Đôi khi, con đường đến với hạnh phúc cũng làm người ta mệt nhoài không khác gì nỗi đau.
1.Chúng ta chỉ là những người trẻ sống trong một thành phố già, chúng ta cố gắng để đạt được ước mơ, tiền bạc, địa vị và nhủ lòng không được từ bỏ.
Chúng ta vắt kiệt mình không thương tiếc rồi tự hỏi mình tại sao cô đơn thế?
Chúng ta không chịu từ bỏ mục tiêu, cứ như mũi tên trên tấm cung lớn của cuộc đời không ngừng lao về phía trước.
Chúng ta tự cho mình một điểm tựa nhỏ bé, điểm tựa duy nhất vào tuổi trẻ của bản thân, để gồng mình lên gánh cả những vai diễn quá sức. Chiếc áo đạt được, đôi khi chẳng vừa vặn, chẳng biết có hợp với mình không, nhưng chúng ta vẫn hoan hỉ diễn mặt cười đắc thắng với cuộc đời.
Chỉ có chúng ta tự hiểu, trong chiếc áo rộng thênh thang là một tâm hồn cô đơn tới tận cùng.
Dẫu sao thì, chúng ta cũng chẳng thể ngăn mình đừng yêu và đừng tổn thương. Nên chúng ta chọn cách đối đầu hơn là từ bỏ. Nên chúng ta vò nát trái tim mình và bỏ mặc những giọt nước mắt đặc dần trên gương mặt lạnh căm. Chúng ta sống với một yêu thương nhầu nhĩ. Nhưng nhất quyết không chịu buông tay để trái tim về lại những ngày đơn độc.
Làm thế nào để tránh một tiếng thở dài cho những đêm quạnh hiu, ta lang thang trong giấc mơ hoang của mình, tự huyễn về những yêu thương không bao giờ chết? Trái tim ta đôi lần đóng chặt trước những tổn thương mà người đã đem đến, ta từng mong giá như nó mãi ngủ yên như con chim nhỏ bỏ ngỏ trời xanh mà ẩn mình trong vách đá sâu thẳm.
Chính ta cũng chẳng hiểu nổi mình, đã từng có lúc nói chỉ cần yêu cho đến khi mình cảm thấy đủ. Nhưng rồi, biết bao nhiêu cho đủ cho đầy trước những vết nứt ngày càng lan rộng, trái tim ta mệt nhoài sau những tháng ngày rong ruổi đi tìm chân lý về tình yêu, muốn ngừng lại mà chẳng đành, muốn bỏ đi mà tiếc nuối, nên tham lam chút hơi ấm còn sót lại, để mơ màng về một tương lai chẳng còn chắc chắn, để ôm siết một vòng ngực ấm và mong chờ một bàn tay sẽ quay lại nắm chặt như thuở đầu mới yêu?
Đôi khi, ta bật cười cho sự lạc quan của chính bản thân mình. Vì biết rằng, trên đời này – có yêu thương nào nhạt phai dần rồi lại trở về những ngày sâu đậm và nồng nàn của cái thời mới yêu? Có trái tim nào sau vô vàn những nỗi đau sẽ tự khép chặt vết thương bằng những sức gồng tự huyễn?
Ta có thể tha thứ cho một người về tất cả lỗi lầm. Nhưng có thể tha thứ cho chính mình, khi trái tim ta chứa đầy những đau đớn, hờn giận – nhiều hơn cả yêu thương ta dành cho người đó?
Thì đừng cố gắng để tin vào một tình yêu cao thượng chỉ có trong tưởng tượng, dừng lại đi vẫn kịp cho những ai, không thể đi hết một con đường bằng trái tim đã nguội lạnh quá lâu.
2.Có những tháng năm trôi chảy dần đi những mối quan hệ cũ, người quen - người lạ cũng chỉ là ranh giới nhạt nhoà. Những người đã từng thề hẹn, yêu quý trọn đời, đã từng ôm lấy nhau nghẹn ngào trong giờ phút chia xa cũng mất tích trong biển người mênh mông.
Tình cảm không thắng được thời gian, không thắng được gánh nặng cuộc sống, không thắng được sức ép số phận. Người chúng ta gắn bó cũng chỉ là một thời.
Cái mà chúng ta cần chỉ là cảm giác an toàn, có hay không có tình bạn, tình yêu cũng chẳng còn quan trọng.
Thật ra, đi đến độ tuổi nào đó, chúng ta chỉ còn mong ước ổn định, bình yên. Và đôi lúc, chúng ta cũng hoài niệm, cũng thương nhớ về cái thời mơ mộng ngày xưa, nhưng thực tế, chẳng còn đủ mạnh mẽ, chẳng còn đủ can đảm, và cũng chẳng còn đủ chút điên khùng để vứt bỏ hết thảy cho tình yêu.
Cái gọi là hạnh phúc lâu bền chỉ là một đời yên ổn, lúc khó khăn có người đưa tay ra nắm lấy, lúc mệt mỏi có người để tựa vào, bình bình đạm đạm mà đi qua năm tháng dài rộng…
Thế nên, đừng nói cuộc sống khô khan, đừng nói tuổi càng lớn, con người càng mất dần cảm xúc lãng mạn,
chẳng phải vì những năm tháng hoa niên đẹp nhất, chúng ta đã đánh đổi và hi sinh quá nhiều cho tình cảm, nhưng rồi số phận vẫn phải rẽ ngang đó sao?
3.Càng lớn tuổi dần, tôi càng sợ sự ồn ào quanh mình. Tôi thu mình vào một góc, cất kín tâm tư của mình vào một thế giới riêng, và tôi dần dần sợ những mối quan tâm hời hợt, những mối quan hệ xã giao. Tôi kỳ lạ và lập dị.
Thế nhưng, tôi không phải là người có cảm giác an toàn bên những mối quan hệ mới, và ngay cả khi một người đến bên tôi rất lâu, nếu một ngày nào đó chẳng còn nói chuyện nữa, tôi cũng không thể bắt đầu lại.
Tôi không nối cho mình những sợi dây rất dài rồi vấp ngã vì bị rối. Bởi vì thế, tôi đã cắt đi rất nhiều.
Mỗi tháng, tôi lại bớt dần một vài người lạ, chưa từng quen, hoặc có biết nhưng không thể thân hoặc những mối quan hệ đã lạc lõng và nhạt nhẽo.
Thật ra, kể từ khi một người bạn thân của tôi rời đi, tôi không còn đặt hết niềm tin và có thêm cho mình những tình bạn tri kỷ.
Tôi luôn nghĩ, thế giới này, tình bạn rất nhiều, tri kỷ rất ít nhưng thâm tình thì không có. Mối quan hệ nào cũng sẽ có ngày kết thúc, hoặc vốn dĩ nó đã kết thúc từ lâu, nhưng người ta cố kéo dài nó, để sống trong đời nhau như những người dưng quen mặt.
Tình cảm vốn dĩ như gia vị, nêm nhiều thì mặn, nêm ít thì nhạt. Cuối cùng, cũng chẳng tránh được, có lúc, người ta không còn hứng thú với thứ gia vị đó nữa… Biết tìm ở đâu, một tình bạn trong như nước lọc, để không cần nêm, miệng ai cũng có thể uống cả đời?
Dẫu sao thì chúng ta cần tập quen với sự thật rằng, càng trưởng thành càng cô đơn.
[Mộc Diệp Tử]