mình biết đó là nỗi ám ảnh đến suốt đời, nhưng bạn à, hãy nghe mình, trước tiên bạn hãy cứ là một người sống có ích vậy là đủ rồi. hạnh phúc sẽ tìm đến với bạn với bạn vào lúc bạn không ngờ tới. xót xa, đau đớn, không cam tâm để mất những thứ mình quá trân trọng, nhưng mình nghĩ, nghiêm khắc với bản thân mình là cần thiết, nhưng có những lúc cũng học cách tha thứ cho mình nữa. bạn hãy tha thứ cho bản thân sau những đau đớn dày vò, có như vậy bạn mới tiếp tục sống một cuộc sống có ý nghĩa được. một khi đã yêu thì không nên nói hắn ta có đáng hay không đáng với tình yêu của mình làm gì. quan trọng là bạn đã yêu thật lòng, bạn hãy tự hào rằng mình không phải là một kẻ phản bội. vậy là được bạn ạ. bạn hãy cố lên. một khi chưa thể là người hạnh phúc thì bạn hãy là người có ích.Một người con gái trẻ như tôi, có nhan sắc như mọi người nhận xét, nhưng tôi chưa thể bắt đầu đón nhận một tình cảm nào khác, bởi nỗi ám ảnh đau đớn từ mối tình đầu.
![]()
Tôi đau khổ vì sao tình đầu đau đớn mà khó quên thế, anh chị có cách gì giúp tôi vượt qua cảm giác này không? (Ảnh chỉ có tính minh họa)
Gửi tòa soạn,
Tôi tên là Minh Hương, năm nay tôi 22 tuổi, ở tuổi tôi, không ít bạn gái đã rục rịch để lên xe hoa. Mẹ tôi cũng bảo, con gái tuổi này bắt đầu lấy chồng là vừa. Nhưng tôi luôn bối rối trước mỗi lời nhắc khéo của bố mẹ, tôi luôn lấy cớ là còn bận học, ít nhất phải 5-6 năm nữa mới tính đến chuyện lấy chồng. Thật sự nếu bố mẹ và các em tôi biết thực tế cuộc sống của tôi, chắc họ sẽ không chịu được…
Tôi quê ở Lạng Sơn, năm 14 tuổi, sau khi có một đợt tuyển sinh khóa đào tạo nghệ thuật tại tỉnh, tôi được tuyển thẳng ra Hà Nội học tập. Vậy là từ tuổi 14 tôi xa nhà bắt đầu cuộc sống tự lập. Ngày dẫn tôi đến trường, bố tôi dặn từng li từng tý, lúc ông đi qua cổng trường, mắt ông ngấn nước, tôi biết ông lo và kỳ vọng nhiều vào tôi. Tôi được xếp vào ở ký túc xá cùng các em, các chị ở phòng 306. Mọi thứ ban đầu thật tuyệt, tôi nghĩ vậy, tôi có được 1 cái gi.ường tầng, một góc nhỏ để trang hoàng. Những ngày đầu đã trôi qua như vậy, tôi cũng từng nghĩ sẽ quyết tâm học tập tốt, để không phụ lòng bố mẹ. Nhưng mọi thứ đã khác khi tôi gặp Mạnh.
Mạnh hơn tôi 4 tuổi, học ngành cầu đường, Mạnh gầy, cao, nhưng cười rất có duyên, đó là ấn tượng tôi thấy lúc đầu. Năm đó tôi 16 tuổi, Mạnh một lần vào nhầm phòng và thấy tôi ngồi trên gi.ường tầng 2, rồi không hiểu sao từ đó Mạnh luôn kiếm cớ để gặp tôi. Rồi, tôi không biết “ma xui quỷ khiến” thế nào mà đêm Noel hôm đó tôi nhận lời đi chơi với Mạnh. Đêm đó, tôi lâng lâng đi bên Mạnh với cảm xúc lần đầu tiên bên cạnh một người con trai. Tôi cũng không còn nhớ đã chống cự lại Mạnh như thế nào, nhưng kết cục đêm đó tôi đã dâng hiến tuổi trinh trắng của mình cho Mạnh tại căn phòng trọ riêng của anh. Ngay cả lúc này đây tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại “cho đi” một cách dễ dàng như vậy, dù tôi chưa kịp để hiểu hơn về thế giới “yêu đương”. Tôi chỉ còn nhớ láng máng Mạnh bảo “thế này, không sao đâu, em đừng sợ, anh yêu em thật lòng mà…”. Tôi đã mụ mị đi vì điều đó, vì tin Mạnh.
Sau lần đó, tôi thấy mình như mất đi 1 thứ quyền năng, tôi thấy mình bắt đầu “lụy” Mạnh. Những lần trước anh đến, tôi có thể để anh chờ hàng tiếng. Nhưng bây giờ, nếu Mạnh gõ cửa phòng 3 lần, không ra mở là anh ấy bỏ đi luôn. Rồi, Mạnh còn “yêu cầu” tôi dọn khỏi ký túc xá ra ở cùng phòng trọ với Mạnh để đỡ phải đi lại xa, bất tiện. Tôi giấu cha mẹ, và chỉ nói với bạn bè là chuyển về nhà họ hàng sống. Tôi bắt đầu một cuộc sống gần gũi với Mạnh đúng nghĩa. Tôi ở tuổi gần 17 đã phải bắt đầu nghĩ đến việc đi chợ nấu ăn gì cho bữa trưa nay, tối nay, mua sắm cho Mạnh từ cái quần to đến quần bé. Chuyện tiền nong, Mạnh cũng khá thoáng, anh thi thoảng cũng đưa cho tôi để tiêu.
Nhưng, niềm vui chẳng tày gang. Mạnh bắt đầu chán tôi, trốn ăn tối cùng, về rất khuya, và thường ngủ ngay không cho tôi nói chuyện. Tôi ngồi vào bàn học mà đầu óc không nghĩ được gì. Rồi, tôi cũng biết được sự thật, Mạnh đang phải lòng một cô gái ở trường Ngoại ngữ. Tin này tôi biết được khi bạn thân tôi vô tình thấy Mạnh đang cưa cẩm cô gái đó. Tôi như nghẹt thở, và không đủ kiên nhẫn, tôi đã thu dọn quần áo và quay trở về trường. Mạnh gần như không một lời van nài, anh thản nhiên bảo: “Đó là quyết định của em. Anh và em chưa là vợ chồng, nên anh hoàn toàn có quyền tìm hiểu. Em còn trẻ, còn nhiều “thằng” cưa, không lo gì cả”. Tôi chỉ kịp vung một câu: “Đồ đểu”, rồi lao ra khỏi căn phòng, nước mắt đầm đìa.
Trở về trường, phải rất khó khăn mới xin lại được Ban quản lý cho ở, vì chỗ tôi đã có bạn khác chuyển vào. Tôi buộc phải ở khu sau của tòa nhà, nơi được cho là “kém” tiện nghi hơn, vì khu này đang sắp giải tỏa, chỉ ở tạm. Những ngày đó, tôi chỉ biết nằm khóc, nhìn những đám tường vàng ố, ẩm thấp tôi thấy hệt như tôi đã đẩy cuộc sống của mình vào tăm tối. Học kỳ đó tôi thi lại 4 môn, thậm chí cả chuyên ngành tôi cũng bị thiếu điểm.
Chuyện không dừng lại đó. Nỗi buồn như chưa kịp dừng, tôi mất kinh liền 2 tháng, và bàng hoàng phát hiện mình có thai. Tôi bủn rủn sau 2 vạch hồng hiện lên. Không một chút lưỡng lự, tôi lao ngay ra bưu điện ở cổng trường, gọi cho Mạnh. Ở đầu dây bên kia, Mạnh nói như việc đó là của ai: “Em đã kiểm tra kỹ chưa? Nếu có thì em qua đây anh đưa tiền đi xử lý, có gì mà em phải ồn ào thế!”. Chua chát, Mạnh đâu hiểu tôi 1 cô gái chỉ mới gần 18 tuổi, chưa một lần biết va vấp là gì, làm sao tôi có thể bình thường được. Như điên, như dại tôi lao lên phòng cũ tìm gặp 1 chị bạn, rồi khóc tức tưởi và kể lại tất cả. Tất cả mọi sự thật tôi nói cho chị, nhưng dường như tôi không kiềm chế được, tôi đã vỡ òa trước mặt những bạn bè phòng cũ 306. Mọi người đã xúm lại bên tôi, tất nhiên những lời chửi rủa đều dành cho Mạnh, và trong đó tôi biết còn có cả những sự tiếc nuối, trách tôi quá ảo tưởng vào tình yêu khi còn quá ít tuổi.
Rồi, tôi còn nhớ đó là một buổi sáng, tôi đã biết thế nào là nỗi đau khi từ bỏ giọt máu của mình. Tôi đã nằm đó, trong căn phòng trắng, đầy mùi thuốc, tôi nằm ngửa mặt lên trần và hứng chịu những “sóng dồn” của ca xử lý phía dưới…
Mọi việc rồi cũng qua, tôi những tưởng mình sẽ quên được con người bội bạc đó, quên cả những ngày tháng non dại bập vào tình ái. Tôi bắt đầu tỉnh táo hơn và quyết tâm học, hoàn thành Cao đẳng, tôi lại muốn chuyển tiếp lên Đại học. Như mọi buổi chiều khác, hôm đó trên đường đi từ Thư viện Quốc gia về, tôi giật mình khi nhìn thấy một người con gái khác đang ôm riết lấy anh, họ t.ình tứ lướt xe trên phố. Chân tôi như cứng lại, không đạp nổi. Mọi ký ức và ảo giác lại ùa về…
Tôi đã hàng ngàn lần viết tên anh ra giấy, rồi xóa đi, rồi lại viết, rồi xé toạc tờ giấy và ném thẳng vào sọt rác. Một người con gái trẻ như tôi, có nhan sắc như mọi người nhận xét, nhưng tôi chưa thể bắt đầu được một tình cảm nào khác, dù cũng có nhiều bạn trai để ý, bởi với tôi mối tình đầu đầy đớn đau luôn ám ảnh.
Tôi đau khổ vì sao tình đầu đau đớn mà khó quên thế? Tôi viết thư này để mong nhận được sự góp ý của Tòa soạn và các anh chị độc giả cho tôi lời khuyên giúp tôi vượt qua cảm giác ám ảnh này...
(Dân Trí)