Cuộc hôn nhân thú vị

yumeyuchan

Thành viên
Tham gia
24/2/2012
Bài viết
2
- CÁI GÌ !!!!!!!!
Hàng xóm cũng biết nhà này có đứa con gái đanh đá, mồm to hơn loa phường, nhưng vẫn có tí giật mình, thấy công lực con bé có vẻ hơn mọi ngày.
- Bố mẹ nói đùa cũng phải đúng lúc, đúng chỗ chứ, con gái bố mẹ bất tài đến nỗi mới mười mấy tuổi đầu đã bắt đi lấy chồng là sao??? Lại còn sắp đặt này nọ, thời đại nào rồi, có phải trước công nguyên đâu???
- Con gái xinh đẹp của bố uống cốc nước hạ hỏa nào. Đằng nào bố mẹ cũng hẹn rồi, con cứ đến gặp người ta, biết đâu..
- Người ta đường đường là giám đốc một công ty, gia cảnh lại tốt, từ trước tới nay mày chả chịu học hành đàng hoàng, thi tốt nghiệp xong thì lấy chồng luôn chứ còn gì._mẹ cô mắng
Ừ đúng là từ bé cô đã không thích học, mà đã không thích thì có học cũng chả vào, cô thấy cô học được đến giờ là giỏi lắm rồi. Sau một hồi nói lên nói xuống, thì tóm lại sự vụ nó là như thế này. Ông của 2 bên là bạn thân vào sinh ra tử, nên 2 bên có hẹn ước, nhưng sinh ra toàn con trai nên đành đợi đến đời cháu. Bố mẹ cô lấy nhau muộn hơn nên, cháu trai nhà bên kia hơn cô 10 tuổi, học hành lại giỏi giang, sau khi tốt nghiệp đại học về làm ngay trong công ty của gia đình. Bố mẹ cô còn cười bảo là kiểu gì cô cũng thích. Cô tặc lưỡi, một ông già đầu to mắt cận thích sao nổi, kiểu này là không ai thèm yêu mới phải tìm vợ bằng cách này. Thôi thì cũng chả mất mát gì, lại được ăn uống miễn phí, mình cứ đến rồi chọc cho hắn sợ luôn, cạch cái thói già mà khoái gặm cỏ non.
**
Tại nhà hàng.
- Xin hỏi cô có phải là cô Ái Vy không?
- Đúng rồi.
- Mời cô đi lối này, hôm nay tổng giám đốc đã có lệnh tiếp đãi cô chu đáo. Ngài ấy bận công việc sẽ đến muộn một chút. Mong cô thứ lỗi.
Hẹn bản cô nương mà dám đến muộn, không biết là thích nhích hay thích dừng đây. Đã thế thì “Bồi bàn mang menu ra đây. Hmm…-toàn tiếng Anh, cô nhìn mà toát mồ hôi- thôi mang hết tất cả những món gì ngon nhất, đắt nhất ra đây”.
Một lát sau nhìn bàn thức ăn đầy ăm ắp, cô hả dạ lắm. Nhìn cô bé thế thôi chứ nổi tiếng có dạ dày không đáy, đúng là người gầy thầy cơm mà. Đang định gắp thì chuông điện thoại reo lên:
- Cô cháu gái tục tưng của ông đến chỗ hẹn chưa thế hay còn đang nướng khét khẹt trên gi.ường?
- Ông yên tâm cháu đến rồi, nhưng cái tên chết tiệt ấy chưa đến, hắn bắt tục tưng của ông phải đợi nè huhu
- Ầy, cậu ấy bận công bận việc thôi mà, cháu ông chịu khó nha. Thôi ông đi câu cá đây, mấy em cá chép đợi ông mòn mỏi rồi, bái bai tục tưng của ông.
- Ơ ông ơi..
Cô tức mà không làm được gì, nghĩ nỗi buồn lúc này chỉ có thức ăn mới làm nguôi đi được. Cô cầm đũa lên lập tức chiến đấu ngon lành mà không thèm đợi tên già đầu phách lối kia. Định bụng ăn hết mà chưa đến cô sẽ lấy cớ hắn coi thường cô mà hủy luôn vụ này, lợi cả đôi đường. Nhưng kế hoạch không thành. Đang nhồm nhoàm miếng beefsteak thì có người đến vỗ vai cô:
- Xin lỗi anh đến muộn, em vẫn tham ăn như ngày nào nhỉ.
Vừa nhìn thấy hắn và nụ cười trắng gì mà sáng thế ấy trong đầu cô chỉ có đúng một suy nghĩ “Ây ya ya”. Mặt hồ đang yên ả mà hắn đến bắn bùm một cái làm xáo động hết cả.
- Nhìn anh gì mà khiếp thế. Anh biết anh tươi ngon nhưng không làm beefsteak được đâu.
- Xì! Tươi tắn nỗi gì. Già khú đế.
Sao nói ra câu đấy mà cô muốn tát một cái vào mặt mình thế. Ừ thì hắn không tóc vàng tóc đỏ như mấy thằng bạn cô, hắn không quần áo kiểu hàn quốc hàn xẻng như bạn cô… hắn khác. Hắn hợp với bộ vest đến lạ. Hắn có hai cái má lúm giống cô, nhưng cô thấy ghen tị lắm vì hình như của hắn đẹp hơn mới chết. Đôi mắt thì tự tin một cách thái quá, sâu và lúc nào cũng như hấp háy cười. Ghét thế không biết!!!
- Sao em không nói gì?
- Nói gì? Chuyện sắp đặt vớ vẩn này…
- Anh không thấy nó vớ vẩn. Anh thật lòng đã rất mong chờ nó.
- Anh bị điên ah? Tôi và anh không quen biết nhau, không yêu thương gì nhau sao lấy nhau được chứ. Mà anh thì là một doanh nhân thành đạt, còn tôi chỉ là một con bé chưa tốt nghiệp xong cấp 3. Chúng ta chả có gì tương đồng cả.
- Hahaha. Em nhầm rồi. Thứ nhất là chúng ta có biết nhau đấy chứ. Thậm chí anh còn thấy em chào đời, sau đấy còn dỗ em khóc, cho em ăn bao nhiêu lần ý chứ. Nhưng khi anh học lớp 12 bận ôn thi rồi ra nước ngoài du học nên không được gặp em từ ngày ấy đến giờ.
Trong trí nhớ cô hiện về một người như thế thật, người mà ngày bé cô yêu thương nhất chỉ sau ông nội và bố mẹ. Cô còn nhớ, mỗi lần bị bố mẹ đánh đòn, anh thường can ngăn bảo vệ cô, thế mà lần ấy cô bị đánh đến rát đỏ cả mông, gào khóc tên anh mà chả thấy anh đâu. Cô tức không thèm ăn cơm mấy ngày liền, chỉ đòi anh. Khi đi học, không thấy anh đến đón rồi cho cô đi ăn kem. Cô bé chạy về nhà lao vào lòng mẹ òa khóc “Con không chơi với anh Tú nữa, không thèm huhuhuhu”. Hóa ra anh là … hắn.
- Anh là anh Tú?
- Ừ. Anh Tú của Vy đây, anh Tú của mình em thôi. Ngày bé em chả nói thế còn gì. Vả lại, em còn nói lớn lên nhất định em sẽ là cô dâu của anh.
Vy thoáng đỏ mặt.
- Lời trẻ con anh nhớ làm gì.
- Thế thì em phải chịu trách nhiêm rồi, anh giữ tấm thân trong trắng bao nhiêu năm đợi em đấy.
- Anh ra vẻ ngượng ngùng gì đấy!!! Cứ làm như gái ngoan chờ chồng ấy. Chịu trách nhiệm thế nào đây, nói trước nhà tôi nghèo lắm đấy.
- Lấy anh thôi- hắn nói bằng giọng nhẹ không, tay thì ngoắc bồi bàn mang ra món tráng miệng. Nhìn hắn đáng ghét quáaaa!
- Tại sao anh không yêu một người rồi lấy người đó giống như bao người khác.
- Bố mẹ anh mất khi anh còn rất bé. Những người quan trọng nhất với anh chỉ còn ông và em. Ông luôn nhắc nhở anh phải làm cho em hạnh phúc cả đời. Còn tình yêu của chúng mình cứ từ từ vun đắp.
Cô nhìn chằm chằm vào đĩa bánh ngọt đủ màu sắc trước mặt. Cô không phải tuýp người trông chờ vào tình yêu, chả thế mà triết lý sống của cô là “Người yêu thì có thể không có nhưng chó nhất định phải có một con”. Những lúc vui buồn có bạn bè ở bên là tốt nhất. Ừ thì cũng đôi lần tim cật có biến, nhưng chỉ 3 7 21 ngày là cô chán. Vậy là nghiễm nhiên tình yêu thành một cái gì đấy thật nhàm chán với cô. Lại còn yêu một ai đó và lấy người ta thì lại càng xa vời. Thế mà bây giờ có một tên nhảy bổ vào cuộc đời cô muốn lấy cô làm vợ. Cái tên có vẻ đểu ấy lại là bạch mã hoàng tử mà ngày bé cô chết mê chết mệt mới khổ chứ. Cô ngẩng lên nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn cô. Cô chợt nghĩ… hắn làm chồng mình cũng… không tệ. Cô nói:
- Tôi không biết nấu ăn, lại thích ngủ nướng. Mọi người nói tính tình tôi quái đản còn nói tôi là thiên hạ đệ nhất lười biếng. Bố mẹ tôi bảo là “Chỉ có chó nó mới lấy mày”
- Ồ! Anh là người 100% không phải cẩu thành tinh đâu. Mà đấy là mọi người nhận xét, còn em tự thấy em thế nào?
- Đương nhiên tôi là một người tuyệt vời rồi, nên anh lấy được tôi là phúc 70 đời nhà anh đấy.
- Anh sẽ về nhà vái lạy tổ tiên đã cho anh cái phúc này mới được, vợ của anh ạ.
**
Thứ 7, cô với mấy đứa bạn thân hay tụ tập ăn cơm nói chuyện với nhau.
- Mai ơi mở của cho tao.
- Xe đâu? Đi gì sang?
- Chồng đèo sang. Tí lại đón về. không nỡ để vợ đi một mình hehe.
- Thế mà không dắt vào cho cả lũ xem mặt.
- Có việc ở công ty rồi.
- Đấy! Chúng mày cứ bảo tao lấy chồng sớm nhất hội_bạn cô Vân Anh nói.
Thảo nhìn Vy nói:
- không thể tin là cái người từng tuyên bố cả đời không thèm lấy chồng, bây giờ lại sắp theo chồng bỏ cuộc chơi.
- Này Vy -Vân Anh giơ nắm tay lên- Tên đó mà bắt nạt mày cứ nói với tao, bọn tao sẽ đòi lại công bằng cho mày.
- Thế thì tí lão đến chúng mày xử đẹp lão luôn đi, suốt ngày giao một đống bài, bắt tao làm để ôn thi. Đầu óc sắp nổ tung rồi.
Điện thoại cô báo có tin nhắn đến. “Đấy của Tào Tháo đấy”: “Dung noi xau a vo nhe”. Bốn đứa nhìn nhau cười, thương anh chàng ở công ty chắc đang hắt xì liên tục)
- Ngoài ba đứa mày, tao nói với những đứa khác chả đứa nào tin cả.
- Sau khi thi tốt nghiệp xong mày đưa thiếp tận tay là chúng nó tin ngay. Bọn tao thật lòng mong cho mày hạnh phúc.
- Đúng! Ban đầu mày nói, bọn tao định cản nhưng biết mày đã quyết không ai thay đổi được. Với lại nghe mày kể thì anh ta có vẻ là người tốt, lo cho mày từ học hành, đi đứng, mong mày vui, sợ mày buồn. Thực sự là người mày có thể gửi gắm cả đời.
- Ừ, cảm ơn chúng mày nhiều lắm. Thôi tao đói rồi, ăn cơm thôi. Tao có mua nước ngọt sang đây, hôm nay phải uống mừng. không say không về.
**
Mùa hè năm cuối cấp 3 đến thật nhanh. Những lần cùng nhau trốn học bị phạt, bao lần đuổi nhau tán loạn trong lớp như lũ giặc, rồi hì hụi thiết kế áo đồng phục và con đường về 3 năm đều có bạn bè, cùng nhau trò chuyện, cũng nhau hát nghêu ngao… rất nhiều những cái “cùng nhau” đó mọi người khắc ghi trong những trang lưu bút cuối cùng của thời học sinh. Ai cũng im lặng nhìn nhau vì ngày mai chia xa, mỗi đứa một con đường, nhưng tất cả sẽ là kỉ niệm đẹp khắc cốt ghi tâm mà 10, 20 năm sau cũng không thể nào quên được. Vy ngậm ngùi nhìn bạn bè mình, cô gào lên:
- không được khóc, nước mắt hãy để cho ngày hội ngộ. Chia tay nhé rồi ngày vui ta gặp nhau.
- Con này mày nói chuối quá. Chúng mày, giết nó!!!
Buổi học cuối cùng. Cô đã không khóc. Thế mà ra cổng trường thấy anh đang đứng đợi, cô lại chạy ngay vào lòng anh khóc. Bọn bạn nhìn thấy thế liền chạy đến trêu cô nhưng nhìn nhau thế nào rồi cả lũ lại ôm nhau khóc.
Kỳ thi tốt nghiệp gần sát nút, dù ai cũng nói trượt còn khó hơn đỗ, nhưng cũng không được chủ quan. Học 12 năm giời, chốt hạ nó phải đẹp mới bõ. Cũng may anh kèm cô rất chặt, ngày ngày kiểm tra, có bị cô cằn nhằn là ông già khó tính cũng mặc. công sức đã được trả bằng kết quả tốt nghiệp loại khá. Anh nhìn cô dịu dàng nói “Vợ anh thông minh mà mỗi tội lười thôi”.
**
Sau đấy 2 bên gia đình gặp mặt và định ngày tổ chức hôn lễ. Chuyện này để người lớn bàn là đủ, 2 người len lén rồi lẩn mất.
- Haizz
- Sao e thở dài.
- Thích thì thở dài.
- Sao em im lặng thế.
- Thích im lặng
- Sao cái môi kia cứ bĩu ra thế kia.
- Thích bĩu đấy.
- Thế mở mắt trừng trừng thế này chắc cũng vì thích hả?
- Ai bảo? Thích nhắm đấy.
Nói rồi cô nhắm nghiền mắt lại. Chỉ một lát sau, cô cứ thấy anh chọc chọc vào người cô:
- Sao cứ trêu em thế?
Gắt lên rồi cô mở mắt ra. Bãi cỏ nhân tạo trong biệt thự nhà anh tràn ngập những trái bóng bay đủ màu sắc. Cô còn chưa hết ngạc nhiên, lại có thêm chục đứa trẻ con chạy đến bên chân cô ríu rít:
- Cô Vy ơi, cô lấy chú Tú nhé.
- Chú Tú bảo cô chú sẽ cho bọn cháu ăn kẹo.
- Cô Vy ơi, cô đẻ em bé đi.
Cô cười nắc nẻ vì những câu nói ngây thơ vô số tội của bọn trẻ. “ Anh chỉ được cái dạy hư chúng nó”. Anh cũng cười rồi quỳ xuống, đưa hộp nhẫn lên nói:
- Em có đồng ý cùng anh gia tăng dân số không?
Cô đỏ mặt “Anh nói cái gì thế???”
- Lấy anh nhé!
Cô gật đầu, trên môi nở 1 nụ cười rạng rỡ. Thực sự trên đời này, ở đâu đó có 1 người mà sự tồn tại của mình là tất cả đối với người đó. Bạn cứ tìm được mà xem, hạnh phúc không kém Vy đâu. Tú đeo chiếc nhẫn vào tay cô rồi ôm chầm lấy cô kệ bọn trẻ con hò reo nhảy múa. Lúc này cô ngĩ ai bảo cứ yêu mới cưới được nào. người ta bảo sau các cuộc hôn nhân, tình yêu chỉ kéo dài được 5 năm, không yêu thì không bh mất đi (làm gì có gì để mất đâu haha). Mọi người nói hình như cô yêu anh! Thế nào là yêu, kệ đi, đánh chết cũng không thừa nhận.
Ngày cưới diễn ra suôn sẻ. mọi người đều đến chung vui với cô, nhưng cũng có người xầm xì nói cô dâu trẻ quá, rồi đoán này đoán nọ. Cô nói thầm vào tai anh, “Hôm nay em rộng lượng hải hà không thèm chấp”. Tiếp đến bàn bạn bè cấp 3, cô nháy mắt cười với chúng nó, thằng Nam nhanh mồm nói:
- Thế là chị Vy theo anh nhà bỏ làm cách mạng thật rồi. Mà đường cách mạng còn lắm gian truân, chị ác quá.
- Các đồng chí yên tâm, tuy người ở xuôi nhưng lòng luôn hướng về chiến khu. Có trận đánh nào lớn, cứ a lô là chị có mặt liền.
Cả lũ cười hỉ hả. Đám cưới ồn ào tiếng hò dô và tiếng cười nói. Hôm nay chúng ta đều mừng cho đôi trẻ. Cuộc đời phía trước còn dài, và thành hay bại đều do quyết định của hai người mà thôi…
========================


Họ lấy nhau được một tuần có lẻ rồi, nhưng mà chuyện vợ chồng thì… không có. Quay lại đêm tân hôn. Người ta nói “ Môt khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng”. Thế mà xem hết film kênh A rồi kênh Z, hết chương trình thì cô rủ anh chơi bài. Trong lòng thì sợ sệt cái vô hình chung mà hầu như đứa con gái nào cũng sợ. Ngày xưa chém gió với bạn bè thì có ngại ngùng đâu, còn tỏ vẻ hiểu biết nữa chứ. Mấy con bạn dặn trước thì cô còn phẩy tay úi xùi. Khổ thế, bây giờ ai đào cho cô cái lỗ đi, cô lao xuống ngay ý chứ. Chơi bài cũng chán rồi, cô lại rủ anh chơi cờ caro. Được một lúc anh buông bút:
- Anh mệt và buồn ngủ lắm rồi. Đi ngủ thôi em.
Cả người cô run như cầy sấy, Đầu óc quay quay. Đặt lưng xuống gi.ường mà cứ như chuẩn bị bước vào phòng tra tấn. Cô nằm quay lưng lại với anh, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Rồi bất ngờ, anh vòng tay ôm lấy cô làm cô giật bắn. Anh kéo cô nằm sát anh rồi khẽ thì thầm:
- Rơi xuống đất bây giờ. Em chưa sẵn sàng thì anh không mạo phạm em đâu. Ngủ đi. Mệt cả ngày rồi. Ngủ ngon vợ yêu.
Đấy thế là cô nhẹ nhõm chìm vào giấc ngủ. trong lúc lim dim cô còn nghĩ, “Chồng ôm ấm thật”

**
- Sao hôm nay vợ anh dậy sớm thế?
- Thi thoảng cũng phải làm đồ ăn sáng cho chồng chứ. Em học lỏm bác quản gia đấy.
- Để anh chạy đi lấy lọ beberin sẵn nhé.
- Anh lại thích bạo lực gia đình ah? Xong rồi này. Thử tay nghề vợ anh đi
- ….em nhầm đường với muối ah?
- Chả có lẽ – cô gắp một miếng ăn thử- Anh lừa em!!!
- Haha. Vợ anh làm ngon nhất. Anh nói rồi mà, vợ thông minh chỉ mỗi tội lười.
- Khéo nịnh chưa kìa. Ăn nhanh đi còn đi làm
Ăn xong, anh lên phòng thay đồ
… “Choang!!!”
Cô chạy nhanh lên phòng, chỉnh cà vạt chồng rồi cười ngây thơ nói với anh:
- Chồng ơiiiii, tí chồng bảo bác quản gia đừng mắng vợ vì tội rửa bát làm vỡ đĩa nhé.
Anh nhìn cô cười như nắc nẻ.
- Vợ hậu đậu của chồng ơi, hiện giờ công ty đang có rất nhiều project quan trọng phải làm ngay nên tạm thời anh không thể đưa vợ đi nghỉ tuần trăng mật. Xin lỗi em nhé.
- không đi bây giờ thì đi lúc khác, em tính lãi mà, không sao đâu- cô nháy mắt.
- Ok, lãi cao thế nào anh cũng lo được. Chắc chỉ tầm 2 tháng nữa là anh trả em được.
**
Một hôm đi làm về anh thấy cô cứ đăm chiêu nghịch cái điều khiển tivi. Hỏi ra mới vỡ nhẽ, anh bảo vợ anh lớn rồi đấy. Nhìn bạn bè đồng trang lứa đều có ước mơ, đều đang dốc sức vì giấc mơ đó. Còn cô ở nhà làm cái chức vị phu nhân mãi đâu được. Chúng nó học đại học, cô cũng thèm. Anh lại nói cô rất thông minh mỗi tội lười quá. Bây giờ học cũng đâu có muộn, có ý chí rồi, chỉ còn cần nỗ lực thôi. Lúc kèm cô ôn thi tốt nghiệp, anh đã giúp cô nắm căn bản khá tốt. Hơn nữa, “Bây giờ có anh, một thiên tài gia sư cấp tốc cho em nó phải khác”. Cô cười: “Thế trả công cho gia sư thế nào đây?”
- Nấu cơm cho anh ăn. Anh chỉ thích ăn cơm vợ nấu thôi.
- Đồng ý. Kèm cái này nữa.
Nói rồi, cô hôn lên môi anh.
- Cảm ơn chồng em, luôn chiều theo những quyết định bất thình lình của em, lại còn khích lệ em nữa.
Anh dụi dụi trán anh lên trán cô:
- Yêu thế không biết!
- Ai cho yêu mà yêu!!!
- Cứ yêu đấy.
**
Vì quyết định ôn thi đại học nên kế hoạch đi trăng mật lại bị hoãn lại. Hai người định kỉ niệm một năm ngày cưới thì sẽ đi luôn, với lại là cơ hội cho cô xả hơi trước khi bước vào kì thi lớn nhất cuộc đời.
Đợi mãi mới đến ngày đó. Vốn đã sắp xếp xong xuôi cả. Hôm đó bay chuyến đêm, anh bảo cô đợi anh hoàn thành nốt vài chuyện ở côngty rồi về đón cô ra sân bay. Nhưng cô đợi ở nhà, đợi mãi. 6h 7h, vẫn chưa thấy anh về, gọi điện thì không ai trả lời. 9h 10h. Gọi điện đến công ty thì họ nói anh đã về từ lâu. Rồi 11h, ơn trời anh nghe máy. không phải. Là giọng phụ nữ:
- Chồng cô đang ngủ với tôi.
Cô thoáng giật mình rồi rất bình tĩnh hỏi người phụ nữ trơ trẽn kia:
- Hai người đang ở đâu?
Chưa đến 15’ sau, cô đã có mặt tại một căn hộ nhỏ, cách không xa công ty chồng. Nhìn anh ngủ say như chết, cô thở phào nhẹ nhõm. Người phụ nữ nhìn cô cười khẩy.
- Anh ấy nói là anh ấy rất thích tôi, khen tôi quyến rũ chứ không như cô vợ bé nhỏ ở nhà… cũng khổ cho cô quá, ai da, nhìn thấy chồng mình phản bội mình.
- Ồ. Bình thường mới xem trên film thôi chứ không ngờ có ngày mình lại thành nhân vật chính.-cô cười sảng khoái.
- Shock quá ah cô em? Đàn ông là thế. Thôi chị thấy em còn trẻ, bỏ đi lấy người khác tốt hơn.
- Còn đống này nhường cô hả? Mà tôi thấy chị quen quen, chị là đợt nhân viên công ty mới tuyển đúng không, mấy hôm trước tôi có cùng chồng tôi xem qua hồ sơ một lượt.
- Đúng. Cô nhận ra ah? Vinh dự cho tôi quá
- Có năng lực thì sẽ ngoi lên mà, có cần dùng cách này không?
- Tôi không cần biết. Tôi đã gửi những bức ảnh t.ình tứ của chúng tôi cho người bạn phóng viên rồi. Phải có gì trao đổi để nó không lên trang bìa các báo ngày mai chứ nhỉ.
Cô rút điện thoại gọi cho tài xế lên đưa anh về.
- Cô đang làm cái quái gì thế? Cô không màng đến danh dự của chồng cô ah?
- Cô lo tìm việc khác cho mình đi thì hơn. Chồng tôi miệng đầy mùi rượu. Mà được cái ông xã nhà này không uống được rượu, 3 ly nhỏ là bất tỉnh nhân sự, gọi đằng giời cũng không dậy được thì làm ăn gì được với cô. Nếu cô muốn tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện kiểm tra xem chồng tôi làm gì cô chưa.
Người đàn bà kia cứng họng không nói được lời nào. Là nhân viên mới quả thật cô ta không biết điểm này, lại quá vội vàng chủ quan.
- Tôi nghĩ cô có chuyện gì đó cần nhiều tiền, nên mới phải nghĩ đến cách này – cô rút trong ví ra 2 triệu quẳng vào người phụ nữ – đây, cầm lấy. Học một khóa làm người đi. Còn nếu cô còn thích kéo dài trò đùa này ấy mà, tôi không ngại đâu. Thích thì chiều mà liều thì chiến đấy.
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, đầu anh đau như búa bổ, không rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Đáng nhẽ giờ này, hai vợ chồng đang đi du lịch cùng nhau mới phải. Thế mà, anh lại đang ở nhà. không thấy Vy đâu cả. Gọi điện cho cô, cô cũng không nghe máy. Tú hỏi anh Lâm tài xế riêng của mình chuyện gì đã xảy ra. Anh Lâm kể rõ mọi chuyện. Tú chỉ biết lắc đâu ngao ngán, “Phụ nữ thật đáng sợ”. Đến tối, Vy mới về.
Hôm nay, Tú đã đích thân xuống bếp nấu ăn. Lại còn toàn là món vợ thích. Ây vậy mà vừa về, cô chẳng thèm ngó ngàng, đi một mạch lên phòng.
Anh nuốt nước bọt, trong lòng đầy những hoang mang, lo lắng. Rồi cuối cùng, Tú vẫn lên phòng. Anh từ từ ôm lấy Vy:
- Vợ ơi, anh xin lỗi.
Vy gạt tay anh ra:
- Anh làm gì có lỗi gì mà xin.
Trong lòng cô cũng rõ, anh không sai, nhưng khi thấy chồng mình ở bên người phụ nữ khác, không hiểu sao, cô thấy tim mình đau nhói, thực sự rất khó chịu. Như có một con dao rạch toạc lòng mình ra vậy. Và cô thấy sợ, nếu giữa hai người có chuyện gì, nếu anh bị người khác cướp đi, thì cô sẽ đau khổ đến mức nào? Cô có chịu đựng được không? Phải chăng, cô đang ghen? Phải chăng, cô….
- Lỗi anh to lắm_ cô khóc
Tú ôm lấy Vy thật chặt:
- Ừ!. Anh biết. Em đừng khóc nữa. Anh đau lòng lắm. Anh yêu em.
- Em không yêu anh… Em không yêu anh! Em ghét anh.
- Ừ! Ghét anh thì đừng khóc nữa._anh dỗ dành cô
- Tôi yêu anh đấy đồ tồi ạ. Tại yêu anh, tôi mới khóc đấy.
Nghe thấy Vy nói vậy, Tú thực sự rất ngạc nhiên. Đây là lần đầu, Vy chịu nói với anh điều đó. Điều anh đã mong ước từ rất lâu rồi.
- Anh hôn em nhé?_Tú dịu dàng vuốt nhẹ dòng nước mắt vương trên môi cô
Vy quay mặt tránh, nhưng bị anh kéo lại rồi đặt lên đó một nụ hôn mạnh bạo. Dần dần nụ hôn đó trở nên dịu dàng hơn, ngọt ngào hơn. Và cả hai say đắm trong nụ hôn dài ấy, dài ngỡ như là bất tận.
Sáng hôm sau, anh mang một tâm trạng rất hừng khởi đi làm. Thi thoảng miệng lại cười trộm rất vui tươi. Anh Lâm nhìn cậu chủ của mình mà cũng thấy vui lây, nhưng nhớ đến chuyện gì, anh nói nhỏ vào tai Tú:
- Thưa cậu chủ, hôm qua bên khách sạn Palace gọi điện báo là mợ chủ đến đặt một phòng và đập vỡ hết moi thứ đồ đạc bên trong.
Anh ngẩn người một lát rồi bật cười thật to. Vợ anh ghen đó mà. Yêu thì phải ghen thôi.

**
không biết ai từng nói khoảng cách là một thứ rất đáng sợ, sự bội bạc của nó có thể giết chết yêu thương. Và đôi trẻ đang sắp sửa phải đối diện với ma vương đáng sợ đó.
- Em ơi, đang học ah?
- Vâng. Có chuyện gì thế?
- Ông nội bị đột quỵ.
- Trời ơi, bây giờ ông thế nào rồi anh?-cô ngĩ ngay, thảm nào mấy hôm nay anh cứ bồn chồn không yên. Chốc chốc lại ra hành lang gọi điện thoại, vẻ mặt rất trầm trọng. Cô hỏi thì anh chỉ bảo là chuyện công ty, để cô không lo lắng ảnh hưởng đến việc học.
- Đã qua cơn nguy hiểm, nhưng vẫn còn rất yếu. Bây giờ anh phải bay sang Mỹ để chăm ông và thay ông điều hành công ty bên ấy.
- Được! Em đi cùng anh.
- không được. Em còn phải học. Chỉ còn gần một tháng nữa là thi rồi.
- Nhưng…
- không nhưng gì cả. Nhiệm vụ của em là đỗ đại học nghe chưa? Công ty bên này sẽ do bác anh điều hành tạm thời. Khi bố mẹ anh mới mất, bác chèo chống công ty cho đến khi anh về làm nên không có gì phải lo cả.
- Lúc này em lại chả giúp gì được cho anh.
- Lại đây nào – anh dang tay đón cô ngồi vào lòng- mấy hôm nay anh rất lo cho ông, lại cả việc công ty mà tưởng sắp nổ tung. May mà về nhà nghe em cười nói chuyện trên trời dưới biển, được em nấu cho ăn, bị em bấu véo ái, ừ như thế đấy haha, giúp anh thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cảm ơn em.
- Xì, nghe chả vào gì cả. Hay để em gọi cho ông em cùng đi với anh. Để 2 ông bầu bạn với nhau, tinh thần thoài mái thì ông nội sẽ mau khỏi hơn
- Ừ, được. Nhưng anh đi chưa biết lúc nào có thể về được, anh lo nhất là em.
- Lo em lười biếng hay lo em buồn. Yên chí đi, em sẽ học thật chăm chỉ. Buồn thì em đã có bạn bè gia đình. Anh chỉ lo linh tinh.
Anh siết nhẹ lấy cô:
- Nhỡ lúc bảo vệ đi vắng, trộm lẻn vào ăn trộm mất báu vật thì sao?
- Nhà mình có báu vật hả anh? Sao em không biết?
- Báu vật quốc gia ý chứ. Tên là Vy to mồm hiếm có, đanh đá hiếm có, lười hiếm có.
- Á àh, xem bạo lực gia đình đây – cô đẩy anh ra vừa cù vừa cấu
- Thôi anh chừa rồi, đừng đừng..
Cô hỉ hả với chiến thắng của mình, rồi cô nằm áp xuống ngực anh:
- Cầu cho ông mau khỏi, cầu cho anh đi bình an, cầu cho anh sớm về với em.
**
Tháng tám, trời nắng oi bức. đâu đâu cũng thấy một màu vàng rực đến khó chịu. Cô nhận được điểm thi đại học của mình, suýt thì thủ khoa. Cô báo cho anh, anh khen vợ anh giỏi giang nhất thế giới. Định bụng còn 2 tháng nữa mới nhập học thì cô sang Mĩ 1 chuyến. Nhưng bác anh bảo cô đến công ty phụ giúp sẵn tiện học việc, mai sau có thể giúp chồng làm ăn. Cô không dám chối. nhưng công việc cũng khiến cô bớt nhớ anh. Mấy đứa bạn thân bảo cô yêu chồng say đắm quá. Cô bướng bỉnh chối. Nhưng chối được mãi đấy. Có hôm đang buôn điện thoại với con bạn thân. Nó bảo” Hỏi thật, trả lời thật. Yêu chưa?”, cô trả lời “Yêu say đắm rồi mới chết”
Thế mà cũng nửa năm từ ngày anh đi, 2 người vẫn liên lạc qua skype. Vẫn trêu đùa nhau như không hề có có khoảng cách nào vậy. Mỗi tội nỗi nhớ cứ dày vò họ từng đêm. Thật mong cho họ sớm được về bên nhau.
===============================


- Anh này, ngẫm lại, từ khi lấy anh, em toàn làm những chuyện mình không thích thôi. Nào là nấu ăn này, dọn dẹp nhà cửa này, lại còn học đại học nữa chứ.
- Và việc nào em cũng làm rất xuất sắc phải không? Anh rất tự hào về vợ anh đấy.
- À! Anh ơi, có bạn đại học muốn làm quen em. Em nói em có chồng rồi mà người ta vẫn không bỏ cuộc ý. Em có nên cho làm quen không?
- Chết thật đấy, định đánh chủ cướp hoa ah? Làm thế nào bây giờ?
- Haiz, cũng tại vợ anh xinh đẹp quá, khổ thế không biết.
- Hả? Em nói gì mà tự nhiên bên này nổi sấm chớp đì đùng, không nge thấy gì cả.
- EM NÓI EM GHÉT ANH!!!
- Hả? Hả
- Em nói em nhớ anh- cô nói lí nhí
- Sao tự nhiên nói nhỏ thế- anh cười gian- hết sấm chớp rồi, em nói lại lần nữa đi.
- Em sắp nói thẳng vào tai anh rồi đây chồng yêu ạ, 12 tiếng nữa ra sân bay đón em, em sẽ nói cho nghe hehe.
 
×
Quay lại
Top Bottom