Lilly Fleur
Thành viên
- Tham gia
- 30/6/2021
- Bài viết
- 1
*Giới thiệu.
Pluto là hành tinh xa nhất trong Hệ Mặt Trời, dù rất cô đơn nhưng bên cạnh nó vẫn luôn có một vệ tinh mang tên Charon. Vậy nên, mong ai trên Trái Đất này cũng sẽ như Pluto tìm được Charon của đời mình.
---------------*-------------------
" Sao anh lại quay trở về? Paris chẳng phải rất tuyệt hay sao. Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không dại gì rời bỏ nơi mình yêu mến."
"Phải ! Tôi yêu Paris"
Anh chậm rãi tựa người vào ban công, khiến gió phe phẩy lướt ngang qua kẽ tóc, ánh mắt anh như nhìn thấu trái tim tôi :
- Nhưng ở Paris không có người tôi cần, tôi ghét Paris không có em.
Gió vẫn thổi, trời cũng đã có dấu hiệu chuyển mình cho một cơn mưa sắp ập tới. Thế nhưng tôi vẫn không tài nào nhúc nhích nổi, vì chính tôi hiểu rằng ngay lúc này đây thời gian đã ngừng lại.
-----------------------------_-----------------------------
Chương 1: Pluto.
"Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, Thành xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô".
Có lẽ, chẳng một ai trong chúng ta
muốn trở thành một Pluto vừa sống xa Mặt Trời lại vừa cô đơn trong chính nơi mình đang tồn tại. Thế nhưng, nếu chính bản thân ta lại bắt buộc phải sống như một Pluto thì sao? Vậy chắc rằng "Charon" chính là vị cứu tinh để xoá tan đi khoảng không trống vắng tồn tại nơi trái tim mỗi một người cô đơn.
Tuổi thanh xuân của ai cũng có lúc mơ hồ, cũng có lúc bơ vơ, cũng từng là Pluto. Nhưng có lẽ tôi may mắn hơn một số người, vì ở độ tuổi thanh xuân cuồng nhiệt và tươi đẹp ấy, tôi không chỉ có duy nhất một "Charon". Mà còn rất nhiều "Charon" khác sẵn sàng ở cạnh tôi, chiếu sáng cuộc đời tôi. Đó là bạn bè, là gia đình, và cũng là tình yêu.
---------------------*------------------------
Trời mưa ngày một lớn, tôi cố chạy thật nhanh trên con hẻm vắng vừa trơn trượt vừa tối mịt đi tới nhà Lăng Thất. Đi ngang qua xạp băng đĩa của chú Lý, trời lại trút nước ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi đành phải ngậm ngùi dừng chân mà tạt qua đó.
"Ôi trời! Chẳng phải đã nói rồi sao, phải dựng ô lên như này, đây là lần thứ 101 chú nói với con đó Lập Xuân ". Chú Lý vừa cằn nhằn vừa lấy khăn lau chỗ bị ướt, tôi chỉ biết cười trừ mà đáp lại:
- Chú à, lần sau con sẽ chú ý hơn mà
Chú Lý tên đầy đủ là Lý Long, là chú ruột của tôi, cũng như ba tôi. Xạp đĩa cũ này, được chú mở cửa từ những năm 80, là nơi mà tôi và lũ bạn thường xuyên lui tới. Chúng tôi thường gọi đùa nó giống cỗ máy của thời gian Doraemon, vì mỗi lúc tới nơi này đều cảm giác bản thân được bé lại. Xạp đĩa 80, như một phần tâm hồn, một phần tuổi thơ của chúng tôi, nó lưu giữ những kí ức đơn thuần, thơ ngây, những bí mật, những giọt nước mắt lặng thầm thuở mới lớn. Đây cũng là nơi cất giữ đau thương, vì mỗi khi cảm giác buồn bã, tuyệt vọng, tôi sẽ tới để gột sạch nỗi buồn. Sau khi ba tôi vô tình mất mạng, trong một lần thi công xây năm tôi lên 8 tuổi. Thì mẹ tôi cũng bỏ đi cùng một tình yêu mới.
Tôi còn nhớ hôm bà ấy rời đi, trời cũng đổ mưa to như bây giờ.
------------------*----------------
8 năm trước
Tiếng khóc trẻ con vang lên trong đêm tối cùng tiếng bát đũa lần lượt rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Nhưng dường như người phụ nữ xinh đẹp đang trải mình trên chiếc sofa ấm áp kia, không hề có ý định thu dọn chúng. Cô chửi thề một tiếng, rồi từ từ bò dậy châm lửa đốt một điếu thuốc tận hưởng cái lạnh giá của tiết trời mùa đông. Mặc kệ đứa trẻ vẫn đang khóc lóc trong chiếc nôi sắt. Người phụ nữ ấy, chính là mẹ tôi.
Bà tôi vội vàng bế đứa nhỏ ôm ấp vỗ về, nhưng miệng vẫn không quên càu nhàu mẹ tôi:
- Này đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả, mày đã là mẹ của 2 đứa trẻ rồi phải sống có trách nhiệm một chút chứ. Mày sinh ra chúng nó để làm gì? Người ngoài nhìn vào còn tưởng mày không phải mẹ tụi nhỏ.
Mẹ tôi vẫn bình thản không vội trả lời, chỉ tiện tay ghì mạnh điếu thuốc đang cháy dở vào cái gạt tàn thủy tinh bên cạnh. Mẹ thở mạnh một tiếng nhìn bà ngoại với đôi mắt mệt mỏi, sự mệt mỏi của một con người muốn tìm sự giải thoát cho chính mình:
- Ngày mai, con sẽ đi.
Sau câu nói đó, bà ngoại như chết lặng không biết do bà không hiểu hay do đã hiểu mà không biết nói thêm lời nào nữa. Chưa đợi bà tôi kịp chấn tĩnh, mẹ tôi lại tiếp lời:
- Lăng Dật là người đàn ông tốt, có nhà có xe, anh ấy có thể nuôi con. Nên con đã đồng ý theo anh ấy tới Bắc Kinh. Và có thể là không trở về nữa.
Bà tôi đứng bật dậy, đi tới trước mặt mẹ tôi: " Chát!!!!"
Tiếng va chạm vừa to, vừa lạnh lùng vang lên trong đêm tối, cái tát ấy là tất cả những nhẫn nhịn, những đau khổ bấy nhiêu năm nay mà bà trả lại cho mẹ tôi. Khoé mắt bà đã ướt từ bao giờ, bà run run lấy tay lau đi nước mắt đang rơi lả chả, rồi cất giọng đau đớn:
- Thế còn tụi nhỏ thì sao? Mày có nghĩ tới tụi nó không. Chỉ vì một người đàn ông không rõ quê quán, không rõ tên tuổi mà mày...
Bà run run ngồi bệt xuống sàn, mắt nhắm lại như đã thấu được tất thảy nỗi đau, như đang lấy dao cứa thẳng thẳng vào tim mình.
" Nhưng mà anh ấy có nhà có xe chỉ ở bên anh ấy con mới hạnh phúc được mẹ à. Lập Xuân và Lập Đông đã trói buộc tuổi xuân của con, bố của chúng nó cũng lấy đi của con quá nhiều rồi."
Mẹ tôi nấc nghẹn theo từng câu nói. Mẹ nắm lấy đôi tay của bà mà quỳ xuống, mắt mẹ đỏ hoen, mẹ chấp tay lại nói với giọng nghẹn ngào:
- Con xin mẹ, con biết con bất hiếu nhưng thật sự bọn trẻ là gánh nặng của con. Lăng Dật không biết đến sự tồn tại của chúng, vậy nên con xin mẹ hãy để con ra đi mà không vướng bận gì... Con hứa sẽ gửi tiền sinh hoạt hằng tháng, con hứa sẽ không để Lập Hạ với Lập Xuân chịu thiệt thòi vì con. Nên con xin mẹ để con đi.
Có vẻ như đó là những lời chất chứa bao lâu từ tận đáy lòng mẹ, những gánh nặng mang tên của chúng tôi đã làm mẹ tôi quá mệt mỏi. Có lẽ, mẹ đã suy nghĩ rất lâu, người đàn ông đó thật sự tốt với mẹ, ở bên ông ta mới khiến mẹ hạnh phúc. Cái hạnh phúc mà mẹ không bao giờ tìm kiếm được ở chúng tôi hay ở bất cứ đâu trong thị trấn nhỏ này. Mẹ thuộc về một nơi tốt hơn, hào nhoáng hơn mà hiển nhiên nơi đó không xuất hiện bất cứ gánh nặng nào liên quan tới Lập Hạ hay Lập Xuân.
Bà tôi giật mạnh tay mẹ ra, nhìn vào đôi mắt sưng húp cùng th.ân thể đang không ngừng run rẩy, kích động của mẹ. Chính ở khoảnh khắc ấy, thâm tâm bà hiểu rõ không gì có thể ngăn cản con gái mình ở lại, dù là bà hay chúng tôi, vì khát khao của mẹ quá lớn, vì chính bà cũng là một người Mẹ . Nên bà hiểu được chỉ khi mẹ rời đi cuộc sống của mẹ mới tốt lên, và chỉ khi mẹ rời khỏi căn nhà này, thị trấn này mẹ mới có được tình yêu lẫn hạnh phúc. Và hơn nữa, điều khó nhất trên thế giới này chính là níu giữ một người không cần đến ta:
- Vậy hãy đi đi, và đừng quay về nữa. Đi đi trước khi bọn trẻ tỉnh dậy, chứ đừng để tới ngày mai. Vì chúng sẽ khóc đòi mẹ. Cũng không cần gửi tiền nữa vì tôi không cần những đồng tiền dơ bẩn đó. Mời cô đi cho.
Vậy là trong đêm mưa gió ấy, có một người phụ nữ giải thoát cho chính mình, cô ấy quăng hết tất cả hồi ức của con cái của người chồng quá cố trôi theo màn mưa. Để bước lên chiếc xe tới Bắc Kinh cùng tình yêu và tương lai phía trước.
------------------*-----------------–
HIỆN TẠI
Tôi vừa để giày lên kệ, định quay vào chờ mưa nhỏ dần sẽ đi tiếp. Nhưng đột nhiên bóng đèn vụt tắt, trong phòng bỗng tối như mực. Tôi theo phản xạ gọi chú Lý nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im ắng đến đáng sợ của màn đêm tĩnh mịch cùng tiếng mưa rả rích rơi, tôi lo lắng mò mẫm trong đêm tối. Lúc ấy, cảm giác bồn chồn lẫn sợ sệt như chiếm lấy toàn bộ th.ân thể tôi.
- Happy birthday to you! Happy birthday to you...
Đèn phòng vụt sáng, tiếng cười nói tràn ngập khắp phòng, tôi thấy chú Lý cùng 5 con người đứng đó cười lớn. Chính tôi cũng dụi nước mắt mà bật cười theo từng tiếng hát của họ. Họ chính là những "Charon" quan trọng của đời tôi: Lăng Thất, Manh Phi, Tiểu Bắc, Đông Quân và Tư Minh.
Chúng tôi, 6 con người 6 hoàn cảnh khác nhau quen biết nhau từ những ngày thơ ấu cùng cười, cùng khóc, cùng học tập, cùng trải qua Thanh Xuân có nhau. Họ là những mảnh ghép không thể thiếu trong đời tôi. Hòa vào tiếng hát, tiếng vỗ tay cùng những giọt nước mắt, tuổi Thanh Xuân của tôi cứ như thế bắt đầu.
Pluto là hành tinh xa nhất trong Hệ Mặt Trời, dù rất cô đơn nhưng bên cạnh nó vẫn luôn có một vệ tinh mang tên Charon. Vậy nên, mong ai trên Trái Đất này cũng sẽ như Pluto tìm được Charon của đời mình.
---------------*-------------------
" Sao anh lại quay trở về? Paris chẳng phải rất tuyệt hay sao. Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không dại gì rời bỏ nơi mình yêu mến."
"Phải ! Tôi yêu Paris"
Anh chậm rãi tựa người vào ban công, khiến gió phe phẩy lướt ngang qua kẽ tóc, ánh mắt anh như nhìn thấu trái tim tôi :
- Nhưng ở Paris không có người tôi cần, tôi ghét Paris không có em.
Gió vẫn thổi, trời cũng đã có dấu hiệu chuyển mình cho một cơn mưa sắp ập tới. Thế nhưng tôi vẫn không tài nào nhúc nhích nổi, vì chính tôi hiểu rằng ngay lúc này đây thời gian đã ngừng lại.
-----------------------------_-----------------------------
Chương 1: Pluto.
"Trong kẽ hở của thời gian và hiện thực, Thành xuân cũng như sắc đẹp, mỏng manh như trang giấy bị gió hong khô".
Có lẽ, chẳng một ai trong chúng ta
muốn trở thành một Pluto vừa sống xa Mặt Trời lại vừa cô đơn trong chính nơi mình đang tồn tại. Thế nhưng, nếu chính bản thân ta lại bắt buộc phải sống như một Pluto thì sao? Vậy chắc rằng "Charon" chính là vị cứu tinh để xoá tan đi khoảng không trống vắng tồn tại nơi trái tim mỗi một người cô đơn.
Tuổi thanh xuân của ai cũng có lúc mơ hồ, cũng có lúc bơ vơ, cũng từng là Pluto. Nhưng có lẽ tôi may mắn hơn một số người, vì ở độ tuổi thanh xuân cuồng nhiệt và tươi đẹp ấy, tôi không chỉ có duy nhất một "Charon". Mà còn rất nhiều "Charon" khác sẵn sàng ở cạnh tôi, chiếu sáng cuộc đời tôi. Đó là bạn bè, là gia đình, và cũng là tình yêu.
---------------------*------------------------
Trời mưa ngày một lớn, tôi cố chạy thật nhanh trên con hẻm vắng vừa trơn trượt vừa tối mịt đi tới nhà Lăng Thất. Đi ngang qua xạp băng đĩa của chú Lý, trời lại trút nước ngày càng mạnh mẽ hơn, tôi đành phải ngậm ngùi dừng chân mà tạt qua đó.
"Ôi trời! Chẳng phải đã nói rồi sao, phải dựng ô lên như này, đây là lần thứ 101 chú nói với con đó Lập Xuân ". Chú Lý vừa cằn nhằn vừa lấy khăn lau chỗ bị ướt, tôi chỉ biết cười trừ mà đáp lại:
- Chú à, lần sau con sẽ chú ý hơn mà
Chú Lý tên đầy đủ là Lý Long, là chú ruột của tôi, cũng như ba tôi. Xạp đĩa cũ này, được chú mở cửa từ những năm 80, là nơi mà tôi và lũ bạn thường xuyên lui tới. Chúng tôi thường gọi đùa nó giống cỗ máy của thời gian Doraemon, vì mỗi lúc tới nơi này đều cảm giác bản thân được bé lại. Xạp đĩa 80, như một phần tâm hồn, một phần tuổi thơ của chúng tôi, nó lưu giữ những kí ức đơn thuần, thơ ngây, những bí mật, những giọt nước mắt lặng thầm thuở mới lớn. Đây cũng là nơi cất giữ đau thương, vì mỗi khi cảm giác buồn bã, tuyệt vọng, tôi sẽ tới để gột sạch nỗi buồn. Sau khi ba tôi vô tình mất mạng, trong một lần thi công xây năm tôi lên 8 tuổi. Thì mẹ tôi cũng bỏ đi cùng một tình yêu mới.
Tôi còn nhớ hôm bà ấy rời đi, trời cũng đổ mưa to như bây giờ.
------------------*----------------
8 năm trước
Tiếng khóc trẻ con vang lên trong đêm tối cùng tiếng bát đũa lần lượt rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Nhưng dường như người phụ nữ xinh đẹp đang trải mình trên chiếc sofa ấm áp kia, không hề có ý định thu dọn chúng. Cô chửi thề một tiếng, rồi từ từ bò dậy châm lửa đốt một điếu thuốc tận hưởng cái lạnh giá của tiết trời mùa đông. Mặc kệ đứa trẻ vẫn đang khóc lóc trong chiếc nôi sắt. Người phụ nữ ấy, chính là mẹ tôi.
Bà tôi vội vàng bế đứa nhỏ ôm ấp vỗ về, nhưng miệng vẫn không quên càu nhàu mẹ tôi:
- Này đây là lần thứ bao nhiêu rồi hả, mày đã là mẹ của 2 đứa trẻ rồi phải sống có trách nhiệm một chút chứ. Mày sinh ra chúng nó để làm gì? Người ngoài nhìn vào còn tưởng mày không phải mẹ tụi nhỏ.
Mẹ tôi vẫn bình thản không vội trả lời, chỉ tiện tay ghì mạnh điếu thuốc đang cháy dở vào cái gạt tàn thủy tinh bên cạnh. Mẹ thở mạnh một tiếng nhìn bà ngoại với đôi mắt mệt mỏi, sự mệt mỏi của một con người muốn tìm sự giải thoát cho chính mình:
- Ngày mai, con sẽ đi.
Sau câu nói đó, bà ngoại như chết lặng không biết do bà không hiểu hay do đã hiểu mà không biết nói thêm lời nào nữa. Chưa đợi bà tôi kịp chấn tĩnh, mẹ tôi lại tiếp lời:
- Lăng Dật là người đàn ông tốt, có nhà có xe, anh ấy có thể nuôi con. Nên con đã đồng ý theo anh ấy tới Bắc Kinh. Và có thể là không trở về nữa.
Bà tôi đứng bật dậy, đi tới trước mặt mẹ tôi: " Chát!!!!"
Tiếng va chạm vừa to, vừa lạnh lùng vang lên trong đêm tối, cái tát ấy là tất cả những nhẫn nhịn, những đau khổ bấy nhiêu năm nay mà bà trả lại cho mẹ tôi. Khoé mắt bà đã ướt từ bao giờ, bà run run lấy tay lau đi nước mắt đang rơi lả chả, rồi cất giọng đau đớn:
- Thế còn tụi nhỏ thì sao? Mày có nghĩ tới tụi nó không. Chỉ vì một người đàn ông không rõ quê quán, không rõ tên tuổi mà mày...
Bà run run ngồi bệt xuống sàn, mắt nhắm lại như đã thấu được tất thảy nỗi đau, như đang lấy dao cứa thẳng thẳng vào tim mình.
" Nhưng mà anh ấy có nhà có xe chỉ ở bên anh ấy con mới hạnh phúc được mẹ à. Lập Xuân và Lập Đông đã trói buộc tuổi xuân của con, bố của chúng nó cũng lấy đi của con quá nhiều rồi."
Mẹ tôi nấc nghẹn theo từng câu nói. Mẹ nắm lấy đôi tay của bà mà quỳ xuống, mắt mẹ đỏ hoen, mẹ chấp tay lại nói với giọng nghẹn ngào:
- Con xin mẹ, con biết con bất hiếu nhưng thật sự bọn trẻ là gánh nặng của con. Lăng Dật không biết đến sự tồn tại của chúng, vậy nên con xin mẹ hãy để con ra đi mà không vướng bận gì... Con hứa sẽ gửi tiền sinh hoạt hằng tháng, con hứa sẽ không để Lập Hạ với Lập Xuân chịu thiệt thòi vì con. Nên con xin mẹ để con đi.
Có vẻ như đó là những lời chất chứa bao lâu từ tận đáy lòng mẹ, những gánh nặng mang tên của chúng tôi đã làm mẹ tôi quá mệt mỏi. Có lẽ, mẹ đã suy nghĩ rất lâu, người đàn ông đó thật sự tốt với mẹ, ở bên ông ta mới khiến mẹ hạnh phúc. Cái hạnh phúc mà mẹ không bao giờ tìm kiếm được ở chúng tôi hay ở bất cứ đâu trong thị trấn nhỏ này. Mẹ thuộc về một nơi tốt hơn, hào nhoáng hơn mà hiển nhiên nơi đó không xuất hiện bất cứ gánh nặng nào liên quan tới Lập Hạ hay Lập Xuân.
Bà tôi giật mạnh tay mẹ ra, nhìn vào đôi mắt sưng húp cùng th.ân thể đang không ngừng run rẩy, kích động của mẹ. Chính ở khoảnh khắc ấy, thâm tâm bà hiểu rõ không gì có thể ngăn cản con gái mình ở lại, dù là bà hay chúng tôi, vì khát khao của mẹ quá lớn, vì chính bà cũng là một người Mẹ . Nên bà hiểu được chỉ khi mẹ rời đi cuộc sống của mẹ mới tốt lên, và chỉ khi mẹ rời khỏi căn nhà này, thị trấn này mẹ mới có được tình yêu lẫn hạnh phúc. Và hơn nữa, điều khó nhất trên thế giới này chính là níu giữ một người không cần đến ta:
- Vậy hãy đi đi, và đừng quay về nữa. Đi đi trước khi bọn trẻ tỉnh dậy, chứ đừng để tới ngày mai. Vì chúng sẽ khóc đòi mẹ. Cũng không cần gửi tiền nữa vì tôi không cần những đồng tiền dơ bẩn đó. Mời cô đi cho.
Vậy là trong đêm mưa gió ấy, có một người phụ nữ giải thoát cho chính mình, cô ấy quăng hết tất cả hồi ức của con cái của người chồng quá cố trôi theo màn mưa. Để bước lên chiếc xe tới Bắc Kinh cùng tình yêu và tương lai phía trước.
------------------*-----------------–
HIỆN TẠI
Tôi vừa để giày lên kệ, định quay vào chờ mưa nhỏ dần sẽ đi tiếp. Nhưng đột nhiên bóng đèn vụt tắt, trong phòng bỗng tối như mực. Tôi theo phản xạ gọi chú Lý nhưng đáp lại tôi chỉ là sự im ắng đến đáng sợ của màn đêm tĩnh mịch cùng tiếng mưa rả rích rơi, tôi lo lắng mò mẫm trong đêm tối. Lúc ấy, cảm giác bồn chồn lẫn sợ sệt như chiếm lấy toàn bộ th.ân thể tôi.
- Happy birthday to you! Happy birthday to you...
Đèn phòng vụt sáng, tiếng cười nói tràn ngập khắp phòng, tôi thấy chú Lý cùng 5 con người đứng đó cười lớn. Chính tôi cũng dụi nước mắt mà bật cười theo từng tiếng hát của họ. Họ chính là những "Charon" quan trọng của đời tôi: Lăng Thất, Manh Phi, Tiểu Bắc, Đông Quân và Tư Minh.
Chúng tôi, 6 con người 6 hoàn cảnh khác nhau quen biết nhau từ những ngày thơ ấu cùng cười, cùng khóc, cùng học tập, cùng trải qua Thanh Xuân có nhau. Họ là những mảnh ghép không thể thiếu trong đời tôi. Hòa vào tiếng hát, tiếng vỗ tay cùng những giọt nước mắt, tuổi Thanh Xuân của tôi cứ như thế bắt đầu.