24. Người dẫn chuyện và Hoàng Tử Bé bị khát và chuyến săn giếng nước trong sa mạc.
Bây giờ là ngày thứ tám tính từ khi tôi gặp tai nạn trong sa mạc, và tôi đã nghe câu chuyện người thương gia khi uống giọt cuối cùng của nguồn nước.
“À,” tôi nói với Hoàng Tử Bé, “những câu chuyện này của cậu thật hấp dẫn, nhưng ta vẫn chưa sửa xong chiếc máy bay của mình. Ta không còn nước để uống nữa, và ta sẽ cảm thấy rất hạnh phúc nếu ta có thể thoải mái tản bộ đến một suối nước ngọt.”
“Bạn của tôi, con cáo.” Hoàng Tử Bé nói với tôi.
“Cậu bé nhỏ à, giờ chẳng liên quan đến cáo nữa rồi!”
“Tại sao không?”
“Bởi vì ta sắp chết khát...”
Cậu ấy không hiểu ý tôi, và trả lời:
“Có một người bạn thật là tốt, kể cả sắp chết đi nữa. Tôi, ví dụ, tôi rất vui sướng khi có một con cáo làm bạn...”
“Cậu bé chẳng biết khi nào là nguy hiểm,” tôi tự nhủ, “Cậu bé chưa bao giờ biết đói, biết khát. Cậu chỉ cần chút nắng là được...”
Nhưng cậu bé nhìn tôi một cách kiên định, và đáp lại:
“Tôi cũng khác. Chúng ta hãy tìm một cái giếng...”
Tôi mệt mỏi. Thật ngớ ngẩn khi đi kiếm một cái giếng trong sa mạc rộng lớn này. Nhưng dù sao thì, tôi cũng đi.
Lê bước vài giờ, trong im lặng, bóng tối dần bao trùm và những ngôi sao bắt đầu xuất hiện. Cơn khát khiến tôi hơi sốt, và tôi cảm giác như mình đang ở trong một giấc mơ. Những lời nói của Hoàng Tử Bé quay cuồng trong tâm trí tôi.
“Vậy là cậu cũng khát?” Tôi hỏi.
Nhưng cậu bé không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ nói:
“Nước cũng có thể tốt cho tim.”
Tôi không hiểu câu trả lời này, nhưng tôi không nói gì. Tôi biết rõ là không thể kiểm tra kiến thúc của cậu.
Cậu mệt, ngồi xuống. Tôi cũng ngồi xuống bên cạnh cậu bé. Sau một hồi im lặng, cậu bé nói:
“Những vì sao thật đẹp, giống như một bông hoa không thể nhìn thấy.”
Tôi trả lời:
“Đúng vậy.”
Rồi không nói gì thêm. Tôi nhìn những rặng cát trải dài trước mắt dưới ánh trăng.
“Sa mạc thật đẹp.” Hoàng Tử Bé nói thêm.
Đó là sự thật. Tôi luôn yêu sa mạc. Một người ngồi trên cồn cát giữa sa mạc, không thấy gì, cũng không nghe gì. Bỗng, có gì đó lấp lánh...
“Điều khiến cho sa mạc trở nên đẹp đẽ,” Hoàng Tử Bé nói, “là đâu đó có một cái giếng...”
Tôi đột nhiên hiểu được ảo giác trên cát. Khi tôi còn là một cậu bé, tôi sống trong một ngôi nhà cũ kĩ và được nghe người ta kể rằng, kho báu được chôn cất ở đó. Chắc chắn rằng chẳng biết cách tìm ra nó, có lẽ, chưa ai tìm kiếm nó. Nhưng nó đã tạo nên một bí ẩn trong ngôi nhà. Nhà tôi đang cất giấu một bí mật... sâu thẳm trong trái tim...
“Phải,” tôi nói với Hoàng Tử Bé, “Ngôi nhà, những vì sao, sa mạc-những gì mang lại vẻ đẹp cho nó là một thứ gì đó vô hình!”
“Tôi rất vui,” cậu bé nói, “rằng chú đã đồng ý với con cáo của tôi.”
Khi Hoàng Tử Bé ngủ, tôi ôm cậu vào lòng và tiếp tục đi. Tôi cảm thấy vô cùng xúc động, và phấn khích. Dường như tôi đang giữ một kho báu rất mong manh. Đối với tôi, nó thậm chí còn mong manh hơn bất cứ thứ gì trên đời. Dưới ánh trăng, tôi nhìn cậu bé, vầng trán nhợt nhạt, đôi mắt nhắm nghiền, lọn tóc rung rung trong gió, và tôi tự nhủ: “Những gì ta thấy được chỉ là một vỏ bọc. Điều quan trọng nhất là vô hình...”
Khi môi cậu khẽ nở nụ cười nửa miệng nghi ngờ, tôi thầm nói, một lần nữa: “Điều khiến tôi vô cùng xúc động, về Hoàng Tử Bé đang ngủ ở đây, là lòng thủy chung của cậu ấy đối với một bông hoa-hình ảnh của bông hồng tỏa sáng trong cậu bé như ánh lửa của ngọn đèn, cả khi cậu đang ngủ...” Và tôi cảm thấy cậu bé còn mong manh hơn. Tôi cảm thấy cậu ấy cần được bảo vệ, cứ như thể cậu là một ngọn lửa có thể bị dập tắt chỉ bởi một cơn gió nhỏ...
Và, khi tôi tiếp tục như thế, tôi đã tìm thấy cái giếng, vào lúc bình minh.
Hoàng Tử Bé thức giấc và nói:
"Mọi người thích thú bởi những chuyến tàu nhưng họ không biết thứ họ đang trông chờ là gì. Họ chỉ thấy hứng khởi và vội và quanh những vòng tròn. Nó chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.
Cái giếng mà chúng tôi tìm thấy chẳng giống nhưng bất kì cái giếng nào ở Sahara. Chúng chỉ như những chiếc lỗ thủng trên cát. Còn đây thì trông giống cái giếng trong làng hơn. Nhưng quanh đây chẳng có ngôi làng nào cả, và tôi đã nghĩ mình đang nằm mơ.
"Thật là lạ," tôi nói với Hoàng Tử Bé, "mọi thứ đã sẵn sàng, gàu nước, dây thừng."
Cậu bé cười lớn, cầm sợi dây và quăng gàu nước xuống giếng. Khi chiếc gàu rơi xuống, chúng tôi nghe thấy những âm thanh thú vị.
"Chú nghe thấy không?" Hoàng Tử Bé nói, "Chúng ta vừa đánh thức cái giếng và giờ nó đang hát."
Khi gàu đầy nước, tôi nói,
"Để đó cho ta, nó quá nặng so với cháu."
Tôi chậm rãi kéo nó lên thành giếng và để ở đó. Mệt nhưng thật hạnh phúc. Khúc hát của giếng nước vẫn trong tai tôi. Khi nhìn vào gàu nước, tôi có thể thấy mặt trời phản chiếu trong đó.
"Cháu khát, hãy cho cháu uống một ít." Hoàng Tử Bé nói.
Và tôi hiểu những gì cậu đang trông đợi. Tôi giơ chiếc gàu lên môi cậu bé. Cậu nhắm nghiền mắt mà thưởng thức. Đây có lẽ là một dịp đặc biệt khó quên. Dòng nước đó không chỉ đơn thuần là một loại nước uống bình thường. Nó được sinh ra từ những bước chân dưới các vì sao, từ tiếng hát của giếng, và sức lực của đôi tay tôi. Nó là một món quà, một món quà tuyệt vời cho tâm hồn.
Khi tôi còn là một cậu bé, ánh đèn của cây thông Noel, tiếng nhạc lớn giữa đêm khuya, những nụ cười thương yêu của mọi người, tất cả những điều đó đã khiến cho những món quà Giáng sinh thật đặc biệt.
"Những người nơi chú sống," Hoàng Tử Bé nói, "khu vườn của họ trồng tận 5000 bông hồng, song họ không hề tìm hiểu mình đang trông chờ điều gì."
"Họ không tìm hiểu điều đó." Tôi đáp.
"Và có lẽ họ đang trông chờ rằng mình có thể tìm thấy một bông hồng đơn lẻ hoặc một chút nước."
"Phải, đúng là vậy." Tôi đáp.
Hoàng Tử Bé nói thêm:
"Nhưng họ không được nhìn bắt đôi mắt, mà phải bằng trái tim."
Tôi uống nước xong. Vậy là có thể thở phào nhẹ nhõm. Cát vàng như mật. Và màu sắc ấy khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Tại sao tôi lại phải buồn rầu nhỉ?
"Chú phải giữ lời hứa." Hoàng Tử Bé ngồi xuống bên cạnh tôi.
"Lời hứa gì?"
"Chú biết đó, một hàng rào để bảo vệ bông hoa khỏi con cừu của cháu. Cháu có trách nhiệm với bông hoa này."
Tôi lấy những bức vẽ ra khỏi túi. Cậu bé nhìn chúng và cười lớn khi thấy những cây bao báp.
"Nhưng cây bao báp của chú hơi giống bắp cải đấy."
"Oh!"
Tôi cảm thấy tự hào về mấy cây bao báp của mình.
"Con cáo của chú, đôi tai ấy, nhìn giống những cái sừng thật, và dài nữa!"
Cậu lại khoái chí cười lớn.
"Cháu thật không công bằng, Hoàng Tử Bé." Tôi nói, "Ta không biết vẽ thứ gì ngoại trừ bên trong và bên ngoài con trăn."
"Oh, không sao cả mà." cậu nói, "những đứa trẻ sẽ hiểu thôi."
Sau đó tôi đã vẽ một cái hàng rào, và lấy hết can đảm để đưa cậu bé.
"Ta không biết cháu có kế hoạch gì. Nhưng có lẽ mọi thứ đang kết thúc ở đây."
Nhưng cậu bé không trả lời tôi. Thay vào đó, cậu nói,
"Chú phải làm việc rồi, phải trở lại với chiếc máy bay của mình. Cháu sẽ chờ ở đâu. Hãy trở lại vào tối mai."
Nhưng tôi không chắc về điều đó. Lần nữa, một nỗi buồn vực dậy trong trái tim tôi.
Tôi nhớ lời con cáo. Khi đã được thuần hóa, ta sẽ khóc khi phải nói lời tạm biệt.