Chữ Tín Trong Tâm: Văn của Người Điên 5-6

Tham gia
5/7/2025
Bài viết
12
Chương 5: Khi người cũ nhìn thấy người mới
tác giả: Văn của Người Điên



Một ngày đầu đông, Thanh vuốt mạng xã hội như thói quen. Bỗng một bài viết hiện lên: một bài tập gym, có tag tên Nguyễn Minh Nhân. Cô nhấp vào.



Một người đàn ông không, một chàng trai hiện lên trước mắt. Cơ thể vạm vỡ, ánh nhìn sắc lạnh, gương mặt trưởng thành. Không còn chút gì là cậu học trò nhỏ cô từng gọi là "anh Nhân" với giọng trêu đùa.



Cô chợt rùng mình. Tim lạ lắm. Không hiểu là ân hận, là tiếc, hay chỉ là kinh ngạc.



Tối đó, cô lặng lẽ bấm vào story của Nhân. Cậu thấy thông báo: “Thanh đã xem story của bạn.”



Cậu lặng đi. Nhưng lần này, không nhắn gì. Không còn cảm xúc.



Vì Nhân đã hiểu: “Có những người chỉ quay lại khi thấy bạn thay đổi, chứ không bao giờ hỏi vì sao bạn từng đau.”



Cậu bước ra khỏi phòng, trời lạnh, nhưng trong lòng lại nhẹ hơn bao giờ hết vì dù còn đau, cậu đã học được cách đi tiếp với nỗi đau như một phần của mình, không còn để nó điều khiển mình nữa.

Chương 6: Những đồng tiền từ bầu trời và căn nhà từ lòng biết ơn

tác giả: Văn của Người Điên




Không ai nghĩ một cậu sinh viên nhà nghèo như Nhân lại có thể vươn lên mạnh mẽ đến vậy.



Giữa những năm đại học, trong khi bạn bè mải mê học và đi làm thêm lặt vặt, Nhân âm thầm tìm hiểu về lĩnh vực tài chính số. Cậu học cách kiếm tiền qua các dự án airdrop những phần thưởng nhỏ từ các nền tảng blockchain cho người tham gia sớm. Không ai hiểu hết những đêm cậu thức trắng, vừa học, vừa nghiên cứu, vừa thử nghiệm thất bại hàng chục lần.



Nhưng rồi vận may đến. Một dự án mà cậu kiên trì theo đuổi bất ngờ tăng giá trị gấp hàng trăm lần sau khi niêm yết. Chỉ sau một đêm, số tiền trong ví điện tử của Nhân tăng vọt. Cậu không nói cho ai biết, cũng không ăn chơi hay khoe khoang. Việc đầu tiên Nhân làm là âm thầm chuyển tiền về quê.



Ba mẹ cậu những người quanh năm bán từng bó rau ngoài chợ bỗng một ngày được người ta gọi lên làm hồ sơ xây dựng. Căn nhà cấp 4 cũ kỹ được thay thế bằng một ngôi nhà mái bằng kiên cố, sáng sủa. Nhân chỉ nhắn về đơn giản:



“Con dành dụm được chút ít. Ba mẹ nghỉ buôn bán vài tháng, ở nhà trông nhà mới giúp con.”



Mẹ cậu khóc suốt mấy ngày.



Còn Thanh sau khi tốt nghiệp, mang theo tấm bằng khá ngành truyền thông đã nộp không dưới hai mươi hồ sơ xin việc. Nhưng thị trường cạnh tranh khốc liệt, những mối quan hệ xã hội mà cô từng kỳ vọng đều không giúp được gì. Cô thất nghiệp. Ở lại thành phố, sống trong căn phòng trọ chật hẹp, cô bắt đầu thấy lòng trống rỗng.



Cô bắt đầu nghĩ về thời đại học. Về những người từng đến rồi đi. Và... về Nhân.



Cô đã từng nghĩ cậu chỉ là một người đơn giản, ngây thơ. Một người mà mình dễ dàng rời bỏ. Nhưng giờ, cô lại ngồi lướt mạng xã hội, nhìn những hình ảnh mờ mờ cậu đăng không có xe sang, không có hàng hiệu chỉ là những hình ảnh phòng gym, những câu trích dẫn mạnh mẽ, và... một căn nhà mới ở quê, với dòng caption duy nhất:



“Gửi ba mẹ, những người con luôn nợ một tuổi xuân.”



Thanh lặng người.



Trong lúc cô vẫn đang chờ một cuộc gọi phản hồi từ công ty nào đó, thì cậu người mà cô từng rời bỏ trong lặng lẽ đã tự tạo nên câu chuyện đời mình bằng những mảnh vụn kiên cường.



Và giờ, khoảng cách giữa họ không còn là một tuổi, mà là một thế giới.
 
Quay lại
Top Bottom