Chuyến hành trình xuyên qua năm tháng

Lặng nhìn sao rơi

Thành viên
Tham gia
28/11/2018
Bài viết
2
Cả tôi và bạn, ai cũng đều đang bước đi trên chuyến hành trình của riêng cuộc đời mình. Trên chuyến hành trình đó, ta phải đi qua nhiều chặng đường và ghé qua rất nhiều trạm dừng chân. Các chặng đường đó chính là tuổi thơ, tuổi trẻ, trung niên và tuổi già. Còn các trạm dừng chân chính là những cột mốc, những dấu ấn trong cả cuộc đời mình.
Ai cũng phải bước đi trên chuyến hành trình đó, dù muốn dù không, ai rồi cũng đến đích, dù nhanh dù chậm, nhưng không phải ai cũng cảm nhận được hết vẻ đẹp và ý nghĩa trong chuyến hành trình của mình.

Tôi là một người trẻ, và tôi đang bước đi rất thong dong trên con đường của chính mình. Qua mỗi chặng đường, tôi nhận ra mình đang dần thay đổi, trong từng suy nghĩ, trong từng hành vi. Có lẽ vì vậy mà tôi cảm thấy mình cần phải ghi lại hết tất cả những suy tư, những trải nghiệm mà mình đã trải qua, để rồi tất thảy những điều ấy sẽ trở thành những vết chân từng bước in hằn lên con đường trưởng thành của mình.
con-duong-mua-thu.jpg
 
08c56f5d190770ad831465da53084d74.jpg
#3/3/2019 CẦN TÌM MỘT NGƯỜI LUÔN SẴN SÀNG LẮNG NGHE

Ngày hôm qua đối với tôi quả thật là một ngày buồn bã chán chường. Tôi bỗng cảm thấy mình thật cô đơn, thật tuyệt vọng với đoạn tình yêu mà tôi đang theo đuổi. Tôi muốn tâm sự với ai đó, muốn có ai đó để lắng nghe mình. Nhưng ai bây giờ, trên thế giới này, ngoài tôi ra thì chỉ có hai cô bạn thân mà tôi mới quen lúc học đại học biết về cái bí mật ấy của tôi mà thôi. Một trong hai người đó là cô bạn cùng phòng của tôi, người thường hay tâm sự với tôi về tất cả mọi điều trong cuộc sống của cô ấy. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, cô ấy sẵn sàng ngồi hàng giờ để kể cho tôi nghe về người yêu của cô ấy, về bạn bè của cô ấy, cô ấy thích nói về cô ấy, chứ không hứng thú lắng nghe về những chuyện của tôi. Buồn bã, tôi hẹn cô bạn thứ hai đi dạo và hy vọng cô ấy chia sẻ cùng tôi. Nhưng tôi sai rồi, cô ấy cũng chẳng quan tâm lắm đến những tâm tư của tôi. Nếu muốn tìm một người bạn để cùng đi chơi, cùng ăn uống, cùng quậy tơi bời trong suốt thời tuổi trẻ, có lẽ cô ấy là một người bạn rất thích hợp, nhưng để lắng nghe và thấu hiểu tôi, tuyệt nhiên không phải là cô ấy. Tôi bỗng chợt nhận ra, trên thế gian này, muốn tìm được một người sẵn sàng lắng nghe, sẵn sàng chia sẻ với mình bất kỳ điều gì trong cuộc sống là một điều khó khăn biết chừng nào. Tôi không trách hai người bạn của mình, chỉ là cảm thấy có chút cô đơn.

Thời gian trước có một bạn nam trong câu lạc bộ thích tôi, cậu ấy luôn luôn nhắn tin cho tôi mấy lời nhàm chán hỏi tôi đang làm gì, đã ăn cơm chưa, sao vẫn chưa ngủ. Thật sự thì tôi đã trả lời những tin nhắn ấy đến phát chán, tôi thật không hiểu tại sao cậu ấy có thể lặp đi lặp lại những điều tẻ nhạt ấy mỗi ngày. Rồi sau đó khi tôi đem lòng thích một người, tôi mới hiểu ra, khi yêu ai đó, bạn mới đủ sự kiên nhẫn để quan tâm tất cả những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống rộng lớn của người ta, khi yêu ai đó bạn thích nghe về họ nhiều hơn là kể về mình. Thật ra thì tôi tin rằng không chỉ có tình yêu, tình bạn cũng có thể mang lại cho ta những sự quan tâm như vậy, nhưng phải là một tình bạn thật tri kỷ, thật đồng điệu và thấu hiểu.

Thế mới thấy, giữa thế gian ngoài kia có hàng tỉ người, nhưng có thể tìm được một người luôn sẵn sàng lắng nghe bạn là một điều mầu nhiệm đến nhường nào.
 
#5/7/2019

9ee936f766173e438b460b6d74224de4.jpg


MÓN QUÀ CỦA HIỆN TẠI​

Vào một ngày trời xanh, nắng trong veo, tôi lạc quan yêu đời, rồi bất chợt nhận ra mình đã hạnh phúc hơn mình của quá khứ rất nhiều.

Tôi của hiện tại đang học ngành học mình ấp ủ từ lâu, tại một ngôi trường đại học vừa lớn vừa xinh đẹp mà tôi vẫn luôn ao ước và không ngừng cố gắng để bước chân vào.

Tôi của hiện tại có thể vỗ tung đôi cánh tự do, làm những điều mình thích ở một khuôn khổ nào đấy, tự vẫy vùng trong ước mơ và cuộc sống của chính mình.

Tôi bây giờ có thể đi bất cứ đâu, gặp bất cứ ai, chẳng giống như ngày trước luôn luôn rụt rè nhút nhát.

Tôi bây giờ có thể tự kiếm ra tiền, tuy không nhiều, nhưng cảm giác thật thành tựu biết bao, có thể mua những món đồ mình thích, tự đặt cho mình một phong cách riêng.

Mặc dù cuộc sống cũng còn lắm những dập dềnh xuôi ngược, năm nhất quả thật trôi qua chẳng dễ dàng gì, nhưng nhìn lại mới thấy, chỉ qua một năm thôi mà tôi đã thay đổi và hạnh phúc đi quá nhiều. Ai cũng muốn cho mình có cuộc sống tốt hơn và thế là họ cứ cố gắng mãi, phấn đấu mãi để được hạnh phúc, nhưng chờ đợi thành quả cuối cùng để làm gì, khi ta cũng đang hạnh phúc nhưng lại không cảm nhận được điều đó.
 
#11/7/2019

Tôi thấy mình dường như đang trượt trên một con dốc dài mà tôi cố tình không nhận ra và cũng chẳng chịu đạp phanh dừng lại. Quả là tôi đã sống hạnh phúc hơn rất nhiều, cũng trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng đáng lẽ tôi có thể làm tốt hơn thế. Vậy mà tôi cứ chần chờ, lười biếng, để rồi nhận lấy một kết quả bình thường. Không, không, tôi không thể như thế được, vì cái ước mơ này mà tôi đã trả giá không ít trong quá khứ rồi, sao tôi có thể dễ dãi, xề xòa với nó được chứ, đó là có lỗi với chính mình. Vì vậy, hãy đứng dậy và trở mình một lần nữa cô gái nhé.

b5a498a15d8a0e3cc4feb3492c5a33b9.jpg
 
#11/7/2019
dbf7ee5844f8d91d365078dc992072cb.jpg

Dạo này tôi chợt nhận ra một điều vô cùng đáng sợ, đó chính là lòng đố kỵ trong tôi đang lớn dần qua từng ngày. Tôi không phải đố kỵ về cách họ giỏi hơn tôi, cách họ xinh đẹp hơn tôi mà là cách họ được yêu mến hơn tôi. Thật buồn cười, chẳng lẽ tôi lại thiếu thốn tình cảm đến thế ư. Đặc biệt là đối với những bạn nữ mà người tôi thích thân thiết, lòng tôi lại càng xét nét đố kỵ. Mặc dù tôi chẳng làm gì họ cả, chỉ để trong lòng, nhưng điều đó cũng làm tôi thấy kinh sợ bản thân mình biết bao nhiêu. Rõ ràng tôi không nên như vậy, cũng không cần phải như vậy. Tôi không định sẽ làm một cô tấm hiền hậu, thánh thiện, nhưng cũng không muốn biến mình thành mụ dì ghẻ độc ác, chua ngoa, ngay cả trong tâm thôi cũng không được. Tôi tự hỏi những người xung quanh tôi, cả những người tôi kính trọng, họ có khi nào phải khắc chế cái tâm ma của mình như tôi lúc này không?
 
#1/2/2020

Đôi dòng gửi đến tôi mới của năm mới!

Mình từng cảm thấy rằng bản thân đã vô cùng cố gắng trong học kì vừa rồi. Mình đã nỗ lực học tập gấp đôi và ngây thơ tin rằng với sự chăm chỉ ấy mình sẽ được đền đáp kết quả tốt nhất. Nhưng giờ mình mới nhận ra, mình đã sai thật rồi. Quả thật là trong một học kì qua, mình đã tiến bộ lên rất nhiều, cũng gặt hái được thành tích tốt hơn trước nhiều, nhưng mà đó chỉ là thành quả tốt hơn, không phải tốt nhất, lẽ ra mình có thể gặt hái được nhiều hơn thế. Có lẽ chưa bao giờ trong đời, mình trải qua cảm giác thất vọng và bất lực trước kết quả học tập của mình như vậy. Trước đây, lúc nào mình cũng đứng ở một vị trí cao nhìn xuống người khác, những việc đối với các bạn đồng trang lứa là khó khăn thì đối với mình cũng chỉ là một cái búng tay, nhiều hơn nữa chắc cũng chỉ là vài giọt mồ hôi trên trang sách. Chắc là mình đã tập thói quen không tốt đó rồi. Mình đã quên rằng mình không còn là đứa học sinh đầy tự kiêu của một vùng miền núi hẻo lánh nữa, giờ mình là sinh viên đại học của một ngôi trường lớn, ở đó có rất nhiều người giống mình và cũng vô số những người hơn mình. Thế nên mình phải cố gắng gấp bội lần, vậy mà mình chỉ mới cố gắng gấp đôi!

Thật buồn khi phải thừa nhận trong suốt một năm rưỡi học đại học qua, mình đã không gặt hái được gì nhiều, mình đã thất bại rồi, mà với một người nhiều tham vọng như mình, đó là một sự thất bại thảm hại. Chỉ một kì được nhận học bổng hồi năm nhất đã khiến mình quên mất mình là ai rồi. Trong khi cậu ấy như ngọc càng mài càng sáng thì mình lại như chiếc xe trượt dốc không phanh, không biết nơi đâu là điểm dừng. Mình đã bảo với lòng rằng mình phải cố gắng để sánh vai cùng cậu ấy, nhưng kết quả đến giờ mình vẫn chỉ mãi là cái bóng xa xăm phía sau ánh hào quang của cậu ấy mà thôi. Liệu rằng mình có còn cố gắng kịp nữa không?

Nhưng không sao, thật may là mình vẫn còn biết mình phải làm thế nào tiếp theo, đó chính là một phép màu đối với mình lúc này. Mình nghĩ nguyên nhân thất bại chính là do không có kế hoạch và chiến lược kĩ càng, không biết có đúng không, nhưng không thử thì làm sao biết được. Nếu mình không thông minh được như họ, thì mình sẽ cố gắng chăm chỉ để thay thế phần thông minh ấy, nhưng phải là chăm chỉ có chiến lược. Đoạn đường phía trước vẫn còn rất dài, mình tin rằng chỉ cần cậu ấy còn đi trên con đường ấy thì mình vẫn còn cơ hội để đuổi theo!

Vậy nên, đây là những điều mình nhất định sẽ làm trong năm mới:
- Đầu tiên là có kế hoạch học tập cụ thể và hiệu quả cái đã. Đối với mình bây giờ, không chuyện nào quan trọng hơn chuyện học hành.

- Thứ hai, mình phải tranh thủ trải nghiệm để tăng vốn sống trước khi năm ba ập đến. Dạo này mình mới nhận ra, thì ra tâm trạng yêu đời và phấn chấn mới chính là chìa khóa cốt lõi của sự nỗ lực. Mình không thể tiếp tục nằm uể oải trong một căn phòng mấy mét vuông, hết học xong lại lăn ra ăn ngủ hoài được, mà mình sẽ đi nhiều nơi, khám phá nhiều thứ mình chưa biết, mình tin rằng với một tinh thần năng động, thích học hỏi, mình sẽ gặt hái được nhiều thành quả hơn.

-Thứ ba, mình cảm thấy sức khỏe mình ngày càng tệ. Trước kia mình có thể dầm mưa cả mấy tiếng đồng hồ nhưng không hề hấn gì, còn bây giờ chỉ một cơn mưa nhẹ cũng khiến mình đổ bệnh cả tuần, ngoài ra mình còn thường xuyên mệt mỏi, chán đời, không có chút tâm trạng nào để học hành hết. Vậy nên, mình sẽ tích cực bảo vệ sức khỏe của mình, bởi vì đó chính là vốn sống quý giá nhất của mỗi con người và cũng là thứ khi đánh mất đi thì sẽ không tìm lại được nữa. Cho nên, mình nhất định sẽ duy trì một chế độ sống lành mạnh: ăn uống khoa học hơn, ngủ lúc 11h và thức dậy lúc 5h sáng. Mình không chỉ muốn trở thành một cô gái thành công trong chuyện học tập mà còn muốn làm một cô gái xinh đẹp, khỏe mạnh và hạnh phúc nữa.

-Thứ tư, đừng để bản thân bị ảnh hưởng bởi người khác. Khi nhìn thấy người khác không phải bỏ công sức gì mà vẫn đạt được thành quả tốt, thì xin mình hãy đừng nghĩ ngợi so đo, cứ cố gắng làm tốt theo khả năng bản thân, vì năng lực mỗi người là khác nhau, có người sinh ra ở vạch đích cao, chỉ một cái chớp mắt là nắm rõ mọi chuyện, cũng có người sinh ra ở vạch đích thấp, phải mất cả ngày để làm điều đó. Vậy thì sao nào, đâu ai dám đảm bảo người ở vạch đích cao đó sẽ gặt hái được nhiều thành công hơn người ở vạch đích thấp kia. Giờ mình mới nhận ra, một trong những điều quan trọng nhất trong cuộc đời là phải biết mình là ai, phải biết thừa nhận năng lực có hạn của bản thân để rồi không ngừng cố gắng, hơn nhau không phải ở chỗ tôi thông minh hơn anh, mà là hơn nhau ở chỗ khi về đến đích rồi, tôi đứng ở vị trí cao hơn anh, bất luận trong suốt quá trình về đích tôi đã làm cách nào. Và còn một điều quan trọng nữa chính là không được để sự chăm chỉ của người khác làm mình bị mờ mắt, để rồi cũng lao theo vòng xoáy chăm chỉ như họ. Bởi vì mỗi người đều có một năng lực, một hoàn cảnh, một cách thức khác nhau, nên không có nghĩa làm y trang họ thì mình cũng sẽ thành công như họ. Hãy chỉ tham khảo sự chăm chỉ đó và tự vạch ra chiến lược chăm chỉ của chính mình!

Cuối cùng, hãy luôn tin vào chính mình nhé! Chúc một tôi mới của năm 20 tuổi!

5958e01ac1e4f07cb0f8f4301d58e48f.jpg
 
#7/2/2020

Vậy là kết thúc chặng đường một năm rưỡi cùng câu lạc bộ. Trong suốt chặng đường một năm rưỡi đó, giờ nhìn lại mới thấy mình đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện.

Còn nhớ lần đầu nghe đến USAC, mình còn lơ mơ chẳng biết đó là câu lạc bộ nào, tên của nó còn chẳng hề đề cập đến trong tờ giấy giới thiệu về các câu lạc bộ ở trường, chỉ vì nghe đến câu lạc bộ này là một câu lạc bộ thiên văn, mình liền chẳng nghĩ ngợi gì mà đăng kí phỏng vấn. Vào phòng phỏng vấn rồi mới biết mình có biết bao nhiêu thiếu sót về kiến thức thiên văn, thứ mà trước giờ mình cứ tưởng mình rành rọt lắm. Ấy vậy mà mình vẫn được chọn, ngày nhận được tin mình vui không kể xiết, trước mắt mình lúc đó là một khung trời tươi đẹp đầy hứa hẹn sẽ mở ra trong suốt 4 năm đại học. Và trong những chuỗi ngày đầu tiên đó, mình đã quen được những người bạn mới. Mình đã từng có một nhóm bạn 4 người rất thân thiết, chúng mình cùng nhau dạo quanh kí túc xá vào mỗi tối, chúng mình cùng tổ chức sinh nhật cho nhau, mỗi khi câu lạc bộ họp thì tụi mình lại túm tụm cùng nhau vui đùa. Thời gian lúc đó tươi đẹp biết nhường nào, cuộc sống của chúng mình lúc đó được lấp đầy bằng những đêm đi dạo cùng với những buổi ngắm sao xuyên đêm, chẳng còn thời giờ cho bất cứ người bạn nào khác.

Ấy vậy mà chúng mình lại đánh mất nhau, trong những ngày chúng mình lặng lẽ tách đi riêng, những buổi đi dạo của mình và H không còn bóng dáng của hai cậu ấy nữa. Lúc đó không biết hai cậu ấy có buồn không, còn mình và H thì cũng không buồn lắm, vì đã trút nhẹ đi một mối nợ lòng. Kể từ lúc đó, chỉ còn mình và H thường xuyên đi dạo cùng nhau, cùng nhau đón những đêm sinh nhật lặng lẽ của nhau. H có những người bạn mới rất thân của cô ấy, và mình cũng vậy.

Mãi cho đến khi năm nhất kết thúc, H cũng thôi không tham gia câu lạc bộ nữa, bọn mình lại càng khó tụ họp với nhau hơn. Còn nhớ lúc mới out clb, H hay rủ cả 4 đứa ngồi uống nước với nhau, lúc đó mình cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng hề cảm thấy bất cứ nuối tiếc nào hết. Mãi cho đến hôm nay, khi đến lượt mình rời khỏi cái clb này, mình mới thấu hiểu được cảm giác của H vào lúc ấy. Đó là tiếc nuối cho một khoảng thời sinh viên đẹp đẽ và cũng là hoài niệm những điều sẽ không bao giờ trở lại nữa. Hai cậu ấy đã thích người khác, không còn là hai chàng trai lúc nào cũng đuổi theo mình và H nữa. Mình và H cũng đã có những người bạn rất thân ở giảng đường đại học, không còn là hai cô gái chỉ kết bạn với trong câu lạc bộ nữa. Tất cả đã trôi đi.

T bảo rằng cậu ấy buồn vì ai cũng bỏ cậu ấy đi hết. Mình biết cậu ấy buồn thật sự. Mình cũng rất buồn, không chỉ vì nuối tiếc các cậu ấy, mà còn vì đến bây giờ mình mới nhận ra mình yêu câu lạc bộ này đến thế nào, dù rằng mình đã từng rất bực tức, rất thất vọng về nó. Mình đã từng phàn nàn rằng câu lạc bộ ngày càng tẻ nhạt, mình đã từng chán nản khi cảm giác rằng mình không thể hòa nhập với các thành viên mới. Mình đã lên kế hoạch xin out clb, nhưng cuối cùng khi out được rồi mình mới biết là mình buồn. L thì không buồn như thế, vì cậu ấy không trải qua nhiều những kỷ niệm với clb, còn mình thì buồn, đó là nỗi buồn của người phải dứt áo ra đi.

Vậy là từ nay messenger của mình sẽ không còn những tin nhắn nhóm phiền hà, cuối tuần mình có thể nằm ườn trên gi.ường mà không phải đi họp clb, mình cũng sẽ không phải tất bật chuẩn bị trại mỗi khi clb tổ chức ngắm sao nữa. Sướng, nhưng mà buồn!

Tạm biệt USAC của tôi!

be320c1934ff461d20e12346f54a9301.jpg
 
#11/3/2020

Thật sự mọi thứ dạo gần đấy rất tệ đối với mình. Có cảm giác như sự u tối trong quá khứ lại một lần nữa ập đến trên đầu mình. Mình không biết nên làm gì để hóa giải nỗi ám ảnh này nữa, chỉ còn một cách duy nhất là cố gắng hết sức thôi, hy vọng là mọi chuyện rồi sẽ ổn.

Qua bao nhiêu năm, không ngờ mình lại lâm vào tình cảnh tuyệt vọng này một lần nữa. Có điều mình sẽ không như mình của quá khứ - một cô bé 15 bất lực với mọi thứ và muốn tìm cái chết để trả thù, mình sẽ mạnh mẽ hơn và chứng minh cho ba mình thấy mình có thể làm được gì.

Mà trước tiên phải ráng học lập trình đã --
 
#12/3/2020

Có người luôn nói về nhân quyền, nhưng lại luôn tìm cách độc tài nhất để quản lý gia đình của mình, không có bất kì thành viên nào được phép phát ngôn chống lại điều đó.

Có người luôn nghe kinh, cầu phật, nhưng lại luôn miệng mắng nhiếc, chửi rủi người khác từ năm này sang năm khác.

Có người chưa bao giờ động tay cắt cổ một con gà, con vịt, nhưng mỗi khi nảy sinh mâu thuẫn, cãi vả với người khác đều muốn giết người.

Thế giới này có những con người buồn cười như vậy đấy!
 
#31/8/2020

Con nhớ hồi nhỏ nhà mình hay dột, cứ tới mùa mưa là cha mẹ phải thức để canh cho đồ đạc không bị nước mưa làm ướt, còn con thì cũng không thể ngủ yên vì lo đống sách vở sẽ bị loang lổ hết.

Con nhớ hồi nhỏ có lần cả nhà đèo nhau ra chợ, nhưng lúc đó trong túi chẳng còn bao nhiêu tiền, thế là cha chỉ đành nhịn mà ngồi nhìn ba mẹ con ăn.

Con nhớ hồi nhỏ có lần con và em nằng nặc đòi được chở đi chơi noel, lúc đó cả nhà mình chỉ chở nhau đi lượn quanh phố xá vài vòng rồi ngồi tiu ngĩu ven đường ăn kem, lặng nhìn dòng người xúng xính tấp nập qua lại.

Con nhớ hồi nhỏ có lần bão lớn quá, cả ba mẹ con phải chạy vội sang nhà ngoại, chỉ còn mình cha ở lại ôm chặt cây cột nhà, sợ chẳng may gió thổi bay đi mất tổ ấm của nhà mình.

Con nhớ hồi nhỏ có lần con khóc thét lên vì nhớ cha, mẹ nhìn con chỉ biết rưng rưng nước mắt, vỗ vai con mà bảo rằng mai mốt cha sẽ về thăm con.

Con nhớ hồi đầy tháng em con, con hỏi mẹ sao cha không về nhìn mặt em bé, mẹ chỉ im lặng mà chẳng nói gì.

Con nhớ hồi cuối cấp hai, con cãi lời cha mẹ vì con muốn được tiếp tục đi học, thế là nhiều lúc cả tuần liền cũng chẳng ai thèm để ý đến con, con cứ lặng lẽ thui thủi đi học rồi về nhà trong nỗi tủi thân chỉ mình con.

Thế nhưng bây giờ khác rồi. Con giờ đã là cô sinh viên đại học năm hai, đúng như hồi ấy con đã từng khao khát và bất chấp tất cả. Nhà mình bây giờ cũng đã khá hơn, không còn lo ngôi nhà xiêu vẹo dột nát như lúc xưa, cũng không phải lo bữa được bữa no như trước kia nữa.

Chúng ta đã có thêm trong tay rất nhiều thứ, vậy mà lại không bao giờ còn có nhau. Giống như người ta vẫn thường nói: "Cùng nhau đi qua bao giông bão nhưng lại không thể thấy nhau khi mưa tàn." Có phải không?

Thôi thì con chúc cho tất cả chúng ta một chặng đường mới tươi sáng hơn. Cả nhà mình đều đang bước đi về phía trước, chỉ là không bước cùng nhau nữa thôi mà ...
 
Quay lại
Top Bottom