- Tham gia
- 5/9/2011
- Bài viết
- 4.128
Thật trớ trêu khi chúng ta "cảm nắng" nhau vào lúc học kì 1 lớp 12 gần sắp bắt đầu.
Tớ có một điều rất quan trọng muốn nói với cậu, tất nhiên không phải "3 từ, 8 chữ, 1 ý nghĩa", mà là...Chúng ta... tạm giãn ra một thời gian, được không?
Đã từ lâu, tớ rất mến cậu, nhưng tớ vẫn lặng im vì sợ nói ra sẽ đánh mất tình bạn 6 năm. Tớ sợ rằng khi tình cảm tiến thêm một bậc thì chúng ta không còn tự nhiên như trước, không còn đèo nhau đi học mỗi ngày và đút kem cho nhau ăn vào cuối tuần. Tệ hơn nữa, có thể cậu sẽ không còn làm gia sư môn Hóa cho tớ vào mỗi thứ 2, 4, 6...Cứ nghĩ đến những viễn cảnh tối tăm thế thôi cũng đủ ngăn cản tớ thốt nên lời...Dù vậy nhưng tớ vẫn thổn thức. Cậu có biết là...tớ rất đau khi nghe cậu kể về một cô bạn gái cậu thầm thương trộm nhớ?
6 năm - khoảng thời gian khá dài cho một tình bạn. Khoảng thời gian đủ để mọi buồn, vui, hờn, giận luân phiên nảy sinh và phụt tắt. Kỉ niệm sẽ mãi còn đó, và tình bạn sẽ luôn được đặt lên hàng đầu. Tớ không cho phép mình thổ lộ...Và dường như, càng cố thì cậu càng bắt gặp ánh mắt tớ khác lạ. Tớ quay đi, cậu lại nhìn tớ đau khổ. Vì sao vậy? Cả hai đều có "cái tôi" quá lớn chăng? Hay cậu không thể đáp lại tình cảm của tớ nên cậu cảm thấy có lỗi?
Cuối năm lớp 11, tớ có cảm giác...chúng ta không còn là "bạn thân", "bạn đơn thuần"...
Và tớ như muốn vỡ òa khi trong cơn mưa rào tối trời tối đất vào ngày tổng kết, cậu lại ngỏ lời yêu...
o0o
Ba tháng hè thật hạnh phúc. Tớ và cậu lúc nào cũng trò chuyện cùng nhau. Không Y!M thì cũng điện thoại và gặp mặt. Tớ không hề cảm thấy nhàm chán, vì cảm giác "bên cạnh một thằng bạn" hoàn toàn khác với tâm trạng khi "ở cùng người ấy" cậu ạ!
Nhưng rồi khi mùa hè kết thúc thì cũng là lúc giữa chúng ta lại có một khoảng cách xa xôi...
Có một ranh giới vô hình thì phải. Hai đứa học khác lớp, nên chẳng có mối tương quan nào để cùng trò chuyện. Khi cậu đến nhà kèm tớ như thường lệ thì cậu chỉ việc hướng dẫn tớ làm bài, ngoài ra không nói gì khác. Tâm trạng cậu căng như dây đàn khi cậu phải đảm đương nhiều công việc: tham gia đội tuyển bóng rổ, sinh hoạt ở nhà thờ vào hai ngày cuối tuần, học thêm triền miên và còn...đưa rước tớ đi học.
Gần nhau vậy đó, nhưng vẫn thấy xa. Năm cuối cấp với tớ còn nặng nề gấp bội khi cả hai đều đặt rất nhiều mục tiêu cụ thể. Trên lý thuyết, người ta nói rằng: Nếu yêu thật lòng thì đó là động lực thúc đẩy để học tốt hơn, nhưng tớ thấy cả hai đều đang bế tắc khi không biết dung hòa giữa mọi việc, và tình cảm tỉ lệ nghịch với việc học hành...
o0o
Tận đáy lòng, tớ muốn hỏi rằng: "Nếu yêu, cậu sẵn sàng chờ tớ không? Chỉ trong 1 năm thôi".
Điều đó không có nghĩa là chúng ta chia tay, rồi quay lại, hay xa nhau nhưng vẫn luôn hướng về nhau. Ý tớ là, chúng ta hãy đơn giản hóa mọi việc, cậu nhé!
Thế này này, chúng ta vẫn nhắn tin chúc ngủ ngon cho nhau hằng ngày, vẫn đi ăn kem vào cuối tuần sau khi đã hoàn thành xong bài tập và hãy hiểu và thông cảm cho thời gian biểu của nhau. Nếu như cậu phải bận đến nhà thờ vào thứ 7 thì tớ cũng sẽ không ép cậu đi tô tượng, và nếu tớ phải đi học múa thì cậu cũng cho tớ nghỉ một buổi học Hóa tại nhà.
Cậu cứ xem như tớ là một niềm hy vọng, lúc vô hình, khi lại hữu hình. Chỉ cần chúng ta luôn phấn đấu vì một tương lai tốt đẹp, thì tình cảm sẽ càng biến chuyển theo chiều hướng tốt hơn nữa...
Cậu sẽ chờ tớ? Câu hỏi này tớ đặt ra vì muốn có một niềm tin, một sự hứa hẹn. Cùng vươn đến mục tiêu để rồi sau này vẽ nên một hạnh phúc như cổ tích, điều đó thật nên làm, cậu có nghĩ vậy không?
Dẫu bây giờ cả hai cảm thấy tình cảm đang dần phai hoặc bất đồng nảy sinh vô cớ, cũng đừng bận tâm. Cùng nhau vượt qua thử thách cậu nhé.
Chỉ cần cậu đồng ý "sẽ chờ"...
Twinkle®
Tớ có một điều rất quan trọng muốn nói với cậu, tất nhiên không phải "3 từ, 8 chữ, 1 ý nghĩa", mà là...Chúng ta... tạm giãn ra một thời gian, được không?
Đã từ lâu, tớ rất mến cậu, nhưng tớ vẫn lặng im vì sợ nói ra sẽ đánh mất tình bạn 6 năm. Tớ sợ rằng khi tình cảm tiến thêm một bậc thì chúng ta không còn tự nhiên như trước, không còn đèo nhau đi học mỗi ngày và đút kem cho nhau ăn vào cuối tuần. Tệ hơn nữa, có thể cậu sẽ không còn làm gia sư môn Hóa cho tớ vào mỗi thứ 2, 4, 6...Cứ nghĩ đến những viễn cảnh tối tăm thế thôi cũng đủ ngăn cản tớ thốt nên lời...Dù vậy nhưng tớ vẫn thổn thức. Cậu có biết là...tớ rất đau khi nghe cậu kể về một cô bạn gái cậu thầm thương trộm nhớ?
6 năm - khoảng thời gian khá dài cho một tình bạn. Khoảng thời gian đủ để mọi buồn, vui, hờn, giận luân phiên nảy sinh và phụt tắt. Kỉ niệm sẽ mãi còn đó, và tình bạn sẽ luôn được đặt lên hàng đầu. Tớ không cho phép mình thổ lộ...Và dường như, càng cố thì cậu càng bắt gặp ánh mắt tớ khác lạ. Tớ quay đi, cậu lại nhìn tớ đau khổ. Vì sao vậy? Cả hai đều có "cái tôi" quá lớn chăng? Hay cậu không thể đáp lại tình cảm của tớ nên cậu cảm thấy có lỗi?
Cuối năm lớp 11, tớ có cảm giác...chúng ta không còn là "bạn thân", "bạn đơn thuần"...
Và tớ như muốn vỡ òa khi trong cơn mưa rào tối trời tối đất vào ngày tổng kết, cậu lại ngỏ lời yêu...
o0o
Ba tháng hè thật hạnh phúc. Tớ và cậu lúc nào cũng trò chuyện cùng nhau. Không Y!M thì cũng điện thoại và gặp mặt. Tớ không hề cảm thấy nhàm chán, vì cảm giác "bên cạnh một thằng bạn" hoàn toàn khác với tâm trạng khi "ở cùng người ấy" cậu ạ!
Nhưng rồi khi mùa hè kết thúc thì cũng là lúc giữa chúng ta lại có một khoảng cách xa xôi...
Có một ranh giới vô hình thì phải. Hai đứa học khác lớp, nên chẳng có mối tương quan nào để cùng trò chuyện. Khi cậu đến nhà kèm tớ như thường lệ thì cậu chỉ việc hướng dẫn tớ làm bài, ngoài ra không nói gì khác. Tâm trạng cậu căng như dây đàn khi cậu phải đảm đương nhiều công việc: tham gia đội tuyển bóng rổ, sinh hoạt ở nhà thờ vào hai ngày cuối tuần, học thêm triền miên và còn...đưa rước tớ đi học.
Gần nhau vậy đó, nhưng vẫn thấy xa. Năm cuối cấp với tớ còn nặng nề gấp bội khi cả hai đều đặt rất nhiều mục tiêu cụ thể. Trên lý thuyết, người ta nói rằng: Nếu yêu thật lòng thì đó là động lực thúc đẩy để học tốt hơn, nhưng tớ thấy cả hai đều đang bế tắc khi không biết dung hòa giữa mọi việc, và tình cảm tỉ lệ nghịch với việc học hành...
o0o
Tận đáy lòng, tớ muốn hỏi rằng: "Nếu yêu, cậu sẵn sàng chờ tớ không? Chỉ trong 1 năm thôi".
Điều đó không có nghĩa là chúng ta chia tay, rồi quay lại, hay xa nhau nhưng vẫn luôn hướng về nhau. Ý tớ là, chúng ta hãy đơn giản hóa mọi việc, cậu nhé!
Thế này này, chúng ta vẫn nhắn tin chúc ngủ ngon cho nhau hằng ngày, vẫn đi ăn kem vào cuối tuần sau khi đã hoàn thành xong bài tập và hãy hiểu và thông cảm cho thời gian biểu của nhau. Nếu như cậu phải bận đến nhà thờ vào thứ 7 thì tớ cũng sẽ không ép cậu đi tô tượng, và nếu tớ phải đi học múa thì cậu cũng cho tớ nghỉ một buổi học Hóa tại nhà.
Cậu cứ xem như tớ là một niềm hy vọng, lúc vô hình, khi lại hữu hình. Chỉ cần chúng ta luôn phấn đấu vì một tương lai tốt đẹp, thì tình cảm sẽ càng biến chuyển theo chiều hướng tốt hơn nữa...
Cậu sẽ chờ tớ? Câu hỏi này tớ đặt ra vì muốn có một niềm tin, một sự hứa hẹn. Cùng vươn đến mục tiêu để rồi sau này vẽ nên một hạnh phúc như cổ tích, điều đó thật nên làm, cậu có nghĩ vậy không?
Dẫu bây giờ cả hai cảm thấy tình cảm đang dần phai hoặc bất đồng nảy sinh vô cớ, cũng đừng bận tâm. Cùng nhau vượt qua thử thách cậu nhé.
Chỉ cần cậu đồng ý "sẽ chờ"...
Twinkle®