- Tham gia
- 12/12/2023
- Bài viết
- 239
<Thể loại: Isekai, Hài hước, Hành động, Tâm lý, Fantasy, Lãng mạn nhẹ>
CHAP 1: Vũ trụ khác
Natsuki là kiểu con gái mà người khác dễ bị “đánh lừa” ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ thấy mái tóc tém, bộ đồng phục nhăn nhúm, đôi giày đá bóng đầy bùn đất, và nghĩ cô chỉ là một học sinh cá biệt.
Sự thật là, cô không chỉ là đội trưởng đội bóng đá nữ trường cấp ba, mà còn là người đầu tiên từng khiến thầy huấn luyện phải công khai thừa nhận: “Nếu là con trai, em đã được tuyển vào đội tuyển quốc gia.”
Natsuki không quan tâm đến váy vóc, không sợ bị ngã xước đầu gối, và càng không thèm để ý tới mấy lời thì thầm sau lưng.
Cô sống theo cách của riêng mình — mạnh mẽ, thẳng thắn, có phần ngang tàng, nhưng không bao giờ bất công với ai.
Cô từng nghĩ mình sẽ sống mãi như thế — chạy trên sân bóng, hét vang trong gió, và sống thật với bản thân.
Cho đến buổi chiều mưa hôm ấy.
Một cú rẽ gấp, bánh xe trượt nước.
Một tiếng còi xe vang lên, kéo dài và chói tai.
Và rồi… mọi thứ chìm vào bóng tối.
Natsuki tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ngực nặng như có ai đang đè lên.
Cô cố mở mắt, nhưng ánh sáng quá chói. Mùi hoa oải hương phảng phất quanh đây, cùng cảm giác mềm mại của gối lụa dưới đầu.
Cô không nằm trên đường, cũng chẳng ở bệnh viện.
Cô đang nằm trên một chiếc gi.ường rộng lớn dát vàng, xung quanh là những cột trụ đá cẩm thạch, rèm lụa rũ xuống mềm như khói, và xa xa… có tiếng thì thầm vội vã, tiếng váy áo sột soạt như trong phim cổ trang.
Cô định bật dậy th.ì một cơn choáng váng ập đến. Rồi một người đàn ông tóc bạc, mặc áo choàng đỏ, cúi đầu trước cô.
“Điện hạ… người đã tỉnh rồi! Tạ ơn Thần Mặt Trời! Sau khi ngã ngựa trong buổi săn, người đã hôn mê hai ngày liền!”
Điện hạ?...
Ngã ngựa?!
Cái quái gì đang diễn ra ở đây??
Natsuki lảo đảo rời khỏi gi.ường, bước đến trước tấm gương lớn. Và… gần như chết lặng.
Trong gương là một cô gái xa lạ — mái tóc tím nhạt buông xoã thành từng lọn sóng, làn da trắng như sứ, đôi mắt tím thẫm đầy quyền uy. Gương mặt đó xinh đẹp, hoàn hảo… nhưng cũng sắc lạnh đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Đó không phải là Natsuki...
Và rồi, những ký ức không phải của cô tràn về như sóng lớn — lễ đăng quang, những buổi tiệc xa hoa, ánh mắt sợ hãi của bá quan, và… cả những hành động tàn nhẫn mà người con gái này từng làm: chém đầu kỵ sĩ vì dám từ chối khiêu vũ, đánh roi người hầu vì làm rơi tách trà, và thiêu sống những ai bị nghi ngờ phản bội.
Cô đã chuyển sinh.
Không phải vào một thế giới trong sáng và kỳ diệu như trong mơ.
Mà vào thân xác của Công chúa Violetta Arcelia du Levain — phản diện chính trong một vũ trụ khác, người nổi tiếng vì sự tàn bạo, lạnh lùng và quyền lực vô đối.
Natsuki, với linh hồn hiện đại và trái tim nhiệt huyết của mình, giờ đây bị mắc kẹt trong vai trò một nhân vật bị cả thế giới căm ghét.
Giờ cô nên làm gì đây? Vấn đề là, cô không còn không biết cô còn có thể quay về được không nữa...
CHAP 1: Vũ trụ khác
Natsuki là kiểu con gái mà người khác dễ bị “đánh lừa” ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ thấy mái tóc tém, bộ đồng phục nhăn nhúm, đôi giày đá bóng đầy bùn đất, và nghĩ cô chỉ là một học sinh cá biệt.
Sự thật là, cô không chỉ là đội trưởng đội bóng đá nữ trường cấp ba, mà còn là người đầu tiên từng khiến thầy huấn luyện phải công khai thừa nhận: “Nếu là con trai, em đã được tuyển vào đội tuyển quốc gia.”
Natsuki không quan tâm đến váy vóc, không sợ bị ngã xước đầu gối, và càng không thèm để ý tới mấy lời thì thầm sau lưng.
Cô sống theo cách của riêng mình — mạnh mẽ, thẳng thắn, có phần ngang tàng, nhưng không bao giờ bất công với ai.
Cô từng nghĩ mình sẽ sống mãi như thế — chạy trên sân bóng, hét vang trong gió, và sống thật với bản thân.
Cho đến buổi chiều mưa hôm ấy.
Một cú rẽ gấp, bánh xe trượt nước.
Một tiếng còi xe vang lên, kéo dài và chói tai.
Và rồi… mọi thứ chìm vào bóng tối.
Natsuki tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ngực nặng như có ai đang đè lên.
Cô cố mở mắt, nhưng ánh sáng quá chói. Mùi hoa oải hương phảng phất quanh đây, cùng cảm giác mềm mại của gối lụa dưới đầu.
Cô không nằm trên đường, cũng chẳng ở bệnh viện.
Cô đang nằm trên một chiếc gi.ường rộng lớn dát vàng, xung quanh là những cột trụ đá cẩm thạch, rèm lụa rũ xuống mềm như khói, và xa xa… có tiếng thì thầm vội vã, tiếng váy áo sột soạt như trong phim cổ trang.
Cô định bật dậy th.ì một cơn choáng váng ập đến. Rồi một người đàn ông tóc bạc, mặc áo choàng đỏ, cúi đầu trước cô.
“Điện hạ… người đã tỉnh rồi! Tạ ơn Thần Mặt Trời! Sau khi ngã ngựa trong buổi săn, người đã hôn mê hai ngày liền!”
Điện hạ?...
Ngã ngựa?!
Cái quái gì đang diễn ra ở đây??
Natsuki lảo đảo rời khỏi gi.ường, bước đến trước tấm gương lớn. Và… gần như chết lặng.
Trong gương là một cô gái xa lạ — mái tóc tím nhạt buông xoã thành từng lọn sóng, làn da trắng như sứ, đôi mắt tím thẫm đầy quyền uy. Gương mặt đó xinh đẹp, hoàn hảo… nhưng cũng sắc lạnh đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Đó không phải là Natsuki...
Và rồi, những ký ức không phải của cô tràn về như sóng lớn — lễ đăng quang, những buổi tiệc xa hoa, ánh mắt sợ hãi của bá quan, và… cả những hành động tàn nhẫn mà người con gái này từng làm: chém đầu kỵ sĩ vì dám từ chối khiêu vũ, đánh roi người hầu vì làm rơi tách trà, và thiêu sống những ai bị nghi ngờ phản bội.
Cô đã chuyển sinh.
Không phải vào một thế giới trong sáng và kỳ diệu như trong mơ.
Mà vào thân xác của Công chúa Violetta Arcelia du Levain — phản diện chính trong một vũ trụ khác, người nổi tiếng vì sự tàn bạo, lạnh lùng và quyền lực vô đối.
Natsuki, với linh hồn hiện đại và trái tim nhiệt huyết của mình, giờ đây bị mắc kẹt trong vai trò một nhân vật bị cả thế giới căm ghét.
Giờ cô nên làm gì đây? Vấn đề là, cô không còn không biết cô còn có thể quay về được không nữa...