bị bốp chát từ hai người kia, Đường Minh bị đuổi với khuôn mặt hằm hè, tức chết. Họ chỉ sớm mong cậu ra khỏi nhà....sao tình duyên của cậu lại lắm trắc trở thế không biết.
Thế rồi trong đầu cậu nảy ra ý định...mở cốp xe sau rồi lấy ra cái thang.
-Các người đã đuổi thì tôi trèo vào vậy !_Nói rồi Đường Minh leo lên tới cửa sổ phòng Hân...cậu có một số chuyện cần nói với cô.
Chương 53 : Biến thái tấn công.(ko phải Đường Minh đâu nhá)
 
Chương 53 : Biến thái tấn công.
Sau khi có một buổi tối vừa buồn vừa vui, Hân trở về phòng. Khi cô vừa mở cửa ra thì bỗng có một bàn tay đặt lên vai. Hân kinh hãi quay mặt lại.
-Thì ra...là cậu !_Hân suýt nữa hét lên. Nhưng rồi chợt nhận ra sự vô lí khi câu jta xuất hiện ở đây, Hân nhăn mặt :
-Cậu...sao cậu vào được đây ?
Đường Minh khẽ suỵt một tiếng. Cậu muốn nói cho Hân biết việc Văn không phản bội, và mẹ cô có gì đó rất mờ ám, cả tay Rik kia cũng vậy. Nhưng chưa kịp nói thì một cái obngs đen đã bay vèo từ cửa sổ vào phòng. Tự dưng cả hai cảm htấy nhói đau ở gáy. Cái bóng đen chuyển động rất nhanh, nhanh đến nỗi không phân biệt được hắn là người hay là ma. Tới khi cả hai đều phát hiện mình đã bị trói ở tay chân và bịt miệng thì mới bắt đầu giãy dụa.
Kẻ lạ mặt có một khuôn mặt dài và ghớm ghiếc. Đôi mắt đen không thấy đáy bộc lộ vẻ hung tàn. Một cía mồm đầy vảy và một cái mũi tẹt làm hắn không thể nào xấu hơn. Nhìn hắn, Hân có thể nhận ra đây chính là kẻ bệnh hoạn đã mấy ngày nay làm lạon ở khu phố cô ở. Nhưng hắn vào nhà bằng cách nào ? Cứ cho là qua đường cửa sổ..Đường Minh chợt hiểu ra, lúc nghe bà Ana nói, cậu còn tưởng bà ta đùa. Chính cậu đã rước hắn vào nhà. Cái thang..cậu quên chưa cất..tất cả là tại cậu...
Tên xấu xí kéo tay Hân rồi lăng ra gi.ường. Còn Đường Minh thì hắn để ở một chỗ cũng gần đó. Cả hai cùng sợ hãi. Đường Minh còn sợ hơn cả Hân. Phải thoát được ! phải cứu Hân.Nhưng giờ tay chân cậu đều bị trói, miệng cũng bị dính keo. Cậu hoảng loạn nhìn Hân. Hân đang nhìn cậu với ánh mắt đau đớn cùng sự tuyệt vọng. Nếu Hân có làm sao, cậu sẽ hận mình cả đời. Dù chết trăm vạn lần cũng không thể tha thứ.
Tên xấu xí leo lên gi.ường ngay tức khắc. Hắn cười mọt tiếng rồi mắt như chìm đắm trong vẻ đẹp của Hân. Nhìn hắn, Hân không khỏi buồn nôn, cô hi vọng ai đó sẽ lên phòng cô lúc này...cô quay sang Đường Minh, hai ánh mắt vẫn đau đớn nhìn nhua như thế. Không hét, không cựa quậy..nếu như thế thì liệu có ai tới cứu họ được không ? Thà cô cắn lưỡi tự tử để không bị hắn ta làm nhục. Ý nghĩ ấy nhanh chóng bị Đường Minh phát hiện. Cậu ta lắc đầu. Mắt ướt đẫm nước. Hân cảm nhận được mọi thứ rất rõ ràng. Nhưng dòng nước mắt cứ tuôn ra làm nhoè đi. Có lẽ...chỉ cần...
-ƯM....mmmm ‘Đừng....Hân....đừng’’_Đường Minh muốn ngăn Hân lại, muốn băm vằm cái tên bệnh hoạn này ra...biết bao cô gái đã bị hắn làm cho mất tương lai vào hi vọng cuộc sống. Thà để cậu bị voi dày, ngựa xéo còn hơn là phải chứng kiến cảnh đau lòng này. Hân vẫn cố ngoắc tay về phía Đường Minh. Một nửa hình xăm có chữ M. Nếu có chết thì hãy chết cùng nhau..Khi tên bệnh hoạn ấy đang định xé quần Hân ra thì bỗng có một tiếng rầm phát ra làm hắn nhảy vọt xuống dưới qua cửa sổ. Một hình dáng rất quen...không phải Đường Minh..mà là..Rik.

-Thằng khốn ! Mày làm trò gì vậy ? Mày để Hân mắc vào nguy hiểm...tao thật muốn giết chết mày ngay bây giờ.
Sau khi đá đạp đủ kiểu vào người Đường Minh. Rik mới hậm hực chửi. Nếu Quyên không ngăn lại, chắc cậu ta đã lên viện rồi. Đường Minh không hề chống cự, cậu cứ để mặc cho Rik đánh. Cậu đáng bị thế. Nằm trên mặt đất, miệng chảy đầy máu, cậu khẽ liếc nhìn một nửa hình trái tim...tim lại đau.
-Không phải lỗi của cậu !_Quyên chìa tay ra để Đường Minh đứng dậy, nhưng cậu ta vẫn im lặng.
-Đồ vô dụng ! nếu muốn trả thù cho Hân, thì đừng nằm đây ăn vạ nữa. Hãy đứng lên mà tìm kẻ khốn khiếp kia ! hiểu không ?
Nghe câu này, tâm trí Đường Minh như thức tỉnh. Cậu ta nói đúng. Nếu mình cứ nằm đây tìh chẳng khác nào kẻ vô dụng bất tài. Dựa vào trí tuệ và sức lực của mình, cậu nhất định phải bắt được hắn.
Chương 54 : Điều tra.
Sory vì hum qua quên pót....^^hì
 
Ha~ Không ngờ bạn lại post tiếp truyện ở đây :KSV@09: Vậy bạn vẫn tiếp tục post truyện ở 4rum zing chứ? :KSV@11:
 
Ha~ Không ngờ bạn lại post tiếp truyện ở đây :KSV@09: Vậy bạn vẫn tiếp tục post truyện ở 4rum zing chứ? :KSV@11:
Hình như bạn không hề đọc kĩ các commen của tác giả thì phải? nhỉ?:KSV@09:
 
×
Quay lại
Top Bottom