Công Chúa Độc Tài Ở Vũ Trụ Khác

Choco Kawaii Writer

⋅(˶˃ ᵕ ˂˶)‧🍒
Thành viên thân thiết
Tham gia
12/12/2023
Bài viết
244
<Thể loại: Isekai, Hài hước, Hành động, Tâm lý, Fantasy, Lãng mạn nhẹ>

CHAP 1: Vũ trụ khác

Natsuki là kiểu con gái mà người khác dễ bị “đánh lừa” ngay từ cái nhìn đầu tiên. Họ thấy mái tóc tém, bộ đồng phục nhăn nhúm, đôi giày đá bóng đầy bùn đất, và nghĩ cô chỉ là một học sinh cá biệt.

Sự thật là, cô không chỉ là đội trưởng đội bóng đá nữ trường cấp ba, mà còn là người đầu tiên từng khiến thầy huấn luyện phải công khai thừa nhận: “Nếu là con trai, em đã được tuyển vào đội tuyển quốc gia.”

Natsuki không quan tâm đến váy vóc, không sợ bị ngã xước đầu gối, và càng không thèm để ý tới mấy lời thì thầm sau lưng.

Cô sống theo cách của riêng mình — mạnh mẽ, thẳng thắn, có phần ngang tàng, nhưng không bao giờ bất công với ai.

Cô từng nghĩ mình sẽ sống mãi như thế — chạy trên sân bóng, hét vang trong gió, và sống thật với bản thân.

Cho đến buổi chiều mưa hôm ấy.
Một cú rẽ gấp, bánh xe trượt nước.
Một tiếng còi xe vang lên, kéo dài và chói tai.

Và rồi… mọi thứ chìm vào bóng tối.

Natsuki tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, ngực nặng như có ai đang đè lên.

Cô cố mở mắt, nhưng ánh sáng quá chói. Mùi hoa oải hương phảng phất quanh đây, cùng cảm giác mềm mại của gối lụa dưới đầu.

Cô không nằm trên đường, cũng chẳng ở bệnh viện.

Cô đang nằm trên một chiếc gi.ường rộng lớn dát vàng, xung quanh là những cột trụ đá cẩm thạch, rèm lụa rũ xuống mềm như khói, và xa xa… có tiếng thì thầm vội vã, tiếng váy áo sột soạt như trong phim cổ trang.

Cô định bật dậy th.ì một cơn choáng váng ập đến. Rồi một người đàn ông tóc bạc, mặc áo choàng đỏ, cúi đầu trước cô.

“Điện hạ… người đã tỉnh rồi! Tạ ơn Thần Mặt Trời! Sau khi ngã ngựa trong buổi săn, người đã hôn mê hai ngày liền!”

Điện hạ?...
Ngã ngựa?!
Cái quái gì đang diễn ra ở đây??


Natsuki lảo đảo rời khỏi gi.ường, bước đến trước tấm gương lớn. Và… gần như chết lặng.

Trong gương là một cô gái xa lạ — mái tóc tím nhạt buông xoã thành từng lọn sóng, làn da trắng như sứ, đôi mắt tím thẫm đầy quyền uy. Gương mặt đó xinh đẹp, hoàn hảo… nhưng cũng sắc lạnh đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Đó không phải là Natsuki...

Và rồi, những ký ức không phải của cô tràn về như sóng lớn — lễ đăng quang, những buổi tiệc xa hoa, ánh mắt sợ hãi của bá quan, và… cả những hành động tàn nhẫn mà người con gái này từng làm: chém đầu kỵ sĩ vì dám từ chối khiêu vũ, đánh roi người hầu vì làm rơi tách trà, và thiêu sống những ai bị nghi ngờ phản bội.

Cô đã chuyển sinh.

Không phải vào một thế giới trong sáng và kỳ diệu như trong mơ.
Mà vào thân xác của Công chúa Violetta Arcelia du Levain — phản diện chính trong một vũ trụ khác, người nổi tiếng vì sự tàn bạo, lạnh lùng và quyền lực vô đối.

Natsuki, với linh hồn hiện đại và trái tim nhiệt huyết của mình, giờ đây bị mắc kẹt trong vai trò một nhân vật bị cả thế giới căm ghét.

Giờ cô nên làm gì đây? Vấn đề là, cô không còn không biết cô còn có thể quay về được không nữa...
 

CHAP 2: Con Quái Vật Mặc Váy Công Chúa


Natsuki đứng sững như hóa đá trước tấm gương.


“Đây… không thể nào là thật được.”


Cô thì thầm, giọng run rẩy — điều hiếm khi xảy ra với cô gái từng thẳng tay đấm cả đội trưởng đội bóng nam vì dám coi thường đội nữ.


Nhưng giờ đây, tất cả đều thật. Từ mùi hương hoa oải hương, cảm giác lạnh mát của nền đá cẩm thạch dưới chân trần, đến ánh nhìn đầy cung kính — hay đúng hơn là lo sợ — của những người đang đứng cúi đầu trong phòng.



Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ký ức của Violetta lại ùa về. Không rõ vì sao, nhưng những ký ức ấy rõ ràng, sống động như chính quá khứ của cô — như thể hai linh hồn đang cố chiếm lấy một th.ân thể.


Và chúng thì thầm với cô bằng những lời nói lạnh giá:


“Ta là Violetta. Máu là công lý. Quyền lực không được trao — nó phải được cướp lấy.”

Natsuki siết chặt tay, cảm nhận móng tay mới được chăm sóc kỹ lưỡng bấm nhẹ vào da.


"Không… tôi không phải cô ta."


Cô quay người, giọng nói nghiêm nghị mà chính cô cũng ngạc nhiên khi nghe thấy:


"Đưa gương ra chỗ khác. Và ai cho phép mang trà vào khi ta chưa yêu cầu?"


Cả căn phòng im bặt. Người hầu hoảng hốt cúi đầu, nhanh chóng lui ra như thể vừa trốn thoát khỏi một con hổ đói.


Natsuki thở dài, lẩm bẩm:
“Chết tiệt… mình vừa đóng vai ác thật rồi...”


Cô bắt đầu đi lại quanh căn phòng — hay đúng hơn là cung điện mini dát vàng — cố gắng tiêu hóa tất cả mọi thứ. Một điều nhanh chóng trở nên rõ ràng: Violetta không chỉ là công chúa, mà là một trong những người quyền lực nhất trong vương quốc Levain. Cha cô là Hoàng đế, nhưng từ lâu đã giao phần lớn quyền lực cho con gái vì bệnh nặng. Violetta… đã cai trị như một kẻ độc tài.


Và giờ đây, tất cả mọi ánh mắt, mọi âm mưu, mọi mũi dao giấu trong tay áo — đều đang chĩa về phía cô.
 
CHAP 3: Màn Trình Diễn Mở Màn


Chỉ vài ngày sau khi tỉnh lại, Natsuki buộc phải khoác lên mình cái tên Violetta và xuất hiện trước toàn bộ triều đình tại Yến Tiệc Lễ Mặt Trời — một nghi thức ngoại giao xa hoa, tổ chức hằng năm để các vương quốc láng giềng đến chúc mừng, kết thân, và… dò xét.


Lần này, họ không đến để mừng.
Họ đến để nhìn.
Để xác nhận.


Rằng liệu “phù thủy máu lạnh” của Levain có thực sự trở về từ cõi chết, hay chỉ là một cái xác biết đi khoác áo công chúa.


Natsuki đứng giữa đại sảnh lộng lẫy như một con mồi bị đưa lên sân khấu. Ánh nến pha lê phản chiếu lên làn váy lụa tím thẫm, tạo nên lớp sóng óng ánh như màn đêm chuyển động. Trên đầu cô là chiếc vương miện bạc — mảnh mai, tinh xảo, nhẹ như hơi thở đêm… nhưng lạnh đến thấu xương, như thể nó vẫn còn lưu lại dư âm của một hồn ma không cam lòng rời khỏi ngai vàng.


Ánh mắt từ tứ phía như những lưỡi dao âm thầm trườn đến.
Hoài nghi.
Ngạo mạn.
Sợ hãi.


Bên trái cô là Hầu tước Rayan, cận thần từng thay mặt Violetta xử tử những kẻ mưu phản. Bàn tay từng nhúng máu ấy giờ đặt nhẹ lên chuôi kiếm, như một lời nhắc nhở: Công chúa vẫn còn đó, và thanh kiếm của bà vẫn luôn được mài sắc.


Bên phải cô là Công chúa Lyria của Altheris, kẻ thù truyền kiếp. Người từng suýt bỏ mạng trong một bữa yến tiệc tương tự — cũng tại cung điện này, cũng trong ánh nến lung linh và tiếng đàn harp giả tạo. Lyria bước đến, nụ cười mượt như mật ong nhưng giọng nói lại sắc như mảnh kính vỡ:


Violetta, công chúa vương quốc Levain,” cô ta nói, ngọt đến rợn người, “Thật mừng vì cô đã tỉnh lại. Ta cứ tưởng… ngã ngựa là một cái chết quá tầm thường cho một người như cô.”


Một nhát đâm giấu trong nhung lụa.
Một cái bẫy chờ phản ứng.


Natsuki mỉm cười.


Không phải kiểu cười kiêu kỳ Violetta từng dùng để chế giễu.
Mà là một nụ cười lém lỉnh — nụ cười của kẻ chuẩn bị tung hứng giữa một rừng móng vuốt.


“Chết vì ngã ngựa đúng là đáng xấu hổ…” Cô nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt như tia nắng rọi qua lớp mây dày, “…nhưng còn đáng xấu hổ hơn nếu bị một con ngựa đá vào mặt ngay giữa yến tiệc, nhỉ?”


Lyria cứng người. Trong thoáng chốc, tất cả như đóng băng.


Rồi — một tiếng bật cười.
Rồi hai, rồi ba.
Tiếng cười lan ra như sóng vỗ, kéo theo những cái nhìn kinh ngạc và lúng túng. Không ai biết phải làm gì — cười theo, hay cúi đầu nín thở.


Đêm ấy, tin đồn len lỏi khắp các hành lang gấm vóc và lối đi bí mật của hoàng cung:


“Công chúa Violetta… đã thay đổi.”


Không ai biết tại sao.
Chỉ biết rằng… họ không còn chắc mình nên sợ, hay nên dè chừng hơn trước nữa.
 

<“Chết vì ngã ngựa đúng là đáng xấu hổ…” Cô nghiêng đầu nhẹ, ánh mắt như tia nắng rọi qua lớp mây dày, “…nhưng còn đáng xấu hổ hơn nếu bị một con ngựa đá vào mặt ngay giữa yến tiệc, nhỉ?”>


Mình đoán rằng có thể có vài người sẽ không hiểu mục đích và ý nghĩa của câu này, nên mình sẽ giải thích nha​


✦ 1. Phản đòn sự khiêu khích​


Trước đó, Công chúa Lyria buông lời mỉa mai rằng "chết vì ngã ngựa" là "đáng xấu hổ", nhằm hạ thấp Violetta và khơi lại sự kiện cô suýt chết.
=> Natsuki phản công bằng cách chuyển hướng sự xấu hổ sang Lyria, nói rằng "còn đáng xấu hổ hơn nếu bị một con ngựa đá vào mặt giữa yến tiệc".


Tức là:


"Tôi ngã ngựa thì sao? Ít nhất tôi vẫn ngẩng cao đầu. Còn cô thì sao nếu bị đá vào mặt ngay giữa đám đông?"


[separate]



✦ 2. Ẩn dụ đe dọa​


Tiếp theo, câu nói này còn mang tính ngầm đe dọa:


  • “Bị một con ngựa đá vào mặt” là câu ẩn cho việc bị làm nhục, bị lật mặt, hay bị chơi khăm giữa chốn đông người.
  • Natsuki đang muốn cảnh báo Lyria rằng: Nếu cô tiếp tục khiêu khích, tôi sẽ không ngại khiến cô mất mặt trước bàn dân thiên hạ.”


[separate]




Đây là câu nói thể hiện sự thông minh, châm biếm, thể hiện tính cách sắc sảo và bản lĩnh của Natsuki trong vị trí mới — một Violetta khác biệt, nguy hiểm theo cách hoàn toàn mới.
 

CHAP 4: Con Mắt Trong Gương

(review)

Tiệc Lễ Mặt Trời kết thúc trong tiếng đàn harpe luyến láy và ánh nến lung linh như mộng. Nhưng Natsuki biết rõ: không một ai trong căn đại sảnh đó thực sự "chúc mừng" cô trở lại. Họ đến để dò xét. Để thăm dò xem “phù thủy máu lạnh” Violetta có thật sự thay đổi… hay chỉ đang chuẩn bị một nước cờ mới hiểm hơn.


Và cô cũng đang quan sát lại chính bản thân mình — từng bước, từng cử chỉ, từng nụ cười — như thể đang đóng một vai diễn giữa chiến trường chính trị.



[separate]



(tiếp tục)

Sau yến tiệc, cung nữ đưa cô trở lại điện riêng: “Điện Nguyệt Tím”, nơi xưa nay chỉ có một người được phép vào — Violetta.


“Điện hạ có cần trà bạc hà để dễ ngủ không ạ?”
“Không cần. Lui ra đi.”


Giọng cô cứng, ngắn gọn. Không phải vì cô muốn giữ hình ảnh đáng sợ của Violetta — mà bởi vì mỗi lần mở miệng, cô vẫn phải chiến đấu với chính giọng điệu của mình: giữa Natsuki bộc trực và Violetta đầy quyền lực, đâu là cách nói phù hợp để sống sót ở đây?



[separate]



Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm — ánh nến lấp lánh phản chiếu gương mặt xinh đẹp lạ lẫm. Mái tóc tím, đôi mắt như thạch anh tím. Tất cả thật xa lạ… nhưng ánh nhìn đang ngày một giống cô.


Bỗng dưng… tấm gương mờ đi.


Không phải vì hơi nước. Không phải vì ánh nến. Mà như có một làn sương đen dày đặc dâng lên từ trong chính mặt gương.


Rồi… gương phản chiếu một hình ảnh khác — một cô gái giống hệt cô, nhưng gương mặt lạnh băng như tượng đá, đôi mắt đỏ rực, và môi khẽ mấp máy không tiếng.


“Ngươi không phải ta.”

Natsuki giật lùi khỏi bàn. Tim cô đập mạnh như trống trận.


“Ta sẽ lấy lại mọi thứ. th.ân thể này… thế giới này… tất cả sẽ thuộc về ta.”

Cô gái trong gương chính là Violetta thật sự.



[separate]



Cùng lúc đó, bên ngoài cung điện, trong một góc hành lang tối, hai người đàn ông đứng dưới ánh trăng:


— “Ngươi chắc chứ? Rằng ‘cô ta’ không còn là Violetta?”


— “Tôi không chắc. Nhưng ánh mắt cô ta hôm nay… không có sát khí. Đó không phải ánh mắt của kẻ đã từng thiêu sống một gia đình chỉ vì bị từ chối khiêu vũ.”


— “Nguy hiểm hơn chứ gì?”


— “Có thể. Nếu đó là một kẻ khác… thì đây là thời cơ duy nhất để kết liễu ‘Violetta’ khi cô ta còn chưa lấy lại quyền lực tuyệt đối.”


Một thanh kiếm lặng lẽ được rút ra khỏi bao.


Sát thủ đầu tiên đã được phái đi.
 

Chương 5: Ký Ức Máu và Gương Vỡ


Natsuki ngồi bất động trước gương. Mồ hôi lạnh lăn dài sau gáy dù nhiệt độ trong phòng đủ để làm tan sáp nến.


Cô gái trong gương — không phản chiếu theo từng động tác của cô, mà di chuyển riêng, như một thực thể độc lập. Mái tóc tím lượn sóng. Đôi môi tím nhợt. Mắt đỏ như máu khô.


“Mày... là Violetta thật sao?”

Bóng trong gương khẽ nghiêng đầu, như thể đang mỉm cười — một kiểu mỉm cười không hề mang ý nghĩa tử tế.


“Còn ai khác có thể mang được ký ức về những đêm hành hình, về tiếng thét khi thị vệ thiêu sống kẻ phản bội?”

Cô đưa tay chạm vào gương. Lạnh buốt.


“Tao không phải mày. Tao không giết người. Tao sẽ sống khác.”

Bóng trong gương cười khẽ và nói:

“Mày nghĩ tao muốn giết chóc sao? Không… tao chỉ muốn tồn tại. Trong thế giới này, nếu không mạnh mẽ, không tàn nhẫn, thì sau cùng cũng sẽ bị xé xác như lũ cừu non giữa bầy sói mà thôi.”

“Tao mạnh, vì tao đã mất tất cả một lần rồi. Gia đình. Bạn bè. Tự do. Ngay cả tên thật của tao cũng bị thay bằng hai chữ ‘Công chúa’. Mày thì biết gì về nó chứ, Natsuki?”


Natsuki lùi lại, tim đập thình thịch.


“Mày… biết tên tao? Sao mày biết --”

Mặt gương rung nhẹ như mặt nước.


“Tao biết cả đội bóng của mày. Biết vết sẹo trên đầu gối trái từ năm lớp 9. Tao đang dần chiếm lại th.ân thể này. Còn mày, sẽ chỉ là một giọng nói nhỏ bé trong đầu — như tao đã từng.”


[separate]



Cả đêm hôm đó, Natsuki không ngủ.


Mỗi lần cô nhắm mắt, những ký ức không thuộc về mình lại tràn về:


  • Một cô bé 7 tuổi bị nhốt trong hầm tối vì khóc quá nhiều.
  • Một buổi tiệc nơi cha cô — Hoàng đế — buộc cô phải mỉm cười giữa hàng chục quý tộc muốn “mua” tay cô bằng những hiệp ước máu.
  • Và tiếng thét của người đầu tiên phản bội cô — anh trai cùng cha khác mẹ, bị chính tay cô ban án tử.

Natsuki tỉnh dậy giữa mồ hôi, đôi mắt ướt nhòe.


“Đây là địa ngục… nhưng là địa ngục của ai?”


[separate]


Buổi sáng cuối cùng cũng tới.

Trong lúc cung nữ chải tóc, cô khẽ liếc nhìn vào gương. Mọi thứ có vẻ… bình thường.


Nhưng khi ánh nắng sớm chiếu xiên qua khung cửa sổ… gương phản chiếu một chi tiết lạ.


Cô đang mỉm cười — nhưng hình phản chiếu trong gương không biểu lộ cảm xúc...


Cung nữ khựng tay.
“Điện hạ… tóc của người… sao tự nhiên lại chuyển sang màu đỏ ạ?...”


Natsuki sững sờ. Cô chưa từng nhuộm tóc.


Violetta thật đang dần hiện hình — từ bên trong lẫn bên ngoài...Giờ phải làm sao đây?...
 

Chương 6: Lưỡi Gươm Của Linh Hồn


Khi trời vẫn còn mù sương, Natsuki đã rời khỏi “Điện Nguyệt Tím”. Cô cho thị nữ nghỉ sớm, một cách bất thường — nhưng chẳng ai dám hỏi.


Cô mặc chiếc áo choàng đen trùm kín đầu, lặng lẽ băng qua những hành lang bằng đá cẩm thạch phủ rêu. Gót giày vang lên trên nền sàn lạnh lẽo như tiếng đồng hồ đếm ngược.


Mục tiêu của cô: Thư viện phía Tây — nơi cất giữ những bản thảo cổ, và cũng là nơi cấm người không có phép thông hành hoàng gia đặt chân.


Cô từng nghe từ trí nhớ của Violetta rằng, tầng hầm dưới cùng của thư viện này cất giữ các bản thư về Ma Kỹ Cấm, bao gồm cả thứ được gọi là “Hiện tượng Linh hồn tách đôi” — một lời nguyền, một nghi thức, hay một tai nạn ma thuật?


Cô cần câu trả lời.



[separate]



Cánh cửa gỗ sồi khổng lồ của thư viện hé mở với tiếng rít nặng nề. Bên trong, những kệ sách cao đến trần vòm, đầy bụi và cổ kính. Không khí ở đây khô, lạnh và im lặng đến mức nghe rõ tiếng giấy cọ vào nhau.


Không một thủ thư nào canh giữ.


Không ai, ngoại trừ… một người gác già mù mắt, ngồi bên lò sưởi tắt lửa.


Ông không nhìn thấy cô, nhưng… ngay khi cô bước vào, ông khẽ cười.


“Công chúa không ngủ được à?”

Natsuki khựng lại.
“Ông… biết tôi?”


“Tôi đã canh giữ nơi này từ khi mẫu hậu của người còn là Thái nữ. Những kẻ có linh hồn ‘đôi’… ta ngửi được mùi của họ.”

Giọng ông như một mảnh giấy cũ bị gió thổi.


“Xuống tầng hầm. Hàng thứ tư. Ngăn bên phải. Quyển sách có gáy bọc da rồng. Tựa đề là ‘Lưỡi Gươm Của Linh Hồn’. Nhưng hãy nhớ: đọc thì đọc, hiểu thì hiểu, nhưng đừng tin hoàn toàn.”

Natsuki gật đầu. Cô bước xuống cầu thang đá xoắn ốc, mỗi bậc như đưa cô sâu hơn vào bụng của cung điện — và cả nỗi sợ không tên đang lớn dần trong cô.



[separate]



Cuối cùng, cô tìm thấy cuốn sách ấy.


Bìa sách lạnh như kim loại, bọc da thật khô cứng, trên gáy có khắc một biểu tượng kỳ lạ — hai chiếc mặt nạ đối xứng, một khóc, một cười.


Mở ra, trang đầu ghi bằng máu đen đã phai:


“Khi hai linh hồn chia sẻ một thân xác, sẽ có kẻ chìm, kẻ nổi.
Nhưng nếu cả hai cùng tỉnh giấc…
Thì xác thịt sẽ nổ tung.”

Natsuki nuốt khan.


Các trang tiếp theo miêu tả chi tiết về một hiện tượng cực kỳ hiếm — “Soul Mirror”, hay còn gọi là Phản Hồn Kính.


"Trong những điều kiện cực hiếm, khi một linh hồn mạnh mẽ chết đột ngột, mà vũ trụ chưa kịp xử lý định mệnh của nó, nó sẽ bị hút vào một thể xác có lỗ hổng linh hồn, thường là một kẻ đang chết."

"Hai linh hồn sẽ tồn tại song song, nhưng chỉ một có thể kiểm soát th.ân thể."

"Tuy nhiên, nếu linh hồn bản địa vẫn còn ý chí, nó có thể phản kháng, thao túng, hoặc thậm chí nuốt chửng linh hồn xâm nhập."

Một đoạn được gạch đỏ:


“Người nào yếu hơn trong tâm trí… sẽ dần bị đồng hóa. Không ai có thể giữ mãi danh tính mình trong một thế giới không thuộc về họ.”

Natsuki đóng sách lại.


Tay cô run. Không phải vì sợ.


Mà vì cô nhận ra: Violetta thật chưa từng chết.


Và nếu cô không tìm cách củng cố linh hồn mình, không chỉ là sự tồn tại — mà chính ký ức, bản sắc, và cái tên Natsuki — sẽ bị xóa vĩnh viễn.



[separate]



Một tiếng thì thầm vang lên ngay sau gáy cô — giọng Violetta:


“Tốt. Mày biết rồi đấy.
Giờ thì bắt đầu đi… bữa tiệc máu dành cho kẻ đã chết.”
 
Chương 7: Kẻ Biết Bí Mật

Trăng treo cao trên bầu trời, vầng sáng lạnh lẽo tỏa xuống, chiếu rọi từng tán lá, phản chiếu một màu bạc dịu nhẹ trên mặt đất. Natsuki bước ra từ thư viện phía Tây, đôi chân nhẹ tênh, nhưng trái tim lại nặng trĩu. Những trang sách cũ kĩ mà cô vừa đọc như găm vào tâm trí, hằn rõ những hình ảnh mơ hồ và những lời thì thầm, những bí mật mà không ai được phép biết.

Cô trùm kín mũ áo choàng đen, bàn tay siết chặt cuốn Lưỡi Gươm Của Linh Hồn sát ngực, như thể sợ ai đó sẽ giật lấy nó. Nhưng thực ra, điều đáng sợ hơn là chính những gì cô vừa khám phá ra trong những trang sách đầy nguy hiểm kia. Càng đọc, càng thấy mình lạc vào một mê cung, nơi bóng tối không chỉ bao trùm thế giới xung quanh mà còn là những bí ẩn ẩn giấu trong linh hồn của chính cô.

Một tiếng gió rít lên, xé toạc sự yên tĩnh của hành lang dài, lạnh lẽo. Không khí đặc quánh, như thể từng bước chân của cô bị nghẹn lại trong không gian đầy mịt mù. Và rồi... một bóng đen thoáng qua, lướt như ma quái, không kịp nhận ra đã khuất dạng.

Natsuki quay phắt lại, nhịp tim cô đập mạnh trong lồng ngực, đôi mắt mở to tìm kiếm. Nhưng không có ai. Chỉ còn lại sự tĩnh lặng rợn người.

Và một chiếc lông chim đen bay xuống, nhẹ nhàng xoay tròn trong không trung trước khi đáp xuống mặt đất. Natsuki hạ thấp người, ánh mắt chạm vào chiếc lông mềm mại, bàn tay đưa ra định nhặt lên.

Ngay khi cô vừa cúi xuống, một luồng khí lạnh lẽo xộc tới từ phía sau. Một thanh gươm sắc lạnh, ngời ánh bạc, đặt ngay sát cổ cô, cảm giác như có thể cắt đứt làn da chỉ trong chớp mắt.

"Đừng hét. Ta không đến để giết ngươi... nếu ngươi thực sự là ai ta nghĩ."

Giọng nam khàn khàn, chứa đầy sự mỉa mai và cả một chút lạnh lùng, nhưng không hề run rẩy. Cô không dám động đậy. Mặc dù thanh kiếm không chạm vào d.a thịt, nhưng cảm giác lạnh giá như thể nó đã cắm sâu vào linh hồn cô.

"Ngươi... không phải Violetta."

Giọng nói lại vang lên, lần này mang theo một chút chắc chắn, như thể một sự thẩm định cuối cùng. Thanh kiếm lùi lại một chút, và bóng người xuất hiện từ bóng tối. Một kỵ sĩ trẻ tuổi, áo choàng đen bạc màu, vết sẹo cháy bỏng chạy dài từ trán đến má, gần như thiêu rụi nửa khuôn mặt của hắn. Hắn nhìn cô, ánh mắt xoáy sâu vào mắt cô như muốn moi hết bí mật ẩn giấu trong tận cùng tâm hồn.

"Violetta không bao giờ đến thư viện vào ban đêm," hắn tiếp tục, giọng nói vẫn khắc nghiệt. "Cô ấy không cúi xuống nhặt lông chim. Cô ấy... không cúi đầu trước ai."

Natsuki nín thở, cố gắng duy trì sự bình tĩnh. Mỗi từ hắn nói ra đều như một mũi tên bắn trúng tâm trí cô, mở ra một nỗi hoài nghi lớn lao về chính bản thân mình.

"Và còn nữa..." Hắn ngừng lại, nụ cười nhếch lên khó nhọc trên đôi môi đầy vết sẹo. "Violetta từng ra lệnh thiêu sống ta... vì dám từ chối nhảy điệu waltz với cô ta."

Natsuki không thể không kinh hãi trước câu chuyện của hắn. Một kỵ sĩ, sống sót sau cơn thịnh nộ của Công chúa Tử thần. Một sinh mệnh bị cắt đứt bởi sự kiêu ngạo của một người mà cô vừa mới biết đến.

"Nhưng..." Hắn bước lên một bước, ánh mắt vẫn đan chặt vào cô, "Ngươi không phải là cô ta."

Im lặng bao trùm. Từng giây trôi qua nặng nề như một thế kỷ. Natsuki cảm thấy như cả thế giới này sắp sụp đổ trước mắt. Cô đã quen với sự giả dối của Violetta, nhưng liệu có phải chính mình cũng đang mang một mặt nạ khác mà cô chưa nhận ra?

"Vậy ngươi muốn gì?" Cuối cùng, Natsuki lên tiếng, giọng cứng rắn nhưng không thể che giấu sự lo lắng đang len lỏi trong từng từ.

"Muốn sống sót." Hắn nhếch môi, nụ cười trở nên sắc nhọn như lưỡi dao. "Giống như ngươi."

Im lặng lại phủ xuống, nhưng lần này, nó khác hẳn. Mỗi lời hắn nói như đang lột trần một bí mật mà cô chưa bao giờ tưởng tượng ra. Một thế giới đen tối và đầy âm mưu, nơi không ai an toàn. Những bước chân của cô, dù có nhanh đến đâu, cũng không thể thoát khỏi cái bóng của một kẻ đã từng chứng kiến quá nhiều sự thật tàn nhẫn.

"Tên ta là Kael." Hắn nói, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, không chút lay động. "Ta là một trong số ít những kẻ... sống sót sau khi bị 'Công chúa Tử thần' để mắt tới."

"Ngươi nghĩ ngươi là người duy nhất mang bí mật sao?" Kael tiếp tục, giọng hắn thấp và đầy đe dọa. "Triều đình này không thiếu ma pháp sư và pháp quan tâm linh. Nếu họ phát hiện linh hồn thật của Violetta đang bất ổn... họ sẽ không ngần ngại tìm cách ép ngươi ra khỏi thân xác, để tạo ra một Violetta mới hoàn toàn phục tùng."

Natsuki cảm thấy một làn sóng lạnh lẽo dâng lên trong người. Mỗi từ hắn nói như một gáo nước lạnh dội vào đầu cô. Thân xác của Violetta không phải là của cô. Linh hồn của cô không phải là của cô. Cô đang sống trong sự che giấu, trong một trò chơi mà ngay cả chính bản thân cô cũng không nhận ra.

Kael nhìn thẳng vào cô, đôi mắt ấy chứa đựng một sự hiểu biết sâu sắc, như thể hắn đã thấy hết mọi ngóc ngách trong tâm hồn cô.

"Vậy ta đề nghị một liên minh." Hắn nói, giọng không chút do dự. "Ta giúp ngươi sống sót. Đổi lại, khi ngươi đủ mạnh để lật đổ đám rắn độc kia, ta muốn một chỗ đứng."

Natsuki không nói gì. Cô cảm nhận được sự nguy hiểm trong từng lời của Kael, nhưng cũng không thể không cảm thấy có một sự thật không thể chối bỏ: Hắn có thể là người duy nhất có thể giúp cô trong cuộc chiến này. Nhưng liệu hắn có thật sự là bạn? Hay chỉ là một con rắn đội lốt người?

Cảm giác trong cô như bị kéo giãn, tâm trí vặn vẹo. Câu hỏi vẫn treo lơ lửng trong không gian.

Một tiếng cười khúc khích vang lên trong tâm trí cô, lặp lại như một âm thanh quen thuộc, lạnh lẽo.

"Một kỵ sĩ phản bội và một linh hồn lạc loài... hay đấy. Cứ liên minh đi. Rồi tao sẽ xé từng người một."

Natsuki cảm nhận được nỗi đau xuyên thấu trong câu nói ấy. Cô không thể tránh khỏi, không thể thoát ra khỏi cái bóng mà Violetta đã để lại. Nhưng có lẽ, chính trong bóng tối này, cô sẽ tìm ra sức mạnh để đứng vững.
 
Chương 8: Cửa Ngõ Của Phản Bội


Sương mù chưa tan khi Natsuki cùng Kael len lỏi qua lối mòn phía sau điện Chính, nơi từng là đường thoát hiểm của các đời vua khi chiến tranh còn rình rập biên giới. Những bức tường đá phủ đầy rêu xám, ẩm ướt và thở ra hơi lạnh. Natsuki trùm kín mũ, còn Kael thì đã thay bộ giáp sang một bộ áo da giản dị, không phù hiệu, không huy hiệu, như thể hắn chưa từng thuộc về vương quyền nào.


“Ngươi có chắc là tên pháp sư ấy không phản bội?” Natsuki thì thầm, tay vẫn siết chặt cán con dao găm giấu trong thắt lưng áo choàng.


Kael không quay đầu lại. “Nếu phản bội, thì ta đã chết từ ba năm trước rồi. Nhưng hắn cũng chẳng tử tế gì đâu. Chỉ cần nhớ: đừng bao giờ nói thật.”



[separate]



Họ đến trước một vách tường tưởng chừng không lối đi, nhưng Kael đặt tay lên phiến đá giữa tường, nhấn sâu vào — từ trong vang lên tiếng cơ khí cọt kẹt. Một khe cửa mảnh mở ra, đủ cho một người chui lọt. Họ lặng lẽ bước vào, để lại phía sau ánh sáng lờ mờ của cung điện.


Đường hầm dẫn họ xuống sâu — sâu đến mức không còn nghe được tiếng bước chân của mình. Không khí đặc quánh mùi đất ẩm, máu khô, và điều gì đó cổ xưa hơn cả thời gian.


Cuối cùng, họ đến một căn phòng tròn. Ở giữa, một vòng tròn triệu hồi bằng muối đen vẽ trên sàn đá. Trên trần, vô số dây xích treo lủng lẳng, mỗi sợi mang một lưỡi dao, hay một chiếc lông vũ nhuốm máu.


Và ở đó — trên ngai đá, một thân hình gầy gò, áo choàng xám đen, mặt bị che bởi chiếc mặt nạ sắt chạm khắc hình cái lưỡi bị cắt đôi.


“Hắn là pháp sư Tháp Đen?” Natsuki thầm nghĩ. Cô đã từng tưởng tượng ra một kẻ như thần chết, lạnh lùng và quyền năng, nhưng sinh vật trước mặt cô… giống như linh hồn được ép phải sống tiếp chỉ bằng hận thù và ma thuật.


“Kael…” Giọng nói của pháp sư vang lên, không phát ra từ miệng, mà như từ chính đá vách vọng lại. “…Ngươi lại mang đến một linh hồn lệch.”


Kael cúi nhẹ đầu. “Ta mang đến một kẻ… đang bị nuốt từ bên trong.”


Cặp mắt sau mặt nạ quay sang Natsuki. Cô cảm thấy bản thân như bị lột trần, không phải về th.ân thể, mà là từng mảnh tâm trí, từng kỷ niệm, từng run rẩy trong tâm hồn. Dưới cái nhìn đó, cô không còn là công chúa, cũng không còn là con người.


“Mày tên gì?” pháp sư hỏi.


“Natsuki.” Cô đáp, mắt không chớp.


“Không. Tên của mày thật sự.


Natsuki sững người.


Kael bước lên. “Chúng tôi cần rời khỏi hoàng cung. Cần một đường đi, một dấu hiệu an toàn. Và…” Hắn hạ thấp giọng. “Nếu ngài có thể, chúng tôi cần một cách để giữ vững linh hồn này. Tránh bị ‘cô ta’ chiếm lại.”


Pháp sư im lặng một lúc lâu. Sau đó, hắn đứng dậy, rút từ áo choàng ra một lọ nhỏ — bên trong là chất lỏng đen đặc, quẫy động như sống.


“Uống cái này… cô sẽ cảm nhận được cơn đau của linh hồn mình. Nếu cô vượt qua được nó, thì cái tên thật sẽ không dễ dàng bị xóa. Nhưng nếu không…”


“Ta sẽ biến mất?” Natsuki hỏi.


“Không. Tệ hơn. Cô sẽ vẫn tồn tại… nhưng không còn biết mình là ai.”


Kael liếc nhìn cô, ánh mắt đầy cảnh báo. Nhưng Natsuki không chần chừ. Cô cầm lọ thuốc, mở nắp.


Chất lỏng chạm vào lưỡi như lửa. Nó lan xuống cổ họng như axit. Cô gục xuống nền đá, toàn thân co giật. Trong đầu, vô số hình ảnh đập vào cô như thủy triều dữ dội: lớp học ở Tokyo, mái tóc cắt ngắn, bộ đồng phục thể thao, những đêm không ngủ, tiếng mẹ gọi về ăn cơm, nụ cười của bạn bè, và…


…ánh mắt đầy khinh miệt của Violetta.


“Ngươi nghĩ ngươi là ai?” giọng nói của Violetta vang vọng, sắc như dao.


“Ngươi là kẻ xâm lược, là ký sinh. Thế giới này không cần ngươi.”


Nhưng từ trong đau đớn, một giọng khác cất lên — chính là cô. Không phải công chúa, không phải linh hồn lạc loài, mà là Natsuki. Cô gái tomboy ngốc nghếch từng nghĩ mình không hợp với váy, nhưng lại đang mặc hoàng bào của một công chúa.


“Tao không cần phải là ai cả. Tao là tao.”


Tiếng gào xé họng bật ra — và tất cả vụt tắt.



[separate]



Khi tỉnh lại, Natsuki thấy mình đang nằm trong vòng tròn muối. Kael ngồi bên cạnh, mặt lo lắng.


Pháp sư đứng cạnh cánh cổng bằng sắt rỉ dẫn ra phía sau vách hang. “Ngươi sống sót. Đủ để bước tiếp.”


“Đường đi đâu?” Kael hỏi.


Pháp sư chỉ ra ngoài.


“Phía nam. Qua Rừng Xoắn. Đến biên giới Tàn Khuyết. Ở đó… có kẻ đang chờ.”


“Chờ?” Natsuki khàn giọng. “Ai?”


Pháp sư không đáp. Chỉ quay lưng đi và thì thầm:


“Cái chết của Violetta… chưa phải là dấu chấm hết.”


Cánh cửa sắt mở ra, lộ ra con đường chìm trong sương mù. Và như thế, hành trình rời khỏi cung điện bắt đầu.


Một hành trình không chỉ để sống — mà để giành lại linh hồn.
 

Chương 9: Cánh Cổng Bóng Tối


Gió đêm rít qua những hành lang đá như tiếng than vãn của những linh hồn xưa cũ. Cung điện lúc này đang say ngủ, nhưng trong lòng đất, dưới lớp đá và bí mật, hai kẻ lạ mặt lặng lẽ tiến bước, như những bóng ma chống lại định mệnh.


Kael dẫn đường, bước chân trầm ổn như người đã thuộc mọi ngóc ngách trong mê cung khổng lồ của hoàng cung. Natsuki đi sát phía sau, chiếc áo choàng đen che kín th.ân thể, giấu đi mái tóc ánh tím đặc trưng của Violetta. Cuốn “Lưỡi Gươm Của Linh Hồn” được buộc chặt sau lưng, như một món bảo vật — hay là lời nguyền chưa kích hoạt.


“Chúng ta sẽ đi theo đường hầm phía Bắc,” Kael khẽ nói, giọng anh trầm và khô như đá. “Một trong những lối thoát cũ mà hoàng gia từng dùng trong thời chiến. Nhưng đường này đã bị phong ấn bởi pháp sư Tháp Đen...”


“Và chúng ta đến để xin hắn mở cổng?” Natsuki hỏi, giọng cô không giấu được mối lo ngại.


“Không. Ta đến để trả một món nợ máu.”


Câu trả lời khiến cô lạnh sống lưng.



[separate]



Sau hơn nửa giờ di chuyển qua những bậc đá mục nát, họ đến một cánh cửa kim loại cổ xưa, gỉ sét và đầy rune phát sáng yếu ớt — dấu hiệu cho thấy nó vẫn đang bị phong ấn bằng ma pháp cổ đại. Trước cánh cửa là một vòng tròn khắc lên sàn đá, bên trong có tám biểu tượng: Bóng tối, Lửa, Băng, Huyết, Tâm trí, Tử vong, Ánh sáng, và Gương.


“Đây là cánh cổng dẫn đến Tháp Đen,” Kael nói, rút từ áo ra một mảnh xương đen được khắc tinh xảo. “Muốn đi qua, phải dâng một phần linh hồn.”


“Cái gì cơ?”


“Chỉ một chút thôi,” Kael nói, cười nửa miệng. “Nhưng nếu ngươi yếu… cánh cổng sẽ ăn ngươi sống.”


Natsuki cảm thấy tim mình đập thình thịch. Cô đưa tay ra — và đúng khoảnh khắc ngón tay chạm vào vòng tròn rune, một giọng thì thầm vang lên trong đầu:


“Linh hồn thứ hai… ta ngửi thấy mày rồi…”

Violetta.


Cô cắn răng, niệm một câu chú từ cuốn sách cổ, và một tia sáng mờ nhạt thoát ra từ lòng bàn tay cô, nhỏ như hạt bụi — nhưng cũng đủ khiến vòng tròn khẽ rung lên, và cánh cửa phát ra tiếng "cạch" khô khốc.


Nó mở ra.



[separate]



Phía bên kia là một hành lang hẹp và tối, dẫn sâu xuống lòng đất như ruột của một con rắn khổng lồ. Natsuki và Kael bước vào, và cánh cửa tự động đóng lại sau lưng họ. Không khí thay đổi — đặc sệt, mùi hương ma pháp như khói nhang trộn với máu khô. Đèn ma hiện ra theo từng bước chân, thắp sáng những bức tường đá khắc đầy lời nguyền cổ.


“Pháp sư Tháp Đen sống ở cuối hành lang này,” Kael nói, mắt nhìn thẳng. “Ông ta là người duy nhất từng chế ngự được một linh hồn song sinh… và sống sót.”


“Hắn giúp ta được không?”


“Nếu ngươi thuyết phục được hắn. Hoặc… thắng được hắn.”



[separate]



Sau gần một giờ đi bộ, họ đến một cánh cổng cuối cùng — không có cửa, chỉ là một màn bóng tối xoáy tròn như đang thở.


Từ bên trong, một giọng nói vang lên — ấm, trầm, nhưng đầy nhạo báng:


“Kael. Ngươi lại dắt rắc rối đến cho ta à?”

Từ màn đen, một người bước ra — cao gầy, mặc áo choàng xám tro, mái tóc dài trắng như tuyết rủ xuống che nửa gương mặt. Đôi mắt ông ta mang màu thủy ngân, sáng lên như phản chiếu quá khứ lẫn tương lai.


“Ta mang đến cho ngươi một nghịch lý,” Kael nói, đẩy Natsuki về phía trước. “Một cô gái... có hai linh hồn.”


Pháp sư Tháp Đen cúi đầu, đôi mắt ông quét qua Natsuki — và trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy như bản thân bị bóc trần.


“Ồ… ta ngửi thấy rồi.” Ông mỉm cười, nhưng là nụ cười không dành cho loài người. “Ngươi không phải Violetta. Nhưng Violetta vẫn còn sống trong ngươi. Một điều không thể tồn tại lâu mà không sụp đổ.”


“Vậy ta đến để học cách tồn tại.”


“Không.” Ông nghiêng đầu. “Ngươi đến… để chọn một cái chết có ý nghĩa.”



[separate]



Natsuki cứng người, nhưng rồi cô ngẩng cao đầu.


“Vậy thì dạy ta. Trước khi ta biến mất hoàn toàn.”


Pháp sư Tháp Đen phá lên cười. Nụ cười của một kẻ đã thấy quá nhiều, biết quá nhiều, và không còn tin vào bất cứ thứ gì — nhưng lại hứng thú khi thấy một kẻ dám ngẩng đầu giữa số phận.


“Được. Nhưng hãy nhớ: Học ma pháp là học cách phá vỡ định mệnh — và cái giá luôn là chính mình.”


Ông quay đi, vẫy tay.


“Hãy theo ta. Bài học đầu tiên… bắt đầu bằng việc nhìn vào Gương.”


Natsuki liếc nhìn Kael. Hắn không nói gì, chỉ gật nhẹ.


Và thế là cô bước vào — vào Tháp Đen, vào bóng tối, vào trận chiến thầm lặng nhưng ác liệt nhất: giành lại bản thân từ một linh hồn không chịu buông tay.
 
Quay lại
Top Bottom