
Nhắc đến bóng đá , tuổi thơ , ai mà không hơn 1 lần đùa nghịch với trái bóng. Tôi cũng chẳng ngoại lệ. Nhưng tôi thật sự thích bóng đá từ khi nào ? Rất khó để trả lời chắc chắn. Nhưng có lẽ , bắt đầu từ Worldcup 2002.
Vào lúc đó , với suy nghĩ của 1 cậu nhóc 13 tuổi , chỉ đơn giản là chọn 1 đội bóng để cổ vũ , xem những diễn biến của trận đấu qua màn hình , bóng lăn vào lưới là cười , là vỗ tay. Và tôi đã chọn Đức , với lý do cũng quá đơn giản : 2 cô của tôi đã sang sinh sống bên Đức từ khi tôi còn bé xíu , coi như mình cổ vũ cho đội bóng của 2 cô. Thế thôi. Và Đức bước vào chung kết. Lúc đó , thật sự háo hức khi nghe nói đến cụm từ "vô địch Worlcup" , mặc dù chắc chắn 1 điều là chưa thể hiểu hết ý nghĩa lớn lao của nó. Còn gì tuyệt vời hơn khi đội bóng mà mình cổ vũ đoạt được chức vô địch. Và có lẽ đó là lần đầu tiên , 1 cậu bé đặt hy vọng vào 1 điều gì đó nhiều hơn là mơ ước được bố mẹ mua cho chiếc xe đạp , hay những món quà sinh nhật...
Thế rồi ngày đó cũng đến. Ngồi cạnh bố , chăm chú theo dõi... không thể nhớ trong khi trận đấu diễn ra , tôi đã nói những gì , hò hét những gì...chỉ biết rằng đến khi trọng tài nổi hồi còi kết thúc trận đấu , Brazil đã giành chiến thắng với tỉ số 2-0. Và tôi đã khóc. Tôi không biết vì sao tôi khóc , chỉ thấy trong lòng mình 1 cảm giác khó tả...có lẽ đó cũng là lần đầu tiên tôi khóc vì 1 vết thương không phải ngoài d.a thịt... Nhưng rồi nỗi buồn đó cũng qua đi nhanh chóng , khi mà tôi - cậu bé đó còn đang ở tuổi ăn - chơi - ngủ. Worldcup hết rồi , các tin tức về bóng đá cũng chỉ còn là những dư âm...

Những giây phút kịch tính để rồi vỡ òa trong niềm vui chiến thắng , những năm tháng mòn mỏi đợi chờ để rồi vui sướng tột độ khi thống trị trời Âu...làm sao quên được ngày hôm ấy , mưa rơi tầm tã. Loạt sút luân lưu thứ 3. Lúc C.Ronaldo thua Petr Cech trong cuộc đối đầu cân não , anh đã khóc , và tôi cũng đã khóc. Khóc vì chẳng lẽ , chỉ còn bậc thang cuối cùng mà chúng ta lại hụt bước ? Ý nghĩ ấy làm não tôi như căng ra khi Terry đặt bóng vào chấm 11m. Và tia hy vọng đã lóe lên khi Terry thất bại. Bất chợt tôi nở 1 nụ cười. Để rồi sau đó gào lên như người mất trí khi Van Der Sar cản phá thành công cú sút của Anelka. Giây phút ấy , khoảnh khắc ấy....9 năm rồi , chúng ta đã chờ 9 năm rồi !

Tôi tiếp tục khóc , nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc. Không chỉ vì chúng ta đã vô địch Champions League. Mà còn vì bố tôi đang ở bên cạnh tôi , và khóc cùng tôi. Đó là giây phút gần gũi nhất của 2 bố con sau bao nhiêu năm sống trong mối quan hệ gia đình gần như chiến tranh. Đã có lúc tưởng chừng như tôi và ông đã ở 2 đầu chiến tuyến. ...Mùa giải 2010-2011 chỉ còn chưa đầy 2 tháng nữa là kết thúc. Chúng ta lại 1 lần nữa đứng trước cú ăn 3 lịch sử. Tôi tin là chúng ta làm được. Đó không phải niềm tin mù quáng. Thực tế đã chứng minh 1 cách rõ ràng. M.U đã tạo dựng cho tôi 1 niềm tin bất diệt. Với M.U , không có gì là không thể.
Mùa giải này , chúng ta thêm 1 lần nữa khẳng định bản lĩnh và đẳng cấp của mình , khi bao lần lội ngược dòng với những trận cầu nghẹt thở , trong tình cảnh khủng hoảng lực lượng , ngoài 1 tập thể đoàn kết chắc chắn vẫn có những cá nhân tỏa sáng đúng lúc. Và 1 điều không thể bàn cãi : tinh thần rực lửa của Quỷ Đỏ là vũ khí tối thượng.
Giờ đây , bầy Quỷ đã đủ sức để nhấn chìm bất cứ chướng ngại vật nào. Chúng ta hãy tin vào điều đó. Riêng tôi , tôi mong được 1 lần nữa được ôm lấy bố để ăn mừng chiến thắng như hôm ấy...

Cảm ơn. Manchester United !
Nguồn : tientam78 - Sbox ManU - Diendan.go.vn
Đây là bài viết của 1 người bạn, đọc thấy hay nên post lên cho mọi người cùng đọc ( nhất là các Manucians ) ! ManU của chúng ta đã thua trước ManC trong trận bán kết FA Cup, vậy là giấc mơ ăn 3 đã ko còn, nhưng mùa giải năm nay sẽ mãi mãi còn 2 thứ : 1 - Tình yêu ManU trong lòng các Fan ngày 1 lớn, ngày 1 vững chãi. 2 - Tinh thần chiến đấu của các cầu thủ ManU là thật đáng tự hào . Giả sử có 1 kết cục xấu xảy ra năm nay thì vẫn mình vẫn luôn tự hào là 1 Manucian, xin cám ơn Manchester United - đội bóng đã khiến tôi biết " yêu " !