Văn Của Người Điên
Thành viên
- Tham gia
- 5/7/2025
- Bài viết
- 15
THẾ GIỚI KHÁC
Khi ánh mắt Linh khép lại trong tai nạn, một phần linh hồn cô bị kéo vào vòng luân hồi. Nhưng không phải là kiếp người thông thường. Cô mở mắt ra trong một thế giới xa lạ, nơi ánh sáng yếu ớt như bị nuốt chửng bởi màn sương xám vĩnh cửu. Một vương quốc lạnh lẽo mang tên Vĩnh Trầm, nơi con người không có cảm xúc, chỉ tồn tại để chuộc lỗi và học lại tình thương từ đau khổ.
Linh trong thân xác mới vẫn giữ những ký ức mơ hồ từ kiếp trước đặc biệt là ánh mắt cuối cùng của Duy, cái nhìn mang cả tình yêu lẫn tuyệt vọng. Nhưng ở thế giới này, cô không còn được ai yêu thương. Mọi người quay lưng, lạnh nhạt, thậm chí phán xét mỗi hành động nhỏ của cô như một tội đồ.
Một ngày, một người đàn ông lạ xuất hiện. Anh có đôi mắt giống hệt Duy, nhưng ánh nhìn lạnh như băng. Hắn là "Thần Trừng Phạt" chuyên giám sát linh hồn từng gây đau khổ trong kiếp trước.
"Cô là kẻ đã khiến một trái tim tan nát. Bây giờ đến lượt cô cảm nhận nó, từng mảnh một."
Hắn không cho cô nghỉ ngơi, không cho cô hy vọng. Mỗi ngày là chuỗi những trừng phạt tâm lý, những trò chơi tàn nhẫn buộc cô phải chứng kiến người khác được yêu thương còn bản thân thì bị ruồng bỏ.
Linh dần hiểu ra: những điều cô gây ra trong kiếp trước sự mập mờ, sự lựa chọn, sự lạnh lùng khi có người yêu thương thật lòng đều đang được lặp lại trên chính cô, nhưng theo cách đau đớn gấp bội.
Trong những lúc kiệt quệ nhất, Linh ngước nhìn trời: "Nếu có thể quay lại... em sẽ chọn yêu một cách tử tế. Duy à, nếu anh đang ở đâu đó... tha thứ cho em."
Một giọt nước rơi xuống trán cô từ trời cao lần đầu tiên trong thế giới ấy, có mưa. Và lần đầu tiên, linh hồn Linh rơi nước mắt không vì đau khổ, mà vì biết mình sai.
Nhưng Người Trừng Phạt chỉ đứng nhìn, không đáp. Bởi anh không còn là Duy. Mà chỉ là công cụ của công lý trong thế giới này.
Một tình yêu mập mờ đã sinh ra một kiếp trầm luân.
Một trái tim tổn thương... trở thành tay của định mệnh.
Và Linh giờ chỉ còn biết cầu nguyện, mong rằng nếu có kiếp nữa, cô sẽ được yêu một cách rõ ràng và xứng đáng hơn.
inh mở mắt sau cái chết, nhưng không phải trong một bệnh viện hay nơi quen thuộc nào. Trước mắt cô là một cánh cổng đá cao ngút, khắc đầy những ký tự cổ xưa. Một người mặc áo choàng đen, ánh mắt lạnh lẽo, bước ra từ bóng tối.
Linh. Linh hồn ngươi đã đến giờ phán xét. – giọng nói vang vọng như xuyên qua tâm trí.
Người đó là Duy không còn là cậu học sinh từng mỉm cười dịu dàng, mà là "Người Trị Tội" của thế giới Vĩnh Trầm. Ánh mắt anh không mang hận thù, nhưng tuyệt đối không còn yêu thương.
Trong kiếp trước, ngươi từng làm tổn thương một người đã yêu ngươi chân thành. Ngươi đã chọn sự mập mờ, và dùng tình cảm của người khác như nơi trú ẩn. Hình phạt của ngươi… là không được yêu thương nữa.
Trước khi Linh kịp mở lời van xin, một luồng ánh sáng trắng nhấn chìm mọi thứ. Khi cô mở mắt lần nữa, cô là một đứa trẻ sơ sinh.
Linh được sinh ra trong một gia đình giàu có nhất vùng họ Trần. Cha là doanh nhân tiếng tăm, mẹ là một người phụ nữ quý tộc lạnh lùng. Ngôi biệt thự nơi cô sống đầy vàng son, nhưng lạnh như băng.
Ngay từ nhỏ, Linh đã cảm nhận sự xa cách. Mẹ cô không bao giờ ôm cô, chỉ giao cho vú nuôi chăm sóc. Cha cô thì luôn đi công tác, về nhà cũng chỉ hỏi về thành tích học tập.
Cô không bao giờ nghe câu "Ba yêu con" hay "Mẹ tự hào về con". Mỗi điểm 9 cô mang về là một cái nhíu mày, mỗi điểm 10 là một cái gật đầu lạnh nhạt. Cô cố gắng, cố gắng mãi... nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Linh lớn lên thành một cô gái đẹp, giỏi giang, nhưng trống rỗng. Trong tim cô là một khoảng lạnh chưa từng được lấp đầy.
Ở trường, bạn bè ngưỡng mộ cô vì xuất thân và ngoại hình. Nhưng cô không có ai là bạn thật sự. Tình yêu đến rồi đi. Không ai ở lại lâu, vì sâu trong mắt cô, người ta thấy một nỗi cô độc khó chạm tới.
Một đêm, khi đứng trước gương, Linh nhìn thấy chính mình trong gương – nhưng là một phiên bản khác. Cô gái ấy mặc đồng phục học sinh, ánh mắt buồn, tay ôm quyển nhật ký.
Cô gái ấy thì thầm:
Em đã từng có tất cả. Nhưng em không biết trân trọng.
Linh chạm vào gương, nước mắt rơi mà không rõ vì điều gì. Cô không còn nhớ Duy, không nhớ Khôi, nhưng một phần linh hồn vẫn cảm thấy… mình đã đánh mất điều quý giá nhất.
Còn Duy sau cái chết của Linhkhông đau buồn. Trái lại, cậu sống một cuộc đời thanh thản. Không yêu ai, không vướng bận. Cậu chọn độc thân, tập trung vào bản thân, sự nghiệp, và những điều tốt đẹp.
Duy trở thành một người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh và thành công. Trong lòng cậu, Linh chỉ còn là một ký ức như giấc mơ xưa cũ không cần gọi tên.
Trong khi đó, Linh sau nhiều năm học hành và phấn đấu không ngừng, từ một đứa trẻ thiếu tình thương đã trở thành học sinh xuất sắc nhất cả nước. Thành tích học tập tuyệt đối, kỹ năng toàn diện, phẩm chất đoan trang.
Dù trong lòng luôn trống rỗng, cô vẫn tiến về phía trước như một cỗ máy hoàn hảo.
Đến năm 16 tuổi, Linh được tuyển chọn vào Trường Phổ Thông Hoàng Gia của đất nước Thanh Bình nơi chỉ nhận những học sinh xuất sắc nhất và mang dòng máu quý tộc hoặc có tài năng vượt trội.
Ngôi trường ấy đẹp như cung điện, nhưng cũng lạnh lẽo và đầy luật lệ. Tại đây, Linh sẽ bước vào một chặng hành trình mới nơi những cảm xúc cũ kỹ sẽ dần thức tỉnh, và quá khứ tưởng đã chôn sâu có thể trở lại… dưới một hình hài khác.
Còn tiếp - Văn của Người Điên
Khi ánh mắt Linh khép lại trong tai nạn, một phần linh hồn cô bị kéo vào vòng luân hồi. Nhưng không phải là kiếp người thông thường. Cô mở mắt ra trong một thế giới xa lạ, nơi ánh sáng yếu ớt như bị nuốt chửng bởi màn sương xám vĩnh cửu. Một vương quốc lạnh lẽo mang tên Vĩnh Trầm, nơi con người không có cảm xúc, chỉ tồn tại để chuộc lỗi và học lại tình thương từ đau khổ.
Linh trong thân xác mới vẫn giữ những ký ức mơ hồ từ kiếp trước đặc biệt là ánh mắt cuối cùng của Duy, cái nhìn mang cả tình yêu lẫn tuyệt vọng. Nhưng ở thế giới này, cô không còn được ai yêu thương. Mọi người quay lưng, lạnh nhạt, thậm chí phán xét mỗi hành động nhỏ của cô như một tội đồ.
Một ngày, một người đàn ông lạ xuất hiện. Anh có đôi mắt giống hệt Duy, nhưng ánh nhìn lạnh như băng. Hắn là "Thần Trừng Phạt" chuyên giám sát linh hồn từng gây đau khổ trong kiếp trước.
"Cô là kẻ đã khiến một trái tim tan nát. Bây giờ đến lượt cô cảm nhận nó, từng mảnh một."
Hắn không cho cô nghỉ ngơi, không cho cô hy vọng. Mỗi ngày là chuỗi những trừng phạt tâm lý, những trò chơi tàn nhẫn buộc cô phải chứng kiến người khác được yêu thương còn bản thân thì bị ruồng bỏ.
Linh dần hiểu ra: những điều cô gây ra trong kiếp trước sự mập mờ, sự lựa chọn, sự lạnh lùng khi có người yêu thương thật lòng đều đang được lặp lại trên chính cô, nhưng theo cách đau đớn gấp bội.
Trong những lúc kiệt quệ nhất, Linh ngước nhìn trời: "Nếu có thể quay lại... em sẽ chọn yêu một cách tử tế. Duy à, nếu anh đang ở đâu đó... tha thứ cho em."
Một giọt nước rơi xuống trán cô từ trời cao lần đầu tiên trong thế giới ấy, có mưa. Và lần đầu tiên, linh hồn Linh rơi nước mắt không vì đau khổ, mà vì biết mình sai.
Nhưng Người Trừng Phạt chỉ đứng nhìn, không đáp. Bởi anh không còn là Duy. Mà chỉ là công cụ của công lý trong thế giới này.
Một tình yêu mập mờ đã sinh ra một kiếp trầm luân.
Một trái tim tổn thương... trở thành tay của định mệnh.
Và Linh giờ chỉ còn biết cầu nguyện, mong rằng nếu có kiếp nữa, cô sẽ được yêu một cách rõ ràng và xứng đáng hơn.
inh mở mắt sau cái chết, nhưng không phải trong một bệnh viện hay nơi quen thuộc nào. Trước mắt cô là một cánh cổng đá cao ngút, khắc đầy những ký tự cổ xưa. Một người mặc áo choàng đen, ánh mắt lạnh lẽo, bước ra từ bóng tối.
Linh. Linh hồn ngươi đã đến giờ phán xét. – giọng nói vang vọng như xuyên qua tâm trí.
Người đó là Duy không còn là cậu học sinh từng mỉm cười dịu dàng, mà là "Người Trị Tội" của thế giới Vĩnh Trầm. Ánh mắt anh không mang hận thù, nhưng tuyệt đối không còn yêu thương.
Trong kiếp trước, ngươi từng làm tổn thương một người đã yêu ngươi chân thành. Ngươi đã chọn sự mập mờ, và dùng tình cảm của người khác như nơi trú ẩn. Hình phạt của ngươi… là không được yêu thương nữa.
Trước khi Linh kịp mở lời van xin, một luồng ánh sáng trắng nhấn chìm mọi thứ. Khi cô mở mắt lần nữa, cô là một đứa trẻ sơ sinh.
Linh được sinh ra trong một gia đình giàu có nhất vùng họ Trần. Cha là doanh nhân tiếng tăm, mẹ là một người phụ nữ quý tộc lạnh lùng. Ngôi biệt thự nơi cô sống đầy vàng son, nhưng lạnh như băng.
Ngay từ nhỏ, Linh đã cảm nhận sự xa cách. Mẹ cô không bao giờ ôm cô, chỉ giao cho vú nuôi chăm sóc. Cha cô thì luôn đi công tác, về nhà cũng chỉ hỏi về thành tích học tập.
Cô không bao giờ nghe câu "Ba yêu con" hay "Mẹ tự hào về con". Mỗi điểm 9 cô mang về là một cái nhíu mày, mỗi điểm 10 là một cái gật đầu lạnh nhạt. Cô cố gắng, cố gắng mãi... nhưng chỉ nhận được sự im lặng.
Linh lớn lên thành một cô gái đẹp, giỏi giang, nhưng trống rỗng. Trong tim cô là một khoảng lạnh chưa từng được lấp đầy.
Ở trường, bạn bè ngưỡng mộ cô vì xuất thân và ngoại hình. Nhưng cô không có ai là bạn thật sự. Tình yêu đến rồi đi. Không ai ở lại lâu, vì sâu trong mắt cô, người ta thấy một nỗi cô độc khó chạm tới.
Một đêm, khi đứng trước gương, Linh nhìn thấy chính mình trong gương – nhưng là một phiên bản khác. Cô gái ấy mặc đồng phục học sinh, ánh mắt buồn, tay ôm quyển nhật ký.
Cô gái ấy thì thầm:
Em đã từng có tất cả. Nhưng em không biết trân trọng.
Linh chạm vào gương, nước mắt rơi mà không rõ vì điều gì. Cô không còn nhớ Duy, không nhớ Khôi, nhưng một phần linh hồn vẫn cảm thấy… mình đã đánh mất điều quý giá nhất.
Còn Duy sau cái chết của Linhkhông đau buồn. Trái lại, cậu sống một cuộc đời thanh thản. Không yêu ai, không vướng bận. Cậu chọn độc thân, tập trung vào bản thân, sự nghiệp, và những điều tốt đẹp.
Duy trở thành một người đàn ông chín chắn, điềm tĩnh và thành công. Trong lòng cậu, Linh chỉ còn là một ký ức như giấc mơ xưa cũ không cần gọi tên.
Trong khi đó, Linh sau nhiều năm học hành và phấn đấu không ngừng, từ một đứa trẻ thiếu tình thương đã trở thành học sinh xuất sắc nhất cả nước. Thành tích học tập tuyệt đối, kỹ năng toàn diện, phẩm chất đoan trang.
Dù trong lòng luôn trống rỗng, cô vẫn tiến về phía trước như một cỗ máy hoàn hảo.
Đến năm 16 tuổi, Linh được tuyển chọn vào Trường Phổ Thông Hoàng Gia của đất nước Thanh Bình nơi chỉ nhận những học sinh xuất sắc nhất và mang dòng máu quý tộc hoặc có tài năng vượt trội.
Ngôi trường ấy đẹp như cung điện, nhưng cũng lạnh lẽo và đầy luật lệ. Tại đây, Linh sẽ bước vào một chặng hành trình mới nơi những cảm xúc cũ kỹ sẽ dần thức tỉnh, và quá khứ tưởng đã chôn sâu có thể trở lại… dưới một hình hài khác.
Còn tiếp - Văn của Người Điên