Hoàn Đại thiếu gia biết yêu

CHAPTER 11
Sau khi đã hồi phục lại, nó liền quay về nhà và ko quên dặn tụi Minh Đăng
----- Đừng nói ji` với ai cả, bây jo Thư muốn yên tĩnh 1 mình-----
Cả bọn đều kô biết nó nói ji` với hiệu trưởng cả, cả ngày hôm đó, nó cứ ngồi trong phòng, hầu như kô ăn uống ji` cả, mọi người đều rất lo lắng cho nó, tâm trạng của nó bây jo`, ai cũng thể hiểu, ngày hôm qua vừa bị ăn đòn xém chết, ngày hôm nay lại bị treo lơ lửng trên nóc nhà, khó ai có thể kô sợ hãi. Tối hôm đó Minh Ngọc kêu nó xuống ăn cơm
----- Chị Thư!, chị có xuống ăn cơm kô----- Ngọc hỏi
---- Ừk, đợi chị chúc, chị xuống liền----
----- Chị vẩn ổn chứ, có cần em kêu bác sĩ tới khác kô---
---- Chị kô sao, xuống ăn cơm nè-----
Cả bữa cơm tối hôm đó, nó cố gắng cười nói vui vẻ, nhưng mọi người đều biết rằng, 1 người vừa bị như zay xong, khó long nào mà vui vẻ đc. Mệt mỏi, ăn xong nó liền đi dạo mấy vòng, Minh Đăng cũng đi theo nó, 2 người, trên 1 con đường, cứ im lặng như zay.
----- Em kô sao chứ---- Đăng lên tiếng
----- Ưk`m, em kô sao----
Minh Đăng liền ôm nó vào long`
----- Nếu muốn khóc, thì cứ khóc đi, khóc xong, mọi sợ hãi của em đều biến mất----
Xau khi khóc xong, Minh Đăng đưa nó về nhà, nó ngủ thiếp đi sau 1 ngày mệt mỏi. Sáng hôm sau, nó dậy sớm hơn mọi ngày, trang điểm, mặc đồ đẹp, nhìn nó bây jo` còn hơn cả 1 công chúa nữa, mấy lần trước đi học nó kô muốn ai để ý nên chỉ mặc đồ bình thường, tuy vậy, nhưng trông nó vẫn đẹp. Minh NGọc và Minh Đăng đều ngạc nhiên, sao tự nhiên hôm nay no thay đổi lạ vậy, nhìn nó mạnh mẽ hơn ngày thường
---- Nào, đi học thôy, tới trường rồi hãy ăn sáng--- Nó kéo Đăng and Ngọc đi
Tụi nó vừa đến cổng trường thì cả đám học sinh hét lên,( fan của Ngọc and Đăng đó mừk), cả bọn đều ngạc nhiên, tại vì hôm nay 1 mình nó đi 1 xẹ
---- Sao kêu nó là osin của nhà Minh Đăng mà, tự nhiên hôm nay nó đi xe còn đẹp hơn nhà Minh Đăng nữa____ Girl 1
---- Hotgirl, Kỳ Thư anh iu em---- Boy 1
----- Làm bạn gái anh nha, Kỳ Thư---- Boy 2
----- Mấy người có im kô thì bảo, nhiều chuyện wa----- Ngọc Anh
----- Con đó hình như bị 2 lần mà chưa sợ thì phải----- Ngọc Như
Đúng thật, bọn nhiều chuyện, kô có việc ji` làm mà cứ đứng bàn tán về nó. Bổng có tiếng loa của thầy hiệu trưởng
----- Yêu cầu các em tập họp lại, thầy có chuyện muốn thong báo---- HT
Cả bọn đang thắc mắc kô biết có chuyện ji` mà thầy hiệu trưởng lại muốn tập họp lại
---- Chắc các em đã biết, trường chúng ta mới đổi chủ, và hôm nay, thầy muốn giới thiệu cho các em người đó---- HT
---- Là ai zay ta----
----- Nhà giàu wa’ ha, mua cả trường chúng ta lun----
----- Là boy or girl----
Cả bọn đang bàn tán
----- Các em chật tự---- giáo viên 1
Mọi con mắt đang tò mò, hướng về phía thầy HT
----- Kỳ Thư, em ra đây----- HT
Cả bọn đều ngạc nhiên, là nó ư, tại sao có nhiều lời đồn rằng nó là osin nhà Minh Đăng mà, tại sao bây jo` lại
----- Hahaha, thầy ơi, thầy nhầm rồi hã, con này là osin nhà Minh Đăng mà thầy---- Ngọc Anh
----- Đúng đó, với tư cách là hội trưởng hội học sinh, tôi yêu cầu cô xuống ngay----- Ngọc Như
2 con người độc ác này, vẫn tính nào tật đấy, kô bỏ đc cái tính mất nết đó
----- Do chính papa của Kỳ Thư yêu cầu, nên chúng tôi đành che dấu thân phận thật của cô ấy----- giáo viên 2
Nó từ từ bước ra, cả hang ngàn ánh mắt hướng về phíc nó
------ Đầu tiên, tôi muốn nói với các bạn, Tôi, con gái của chủ tịch tập đoàn Verizon, và cũng là chủ nhân của ngôi trường này, tôi chính thức tước bỏ chức hội trưởng hội học sinh của Ngọc Anh và Ngọc Như, và thay đó, tôi sẽ bầu 1 bạn khác lên làm-----
------ Cô uống nhầm thuốc rồi hã, cô giám, ------ Ngọc Như
Nó kô nói ji`, liền đi về phía tụi Ngọc Như
Bốp, 1 cái tát
----- Đây là cái đầu tiên, cho những vết thương trên người tôi-----
Bốpm cái thứ 2
----- Đây là cái giá mà mấy cô phải trả-----
Ngọc Anh đang tính đánh nó thì bàn tay của Minh Ngọc đã ngăn lại
----- Các cô yên tâm, tôi vẫn cho các cô học trường này, nhưng từ nay, các cô kô còn là tiểu thư nữa, tôi cũng báo cho cô biết 1 tin, gia đình nhà các cô đã phá sản---- ánh mắt của nó, 1 ánh mắt đầy hận thù. Nó chưa bao jo` làm như thế này với ai cả. Nhưng nó cần phải làm như zay, nhường nhịn cho ngờời khác, chính là vũ khí để giết chính bản thân mình
Cả ngày hôm đó, mọi ánh mắt đều theo dõi nó, bây jo` trong trường, kô còn ai dám bàn tán về nó nữa
______ Ngay lúc đó, tại nhà Ngọc Anh và Ngọc Như________-
Vì bị papa của tụi nó lôi về và cho 1 bài học
----- Chính vì lúc bồng bột của tụi mày, mà tập đoàn của nhà ta, suốt bao nhiêu năm, đã bị hủy hoại trong bàn tay của tụi mày----- papa of Ngọc Như
----- Papa, con xin lỗi, con kô biết mọi truyện xảy ra như thế này----- Ngọc Như quỳ xuống
----- Đúng đó pạ tụi con kô biết con pe’ đó lại lợi hại như zay----- Ngọc Anh
----- Các con còn như zay. nữa, nếu các con kô quỳ xuống xin lỗi Kỳ Thư, và xin nó tha cho tập đoàn nhà mình, thì các con đừng hòng quay về nhà nữa---- papa tụi nó bỏ đi
Chiều hôm đó, sau khi tan học, nó gặp tụi Ngọc Như trước cổng trường,
----- Các cô còn muốn ji` nữa---- Minh Ngọc tiến gần về phía tụi nó
----- Kỳ Thư, xin bạn thứ lỗi cho mình, mình kô biết bạn là ai, xin bạn cho gia đình mình 1 con đường sống----- Ngọc Như quỳ xuống trước mặt nó
----- Kỳ Thư, xin bạn đó, hãy nể tình tụi mình là bạn học, mà tha cho tụi mình đi----- Ngọc Anh
----- Bạn học ư, nếu các cô coi tôi là bạn học, các cô có đối xử với tôi như vậy kô---- nó quát lên
Nó bỏ đi, tuy nó nói như vậy, nhưng nó cũng kô lỡ long nào nhìn thấy gia đình người khác đổ
vỡ.
 
CHAPTER 12
1 Tuần lặng lẽ trôi qua, kể từ ngày mà nó công bố thân phận thật của mình, bọn Ngọc Anh and Ngọc Như bây jo` cũng kô dám đụng ji` đến nó, nhưng nó cũng kô thoát khỏi phiền phức bởi đám con trai, nào là thư làm quen trên bàn học, trong tủ đồ. Nó như mún điên lên vậy. Còn tụi Minh Đăng, Hoàng Long, Việt Thành thì vẫn vậy, 3 con người này chưa ai dám mở miệng ra tỏ tình với nó. Nhưng có 1 điều đã thay đổi, có 2 người đã thành couple rồi nhé
_______ Hồi tưởng_______
----- Minh Ngọc, em rãnh kô, chiều nay mình gặp nhau đc kô-----
----- À!, anh Nhật Phong hã, gặp nhau hã, Ok-----
----- Vậy chiều nay 3h anh wa nhà chở em nha-----
----- Ok-----
Cúp máy xong, Nhật Phong vội vàng chuẩn bị, làm cho mình đẹp trai hơn chứ, cuối cùng cũng đã 2h45, hắn vội chạy qua nhà Minh Ngọc
----- Tặng em nè---- Minh Ngọc nhận đc 1 bó hoa từ Nhật Phong, mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên
---- Ơ, cái này, là sao hã anh---- Minh Ngọc tò mò
----- Lên xe đi, anh chở em ra chỗ này----
Nhật Phong chở Ngọc ra 1 công viên, nơi này, chính là nơi mà Phong biết đc tình cảm của mình
Chợy, Phong vội cầm lấy tay Ngọc
---- Ngọc…….nè, anh……..anh….mún…..nói….-----
----- Hã, anh, anh là ai, anh có anh nữa hã-----
----- Anh biết là em thick Hoàng Long, nhưng em có thể cho anh 1 cơ hội kô……anh….anh….thíck em,----- hahah, tỏ tình mà cà lăm
----- Anh của anh thick em hã----- Minh Ngọc lên tiếng
----- Kô, ý anh nói là, Anh thick em, làm bạn gái anh nha----
Minh Ngọc chợt đỏ mặt
----- Sao anh lại nói là em thick anh Hoàng Long-----
-----Thì anh tưởng là như zay----- ( t/g cũng tưởng là như zay lun)
----- Em, em đồng ý, em cũng thick anh lâu rồi, nhưng em nghĩ là anh thick chị Kỳ Thư chứ-----
----- Kô có, anh chỉ thíck mình em thôy---- Phong ôm Ngọc vào long, thế là suốt hiện 1 couple
_________ Hiện Tại___________
Gần 1 tháng trôi wa, nó vẫn cứ như vậy, vẫn cứ vui vẻ, hoà đồng. Mọi ngày như bao ngày khác, nó đến trường chung với bọn Minh Đăng và Minh Ngọc. Hôm nay, lớp của nó có học sinh mới, là 1 cậu học sinh du học từ Hàn về, rất đẹp trai, đc phân công ngồi cạnh nó.
----- Chào bạn, mình là Andy, rất vui khi đc ngồi cạnh bạn----
----- Chào, mình là Kỳ Thư-----
Trái tim của nó bắt đầu rung động, (ôi không, đừng chứ). Cả ngày hôm đó 2 người trò chuyện rất vui vẻ. Nó kô biết, cả ngày hôm đó Hoàng Long cứ nhìn nó cười đùa vui vẻ mà long` chợt đay nhói. Tan học, Andy xin số Đt của nó để tiện lien lạc.
Andy vừa mới vào trường mà đã dành đc cho 1 số FC dành cho mình, bây jo` cậu cũng trở thành 1 hotboy ngang ngửa với tụi Minh Đăng, mấy lần hắn rủ nó đi chơi nhưng đều bị Kỳ Thư từ chối.
Bây jo`, là 11h tối, tại nhà của Andy
----- Ba đi làm về rồi hả------
----- Ưk`, chuyện ba nói con làm, con làm như thế nào rôi-----
----- Cũng chưa vào đâu cả ba ạ, con nhỏ vẫn chưa chịu đi chơi với con----
----- Haizz, mày làm ăn thế hả, có mỗi việc câu con nhỏ đó thôi mà kô đc---
----- Ba yên tâm, chắc chắn con sẽ làm đc mà----
-----Ưk`, mày phải làm sao để nó yêu mày vào, tao phải trả thù ba của nó, vì ổng mà tao mất 1 mối làm ăn lớn, suýt nữa thì phá sản, đợi đó, tao sẽ để ổng biết mùi vị mất mát như thế nào-----
Lại 1 thử thách nữa đến với nó
Ngay lúc đó,
------ Kỳ Thư, Đăng vào nha------
----- Ừk, vào đi-------
----- Có chuyện ji` mà Đăng tìm Thư zak-----
Nó đang đứng ngoài ban công phòng của nó, 1 nơi lí tưởng để ngắm sao
----- Bộ Thư thick Andy hã-----
Mặt nó tự nhiên bật cười
----- Chày, nghĩ sao mà Thư thick người đó zak,-----
----- Tại Đăng thấy Thư hay thân với người đó----
------ Hahahah, đâu có đâu, lúc đầu gặp thì có chúc ấn tượng, nhưng về sau thì hum có cảm giác ji` cả-----
---- Ồh, vậy hã-----
----- Ừk, kô biết tại sao, nhưng trong long thư vẫn có cái cảm giác đau đau ở trong long-----
Nói tới đây, mặt Đăng tự nhiên xị xuống
----“ Người con gái tôi yêu ơi, em vần chưa quên đc cái quá khứ đau buồn đó sao, tại sao em vẫn kô biết luôn có 1 người vẫn âm thầm bảo vệ em, luôn muốn làm cho em hạnh phúc----- suy nghĩ của Đăng vừa vụt tắt khi bị Thư cho 1 củ trỏ vào bụng
----- “ Nè, khỉ đột, anh nghĩ ji` mà đăm chiêu zak…----- cái tên khỉ đột là nó đặt cho Minh Đăng
---- Cái đồ sumo zo zuyen, bík làm như zạk đau lắm kô hã----
----- Á, lại kiu tui bằng sumo, anh mún chík thật rùi, nói nhỏ nhẹ hum nghe, thick ăn đập hã----- nó sắn 2 tay áo lên
Cả 2 rượt nhau chạy quanh phòng nó, bổng Minh Đăng mất đà ngã xuống, nó tóm cổ áo của Minh Đăng giữ lại, bất ngờ cả 2 lăn lộn mấy vòng rồi ầm, cái ji` đó mềm mềm đang chạm trên môi của 2 người, áaaaaaaaaaaaa, ôi kô
1s, 2s, 3s, 4s gần cả đến 10s, nó bắt đầu đứng giật, mặt đỏ ửng như quả cà chua
------ Á, cái đồi chết tiệt, anh có béc đây là nụ hôn đầu đời của tui hôk-----
-----Nụ hôn đầu đời ư, em có chắc là như zay hôk---- Minh Đăng lẩm bẩm trong miệng
---- Anh nói ji` đó, nói to lên nào----
---- À, kô có ji`-----
Minh Đăng vội chạy về phòng mình, trời ạ hắn vừa hôn nó, 2 mắt nhìn nhau chằm chằm, môi kề môi thế là hôn…. Hắn nghĩ lại cảm giác đó, đôi môi của nó mềm mại thiệt, có chút vị ngọt trên đó, đôi mắt căng tròn lên nhìn hắn. Hắn tự cười nhẩm trong long
Ngày hôm sau, 2 người nhìn nhau kô nói lời lời( we^ wa’k mưk`), người này nhìn lén người kia, người kia nhìn lén người này.
Rồi tự nhiên, có 1 cô gái tiến gần về phíc cantin, nới nó và tụi Minh Đăng đang ngồi ăn sáng. Cô ấy trông cũng xinh thật, trên tay cầm 1 thứ ji` đó.
---- Anh Minh Đăng, em thick ăn lâu rồi, anh đồng ý làm bạn trai em nha----
Phụttttttttt, nó đang uống nước, kô biết tại sao nó có thái độ như vậy, ngạc nhiên, tức giận, và có 1 chúc ghen tị trong đó.
---- Chị Kỳ Thư, chị sao vậy----- Minh Ngọc vừa nói vừa đập vai nó
----- Sao em lại ngạc nhiên zay, mặt đỏ lên kìa----- Nhật Phong chọc nó
----- Đừng nói là chị cũng thick anh em nha---- Minh Ngọc chọc nó
--“ Thíck ư”--- Suy nghĩ đó vội hiện lên trong đầu 3 người con trai kia, đó kô ai khác chính là Minh Đăng, Việt Thàng và Hoàng Long
---- “ Cô ấy thick mình ư”---- Minh Đăng
---- “ Hã thick Minh Đăng hã” Việt Thành
----“ Cái ji`, cô ấy thick Minh Đăng á”-----
Mặt nó bổng nhiên xầm lại, chính nó cũng kô hiểu tại sao mình lại có thái độ như zay
----- Cái ji`, mấy người nhầm àk, đời nào tôi lại thick cái con khỉ đột đó chứ----- Nói rồi nó lại cắm đầu vào ăn nốt phần beef steak của mình
---- Xí, ai mà them cô thick chứ--- Minh Đăng quay về phía cô gái---- Anh đồng ý
----- CÁI JI`---- 5 đứa hét lên
Quả đúng là chuyện lạ, Minh Đăng lần đầu tiên đồng ý quen bạn gái
----- Cậu, cậu, có thiệt hum zak.---- Nhật Phong hỏi
----- Cậu nghiêm túc đó chứ---- Việt Thành
Nó đập cái bàn rầm, rồi kéo Hoàng Long lên lớp( kakak, chị ấy đang ghen ý mừk)
Minh Đăng cảm thấy hối hận, để chọc tức nó mà anh vội nhận lời làm bạn trai cô gái kia
----- Thiệt hã anh, vậy chiều nay tan học em chờ anh nhé, bye anh---- Cô gái vội vàng chạy đi
----- Ơ, này….này---- Minh Đăng cố gắng gọi nhưng bóng cô gái đã khuất dần
Vừa vào đến lớp, nó dục đồ đạc rồi ngồi hầm hầm, nhìn mặt nó bây jo` đỏ rực lên vì tức giận. Đúng lúc Andy bước vào lớp và tiến gần về phía nó
----- Chiều nay đi chơi hum Kỳ Thư-----
---- Không----
---- Sao thế, lần nào Andy rủ Kỳ Thư cũng từ chối là sao-----
----- Tôi đã nói là kô rồi mà----- Nó tức giận quát lên
Thầy giáo bước vào lớp, cả lớp đứng lên chào, riêng nó thì kô
---- Ơ êm kia, sao thấy tôi vào mà kô chào, học sinh kỉu đó à---- ông thầy lên tiếng
Cả lên ồn ào lên, xì xào “ông thầy là giáo viên mới, kô biết Kỳ Thư rồi”, “ tiêu ổng rồi”
---- Các em chật tự, em kia bước lên đây cho tôi----
---- Tôi kô bước, ông làm ji đc tôi nào----
---- Em là học sinh mà hỗn lão với giáo viên như zak, em tin tôi đuổi học em kô---
---- Kô tin đó, Tôi tháck ông đó----
Vừa dứt lời, 1 cuốn sách do chính ông thầy ném đang lao về phía nó, nhanh như chớp Hoàng Long chộp đc cuốn sách đó vì cùng bàn với nó mà.( chú thích, nó, Hoàng Long và Andy ngồi chung 1 bàn, nó ngồi giữa 2 chàng)
Nó tức giận, đập bàn cái rầm
----- Em có thái độ như vậy với giáo viên đó hã, lên văn phòng thầy hiệu trưởng với tôi ngay----- Ông thầy có vẻ hơi hăng
----- GỌI THẦY HIỆU TRƯỞNG XUỐNG ĐÂY NGAY ------nó quát lên, xui cho ông thầy rồi, chọc điên nó, ngay lúc nó đang tức nữa chứ
 
CHAPTER 13
Bây jo`, nó và ông thầy đang nhìn nhau vơi' cặp mắt đáng sợ, xui cho ông thầy rồi, giáo viên mới nên kô biết nó là ai hết. Ông thầy cũng kô kém hung hăng ji` nó. Ổng ung dung rông xuống cuối lớp và lôi nó rạ Nó đang đứng giữa lớp cùng với ông thầy.
Bộp, Bộp, Ông thầy giáng xuống mặt nó 2 cái tát, lúc này Hoàng Long bước ra xô ông thầy xuống đất, và thầy hiệu trưởng cũng đã tới nơi
----- Tiểu thư---- Ông thầy hiệu trưởng vội chạy về phía nó
----- Thầy đến đúng lúc lắm, 2 đứa học sinh này dám hỗn láo với tôi, tôi yêu cầu ông đuổi học chúng ngay----
----- Thầy im đi, từ nay thầy bị đuổi việc----
---- Cô là ai mà dám đuổi tôi----
Ông thầy hiệu trưởng đứng giữa đành phải lên tiếng
----- Dạ thưa tiểu thư, chúng tôi xin lỗi ạ, thầy ấy là người mới đến, nên kô biết tiểu thư là ai ạ----
Nó đag tức, kô phải là tức là rất tức, từ khi vào trường này nó đã chịu kô biết bao nhiêu là thiệt hại, từ bé đến lớn nó chưa bao jo` bị ai đánh đập như thế này cả, hết bọn Ngọc Như jo` đến ông thầy.
----- Tôi nói cho ông biết, kô những từ nay ông bị đuổi việc, mà sẽ kô còn trường nào đc phép nhận ông vào làm nữa, nếu có thì sẽ phải đối đầu với tập đoàn Verizon, tôi chính thức tuyên bố----
Ông thầy nghe xong té xuống đất
----- Tập….tập….tập đoàn Ver…ver…Verizon ư-----
Ông thầy sợ wa’ đâm ra nói cà lăm, kô ngờ ông lại đụng trúng ngay nó, từ nay trở đi, kiếm miếng ăn cũng khó
----- Tôi cũng nói cho ông biết, luật phát trên toàn thế giới này là thầy cô giáo kô đc phép **** hoặc đánh học sinh, ông biết điều đó chứ, nếu gặp tình trạng này bên mỹ, ông sẽ bị ở tù 3 năm và tước quyền giáo viên-----
Đúng, bạo lực học đường, nó đã lấy lại công bằng cho đám học sinh và ngay cả chính nó
Kô nói ji nữa nó bỏ mặc đó và đi lên sân thượng của trường, Hoàng Long cũng bỏ theo nó. Nó ngồi xuống, mặt của nó mỗi bên hiện lên 5 đốt tay xưng vù lên, nó đang khóc, từng giọt nước mắt đang nhỏ xuống
1 bàn tay kéo nó ra phía sau và ôm nó vào long`
---- Khóc lớn lên, Thư chịu đưng đủ rồi mà, từ nay sẽ kô có bất cứ ai dám đụng vào Thư nữa đâu, Long sẽ che chở cho Thư, Long hứa đó----
Nó khóc, khóc thật lớn và ngủ trong long` của Long lúc nào cũng kô hay, 3 tiết học trôi wa, nó và Long nằm ngủ trên sân thượng
2 người tiến về phíc cantin nơi bọn Minh Đăng đang chờ
----- Chị Thư, mặt chị sao vậy----- Ngọc chạy tới xoa mặt nó
----- Thư, em lại bị ai đánh hả---- Thành lên tiếng
----- Bị ông thầy mới vào cho 2 bộp----
----- Chày, bộ ổng hôk béc chị là ai sao----
----- Biết thì nói làm ji`-----
Thành kéo ghế cho nó ngồi xuống, kêu đồ ăn cho nó, gần như là anh chàng này đã biết nó hay ăn ji` và uống ji` và kô cần hỏi nó.
Đăng mất lần nhìn lén wa phía nó mà kô dám hỏi thăm, long` anh đang thắt lại, anh kô bảo vệ đc người con gái mình yêu
---- Cho tui ngồi ké nha---- Andy tiến gần về phíc tụi nó
---- Hết chỗ, phiền đi chỗ khác dùm----- Ngọc đanh đá trả lời
----- Tui đâu hỏi bạn, tui hỏi Kỳ Thư chứ bộ----
Nó kô nói ji`, bỏ dở bữa ăn và bỏ đi. Tâm trạng của nó đang rất buồn. Hoàng Long lúc nào cũng theo sau nó, âm thầm bảo vệ nó.
2 tiết kế tiếp nó cũng nằm gục xuống ngủ, tiếng chuông kết thúc và đứng dậy ra ngoài lớp, đương nhiên là cặp của nó Hoàng Long luôn luôn là người cầm. Khi bước ra ngoài cổng nó gặp Minh Đăng đang đứng cùng cô gái đó
----- Minh Đăng, tui mệt đưa tui zia` nhà----
----- Ơ, có tài xế đưa về rồi mà----
----- Tôi nói đưa là đưa-----
----- Bạn ơi, hôm nay Minh Đăng có hẹn với mình rồi----- cô gái đứng chung với Đăng lên tiếng.
---- Hẹn thì hẹn, nhưng tui nói đi với tui là đi với tui----
----- Xí, bộ bạn tưởng bạn đẹp lắm hay sao zay, chỉ là 1 con khỉ bám sau đuôi người ta thôy---- cô gái này mạnh miệng thiệt, lại 1 kẻ kô biết nó là ai
----- Cô vừa nói ji`, dám nói lại kô-----
----- Có ji` kô dám………….------ chưa dứt lời thì bộp
----- Tôi cấm cô xúc phạm đến Kỳ Thư, cô kô bằng 1 góc của cô ấy đâu----- nói rồi Minh Đăng kéo Kỳ Thư đi
----- Cô hơi ngon đó, dám đụng đến Princess trường này----- Girl 1
----- Cái ji`, cô ta là Princess mà mọi người hay nhắc đến ư----
----- Khôn hồn thì mau quỳ xuống chân cô ấy mà xin lỗi đi, nếu kô gia đình nhà cô đi ăn xin đi là vừa---- Lần này là Nhật Phong lên tiếng
---- Kệ bọn nó đi, mình về thui anh---- Minh Ngọc lôi cả đám lên xe
Về đến nhà, nó mệt mỏi nằm xoài xuống gi.ường. Chợt trong đầu nó tóe lên 1 ý nghĩ, cầm fone gọi cả đám
----- Alo, mọi người hã, chiều nay 4h tập họp nhà Thư, chuẩn bị đồ đạc tụi mình đi Hawaii chơi----
----- Ok--- cả bọn đồng ý
Nó đi xuống nhà thì thấy Minh Đăng đang ngồi đó
----- Đăng nè, chiều nay tụi mình sẽ đi Hawaii chơi, Đăng chuẩn bị đi nha-----
----- Ờ, mà sao có hứng đi chơi zak----
----- Buồn, muốn đi thôy-----
----- Ừk-----
Chiều hôm đó, mọi người đã tập họp đầy đủ trong phòng nó, bây jo` nó mới chuẩn bị đồ đạc cho mình
----- gi.ường Thư êm thiệt đó, mún ngủ ở đây lun wa’k, hay tối nào Thư cho Phong wa ngủ ké nha----
Rầm, 4 cái gối bay về phíc hắn, chủ nhân của chúng chíng là Đăng, Ngọc, Thành và Long
----- Anh nói ji`, anh mún chit hả----- Ngọc xách tai Phong lên
---- Á, á, Vợk à, anh xin lỗi, anh ngủ với em ha----
----- Ngủ cái đầu anh á-----
Nó đành bó tay với 2 người này, đang lục lọi cái Vali của mình thì thấy 1 cái hộp ji` đó rơi xuống, nó mở hộpp ra thì thấy hình 1 người con trai và 1 cọng giây chuyền. Mặt nó tự nhiên xám lại
----- Đây….đây,… đây là ai----- Nó cũng kô biết tại sao mình lại có những thứ này, và cũng kô biết tại sao khi nhìn thấy những vật này nó lại có cái cảm giác buồn và đau đến như zay
----- “ Thôy chết, hình của Kelvin”---- Đăng khẩy tay Ngọc
----- A, đây là bạn trau cũ của em ý mừk, hum ji` đâu----Ngọc chạy lại dành lấy cái hộp
Tự nhiên nó có cái cảm giác khó chịu đến kì lạ
----- Nhưng sao nó lại trong vali của chị, vậy chị và nguời này có wen nhau kô---- Nó bắt đầu hét lên
---- Kô, kô, kô có đâu chị---- Minh NGọc ấp úng
----- Mọi người, mọi người đang giấu Thư cái ji` đúng kô----
Cả bọn khựng lại, kô ai mở miệng đc
----- Chắc Thư suy nghĩ nhiều rồi, không có ji` đâu mà, tụi mình chuẩn bị đồ đi nào---- Đăng lấy lại bình tĩnh, xắp xếp đồ đạc của nó
---- Ờ, đúng đó, kô có ji` đâu---- Thành cũng chạy đến phụ
Nó cũng kô nói ji` nữa,
Cả bọn Minh Đăng cũng thở phào nhẹ nhõm, xí nữa là hỏng hết chuyện.
Cuối cùng, thì tụi nó cũng đã bay đến Hawaii, cả bọn đang đứng chơi đùa ngoài biển
---- Thích wa’, lâu lắm rồi chưa đc chơi như za`y---- Nó lên tiếng
Nó đang dưới nước trơi, còn bọn Minh Đăng thì đứng trên bờ nhìn nó
----- Hên là Kỳ Thư kô nhớ dai, nếu kô chắc tụi mình bị hành hẹ chết wak’----
---- Tí nữa là bị lộ rồi------
 
chap vừa roy` coa' vẻ hơi ngắn nhỉ?
chắc tại mình mệt wa
cả nhà nhớ thanhks cho mình khoẻ naz
hok thì mình hok coa' sức để vít típ đau!!
 
CHAPTER 14
----Nè mọi người, xuống đây chơi đi---- nó hét về phíc tụi Minh Đăng
----- Á, bắt đc con ốc nè mọi người---- nó chạy vội về phíc tụi kia đang đứng
-----Chạy từ từ thui, coi chừng té đó---- Đăng chạy về phía nó
Đang chạy bổng nó xô vào 1 người
Người bị nó xô vào bổng nhiên quát lên
----- Nè đui à, hum có mắt sao---- cô gái lớn tiếng
----- Tui xin lỗi là ji ghê zak-----
( Người này là người Anh nha bà con, nên tụi nó đang noi’chuyện bằng tiếng Anh)
----- Lilianna, what wrong with U---- 1 người con trai tiến tới
----- Oh Kelvin, có người đụng vào em-----
Khi người con trai nhìn thấy nó, mặt bổng nhiên xám lại, còn nó, khi ngẩng mặt lên, nhìn thấy người con trai này có nét quen thuộc bổng kì lạ.
----- E….E…Evan------ người con trai ấp úng
----- Anh, …..anh , anh là ai---- kô biết tại sao, nước mắt của nó bổng nhiên rơi xuống. Bọn Minh Đăng thấy vậy vội chạy đến
---- Minh Đăng, có phải người này hồi nãy em thấy trong tấm hình kô---- nó quay lại hỏi Minh Đăng
----- Anh, anh cũng kô biết nữa----
----- Hunie( Honey), người đó là ai zay---- nói rồi người con gái quay lại hôn lên môi người con trai tên Kelvin
----- Hắn ta, hắn ta, Kelvin------ Minh Ngọc lắp bắp
----- Sao nghe papa của Kỳ Thư nói là hắn ta chết rồi mà-----
Chính nó bây jo`, kô hỉu ra sư việc ji` đang xảy ra với mình, đầu nó tự nhiên đau như búa bổ, nó hét lên, nó khóc
---- Kỳ Thư, Kỳ Thư, làm sao vậy, nhìn Long nè Kỳ Thư----- Long chạy về phía nó
----- Kelvin, cô gái đó là ai, tại sao lại như zay, anh wen cô ta hã---- Liliana
----- Anh….anh-----
---- Anh làm sao-----
Nói rồi Kelvin chạy đi
Nó từ từ, từ từ ngã xuống
Hoàng Long bế nó về khách sạn, cả bọn lo lắng, kô biết xảy ra chuyện ji` nên gọi cho papa của Kỳ Thư
----- Thằng nhóc ranh đó đang ở đó hả----- papa of Kỳ Thư
----- Dạ, chuyện là sao hã bác----
----- Nói ra thì dài dòng lắm----
----- Bác nói cho cháu nghe đi---- Minh Ngọc dành lấy fone
----- thì chuyện là như za`y….plaz…plaz..plaz----
---- Tên khốn đó dám làm như zay với chị Kỳ Thư sao-----
----- Bác cũng mới nghe chuyện này thôy, nó đang có ý định tiếp cận Kỳ Thư lần nữa đó----
Cả đám đang nói chuyện, còn nó nằm trong phòng, nó đang mơ 1 giấc mơ, 1 giấc mơ kinh khủng. Trong giấc mơ nó nhìn thấy 1 người con trai người đầy máu, nằm trên 1 chiếc gi.ường trắng
----- Kelvin, Kelvin, anh đừng bỏ em---- nó hét lên
---- Kỳ Thư, Kỳ Thư, chị sao vậy, tỉnh lại đi-----
---- Chị, chị nhớ lại tất cả rồi, người con trai đó, chính là Kelvin, người chị yêu, người mà chị tưởng hắn đã chết, chị phải đi tìm anh ấy---- Nó chạy ra ngoài
----- Kỳ Thư, Kỳ Thư---- Minh Ngọc chạy theo phía sau
Bọn Minh Đăng thì vừa đi ra ngoài mua đồ ăn về, thì thấy Minh Ngọc chạy theo Kỳ Thư
----- Có chuyện ji` vậy---- Minh Đăng hỏi
----- Kỳ Thư, chị ấy, chị ấy nhớ lại rồi, đang chạy đi tìm tên kia---- Ngọc nói xong thở hổn hển, mệt mà
----- Khốn khiếp, rượt theo mau---- Hoàng Long lôi cả bọn chạy theo nó
Nó đang chạy, chạy khắp nơi trên bãi biển, thì thấy 2 người đang ngồi trên cái ghế đá, nó nhận ra là Kelvin, nhưng tại sao anh ấy lại ngồi chung với người con gái khác. Nó tò mò, chạy đến bụi cây gần đó, và nghe đối cuội đối thoại của 2 người đó.
----- Hunie, người con gái hồi chiều là ai vậy-----
----- Cô ta là Evan, con gái của tập đoàn Verizon----
----- Con gái của tập đoàn giàu nhất thế giới sao----
----- Đúng-----
----- Sao anh biết cô ta----
----- Haizz, thì cách mấy năm, anh có cặp bồ với cô ta, vì nhà cô ta giàu nên anh định vào kím chúc ít, nhưng cách đây mấy tháng, anh nghe tin nhà cô ta chuẩn bị phá sản, nên tính giả chết để lừa cô ta----
----- Nhưng sao cô ta lại ở đây----
----- Anh cũng kô biết, nhưng cách đây 1 tháng, anh lại biết nhà cô ta kô hề bị phá sản, mà chỉ là tin bịa đặt----
----- Anh yêu cô ta ư-----
---- Kô, anh chỉ lợi dụng thôi, anh chỉ yêu 1 mình Lilianna của anh thôi---- hắn nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ chót của cô nàng
----- Rồi bây jo` anh tính sao----
---- Anh đang tính đi kiếm cô ta, để dụ cô ta lại lần nữa, nhưng kô ngờ cô ta lại ở đây, thế là kế hoạch hỏng hết---- hắn thở dài
---- Thôi kệ đi anh, bây jo` anh có em rồi mà----
2 con người này bắt đầu trao cho nhau những nụ hôn ghê tởm
Về phần nó, nó đã nghe hết mọi chuyện, nó đã từng sống dở chết dở vì hắn, 1 con người mà nó yêu tha thiết, vì con người đó nó có thể bỏ đi tất cả mọi thứ, nhưng bây jo`, trước mặt nó là ji`, long nó đau như cắt, nó đã
quá tin tưởng hắn, nó đã quá yêu hắn, nó bỏ đi, dần bước về phía biển, nó kô muốn sống nữa. Đôi chân của nó bắt đầu chạm vào mặt nước, xa dần, và xa dần. Mặt biểN bắt đầu chiếm lấy cơ thể nó, dần dần
Về phíc bọn Minh Đăng thì đang chạy đi kiếm nó
----- Anh, Anh….----- Minh Ngọc
---- Sao thế Minh Ngọc-----
----- Chị, chị Kỳ Thư, chị ấy đang…đang….----- Minh Ngọc chỉ tay về phíc nó đang đi
---- KỲ THƯ, KỲ THƯ, QUAY LẠI ĐÂY, ĐỪNG LÀM CHUYỆN DẠI DỘT NHƯ ZAY---- cả bọn chạy về phía nó
Nó muốn chết, chết để quên đi tất cả, quên đi sự lừa dối của con người đó………………………..

 
truyện này rất hay phải hok?
mới đọc minh đã thik oy` cong nhận t/g vít hay thiệt
 
CHAPTER 15
Nó cứ dần dần, dần dần trôi theo mặt biển, bổng 1 bàn tay rất mạnh đã níu nó lại, ôm nó vào long
----- Em đừng đi, em đi, anh cũng kô mún ở lại làm ji`----
Nó bỡ ngỡ trước lời nói đó
Nó vùng mình đẩy người đó ra khỏi mình
----- Anh bỏ tôi ra, các người còn muốn lừa dối tôi thêm nữa sao----
Nó khóc, những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên khuân mặt của nó. Nó đau khổ, thất vọng, nó tưởng như rằng, nó đag sống trong 1 thế giới gọi là địa ngục, đau khổ và thất vọng, thử hỏi rằng nếu 1 người nào mà bị giống như nó, có típ tục mún sống nữa kô
Yêu là ji, mà nó lại làm cho mọi người phải đau khổ vì nó, vì tình yêu, người ta có thể lừa dối, làm tổn thương người khác đc sao, người còn lại thì chỉ biết ôm đau khổ, tình yêu lại làm cho người thất vọng đến như thế sao. ( T/g cũg cảm thấy như zak đó)
2 con người, đứng giữa trời đêm lạnh, mặt biển như muốn thét gào lên cùng nó, thất vọng, chán nản, nó lại gục xuống, 1 bàn tay đã vội đỡ nó lại, nó đã chịu nhiều đau khổ, khi nào, nó mới đc hạnh phúc đậy.
Tỉnh dậy, nó thấy mình đag nằm trong 1 căn phòng, có cái ji` đó đag nắm chặt bàn tay nó, nhìn xuống thì nó thấy Minh Đăng, nó kô biết Đăng đã thức cả đêm để chăm sóc cho nó, và nó cũg cảm thấy đc chuyện ji` đã xảy ra với mình
----- Nè, tên kia, làm ji mà ngủ ở đây hả---- nó khẩy tay Đăng
----- Haizz, mệt wa’---- hắn vươn vai lên ngáp 1 cai’ rõ to
----- Tại sao lại nằm đây ngủ, bộ kô có phòng cho anh ngủ à----
Nó đag cố gắng vui vẻ, kô phải cố gắng, mà là bắt buộc, nó kô buồn, cũg sẽ kô khóc nữa.
----- Em…..Em kô sao chứ----- Đăng ấp úng hỏi nó
----- Sao là sao, ban ngày kô có sao đâu-----
---- Ừk thì, chuyện hôm wa đó----
----- Chuyện hôm wa là chuyện ji`-----
----- À, à kô, anh dẫn em đi ăn sáng nha----
2 con người này là thế đó, lúc thì an hem, lúc thì ông tui…… hủm thể hỉu nổi
Nó thề rằng, nó sẽ bắt những kẻ nào làm nó đau khổ, phải chịu đau khổ hơn nó gấp trăm, gấp vạn lần.
Sáng hôm đó, nó và Đăng đánh thức cả bọn dậy. Haizz, ai cũg thắc mắc về hành động của nó, khó có người nào bị 1 cú sock như zak mà vẫn còn bình tĩnh mừk ngồi ăn.
Nó cũg đag đau, đau lắm chứ, bêy jo` nó kô có buồn, và thất vọng, nhưng trong long nó là 1 sự hận thù. Nó hận hắn đến tận xương tủy
Cả bọn ngồi ăn trong 1 nhà hang` wan trọng của khách sạn đó, nó kiu đủ mọi món hết, 1 mình nó có thể ăn hết bằng này hum zak chày
----- Em có ăn hết bằng này hum zak----- Đăng tròn mắt ra nhìn nó
----- Kakaka, trời đánh tránh bữa ăn----
----- Đúng là summo mưk`----
----- Anh….Anh thík chết hả đồ khỉ già-----
Nó cầm cái nĩa lên trước mặt và đưa về phía Minh Đăng. Bổng nó xựng lại khi thấy có 2 bóng người đag ngồi cái bàn gần phíc tụi nó. Kô ai khác mà chính là 2 con người độc ác đó.
Thấy sắc mặt nó thay đổi tụi Minh Đăng cũg hỉu ra đc lí do
----- Tụi mình đôi nhà hang` đi---- Minh Ngọc đứng dậy
----- Kô cần, cứ ngồi ăn đi cần ji` phải đổi---- Nó kéo tay Minh Ngọc lại
Bữa sáng đó của nó hầu như kô ăn đc miếng nào, làm sao mà nuốt nổi khi nhìn thấy 2 kẻ đáng ghét cứ như ruồi bu trước mặt no’
Ăn xong, Đăng vội lấy điện thoại ra gọi cho quản lý khách sạn và yêu cầu tối hôm nay sẽ có party, 1 party bất ngờ dành cho nó. Khách mời sẽ là tất cả những người trong khách sạn này.
---- Đi shopping thôy---- Ngọc kéo nó dậy
---- Chày, chị mún ra biển àk----
---- Đi đi, chị phải thật sinh đẹp trong tối ngày hôm nay đó-----
---- Làm ji-----
---- Thì tối nay tụi mình có party mà----
---- Chi zak.-----
----- Thì tối nay chị sẽ biết mà-----
---- Con nhóc này, âm mưu ji` đây hả-----
----- Hiii, có đâu, thui mình đi chị----
Cả bọn rủ nhau đi shop, 3 tiếng đồng hồ trong mall, 4 chàng trai lệnh khệnh với những bịch đồ to đùng, mà tác giả chính là 2 cô gái đi đằng trước
---- Làm ji mà em mua nhiều đồ zak---- Nhật Phong thở mệt nhọx
---- Xí, bạn gái anh làm đẹp anh hum choa sao----
---- Bộ tụi em tính khiêng hết đồ ở đây lun mới chịu hả---- Hoàng Long ngồi bệt xuống cái ghế gần đó
---- Mà tối nay tụi mình tổ chức party ji` zak----
---- Thì để tối nay đi òy béc, hỏi oài, đồ tò mò----
---- Này, tên khỉ già đáng ghét kia, anh mún chết thiệt oài----
Nó xách tai Minh Đăng lên và lôi đi
---- Á, người đẹp ơi, em tha cho anh đi mà----
---- Đẹp điếc ji` ở đây, anh chík vs em….-----
4 người còn lại nhìn mà thấy tội cho Minh Đăng, bổn tiểu thư mà có ra tay thì chỉ có đường mà từ chết cho đến lết
Thấm thoát đã tới buổi tối, ở dưới mọi người đã đông đủ hết, chỉ còn nó và Minh Đăng ở trên phòng
---- Nè, sao chưa cho tui xuống zak----
---- Em đợi chúc y mưk`----
Tiếng điện thoại reo lên thì chỉ nghe thấy Minh Đăng nói ji` đó ừ ừ, nó cũg chả hiểu chuyện ji` đag xảy ra
---- Ok, xuống nè----
Nó bước xuống cùng với Minh Đăng, nó như 1 công chúa đag đi cạnh chàng hoàng tử vậy, hôm nay trông nó thật đẹp, từ đầu đến chân đều là màu trắng hết, trên đầu còn có cái vương niệm màu trắng mà Minh Ngọc cứ khăng khăng bắt nó đội, mái tóc đc uốn quăn xõa wa vai, chiếc váy màu trắng đc trang trí với những hoạ tiết tinh xảo. Nó đi từ trên cầu thang xuống, nhìn xuống thì thấy mọi người đều nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ, đâu xa đó có 1 kẻ đag nhìn nó kô chớp mắt
---- Hunnie, anh làm ji` mừk nhìn giữ dạ, bộ cô ta đẹp đến zak sao----
----- Ờ………----
----- Hả………….----
----- À không, ý anh nói chỉ có babies của anh là đẹp nhất thui----
Nó nhìn thấy có cả ba mẹ nó and cô Tina nữa, sao hôm nay mấy người đó cũg có mặt ở đây zak
Chợt, tất cả các điện bị tắt lại hết, 1 cái ji` đó sáng sáng đag tiến về phía nó
---- Happy b-day to you, happy b-day to you….----- mọi người đag cất lên bài hát chúc mừng cho nó
Đúng rồi, hôm nay là sinh nhật nó, sinh nhật lần thứ 17 trong đời, thế mà nó kô nghĩ ra, trên mặt nó hiện rõ lên sự bất ngờ, nó bật khóc
---- Thôi nào công chúa bé bỏng của ta, con khóc là xấu lắm đó, mau thổi nến đi nào----
1 xe, 1 cái bàn đag đc đẩy tới, chiếc bánh sinh nhật to đùng 5 tầng đi khắc lên những dòng chữ màu hồng. “ Happy b-day Kỳ Thư, 17t”
Nó kô ngờ là mọi người có thể nhớ đến sinh nhật của nó
Nó thổi tắt nến và chắp tay lại ước, 1 điều ước đơn giản
---- “Ước ji`, đau khổ đừng đến với mình nữa”----
Những ngọn nến đc thổi tắt, mọi người vỗ tay chúc mừng, đèn đã đc bật sáng lại
Có tiếng ồn phát ra từ phía xa xa
---- Thưa tiểu thư, xin lỗi, tôi kô có ý ạ--- Cô người hầu cúi đầu xuống lia lịa xin lỗi
---- Mắt cô đui hay sao mà kô thấy tôi hả, cô biết bộ váy này đắt tiền lắm kô----
---- Dạ thưa, tôi xin lỗi----
---- Xin lỗi là xong sao----- Bốp, cô ả giáng xuống cô người hầu 1 cái tát thật mạnh
Nó tò mò và bước về phíc đó xem thử, thì ra là ả Lilianna và 1 cô hầu
---- Có chuyện ji` ở đây thế---- nó tiến lại gần
---- Liên wan đến cô àk----
---- Dạ thưa, em lỡ làm đổ nước lên người cô ấy ạ----
---- Mày còn nhiều chuyện nữa hả, vì mày mà tao mất đi cái áo mới mua đó---- Ả đag tính dơ lên tát thêm cái nữa thì nó đã kịp ngăn bàn tay ấy lại
---- Cầm lấy và cút đi---- Nó móc ví ra và cầm mấy tờ 100$ đô vứt trước mặt ả----
---- Cô….. cô dám----
---- Cút------
Ả vội bỏ đi thì bị nó kéo lại
---- À, cô còn để wen thứ này nữa---- Bốp, nó tát ả một cái vào mặt rõ đâu.
---- Cô là cái ji` mà dám tát tôi-----
----- Là cô chủ của cô, chắc cô kô biết là tôi đã mua toàn bộ tập đoàn nhà cô rồi chứ, tôi có thể đuổi cô đi ra đường ăn xin bất cứ lúc nào đấy, khôn hồn thì biết điều mà ngoan ngoan đi------ nó cười khẩy
---- Cô, cô…….-----
----- Tôi kô có họ hàng với cô, bây jo` thì cùng tên đó biến ra khỏi nơi này, và chờ đó, tôi kô để yên cho 2 người sống tốt đâu----
Nó quay vào trong mà kô them nhìn tới có ả đag tức khùng máu lên
---- Thôi nào con kưng của ta, bớt giận đi, ta có quà cho con nè----
Papa of nó liền vỗ tay mấy cái thì 1 cái hộp được mang ra
---- Con mở ra đi----
Nó mở ra thì thấy 1 xấy giấy tờ ji đó
----- Đây là giấy tờ nhà, mama and papa mua cho con 1 căn biệt thự ở việt nam, nó nằm ở bãi biển Nha Trang, nếu thick thì có thể đến đó nghỉ ngơi---- mama nó nói
----- Ôi, con cám ơn pama--- nó chạy tới ôm 2 người
Tụi Minh Ngọc, Việt Thành, Hoàng Long và Nhật Phong mỗi người cũg đã tặng cho nó 1 món wa`… Minh Ngọc thì tặng cho nó 1 chiếc điện thoại y chang của Ngọc, Việt Thành và Hoàng Long thì tặng cho nó 1 chiếc xe LX370 mới toanh, vì 2 người này là anh em nên tặng chung 1 món ( đưa chìa khóa trước thui nhá, tại chiếc xe đag bên VN), còn Nhật Phong thì tặng nó 1 bộ trang phục do chính mẹ anh thiết kế
---- Thanks mọi người nha, iu mọi người nhìu nhắm cơ :X :X ----
Quay về phíc Minh Đăng
---- Ê, còn wa` của anh đâu, bộ tiếc tiền hả----
Minh Đăng mỉm cười, tiến gần về phíc nó, cúi xuống và đeo cho nó một chiếc lắc, chiếc lắc đã bị khóa lại dưới chân nó, nó vừa hồi hộp, vừa bất ngờ khi Minh Đăng làm vậy
---- Ý nghĩa có nó sau này anh sẽ nói cho em biết, còn bêy jo` chúc em sinh nhật vui vẻ----- Đăng ôm nó vào long, mọi người hùa vào vỗ tay
---- Còn chìa khóa đâu, bộ tính cho tui đeo nó suốt đời àk----
---- Đây nè---- Minh Đăng chỉ vào khuyên tai của cậu, là một chiếc chìa khóa nhỏ
 
~~~100 ngày để anh nói yêu em ~~~(
-------------------------------------------
Nguồn: MeChoiGame.com
Việt và Linh ngồi trên ghế đá công viên, trong một đêm ít sao......Cả hai không làm gì cả. ngoài việc ngước lên và ngắm những ngôi sao lẻ loi trên bầu trời, trong khi tất cả những người bạn của họ đang vui vẻ bên một nửa của họ, trong một ngày cuối tuần mát mẻ....

- Chán thật đấy - Linh nói. Ước em có một người bạn trai để chia sẻ những lúc buồn vui...
- Anh nghĩ chúng là là những kẻ duy nhất cô đơn trên thế giới này, chúng ta chẳng bao giờ hẹn hò cả, ngoài việc suốt ngày đi lang thang trong công viên ngắm sao....Việt đáp lại chán nản
Cả hai im lặng một lúc lâu
- Này! Em có một ý kiến, hãy chơi một trò chơi đi! -Linh nói
- Trò chơi gì cơ???
- Uhmm, thì cũng đơn giản thôi, anh sẽ là bạn trai của em trong 100 ngày, và em sẽ là bạn gái của anh trong 100 ngày...anh nghĩ sao??
- .....Được thôi....dù sao thì mấy tháng tới anh cũng không có kế hoạch gì cả -Việt trả lời
- Hì hì, nghe như có vẻ anh đang mong đợi một điều gì đó, vậy thì hôm nay sẽ là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta...Thế anh muốn đi đâu nào??
- Em nghĩ sao về một bộ phim! Bạn anh nói là nó vừa đi xem một bộ phim rất hay với bạn gái nó, hay mình đi xem thử nhé, xem trình độ nghệ thuật của thằng này đến đâu...
- Anh còn chờ gì nữa, mình đi thôi, cũng sắp hết ngày rồi còn đâu

Linh và Việt đi xem phim....buổi hẹn hò đầu tiên không có gì đặc biệt. vì cả hai vẫn còn ngại....Tất nhiên, từ bạn thân nhảy sang người yêu chỉ sau 5 phút và vài câu nói bâng quơ.

Ngày thứ hai họ đi xem ca nhạc với nhau...Việt mua cho Linh một con gấu bông rất xinh......

Ngày thứ ba Linh rủ Việt đi mua sắm cùng với mấy người bạn, cả hai ăn chung một cây kem, và bạn của Linh không khỏi ngạc nhiên....mọi chuyện đến quá nhanh...lần đầu tiên họ ôm nhau

Ngày thứ sáu, cả hai leo lên một ngọn đồi và ngắm mặt trời lặn...Khi màn đêm buông xuống, ánh trăng bao trùm con đồi, Việt bảo Linh nằm ngắm sao, vì hôm nay trời rất nhiều sao....Một ngôi sao băng bay qua...Linh ước....

Ngày thứ 25, họ đi chơi trò chơi cảm giác mạnh, chẳng may trong lúc sợ hãi, Linh túm nhầm một ai đó và hét lên.....lúc phát hiện ra cả hai phá lên cười và xin lỗi ông bác "may mắn" nào đó..

Ngày thứ 67, khi vừa đi ăn xong, qua một ngôi nhà mà lần trước bạn của Linh nói có một bà thầy bói hay lắm...Linh rủ Việt vào xem thử...Bà ta nói với cả hai: "các cháu hãy giữ gìn và trân trọng những giây phút hạnh phúc các cháu đang có"....rồi bỗng nhiên có giọt nước mắt lăn trên má bà

Ngày thứ 84, cả hai đi biển....họ trao nhau nụ hôn đầu tiên, dưới ánh mặt trời nóng bỏng

Ngày thứ 99, Việt nói chỉ muốn có một ngày đơn giản....Việt đèo Linh đi loanh quanh, và vào công viên, ngồi trên cái ghế đá mà họ vẫn thuờng ngồi mỗi khi đi lang thang ngắm trăng sao....Lúc đó đã là hơn 12h đêm

1h23
- Em khát quá-Linh nói
- Em ngồi chờ ở đây nhé, anh đi mua cái gì uống..Em thích gì nào??
- Mua cho em một chai nước khoáng đi

1h45
Linh ngồi chờ Việt đã quá 20 phút, Việt đi vẫn chưa về.........Một ai đó chạy đến chỗ Linh:

- Này em, vừa rồi ở ngoài kia có một người bị ôtô đâm khi đi ngang qua đường, nếu anh không nhầm thì đó là bạn của em

Linh chạy đi theo anh chàng lạ, đến một chiếc xe cứu thương...Linh thấy Việt mặt đẫm máu, tay cầm một chai nước khoáng....Linh lên xe và đến bệnh viện với Việt.........Linh ngồi ngoài phòng cấp cứu hơn 5 tiếng đồng hồ

11h51 trưa
Ông bác sỹ đeo cặp kính trắng bước ra.
- Tôi xin lỗi, nhưng chúng tôi đã làm hết sức mình. Chúng tôi tìm được một lá thư trong túi áo của anh ấy.

Bác sỹ đưa bức thư cho Linh và dẫn cô vào thăm Việt, vì hơn ai hết, ông biết đây sẽ là lần cuối Linh có thể nhìn thấy Việt. Việt nhìn rất yếu nhưng khuôn mặt của anh ấy có một cái gì đó thanh thản....Linh bóc bức thư ra và đọc

Linh à, vậy là 100 ngày của chúng ta đã hết rồi nhỉ. Anh rất vui khi có em ở bên những ngày vừa qua, và những gì em làm đã mang lại hạnh phúc cho cuộc đời anh. Anh nhận ra rằng em là một cô gái rất dễ thương, cho dù anh đã nhắc bản thân anh rất nhiều lần là không được nghĩ đến gì khác ngoài một trò chơi. 100 ngày hạnh phúc cũng sắp qua, nhưng anh vẫn muốn nói với em một điều...anh muốn làm bạn trai của em mãi mãi, anh muốn em luôn ở bên anh. cho anh những ngày hạnh phúc.
Quá khứ, tương lai anh không thể nào xác định được, nhưng điều duy nhất anh có thể xác định được là: "Anh yêu em". Trong ký ức của anh chỉ có em, đối với anh cuộc đời như vậy đã là quá đủ.
Linh, anh yêu em!!!

11h58
Việt à...- Linh bật khóc-....Anh biết em đã ước gì khi em nhìn thấy sao băng không..Em cầu cho em có thể ở bên anh mãi mãi, em biết 100 ngày đã trôi qua, nhưng...nhưng anh không thể bỏ em..Em yêu anh...hãy quay về với em đi...Em yêu anh...

Đồng hồ chỉ 12h chiều....tim của Việt ngừng đập....và đó là ngày thứ 100...!
Từ lúc đó linh mới hay được rằng "Em không hối hận, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng sẽ không hối hận. Cho đến hơi thở cuối cùng thì em cũng chỉ yêu anh mà thôi! "
- the end -
 
Ví Dụ Ta Yêu Nhau

Tác giả: Now&forever
Đoàn Thạch Biền
Ví dụ bạn yêu một cô gái tính "ngang như cua" và nàng nói tôi không yêu ai cả thì bạn sẽ đối xử ra sao ?

Ngang như cua là gì? Muốn hiểu rõ chỉ có cách mua ngay một con cua đem về để quan sát. Bạn hãy để cho nó tự do bò trên sàn nhà và bạn xem kìa, nó bò đi không giống những con vật khác đầu hướng về phía nào chân bò theo hướng đó, con cua của bạn (hay của bất cứ ai cũng vậy) đầu hướng về bên trái (hay phải) trong khi chân vẫn thản nhiên bò về phía trước như thường. Quan sát xong bạn đừng vội kết luận : A! Tôi hiểu rồi, người yêu của anh có tướng đi ngang như cua nghĩa là đầu nàng luôn luôn quay về một bên trong khi chân vẫn bước đều về phía trước chứ gì. Ối giời! Nếu bạn nghĩ như vậy thì đúng là bạn ngang như cua rồi. Không phải nàng đi như vậy đâu. Tôi cam đoan với bạn nàng có tướng đi rất đẹp, tướng đi của một tiểu thơ đài các đàng hoàng. Tôi muốn nói cái tính của nàng kìạ Cái tính của nàng mới không giống các cô gái khác. Cái tính của nàng mới ngang như cua.

Lần ấy chúng tôi cắm trại ở Vũng Tàu. Nàng đã theo người anh cùng tham dự trại với chúng tôi và vô tình nàng được chia vào nhóm do tôi kiểm soát gồm tám người. Khởi hành từ Sài Gòn lúc bẩy giờ sáng, chúng tôi đến Vũng Tàu khoảng mười giờ. Trại vừa dựng xong mọi người đều hối hả trèo núi, tắm biển và chiều đến tất cả đều mệt nhừ chẳng muốn đi đâu. Chúng tôi quây quần lại nấu bữa ăn tối. Khoảng một giờ sau tôi đi lãnh phần ăn đem về phân phát cho mỗi người trong nhóm. Chia xong tôi thấy dư một phần ăn và mừng húm vì nghĩ làm trưởng nhóm mình đã lời to nhưng một cô bạn gái đã lên tiếng phá vỡ niềm vui dạt dào của tôi.
- Thiếu một người.

Tôi ngây thơ hỏi :
- Ai vậy kìa ?
- Cô em gái của Đang.
- Chúa ơi, có cô đó nữa à ?
- Buổi sáng ông đã điểm danh tên người ta bây giờ quên rồi sao. Ông kiểm soát bê bối quá nếu cô ấy bị chết đuối thì ông lãnh đủ.
- Đừng giỡn bạn, nếu chết đuối thì tôi đã biết.
- Người ta chết đuối chứ ông có chết đâu mà ông biết.

Một ông bạn vừa nhai thịt gà kho gừng vừa cất giọng ngâm Cung Oán:
- Trẻ tạo hóa đành hanh quá ngán. Chết đuối người trên cạn mà chơi.

Cả bọn (trừ tôi) đều cười hể hả. Cô bạn lại thúc dục:
- Ông lo đi tìm người ta đi chứ.

Tôi năn nỉ:
- Thôi cô đi tìm giúp tôi đi. Tôi đang đói bụng.
- Ông nói hay chưa, đó là việc của trưởng nhóm mà.

Lúc này tôi mới nhận ra chức trưởng nhóm thật dễ ghét, chẳng lợi lộc tí nào. Tôi nhăn nhó.
- Được rồị Ăn xong tôi sẽ đi tìm.
- Khi đó trời tối rồi ông biết đâu mà tìm.

Tôi đành uể oải đứng dậy cầm theo hai phần ăn gói trong tờ nhật báo. Cô bạn gái hỏi :
- Ông đi đâu vậy ?
- Tôi vừa đi tìm vừa ăn để lấy sức.

Ông bạn ngân Cung Oán lại dặn :
- Nhớ đừng ăn qua phần của cô ta nghe. Nếu cô ta không ăn ông phải đem về đây chứng mình cho mọi người biết.

Chúa ơi, bây giờ con mới giác ngộ người ta sống nhờ ăn.

Nhiều nhà văn nhà thơ đã ca tụng cảnh hoàng hôn trên bãi biển đẹp tuyệt vời nhưng nhìn mãi mặt trời đỏ ngầu đang "chết đuối" ngoài khơi tôi chẳng thấy đẹp ở đâu. Có lẽ tại cơn đói bụng trong tôi đã chạy lên đôi mắt. Tôi lấy ổ bánh mì kẹp thịt gà ra vừa nhai vừa nhảy lên các tảng đá vừa đưa mắt tìm kiếm.

Sau khi ăn hết ổ bánh mì tôi mới nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên một tảng đá cao mắt nhìn đăm đăm về phía mặt trời lặn. Không biết nàng có phải là cô gái ở nhóm tôi không, vì buổi sáng tôi nhớ mang máng nàng mặc áo đỏ còn cô gái này mặc áo thun trắng. Tôi đứng dưới tảng đá quan sát một lúc rồi hỏi :
- Xin lỗi có phải cô cùng đi cắm trại với chúng tôi ?

Cô gái (cô bé thì đúng hơn vì lúc đó nàng độ chỉ mười lăm tuổi rưỡi) nhìn tôi gật đầu.
- Phải.

Sợ lầm với một cô gái ở nhóm khác nhận ẩu phần ăn thì nguy (ai mà quả quyết được con gái không thích ăn nhiều) nên tôi hỏi cặn kẽ :
- Cô ở nhóm tôi phải không ?
- Ông ở nhóm nào ?

Chúa ơi, trưởng nhóm là vua một cõi mà không biết đến thì còn ra thể thống gì. Tôi liền tự giới thiệu :
- Tôi là trưởng nhóm 4. Cô ở nhóm mấy ?
- Tôi không biết mình ở nhóm mấy.
- Cô có phải là em gái của Đang ?
- Phải

Tôi đưa ổ bánh mì lên cao :
- Cầm ăn đi. Cô làm tôi tìm hụt hơi.

Cô bé không thèm với đến ổ bánh mì. Có lẽ nàng chưa biết đói là gì. Nàng hỏi :
- Ông tìm tôi làm gì ?

Phải dơ cao ổ bánh mì mỏi cả tay tôi nổi sùng trả lời :
- Tôi tìm cô làm quái gì. Tôi đi phát phần ăn cho cô. Lần sau đi đâu cô phải xin phép để tôi biết mà để dành phần ăn cho cô. Cầm lấy đi.
- Tôi không ăn vậy tôi khỏi cần xin phép ông.
- Cô không đói ?
- Phải !
- Còn ổ bánh mì này ?
- Ông ăn đi.

Lạy Chúa, phải chăng đây là ân sủng Ngài đã dành cho con.

Tôi mừng rỡ trèo lên tảng đá ngồi xuống bên nàng mở giấy báo lấy ổ bánh mì ra nhai ngấu nghiến. Ổ bánh mì trước hình như đã tan trong hơi thở của tôi sau một hồi leo trèo qua các tảng đá tìm nàng. Bánh mì ăn với thịt gà kho gừng thật tuyệt vời và lúc này tôi mới đồng ý với các nhà văn nhà thơ là cảnh hoàng hôn trên bãi biển đẹp tuyệt vời. Mặt trời đã chìm khuất sau làn nước xanh và chân trời rực lên màu hồng. Ôi, thiên nhiên sao mà đẹp quá vậy. Mầu đỏ hồng chuyển dần sang mầu tím nhạt và mặt trời càng lúc càng xanh thẫm. Khi chân trời cùng mầu với mặt biển là lúc ổ bánh mì đã nằm gọn trong bụng tôi.

Cô bé cười, nói :
- Ông đói lắm hả ?
- Phải. Tôi đủ sức ăn thêm một ổ bánh mì nữa.
- Ước gì tôi ăn khỏe như ông.
- Cô đau bao tử à ?
- Không phải vậy. Tại tôi không cảm thấy đói.
- Ước gì tất cả những cô gái trên đời này đều không cảm thấy đói như cô thì đở khổ cho đàn ông biết bao.
- Trông ông ăn thật ngon miệng.
- Cô đã nhìn tôi ăn hết ổ bánh mì ?
- Phải.
- Vậy mà tôi cứ tưởng cô ra đây nhìn hoàng hôn trên bãi biển.
- Thì ông cũng ở trong cảnh hoàng hôn đó như tảng đá này.

Như tảng đá này. Chúa ơi, nàng đã đồng hóa tôi với một vật vô tri vô giác. Tôi bất mãn nói :
- Tảng đá không biết đói bụng. Nó giống cô chứ không giống tôi.

Và quả thật từ phút đó nàng đã là tảng đá. Nàng ngồi bó gối đầu gục xuống chẳng thèm nói một lời dù cho tôi có mõi miệng bắt chuyện. Đêm xuống thật nhanh cùng lúc với sương giá và những ngọn gió từ ngoài khơi thổi vào khiến tôi bắt đầu thấy lạnh run. Tôi cũng ngồi bó gối như nàng để giữ hơi ấm và may mắn hơn nàng tôi nhờ những điếu thuốc nên đã chịu đựng được giá lạnh dễ dàng. Dưới ánh trăng nhợt nhạt thỉnh thoảng nàng khẻ rùng mình, giá lạnh như những con kiến đang bò trên d.a thịt nàng. Tôi lập lại lời xin lỗi (không biết lần thứ mấy) và nói nàng hãy về vì các bạn đang đốt lửa trại, có thể anh nàng đang đợi nàng nhưng nàng vẫn ngồi im chẳng nói một lời. Tôi bịa chuyện bờ biển này có nhiều người chết đuối mà đêm khuya ma thường hiện lên vậy nàng hãy về đi. Nhưng có tảng đá nào biết sợ ma đâu. Nàng vẫn ngồi im.

Đêm càng lúc càng lạnh và sương phủ mờ trên biển cả. Chẳng còn điếu thuốc nào để châm hút, tôi đứng dậy nói :
- Cô không về tôi về một mình.

Tôi nhảy xuống khỏi tảng đá định chạy về gọi anh nàng ra kéo nàng về nhưng chạy được một quãng tôi nghĩ để nàng ngồi một mình lỡ có chuyện không hay xẩy ra thì sao nên tôi lại chạy trở lui trèo lên tảng đá ngồi xuống bên nàng. Tôi nói :
- Được rồi, tôi nhất định ngồi đây với cô để thi xem ai chịu lạnh giỏi.

Cô bé lặng lẽ đứng dậy trèo xuống tảng đá rồi bước đi chậm rãi về hướng chúng tôi cắm trại. Tôi chưng hửng trong giây lát rồi giận dữ nhảy xuống tảng đá đuổi theo. Tôi giữ chặt vai nàng định nói một câu dữ dằn nào đó cho hả giận nhưng nhìn đôi mắt nàng buồn bã lờ đờ hơi sương, tự dưng cơn giận tôi biến mất. Tôi buông tay khỏi vai nàng và thở dài.
- Sao em ngang như cua vậy.

Nàng cúi đầu chân đi đi trên cát ấm.
- Tính tôi vậy đó nên ai cũng ghét tôi va tôi cũng chẳng yêu ai.

Tôi nói :
- Phải, trừ tôi ra vì tôi rất thích ăn cua, nhất là cua rang muối.

Nàng ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cười :
- Ông cũng ngang như cua. Tôi chỉ là cua đồng còn ông là cua biển.

Khi chúng tôi về đến trại, buổi lửa trại đã xong. Tất cả bạn hữu đã đi ngủ chỉ còn lại hai người ngồi bên đống than hồng để sưởi ấm. Cô bé đi về phía trại dành cho phái nữ còn tôi tạt vào phía đống than để ngồi sưởi. Cô bạn gái ngồi cầm que hẩy những nhánh củi cháy dở vào đống than nhìn thấy tôi nàng hỏi :
- Ông đi đâu mà giờ mới về ?
- Tôi lạc đường.

Ông bạn ngâm Cung Oán đang gục đầu ở đầu gối vội ngẩng đầu lên xuất khẩu thành thơ :
- Ngày xưa Lưu Nguyễn nhập thiên thai. Mê mẩn đào tiên lạc lối về. Ngày nay ...

Tôi vội nói :
- Thôi, ông nín đi cho tôi nhờ.

Nhưng hai người bạn tiếp vẫn tiếp tục nói bóng gió về chuyện gặp gỡ giữa tôi và cô bé, tôi bèn đứng dậy về trại ngủ. Khi người ta đã ăn một lúc hai ổ bánh mì kẹp thịt gà kho gừng thì xá gì mấy lời xầm xì của những kẻ chỉ được ăn một ổ bánh mì mà thôi.

Vì mưu sinh, mãi 4 năm sau tôi mới có dịp trở về Sài Gòn. Trong thời gian rời xa đó tôi và nàng đều không viết thư cho nhau. Không phải vì lười biếng hay vì tính ngang như cua mà vì tôi nghĩ tình yêu không sống nhờ mấy lá thư. Bằng chứng tôi đã từng viết cho một cô gái khác hàng trăm lá thư tình ái ngọt ngào nhưng rồi vẫn nhẹ bước lên xe hoa về nhà chồng trong khi tôi hì hục leo lên xe GMC vào quân trường. Xấp thư của nàng tôi đã đem bán ký cho người ta gói đường, muối, hành tỏi, không biết xấp thư của tôi được nàng dùng vào công việc hữu ích nào.

Buổi chiều dạo phố dọc theo các quán sách, tôi đã gặp nàng đứng ăn "bò bía" với các bạn ở đường Pasteur. Cả hai đều ngạc nhiên vì còn nhận ra nhau dễ dàng. Trông nàng bây giờ cao và đẹp hơn xưa nhiều. Nàng nói :
- Tôi đã đi làm, còn ông sao mà đen thế ?
- Tôi ở xứ nước mắm mới về.

Nàng bật cười :
- Hèn chi ông thơm ghê.
- Đừng xạo cô. Tôi đã tắm rửa sạch sẽ. Rảnh không đi uống nước với tôi.

Nàng nói gì với mấy người bạn rồi bước đi với tôi. Phố đông những qua lại chúng tôi phải nắm tay đi len lỏi giữa đám người đứng xem các món hàng bày bán trên vỉa hè, chúng tôi vào ngồi ở quán có tên một loài hoa ở Đà Lạt. Quán vắng không có nhạc và bàn ghế rất sạch. Tôi gọi cho nàng chai coca và tôi chai 33.

Tôi hỏi :
- Em ăn gì không ?
- Mới sáu giờ mà.
- Anh đã đói bụng.
- Ông vẫn thường đói bụng ?
- Phải, còn em vẫn chưa biết đói là gì à ?

Tôi gọi hai đĩa cơm gà. Khi cơm được người hầu bàn mang ra đặt trước mặt hai người, tôi nói :
- Ráng ăn đi. Cứ ăn thật no rồi sẽ có dịp cảm thấy đói bụng.

Tôi cắm cúi ăn sắp hết đĩa cơm mà nàng vẫn không cầm đến muỗng nĩa. Tôi hỏi :
- Chê à. Để anh gọi cho em món cua rang muối nghe ?
- Không. Nhìn ông ăn thích hơn.

Nàng kéo đĩa cơm tôi sắp ăn hết về phía nàng và đẩy đĩa cơm còn đầy về phía tôi.
- Ông ăn mừng thay tôi ngày chúng ta gặp nhau.

Lạy Chúa, phải chăng đây là hình phạt dành cho con.

Chai 33 đã làm tôi no ứ hơi, khi người ta no ứ hơi mà phải ăn thêm dù là cơm thịt gà chiên bơ cũng là một cực hình. Tôi phải cố gắng thi hành cực hình cho nàng bằng lòng.

Rời quán chúng tôi vào rạp chiếu bóng xem phim có Annie Girardot đóng. Đây là nữ tài tử mà nàng nói rất thích khi đã xem phim Mourir d'aimer. Phim chúng tôi xem kể lại chuyện tình của vợ chồng đã ly dị nhau hơn 10 năm. Lý do ly dị tại người chồng không chịu được những hoạt động chính trị của vợ. Lý do yêu đương trở lại vì người vợ vẫn còn yêu thương chồng dù ông ta đã có vợ khác. Phim có phần nhạc đệm thật hay và tôi rất thích chiếc nón rơm mầu đỏ rực rỡ mà Annie đã đội vào mùa xuân tuyết chưa tan. Tôi nói :
- Em thấy không mối tình già thật đẹp.
- Vâng.

Chúa ơi, lần đầu tiên tôi nghe nàng nói "vâng".
- Vậy chúng ta đợi đến già hãy yêu nhau cho tình được đẹp.
- Không. Em thích yêu ngay khi còn trẻ dù tình không đẹp như trong phim.

Chúa ơi, lần đầu tiên tôi nghe nàng xưng "em".
- Còn anh nghĩ sao ?

Chúa ơi, lần đầu tiên tôi nghe nàng gọi "anh".

Như vậy tôi nghĩ làm quái gì nữa cho mệt óc khi mình đang sung sướng. Và để cho đầu óc khỏi trở chứng suy nghĩ lôi thôi mất thì giờ, tôi xiết nhẹ bàn tay nàng.
- Em ghét anh. Em ghét anh.

Nàng run rẩy gục đầu vào bờ vai tôi và khóc.

Ví dụ bạn yêu một cô gái tính "ngang như cua" và nàng nói em ghét anh, em ghét anh rồi nàng khóc thì bạn sẽ đối xử ra sao ?



Ví Dụ 2

Đôi khi người yêu tôi giống y chang một con khỉ. Không biết đã bao giờ bạn nhìn thấy "chân lý" đó trên khuôn mặt người yêu của bạn chưa ?
Chân lý, như bạn biết không phải ai cũng có thể nhìn thấy một cách dễ dàng, vậy tôi xin mạn phép kể lại kinh nghiệm cá nhân để biết đâu may ra nó sẽ giúp bạn "ngộ".

Năm mười tám tuổi nhờ "qúy nhân phù trợ" tôi đã thi đỗ tú tài phần hai ngay kỳ nhất.
Ngày ấy thiên hạ đồn rằng : Chân lý không nằm đâu xa, chẳng ở trên trời chẳng ở dưới biển, nó nằm ngay trong trường Đại Học Văn Khoa Sài Gòn. Tuổi trẻ khoái chân lý như con nít khoái kẹo nên tôi đã hăm hở ghi danh theo học ban Triết tại trường đó.

Suốt ba tháng đầu niên học mặc dầu không cúp cua giờ nào, thú thật tôi chẳng tìm thấy chân lý nằm ở đâu trong lời giảng của quý vị giáo sư. Nhìn các bạn trong lớp đã giác ngộ một cách mau lẹ, mặt mày tươi rói, nói cười luôn miệng trong khi mặt mày mình nhăn nhó như kẻ đau khổ vì bệnh trĩ, tôi đã thầm an ủi : Cố công mài óc có ngày ra chân lý. Tôi vốn là người dễ tin những lời khuyên (dù là lời khuyên của chính mình), nên quyển vở nào tôi cũng ghi câu "Chân lý càng tìm thấy một cách khó khăn càng có giá trị lâu dài". Chính nhờ câu đó mà tôi không bỏ học nửa chừng.

Một buổi trưa sau khi đã ngáp đúng một triệu cái muốn sái quai hàm tôi đã định nhào lên gi.ường ngủ vùi nhưng chợt nghĩ chân lý rất oái ăm, nó có thể đến thăm lớp học ngay trong buổi trưa mình nghỉ nên tôi đành ngâm đầu vào ảng nước khoảng năm phút cho tỉnh táo rồi phóng xe đến trường.

Lớp học đã bắt đầu không biết từ lúc nào. Sinh viên đang chăm chú nghe lời giảng của giáo sư từ trên bục cao. Thường thì tôi thích ngồi đầu bàn để được nghe lời giảng rõ ràng vì tai tôi hơi điếc nhưng buổi nay đến trễ tôi đành lủi xuống hàng ghế cuối lớp. Không còn chiếc ghế nào trống ngoài chiếc ghế có một túi vải mầu sặc sỡ, kế bên là một cô gái đang say sưa nhìn lên bảng. Ở đây sinh viên thường dành ghế bằng cách để một vật dụng vào chỗ ngồi vì vậy tôi phải đứng dựa lưng vào tường. Đứng như thế một lúc lâu thật mỏi chân và không ngủ gục được tôi đánh bạo đến hỏi cô gái.
- Thưa cô, ghế có ai ngồi chưa ?

Nàng giật mình nhìn tôi từ đầu đến chân rồi phán :
- Ông làm tôi hết hồn, tôi đang...
- Vâng tôi biết, nhưng tôi mỏi chân quá.

Nàng cúi nhìn đôi chân tôi kiểm soát xem có thật sự mỏi không rồi mới xách túi vải lên.
- Được, ông ngồi đi.

Tôi nói cám ơn và ngồi xuống ngả lưng vào chỗ dựa khẽ vặn mình sang bên trái cho xương sống kêu cốp cốp thật thoải mái. Chúa ơi, phải chăng chân lý chính là một cái ghế ngồi cho người mỏi chân. Tôi lại vặn mình sang bên phải cho xương sống kêu cộp cộp. Cô gái nhăn mặt nhìn tôi.
- Ông ồn quá, tôi đang...
- Vâng tôi biết nhưng tôi mỏi lưng quá.
- Ông mỏi tứ tung vậy sao không ở nhà ngủ cho khỏe.
- Tôi sợ...

Tôi định nói tôi sợ bắt hụt chân lý trong buổi học này nhưng nói thế thì thật tức cười và vì sợ nàng cười nên tôi chẳng biết nói tôi sợ cái gì. May thay nàng đã nói lý do giúp tôi.
- Ông sợ thi rớt phải không ?
- Vâng. Đúng. Cô thật thông minh.

Các nữ sinh viên có cô nào mà không thông minh, tôi nghĩ khen vậy là hố to không ngờ nàng vui vẻ nói :
- Dĩ nhiên, nếu không tôi đâu có nhường ghế cho ông ngồi.

Té ra nàng đã thông minh từ trước khi tôi khen nàng. Nàng đã biết tôi sẽ khen nàng thông minh nên nàng nhường ghế cho tôi ngồi.
- Bây giờ ông chịu khó ngồi im nghe và đừng nói chuyện nữa, tôi đang...
- Vâng, tôi biết nhưng tôi vào trễ nên không hiểu giáo sư đang giảng bài gì ?
- Phénoménologie.
- Chúa ơi, con gì vậy kìa ?

Nàng tái mặt ôm ngực hỏi:
- Con gì đâu ?
- Ồ không, tôi muốn nói Phénoménologie là cái quái gì vậy ?
- Ông làm tôi hết hồn, tôi cứ tưởng có con thằn lằn.
- Sao cô hay "hết hồn" quá vậy ? Bộ cô đau tim hả ?
- Phải. Bác sĩ nói tôi nên nghỉ học nhưng mà tôi không muốn vì đau tim mà mình ngu. Cũng may các môn học của tôi không có các "con gì vậy kìa".

Tôi bật cười hỏi :
- Vậy chứ, Phénoménologie là gì vậy ?
- Giáo sư nói bài này rất khó hiểu, để tôi giảng sơ cho ông nghe. Phénoménologie dịch sang tiếng Việt là Hiện-Tượng Luận. Hiện tượng luận là luận về hiện tượng và khi chúng ta luận về hiện tượng thì đó đúng là hiện tượng luận cho nên người ta mới gọi hiện tượng luận là luận về hiện tượng nhưng hiện tượng mà chúng ta luận về đó thì không gọi là hiện tượng luận mà chỉ là hiện tượng vì hiện tượng luận là...

Chúa ơi, tôi chẳng còn hiểu nàng đang mô tả con gì nữạ Phải chăng chân lý chính là luận lòng vòng về hiện tượng lòng vòng đó ? Mặc dầu Socrate đã nói biết mình ngu chính là không ngu vậy nhưng tôi không có can đảm nhận mình ngu nên cứ gật đầu lia lịa tán thành.
- Ông ngủ gục à ?

Tôi vội đính chính :
- Đâu có, tôi đang nghe cô luận về hiện tượng luận rõ ràng à nhưng sao tôi cảm thấy nhức đầu quá, vậy tôi xin mời cô đi uống với tôi một ly đá chanh rồi giảng tiếp.

Có lẽ nàng không nỡ để tôi ngu dốt một mình nên đã đứng dậy cùng tôi rời lớp học trong khi các sinh viên khác vẫn chăm chú nghe giáo sư đang luận về hiện-tượng-chăm-chú-nghe-hiện tượng-luận.

Thế là nhờ hiện tượng luận chúng tôi quen nhau và nhờ chịu khó cùng nhau luận về hiện tượng chúng tôi đang yêu nhau.

Từ khi yêu nàng tôi không còn chịu nghe thiên hạ đồn rằng nữa mà tôi chỉ nghe trái tim tôi đồn rằng : Chân lý không nằm trong trường đại học Văn Khoa, nó nằm ngay ở người yêu của anh. Vì tin như thế nên tôi đã cúp cua đi chơi liên miên với nàng.

Một buổi chiều nàng đề nghị tôi chở nàng về xem nơi ăn chốn ở của tôi như thế nào.

Căn phòng tôi ở chẳng đẹp đẽ gì để khoe nhưng chiều ấy tôi hết tiền mời nàng đi xem xi-nê nên đành vâng lời nàng.

Sau khi lái xe băng qua mười con hẻm không tên ngoằn nghèo như con rắn bò tôi đã dừng lại trước căn nhà vách ván ở vùng Khánh Hội. Phòng tôi trọ là một cái chái nhỏ của căn nhà đó. Vừa đẩy cửa bước vào nàng đã than:
- Trời ơi sao nóng quá.
- Anh lạnh lòng thường trực nên phải ở nơi này cho bớt run.

Tôi quăng chìa khóa xe lên bàn rồi chạy sang nhà bà chủ trọ mượn hai cái ly kiểu cọ múc đầy hai ly nước trong ảng đem mời nàng.
- Nước mưa đó em uống đi, ngọt và mát hơn nước dừa nhiều.

Nàng cầm ly nước uống một hơi rồi gật đầu khen ngon. Ở Sài Gòn mùa này thì mưa quái nào được nhưng cũng may nàng thuộc loại con nhà giàu chẳng bao giờ uống nước mưa nên đã không nhận ra đó là nước máy. Đưa mắt quan sát căn phòng bề bộn những tàn thuốc, sách vở, báo chí, đồ hộp, quần áo tôi quăng tứ tung trên nền nhà, nàng nói :
- Anh ở bừa bãi mất trật tự quá.

Để biện hộ cho tính lười biếng tôi đem lý thuyết cùn ra.
- Em biết đó Thượng Đế tạo nên người Nữ là để giúp người Nam vãn hồi trật tự. Nếu không Ngài còn tạo ra hai người khác biệt làm gì cho mệt óc tưởng tượng.
- Chổi đâu ?
- Em biết đó Thượng Đế không tạo cái chổi cho người Nam.

Nàng gắt lên:
- Tôi không biết gì cả. Ông đi mượn cái chổi về đây mau.

Giọng nàng ra lệnh oai như một ông tướng nên tội vội chạy sang nhà bà chủ mượn chổi đem về. Đứng giữa căn phòng nàng loay hoay nhắm hướng một hồi rồi bắt đầu quét dọn còn tôi leo lên gi.ường nằm hút thuốc. Chúa ơi, bây giờ tôi mới công nhận là đời đẹp như một bài thơ. Bạn không tin ư ? Bạn hãy thử mời người yêu của bạn (chứ không phải của tôi) về nhà quét dọn trong khi bạn leo lên gi.ường nằm hút thuốc rung đùi, chắc chắn bạn sẽ tin lời tôi đúng.
- Khẹc... khẹc... khẹc...

Nàng quăng chổi chạy đến bên tôi:
- Con gì vậy anh ?
- Con khỉ.

Mặt nàng vui vẻ hẳn lên:
- Đâu, nó đâu ? Anh dẫn em đi xem đi.
- Thì hãy quét dọn xong đã.
- Vậy là gọn gàng rồi lát nữa em dọn tiếp. Anh dẫn em đi xem con khỉ đi.
- Được rồi, em ngồi đây để anh ra sau đem nó vào.

Tôi ra sau bếp mở cửa chuồng dắt con khỉ vào. Một con khỉ nhỏ lông vàng hoe luôn miệng kêu khẹc khẹc. Tôi giao sợi dây xích cho nàng, nàng kéo con khỉ đến gần rồi đưa tay vuốt bộ lông và con khỉ có vẻ chịu nàng nên ngồi im mắt lim dim mơ màng. Nàng hỏi, anh mua ở đâu vậy ? Tôi nói tôi chúa ghét giống khỉ chẳng việc gì mà phải mất tiền mua nó. Con khỉ này là của một người bạn, hắn đi lính và bắt được trên rừng. Vì phải hành quân di chuyển nhiều nơi nên hắn nhờ tôi nuôi giúp. Hắn nói, người yêu của tao đó mày nhớ chăm sóc kỹ càng dùm. Mỗi lần có dịp về ghé hắn nô đùa ầm ĩ với con khỉ đó. Nàng nói:
- Trông nó dễ thương ghê đi phải không anh ?

Là người yêu chính thức của nàng mà chẳng bao giờ nàng khen cho tôi một câu dễ thương nên tôi bực mình gắt:
- Dễ thương cái con khỉ.

Nàng cười nói:
- Ừ thì anh dễ thương hơn con khỉ, bằng lòng chưa ?

Nghe nàng khen tôi cũng hơi nở mũi nhưng con khỉ bất mãn ra mặt, nó nhe răng trắng ởn nhìn tôi kêu khẹc khẹc phản đối. Ngó bản mặt "dễ thương" của nó tôi đứng dậy định đạp cho nó mấy cái nhưng nàng đã kéo nó sang một bên.
- Đừng đánh nó anh. Tội nghiệp chắc nó đói, anh có gì cho nó ăn không ?

Là người yêu chính thức của nàng mà chẳng bao giờ nàng lo cho tôi đói hay no nên tôi bực mình gắt:
- Cho nó chết luôn.
- Anh ác ghê.

Nàng đưa mắt tìm kiếm khắp phòng xem có gì cho con khỉ ăn không. Sau cùng nàng khám phá ra nải chuối tôi dấu dưới một tờ báo. Vào những ngày cuối tháng hết tiền ăn cơm ở câu lạc bộ sinh viên, tôi thường mua chuối về nhà ăn với bánh mì trừ cơm trong khi chờ lương gia đình từ miền trung gửi vào. Chẳng thèm nói với tôi một lời nàng lấy nảy chuối bóc vỏ từng trái đưa cho con khỉ ăn. Con khỉ nhỏ xíu nhưng dạ dày nó to quá trời, chỉ một lúc nó đã ăn sắp hết nải chuối. Tôi lo tôi không có gì ăn nên nói:
- Em đừng cho nó ăn nữa, coi chừng nó đau bụng.
- Nó không đau bụng đâu, nó đang đói mà.

Nàng cứ tiếp tục cho con khỉ ăn đến hết nải chuối. Tôi sốt ruột quá đành nằm im trên gi.ường thở dài ngao ngán cho cuộc đời đẹp như bài văn tế. Không hiểu sao con gái thích khỉ nhiều thế nhỉ ? Tôi ước ao kiếp sau xin làm con khỉ chứ không ham bắt chước Nguyễn Công Trứ làm cây thông đứng giữa trời mà reo.

Con khỉ ăn no không còn kêu khẹc khẹc nữa. Nàng ôm nó vào lòng và khe khẽ ru: "À... ơi... Nắng chia nửa bãi chiều rồi, vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá sầu...".

Chúa ơi, nhìn cảnh đó ai mà chịu đựng nổi. Là người yêu chính thức của nàng mà chẳng bao giờ nàng ôm tôi vào lòng ru "À... ơi" nên tôi điên tiết đứng dậy giựt con khỉ ra khỏi lòng nàng và đấm đá nó túi bụi. Con khỉ kêu chí chóe nhưng tôi chẳng còn biết gì nữa và khi tôi ngừng tay thì con khỉ đã chết. Nàng ôm nó vào lòng khóc thảm thiết như Juliet khóc Romeo.

Cơn điên trong tôi đã dịu, tôi nhìn nàng muốn nói vài lời phân giải, nhưng Chúa ơi tự dưng tôi thấy nàng giống y chang con khỉ. Nàng đứng đó, giữa phòng, mặt hầm hầm giận dữ. Tóc rũ rượi, mặt tái nhợt, răng cắn chặt, nàng muốn nhảy vào tôi cắn xé nhưng may thay nàng chưa thực sự là một con khỉ nên không thể sẵn sàng liều chết trả thù cho đồng loại, nàng mới giống như một con khỉ nên nàng chỉ biết đứng nhìn tôi trả thù. Rồi không thèm nói một lời nàng ra về. Không thèm nói một lời chúng tôi xa nhau.

Tôi còn gặp nàng nhiều lần trong lớp học, trong những lần ấy một đôi khi tôi lại thấy nàng giống y chang một con khỉ và Chúa ơi, thật quái dị, tôi đâm ra yêu nàng tha thiết hơn trước dù chẳng bao giờ nàng thèm nhìn tôi bằng nửa con mắt chứ không nói chuyện cười ruồi với tôi.

Lần cuối cùng tôi gặp nàng khi chúng tôi cùng chen trong đám đông xem kết quả kỳ thi năm dự bị. Mặc dầu chúng tôi cùng nhau luận rất nhiều về hiện-tượng-luậnđdủ-thứ nhưng cả hai vẫn rớt như thường vì đề thi đã ra luận về hiện-tượng-luận-thứ-thiệt. Đấy cũng là lần cuối cùng tôi được hân hạnh nhìn thấy khuôn mặt nàng nhăn nhó dễ thương như một con khỉ.

Bây giờ chúng tôi đã xa nhau thật sự. Tôi không hiểu nàng đã có chồng chưa được mấy con ? Riêng tôi vẫn thường nhớ đến nàng. Vì tôi có một trí nhớ kém, vả lại ngày xưa nàng cũng không tặng cho tôi một tấm ảnh có chữ ký, nên mỗi lần nhớ đến nàng tôi phải vào sở thú đứng trước chuồng khỉ để dễ hình dung ra khuôn mặt dễ thương của nàng.

Chân lý, như bạn biết, có rất nhiều thứ và đẹp xấu tùy người đối diện. Nhưng tôi cầu mong bạn đừng bao giờ phải nhìn thấy thứ "chân lý đôi khi" như tôi vì chắc chắn suốt đời bạn sẽ không thể nào quên nó được.



Ví Dụ 3

Lúc mới đặt chân đến Phan Rí lần đầu thú thật tôi đã muốn khóc. Tôi cứ tưởng thành phố này phải to lớn lắm vì nó có tên trên bản đồ Việt Nam đàng hoàng, không ngờ nó là một cái xã còn nhỏ hơn lòng bàn tay.

Chiếc xe đò tôi đi có từ hồi Pháp thuộc loang lổ vết sơn xanh đỏ, chạy một mình không nổi lại chất đầy những rổ cá lớn, cá bé trên mui và trong lòng xe, những rổ cá này nghe đâu bị kẹt đường nên phải trở về nguyên quán. Phải mất 3 giờ đồng hồ chiếc xe mới lết được từ Phan Thiết đến Phan Rí. Trên đoạn đường chỉ dài hơn 60 cây số. Vừa vào đến bến xe nằm ngay ở trung tâm con phố tôi vội xách valy bước xuống vì không chịu nổi mùi cá tanh nồng bốc lên khi xe đậu.

Đã sáu giờ chiều mà trời vẫn còn nắng gắt, thêm những ngọn gió thổi cát bụi bay mù khiến tôi nóng muốn điên người. Lấy khăn ra lau mồ hôi xong, tôi lững thững đi bộ dọc theo con đường trước mặt, nhìn lên tấm bảng một hiệu buôn, thấy đề Đại Lộ Trần Hưng Đạo mà buồn cười. Con đường chỉ rộng hơn một con hẻm ở Sài Gòn mà cũng xưng là Đại lộ. Địa chỉ tôi muốn đến : Công ty nước mắm Hoa Hồng số 3 Đại lộ Bạch Đằng. Cũng Đại lộ, không biết "đại lộ" đó lớn hơn "đại lộ" này được mấy phân. Đang lóng ngóng tìm một người hỏi thăm đường, tôi gặp một nữ sinh mặc quần áo trắng bước tới. Kinh nghiệm cho biết vào nhà hỏi bà già ra đường hỏi học trò nên tôi móc túi đưa mảnh giấy ghi địa chỉ cho cô bé.
- Em cho tôi hỏi thăm địa chỉ này ở đâu ?
Cô bé mở to đôi mắt đen láy quan sát tôi từ đầu đến chân xem tôi có phải là người lạ không rồi mới cúi đọc tờ giấy. Trước khi đến đây tôi nghe người ta đồn rằng con gái xứ này hai mắt đều toét vì bị cát bụi thổi vào, nhưng nhìn kỹ cô bé đây tôi chẳng thấy mắt em toét tí nào mà trái lại còn trong sáng hơn mắt mèo nhiều, tôi không hiểu thiên hạ đồn sai hay cô bé là người xứ lạ đến đây như tôi ?
- Ông mới đến đây lần đầu ?
- Phải, nếu đến đây lần thứ hai thì tôi khỏi làm phiền em.
- Em cũng ở đường đó, vậy ông cứ đi theo em là đến nơi.

Em trả lại tờ giấy rồi ôm cặp đi trước, tôi vội xách valy đi nhanh cho ngang hàng với em. Cô bé dừng lại lắc đầu.
- Đừng. Ông hãy đi sau em vài bước, ông đi bên em thiên hạ sẽ đồn thế này thế nọ ngay.
- Ở đây thiên hạ thích bàn chuyện của người khác lắm sao ?
- Vâng, chổ nhỏ bé mà. Ông cảm phiền.

Tôi đành đứng lại đợi cô bé đi trước rồi mới lẽo đẽo xách va ly theo saụ Tức mình, tôi rủa thầm mẹ kiếp thiên hạ, chắc quý vị no cơm ấm cật, dư thì giờ nên thích bàn chuyện người khác còn đói như tôi thì bàn chuyện bao tử của chính mình mãi vẫn chưa xong. Đến một con hẻm lầy cát, hai bên là bờ tường cao thấy không có bóng dáng "thiên hạ" tôi vội bước lên đi cạnh cô bé trò chuyện.
- Đi một mình lủi thủi ở sau tôi thấy tủi thân quá.
- Tại sao vậy?
- Tôi có cảm tưởng người ở đây đã bạc đãi mình.

Cô bé cười:
- Vậy ông đến đây làm gì ?

Tôi kể cho em nghe tôi là một quân nhân giải ngũ loại hạng hai đang thất nghiệp. Có một người bạn ở Sài Gòn giới thiệu tôi ra đây làm thư ký cho công ty nước mắm Hoa Hồng để sống qua ngày và tôi hy vọng người ta sẽ không từ chối.
- Em sợ ông không chịu nổi đâu.
- Làm thư ký có gì nặng nhọc mà hông chịu nổi ?
- Không, em muốn nói mùi nước mắm kìa.
- Đó là mùi quốc hồn quốc túy người Việt nào sống ở ngoại quốc cũng nhớ nó, sao em lại nói là chịu không nổi.
- Rồi ông sẽ biết.

Đi thêm một lúc cô bé dẫn tôi đến bờ sông. Con sông rộng ở gần cửa biển đậu đầy ghe chài sơn màu sắc rực rỡ. Trên bờ người ta qua lại tấp nập và những nong mực được phơi đầy hai bên đường choán cả lối đi. Cô bé chỉ tôi một ngôi nhà lớn quét vôi vàng cách chổ chúng tôi đứng một cột đèn.
- Đó là công ty Hoa Hồng. Em chúc ông may mắn.

Tôi thật cảm động nghe câu nói đó từ ngày thất nghiệp đến nay, chưa ai chúc tôi một lời may mắn nào. Tôi nhìn thẳng vào mắt cô bé.
- Cám ơn em, tôi tin người ta không nỡ từ chối một thương phế binh đói rách như tôị Nhà em ở đâu có dịp tôi sẽ đến thăm ?

Cô bé chỉ tay về một khu nhà lố nhố ở phía xa.
- Nhà em gần chợ cá kia kìa, chắc ông không nhìn thấy đâu. Nếu ông được làm việc ở công ty, em sẽ còn gặp ông vì thỉnh thoảng em vẫn đến đó nhận giấy giao hàng. Thôi, em xin chào ông.

Nhìn cô bé đi khuất vào đám người trên bờ, tôi mới lững thững xách va ly đến công ty. Phía trước nhà có một tấm bảng lớn hai bên vẽ hai bông hồng to ướng, tôi đi thẳng vào cửa và xin gặp ông giám đốc. Người lao công dẫn tôi đi vào một phòng nhỏ, tôi gặp một ông tóc bạc đang ngồi đọc nhật báo. Tôi cúi đầu chào ông và đưa lá thư giới thiệu việc làm do người cháu ruột ông ta viết. Đọc thư xong ông hỏi tôi những giấy tờ cần thiết, tôi mở va ly lấy và đưa ông xem. Ông nói được rồi cậu sẽ ở luôn đây và bắt đầu làm việc từ ngày mai. Được việc làm tôi mừng rỡ nói cảm ơn ông. Ông nói không có gì tôi sẽ xem cậu như cháu tôi, rồi ông gọi người lao công vào căn dặn thu xếp nơi ăn chốn ở cho tôi.

Công ty chiếm một khu đất khá rộng, người lao công dẫn tôi đi quanh một vòng cho biết và chỉ cho tôi chỗ ngủ là một cái chái nhỏ lợp tôn ở gần nhà ông. Về cơm nước ông nói nếu cậu muốn ăn ở ngoài, ngày mai tôi sẽ dẫn đến một nơi nấu cơm tháng. Tôi nói nếu tiện nhờ bác nấu cho tôi ăn luôn khỏi phải đi xa. Ông nói nhà tôi ăn uống bết lắm sợ cậu nuốt không nổi. Tôi cười nói có rau có cháo để ăn là may rồi tôi đang thất nghiệp mà bác. Ông cười nói vậy thì được.

Công việc làm ở công ty tương đối nhàn hạ. Hàng ngày tôi đánh máy những hoá đơn giao hàng, nhận hàng, nhưng giấy tờ chứng nhận phân tích nước mắm đến các tỉnh khác. Phía sau công ty là nhà lều nước mắm của riêng ông giám đốc. Trong những thùng gỗ lớn người ta đổ cá vào đầy ướp muối rồi đợi ngày cá rã ra nhỏ giọt thành nước mắm. Mỗi lần vào lều kiểm soát các phu vợi nước mắm vào những thùng sắt nhỏ để chở đi bán tôi phải bôi dầu cù là vào mũi và phải châm thuốc hút liên miên. Hôm đầu nhìn người ta lấy xác mắm ra tôi phải chạy ra ngoài nôn ọe vì không chịu nổi mùi hôi kinh khủng từ xác mắm bốc ra. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao cô bé nói sợ tôi không chịu nổi mùi nước mắm. Nếu không vì cái bao tử mỗi gày đều đói chắc tôi đã xách va ly đi ngay sau lần nôn ọe đó.

Tôi lẩm cẩm nghĩ không hiểu tại sao các ông "hàm hộ" ở đây chẳng ông nào chịu lấy dấu hiệu nước mắm của mình là cá nục, cá thu, cá cơm, cá óc nóc... mà đi chọn những hình con thỏ, con gà, con én, hoa sen, hoa hồng...? Nếu những đôi tình nhân ở xa đều biết hoa hồng là dấu hiệu của công ty nước mắm lớn ở đây chắc họ sẽ không ham tặng người yêu một đóa hồng vì chẳng lẽ họ còn muốn tình yêu của họ sẽ mặn mòi và sực nước mắm ?

Dù không thích mùi hương của nó nhưng tôi cũng phải cám ơn nước mắm đã giúp tôi có công ăn việc làm và sống qua những ngày đói khát. Mỗi sáng để khỏi ăn điểm tâm tốn tiền tôi thường xuống lều múc một ly nhỏ nước mắm uống ực một hơi rồi chạy lên nhà uống luôn hai ly cối nước trà cho đã khát. Như vậy no suốt buổi. Cũng may nước mắm có nhiều chất đạm nên càng ngày tôi càng nặng xương.

Một buổi sáng khi tôi vừa uống xong ly nước mắm điểm tâm miệng đang mặn đắng thì cô bé tôi gặp hôm đầu tiên đến xứ này, đi vào. Em chào tôi, tôi chẳng kịp chào lại mà vội rót hai ly cối nước trà uống luôn một hơi. Em hỏi:
- Ông làm cái gì mà khát dữ vậy ?
- Tôi mới điểm tâm bằng nước mắm.

Cô bé trợn tròn mắt không hiểu. Tôi phải giải thích cặn kẽ cho em rõ. Nghe xong cô bé cười.
- Ông thật có duyên với nước mắm. Em chỉ uống một muỗng nhỏ thôi cũng đủ sặc chết người.

Tôi hỏi em sao cả tuần nay không đến chơi, tôi có ý đợi em mãi. Cô bé nói em cũng muốn đến thăm nhưng không có dịp, sáng nay em nghỉ học và ba em sai em đi phân chất nước mắm nên em mới có cơ hội đến đây. Em trao tôi một chai nước mắm nhỏ, tôi cầm lấy đem vào phòng giảo nghiệm. Ở đây các nhà lều trước khi đem bán nước mắm đều phải đem đi giảo nghiệm để xem nước mắm của mình có bao nhiêu chất cá, chất cá càng nhiều nước mắm bán giá càng cao. Phòng giảo nghiệm chưa có người làm việc, tôi trở ra kéo ghế mời em ngồi đợi. Em hỏi:
- Ông đã đi đâu chơi chưa ?
- Ở đây có chỗ nào mà đi chơi. Mỗi tối tôi chỉ biết ra bờ sông nhìn thiên hạ qua lại hay đến quán Lều Gỗ uống nước rồi về ngủ.
- Vậy thì còn thiếu sót nhiều. Ở đây có nhiều chổ đáng đi chơi lắm như đi rẫy ăn táo, đi xóm Rừng ăn mận, đi tắm biển ở bãi Trùng Dương hay Ghềnh Son. Đi thăm chùa ông Hai Đại, đi xem thắng cảnh đập Đồng Mới ...vv...
- Vậy hôm nào rảnh tôi mượn xe Honda chở em đi chơi nghe.
- Đâu được thiên hạ nói chết.

Lại thiên hạ. Tôi rủa thầm mẹ kiếp thiên hạ, xin quí vị để cho tôi sống với chứ. Tôi phân bua với cô bé.
- Thây kệ họ. Chúng ta hãy sống cho chính chúng ta, họ đâu có sống giùm chúng ta mà chúng ta lo.

Cô bé cũng đồng ý với tôi như vậy nên vào những chúa nhật kế tiếp em đã đến dẫn tôi đi thăm những nơi chốn em nói. Từ khi chúng tôi thân với nhau, những tối rảnh rỗi em thường đến nơi tôi ở, nấu chè chuối bột báng nước dừa hay em đem cá hấp ở nhà đến chúng tôi quấn bánh tráng rau sống chấm với nước mắm "nhĩ" ăn thật ngon lành.

Một tối em đến chơi, tôi vui miệng nói lại với em những điều cậu học sinh con trai bác lao công cho tôi biết là có rất nhiều nam sinh ở trường đã si em bỏ cả học hành. Cô bé cười nói :
- Ai mà si em, em cho chết luôn.
Tôi khoái chí cười:
- Đúng, đúng. Nhưng còn tôi ?
- Ông hả, em cũng cho chết luôn.

Tôi chưng hửng hỏi:
- Bộ nhất định em không khóc thương ?
- Khóc hả, cười bể bụng thì có.
- Chúa ơi, chắc tim em bằng sắt?
- Sắt hả, ai mà ưa thứ mau rỉ sét.
- Bằng đá chăng?
- Nước chảy đá mòn, đá yếu xìu.
- Bằng gỗ thùng nước mắm?
- Vâng bằng gỗ, nhưng không phải gỗ làm thùng nước mắm đâu mà là gỗ thông sản xuất từ rừng thông Đà Lạt.
- Vậy chắc em sinh ở Đà Lạt?

Cô bé gật đầu kể cho tôi biết gia đình em trước kia ở Đà Lạt sau đó dời xuống đây lập nghiệp đã được 10 năm và bây giờ ở chốn này em là một cây thông nhớ rừng.
Cô bé cười nói:
- Em mới nhận được một lá thư tình.

Tôi ngạc nhiên nói :
- Tôi có viết thư cho em hồi nào đâu mà em nhận được?
- Ai nói ông viết bao giờ đâu, thư này của một người khác.
- Em đã có một người tình khác?
- Không phải đâu, thư này của người dạy kèm em gửi cho em, để em đưa cho ông đọc.

Cô bé móc túi đưa cho tôi một phong thư màu xanh để ngỏ, bên trong có một tờ giấy màu hồng viết đầy chữ Anh. Tôi hỏi :
- Thầy dạy em người Mỹ à?
- Không, ông ấy dạy kèm Anh Văn cho em và mấy nhỏ bạn.

Anh văn tôi mới học đến lession 10 trong quyển English For Today book one nên chẳng hiểu ông giáo viết gì, tôi trao lại lá thư cho cô bé.
- Em dịch dùm tôi đi. Lần sau em nhớ nói ổng viết bằng chữ Việt tôi mới có thể đọc được.
- Đại ý ông ấy viết, ông ấy thương yêu em và muốn gặp em chiều Chúa Nhật này tại nhà trọ ông ấy.

Tôi nổi sùng nói :
- Sao em không đưa lá thư mắc dịch này cho ba má em đọc.
- Thôi, em sợ rùm beng cả nhà đều biết em dị chết.
- Em có viết thư trả lời cho ông ấy không? Em có định đến thăm ông ấy không?
- Còn lâu. Nhưng em sợ ông ấy cứ viết thư hay gọi em tập đọc hoài tụi bạn biết được chúng chọc em chết. Vậy em nhờ ông đóng vai anh em đến nói ông ấy đừng có viết thư cho em nữa.
- Xong rồi, chiều chủ nhật này tôi sẽ thay em đóng vai người tình đến thăm ông ấy.
- Khỏi đợi đến chiều chủ nhật, chiều mai khoảng 6 giờ ông đợi em ở quán Lều Gỗ rồi em sẽ chỉ cho ông thấy thầy em vì ông ấy ăn cơm tháng gần đó.

Buổi chiều, mới 5 giờ tôi đã có mặt ở quán Lều Gỗ, một quán nước vĩ đại nhất ở xứ Phan Rí này. Quán gồm hai phần : một sân rộng đặt bàn ghế bán nước uống và một căn nhà có những tủ kính (trước bày bán đồ điện sau ế dẹp luôn) bày những quyển sách truyện cho thuê. Tôi vẫn thường đến đây trước để uống một ly đá chanh cho đã khát vì lỡ uống nước mắm quá nhiều, sau đó thuê vài quyển truyện chưởng về nhà tối đọc đở buồn. Tôi thuộc loại khách đặc biệt được chủ quán đeo kính cận trông rất trí thức thông cảm cho ký sổ vàng cuối tháng trả tiền nên chiều nay dù trong túi không có đồng nào tôi vẫn mạnh dạn bước vào quán gọi một chai 33, nữa gói Capstan. Tôi uống bia dở ẹc, chỉ một chai mặt cũng đỏ bừng như gà đá nhưng vì sắp đụng độ với ông giáo nên tôi muốn mặt mình phải sừng sừng một tí cho ông ấy ớn.

Buổi tối quán thường đông nghẹt khách nhưng vào giờ này thì vắng như chùa bà đanh. Học sinh còn đi học và những ông "ba đờ ghe" còn bận bán cá chưa có thì giờ rảnh đến ngồi thưởng thức nhạc "tiền chiến hậu chiến" do chính tay chủ quán chọn lọc. Tôi chúa ghét nghe nhạc ở các quán nước, ồn ào điếc tai nên rất thích ngồi ở đây vào buổi xế chiều để được thiên nhiên ca bản The Sound Of Silence. Trên chiếc sàn xi măng rộng (trước là sân patin sau ế dẹp luôn) đọng đầy những vũng nước do ông chủ tưới những chậu kiểng, chưa đến tuổi tam thập nhị lập mà ông ta đã thích cái thú "vạch lá tìm sâu" kể cũng lo hưởng nhàn hơi sớm.

Nắng càng lúc càng đậm màu trên cây bạc đầu ở cuối sân, tôi ngồi im chờ đợi buổi chiều len lén vào hồn xem nó ra làm sao nhưng đợi mãi chẳng thấy buổi chiều đâu cả mà chỉ thấy có cô bé len lén đi vào sân.
- Ông đợi lâu chưa ?
- Chưa, chỉ mới hơi dài cổ thôi.
- Em hẹn ông sáu giờ mà.
- Quân đội dạy tôi muốn phục kích địch phải đến sớm quan sát địa thế cho chắc ăn.
- Nhưng ngồi chổ này làm sao ông quan sát được ?

Cô bé kéo tôi ngồi ở một chiếc bàn khác gần hàng rào được kết bằng những ống tre chẻ đôi. Ngồi đây nhìn qua kẻ hở hai thân tre có thể thấy rõ bên ngoài. Nhìn mãi mỏi cả mắt chẳng thấy ông giáo dạy kèm đâu tôi nói cô bé quan sát thay tôi, khi nào thấy ông ta đến thì báo động. Tôi vừa hút xong điếu thuốc, cô bé nói :
- Ông ấy kìa. Tôi ghé mắt nhìn qua khe hở thấy có hai người đang từ xa đi đến, tôi hỏi cô bé.
- Thầy của em là người đeo kính cận, mặt mũi sáng sủa đi bên kia đường phải không ?
- Không phải đâu, đó là học sinh. Thầy của em đang đi gần gốc me kìa.

Tôi chăm chú quan sát gã đàn ông theo lời cô bé chỉ. Y mặc áo thun màu xanh thẫm có in đầu một co dê to tổ bố (dậu hiệu của tuổi Dương Cưu ?) y dê mà dám nhận mình dê kể cũng khá chì. Quần y may bằng vải bố trắng ống rộng và chân đi giày mọi màu vàng. Tóc y để dài thòng, phía trước cắt ngang chân mày và miệng phì phà điếu thuốc ngậm ở khóe môi trái. Người y cao, ốm như con mắm, mặt đen đen giống y chang dân "ba đờ ghe" mới đánh cá ngoài khơi về, vậy mà y lại là giáo sư dạy kèm thì thật là lạ . Tướng y thật thích hợp để đóng vai "Xì-ke đại huynh" và chắc không tài tử nào đóng hay hơn y trong vai đó.

Tôi nói với cô bé :
- Em ngồi đây để tôi ra nói chuyện phải trái với ông ấy.

Uống hết ly bia cho hào khí bừng bừng và cầm theo một điếu thuốc tôi bước ra ngoài quán vừa lúc ông giáo đi đến, chắc y cũng định vào quán thuê truyện chưởng về đọc. Tôi nói :
- Xin lỗi ông bạn cho châm nhờ điếu thuốc.

Y trao điếu thuốc cho tôi mỗi rồi tôi tại lại y:
- Ông bạn là ông giáo dạy kèm Anh văn ?

Y gật đầu bù xù như tổ quạ.
- Phải. Ông muốn học thêm Anh văn ?
- Tôi học Anh văn làm quái gì! Sở Mỹ đóng cửa hết rồi. Tôi chỉ yêu cầu ông đừng viết thư cho em Phạm Thị Đồng Ý nữa.
- Ông là gì mà cấm tôi viết thư cho em ấy?
- Tôi là anh hai nó.
- Sao trông ông không giống em ấy tí nào hết vậy ?
- Giống hay không kệ tôi. Bộ ông giống tía ông lắm hay sao?
- Ông đừng giận, tôi có lời khen ngợi em ông học rất giỏi và tôi rất mến em ấy.
- Nó học giỏi hay dốt cũng thây kệ nó, tôi không cần ông mến nó. Ở đây thiếu gì cô giáo xinh đẹp sao ông không mến các cô mà đi mến nữ sinh làm gì cho tai tiếng.
- Tôi không ưa cô giáo, tôi chỉ ưa nữ sinh thì đã sao ?
- Ông không ưa cô giáo thây kệ ông, ông chỉ ưa nữ sinh thây kệ ông nhưng tôi không ưa ông ưa em gái tôi.
- Tại sao ông lại không ưa tôi nhiều quá vậy ?

Thật ra tôi cũng không ghét gì ông giáo này, y xứng đáng là bạn tri kỷ của tôi vì cả hai cùng chung một sở thích là cô bé nhưng tại y có lợi thế là địa vị cao hơn tôi nên tôi nổi sùng nói:
- Tôi không ưa ông vì ông dạy kèm, chỉ giản dị thế thôi.
- Dạy kèm là một nghề cao quí mà.
- Nghề đó không cao quí tí nào nếu ông tiếp tục tán em gái tôi, còn ông tán bất cứ ai nghề đó vẫn cao quí như thường.
- Được rồi, ông để tôi về suy nghĩ lại.
- Không suy nghĩ tới suy nghĩ lui gì nữa cả, nếu ông còn viết thư cho em gái tôi có ngày ông ăn đòn.
- Ông hăm dọa giái sư dạy kèm phải không ? Ông tên gì ? Tôi sẽ nộp đơn kiện ông ở Hội đồng xã.

Nghe kiện cáo tôi cũng hơi "rét" nhưng kinh nghiệm cho biết một người có "rét" hơn mình mới hăm dọa kiện cáo lôi thôi nên tôi thừa thắng xông lên.
- Ông có nộp đơn kiện ở Tối cao pháp viện tôi cũng không sợ. Tôi là lính giải ngũ, tên Phạm Bất Bình, số quân 68'156890 ông nhớ kỹ chưa?
- Tôi không cần nhớ tên ông nữa. Tôi nhớ mặt ông rồi, nếu ông đánh tôi là tôi nhận ra ngay ông đánh tôi.

Ông giáo dạy kèm hầm hầm bỏ đi chẳng thèm chào tôi một lời cho đúng với nguyên tắc sư phạm. Tự dưng tôi thương y chi lạ. Trong lúc nói chuyện, nhìn kỹ đôi mắt y tôi mới biết y đã cố ý làm cho mọi người hiểu lầm y qua cách ăn mặc, cách nói chuyện để che dấu nỗi cô đơn mà y đang chịu đựng. Nếu không kẹt cô bé chắc tôi đã mời y vào quán uống vài chai 33 để kết bạn tâm giao. Ở xứ này có người bạn như y cũng thú lắm chứ nhưng chắc là không thú bằng được quen với cô bé rồi. Tôi trở vào quán hăm hở kể lại cho cô bé nghe trận đụng độ vừa qua. Em cười nói ông đóng kịch tài ghê sao ông không đi theo các ban kịch ở Sài Gòn?

Vì có cuộc hộp họp quan trọng với các hãng nước mắm ở Phan Thiết tôi phải đi theo ông giám đốc làm biên bản mất ba ngày. Buổi tối về đến nhà bác lao công trao cho tôi hai lá thư.

Một lá của tổng hội thương phế binh cho biết tôi đã được nhận làm thư ký cho một hãng buôn ở Saigon, nếu muốn làm tôi phải về Saigon nhận việc gấp. Tôi phân vân không biết quyết định thế nào. Ở phan Rí này được bốn tháng, tôi đã mến người dân ở đây. Họ tuy lắm chuyện nhưng rất chân thật và sẵn lòng giúp đỡ người lạ. Mảnh đất này tuy nhỏ bé nhưng rất hậu đãi những người phương xa đến đây lập nghiệp. Nắng ở đây có làm da tôi đen sậm nhưng không khí vùng biển trong lành đã giúp tôi khoẻ mạnh hơn xưa. Tôi cũng đã bắt đầu nghiền mùi nước mắm, một mùi hương khó quên như hương tóc người tình đã chia xa nhưng tôi vẫn nhớ rõ ràng vào những đêm mưa. Ở Sai gon dĩ nhiên là vui vẻ hơn, bạn bè đông hơn và có nhiều cơ hội tiến thân hơn nhưng tôi chưa muốn xa cô bé. Tình yêu đã bắt hụt nhiều lần vì với quá cao, lần này nó đang nằm trong tầm tay tôi không lẽ tôi lại bỏ mất dịp may.

Lá thư thứ hai của cô bé mới gửi đến sáng nay. Em cho biết trường em đã nghỉ hè, gia đình em mới mở một đại lý bán nước mắm ở Đà Lạt, em sẽ theo má lên đó buôn bán và xin chuyển trường lên học ở Bùi Thị Xuân. Em đã đến tìm tôi hai lần nhưng không gặp và sáng mai em phải đi sớm một mình vì má em đã đi trước. Em viết : Thôi ông khỏi tiển đưa làm gì cho mất công. Thiên hạ biết cười chết. Em muốn chúng ta chia tay âm thầm. Nếu gặp ông ở bến xe em sẽ không viết thư cho ông nữa và khi nào có dịp về thăm ba, em cũng không thèm ghé thăm ông.

Tờ mờ sáng hôm sau tôi đã có mặt tại bến xe. Trời hơi lạnh vì đêm qua mưa suốt đêm, tôi co ro đứng núp trong bóng tôi một hiên nhà mong nhìn thấy cô bé một lần nữa trước khi chia tay. Khoảng năm giờ ba mươi tôi thấy vai em mang xách tay đi từ một con hẻm nhỏ một mình. Em đến ghi tên ở quầy lấy vé rồi bước lên xe ngồi ở một ghế gần cửa. Thây kệ thiên hạ cười, thây kệ những lời dặn trong thư tôi chạy vội đến gặp em.
- Ông không nghe lời em há. Được rồi em sẽ làm đúng theo những gì em đã viết.

Tôi đưa mắt nhìn em chẳng biết nói gì. Tôi luôn luôn chẳng biết nói gì vào những dịp chia tay. Mãi đến khi xe rồ máy chạy, tôi không ngăn được, đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của em bỏ ra ngoài cửạ Cô bé nói như sắp khóc.
- Ông là một con mọt.
- Chúa ơi! Một người bảnh bao như tôi lại có hình dáng như con mọt sao ? Cô bé có cận thị chăng ?
- Ông là một con mọt kinh khủng đã ăn ruỗng trái tim bằng gỗ thông của em.


Ví Dụ 4

Sáng thứ sáu ấy, dù bị nhức đầu, tôi cũng cố gắng đến giúp người bạn trang hoàng sân khấu cho một buổi trình diễn ca nhạc của trường anh như đã hứa. Buổi trình diễn có bán vé để lấy tiền phát phần thưởng cho các học sinh xuất sắc cuối niên học.

Tôi đến quá sớm. Trước rạp hát chưa có khán giả, những em học sinh trong ban trật tự đeo nơ đỏ trước ngực đang loay hoay làm những công việc vặt. Tôi đưa thiệp mời cho một em gác cửa để vào rạp ngồi nghỉ chân. Trong rạp tối om, máy điện chưa chạy, chỉ có một vài vệt sáng lờ mờ ở những khe cửa hở ở trên cao, tôi phải đưa tay lần mò để tìm một chỗ ngồi.

Bóng tối và những dãy ghế trống trơn đã giúp cơn đau trong đầu tôi dịu đi rất nhanh. Nhắm mắt lại, tôi ước ao được ngủ ở đây một giấc có lẽ bệnh nhức đầu sẽ không còn hành hạ. Chợt có tiếng ca nho nhỏ khiến tôi mở mắt, nhờ đã quen với bóng tối tôi nhận ra một người mặc áo trắng ngồi cách tôi một hàng ghế. Có lẽ em là nữ sinh trong ban văn nghệ nên mới được phép vào rạp lúc này. Em đang hát một bài nhạc nào đó tôi không nghe rõ lời, nhưng tiếng ca thật trầm ấm và tôi không ngăn được đánh diêm để châm một điếu thuốc. Tiếng diêm quẹt làm em ngừng hát, nhờ ánh sáng leo lắt ở đầu que diêm, tôi thấy em quay lại và đôi mắt nhìn thẳng vào tôi. Tôi vội quăng que diêm đang cháy dở nói xin lỗi đã gây ra tiếng động. Em nói không sao, chính em đã gây ra tiếng động trước ông. Tôi hỏi em có hát trong buổi trình diễn sáng nay không. Em nói dạ có. Tôi hỏi thăm người bạn trưởng ban văn nghệ đã đến chưa. Em nói em cũng đang đợi thầy ấy đến và ông có phải là người mà giáo sư nhờ đến đánh nhạc đệm cho tụi em hát không. Tôi lắc đầu. Tôi không biết đánh đàn, tôi đến giúp người bạn căng cái màn trên sân khấu và tôi chỉ biết kéo màn. Em cười nói công việc ấy cũng quan trọng lắm, vì nhờ ông khán giả mới thấy tụi em. Tôi nói cũng nhờ các em mà tôi mới có việc làm.

Điện trong rạp được bật sáng cùng lúc một số đông người bước vào. Người bạn đến chào tôi rồi anh vẫy tôi cùng một số học sinh đi vào hậu trường. Phải mất nhiều thời giờ chúng tôi mới căng được chiếc màn hơi nhỏ so với chiều rộng sân khấu. Vì thiếu ròng rọc để kéo dây nên hai em học sinh đã thay tôi nắm hai cánh màn chạy đi chạy lại mỗi khi muốn mở hay khép màn.

Buổi trình diễn thật vui, những tiếng vỗ tay chen lẫn tiếng la ó đã không ngớt vang lên sau mỗi màn trình diễn. Suốt buổi, tôi mải nói chuyện với một người bạn về ban vũ của các học sinh Chàm. Trong bộ quần áo nhiều màu sắc, các em đã bước đi những bước lạ lùng theo tiếng nhạc dồn dập, nhưng vẫn ẩn mang những nỗi buồn man mác. Tôi đã quên mất cô bé gặp trong rạp lúc đầu.

Khi buổi trình diễn chấm dứt, tình cờ gặp lại em trên đường về cùng đứng đợi xe lam, tôi ngờ ngợ hỏi:

- Có phải em đã hát bản Phố buồn trong buổi trình diễn ?

Cô bé nhướng mắt nhìn tôi qua khung kính cận để nhận diện rồi trả lời:

- Vâng, ông nghe em hát thế nào ?

Thú thật, lúc em hát tôi mải nói chuyện với người bạn nên đâu có biết gì, nhưng chỉ cần nhìn tướng em, tôi cũng đoán được em là một người hát rất hay.

- Thật tuyệt vời. Tôi ước ao có dịp được nghe em hát lại.

Hẳn nhiên, em chẳng tin lời tôi. Nhưng may nhờ đôi mắt tôi, đôi mắt lờ đờ như người sắp chết, trông có vẻ rất thành thật nên em bằng lòng hứa sẽ hát cho tôi nghe khi có dịp.

Tôi không bao giờ tin dịp may có sẵn từ trời cao rơi xuống đầu mình, nên tôi phải tự tạo ra dịp may bằng cách hỏi thăm người bạn dạy học về tên và địa chỉ của em. Ngay trong buổi chiều thứ bảy, sau khi đã hút hết nửa bao thuốc để lấy can đảm, tôi đã mạnh dạn đến gõ cửa nhà em.

Thật may, tôi đã gặp chính em mở cửa. Cô bé tròn xoe mắt ngạc nhiên và niềm nở mời tôi vào nhà.

Em cho biết đây là nhà của nội em, em đến đây trọ học vì nơi gia đình ở, trường trung học chỉ có các lớp đệ nhất cấp. Em nói vì mới đến đây học niên khóa đầu nên chưa có bạn bè, đi học về em chỉ biết nằm nhà đọc sách. Tôi nói:

- Con gái không nên đọc sách nhiều.

Em hỏi:

- Tại sao vậy ?

- Đọc nhiều chỉ tổ cận thị.

Em cười nói:

- Em đã lỡ cận thị rồi, có tăng thêm độ cũng không sao ?

Chuyện trò một lúc lâu, tôi nói:

- Em hát tặng tôi một bài đi.

Cô bé lắc đầu.

- Em chưa là ca sĩ để có thể hát bất cứ lúc nào theo yêu cầu, em chỉ hát được nhờ hứng. Vậy ông chịu khó đợi, đừng trách em.

Tôi chẳng phải%2
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:


Tình Yêu Lãng Mạn
Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp.
Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ.

Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại.

“Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?".

Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi.

Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô.

Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý.

Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả.

Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh.

Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái.

Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất".

Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ.

Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...".

Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt!


( sưu tầm trên internet )
 


Tình Yêu Lãng Mạn
Xét về tình cảm, họ yêu nhau. Nhưng về lý trí, rõ ràng, Tony không phải mẫu hình lý tưởng của cô. Joshy hiểu rõ hai người là hai thế giới. Tony cũng chưa muốn có bạn gái để dồn sức cho sự nghiệp. Ngoài mặt, cậu dửng dưng nhưng lại luôn có một sự quan tâm đặc biệt không lời. Vì tất nhiên, dửng dưng chưa bao giờ có nghĩa là không thích. Và họ đã có với nhau một tháng với những gì đẹp đẽ nhất. Mọi việc đi nhanh hơn cả tên lửa NASA, đâu có ai biết cách làm cho tên lửa chậm lại khi nó đã được phóng.

Cả Joshy và Tony đều cảm thấy những vấn đề không bình thường giữa hai người nhưng họ luôn né tránh. Một sai lầm kinh điển của những đôi yêu nhau. Không lâu sau đó, Tony đề nghị chia tay. Cậu đã phải chịu nhiều áp lực trong việc cố gắng trở thành một người bạn trai. Việc có bạn gái đã ngốn mất nhiều thời gian mà đáng lẽ ra cậu phải dành cho sự nghiệp của mình.

Những ngày sau đó là những ngày u ám & nặng nề. Tony vẫn làm việc đều đều dù cậu không thể phủ nhận rằng cậu thấy rất trống vắng. Khi đã bình tĩnh hơn và thôi khóc, Joshy nhận thấy việc chia tay của hai người là việc vô lý nhất cô từng biết. "Có lẽ mình phải làm một cái gì đó!".

Hai tuần sau, Joshy hẹn Tony đến quán nước quen thuộc. Cô nhìn thẳng vào mắt Tony và hỏi: "Mình chia tay đã nửa tháng, anh đã cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn chưa?". Chắc chẳng ai trên đời này cho răng trông vắng là một cảm giác thoải mái dễ chịu nhưng Tony vẫn im lặng. "Em đã có rất nhiều điều không hiểu" - Joshy nói - "Nhưng ngày hôm đó, cả hai chúng ta đều khong đủ bình tĩnh để nói chuyện với nhau. Em thật sự muốn biết anh đã chịu áp lực như thế nào".

Không dễ để Tony nói ra những gì cậu nghĩ nhưng Joshy đã khéo léo thuyết phục bằng tất cả những dịu dàng và cảm thông nhất mà cô có thể. Sau cùng, cô nói: "Em thật sự không thể chịu đựng được khi mình mất nhau như vậy. Nếu anh vẫn còn một chút tình cảm với em, chỉ cần một chút thôi nhưng là tình cảm thật sự chứ không phải lòng thương hại và anh cũng không muốn kết thúc như thế, chúng ta hãy cùng nhau bắt đầu lại thật chậm. Em tin mình có cơ hội để làm mọi việc tốt đẹp hơn".

Tony im lặng rất lâu. "Mình sẽ bắt đầu thật chậm như thế nào?" - Cậu hỏi. "Nếu anh thật sự muốn biết và muốn thử, hãy gật đầu cho em xem nào!" - Joshy trả lời. Tony bật cười và gật đầu. Joshy vẫn luôn lém lỉnh như thế.

Joshy chậm rãi. "Sẽ có một vài quy định bắt buộc, tất nhiên! Nhưng hãy thoải mái anh nhé! Em chỉ muốn cùng anh chơi một trò chơi thôi! Và đây là quy định của cô: Mỗi tuần họ sẽ gặp nhau ít nhất một lần và nhiều nhất ba lần. Mỗi người được quyền chủ động những cuộc hẹn và cả việc sẽ đi đâu trong một tuần. Tuần sau đến lượt người kia. Người bị động có quyền từ chối nếu không thoải mái nhưng một tuần bắt buộc phải có một lần đi cùng nhau. Đến khi một người muốn có cuộc hẹn thứ tư trong một tuần và người kia đồng ý thì đã đến lúc mọi việc trở lại bình thường như nó vốn như thế.

"Để bắt đầu, chúng ta sẽ bốc thăm" - Joshy lấy từ trong xắc tay hai lá thăm be bé - "Người nào bốc được lá thăm ghi chữ THE FIRST sẽ là người chủ động hẹn đầu tiên. Và tuần kế tiếp sẽ là quyền chủ động của người kia. Cứ như thế! Anh đã luôn nhường em nên lần này em nhường anh trước đấy!"

Tony bốc trúng lá thăm ghi chữ THE FIRST. Một tuần sau đó, cậu hẹn Joshy và trò chơi bắt đầu. Không dễ để hàn lại những thứ đã vỡ. Rất nhiều lúc Tony cảm thấy chán nản. Ý nghĩ về việc không hợp nhau làm cậu cứ muốn bỏ cuộc giữa chừng. Nhưng tình yêu cậu dành cho Joshy là một tình yêu thật sự. Joshy đã nói với cậu trước khi ra về ngày hôm đó: "Em chỉ cần anh can đảm và kiên nhẫn chút thôi để cùng em vượt qua giai đoạn khó khăn này". Cậu luôn nhắc nhở mình câu nói ấy để kìm bớt tính nóng vội và mau nản. Joshy cũng không dễ chịu gì hơn. Cô phải đánh đòn tính tự ái của mình rất nhiều roi để nó yên thân mà nằm xẹp xuống. Cô tập yêu luôn cả những điều khiếm khuyết ở người con trai minh chọn. Cô lặp lại liên tục trong đầu hai từ "kiên nhẫn". Đã có nhiều điều buồn cười xảy ra trong suốt những ngày đó. Vì Joshy không hề quy định sẽ làm gì trong những lần gặp nhau nên họ nghĩ ra đủ trò. Joshy bắt Tony phải đến tiệm uốn tóc tán gẫu với cô trong khi các cô thợ rị mọ với cả đống ống cuốn trên đầu. Tony cũng khiến Joshy dở khóc dở cười khi ngồi chờ cậu trên thành hồ bơi nam. Họ đã cùng nhau chạy đua một chặng đường rất dài để tìm lại nhau.

Dần dần, họ thấy thích thú được quyền "hành hạ" người kia mỗi tuần và cả cái cách hỏi nhau khi bắt đầu một cuộc hẹn: "Chiều thứ sáu này em rảnh không?". Thêm một thời gian nữa, họ bắt đầu thấy nhớ nhau và cần nhau nhiều hơn là ba cuộc hẹn mỗi tuần. Tony đã thích nghi được với việc san sẻ thời gian và áp lực cho một người luôn sẵn sàng lắng nghe cậu. Và cậu nhận thấy việc có cả bạn gái lẫn sự nghiệp không phải là điều quá khó. Vào tuần cuối cùng của tháng tư, Tony hẹn Joshy lần thứ tư trong một tuần. Hôm đó là một ngày tuyệt vời không kém ngày đẹp trời lúc họ quen nhau. Nhưng Joshy vẫn giữ nguyên quy tắc "mỗi người một tuần" của mình, cô chỉ điều chỉnh nó thành thỏa thuận. "Và tất nhiên người ta có thể vi phạm thỏa thuận trong những trường hợp có thể thương lượng được" - Joshy nháy mắt tinh nghịch khi cả hai đứng mút kem.

Ngày 14 tháng 6, Joshy đem đến cho Tony một hũ thủy tinh đựng đầy socôla với dòng chữ: "Be my valentine!". Joshy cười một nụ cười của nắng: "Những chuyện không vui đã khiên chúng ta xa nhau vào đúng ngày lễ Tình yêu. Em không muốn đợi đến năm sau mới đưa anh món quà này! Em yêu anh!" - Cô hôn Tony.

"Có một điều anh đã thắc mắc rất lâu!" - Tony nói sau khi qua phút ngất ngây - "Nếu ngày hôm đó em bốc phải lá thăm THE FIRST thì khi nào em sẽ hẹn anh?" Một nụ cười bí ẩn nở trên môi Joshy: "Thì đã bao giờ em không bốc phải là thăm THE FIRST đâu! Cả hai lá thăm đều là THE FIRST, em chỉ không cho anh nhìn thấy lá thăm của em thôi! Em muốn anh bắt đầu khi anh thật sự sẵn sàng. Còn em thì đã luôn sẵn sàng để chờ đợi anh!". Tony hỏi tiếp, cố giấu vẻ xúc động: "Nếu như anh không chơi trò đó với em, hoặc nếu như anh không hẹn lần thứ tư... nếu...". Nhưng hai ngón tay xinh xinh của Joshy đã đặt lên môi Tony để ngăn cậu nói tiếp. Cô nhẹ nhàng: "Đó là một bí mật! Khi đó, em sẽ tính cách khác nhưng em sẽ không nói anh nghe đâu!" Tony vòng tay ôm lấy cô. Cậu cũng không cần biết đến điều bí mật đó. Và sẽ chẳng bao giờ biết rằng Joshy chẳng có một dự tính nào cho những tình huống đó. Bởi cô tin là cả hai sẽ làm cho mọi việc tốt đẹp hơn.

Con người không ai là hoàn hảo. Không có gì bảo đảm rằng bạn sẽ tìm được một người theo đúng những gì bạn đã vẽ ra cho một nửa của mình. Nếu thật sự yêu thương và trân trọng ai đó, hãy làm cho họ hiểu và ở bên bạn. Dù có thành công hay thất bại, bạn cũng không có gì để hối tiếc vì đã không sống và yêu hết mình. Hãy cho những người yêu thương mình và chính mình một cơ hội. Đừng bỏ cuộc quá sớm khi mọi thứ vẫn còn có thể!


 
nội dung đc nhưng vừa đọc vài dòng thì đã k mún đọc nữa , có quá nhiều từ viết sai chính tả , dù vô tình hay vô ý thì nó vẫn rất khó đọc . Viết tắt rất có lợi nhưng bạn k nên lạm dụng nó . Sai rất nhiều về ngữ pháp đó bạn ( đó là k tính những từ bạn cố tính ghi sai )
 
Úp hếc ckoz m.ngừ xem lun nòk :KSV@09:
CHAPTER 16
Thế là 1 ngày bận rộn tổ chức b-day cho nó đã thành công, tuy còn có 1 số việc kô thuận lợi cho lắm. Cả bọn quay về khách sạn để ngày mai còn quay trở về VN nữa
Nhưng vẫn còn có 1 người, đag lag thang trên bờ biển, chính là nó, nó đag đi lag thag trên bãi biễn, nó khóc, ( bị zay ai mừk kô khóc đc), nó buồn, nó kô muốn ai nhìn thấy nó lúc này, nhưng nãy jo` có một người đã đi theo nó, người đó kô ai khác chính là tên Kalvin đáng ghét và 1 số đồng bọn của hắn.
Nó cảm giác có cái ji` lạnh lạnh phía sau gáy, chắc nó đã wak’ đa nghi nên zak, suy nghĩ vụt thoáng wa trong đầu nó.
Từ phía sau, có 1 đám người đag đi theo sau nó, nó cố chạy, cố chạy, nhưng đã bị một đám đằng trước chặn lại. Rồi một vật ji` đó bịt miệng nó lại, mọi thứ trước mắt nó, đag dần dần mờ ảo, nó từ từ ngã dần, nó kô còn chống cự và nằm gọn trên 1 bàn tay nào đó.
Tỉnh giậy, nó thấy mình đag ở trong 1 căn phòng, lần này kô phải là 1 căn phòng đen tối nữa, mà xung quanh nó, toàn là màu trắng, 1 căn phòng đầy màu trắng, và có những cây hoa hồng gai được rải xung quanh
- Quay về quá khứ cách đây 1 năm-
- Nè, đưa đây cho em-
- Kô đc, em sẽ bị đứt tay đó---
- Nhưng em mún gọt cho anh ăn mừk-
- Anh đã nói là kô đc mừk-
Nó rượt theo hắn, 2 người đag giành một vật nhọn ji` đó, bỗg tiếng nó hét lên
- AAAAAAAAAAAA, anh làm đứt tay em rồi nè-
-- Hjzhjz, anh xl mừk, ai bỉu em giành vs anh làm chi-
-- Kelvin nè, nếu có một ngày nào đó anh cũg phản bội em như mấy người đó, và cũg sẽ giết em bằng mọi cách, anh sẽ làm như thế nào---
- Cô bé ngốck, anh sẽ kô bao jo` làm vậy, anh sẽ mãi yêu, che chở và bảo vệ cho em -
- Trả lời em đi, em nói là ví dụ mưk`-
- Ừkmmmmm, để anh suy nghĩ coi, nếu có 1 ngày như zak, anh sẽ làm như thế nào tak………………., à ra rồi--
- Sao, sao..nói em nghe coi-
-- Anh sẽ nhốt em vào một căn phòng đầy màu trắng, và đầy nhữg cây hoa hồng gai-
- Để làm ji`…???????-
- Anh sẽ du`ng những cây hoa hồng gai trói em lại-
- Anh ác wak’ àk, nhưng mừk rồi sao nữa-
- Sau đó, những giọt máu của em sẽ từ từ rơi xuống trên những miếng vải màu trắng đó-
-- Tại sao anh lại làm zay---
- Vì màu trắng và màu đỏ kết hợp lại sẽ thành 1 bức tranh rất đẹp, nhất là làm từ bằng máu của em--
- Hhuhuhu, anh ác wak’, anh dám làm vậy với em sao-
- hihihi, cô bé ngốck của anh, anh sẽ mãi yêu em mà, sẽ kô bao jo` anh làm vậy đâu -
- Anh hứa nha, nghéo tay y -
-Ừk , anh hứa -
- Quay về hiện tại-
Những giọt nước mắt của nó bắt đầu rơi xuống, 1 lần nữa đau long về quá khứ của mình, có phải mọi người đã quá bất công với nó, giàu phải chăng cũg là 1 cái tội.
- Cô em tỉnh rồi hả- 1 tên lạ mặt tiến về phía nó
- Anh là ai, tại sao lại bắt tôi về đây---
- Công nhận, nhìn cô em dễ thương thật--- hắn từ từ vuốt nhẹ trên khuân mặt của nó
- Thằng kia, tao đã bảo là kô đc đụng đến nó mà, mày điếc à-
- Anh Kelvin, đằng nào thì nó cũg nằm trong tay bọn mình rồi mà-
- Thằng chó, bộ mày muốn chết hả, tao cấm tụi mày đụng đến đến 1 sợi tóc của nó, biết không-
- Dạ, em biết---
- Giờ thì biến ra ngoài cho tao, khi nào tao gọi mới đc vào-CHAPTER 17
Hắn từ từ, từ từ tiến gần về phía nó, từ từ đặt bàn tay trên khuân mặt của nó, nó quay mặt về phía khác
- Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra khỏi người tôi ngay-
- Ngoan nào, tính tình của em đã thay đổi rồi nhỉ-
- Tôi kô bao jo` thay đổi, người thay đổi chính là anh-
- Hồi đó, chỉ cần anh đụng đến khuân mặt của em, em chỉ mỉm cười đáp lại, còn bây jo`, nước mắt của em đã rơi và quay mặt đi phía khác-
- Biến đi trước khi tôi nỗi giận, tôi kô còn là con bé ngu ngốck như ngày xưa nữa-
- Em tin kô, anh đã từng yêu em đấy-
- Hứ, anh yêu tôi, những lời này sao mà nghe dơ bẩn wak’ đi mất-
- Tin hay kô tùy em, nhưng anh kô muốn làm em đau--
- Chỉ 1 câu, tại sao anh lại làm như zay`-
- Vì tiền, và cũg vì bản thân anh-
- Anh cần tiền, tôi có thể cho anh-
-- Tính của em vẫn vậy nhỉ, sẵn sa`ng cho người khác tiền khi họ cần---
- Tại sao, tại sao yêu tôi lại rời bỏ tôi khi biết gia đình tôi chuẩn bị phá sản-
- Là do ba anh, khi anh tính bỏ chạy cùng em, thì ổng đã ép buộc anh ở lại, anh kô chịu va `ông ta đã đánh thuốc mê -
- Anh còn lừa tôi đến bao jo` nữa, chính tai tôi đã nghe thấy anh và cô ta nói chuyện đêm hôm đó, anh còn định lừa tôi ư-
- Cô ấy là người đã giúp đỡ gia đình trong lúc gặp khó khăn nhất, anh kô thể làm tổn thương cố ấy giống như đã làm tổn thương em-
- Vậy tại sao, tại sao anh lại bắt tôi về đây và làm những trò này, anh muốn giết tôi sao---
- Anh……………….-
Bổng, có tiếng ồn ở ngoài, 1 cô gái kiêu ngạnh bước vào trong, trên môi cô tak nở một nụ cười hiểm độc
-- Hunnie, em bék là anh sẽ trả thù giúp em mừk-
-- Babie, tại sao em lại ở đây, anh đã kiu em ở yên một chỗ rồi cơ mà-
-- Có tiệc hay sao em ngồi 1 chỗ đc -
Cô ả dần dần bước về phía nó, cầm một bÔng hoa hồng lên, đưa về phía mặt nó
-- Dừng tay-
-- Anh sao vậy, em phải trả thù cho cái tát vừa nãy chứ--
-- Em thôi đi, ngừng việc làm hại kẻ yếu thế hơn em đi-
--- Anh sao vậy hunnie, em đã lien kế hoạch cho anh làm cơ mà-
-"Thì ra, chính là cô ta đã bầy ra trò này, một kẻ dơ bẩn”--
- Tại sao cô phải làm vậy, cô nghĩ đc ra trò này cũg hay đấy chứ-
-- Không phải tui nghĩ đâu, mà là do Kelvin đó-
-- Anh ta…………….-
-- Cách đây 1 năm, anh ấy đã dẫn tôi đến 1 căn phòng tương tự như vầy và tỏ tình với tôi, anh ấy nói, nếu tôi phản bội anh ấy, anh ấy sẽ dung cách này để trừng phạt tôi-
-- Hai người tỏ tình cũg wak’ lãg mạng ha-
-- Bốp, cô cầm đi, cái tát này để trả thù cho những ji` cô đã làm với tôi-
Nó khóc, kô phải vì đau ngoài thể xác, nó đau trong tận đáy long` nó, người nó yêu đã wak’ tàn nhẫn với nó, anh ấy nói là sẽ luôn bảo vệ nó, mà chính bây jo`, anh ta lại đứng nhìn nó bị kẻ khác đánh
- Được rồi đó babie, em dừng lại đi, nếu người nhà cô ta mà phát hiện ra, thì em sẽ kô còn đc đứng yên ở đây đâu-
- Anh đùa à, sao người nhà cô ta lại biết đc cơ chứ-
Rầm, tiếng của 1 vật ji` đó đã làm cánh cửa đổ xuống, 1 đám người xông vào, kô ai khác chính là tụi Minh Đăng
-- Sao lại kô, cô quá tự tin rồi đó, còn mày thằng ******, tao tính tha cho mày nhưng kô đc rồi- Minh Đăng tiến về phía Kelvin và cho hắn 1 đấm
- Cái đó là tao trả thù dùm cho Kỳ Thư vì mày đã làm cho cô ấy đau-
Cái thứ 2
- Cái này, là mày đã làm cho cô ấy khóc ---
-- DỪNG LẠI -
Nó cố gắng hét lên, nó không muốn làm hắn đau, chỉ vì 1 lí do, nó đã quá yêu hắn rồi, nó cũg kô đủ sức để trả thù ai nữa
- Mình về đi anh, em mún về-
- Được rồi, em sẽ kô sao, anh đậy- Quay ra phíc Kelvin- Chờ đó, tao sẽ kô để tụi mày đc yên đâu-Chap Cuối
Lòng người thật khó đổi thay, yêu 1 người đã khó, quên 1 người còn khó hơn. Một khi đã nhún chân vào bùn, thì dù có bước chân ra đc, thì nó vẫn còn mùi tanh. Yêu là như zak, tuy đã bước ra đc, nhưng cũg kô thể wên đc hình bóng của người đó……
Đã 3 năm trôi wak kể từ ngày mà nó cố quên đi người con trai đó, nước mắt, buồn, lẫn cả vui đều chui vùi trong quá khứ của nó…..Bây jo` nó đã là thiếu nữ 20 tuổi, kô ưu tư, kô phiền muộn, và còn môt điều nữa, nó đã trở về Mỹ, nơi bạn bè và ngờời thân của nó đag sô’ng tại đó….
Tại nhà nó hôm nay có 1 buổI party rất lớn, nhân vật chính chắc chắn sẽ là nó, nhưng hiện tại nó vẫn chưa biết ji` cả…..
- Kỳ Thư, con đag ở đâu zak ---
- Có ji` hum papa, con đag ở sân bay Newyork, phải 30p nữa con mới về đến nhà….--
- Ờ hum ji` đâu…con nhớ về sớm nha….papa chờ con đó-
- Dạ, con biết rồi, pipi papa I nớp u chụt chụt-
- Oki, pp con, luv u 2 --
Đã 3 năm kể từ ngày nó quyết định rời khỏi cái đất Vn đầy đau thương đó, và về Mỹ sống cùng papa nó….trong tim nó, vẫn còn vương vấn 1 hình bóng ko thể nào mai mời đc….người đó kô ai khác, chính là người con trai đã bao lần kứu nó khỏi những lần nguy hiểm, đã bao lần làm trái tim nó rung động ( chắc các bạn đag hiểu lầm đó là Kelvin đúng kô…nhưng kô phải đâu……) đó chính là Minh Đăng
3 năm về trước
- Em đi đây Minh Đăng-
- Em muốn đi thật sao- trên mặt Minh Đăng thoáng một nét buồn
- Chờ em, cho em 1 thời gian nhất định, chắc chắn em sẽ quên đc người đó-
- Đc, anh chờ em…..--
Trở về hiện tại
Cuối cùng 3 năm thấm thoát trôi wak…..và bây jo` nó đag du lịch vòng quanh thế giớ để hưởng thụ thời gian trước khi nó tiếp nhận tập đoàn của papa nó
- Thưa tiểu thư, máy bay đã hạ cánh rồi ạ ---
-- Oki, thanks-
Nó bỏ đi mặc những lời bán tán phía sau nó
- Là tiểu thư tập đoàn lớn nhất thế giới đó --
- Ừk, đúng như trên báo nói, kiêu ngạo và lạnh lung-
- Ông nhầm rồi, cô ấy đi vòng quanh thế giới để giúp những trẻ em nghèo trên thế giới đó-
- Vậu hả !....cô ta lấy tiê`n đâu ra nhiều vậy-
- Nghe nói cô ta dành hết nửa số phần tàn sản của mình để chia cho trẻ em nghèo đó-
- Chày, đã zak, chỉ cần 1/10 tài sản của cô ta, tôi có thể ăn sung mặt sướng cả đời rồi-…..and plaz plaz….
Nó về đến nhà, thì thấy cả nhà mình đèn bị tắt hết
- Papa…Mama, con zia` rồi nè, mọi người đâu hết rồi….sao kô bật đèn lên-
Bùm Bùm Bùm
Mọi ánh đèn trong nhà đều đc sáng lên và đag đứng trung tâm của bữa tiệc….
-- Happy b-day to you- và bài hát đc vang lên trong ngôi nhà của nó…..
-- Oh My guys- nó hét lên
-- Chúc mừng sinh nhật lần thứ 20 con kưng của ta- papa and mama của nó đến ôm nó
- Mọi người làm con súc động wak’, đã 3 năm rồi con mới đc trở về căn nhà thân thương này--
- Con còn nói nữa hả, ai bỏ papa and mama rồi đi du lịch vòng quanh thế giới hả….nếu do kô phải con dung thẻ nhà băng thì chắc papa cũg kô bék con đag ở đâu nữa đó--
- Con xin lồi pama nhiều--
Lần lượt mọi người đến để chúc mừng cho nó…có cả Minh Thư, Việt Thành, Hoàng Long and Nhật Phong nữa….mọi người đều đến đông đủ cả mọi người đều có cặp đôi…..Trên mặt nó thoáng có nét buồn
Bỗng, có 1 người đeo mặt nạ, tiến về phía nó…..
Chàng trai nhẹ nhàng tháo chiếc bong tai đeo tren tai xuống nhẹ nhàng cúi xuống chân nó và mở khóa cho chiếc lắc chân của nó.
-- Anh…..anh….Minh Đăng-
- Anh đến để tháo bỏ rang buộc cho em đây-
- Sao anh lại làm vậy-
- Tại vì anh thấy anh kô phải là người em yêu nên làm vậy thì bất công với em wak’-
-- Nhưng em..em…-
- Thôi..mọi người dự tiệc tiếp đi…con xin phép đi đây-
Minh Đăng bỏ đi….nhưng kô biết sao…có một thứ ji` đó ôm chặt và níu hắn lại……chính là nó
- Em mặc kệ, em muốn đeo nó cả đời cơ- nó đỏ mặt
- Sao..em nói ji`…anh kô hiểu --- ( giả ngơ bà cố lun :]])
- Em yêu anh, em nho’ anh, em cần anh……-
- Anh cũg yêu em lắm pe’ ngốk của anh ạ….-
THE END



 
×
Quay lại
Top Bottom