- Tham gia
- 26/12/2010
- Bài viết
- 53
"Em thích anh!
Em thực sự rất thích anh!"
Em chỉ muốn hét thật to lên như thế, nhưng em không đủ can đảm anh ak. Đơn giản là vì em sợ, em sợ đánh mất cái tình bạn vốn đã mong manh giữa anh và em. Và cái lý do lớn hơn, đó là em không phải là người mà anh thích. Nói ra điều này, em buồn lắm anh ak! Chắc chắn lá thư này của em, anh sẽ không bao giờ đọc được, bởi vì em sẽ không bao giờ gửi nó cho anh.
Anh như là một cái gì đó, có thể nói là định mệnh của em không nhỉ. Một con bé có tính cách của một thằng con trai ngang tàng, ngổ ngáo đã để ý đến anh, anh là người đầu tiên mà em có cảm giác khác lạ. Ngay lần đầu gặp anh, cái ấn tượng mà anh để lại trong em rất sâu đậm. Có thể gọi là một tình yêu "trời đánh" không nhỉ. Thế là từ đó, có một con bé, luôn tìm cớ để được gặp anh, được nhìn anh dù đó chỉ là nhìn sau lưng. Lúc đó anh đã có người yêu. Và em hiểu rằng, mình chỉ có thể dừng lại ở 1 giới hạn nhất định, đó là nhìn và nói chuyện với anh, như 2 người bạn.
Rồi mối tình của anh tan vỡ, để lại trong anh 1 vết cắt sâu. Nhìn anh bơ phờ, mệt mỏi, em buồn lắm, rất muốn an ủi động viên anh, nhưng em đã không làm thế. Em đã hứa với bản thân, không được vượt qua cái ranh giới mà em đã đề ra. Học là ưu tiên số một với em, và em không muốn mình đi vào một con đường cụt anh ak.
Một thời gian sau gặp lại anh, anh đã khá hơn rất nhiều. Nhìn nụ cười của anh, lòng em lại trùng xuống. Mỗi lần anh cười với em, tim em lại đập loạn nhịp. Hình như là em đã không vượt qua chính bản thân mình rồi.
Chắc chắn là anh biết em thích anh đúng không? Nhưng anh không nói, mà anh vẫn thế, vẫn cười với em, anh độc ác quá. Và em sợ, sợ một ngày anh không cười với em nữa. Khi anh ốm, em nói sẽ mua thuốc cho anh, anh đã bảo là anh không uống và cúp máy. Tiếng cúp máy của anh làm em buồn lắm. Anh không cho em cơ hội để em quan tâm đến anh. Hôm trước em nhìn thấy có một người đưa trà sữa cho anh, em thấy ghen tỵ, thấy buồn. Muốn quan tâm anh, nhưng anh không chấp nhận, em làm gì được chứ. Em khó chịu khi anh cười, nói với một bạn gái nào đó, ngay khi đó là khách của anh. Rồi em tự trấn tĩnh lại bản thân, tự nhủ " mày không là gì của anh ấy cả, vì thế mà mày không có quyền".
Quyết tâm là thế nhưng em vẫn đi vào cái lối mòn đó. Mệt mỏi lắm anh ak. Em thực sự rất mệt mỏi. Chán nản và đôi khi là đã thả lỏng bản thân lười biếng. Em không biết mình phải làm sao nữa đây. Không thể nào cứ theo một mối tình đơn phương vô vọng, mà cũng không thể nào quên anh được.
Bạn em bảo hay là quên đi cho rồi, nhưng đâu có dễ như thế hả anh. Trước đây em hay cười nhạo bạn em, bảo sao nó cứ phải thích một người mà không thích nó. Bây giờ em đã hiểu cảm giác của nó. Thích một người không hề dễ, nhưng đê quên người đó, còn khó hơn rất rất nhiều lần.
Cuối cùng thì em đã quyết tâm rằng " em vẫn sẽ thích anh đến khi nào không thích nữa thì thôi". Biết là sẽ đau lòng, sẽ mệt mỏi nhưng em nhất định sẽ cố gắng. Đây có lẽ là một cách từ bỏ hiệu quả anh ak. Chỉ mong anh sẽ nhớ đến em, như một con bé đã rất thích anh và cười với em mỗi khi nhìn thấy em anh nhé!
Một người thích anh và không biết đến bao giờ thì hết thích!