Đem hạt giống tình yêu cắm vào máu

CHƯƠNG 21:
Tôi nghĩ ông trời thật là yêu quý người nhà họ, sinh một người xinh đẹp đáng yêu như mèo Kỷ Như Thần, lại sinh hỗn hợp của Thiên Sứ và gợi cảm trên một người như Kỷ Như Hàng. Thật sự không công bằng, tôi nghĩ ngay cả yêu mến một người đã yêu mến chưa đủ.
Hoảng hốt trong lúc đó nghe được một trận hút không khí. Ngẩng đầu lên, thấy Kỷ Như Hàng lộ ra hàm răng trắng, mỉm cười với tôi rất đơn thuần, “Quan Tâm, bọn họ không tin em là bạn gái của anh, muốn hay không biểu diễn một chút cho bọn họ xem?”
Có gì không thể? Mất đi người mình yêu, đàn ông trong lòng tôi đã không còn ý nghĩa, có làm bạn gái của ai thì có gì khác biệt? Tôi nhún nhún vai, ngẩng đầu lên cùng lúc anh đang cúi xuống.
Nụ hôn của anh thật nhẹ nhàng. Quả nhiên là Thiên Sứ, người ngoài nhìn nụ hôn kiểu Pháp này liền đỏ mặt, mà tôi lại cảm nhận được anh mang theo sự quan tâm cùng yêu thương. Người đàn ông này thực sự là Thiên Sứ, anh đang trấn an cảm xúc của tôi. Cho đến khi, tôi mới biết được vì sao tôi lại khẩn trương như thế, không phải là vì nụ hôn của anh, mà là vì Thuộc Đình.
Nụ hôn vừa dứt, nước mắt tôi liền chảy ra, anh rất tự nhiên lau cho tôi. Không ai sẽ nghĩ tới tôi ở thời điểm lãng mạn này sẽ khóc, mà động tác anh lau nước mắt, thật tự nhiên giống như lau đi bụi vậy.
Quay mặt đi, thấy Thuộc Đình cùng Trương Duy Ngọc đứng ở trong đám đông. Tôi mỉm cười với anh, nụ cười cay đắng cùng chua xót chỉ có trong lòng tôi mới biết.
Thuộc Đình điên cuồng yêu thích bóng rổ, có Kỷ Như Hàng tham gia trận bóng anh đương nhiên không có khả năng bỏ qua, đương nhiên cũng sẽ mang theo bạn gái mới của anh. Kỷ Như Hàng nhân cơ hội này chỉ ra bạn gái anh là tôi, thứ nhất ngăn chặn mọi người tiếp tục chú ý tôi; thứ hai, là nói cho Thuộc Đình, Quan Tâm từ nay về sau không cần anh quan tâm nữa.
Sau Thuộc Đình và Trương Duy Ngọc, tôi với Kỷ Như Hàng thành một đôi làm nổi lên một trận cuồng phong lớn ở B.
 
CHƯƠNG 22:
Buổi tối sau khi trở thành bạn gái Kỷ Như Hàng, Thuộc Đình gọi điện thoại cho tôi.
Khi đó tôi trằn trọc ngủ không được. Trong bóng tối, trước mắt tôi thoáng qua đều là ánh mắt Thuộc Đình —— ánh mắt yêu thương chân thành, đáng tiếc yêu thương không phải dành cho tôi. Nghĩ tới, nước mắt lại rơi lần nữa, ngay sau đó di động vang lên.
Di động vừa vang lên tôi liền biết là ai.
Gọi điện thoại đến đương nhiên chính là Thuộc Đình. Bởi vì tôi không có nói cho người khác biết số di động của mình.
Không nghĩ tiếp. Không muốn càng đau khổ hơn.
Kia tiếng chuông liên tục vang lên không ngừng. Ba cô gái đều bị đánh thức. Nhìn ánh mắt của họ nhìn tôi, nếu tôi không nghe điện thoại hoặc là tắt máy…, các cô ấy sẽ đem tôi mổ bụng mất.
Đưa di động đến bên tai, giọng nói lạnh lùng của Thuộc Đình, ẩn chứa không biết bao nhiêu tức giận, “Đi ra, tôi ở vườn Đinh Hương, chờ em.” Sau đó không đợi tôi nói chuyện liền dập máy.
Anh vẫn là bá đạo như vậy. Vì sao anh đối với Trương Duy Ngọc có thể dịu dàng đến thế ? Tôi vẫn tưởng, mặc dù biết anh không yêu tôi, nhưng tôi vẫn là muốn gặp anh, muốn biết mục đích anh đến tìm tôi.
Ban đêm vườn Đinh Hương rất yên tĩnh, cũng rất thơm. Ánh trăng bạc chiếu rọi bên cạnh hồ Vô Danh, giống như một thiên đường tuyệt đẹp, nếu tôi và Thuộc Đình là một đôi tình nhân, giây phút này thật lãng mạn đến thế nào.
Thuộc Đình đứng ở cửa vườn Đinh Hương, hút thuốc. Tàn thuốc với ánh lửa còn cháy sáng, chiếu lên sắc mặt không có chút biểu lộ nào. Tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
Đứng trước mặt anh, không nói gì, anh cũng không nói cái gì, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Tôi không biết anh học hút thuốc khi nào, nhưng tôi không hỏi anh, cũng không có biểu lộ ngạc nhiên. Đàn ông hút thuốc có thể xem gần như là bản năng rồi, tôi làm gì bởi vì bản năng đàn ông mà tự làm mất mặt mình? Tôi sẽ không ngốc nghĩ là anh tìm tôi chỉ để nói anh biết hút thuốc.
Anh lôi kéo tay tôi đi vào khu vườn, nắm thật chặt, không cho tôi giãy dụa. Vào trong vườn, anh vứt thuốc sang một bên, đem tôi dựa vào tường, cúi xuống hôn tôi. Nụ hôn của anh có chút bá đạo, có chút hàm ý trừng phạt. Trừng phạt cái gì? Bởi vì tôi có bạn trai sao? Nhưng anh cũng không phải có bạn gái sao?
Nụ hôn của anh có hương vị thuốc lá, xen lẫn chút hương bạc hà, anh như liều mạng hôn tôi, như muốn đem tôi nuốt vào bụng vậy, tay anh ở trên người tôi chậm rãi di chuyển.
Lúc đầu tôi còn chống cự, một lúc sau th.ân thể liền xụi lơ, chỉ có thể dựa vào khi trên người anh, anh cười khẽ: “Quan Tâm, anh cùng Kỷ Như Hàng, ai hôn lợi hại hơn?” Anh cắn tôi một cái, đau đến tôi la lên tiếng, “Anh ta cũng có làm động tác như vậy sao? Anh ta cũng có hôn em đến phân tâm sao?”
Lời anh thật sự xúc phạm tôi. Tôi muốn đẩy anh ra, nhưng anh áp sát chặt quá, tôi đơn giản không nhúc nhích được.
Tôi dùng sức đẩy anh, mắt rơi lệ, “Anh đã có bạn gái, tên cô ta là Trương Duy Ngọc không phải sao? Chẳng lẽ cô ta không thỏa mãn được anh? Hay là anh luyến tiếc không động tới cô ta?”
Anh dừng lại động tác, cùng tôi kéo ra một chút khoảng cách, rất kỳ lạ nhìn tôi,“Quan Tâm, anh có nói cô ta là bạn gái của anh sao? Còn có, làm sao em biết cô ta không thỏa mãn được anh? Anh chính là còn muốn em.” Dừng một chút, anh nói, “Trừ phi là anh cho em biết anh đã yêu ai, nếu không cho dù anh cùng cô ta cùng một chỗ, cô ta cũng không phải là bạn gái anh, chỉ có thể nói là bạn nữ của anh thôi.” Sau đó anh thô lỗ tìm miệng tôi, hôn xuống.
 
CHƯƠNG 23:
Bởi vì tôi còn yêu anh, bởi vì chúng tôi từng có những phút giây đẹp, tôi chỉ có thể vô lực tùy ý anh giở trò. Tuy rằng trong lòng tôi reo hò muốn anh, nhưng tôi vẫn muốn giữ một chút tôn nghiêm còn lại của mình.
Anh đặt tôi lên bãi cỏ, “Quan Tâm, chúng ta chưa từng có thân mật ở dưới ánh trăng, thử xem đi.” Anh dịu dàng một cách đáng ngạc nhiên. Sự dịu dàng này, chỉ có thể thuộc loại giây phút ngắn ngủi này mà thôi.
Thời điểm kích động anh vô ý thức nói: “Những thứ này đều thuộc về anh, không ai có thể cướp đi.”
Nghe câu nói của anh, tôi cảm thấy bị tổn thương cùng đau xót. Cơ thể tôi thuộc về anh, mà của anh đâu? Anh sẽ khiến cho th.ân thể anh thuộc về tôi sao? Mày yêu anh, mày yêu anh tột cùng, cho nên chỉ cần anh vẫy gọi, mày liền vĩnh viễn cũng rời không được anh. Lòng tự nói với mình. Tôi nước mắt chảy xuống, bất đắc dĩ tự nói với mình: Một khi đã như thế, vậy khiến cho tôi có thể có được anh khi giây phút anh đã có được đi.
Tôi đêm đó trở lại ký túc xá, Kỷ Như Thần không có ngủ, chị ấy lén lút tiến vào chăn tôi, “Quan Tâm, em làm chuyện có lỗi với em trai chị.” Trong giọng nói của chị có một tia trêu chọc cùng một tia cảnh cáo, “May mắn Tiểu Hàng Hàng nhà chị không thương em. Nếu không, chị sẽ không để em làm tổn thương em chị đâu.”
“Em biết.” Tôi đặt đầu chôn vào trong lòng chị ấy, “Nếu anh ấy thật sự yêu em, em sẽ không đáp ứng làm bạn gái anh ấy đâu.” Nhìn ánh mắt Kỷ Như Hàng khi nhìn tôi chỉ biết: anh ta đối với tôi có hứng thú, nhưng tuyệt đối không phải yêu. Hơn nữa, anh là Thiên Sứ, chức trách Thiên Sứ là giúp người. Đương nhiên, anh làm Thiên Sứ chỉ để anh muốn giúp mọi người. Mà tôi, là trong mắt anh, trở thành người mà anh muốn giúp đỡ nhất.
Kỷ Như Thần sờ vào vết tích trên người tôi nói: “Quan Tâm, Thuộc Đình ác quá đi, anh ta cắn em?”
Tôi không biết, Thuộc Đình đêm nay xác thực không giống anh lúc bình thường. Từ khi học đại học tới nay, chúng tôi không có ở cùng một chỗ, không phải tôi không chịu, mà là anh quá bận. Cho dù tôi mỗi ngày tìm kiếm cơ hội cùng anh gặp nhau, đối với chúng tôi còn không có bất cứ cơ hội nào ngồi xuống nói chuyện chứ đừng nói là làm cái gì. Tôi không biết Trương Duy Ngọc có thỏa mãn anh không hay là từ lúc nhập học tới nay anh bị ức chế quá lâu, đêm nay anh cuồng dã là tôi chưa từng thể nghiệm đến.
Nước mắt của tôi lại chảy ra. Từ khi Thuộc Đình có bạn gái đến bây giờ, mới hai ngày thôi, tôi chảy chao nhiêu nước mắt rồi? Khi nào thì tôi trở nên yếu đuối như vậy?
Kỷ Như Thần vỗ lưng tôi, như một người chị lớn, “Thật sự mệt mỏi như vậy…, thì cũng đừng có miễn cưỡng mình. Tình yêu không phải là điều quan trọng nhất trong cuộc sống chúng ta, em có thể buông tha cho nó. Nhưng em trăm ngàn lần không thể mất đi chính mình.”
 
CHƯƠNG 24:
“Đối với người đã yêu anh từ lúc năm tuổi. Yêu nhiều năm như vậy, tôi đã không thả ra được.” Tôi tự lẩm bẩm, giống nói cho chị ấy nghe, lại giống nói cho chính mình vậy.
Sáng sớm tỉnh dậy, tôi vẫn là bạn gái Kỷ Như Hàng, Thuộc Đình vẫn như cũ mang theo Trương Duy Ngọc ở khuôn viên trường hình thành một cảnh quan đẹp.
Giáo sư quả nhiên tuổi đã cao nhưng tâm hồn không già, thầy nói: “Quan Tâm, kỳ thật có rất nhiều chuyện không thể từ bỏ cho đến phút cuối cùng. Trò là cô gái có tính kiên trì, thầy tin tưởng em sẽ nhận được điều em muốn. Thầy cũng là người kiên trì, thầy tin tưởng thầy có thể thuyết phục em trở thành một người trong giới tư pháp.”
Tôi cảm thấy ông thầy này thật đáng yêu đi mất. Bây giờ, tôi thật sự thực cần một người cổ vũ, như vậy tôi mới có thể tự nói với mình: hãy kiên trì, kiên trì cuối cùng cũng sẽ mang lại thắng lợi.
Cảm kích nên tôi liền đi đến ôm lấy thầy, ông thực sự đỏ mặt.
Sinh viên khoa Pháp luật cạnh tranh với nhau thật sự rất khốc liệt. Kỷ Như Hàng mỗi lần trước cạnh tranh đều đã chạy đến bên tôi, “Nào, yêu dấu, cho anh một cái hôn may mắn đi.” Sau đó cong môi, làm bộ dạng như hôn môi. Tôi cũng vậy mỉm cười rồi đi đến gần, sau đó hướng về anh cong miệng lên như Tiểu Trư rồi hôn xuống. Vô luận người trước người sau, chúng tôi cũng không kiêng dè. Thường thường sau khi hôn xong, tôi vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thuộc Đình ôm Trương Duy Ngọc đứng ở sau đám đông. Thuộc Đình nhìn tôi với ánh mắt cực kỳ lãnh đạm, tôi nghĩ anh lại muốn kẹp cổ tôi.
Tôi mua ở bên ngoài một căn hộ nhỏ bốn mươi mét vuông, xung quanh yên tĩnh và trang nhã. Tuy rằng không lớn, tôi nhưng có thể cảm nhận được căn hộ như nhà vậy.
Tôi thích không khí ở nhà. Cha mẹ cùng cha mẹ nuôi bọn họ hỗ trợ tiền cho tôi, mẹ tôi cùng mẹ nuôi còn đặc biệt bay tới cho tôi một số gợi ý. Tôi chuyển ra ngoài sống, bọn họ chỉ biết tôi cùng Thuộc Đình nhất định là xảy ra vấn đề, chỉ là bọn họ không nghĩ tới Thuộc Đình sẽ có bạn gái.
Vào một buổi sáng, Thuộc Đình cũng tới đây. Lúc Trương Duy Ngọc bên kia gọi điện thoại cho anh. Theo cuộc nói chuyện của anh, mẹ tôi cùng mẹ nuôi đoán được là anh có bạn gái. Thuộc Đình cúp điện thoại, đối với chúng tôi nói: “Con có việc đi trước.” Tôi thậm chí không nói được một lời nào, chắc là đi gặp người đẹp của anh.
Mẹ nuôi nhìn tôi, nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, giữ chặt không cho nước mắt rơi xuống. Bà ấy đến ôm tôi vào trong ngực, “Tâm Tâm, con làm sao bây giờ?”
Tôi liền “Oa” một tiếng khóc lên, “Làm sao bây giờ? Con nên làm cái gì bây giờ? Con còn có thể làm gì? Con chỉ có thể như vậy.” Mẹ cùng mẹ nuôi tôi mắt cũng đỏ hoe.
 
CHƯƠNG 25:
Các bà biết, chuyện tình cảm là không thể miễn cưỡng. Mặc dù mọi người vẫn hi vọng tôi cùng Thuộc Đình thành một đôi, nhưng nếu Thuộc Đình không yêu tôi, miễn cưỡng cũng không hữu dụng. Cho dù chúng tôi có phát sinh quan hệ, cũng chỉ có thể xem như tôi tình anh nguyện.
Sau khi khóc xong cảm giác thoải mái hơn. Tôi đối với bọn họ cười cười, “Mẹ, mẹ nuôi, không quan hệ, không đến cuối cùng con sẽ không xem thường buông tha.”
Mẹ cùng mẹ nuôi nắm chặt tay của tôi, “Tâm Tâm, chúng ta tin tưởng con. Nhưng con cũng phải quý trọng bản thân mình. Đừng có thuận theo nó quá.”
Từ khi chuyển từ trường đến căn hộ nhỏ, số lần Thuộc Đình thường xuyên lui tới ngược lại nhiều hơn. Lần đầu tiên anh đến thời điểm, rất thoải mái khi ngồi trên chiếc sô pha mà tôi thích nhất, giống như ngồi ở trong nhà vậy. Anh tùy tiện xem tivi, uống cà phê, hét lớn với tôi làm cho anh những món ăn mà anh thích ăn nhất, giống một đôi vợ chồng trẻ vậy. Sự nhận thức này làm cho tôi ở tại phòng bếp phải đỏ mắt.
Anh cho tới bây giờ cũng chưa mang Trương Duy Ngọc đến, tôi cũng chưa nói, hơn nữa tôi cũng không chịu để cho cô ta đến.
Có mấy lần tôi nghe Trương Duy Ngọc đối với anh làm nũng, “Thuộc Đình, nghe nói Quan Tâm có thuê một căn hộ bên ngoài trường, có cơ hội mang em đi tới nhìn xem.” Thuộc Đình đều khéo léo thay đổi chủ đề.
Rốt cục có một lần, khi đang trong tình cảm mãnh liệt tôi đối với anh nói: “Thuộc Đình, nơi này là chỉ thuộc về không gian của chúng ta, nếu anh dám mang Trương Duy Ngọc đến em liền giết anh.”
Anh ghé vào người tôi, liền véo mũi tôi, bật cười, “Mèo hoang nhỏ, anh liền biết em là người lòng dạ hẹp hòi. Yên tâm đi, anh mới sẽ không để cho cô ấy đến bị em chọc tức đâu.”
Bị bắt nạt? Tôi tức giận đẩy anh ra, “Anh trai, anh không biết là nói chuyện với anh rất bực mình sao? Bị bắt nạt? Em có làm anh sinh khí sao? Cô ta sẽ là chị dâu của em, em nào dám cho cô ta sinh khí? Chỉ cần cô ta không mắng em là hồ ly tinh câu dẫn chồng cô ta em đã thấy hài lòng rồi.”
Anh bò lên người tôi, cố không cười, ngực cũng vì thế mà phập phồng phập phồng theo, “Em chính là lòng dạ hẹp hòi.” Sau đó anh không cho tôi nói chuyện, lại hôn tôi, dẫn dắt tôi lại một lần nữa nhập vào thế giới cảm quan. . . . . .
Chúng tôi vẫn không có lựa chọn tránh thai, tôi cũng không biết có phải hay không là ông trời không muốn cho chúng tôi cùng một chỗ. Tuy rằng Thuộc Đình có bạn gái, nhưng anh vẫn là nói: “Tâm Tâm, nếu em có con, chúng mình liền kết hôn.”
Mỗi lần nghe nói như thế, tôi liền nghĩ mặc kệ anh có yêu tôi hay không, như vậy hứa hẹn tôi liền thấy đủ hài lòng. Nhưng mà, từ lớp mười cho tới bây giờ đã bốn năm rồi, tôi vẫn như cũ ngay cả trứng cũng chưa tạo ra được. Có khi tôi nghĩ, có phải hay không lên trời ở trừng phạt tôi làm người rất giả tạo? Để cho tôi vĩnh viễn không chiếm được lòng người đàn ông tôi yêu.
Nếu như vậy, Thuộc Đình cũng không biết tại sao anh nói được tự nhiên như vậy, yêu sao? Không phải, không phải là cảm không thể nào quên, không thương sao? Vì sao mỗi lần nhìn thấy Quan Tâm hôn Kỷ Như Hàng, đối với chàng trai khác cô ấy lộ ra chiêu bài nụ cười Thiên Sứ, anh sẽ cảm thấy trong lòng như bị chắn lại, giống như đồ đạc của mình bị xâm phạm. Mâu thuẫn như vậy làm cho anh không thể một lần nữa không mượn sự giao hòa th.ân thể để hóa giải.
 
CHƯƠNG 26:

Trong chớp mắt, Kỷ Như Thần sắp tốt nghiệp. Mà ngày hôm đó đúng là ngày Thuộc Đình cùng bạn gái đầu tiên Trương Duy Ngọc chia tay. Tôi đang cùng Kỷ Như Thần chụp ảnh kỷ niệm xung quanh, có người chạy tới la hét: “Quan Tâm, anh trai cậu cùng Trương Duy Ngọc chia tay rồi sao.”

Chia tay? Chia tay anh cũng sẽ không là của tôi. Tôi không có lên tiếng, có thể là bởi vì Thuộc Đình từng đã nói, bọn họ chia tay tôi cũng vậy nên cũng không có giật mình.

“Đi thôi.” Kỷ Như Thần đến tiếp nhận máy chụp ảnh, “Quan Tâm, chúng ta đi xem chuyện náo nhiệt đi.” Chị ấy biết tâm sự của tôi, tự mình lấy nghĩ rằng muốn xem náo nhiệt như một cái cớ, để kéo tôi đi qua.

Đầu mùa hạ, ven hồ Vô Danh nở đầy hoa tươi. Gần như tất cả sinh viên tốt nghiệp năm bốn đều tụ tập ở đây chụp ảnh. Thuộc Đình cùng Trương Duy Ngọc ngay tại bên hồ cãi nhau.

Chúng tôi trong thời gian qua, bởi vì lúc đó Kỷ Như Thần vẫn là hội trưởng hội học sinh, mà tôi lại là em gái kết nghĩa của Thuộc Đình, nghe đồn quan hệ chúng tôi rất lập lờ. Cho nên, mọi người đều tự động tạo một con đường, để tôi cùng Kỷ Như Thần đi vào.

Tôi cũng không muốn đi vào, tôi chỉ nghĩ đứng ở bên cạnh nhìn xem náo nhiệt là tốt rồi. Có Kỷ Như Thần lôi kéo tôi, không cho phép tôi lui về phía sau.

Thuộc Đình mặc món đồ là quà tặng tôi đã đưa cho anh vào sinh nhật mười chín tuổi, đó là khi tôi đi toàn bộ các shop độc quyền của thành phố để kiếm bộ quần áo đi chơi màu xanh nhạt Valentino. Thuộc Đình rất thích bộ trang phục này, rất xứng với hình tượng cùng khí chất của anh. Mặc dù Armani cũng đẹp, nhưng tôi cảm thấy quần áo xứng khí chất anh chỉ có Valentino.

Tôi mê muội nhìn anh. Tóc anh dài ra, có điểm chắn mắt, nhưng bởi vậy tăng thêm anh khí chất nho nhã, hơn nữa dáng người thon dài, mỉm cười mê người. Tôi chính lâm vào trong ngượng ngùng, không biết lời của bọn họ đã khi nào thì nhắc đến tôi. Lấy lại tinh thần cũng là lúc, Thuộc Đình kéo tôi một phen, vừa vặn tránh được một cái tát Trương Duy Ngọc đưa tới. Cô ta chỉ vào người của tôi, than thở khóc lóc,“Cô hồ ly tinh kia, vì sao cô không làm tốt bổn phận mình khi anh ấy quên đi cô em kết nghĩa, vì sao cô muốn cướp đi anh ấy?”

Tôi thực bất đắc dĩ cười: “Chính mình nắm không được trái tim của đàn ông, chỉ có thể trách cô không có năng lực, cũng không nên nói tôi là hồ ly tinh. Nếu tôi là hồ ly tinh như trong lời cô…, lúc trước cơ hội cô là bạn gái anh ấy đều không có, còn phải chờ cô đến hôm nay chỉ trích tôi ở đây? Tiểu thư, làm người phải phân biệt rõ thực tế, đừng tự đem sai lầm mình đổ lên người khác. Nếu cô vẫn còn nói như vậy, tôi chỉ có thể nói ——với bạn trai sau này, cô vẫn là khó thoát khỏi số phận bị đá.”
 
CHƯƠNG 27:
Tôi nghĩ lời của tôi thật ác độc, làm sắc mặt Trương Duy Ngọc một hồi xanh trắng một trận, nhưng tôi sẽ không thông cảm cho cô ta. Ai bảo cô ta trêu chọc đến tôi, hơn nữa, cô ta đã có Thuộc Đình một thời gian rồi, cũng nên xuống sân khấu khom người cúi chào rồi, thuận theo ý kiến công chúng chứ. Tôi thậm chí hận không thể dùng lời nói càng ác độc để đả kích cô ta.
Nhưng cô ta cũng không phải là người dễ dàng nhận thua, chỉ thẳng vào mũi tôi mắng: “Quan Tâm, đừng tưởng rằng cô là người tốt đẹp gì! Cô đừng có cho là tôi không biết cô cùng anh ta sau lưng đều làm những cái gì, cô vì sao ở bên ngoài thuê phòng? Còn không phải sợ trường học tra xét ban đêm thấy cô cùng anh ta ở trên gi.ường lăn lộn sao? Bằng không vì sao anh ấy không dám mang tôi đến nơi đó của cô? Hừ, anh em loạn luân. . . . . .”
Tôi vươn tay tát cô ta một bạt tai đánh gãy lời của cô ta, “Tôi cho cô biết, cơm có thể ăn nhiều, nói cũng không nên nói loạn. Theo những lời này cô mới vừa nói cũng đủ để đủ tôi ở toà án cấp trên cao kiện cô tội phỉ báng rồi, tiểu thư. Tôi ở bên ngoài mua phòng ốc là tôi có tiền, cô ghen tị sao? Tôi cùng Thuộc Đình sau lưng làm những thứ gì là chuyện của tôi; không mang theo cô đi là vì đó là nhà của tôi, anh ấy không có quyền lợi mang khách mà tôi không chào đón đến. Về phần tôi cùng Thuộc Đình có hay không ở trên gi.ường lăn lộn, cô cũng không có quyền xen vào, chỉ sợ có người cởi sạch quần áo đưa tới cửa, còn không có người khác muốn đâu. . . . . .”
Trương Duy Ngọc chuyển hướng tới Thuộc Đình, vẻ mặt ủy khuất cùng đau thương khóc, “Thuộc Đình, tốt xấu gì chúng ta ở cùng một chỗ lâu như vậy, anh để cho cô ấy bắt nạt em sao?”
Phun! Mặt cũng chuyển rất nhanh. Đối mặt tôi thì như cọp mẹ giương nanh múa vuốt còn lúc chuyển hướng sang Thuộc Đình liền biến thành con cừu nhỏ bị người bắt nạt. Tôi hai tay ôm cánh tay, cười nhìn Thuộc Đình. Thuộc Đình trong mắt lóe sáng mỗi lần con gái tìm tôi phiền toái đều xuất hiện sự u ám, rất tà ác cười:“Nhân tất tự vũ, nhiên hậu nhân vũ chi (1). Duy Ngọc, giữa chúng ta không cần nhiều lời. Cùng em chia tay là quyết định của anh, không liên quan bất luận kẻ nào.”
(1) Đây là câu nói của Mạnh Tử có nghĩa là anh tự khinh mình trước, nay đời khinh thì kêu gì?
Rất may, cuối cùng anh nói một câu tiếng người, không đem tôi kéo vào. Tôi trừng anh liếc mắt một cái, dùng ánh mắt nói cho anh biết: Coi như anh thức thời, kéo em vào có khi anh càng làm tình hình xấu hổ.
Anh quay về tôi một ánh mắt: Em hài lòng chưa?
Tôi nhún nhún vai: Vốn là chuyện không liên quan đến em, em chỉ là mang ương cập đích trì ngư. (2)
(2) có nghĩa: tai họa lây cả cá.
Đang lúc mọi người còn cười, Kỷ Như Thần vỗ vỗ tay. Hội trưởng hội học sinh sức hấp dẫn chính là vậy, chị ấy chỉ dùng một động tác, mọi người liền rất nể mặt mà yên tĩnh trở lại. “Ok, mọi người. Trong đêm trước tốt nghiệp của tôi, tôi phải dốc lòng vì hội sinh viên đưa ra ứng cử viên cho công việc hội trưởng trong một vài người. Bây giờ, tôi có thể nói cho mọi người, tôi đề cử chọn người chính là tân sinh viên ban tiếng anh, bạn nữ bên cạnh tôi đây —— Quan Tâm! Nếu có ai đồng ý hỗ trợ tôi giống như hỗ trợ cô ấy, xin giơ tay.”
(1): Mạnh Tử (chữ Hán: 孟子; bính âm: Mèng Zǐ ; 372–289 trước công nguyên; có một số tài liệu khác ghi là: 385–303/302 TCN) là nhà triết học Trung Quốc và là người tiếp nối Khổng Tử.
Mạnh Tử, tên là Mạnh Kha, tự là Tử Dư, sinh vào đời vua Liệt Vương, nhà Chu, quê gốc ở đất Trâu, thuộc nước Lỗ, nay là thành phố Trâu Thành, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Ông mồ côi cha, chịu sự nuôi dạy nghiêm túc của mẹ là Chương thị (người đàn bà họ Chương). Chương thị sau này được biết tới với cái tên Mạnh mẫu (mẹ của Mạnh Tử). Mạnh mẫu đã ba lần chuyển nhà để Mạnh Tử được ở trong môi trường xã hội tốt nhất cho việc học tập, tu dưỡng. Thời niên thiếu, Mạnh Tử làm môn sinh của Tử Tư, tức là Khổng Cấp, cháu nội của Khổng Tử. Vì vậy, ông chịu ảnh hưởng sâu sắc từ các tư tưởng Khổng giáo. Mạnh Tử là đại biểu xuất sắc của Nho giáo thời chiến quốc, thời kỳ nở rộ các nhà tư tưởng lớn với các trường phái như Pháp gia, Du thuyết, Nho gia, Mặc gia…(thời kỳ bách gia tranh minh)và cũng là thời kỳ mà các tập đoàn phong kiến tranh giành, xâu xé lẫn nhau gây ra các cuộc chiến tranh liên miên, dân tình vô cùng khổ sở . Tư tưởng của Mạnh Tử phát triển thêm tư tưởng của Khổng Tử nhưng ông không tuyệt đối hóa vai trò của ông vua như Khổng Tử, ông chủ trương dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh, ông cũng là người đưa ra thuyết tính thiện của con người rằng con người sinh ra đã là thiện rồi nhân chi sơ bản tính thiện, tư tưởng này đối lập với thuyết tính ác của Tuân Tử rằng nhân chi sơ bản tính ác. Ông cho rằng “kẻ lao tâm trị người còn người lao lực thì bị người trị”. Học thuyết của ông gói gọi trong các chữ “Nghĩa”, “Trí”, “Lễ”, “Tín”. Ông đem học thuyết của mình đi truyền bá đến vua chúa các nước chư hầu như Tề Tuyên Vương (nước Tề), Đằng Văn Công (nước Đằng), Lương Huệ Vương (nước Nguỵ)…nhưng không được áp dụng. Về cuối đời ông dạy học và viết sách, sách Mạnh Tử của ông là một trong những cuốn sách quan trọng của Nho giáo. Ông được xem là ông tổ thứ hai của nho giáo và được hậu thế tôn làm “Á thánh Mạnh Tử” (chỉ đứng sau Khổng Tử).
(2): Đây là câu ngạn ngữ của Trung Quốc. Đầy đủ cả câu là thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư” nghĩa là “cửa thành bị cháy, tai hoạ lây cả cá “
 
CHƯƠNG 28:
Vừa dứt lời, chỉ thấy toàn bộ bên hồ Vô Danh đồng loạt giơ tay lên, ngay cả những sinh viên lớn tuổi năm tư tốt nghiệp đều giơ tay lên.
Tôi hướng về phía mọi người Bão quyền (1), một tư thế như nữ giang hồ, “Nhận được đánh giá cao của mọi người, tôi Quan Tâm quyết sẽ không các bạn thất vọng. Kỷ hội trưởng xin yên tâm, dưới sự dẫn dắt của tôi, sẽ đem hội sinh viên tiếp tục đi lên, bảo vệ quyền lợi của tất cả sinh viên.”
(1) nắm tay vào trong lòng bàn tay khác
Cuộc sống đại học cứ như vậy lặng lẽ trôi qua. Thuộc Đình thay đổi một vài bạn gái, những cô gái đó tuy rằng xinh đẹp ôn nhu hoặc là gợi cảm nóng bỏng, nhưng anh chưa bao giờ đến trước mặt tôi mà nói: đây là bạn gái của anh. Thuộc Đình mỗi lần chia tay đều kéo tôi đi làm hồ ly tinh, mỗi lần đều làm ở trường học tạo lên một phen triều cuồn, và những chuyện trước kia lại sẽ bị hội tin tức lần nữa đem ra phỏng đoán.
Hứa Uy Nhi cùng Tang khả Trữ cũng biết chuyện tôi cùng Thuộc Đình, tôi tin tưởng các cô ấy sẽ không nói lung tung. Mà những cô gái của Thuộc Đình, đến rồi đi khiến cho lòng tôi đau đến chết lặng. Chỉ khi ở trên gi.ường mỗi đêm, tôi mới có cảm giác chân thật là có anh.
Đảo mắt đã là năm 3 ĐH, sinh hoạt của tôi trừ bỏ bận rộn vẫn là bận rộn. Cha nuôi đã thành lập cho bọn tôi tại thành phố B một chi nhánh của gia tộc công ty, cũng giao cho Thuộc Đình quản lý, mà Thuộc Đình cũng đem công ty quản lý có da có thịt. Tôi ở công ty có 30% cổ phần, nhưng tôi rất ít đến công ty, cho nên có rất ít người biết tôi là cổ đông của công ty.
Chúng tôi vẫn sống cùng nhau. Từ năm 2 trở đi Thuộc Đình hầu như mỗi đêm đều ở chỗ này của tôi qua đêm, chúng tôi rất tự nhiên trải qua cuộc sống ở chung. Cuộc sống của tôi rất quy luật, đến trường, tan học, mua thức ăn, nấu cơm, mà Thuộc Đình còn vừa đến trường lại còn phải chạy đến công ty, mặc dù đã trễ cùng mệt mỏi, anh đều đã trở lại căn phòng nhỏ này uống cà phê do tôi pha . . . . . .
Thuộc Đình, cứ như vậy thì làm sao mà em không yêu anh được?
Thuộc Đình cũng nói không được lý do tại sao như vậy, mỗi lần ra khỏi công ty, xe không tự chủ lại chạy đến căn phòng nhỏ, thói quen này đã trở thành tự nhiên rồi sao? Quen thuộc với hương vị đồ ăn của cô ấy, quen thuộc với cơ thể mềm mại của cô ấy cùng anh dạo lên cảnh xuân, quen thuộc với tách cô ấy pha đúng khẩu vị cà phê Ireland mà anh thích. . . . . .
Khi ở năm hai đã đi theo Kỷ Như Hàng đến nhà anh ta, đã cho tôi thấy được gia đình này thật quái dị. Kỷ Như Hàng vâng theo mệnh của cha anh mang tôi đến. Bởi vì ông nghe nói con trai ở trong trường học có cô bạn gái, lại còn tiếp nhận vị trí của con gái ông, nói không chừng có lẽ sẽ là một nhân tài. Vì thế liền cho tôi đến diện thánh. Khi đó tôi mới biết được nguồn gốc bọn họ ban đầu là “Lôi minh”. Mặc dù là tổ chức ngầm nổi tiếng, tôi cũng không sợ. Hơn nữa tôi tin tưởng có thể sinh ra Kỷ Như Hàng là một Thiên Sứ như vậy thì cũng không thể là người xấu được.
 
CHƯƠNG 29:
Ở trường học, Kỷ Như Hàng càng ra sức sắm vai người yêu Thiên Sứ của tôi, so với sự săn sóc cùng cảm thông của anh, Thuộc Đình càng giống như một mối bận tâm lớn hơn.
Hai năm qua Thuộc Đình mỗi ngày đều ở chỗ tôi ăn cơm, trù nghệ của tôi đem th.ân thể của anh phát triển càng ngày càng tốt, chỉ có buổi tối ôm anh đi vào giấc ngủ khi mới cảm giác được th.ân thể anh so với trước kia rắn chắc hơn.
Anh ngày càng thêm anh tuấn, ánh mắt đã vô thức trở nên sắc bén. Hơn nữa với phong cách quyến rũ cùng thành tựu ấn tượng của mình, thân phận là con trai ” xí nghiệp họ Thuộc “, cho dù anh có là một Hoa Hoa Công Tử (Play Boy) (1), các cô gái yêu thương nhung nhớ vẫn là chen chúc tới.
(1) dân ăn chơi
Tôi đã lãnh đạm, dù sao chỉ cần anh không nói đó là bạn gái của anh, anh vẫn còn thuộc về tôi; mỗi đêm có anh, tôi cũng cảm thấy hạnh phúc, chính là trong hạnh phúc này xen lẫn có gì đó chua sót. Tôi bắt đầu nghĩ muốn mang thai, bởi vì Thuộc Đình có nói qua chỉ cần mang thai chúng tôi liền kết hôn. Anh luôn luôn nói lời giữ lời, hơn nữa sau khi kết hôn anh nhất định sẽ là một người chồng tốt, cho dù điều này không có tình yêu, anh vẫn là biết làm người chồng và người cha tốt.
Ngày đó Nhạc Nguyệt từ miềnNamxa xôi gọi điện thoại tới, giọng cô ấy thông qua đường dây điện thoại truyền đến, giống như xuyên qua từ hàng chục nghìn năm ánh sáng.
“Quan Tâm, cậu có khỏe không?” Giọng của cô ấy vẫn êm dịu như thế, “Đã một thời gian không có nghe cậu nói về Thuộc Đình rồi, các cậu vẫn khỏe chứ?”
“Tốt, như thế nào lại không tốt? Có gi.ường để ngủ, có cơm để ăn, ha ha.” Tôi cảm thấy tôi cười như khóc vậy, “Bạn trai cũng đã kết giao rồi.”
“Đôi khi, đàn ông chính là như vậy, tình yêu vĩnh viễn cũng không tốt đẹp như chúng ta tưởng tượng.” Giọng cô ấy thì thầm từ đầu kia truyền đến.
Hey, giọng điệu cô ấy không đúng lắm. “Có việc gì xảy ra sao?” Tôi hỏi cô ấy,“Cậu cùng Mạc Hối có chuyện?” Trực giác cho thấy cô ấy cùng Mạc Hối xảy ra vấn đề.
“Cũng không có chuyện gì.” Cô ấy nói được thật bình thản, “Chính là tớ thấy anh ấy hôn một cô ấy, cũng không phải là chuyện gì to lắm.”
Mặc dù cô ấy nói như chẳng hề để ý, nhưng tôi vẫn biết trong lòng cô ấy có sự lưỡng lự cùng đau xót. “Có phải hay không là cậu lầm rồi? Nhạc Nguyệt, kỳ thật có một số việc cũng không phải chính mắt thấy mới là sự thật .” Tôi thử tìm ra một lời giải thích hợp lý.
Tâm tình của cô ấy rất suy sụp, giọng điệu hòa với tiếng khóc nức nở, “Tớ không biết, tớ thật sự không biết. Khi tớ nhìn thấy, tớ liền bỏ đi. Tớ không dám nghĩ cùng tưởng tượng —— nếu Mạc Hối thật sự phản bội tớ, tớ nên làm cái gì bây giờ?”
“Cậu nên đi hỏi rõ ràng. Là phản bội hay là hiểu lầm, biết rõ ràng thì sẽ không đau lòng.”


 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
CHƯƠNG 30
“Quan Tâm, tớ không biết nên làm gì bây giờ. Tớ không muốn trở về, tớ chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh mà không có anh ấy.”
“Nhạc Nguyệt, cậu không có ở nhà?” Cô ấy cùng Mạc Hối ở bên đó thuê phòng ở, cũng giống tôi cùng Thuộc Đình như vậy.
“Uh, Quan Tâm, tớ chỉ muốn lúc này rời khỏi thôi.”
“Không được, Nhạc Nguyệt. Cậu hãy nghe tớ nói, cậu mau trở về, tớ lập tức đi đến chỗ cậu.” Tôi hạ quyết tâm. Dù sao tôi trong vài ngày này xem qua các người đẹp đủ màu sắc đến trường học tìm Thuộc Đình cũng đã tâm phiền ý loạn, lại không thể cùng anh cãi nhau. Tốt nhất tôi nên rời đi, mắt không thấy thì tâm mới không phiền. Nhạc Nguyệt vừa vặn cung cấp cho tôi một lý do hoàn hảo để rời khỏi.
“Uh, Quan Tâm, tớ nhớ… muốn gặp cậu quá. Tớ sẽ chờ cậu.” Giọng cô ấy đã có chút vui vẻ.
Vì thế tôi gọi điện thoại cho Tang Khả Trữ, nhờ cô ấy giúp tôi xin phép, sau đó bắt một máy bay sớm nhất đi miềnNam. Tôi không có báo cho Thuộc Đình biết, thứ nhất tôi muốn anh ấy sẽ không để ý đến hướng đi của tôi; thứ hai. . . . . . Tôi vẫn là muốn thử xem anh ấy có thể hay không đem tôi để ở trong lòng.
Trải qua bốn giờ bay, tôi đến thành phố nơi Nhạc Nguyệt ở thì đã là đêm khuya. Bởi vì trên máy bay không thể mở điện thoại, nên tôi không biết Thuộc Đình có thể hay không tìm tôi, nhưng tôi quyết định đêm nay sẽ không mở máy.
Máy bay hạ cánh, đã nhìn thấy Nhạc Nguyệt ở lối ra chờ tôi. Cô ấy có chút gầy, khả năng mấy ngày này thật sự có việc phát sinh.
Tôi vừa ra khỏi cửa, cô ấy liền chạy tới ôm lấy tôi, “Quan Tâm, tớ nhớ cậu chết đi được.”
Tôi cũng ôm lại cô ấy, “Nhạc Nguyệt, tớ cũng vậy nhớ cậu muốn chết. Cậu cũng không lương tâm, cũng không đến thăm tớ.”
Cô ấy cười, nụ cười lại có theo chút mệt mỏi, “Đi thôi, chúng ta tìm một chỗ, rồi tán gẫu suốt đêm đi.”
“Cậu cũng thật xấu, không có điện thoại cho Mạc Hối?” Tôi thúc vai cô ấy.
“Vô nghĩa, đương nhiên là không có.” Cô ấy quay lại liếc mắt tôi một cái, “Nếu gọi, cậu cũng biết anh ấy mà, sẽ để tớ thân gái một mình ở giữa đêm trên đường phố lớn sao? Cho dù không có tình yêu, anh ấy cũng là người đàn ông tốt.”
Tôi nở nụ cười, xem ra trong bốn giờ qua, cô ấy đã suy nghĩ rất nhiều. Vì thế tôi cũng nở nụ cười xấu xa, “Được rồi, đêm nay chúng ta cũng tắt hết điện thoại, hoàn toàn biến mất, cho những gã đàn ông này cũng học lo lắng một lần xem sao.”
Cô ấy phá lên cười, “Tốt, Quan Tâm, tớ biết cậu là Ác Ma nhất định là so với tớ còn lợi hại hơn. Đi thôi, đêm nay sẽ không mở máy.”
Vì thế, chúng tôi đến khách sạn tốt nhất của thành phố, chọn phòng tổng thống cao cấp, hoàn toàn quyết định sẽ một đêm ở chỗ này mà không có đàn ông.
 
CHƯƠNG 31
Đêm đó chúng tôi thưởng thức cảnh đêm mĩ lệ của thành phố này, nói về cuộc sống của nhau, trò chuyện về những người đàn ông của mình. Cô ấy so với vẻ danh chính ngôn thuận còn hơn thế, nên tôi không muốn đánh cắp khoảnh khắc vui vẻ này.
Cuối cùng cũng không biết chúng tôi làm thế nào chìm vào giấc ngủ, khi…tỉnh dậy đã thấy mặt trời đã lên cao, tôi cảm thấy ngủ ngon thoải mái.
Tôi đứng lên thoải mái duỗi lưng một cái, nhìn lại chiếc đồng hồ, đã 9 giờ rưỡi rồi. Nhưng tôi quyết định không mở máy, mấy ngày nay làm cho cuộc sống của tôi không có Thuộc Đình đi. Dù sao sớm muộn gì tôi cũng sẽ trải qua cuộc sống như thế, không bằng thích ứng sớm một chút, như vậy khi thực sự thời điểm mất đi anh có lẽ tôi sẽ ít thương tâm một chút.
Nhạc Nguyệt cũng không có khởi động máy. Chúng tôi cầm di động, nhìn nhau cười. Giữa lúc này mới hiểu được: kỳ thật chúng tôi đều là Ác Ma.
Sau đó, hai người cùng đi dạo phố, mua sắm, nhìn phong cảnh miềnNammĩ lệ cùng với dân tộc thiểu số phong tình huyền bí. Chúng tôi mua rất nhiều đồ ăn vặt của địa phương, tôi còn mua một bộ trang phục dân tộc rất phong tình, lúc mặc thử làm cho rất nhiều mỹ nữ địa phương phải đỏ mắt.
Nhạc Nguyệt cũng mua một bộ trang phục cô thôn nữ, bộ quần áo này mặc ở trên người cô ấy, ôm xát vào tạo vẻ ngây thơ cùng gợi cảm, thậm chí tôi đây là phụ nữ mà còn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Chúng tôi mặc trang phục này đi dạo phố. Sau đó, trong ánh mặt trời ấm áp của xế chiều thì ngồi nhấm nháp cà phêIrelandyêu thích ở quán bên đường. Đằng sau có thể cảm giác được rất nhiều ánh mắt của đàn ông, không chỉ là đàn ông địa phương, đây là thành phố du lịch nổi tiếng trên thế giới nên trên phố bất cứ lúc nào cũng nhìn thấy đàn ông đến từ khắp nơi trên thế.
Tôi cùng Nhạc Nguyệt đều thưởng thức đàn ông nước Pháp lãng mạn hơn đàn ông nước Mĩ hài hước. Đột nhiên từ đằng sau truyền đến một cái nhìn đến cháy bỏng. Quay đầu lại, một người đàn ông Pháp tóc vàng mắt lam mỉm cười nâng tách với chúng tôi, chúng tôi mỉm cười lại với anh ta.
Cảm giác được thiện ý của chúng tôi, người đàn ông kia giống như nhận được nguồn khích lệ, bưng tách lại đây ngồi xuống, mở miệng chính là một chuỗi tiếng Pháp quyến rũ, may mắn thay tôi cùng Nhạc nguyệt ở trường học đều chọn môn học tiếng Pháp. Bởi vì Richard? Clayderman đã nói tiếng Pháp là ngôn ngữ lãng mạn nhất trên thế giới.
Nhạc Nguyệt trước cùng anh ta nói chuyện bằng tiếng Pháp với nhau, tôi ngồi nghe vừa mỉm cười. Nhìn đến vẻ mặt toả sáng của cô ấy, tôi biết cô ấy cuối cùng cũng đã vượt qua được cuộc hành chính tâm lý đau thương. Thật vui mừng, nhưng mà như thế nào đột nhiên lại có một loại lạnh lùng, giống như cảm giác khi Thuộc Đình nhìn chằm chằm tôi?
Quay đầu nhìn thấy Nhạc Nguyệt cũng rùng mình một cái, chúng tôi liếc nhau —— thật sự là vui quá hóa buồn, ở trên đường “Dụ dỗ” đàn ông, thật chính là không đem cái kia trong nhà để vào mắt. Trả tiền, nói lời tạm biệt với nhau, chúng tôi cũng không dám quay đầu, rất ăn ý liền đứng dậy bỏ chạy.
 
CHƯƠNG 32
Phía sau người đàn ông Pháp đang cực kỳ ngạc nhiên là truyền đến tiếng rống giận của hai người đàn ông ——“Quan Tâm (Nhạc Nguyệt), em đứng lại đó cho anh!” Có quỷ mới đứng lại, chúng tôi đem bọn họ gạt qua một ngày (kỳ thật vẫn chưa tới), nếu bị bọn họ bắt lấy khẳng định là không có kết cục tốt gì.
“Để cho anh bắt được em nhất định phải chết!” Bọn họ lại là trăm miệng một lời.
Tôi cùng Nhạc Nguyệt rất muốn tiếp tục chạy, nhưng là chúng tôi cũng không thể chạy nhanh bằng bọn họ. Thế nên mặc dù chúng tôi đều run lên vì sợ, nhưng vẫn còn chấp nhận số mệnh đứng lại, hình thành một hình ảnh thực sự rất buồn cười: hai người đẹp đặc sắc đứng tại nơi đó một cách cứng ngắc, hai anh chàng đẹp trai thì vẻ mặt đầy tức giận đuổi theo. Người không biết còn nghĩ rằng là chúng tôi biết bọn họ, hoặc là phụ nữ yếu đuối bị bức bách vậy, ít nhất thì anh chàng người Pháp kia cũng là nghĩ như vậy, vì thế lại ra tay anh hùng cứu mỹ nhân.
Thuộc Đình cùng Mạc Hối đều không để ý anh ta, chỉ lo tìm chúng tôi tính sổ. Khi Thuộc Đình nắm được tay tôi, còn Mạc Hối nắm lấy vai Nhạc Nguyệt thì cái anh chàng người Pháp kia đứng một bên chỉ trích: “Hai người các anh đang làm cái gì vậy? Không được ép buộc các cô ấy.”
Thuộc Đình cùng Mạc Hối mỗi người đẩy anh ta ra, “Tránh ra, chuyện này không liên quan đến anh, đây là việc nhà của chúng tôi.” “Anh hùng” nước Pháp không hiểu chuyện gì, còn muốn nói tiếp, thì Mạc Hối quay đầu lại, hung tợn dùng tiếng Pháp lưu loát nói với anh ta: “Vừa rồi anh đang ở đây tán tỉnh bà xã của tôi? Có phải hay không nghĩ tới tôi đánh anh à?”
“Anh hùng” đáng thương rốt cuộc cũng biết tôi với Nhạc Nguyệt vì sao lại bỏ chạy, đành phải vuốt cái mũi tránh ra, trước khi đi còn lẩm bẩm một câu: ” Phụ nữ xinh đẹp như vậy thì nên đối xử dịu dàng, không cần phải thô lỗ.” Thuộc Đình cùng Mạc Hối tức giận đến thiếu chút nữa là đi làm thịt luôn anh ta.
Chúng tôi bị bọn họ kéo về chỗ khách sạn mà chúng tôi đã ở một đêm qua. Mạc Hối kéo Nhạc Nguyệt đi “phòng cho tổng thống”của chúng tôi đã ở, còn Thuộc Đình đem tôi kéo vào một phòng mà anh đã đăng ký. Cửa vừa mới đóng lại, Thuộc Đình liền đem tôi ép ở trên gi.ường, hung hăng ở trên mông tôi vỗ mấy cái. Từ nhỏ đến lớn, mông tôi chưa có bị đánh qua, mà bây giờ anh lại đánh tôi?
Tôi cảm thấy ủy khuất, tức giận, nước mắt cũng không chịu thua kém rơi xuống, ướt quần jean của anh. Có thể là cảm thấy được nước mắt của tôi, anh liền đem tôi quay lại, đem tôi ôm vào trong ngực, bộ dạng giống như cực kỳ quý trọng, sắc mặt cũng hòa hoãn một ít, “Tốt rồi tốt rồi, đừng khóc nữa. Ai bảo em không ngoan? Em có biết hay không em trốn đi, làm anh sợ muốn chết? Buổi tối trở về tìm không thấy em, anh thiếu chút nữa đem toàn bộ thành phố B lật tung hết lên.” Anh vừa nói xong, ngược lại tức giận, “Em có biết anh mệt mỏi cả một ngày rồi không, trở về lại nhìn không thấy em, cũng không có ngủ liền đi xung quanh tìm em. Em được lắm, chạy đến nơi đây để tán tỉnh đàn ông.”
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
CHƯƠNG 33
Tôi bực mình nói: “Em cũng không phải là gì của anh hết, anh tìm em làm cái gì? Dù sao có thiếu em làm ấm gi.ường, thì còn có là phụ nữ khác bằng lòng mà.”
Vừa nghe xong lời này, anh tức giận đến đem tôi từ trong lòng ngực đẩy ra, “Em làm sao nghĩ như vậy? An ninh xã hội bây giờ kém như vậy, em ngay cả để lại lời nhắn đều không có, không nói lời nào đã chạy đến địa phương xa như vậy, anh có thể không lo lắng sao? Em cũng biết rõ bốn người lớn trong nhà đem em như báu vật vậy, nếu ở dưới mắt anh mà để em biến mất, anh không phải bị bọn họ làm phiền đến chết sao?”
Nói đi nói lại, hóa ra anh chỉ là sợ bốn lão hồ ly trong nhà kia làm phiền anh, anh căn bản không phải lo lắng cho tôi. Nhìn ra trong lòng tôi nghĩ cái gì, anh thở dài, cúi đầu hôn tôi, “Quên đi, nói với em cũng không rõ, chúng ta vẫn là nên làm điểm khác đi.”
Tình cảm mãnh liệt tới rất nhanh. Tôi chỉ có thể lại một lần nữa đi theo tiết tấu của anh, sau khi mệt mỏi ngủ thiếp đi. . . . . .
Đốt lên một điếu thuốc, Thuộc Đình xuyên qua màn sương khói nhẹ nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say trước mắt này. Vì sao tìm không thấy cô ấy mình lại lo sợ như vậy? Đến tột cùng chỉ là thuần túy quan tâm hay là tình cảm trong lúc vô tình đã trở thành yêu như tằm ăn lá(*)? Giữa đôi mắt đen lóe lên tia sáng sắc bén —— sẽ không! Là quan tâm, mình chỉ là quan tâm đến cô ấy mà thôi. . . . .
(*) tằm ăn lá ví với việc xâm chiếm từng bước.
Thở dài một tiếng, tắt điếu thuốc trong tay, anh không phát hiện mình cực kỳ sủng nịch vòng qua thiên hạ đang ngủ say. . . . . .
Ở nơi này chơi ba ngày, cảm thấy thật sự tốt, thành phố K xinh đẹp tạo cho tôi mơ màng vô tận, tôi thực hâm mộ Nhạc Nguyệt có thể ở một địa phương xinh đẹp như vậy cùng với người yêu của mình—— cô ấy cùng Mạc Hối đã làm sáng rõ sự hiểu lầm, lại một lần nữa như keo như sơn .
Khi hai người đàn ông qua bên kia xem này nọ thì cô ấy lại đây lén lút nói: “Quan Tâm, cậu không biết là Thuộc Đình đối với cậu đã không còn giống với lúc trước sao?” Gặp tôi không lên tiếng, cô ấy còn nói: “Tớ nghĩ rằng rốt cục cậu cũng đã chờ đến ngày này rồi.”
Tôi cười không nói. Đã không có hy vọng xa vời. Thuộc Đình đối với tôi, lúc lạnh lúc nóng, như gần như xa , khi bạn cảm thấy anh kỳ thật đã đặt bạn ở trong lòng thì anh lại dẫn một cô gái đến trước mắt bạn diễn tình cảm; khi bạn muốn chết tâm buông tha cho thì anh lại sẽ đối với bạn săn sóc mọi cách, hết sức triền miên.
Lòng bị anh ném lên bỏ xuống đem chơi đùa, đã muốn mất đi tự do rồi. Nhưng tôi lại không thể buông tha bất cứ cơ hội nào ở cùng một chỗ với anh ấy, cho dù tương lai có một ngày nào đó tôi sẽ mất đi anh, thì cũng cho tôi ít nhiều những kỉ niệm ngọt ngào.
Trở lại thành phố B, ngày vẫn là cứ như vậy trôi qua lạnh nhạt.
Là hội trưởng hội sinh viên, tôi vẫn là bận rộn, bận rộn, bận rộn. Mà Thuộc Đình vẫn như trước trôi qua như cá gặp nước.
 
CHƯƠNG 34:
Khoa Anh Ngữ có sinh viên mới là một cô gái xinh đẹp Khâu Hiểu Bình, một đôi mắt to như nước trong veo, đầy thông minh, lại ôn nhu như nước. Cô ấy vừa vào học liền dẫn tới toàn bộ trường xôn xao, bởi vì cô ấy có điểm số cao thứ nhất cao khi nhập học. Lễ chào mừng Tân sinh viên cô ấy có tài đàn piano hay, là người yêu mơ ước của toàn bộ nam sinh trong mộng. Giỏi giang lại xinh đẹp, đó là sự cám dỗ mà không ai chống lại được.
Cô ấy gia nhập Ban Câu lạc bộ. Ban câu lạc bộ cùng hội sinh viên của trường học là hai tổ chức có cơ cấu tự quản lý, tuy rằng hội học sinh quản lý chung, nhưng tôn trọng tự do, dân chủ kiểu tự quản lý của sinh viên khiến cho ban câu lạc bộ ở mức rất lớn trên cùng với hội sinh viên về kiểm soát và cân bằng. Bình thường ban câu lạc bộ đều đứng ở mặt đối lập với hội sinh viên kêu gào này nọ.
Vì vậy trong cuộc họp hội sinh viên, mọi người nói chuyện thảo luận cả buổi về động cơ Khâu Hiểu Bình gia nhập ban câu lạc bộ.
“Nhất định là muốn thu hút sự chú ý của Thuộc Đình, bởi vì bạn gái trước của Thuộc Đình là Trương Duy Ngọc chính là ở ban câu lạc bộ. Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt chứ sao.” (*)
(*)Xuất xứ từ Thanh Dạ lục của Du Văn Báo đời Tống: “Gần nước lâu đài trăng dọi trước, hướng dương hoa cỏ dễ xuân về” ( Cận thuỷ lâu đài tiên đắc nguyệt, hướng dương hoa mộc dị vi xuân). Thành ngữ ví những người sống gần, ở gần dễ có điều kiện ưu tiên, cũng dùng để chỉ những ai đó lợi dụng địa vị của mình mà có được lợi ích ưu tiên nào đó. Sau hàm ý xấu, chê bai.
“Không! Cô ta nhất định là hình tượng Võ Tắc Thiên, muốn dùng ban câu lạc bộ để thay thế cho hội sinh viên.” Ai nói vậy? Ý tưởng rất sáng tạo.
“Tôi nghĩ, cô ta có thể là đối với hội sinh viên chúng ta có thành kiến với ai đó? Không muốn làm việc chung, cho nên liền gia nhập ban câu lạc bộ để đối đầu phân đình gây chia rẻ.”
“Nếu không chính là muốn nghĩ ở câu lạc bộ gây sóng gió, để thể hiện bản thân mình ?”
“. . . . . .”
Mọi người thất chủy bát thiệt (**), cái gì ý tưởng đều đã nói ra, chỉ còn kém chưa nói thành là Từ Hi thái hậu buông rèm chấp chính nữa thôi.
(**)Thất chủy bát thiệt[七嘴八舌]: bảy miệng tám lưỡi, ý là tranh nhau mà nói.

“Hội trưởng, chị cũng nói ra quan điểm của chị đi.” Không biết ai chán ghét như vậy, như thế nào nhắc tới tôi.
Quả nhiên, một câu nói của cậu ta đem tất cả toàn bộ lực chú ý lên trên người của tôi.
“Đúng vậy đúng vậy, hội trưởng có suy nghĩ gì?”
“Hội trưởng có sợ không cô ta cướp mất Thuộc Đình sao?” Ai vậy? Đã bao nhiêu tuổi rồi trong lời nói lại có sự sáng tạo như vậy?
Tôi giương mắt, chậm rãi nhìn quét một chút toàn bộ người có mặt. Trước ánh mắt của tôi, cuộc thảo luận mới vừa rồi còn nóng hừng hực từ từ không khí đã lạnh xuống. Tất cả mọi người cúi đầu. “Các cô các cậu có phải quá rãnh rỗi hay không? Có thời gian nói chuyện phiếm về người ta, vậy liền đem nhiệm vụ năm nay giao cho các vị đi.” Tôi dừng một chút, hài lòng nghe bên tai truyền đến một trận hút không khí cùng tiếng ai thán, “Như thế nào dường như lại giống trẻ con như vậy? Cô ấy muốn gia nhập cái gì là tự do của cô ấy, hội sinh viên sẽ không bởi vì một Khâu Hiểu Bình không gia nhập mà đóng cửa. Có thời gian buồn lo vô cớ vậy không bằng suy nghĩ một chút công tác năm nay nên làm như thế nào. Hội nghị lần sau mỗi người giao một phần kế hoạch công tác lên.” Tôi rất ít khi cho người ta viết kế hoạchcông tác, trừ phi thời điểm tôi nghĩ sửa chữa người ta.
 
CHƯƠNG 35
“Trời ạ!” Mọi người đều thở dài, “Hội trưởng, cũng không thể không cần viết được không? Nói ra là tốt rồi.”
Tôi trừng người nói chuyện liếc mắt một cái, “Chẳng lẽ công tác nói ra là được, không cần phải bắt tay vào làm sao?” Thấy bọn họ còn muốn mở miệng, tôi làm bộ như không vui nói, “Còn muốn cò kè mặc cả…, liền phạt người nào năm nay thay mặt giữ chức vụ hội trưởng.”
Lần này ai cũng không dám mở miệng. Bình thường có vài người không kiểm soát được miệng lưỡi của mình, liền toàn bộ đem miệng mình che kín. Sợ nhất thời điểm nói lỡ lời, toàn bộ lượng công việc cả năm đều đè lên lưng người nào đó.
“Tốt !” Tôi hài lòng nhìn chung quanh một cái, “Nếu mọi người đều biết lượng công việc hội trưởng rất lớn, cũng đừng có lại dùng loại chuyện nhàm chán này đến làm phiền tôi. Có việc nói mau, không có việc gì tan họp.”
“Oh ——” tất cả mọi người uể oải kéo dài âm thanh, “Đã biết, hội trưởng máu lạnh vô tình.”
Ngày đó chính ở chỗ quẹo cầu thang đi bộ dẫn tới hội sinh viên, chỗ kia là một góc chết. Tôi gặp Khâu Hiểu Bình, hướng về phía cô ta gật gật đầu —— làm hội trưởng phải có độ lượng rộng rãi, cho dù gặp lại người trong lòng hận đến tưởng muốn ăn sóng thịt của kẻ thù vậy, nhưng bạn cũng phải đối với ai kia cười đến thật chân thành thật thân thiết.
“Hội trưởng, xin dừng bước.” Khi tôi vượt qua cô ta, nghĩ đến không có việc gì phát sinh trong thời điểm đó, cô ta liền mở miệng.
Tôi dừng lại. Thật là, nên đến vẫn là sẽ đến. Thế nhưng, bản thân tôi là thật thưởng thức cô bé này, cô ta có vẻ trầm đắc trụ khí (*), so với bạn gái của Thuộc Đình đảm nhiệm nhiều lần đều trầm đắc trụ khí hơn nhiều. Hầu hết các cô gái đều là ngay từ đầu đến tìm tôi trước, gửi cho tôi một chiến thư.
(*) Trầm đắc trụ khí: là người đối mặt khó khăn sẽ biểu hiện lạnh nhạt, đối mặt hiểu lầm thì biểu hiện hờ hững và sẽ không nông nổi.
“Chuyện gì?” Tôi gạt gạt lông mày.
“Hội trưởng, tôi là tới thông báo với cô một tiếng.” Cô ta thật giảo hoạt nở nụ cười, “Tôi biết hội trưởng thích Thuộc Đình, từ ánh mắt của cô nhìn anh ấy tôi biết, đó là ánh mắt của một phụ nữ xem trọng một người đàn ông.” Gặp tôi bất vi sở động (*), cô ta nói tiếp đi, “Tôi nghe nói hiện tại Thuộc Đình cùng Hội trưởng ở cùng một chỗ. Đương nhiên, các người là anh em kết nghĩa, sẽ không có việc gì, nhưng mà cô nam quả nữ, ít nhất nên tránh né điểm hiềm nghi (**)? Hội trưởng là người thông minh, tôi hi vọng cô không cần bám dím lấy anh ấy, đem cơ hội phân chia một cách công bằng cho mọi người.”
(*) Bất vị sở động: không có hành động nào
(**) Hiềm nghi: ngờ vực
Cô ta thật là một người phụ nữ thông minh, cô ta không nói muốn tôi đem Thuộc Đình trả lại cho cô ta …, mà cô ta nói đem cơ hội phân chia một cách công bằng cho mọi người. Nghe qua thật vô tư, như thể thay mặt các cô gái thích Thuộc Đình đòi một cơ hội để cạnh tranh, sự thật có phải sẽ như vậy sao?
“Người đẹp, tôi nghĩ cô đã lầm. Thuộc Đình không phải là loại người cho phép các người điều khiển được, ngay cả khi tôi lợi hại đi chăng nữa, cũng không quản được anh. Căn hộ là của tôi, nếu cô có thể thuyết phục anh ấy không cần mặt dày mày dạn không cần tới nhà tôi nữa…, tôi còn muốn cảm ơn cô.” Nhìn sắc mặt cô ta đột biến, tôi bỗng nhiên theo trong lòng sinh ra một loại khoái cảm,“Thuận tiện đưa cho cô một đề nghị có lương tâm, theo đuổi Thuộc Đình mà đem tôi trở thành kẻ thù là lãng phí thời gian, có thời gian tìm tôi không bằng tốt hơn cô nên nghiên cứu Thuộc Đình thích người như vậy, càng phù hợp thì càng tốt, như vậy mới đạt tới mục đích của cô chứ.”
 
CHƯƠNG 36
“Thật không nghĩ tới tại sao lại có người đối với cô tử tâm tháp địa (*) chứ. Cô rõ ràng là một người dối giá mà, lại có thể giả trang ra một bộ dạng Thiên Sứ. Hội trưởng, không đơn giản nha.” Cô ta cười lạnh, “Không biết Thuộc Đình có thấy rõ bộ mặt thật của cô hay không, nếu như không có, tôi rất vui vẻ mà đi vạch trần cô.”
(*) tử tâm tháp địa: khăng khăng một mực, quyết một lòng
“Ha ha a, “ tôi cảm giác đã lâu không có như vậy cười qua, thật là có người dám ở trên đầu tôi giương oai mà. Tôi nghĩ cô ta nhất định không biết tôi là hạng người gì. Dối trá, đó là khẳng định; Thiên Sứ, đó là ngụy trang của tôi. Cô ta nói đúng, mà chẳng lẽ cô ta không biết mặt khác của Thiên Sứ chính là Ác Ma sao? Ác Ma sẽ để ý người khác thấy cô ấy như thế nào sao?
“Tốt, người đẹp, tôi nếu có thể ngụy trang nhiều năm còn không có người phát hiện được, vậy tôi còn sợ cô đi nói sao? Ha ha, cẩn thận chính mình không vạch trần được tôi ngược lại bị người chán ghét đó nha. Cô không biết rồi, Thuộc Đình nhà chúng tôi ghét nhất bị người khác nói xấu.” Xuất ra một bộ dáng thật quan tâm cô ta, “Người đẹp, tin tưởng tôi. Nếu tôi là cô, chắc chắn sẽ không làm việc vô ích này. Tôi sẽ đem thời gian đặt ở trên người Thuộc Đình, suy nghĩ sẽ như thế nào mới có thể làm cho anh ấy chú ý tôi, hơn nữa yêu thích tôi, nếu như có thể liền yêu tôi thì càng tốt.”
Khâu Hiểu Bình là một người thông minh, cô ta đương nhiên biết cái gì đối với cô ta là tốt nhất. “Hội trưởng, thật sự là cám ơn cô, không nghĩ tới Hội trưởng không chỉ có tài trí hơn người, còn thích giúp người khác như vậy. Trách không được tôi nghe nói hội trưởng lúc mới nhập học đã không sợ thế lực tà ác, còn giải cứu một nữ sinh. Nghe nói nữ sinh kia cùng với hội trưởng hiện giờ còn là bạn bè nữa, cô ấy thật sự là thực may mắn nha.” Biến đổi sắc mặt so với lật sách còn nhanh, cô ta vừa rồi thay bộ dạng xấu xa lời nói lăng mạ, biến thành một bộ dạng thề chết đi theo hội trưởng đại nhân như con cáp ba cẩu (**) nhỏ vậy. Đương nhiên, chó này cũng không phải là con thú cưng tôi nuôi, nên tôi cực kỳ sợ con kia liền ngược lại cắn mọi người xung quanh nha.
(**) cáp ba cẩu: chó giữ nhà ví với tên đầy tớ tận tụy.
“Ha ha a,” chúng tôi đồng thời cười khanh khách, “Được rồi, hội trưởng còn có việc, đi trước. Không gặp lại.” Xoay người hướng phía trên đi lên, cô ta cũng đi xuống dưới, gặp thoáng qua, tựa hồ cũng không có chuyện gì.
Rẽ chỗ ngoặt đã là tầng cao nhất, tôi thích phong cảnh ở tầng cao nhất —— có thể đứng ở trên cao, khi mở rộng vòng tay ra thì dường như có thể ôm lấy toàn bộ thế giới. Tôi luôn luôn nghĩ: nếu tôi có toàn bộ thế giới này, như vậy Thuộc Đình có phải hay không sẽ là của tôi? Mỗi lần bản thân nghĩ tới cũng đều bật cười, sau đó mở mắt ra, để thấy sự thật. Ước mơ vẫn vậy, sự thật vẫn như vậy, tôi vẫn như cũ không có được toàn bộ thế giới, mà Thuộc Đình vẫn là trải qua ngày Tiêu Dao (***) của anh, rượu ngon, xe đẹp, người đẹp nhỏ tuổi. Anh ấy trôi qua trong chỉ túy kim mê (****), mặc kệ tôi yêu anh ấy đến đau lòng.
(***) Tiêu dao: (tiêu diêu) là tự do tự tại.
(****)chỉ túy kim mê: xa hoa trụy lạc.
 
CHƯƠNG 37
Nhớ tới thời điểm tôi mười ba tuổi cùng Thuộc Đình nói chuyện về hoa tình yêu. Khi đó anh cảm thấy tôi thật nhàm chán, đối với người tại thời điểm mười ba tuổi, cuối cùng xác định mình là thật sự yêu anh, không phải sùng bái anh cũng không phải thói quen muốn anh ở bên cạnh.
Hoa tình yêu ah! Thuộc Đình, hoa tình yêu của em ở trong máu đã muốn bén rễ, nhưng anh vẫn tiếc một tia ánh mặt trời cho tình yêu của em, tình yêu của em sẽ có một ngày nở hoa sao?
Khâu Hiểu Bình bắt đầu ở phía trước Thuộc Đình như thoáng qua. Cô ta làm thật tự nhiên, giống nhau luôn lơ đãng cùng Thuộc Đình ngẫu nhiên mà gặp, mỗi lần ngẫu nhiên gặp đều có một việc phát sinh. Bắt đầu là khi cô ta cùng bạn bè chơi đùa, chạy rượt lại đụng phải Thuộc Đình, cô ta cười ngây thơ với anh, một cô gái kia mỉm cười ngọt ngào khéo léo như vậy, nụ cười ấy lập tức liền tiến vào trong lòng Thuộc Đình.
Sau đó tại cuộc họp của Hội, cô ta đưa ra một loạt các đề xuất mới, cùng với yêu cầu mãnh mẽ hội sinh viên thả ra một phần quyền lực cho ban câu lạc bộ, đừng cho ban câu lạc bộ giống như một cái bình hoa. Ban đầu là một cô gái nhỏ đáng yêu trong giây lát trở thành một người đẹp sáng tạo nhanh nhẹn cá tính, Thuộc Đình bắt đầu chú ý tới cô ta.
Và sau đó là ở thư viện, bể bơi, thậm chí cả công ty Thuộc Đình.
Công ty Thuộc Đình muốn tìm một gương mặt xa lạ để quay một đoạn quảng cáo, cuối cùng trong vòng chung kết ngoài một cô gái đáng yêu má hồng còn có Khâu Hiểu Bình. Tuy rằng quảng cáo kia cô ta không quay được, bởi vì cô gái kia có điều kiện so với cô ta thích hợp hơn một chút. Nhưng là thời gian sau, Thuộc Đình bắt đầu theo đuổi cô ta.
Tặng hoa, đưa đón, bữa tối lãng mạn. . . . . . Thuộc Đình thời điểm mỗi lần phát triển một tình yêu mới tôi cũng là có thiếu đi một người cùng nhau dùng cơm. Nhưng mà khi chính mình dùng bữa tối, nghĩ đến Thuộc Đình ở trong ánh nến lung linh cùng bạn gái mới chứa chang tình cảm yêu thương, bày ra phong thái mê người của anh, tôi đều dùng nước mắt để thay thức ăn.
Mà mỗi lần Thuộc Đình trở về lúc nửa đêm, đều mang theo trên người mùi nước hoa lên gi.ường tôi.
Khâu Hiểu Bình là bạn gái Thuộc Đình một phụ nữ lạt mềm buộc chặt (*). Thuộc Đình theo đuổi cô ta là thời gian lâu nhất từ trước tới nay, hầu như chẳng có phụ nữ giống như cô ta, ước chừng cự tuyệt anh hai tháng. Ngay tại Thuộc Đình hào hứng nhất chính là thời điểm cô ta đồng ý yêu cầu của anh, trở thành bạn gái mới nhất của anh.
(*) Trong bản raw ghi là dục cầm cố túng. Đây là một trong 36 kế có nghĩa là muốn bắt thì phải thả.
Thời điểm Thuộc Đình theo đuổi cô ta, tôi ở một bên thấy rất rõ ràng. Tôi hiểu được từ khi chơi đùa đến nay đây là lần đầu tiên anh thật sự nghiêm túc. Bởi vì anh bắt đầu ở trước mặt tôi nói về cô ta, thời điểm nói đến cô ta ánh mắt của anh liền sáng lên. Anh bắt đầu tốn tâm tư muốn làm sao cho cô ta vui vẻ, như thế nào để mỗi ngày cô ta đối với anh “bày ra một nụ cười mê người. Thuộc Đình nói mỗi lần thấy cô ta đối với anh cười, có cảm giác dường như mặt trời trên thế giới đều vì ai kia mà nở rộ.
 
CHƯƠNG 38
Tôi bắt đầu nhấm nháp hương vị tịch mịch một mình, bởi vì Thuộc Đình bắt đầu qua đêm bên ngoài. Tôi không biết Thuộc Đình có thỏa mãn trên người Tiểu Bình hay không, dù sao anh cũng không trở lại ngủ.
Sau đó khi Tiểu Bình ở trong trường học bắt đầu thật kiêu ngạo xưng hô Thuộc Đình một tiếng “Đình”, tuy rằng thật buồn nôn, nhưng mà tôi thấy Thuộc Đình thật sự là hưởng thụ, dường như chỉ cần Tiểu Bình gọi anh một câu mềm mại ôn nhu “Đình” thì trong người sẽ thoải mái vậy.
Tận mắt thấy Thuộc Đình biến hóa từng ngày, tôi biết thời đại của tôi đã qua, tôi bắt đầu trở thành quá khứ của Thuộc Đình. Trước kia tôi sẽ nghĩ như thế nào? Anh ấy chơi một lúc mệt mỏi thì sẽ trở lại bên cạnh tôi. Tôi không thể không nghĩ tới rồi một ngày kia sẽ có một người làm cho anh ấy phải đầu hàng, nhưng tôi không nghĩ nó sẽ tới nhanh như vậy, hơn nữa lại là Tiểu Bình này.
Đêm đó khi Thuộc Đình trở về, tôi đã ngủ. Trong thời gian này tôi cơ hồ mỗi đêm đều mất ngủ, liền đêm đó phá lệ ngủ sớm. Trong lúc mơ ngủ cảm giác dường như có một đôi tay ở trên người tôi dao động, tôi hung hăng cắn một cái, dù sao hiện tại tôi chỉ có nằm mơ mới thấy anh.“Thuộc Đình ——” tôi khẽ lẩm bẩm, “Rất nhớ anh nha.”
Trong giấc mơ kia có đôi bàn tay ấm áp thật ấm áp. Tôi hướng đôi tay kia dựa sát vào. Để mặt chôn ở đôi tay kia, chà qua chà lại, càng ôm chặt hơn một ít.
“Thuộc Đình,” tôi thở dài một tiếng, “Vì sao anh yêu không phải là em? Thuộc Đình, em yêu anh đến tim đã vỡ nát rồi. Không cần, em không muốn anh bị người khác cướp mất đâu.”
Trong mơ Thuộc Đình thật ôn nhu, anh nhẹ vuốt ve mái tóc dài của tôi, hôn lên má tôi. Tôi cười hì hì: “Thuộc Đình, nếu anh thật sự đối với em tốt như vậy thì thật tuyệt biết bao nhiêu. Em không nghĩ sẽ mất anh đâu, không nghĩ. . . . . .”Nước mắt bắt đầu chảy ra.
“Đứa nhỏ ngốc này, em sẽ không mất anh đâu. Anh sẽ vĩnh viễn là anh trai của em mà.” Anh ôn nhu dựa vào tóc, thì thầm bên tai tôi.
“Không cần, em không muốn anh là anh trai em, em chỉ muốn anh là của em thôi. Không cần Trương Duy Ngọc, không cần Từ Huệ Nhi, cũng không cần Tiểu Bình . . . . .” Tôi ở trong giấc mơ đối với anh tùy hứng, nước mắt rơi càng nhiều, tự tay vòng qua cổ anh, miệng hôn loạn xạ.
Anh bắt đầu hôn lại tôi, hai tay ở trên người tôi như tạo ra nhiệt vậy. Nong nóng quá, càng ngày càng nóng, giấc mơ này cũng chân thật như giống nhau cũng từng phát sinh . . . . . . Tôi tỉnh dậy, mở mắt ra, Thuộc Đình ghé trên người tôi cười như ma quỷ vậy, “Quan Tâm, không nghĩ tới em đang ngủ cũng sẽ nhiệt tình đáp lại anh như vậy nha.”
Tôi sợ đến chết, cái gì trong giấc mơ đẹp cũng không có.
Nghe thấy những lời nói mộng mị của Quan Tâm, nhìn thấy trong lúc giấc ngủ không yên cô ấy còn khóc, Thuộc Đình trong lòng như có một nơi nào đó có một chút dịu dàng, dịu dàng đến đau đớn vậy. Không yêu cô ấy tại sao phải đau lòng khi thấy nước mắt cô ấy? Có lẽ là lâu ngày rồi sinh tình cảm không? Ở cùng một chỗ lâu như vậy, đối với cô ấy, ngoài tư cách là em gái ra đã sinh ra một tình cảm khác sao? Nhưng là, hắn đã có Khâu Hiểu Bình. Nghĩ đến cô bé con kia, Thuộc Đình lại cười —— Quan Tâm, em vẫn là em gái kết nghĩa của anh.
 
CHƯƠNG 39
Trường học muốn cử tôi đi nước Anh với tư cách là sinh viên trao đổi. Tôi không muốn đi, bởi vì tôi không thích tính kiểu cách của người Anh. Nhưng chủ nhiệm khoa muốn tôi suy nghĩ, trong một tuần lễ cho thầy ấy câu trả lời.
Tôi không nói cho Thuộc Đình biết, anh ấy hiện đang bận rộn yêu đương, tội gì phải lấy việc vặt như vậy mà làm phiền anh? Cho dù có nói với anh, anh cũng sẽ không nói với tôi: Quan Tâm, em không nên đi, anh không thể không có em được.
Thực ra là tôi không hạ quyết tâm được, không phải tính kiểu cách của người Anh, mà là tôi rời không được Thuộc Đình. Tôi không biết nếu tôi đi nước Anh, không nhìn thấy Thuộc Đình, mỗi đêm không có nhiệt độ cơ thể của anh làm hơi ấm, tôi như thế nào sẽ vượt qua một năm dài đằng đẳng được chứ?
Cách thời hạn của chủ nhiệm khoa còn một ngày. Ngày mai, tôi phải quyết định, là đi hay vẫn là ở lại. Đi, sẽ có một năm không nhìn thấy Thuộc Đình; ở lại, thực ra cũng giống nhau, chỉ có thể nhìn Thuộc Đình cùng người con gái khác khác tình cảm ngọt ngào, thì chỉ càng thêm đau khổ thôi. Nhưng mà quyết định thật sự rất khó khăn.
Ngồi ở hồ Vô Danh, nhìn mặt trời buổi chiều từ từ khuất bóng, hồ nước một màu đỏ, như màu máu tươi vậy.
Di động reo, là Thuộc Đình gọi đến. Tôi đặt nhạc chuông điện thoại khi Thuộc Đình gọi đến là bài hát mà tôi yêu thích ——《Yêu là đáng giá cả đời》của Kỷ Như 璟. Mỗi lần Thuộc Đình gọi tới, di động sẽ vang lên: “Người phụ nữ bạn yêu là ai có đáng giá cả đời không? Bất kể bao lâu cũng không chia cách. Người phụ nữ bạn yêu là ai có đáng giá cả đời, mỗi sáng bạn thức dậy sẽ nhìn thấy bên cạnh?” Đây là điều tôi vẫn muốn hỏi Thuộc Đình. Tôi biết câu trả lời không phải là tôi.
“Alô, em đây.” Tôi nắm lấy di động, nghe bên kia giọng nói truyền đến, mỗi một câu một chữ làm trái tim tôi từng chút một vỡ vụn ra.
“Quan Tâm, anh nghĩ anh yêu cô ấy rồi.” Ở đầu bên kia điện thoại anh nói, “Anh muốn cô ấy luôn luôn ở bên cạnh anh, anh không muốn cô ấy không hạnh phúc; mọi lúc mọi nơi khi ở bên cô ấy đều cho anh niềm vui, thật muốn ở bên cô ấy suốt cả đời. . . . . .”
Tôi đã không còn nghe được anh ấy đã nói những gì. Thuộc Đình có nói qua, chỉ cần anh không nói yêu, thì người con gái đó sẽ không phải là người yêu của anh. Tôi biết sớm muộn gì sẽ có một ngày như thế, nhưng mà không nghĩ đến, ngày này đến thời điểm tôi sẽ bất lực chống cự như vậy. Nước mắt tôi không thể kiềm nén lại được, chảy dài xuống, tôi không biết tự nhiên trên tay vì sao có thể có màu đỏ như vậy.
Hóa ra mặt trời chiều trong mắt người yêu lại chảy ra máu. Thuộc Đình, kiếp này có một người con gái vì anh rơi lệ đến ra máu, anh cũng xứng đáng có được. Tuy rằng anh không biết.
“Tâm Tâm, em có nghe không?” Anh hỏi.
“Đúng vậy, em đang nghe đây.” Tôi trầm giọng trả lời, “Anh trai, tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cục anh cũng tìm được cho mình một người cô gái đáng giá cả đời để, thật chúc mừng anh.” Hít mũi một cái, nhìn trong máu mũi cũng bắt đầu chảy ra, tôi bỗng nhiên muốn cười.
 
CHƯƠNG 40
Cười bản thân mình là si tình hay là ngu ngốc? Tôi ngay cả lý do khóc đều không có. Thuộc Đình có bao giờ nói yêu tôi đâu.
“Tâm Tâm, em là một cô gái tốt, anh vẫn muốn nói,” anh dừng một chút, “Anh vĩnh viễn sẽ là anh trai của em. Về sau có chuyện gì, đều có thể đến tìm anh như trước vẫn được. “
Thuộc Đình ngốc, em cũng không coi anh là anh trai. Có em gái kết nghĩa nhà ai lại giặt quần áo nấu cơm cho anh, còn cùng anh thân thiết? Anh nghĩ rằng em với anh là cái gì ? Ai đến đều cũng không cự tuyệt sao? Nếu không yêu anh, làm sao có thể như vậy không hối hận tặng cơ thể của em cho anh mà không cần trả giá chứ?
Nước mắt đỏ rực từng giọt từng rơi nhanh xuống, ngay cả mũi cũng đầy dẫy. Trong nháy mắt đó tôi đưa ra quyết định —— “Anh trai, em có việc muốn nói cho anh biết.”
“Em nói đi, Tâm Tâm. Anh thật vui em còn có thể nói với anh.” Anh ở bên kia vội vàng nói, giống như chỉ có như vậy mới có thể hiện ra anh vẫn là anh trai của tôi vậy.
“Em được đi nước Anh rồi, Đại học Cambridge. Em đi một năm, là trao đổi sinh viên. Tuần sau sẽ đi.” Tôi ở bên lẳng lặng nói.
“Cái gì?” Anh ở bên kia hét to, “Anh như thế nào không biết? Cha mẹ bọn họ biết chưa?”
Đúng vậy ah, làm sao anh biết được? Bởi vì anh còn vội vàng yêu đương mà, bởi vì trong lòng anh quan trọng nhất vẫn là người kia mà. . . . . . Đã không phải là Quan Tâm nữa rồi. . . . . . ” Bọn họ sẽ không quản thúc được, bọn họ tôn trọng quyết định của em. Em nghĩ em đã là người lớn rồi, cũng nên đi ra ngoài một lần, đó cũng là một chuyện tốt.” Tôi rơi nước mắt cười khẽ.
“Không được!” Anh vẫn là bá đạo như vậy, “Anh không đồng ý, Tâm Tâm. Nơi đó xa như vậy, một mình em đi anh rất lo lắng. Hơn nữa, em không phải ghét người Anh sao, em còn đi làm cái gì?”
Đủ rồi, Thuộc Đình. Mặc kệ anh là quan tâm đến em, hoặc không có thói quen không hỏi ý kiến anh trước tiên mà tự quyết định, thì lúc này đây, em quyết tâm rời khỏi anh —— “Anh đã quên rồi sao? Em vẫn muốn nhìn thấy đồng hồ Big Ben ở nước Anh, muốn xem dòng sông Thames. Anh bây giờ đã có bạn gái rồi, sẽ không thể đi cùng em được, em liền tự mình đi thôi. Tạm biệt.” Tắt điện thoại, cúi đầu, một đóa hồng nhỏ ở trên quần áo nở rộ.
Ngồi ở chỗ đó thật lâu. Từng hình ảnh cũ như ở trong đầu nhanh chóng hiện lên—— năm tuổi, mười ba tuổi, hai mươi tuổi. . . . . Dường như ở mỗi một độ tuổi tôi đều có thể tìm được rất nhiều kỷ niệm. Thuộc Đình, rời khỏi anh, hóa ra những kỷ niệm có nhớ lại cũng đã chết rồi. . . . . .
Thuộc Đình, Thuộc Đình, Tiểu Bình chính là người co gái để anh đáng giá yêu cả đời sao? Em thật ghen tị với cô ta. Cho nên, em không thể ở lại.
 
Quay lại
Top Bottom