- Tham gia
- 25/1/2017
- Bài viết
- 1.844
Chap 4:
Ran: “Trả anh cuốn nhật ký nè!”
Shinichi: “May quá!Anh cứ tưởng mất luôn rồi chứ!E…Em chưa xem phải không?”
Ran: “Vâng,em chưa xem!”
Shinichi: “Thôi,anh vào đây!”
Ran: “Bye anh!”
Shinichi: “Mình không tin,làm gì có chuyện cô ấy chưa xem chứ!Để coi!”
Shinichi: “Hả!Cái gì đây, câu trả lời những câu hỏi của anh!”
Câu hỏi 1: có phải tớ đã ích kỉ,xấu xa quá hay ko?
Trả lời:Anh không hề ích kỉ, xấu xa đâu
Câu hỏi 2: cậu có mệnh hệ thì tớ biết làm sao?
Trả lời: Anh chỉ cần không để em đi, em sẽ không có mệnh hệ!
Câu hỏi 3: nên cậu sẽ ko bao h thích tớ đc mất,phải không Ran?
Trả lời: “Ai bảo em sẽ không bao giờ thích anh,tiên đoán sai rồi chàng thám tử ạ!
Câu hỏi 4: Mẫu con trai lý tưởng của cậu là gì?
Trả lời:Đó chính là anh đó!
Lỗi quá đáng: “Hôm nay mình tặng Ran một cái kẹp tóc. Nàng vui vẻ đeo vào ngay Ờ, thì nó, có máy nghe trộm! Mình phải đề phòng chứ, không thì cái tên kia, tên là gì ấy nhỉ, hắn cướp Ran của mình mất.Mình biết mà, kiểu gì hắn chả thổ lộ. Sến quá đi! "Em nghĩ sao, Mori-san, em có đồng ý làm bạn gái anh không" .Ọe ọe, mình chết mất. Mình thề, Ran vẫn đeo cái kẹp tóc. Mình nghe thấy tiếng rõ ơi là rõ! Ớ hớ hớ hớ
Trả lời :Đồ quá đáng !!!
Shinichi :Qúa lắm rồi !Mình phải gọi điện cho cô ấy !
Ran :Chuyện gì vậy anh?
Shinichi: “Sao em dám đọc trộm nhật ký của anh?”
Ran: “Thì sao?Anh còn cài máy nghe trộm em mà!”
Shinichi: “Đừng có trả treo, đó là vì anh không muốn mất em,chuyện đó cũng qua lâu lắm rồi!”
Ran: “Em đọc cũng chỉ vì muốn biết anh có viết về cô gái khác không thôi!”
Shinichi: “Vậy có nghĩa là em không tin tình yêu của anh đúng không?”
Ran: “Không phải vậy, chỉ là…”
Shinichi: “Đúng quá còn gì!”
Ran: “Đừng gọi điện hay nhắn tin cho em nữa!!!”
Shinichi: “Được thôi!!!”
Tút…Tút…
Shinichi: “Con gái thật khó hiểu!”
Ran: “Anh ấy quá đáng lắm!”
Sáng hôm sau…
Shinichi: “Mấy giờ rồi ta?Mới 6 giờ thôi à?Thôi dậy luôn, chuẩn bị đi học!”
Ran: “Khỏi sang gọi anh ấy, cho muộn luôn!”
Trên đường đi học…
Shinichi: “Có nên làm lành với cô ấy không ta?”
Ran: “Có nên cho anh ấy cơ hội không ta?”
Shinichi: “…”
Ran mải nghĩ đi nhầm sang đường khác, đường đó là đường dẫn tới vực,nhưng may mắn sao…
Shinichi: “Sao cô ấy lại đi đường đó?!Ran, đừng đi nữa!!!”
Ran : la,la,la,la~
Shinichi :«Sao lại nghe nhạc vào cái lúc này?!»
Ran đã đi đến mép vực và soạt…
Ran :« ÁÁÁ!!!»
Shinichi:Chết tiệt!
Cậu lao tới và bắt lấy được tay Ran kịp thời…
Ran: “Shi…Shinichi cứu em!”
Shinichi: “Được rồi!Bám chắc nha!”
5 phút sau…
Ran: “Cả…Cảm ơn anh!”
Shinichi: “Dù ta đang chiến tranh lạnh nhưng anh sẽ không để em gặp nguy hiểm đâu!”
Ran: “Chết!Trễ học mất!”
Shinichi: “Không trễ được đâu!”
Rrồi cậu bế thốc Ran lên và chạy hết tốc lực đến trường.
Shinichi,Ran: “Hộc…Hộc…Kịp rồi!”
Ran: “Cảm ơn anh nha,nếu không có anh thì hồi nãy em chết chắc!”
Shinichi: “Không có gì!”
Ran(giơ tay ra): “Làm lành nha anh!”
Shinichi: “Để anh xem đã!!!”
Rồi cậu đứng dậy bỏ đi…
Ran: “Ơ…Sao vậy?Không lẽ anh ấy vẫn còn giận à?”
Shinichi(Suy nghĩ): “Phải cho cô nàng nếm mùi chút đã!”
Ran: “…”
Sonoko: “Chuyện gì vậy?”
Ran: “Ờ thì mình lỡ xem trộm nhật kí của Shinichi,rồi giờ anh ấy giận.Mình chưa biết làm sao cả!”
Sonoko: “Đơn giản, cậu chỉ cần làm đồ ăn cậu ấy thích là được”
Ran: “Được rồi,cảm ơn cậu nha!”
Tối đó…
Ran: “Phải gọi điện cho anh ấy mới được.”
Reeng…Reeng
Shinichi: “Alô,có chuyện gì không em?!”
Ran: “Anh ra cửa ngay đi!”
Shinichi: “Ủa,có chuyện gì?”
Ran: “Thì anh cứ ra đi”
Shinichi: “Được rồi,chờ anh chút!”
5 phút sau…
Ran: “Anh làm gì mà lâu vậy?Còn ăn mặc sang trọng nữa!”
Shinichi: “À,anh phải chuẩn bị đi hẹn hò với một cô gái!”
Nghe tới đây trong lòng Ran đau thắt
Ran: “A…Anh đi hẹn hò với ai vậy?”
Shinichi: “À,anh hẹn hò với một người mới quen trên Facebook thôi.”
Ran(Rưng rưng): “Vậy hả?E…Em có quà cho anh đây!”
Shinichi: “À…Ờ…Cảm ơn em nha!”
Tặng xong chiếc bánh Ran bật khóc rồi chạy đi nhưng cô bị Shinichi giữ lại.
Shinichi: “Khoan đã,anh chỉ đùa thôi mà!”
Ran: “Tại sao anh lại đùa em như vậy chứ?!”
Shinichi: “Anh đùa để…chọc em thôi.”
Ran(Ôm chầm lấy Shinichi):Huhuhuhu!!!L
Shinichi: “Thôi mà,làm hòa nha!”
Ran: “Ừ!Nhưng với một điều kiện anh phải mời em đi ăn vào tối mai”
Shinichi: “Được rồi!!!Anh đồng ý!”
Ran: “Hihihi!”
Shinichi: “Hả?!Hóa ra nãy giờ em giả vờ à?Trời ời!~”
Ran(Xoa đầu Shinichi): “Hihihi,thám tử mà ngốc quá à!”
End chap…to be conitue...J
Ran: “Trả anh cuốn nhật ký nè!”
Shinichi: “May quá!Anh cứ tưởng mất luôn rồi chứ!E…Em chưa xem phải không?”
Ran: “Vâng,em chưa xem!”
Shinichi: “Thôi,anh vào đây!”
Ran: “Bye anh!”
Shinichi: “Mình không tin,làm gì có chuyện cô ấy chưa xem chứ!Để coi!”
Shinichi: “Hả!Cái gì đây, câu trả lời những câu hỏi của anh!”
Câu hỏi 1: có phải tớ đã ích kỉ,xấu xa quá hay ko?
Trả lời:Anh không hề ích kỉ, xấu xa đâu
Câu hỏi 2: cậu có mệnh hệ thì tớ biết làm sao?
Trả lời: Anh chỉ cần không để em đi, em sẽ không có mệnh hệ!
Câu hỏi 3: nên cậu sẽ ko bao h thích tớ đc mất,phải không Ran?
Trả lời: “Ai bảo em sẽ không bao giờ thích anh,tiên đoán sai rồi chàng thám tử ạ!
Câu hỏi 4: Mẫu con trai lý tưởng của cậu là gì?
Trả lời:Đó chính là anh đó!
Lỗi quá đáng: “Hôm nay mình tặng Ran một cái kẹp tóc. Nàng vui vẻ đeo vào ngay Ờ, thì nó, có máy nghe trộm! Mình phải đề phòng chứ, không thì cái tên kia, tên là gì ấy nhỉ, hắn cướp Ran của mình mất.Mình biết mà, kiểu gì hắn chả thổ lộ. Sến quá đi! "Em nghĩ sao, Mori-san, em có đồng ý làm bạn gái anh không" .Ọe ọe, mình chết mất. Mình thề, Ran vẫn đeo cái kẹp tóc. Mình nghe thấy tiếng rõ ơi là rõ! Ớ hớ hớ hớ
Trả lời :Đồ quá đáng !!!
Shinichi :Qúa lắm rồi !Mình phải gọi điện cho cô ấy !
Ran :Chuyện gì vậy anh?
Shinichi: “Sao em dám đọc trộm nhật ký của anh?”
Ran: “Thì sao?Anh còn cài máy nghe trộm em mà!”
Shinichi: “Đừng có trả treo, đó là vì anh không muốn mất em,chuyện đó cũng qua lâu lắm rồi!”
Ran: “Em đọc cũng chỉ vì muốn biết anh có viết về cô gái khác không thôi!”
Shinichi: “Vậy có nghĩa là em không tin tình yêu của anh đúng không?”
Ran: “Không phải vậy, chỉ là…”
Shinichi: “Đúng quá còn gì!”
Ran: “Đừng gọi điện hay nhắn tin cho em nữa!!!”
Shinichi: “Được thôi!!!”
Tút…Tút…
Shinichi: “Con gái thật khó hiểu!”
Ran: “Anh ấy quá đáng lắm!”
Sáng hôm sau…
Shinichi: “Mấy giờ rồi ta?Mới 6 giờ thôi à?Thôi dậy luôn, chuẩn bị đi học!”
Ran: “Khỏi sang gọi anh ấy, cho muộn luôn!”
Trên đường đi học…
Shinichi: “Có nên làm lành với cô ấy không ta?”
Ran: “Có nên cho anh ấy cơ hội không ta?”
Shinichi: “…”
Ran mải nghĩ đi nhầm sang đường khác, đường đó là đường dẫn tới vực,nhưng may mắn sao…
Shinichi: “Sao cô ấy lại đi đường đó?!Ran, đừng đi nữa!!!”
Ran : la,la,la,la~
Shinichi :«Sao lại nghe nhạc vào cái lúc này?!»
Ran đã đi đến mép vực và soạt…
Ran :« ÁÁÁ!!!»
Shinichi:Chết tiệt!
Cậu lao tới và bắt lấy được tay Ran kịp thời…
Ran: “Shi…Shinichi cứu em!”
Shinichi: “Được rồi!Bám chắc nha!”
5 phút sau…
Ran: “Cả…Cảm ơn anh!”
Shinichi: “Dù ta đang chiến tranh lạnh nhưng anh sẽ không để em gặp nguy hiểm đâu!”
Ran: “Chết!Trễ học mất!”
Shinichi: “Không trễ được đâu!”
Rrồi cậu bế thốc Ran lên và chạy hết tốc lực đến trường.
Shinichi,Ran: “Hộc…Hộc…Kịp rồi!”
Ran: “Cảm ơn anh nha,nếu không có anh thì hồi nãy em chết chắc!”
Shinichi: “Không có gì!”
Ran(giơ tay ra): “Làm lành nha anh!”
Shinichi: “Để anh xem đã!!!”
Rồi cậu đứng dậy bỏ đi…
Ran: “Ơ…Sao vậy?Không lẽ anh ấy vẫn còn giận à?”
Shinichi(Suy nghĩ): “Phải cho cô nàng nếm mùi chút đã!”
Ran: “…”
Sonoko: “Chuyện gì vậy?”
Ran: “Ờ thì mình lỡ xem trộm nhật kí của Shinichi,rồi giờ anh ấy giận.Mình chưa biết làm sao cả!”
Sonoko: “Đơn giản, cậu chỉ cần làm đồ ăn cậu ấy thích là được”
Ran: “Được rồi,cảm ơn cậu nha!”
Tối đó…
Ran: “Phải gọi điện cho anh ấy mới được.”
Reeng…Reeng
Shinichi: “Alô,có chuyện gì không em?!”
Ran: “Anh ra cửa ngay đi!”
Shinichi: “Ủa,có chuyện gì?”
Ran: “Thì anh cứ ra đi”
Shinichi: “Được rồi,chờ anh chút!”
5 phút sau…
Ran: “Anh làm gì mà lâu vậy?Còn ăn mặc sang trọng nữa!”
Shinichi: “À,anh phải chuẩn bị đi hẹn hò với một cô gái!”
Nghe tới đây trong lòng Ran đau thắt
Ran: “A…Anh đi hẹn hò với ai vậy?”
Shinichi: “À,anh hẹn hò với một người mới quen trên Facebook thôi.”
Ran(Rưng rưng): “Vậy hả?E…Em có quà cho anh đây!”
Shinichi: “À…Ờ…Cảm ơn em nha!”
Tặng xong chiếc bánh Ran bật khóc rồi chạy đi nhưng cô bị Shinichi giữ lại.
Shinichi: “Khoan đã,anh chỉ đùa thôi mà!”
Ran: “Tại sao anh lại đùa em như vậy chứ?!”
Shinichi: “Anh đùa để…chọc em thôi.”
Ran(Ôm chầm lấy Shinichi):Huhuhuhu!!!L
Shinichi: “Thôi mà,làm hòa nha!”
Ran: “Ừ!Nhưng với một điều kiện anh phải mời em đi ăn vào tối mai”
Shinichi: “Được rồi!!!Anh đồng ý!”
Ran: “Hihihi!”
Shinichi: “Hả?!Hóa ra nãy giờ em giả vờ à?Trời ời!~”
Ran(Xoa đầu Shinichi): “Hihihi,thám tử mà ngốc quá à!”
End chap…to be conitue...J