Bữa Tiệc Máu ( Sát nhân – Kinh dị – Tâm lý )

Tham gia
6/6/2025
Bài viết
5
BỮA TIỆC MÁU
AD_4nXe3axeiq1BM2hWVkapPuf9_b1XEhxvbRgHWKdwiewGsCXFX7IeBCy8u0XN7EhJI-NairIYTNZYQ9QRLvXDAGnPT7LiA91Y9GkJZI2tA83LL0J4IYQo_ITfpEPFP4GUUS9XATHRvRQ


Tác Giả : Nam Phương

Thể loại: Sát nhân – Kinh dị – Tâm lý

Vui lòng không sao chép và thu âm khi chưa tác quyền tác giả , kẻo bị đánh gậy đừng có xin nhé.

Theo dõi Fanpage : Tâm Linh Nam Phương Để Xem Trước Những Tác Phẩm Hay Về Sau


Chương 1: Ánh Mắt Người Lạ

Thành Đô vào đầu tháng Mười Một mang một vẻ ảm đạm kỳ lạ. Trời không quá lạnh, nhưng đủ để gió len qua khe áo, chạm vào d.a thịt như những ngón tay lạnh buốt. Bầu trời xám tro, những hàng ngân hạnh hai bên đường rụng lá từng đợt, phủ kín vỉa hè. Xe cộ vẫn đông đúc, nhưng mọi thứ dường như chậm hơn, như thể cả thành phố đang chìm trong cơn buồn ngủ kéo dài.
Trần Vy vừa rời khỏi văn phòng ở tầng 16 của tòa nhà Bạch Mã – một công ty thiết kế nội thất có tiếng, nơi cô đã làm việc hơn hai năm. Vy mặc chiếc áo dạ dài màu kem, tay cầm cốc cà phê ấm, túi vải đeo chéo lủng lẳng theo nhịp bước. Dáng cô nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú nhưng luôn thoáng nét mệt mỏi – kiểu người sống nội tâm, không quen phô trương.
Cuộc sống của Vy có thể tóm gọn trong vài chữ: lặp lại. Sáng 7h rời nhà, 8h lên văn phòng, trưa ăn mì gói hoặc cơm hộp, tối về nhà, bật laptop xem phim Hàn, rồi ngủ. Không bạn thân, không tiệc tùng. Mối tình gần nhất kết thúc hơn một năm trước vì lý do “em quá trầm lặng, anh cảm thấy không kết nối được”.
Vy không buồn. Cô đã quen với cảm giác bị hiểu lầm. Cô thậm chí thích sự cô đơn – nó khiến cô cảm thấy an toàn, như một chiếc áo choàng cũ kỹ nhưng mềm mại, vừa vặn.
Hôm ấy, trời mưa. Mưa tháng Mười Một ở Thành Đô không lớn, chỉ như tấm màn mỏng vắt ngang thành phố. Vy tấp vào mái hiên một hiệu sách cũ để tránh ướt. Cửa kính mờ hơi nước, mùi giấy và mùi ẩm mốc thoảng ra theo từng cơn gió nhẹ. Cô đứng im, tay ghì chặt quai túi, mắt đảo quanh tìm thứ gì đó để giết thời gian.
Khi ánh mắt chạm vào người đàn ông đứng cách cô chưa đầy một mét, tim cô như hụt một nhịp.
Anh mặc áo khoác đen, cao khoảng một mét tám, dáng gầy nhưng không yếu. Tay anh cầm một cuốn sách dày, bìa màu nâu cũ, ánh đèn vàng hắt lên khiến chữ in chìm lộ ra: “Giải Phẫu Cổ Truyền Trung Hoa”. Nhưng thứ khiến cô không thể rời mắt lại là… ánh mắt anh. Đen, sâu, và yên tĩnh một cách khác thường – như thể bên trong đó là một chiếc giếng cổ không đáy, mà nếu nhìn lâu, người ta sẽ bị hút vào.
Anh ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn, nhưng không hề lúng túng. Ngược lại, anh mỉm cười – một nụ cười rất nhẹ, gần như không tồn tại.
“Mưa bất chợt, nhỉ?”
Giọng anh trầm, có âm cuối đục như những người vùng tây nam. Vy khẽ gật đầu, mỉm cười xã giao, nhưng không trả lời. Cô không phải kiểu dễ bắt chuyện.
Một lúc sau, anh cất cuốn sách vào túi da, quay sang cô:
“Tôi tên Lâm Dương. Cô có thường ghé hiệu sách này không?”
Vy lắc đầu. Cô không quen nói chuyện với người lạ, càng không quen kiểu người mở lời tự nhiên như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, cô không thấy khó chịu. Có gì đó ở người đàn ông này khiến cô… thấy an toàn.
“Không. Tôi chỉ trú mưa thôi.”
“Tôi cũng vậy.”
Họ im lặng vài phút. Mưa vẫn rơi, đều đặn và nhẹ nhàng như tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ cũ. Rồi Dương bất ngờ hỏi:
“Cô có tin vào cảm giác gặp một người mà mình nghĩ là… từng quen không?”
Vy hơi sững lại.
“Anh nghĩ chúng ta từng quen à?”
Dương nhìn cô, ánh mắt không chớp:
“Không biết. Nhưng cảm giác ấy… rất quen.”
“Cô có tin vào cảm giác gặp một người mà mình nghĩ là… từng quen không?”
Vy không trả lời ngay. Câu hỏi ấy – ngỡ như sáo rỗng – lại khiến cô lạnh gáy. Không phải vì nội dung, mà vì cách Dương nói. Giọng anh thấp, như thì thầm, như không thực sự hỏi cô, mà hỏi chính mình.
“Anh nghĩ chúng ta từng quen à?” – cô buột miệng hỏi lại, cố giữ giọng bình thường.
Dương không trả lời ngay. Ánh mắt anh đặt lên cô như đang soi rọi vào nơi sâu thẳm nào đó – không phải đôi mắt, mà là thứ sau đôi mắt, thứ gọi là bản chất.
“Không chắc. Nhưng cảm giác ấy… rất rõ.”
Vy mím môi, cảm thấy khó thở một chút. Trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác kỳ lạ – như thể hai người đã đứng đây, đúng chỗ này, trong một kiếp khác. Mùi mưa, tiếng gió, ánh đèn, và cả hơi lạnh trong không khí – tất cả giống như một cảnh tượng đã từng diễn ra, rất lâu rồi.
Deja vu. Từ đó hiện lên trong đầu cô như một lời nhắc mơ hồ.
“Cô có hay đọc sách không?” – Dương phá tan im lặng bằng một câu hỏi dịu nhẹ, tay anh lúc này đã thả lỏng, chống lên thành cửa hiệu sách.
“Lúc rảnh thì có. Nhưng thường chỉ đọc tiểu thuyết. Mấy cuốn chuyên môn như của anh thì… chịu.” – Vy chỉ tay vào bìa cuốn Giải Phẫu Cổ Truyền Trung Hoa.
Dương bật cười. Tiếng cười trầm khàn, không quá dài, nhưng vang lên như một sợi dây bật ra trong căn phòng kín. Lúc anh cười, Vy thấy có một vết sẹo mờ nơi hàm trái, rất nhỏ nhưng sắc như bị dao cứa. Cô không dám hỏi.
“Tôi đang làm luận án về giải phẫu trong y học dân gian. Có nhiều thứ thú vị lắm… như chuyện người xưa tin rằng ăn tim người trẻ có thể chữa bệnh run tay. Hoặc họ nghiền xương sọ thành bột để pha thuốc ngủ.”
Cô cau mày.
“Nghe rùng rợn thật.”
“Nhưng nó tồn tại. Văn hóa đôi khi là kết tinh của nỗi sợ.”
Vy im lặng. Câu nói đó khiến cô hơi rùng mình, không hiểu vì sao.
Trong lúc ấy, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Mái hiên nhỏ chỉ đủ che nửa người, và nước bắt đầu tràn lên nền gạch cũ. Dương khẽ rút trong túi ra một chiếc ô gấp.
“Cô đi hướng nào? Tôi đưa cô một đoạn.”
Vy nhìn anh, chần chừ. Mọi thứ đang đi quá nhanh. Nhưng rồi cô nghĩ: đây là nơi công cộng, sáng đèn, người qua lại vẫn còn đông. Một đoạn thôi, có sao đâu.
“Tôi bắt xe buýt ở ngã tư phía trước.”
“Trùng hợp. Tôi cũng đi hướng ấy.”
Họ cùng bước ra khỏi mái hiên. Dương bung ô, che kín cho cả hai. Vai anh chạm nhẹ vào vai cô – không ấm như cô tưởng, mà hơi lạnh. Cô quay sang, định nói điều gì đó, thì bắt gặp ánh mắt anh nhìn xuống.
Không phải nhìn cô. Mà nhìn… cánh tay cô đang cầm cốc cà phê. Ánh mắt ấy – chằm chằm, như đang đo đạc, như đang phân tích lớp da, đường mạch máu dưới lớp áo mỏng. Vy cảm thấy một cảm giác cực kỳ kỳ quái thoáng qua, nhưng nó vụt biến ngay khi Dương ngẩng đầu cười:
“Cà phê ở tiệm Lucky Brew à? Tôi từng uống. Đắng vừa phải, hậu ngọt.”
Cô cười nhẹ, nhưng trong lòng có gì đó nhói lên. Một linh cảm nhỏ – mơ hồ nhưng rõ rệt: có điều gì không đúng với người đàn ông này.
Dưới chiếc ô màu xám tro, cả hai bước chậm rãi trong làn mưa đậm hạt. Dương đi bên phải, hơi ngả ô che cho Vy nhiều hơn. Cử chỉ của anh không phô trương, cũng không quá ân cần – chỉ vừa đủ để người ta cảm thấy mình được quan tâm, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Đó là điểm đầu tiên khiến Vy để ý: anh rất biết kiểm soát sự thân mật.
Mỗi bước chân anh vững chãi, nhịp thở đều, không hề gấp gáp. Có lúc Vy tưởng như anh không đi mà đang… lướt. Đôi giày da đen cũ kỹ, chiếc quần vải xám sẫm, áo khoác dày, cổ áo hơi dựng lên – tất cả đều khiến anh trông như người từ một thời đại khác bước ra. Không hợp với Thành Đô hiện đại, càng không hợp với khu phố ồn ào ngoài kia.
“Anh không dùng điện thoại thông minh sao?” – Vy hỏi khi thấy anh lôi ra một chiếc máy cũ kiểu trượt nắp.
“Có. Nhưng tôi chỉ dùng để nghe gọi. Mọi thứ còn lại tôi ghi vào sổ tay.”
“Lạ thật… Anh không dùng mạng xã hội?”
“Tôi không thích chia sẻ điều mình ăn, nơi mình đến, hay mặt mình đang vui hay buồn cho hàng trăm người xa lạ.”
Vy bật cười. Không phải vì điều anh nói, mà vì cách anh nói: rất thản nhiên, không một chút phán xét, không một chút cao ngạo – như thể đó là lẽ hiển nhiên. Dương giống như một người sống ngoài dòng thời gian, nơi người ta không vội vàng, không phô diễn, và cũng không cần ai xác nhận mình đang tồn tại.
“Anh sống một mình à?” – Vy hỏi.
“Không. Tôi sống với vài người thân. Nhưng họ ít ra ngoài.”
“Sao vậy?”
Dương im lặng một nhịp. Rồi anh đáp:
“Họ không hợp với xã hội hiện đại. Ở nơi tôi sống, thời gian trôi khác lắm.”
Vy không biết nên hỏi tiếp hay dừng lại. Nhưng Dương lại chủ động hỏi ngược:
“Còn em thì sao? Một mình giữa thành phố này có thấy cô đơn không?”
“…Cũng quen rồi.”
Dương nhìn cô. Ánh mắt ấy – một lần nữa – sâu, lặng, và như nhìn xuyên qua mặt nạ cô đang đeo. Không phải loại nhìn gợi tình, mà là loại nhìn khiến người ta thấy trần trụi.
“Cô đơn là thứ người ta ít nói ra nhất, nhưng ai cũng có. Chỉ là một số người quen sống cùng nó.”
Vy thoáng giật mình. Cô chưa từng nói mình cô đơn. Nhưng tại sao anh lại biết?
Mưa vẫn rơi. Họ đến trạm xe buýt. Dương dừng lại, tay cầm ô vẫn che cho cô.
“Tôi sẽ đi bộ thêm một đoạn. Gần đây có một quán trà nhỏ tôi hay ghé.”
“Anh không đợi xe?”
“Tôi không thích bị gò bó giờ giấc. Mưa thế này… đi bộ thú vị hơn.”
Vy nhìn anh một lúc lâu. Dưới ánh đèn đường, nét mặt anh hiện rõ: mắt sâu, mũi thẳng, da hơi tái, và đôi môi gần như không có sắc đỏ. Một khuôn mặt thanh tú nhưng không có sức sống – như được chạm khắc từ đá lạnh.
“Lần sau… nếu trời mưa nữa, cô lại ghé hiệu sách ấy nhé.” – anh nói, giọng gần như thì thầm.
Vy gật đầu, không nói gì.
Lúc cô bước lên xe, Dương vẫn đứng đó, dưới cơn mưa. Không rút ô, không quay đi. Chỉ đứng nhìn theo, như một tượng đá biết thở.
Cho đến khi xe lăn bánh, Vy quay lại, thì anh đã biến mất.

Chương 2: Ngôi Nhà Ở Rìa Rừng

Họ khởi hành từ sớm. Dương đến đón cô bằng một chiếc xe bán tải cũ, màu xám lấm bụi. Bên trong không có mùi da mới hay nước hoa xe hơi, chỉ thoảng một mùi… lạ: ngai ngái, âm ẩm, như mùi thảo dược khô lẫn với mùi sắt gỉ.
“Mùi gì thế?” – Vy hỏi, tay mở hé cửa kính.
“Mùi thuốc gia truyền. Mẹ tôi nấu cả đêm hôm qua. Bà chuyên dùng rễ và nhựa cây rừng làm cao dán. Em sẽ thấy hơi cổ xưa đấy.”
Cô gật đầu, cố giấu vẻ khó chịu. Khi xe rẽ vào con đường rừng nhỏ, lòng Vy có một chút co thắt. Cảnh vật đổi khác nhanh chóng – từ cao ốc và tiệm tiện lợi sang rừng thông rậm, sương mù là là mặt đất, không khí lạnh hẳn đi.
Đi khoảng hai giờ, chiếc xe rẽ vào một con đường đất hẹp, hai bên là những hàng cây xám bạc và bức tường đá cũ phủ rêu xanh.

Ngôi nhà của gia đình Dương hiện ra sau một khúc quanh. Đó không phải biệt thự hiện đại, mà là một tòa nhà ba tầng bằng gỗ sẫm màu, mái ngói âm dương kiểu cũ, lợp rêu và đầy dây leo bám khắp lan can. Căn nhà nằm biệt lập, phía sau là sườn đồi, phía trước là một sân đất rộng với những cột gỗ dựng thẳng như xương sống khổng lồ của một sinh vật tiền sử.
“Chúng tôi giữ lại kiến trúc cổ. Ít người còn sống kiểu này.”
Vy bước xuống xe, gió lạnh lùa vào ống tay. Không gian yên tĩnh đến bất thường. Không tiếng chim. Không có một bóng hàng xóm. Chỉ có tiếng kẽo kẹt từ chiếc chuông gió làm bằng… vỏ xương?
Cô chưa kịp hỏi thì Dương đã mỉm cười: “Đừng sợ, em sẽ quen.”

Bà Lâm, mẹ Dương, là người phụ nữ gầy, mắt sâu, da trắng bệnh. Bà mặc áo vải lanh nâu, tay đeo xâu chuỗi gỗ, tóc bạc bới cao. Khi thấy Vy, bà không cười, chỉ gật nhẹ:
“Cháu gầy hơn ta tưởng. Nhưng ánh mắt sáng. Tốt.”
Lời nói khiến Vy khó hiểu, nhưng Dương xen vào:
“Mẹ nói là em có ánh mắt hiền. Mẹ thích những người có đôi mắt biết im lặng.”
Trong bữa trưa, Vy ngồi cùng bàn với bà Lâm và hai người nữa: một người đàn ông mù tên Lâm Lục – chú của Dương, và một người phụ nữ trạc bốn mươi tên Lâm Mai – chị họ xa. Cả hai đều rất ít nói, chỉ ăn chậm rãi, và… nhìn Vy rất lâu.
Đồ ăn được dọn ra trên những chiếc khay gỗ sơn đỏ: có súp màu đen, thịt băm viên, bánh hấp, và một món “canh tim thuốc Bắc”.
Vy ăn rất ít. Không phải vì đồ ăn không ngon, mà vì mùi. Tất cả món ăn đều có một mùi hăng hắc, tanh nồng – như mùi sắt trộn thảo dược. Thậm chí, thịt băm có sợi gì đó… như gân người?
“Là thịt lợn rừng và tim nai.” – Dương giải thích, khi thấy cô lưỡng lự.
Nhưng Vy vẫn không thể nuốt trôi. Cô đành gắp vài miếng bánh, cố cười cho phải phép.
Sau bữa ăn, bà Lâm dẫn cô đi tham quan nhà. Mỗi tầng đều có những căn phòng đóng kín, treo nhiều hình vẽ cũ kỳ – có cái là bản đồ cơ thể người, có cái là tranh da người với ký hiệu lạ.
“Tổ tiên ta từng là y sư triều Minh.” – bà nói. “Họ tin rằng linh hồn con người lưu lại lâu nhất ở phần bụng. Nếu lấy nội tạng trong khoảnh khắc linh hồn còn quanh quẩn, thuốc chế ra sẽ mạnh hơn.”
Vy lạnh sống lưng.
“Là truyền thuyết thôi.” – bà Lâm cười nhẹ. “Nhưng dù sao… khoa học nào cũng bắt đầu từ mê tín.”

Vy không định ngủ lại, nhưng Dương bảo: “Trời sắp mưa, đường trơn, xe không xuống đèo được.”
Cô đành gật đầu. Phòng cô ở là một căn phòng gỗ tầng ba, nhỏ, chỉ có một gi.ường tre, một đèn dầu, và một chiếc gương cũ bọc khung sắt rỉ.
Lúc nửa đêm, Vy tỉnh giấc vì nghe tiếng cào cửa rất khẽ.
Cạch… cạch… cạch…
Cô bước ra hành lang. Trống rỗng. Gió từ đâu thổi qua khe gỗ rít lên từng hồi. Bức tranh treo gần cầu thang nghiêng xuống, để lộ một vết nứt tường, bên trong tối om, như có ai nhìn ra từ đó.
Vy quay vội vào phòng, khóa cửa, bật đèn.
Gương vẫn đó. Nhưng… mặt cô trong gương trông không giống mình. Nhợt nhạt, mắt đỏ, và khóe miệng có máu.


Chương 3: Đêm Không Người

Đồng hồ trên tường chỉ đúng 2 giờ 17 phút khi Trần Vy tỉnh giấc vì tiếng cào cửa.
Không phải một âm thanh rõ ràng – mà là một thứ âm thanh luồn vào giấc mơ, nhè nhẹ, âm ẩm, như móng tay khô cào lên gỗ mục. Cô ngồi dậy, tim đập nhanh hơn nhịp bước chân.
Chiếc đèn dầu trên bàn vẫn còn cháy, ánh sáng vàng mờ u uất phản chiếu lên những bóng gỗ đen sì, làm cho căn phòng như co lại, chật hơn và dày đặc mùi tro củi trộn mùi hương lạ. Một thứ hương… ngọt gắt và ngai ngái như máu khô trên lưỡi dao.
Vy không dám mở cửa. Cô đứng nép bên mép gi.ường, lắng nghe.
Cạch… cạch… cạch…
Lần này không phải từ cửa. Mà từ bên trong tường. Như thể có ai đang đi… chậm rãi bên trong căn nhà, men theo lớp ván mỏng, dùng một ngón tay dài ngoằng để gõ vào nơi cô đang đứng.
Một luồng lạnh chạy dọc xương sống. Cô lấy điện thoại – không có sóng.
Cô thử mở đèn pin – nhưng màn hình lập tức tắt lịm. Chiếc máy trở nên vô dụng như cục đá.

Cô bước lại gần chiếc gương treo ở đầu gi.ường. Trong ánh sáng đèn dầu lập lòe, cô thấy một vệt đen ngoằn ngoèo chạy quanh viền gương – như thể khung sắt bị nứt, và máu khô đã thấm vào bên trong.
Cô đưa tay lau thử – vệt máu loang ra, ẩm ướt, mùi tanh phả lên mặt. Cô giật lùi. Khi nhìn lại, hình ảnh trong gương không còn là mình.
Mái tóc đen hơn, dài hơn. Mắt trợn to, lòng trắng đỏ lừ. Gương mặt nhợt nhạt ấy há miệng cười, dù cô không hề cười.
Cô hét lên – nhưng không ra tiếng. Tiếng hét bị nghẹn lại, như thể cổ họng bị bóp chặt.
Gương rung lên nhè nhẹ. Bóng trong gương vẫn cười – và bắt đầu đưa tay ra khỏi khung.
Vy lùi ngã xuống đất, đập lưng vào mép tủ. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Nhưng hình ảnh đó đã biến mất.

Cô không chịu nổi nữa. Mở cửa, lao ra hành lang.
Mọi thứ tối om. Không một ánh đèn, không một âm thanh người.
Cô rọi ánh đèn dầu xuống tầng dưới. Cầu thang gỗ ẩm ướt, lối đi như dốc xuống địa ngục. Nhưng cô không còn lựa chọn. Phải rời khỏi nơi này.
Bước xuống được một tầng, cô chợt nghe tiếng thì thầm. Rất nhỏ, rất nhiều giọng. Già, trẻ, nam, nữ, tất cả như trộn lại thành một thứ tiếng rì rầm vặn xoắn thần kinh.
“…ăn nó đi… máu nóng đấy… tim còn đập…”
Vy đứng khựng lại. Tiếng phát ra từ căn phòng phía tay phải – căn phòng cô nhớ rõ là khóa kín ban ngày.
Cửa lúc này… hé mở.

Cô áp sát mắt vào khe cửa.
Bên trong là một căn phòng tối, ánh sáng chỉ từ một lò đèn nhỏ. Trên chiếc bàn gỗ giữa phòng là một thi thể người, bị mổ phanh bụng. Nội tạng rải ra khay gỗ. Một người đàn ông đang dùng dao mỏng rạch lên lớp da, như đang vẽ thứ gì đó. Bên cạnh hắn, bà Lâm ngồi yên lặng, tay cầm sợi chỉ đỏ, miệng lẩm nhẩm đọc.
Vy nhận ra ngay đó là chú Lâm Lục – người mù ban trưa. Nhưng lúc này mắt ông mở to, ánh nhìn trắng đục, tay lướt đi điêu luyện như người hành nghề đã lâu.
Trên vách tường treo những khúc tay chân đã được xử lý, treo ngược lên như giò heo xông khói.
Cô buột miệng nấc khẽ. Tiếng nấc vang ra… và bóng bà Lâm quay lại nhìn thẳng về phía cửa.
Vy quay người, chạy ngược lên tầng, không dám nhìn lại.

Cô đóng sập cửa lại, khóa chặt. Nhưng tim vẫn đập dồn dập. Cô muốn nhắn tin cầu cứu – nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu. Mọi thứ như bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài.
Cô run rẩy thu người vào góc phòng, nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Gương vẫn lặng thinh, chỉ phản chiếu ánh đèn vàng méo mó.
Cô dần thiếp đi – vì mệt, vì sợ, vì não không chịu nổi thêm nữa.

Trước khi nhắm mắt, cô nghe tiếng chân ai đó bước đến cửa. Rất nhẹ, rất đều.
Cạch.
Cửa mở ra.
Nhưng cô nhớ… đã khóa cửa.
Bóng một người cao, gầy, mái tóc xõa xuống, mặt che kín, đứng ở ngưỡng cửa.
“Vy…” – một giọng thì thầm. Là Dương.
“Anh…?” – cô lắp bắp, mơ hồ giữa tỉnh và mộng.
“Em thấy rồi à?” – anh hỏi, giọng không cao, nhưng vang như tiếng vọng trong hầm đá.
“Thấy… cái gì…?”
Dương bước lại gần. Mặt anh chìm trong bóng tối. Chỉ có một nụ cười nhỏ, như không hề bất ngờ.
“Chúng ta… không giấu em nữa. Em đã bước vào rồi. Và em sẽ nhớ thôi. Dần dần.”
“Nhớ… cái gì?!” – cô thét lên.
Dương cúi sát tai cô, thì thầm:
“Nhớ rằng… em không phải người lạ với nơi này.”
Rồi… bóng anh tan vào bóng tối. Căn phòng trở lại sự im lặng tĩnh mịch vốn có của nó.




Chương 4: Ký Ức Rỉ Máu

Ánh nắng sớm nhợt nhạt tràn vào qua song cửa gỗ. Trần Vy mở mắt, toàn thân lạnh toát. Không rõ cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không rõ… chuyện đêm qua là thật hay mơ.
Chiếc gương vẫn ở đó – vết máu đã biến mất.
Cánh cửa vẫn khóa.
Không có dấu hiệu nào chứng minh những gì cô trải qua trong đêm.
Nhưng bàn tay cô… có một vết bầm tím – hình tròn, như dấu ấn của một chiếc nhẫn.
Vy ngồi dậy, đầu óc choáng váng. Cô bước ra khỏi phòng. Căn nhà trở lại vẻ bình thường. Không có bàn mổ. Không có thi thể. Không có tiếng cào.
Lạ hơn hết – mọi người đều hành xử như thể chẳng có gì xảy ra.
Lâm Dương đón cô ở cầu thang. Ánh mắt anh dịu dàng, gương mặt thanh tú mang vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng.
“Em ngủ ngon chứ?”
Vy nhìn anh chằm chằm. Một phần trong cô muốn gào lên, muốn hỏi: “Tại sao lại có người chết dưới nhà anh? Tại sao có người mổ xác, khâu chỉ đỏ, ăn thịt người?”
Nhưng miệng cô chỉ thốt ra:
“…Cũng tạm.”
Dương cười nhẹ. Cái cười của anh có gì đó rất sai – như thể anh đang biết rõ tất cả, và đợi cô… tự khơi lại trí nhớ.
Bữa sáng là cháo trắng và bánh bột gạo. Nhưng Vy không thể ăn.
Mùi từ bếp bốc lên – cái mùi ngòn ngọt, ngai ngái, không giống thịt heo hay thịt bò, mà như thứ gì đó… quen thuộc đến rợn người.
Cô chợt nhớ – khi còn bé, có lần đi lạc trong một làng nhỏ ở tỉnh Hồ Nam. Mẹ cô khi ấy giận dữ, bế cô chạy khỏi ngôi nhà lạ, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không được để nó ở gần mùi đó… nó sẽ nhớ…”
Vy chưa bao giờ hiểu. Nhưng lúc này, trong mùi khói từ gian bếp nhà họ Lâm, trí óc cô nổ ra từng đốm lửa ký ức.
Sau bữa sáng, cô lẻn vào kho chứa đồ – nơi cô đoán từng thấy cánh cửa kỳ lạ đêm qua.
Tủ gỗ xưa cũ. Cô lần mò mở từng ngăn.
Trong một ngăn có ổ khóa rỉ sét, cô tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ – trên nắp có khắc hình một vòng tròn đen, xung quanh là ký tự giống cổ ngữ Tạng – nhưng kỳ lạ, cô lại… đọc được:
“Vòng Nhục Thể – Người ăn người sẽ nhớ nhau.”
Cô mở nắp. Bên trong là một sợi dây chuyền có mặt đá đỏ như máu đông.
Khi tay chạm vào đá – kí ức dội về như cơn lũ.
Vy thấy mình, lúc 6 tuổi. Đứng trong một căn phòng âm u, với 4 người lớn quỳ quanh.
Một người phụ nữ – tóc dài, mặc áo lụa đen – đang cắt một miếng thịt từ cánh tay cô, nhẹ nhàng như đang lột vỏ trái cây.
Máu không chảy.
Cô bé Trần Vy không khóc.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, dường như… tận hưởng nỗi đau.
Một ông già cười khẽ: “Đứa nhỏ này có máu rồi. Giống mẹ nó.”
Trở lại thực tại
Vy ngã khuỵu xuống nền gỗ. Mồ hôi túa ra khắp người. Trái tim cô như bị vặn xoắn.
“Không thể nào… mình chưa từng đến nơi này… chưa từng…”
Nhưng trong ngực cô, sợi dây chuyền vẫn đập theo nhịp mạch máu, như một trái tim nhỏ. Nóng rát.
Dương xuất hiện ở cửa.
“Em tìm được nó rồi à?”
Vy ngẩng lên. Ánh mắt Dương lúc này khác. Không còn che giấu.
“Em vẫn luôn là một phần của nơi này, Vy. Nhưng mẹ em đã mang em đi trước khi nghi lễ hoàn tất.”
“Nghi lễ…?”
“Chúng ta là giống loài duy nhất không quên được máu của nhau.”
Dương dắt cô vào một căn phòng nhỏ dưới tầng hầm – nơi lưu giữ gia phả nhà họ Lâm.
Trên bàn là một bức ảnh đen trắng mờ cũ, chụp trong lễ hội thịt người thời kỳ phong kiến.
Bốn người lớn. Một đứa trẻ mặc váy đỏ. Trong ảnh, bà Lâm còn trẻ, đứng bên một người phụ nữ khác – mẹ cô.
Người phụ nữ đó đang bế Trần Vy trên tay.
“Mẹ em là người từng được chọn làm dâu nhà họ Lâm. Nhưng bà trốn đi, mang theo em.”
“Em… đã thuộc về nơi này từ trước khi biết nói.”
Tất cả mọi thứ cô phủ nhận, từng cảm giác rợn người – không phải vì sợ, mà vì quá quen thuộc.
Ký ức cô không biến mất. Nó chỉ bị niêm phong.
Và giờ đây… nó bắt đầu rỉ máu.

Chương 5: Bản Năng Thức Tỉnh

"Trong mỗi người, có một bản ngã bị xích. Có kẻ gọi đó là thú tính. Nhưng với một số người... đó là bản chất thật."
Ba ngày trôi qua sau khi phát hiện ra sự thật.
Trần Vy không rời khỏi căn phòng tầng ba – một gian gác xép ít ai lui tới, có ô cửa sổ nhìn xuống cánh rừng trúc sau nhà. Cô ăn rất ít. Cháo, cơm, trái cây… tất cả đều khiến dạ dày cô quặn lên như nuốt phải giấy sáp.
Chỉ duy nhất một lần – khi đi ngang qua gian bếp, một mùi thịt hầm thoảng qua khiến cổ họng cô khô khốc, nước bọt trào ra.
"Mình đói..."
Vy lùi lại, kinh hãi chính bản thân. Cô không dám hỏi: món gì được nấu hôm đó.
Nhưng tim cô đập nhanh, như hồi tưởng lại một cơn đói đã ngủ quên suốt hai mươi năm.
Đêm đến. Cô không ngủ được.
Ngoài rừng trúc có tiếng gọi thì thầm. Gió hay tiếng người? Vy không biết. Nhưng âm thanh ấy cứ lặp lại trong đầu:
“Đừng cưỡng lại nữa… máu là nhà của con…”
Từ khi mang sợi dây chuyền đá đỏ, Vy bắt đầu có những giấc mơ.
Trong mơ, cô chạy băng qua rừng. Trần truồng. Người phủ đầy máu. Xung quanh là tiếng cười man dại. Một bàn tay kéo cô xuống hố – dưới đó là hàng trăm cái xác – và cô bắt đầu ăn, như thể đã làm điều đó cả đời.
Khi tỉnh dậy, ngón tay cô vẫn còn… mùi sắt gỉ.
Dương xuất hiện vào chiều hôm sau. Anh không hỏi han, không giải thích. Chỉ đưa cho cô một bộ y phục cũ – váy dài màu xám, kiểu dáng cổ đại – như trang phục của các nghi lễ thờ tổ mù mịt xa xưa.
"Tối nay, có lễ. Em không cần phải làm gì. Chỉ cần đứng nhìn. Nếu em muốn rời đi, anh sẽ mở cổng."
Vy nhìn vào mắt anh. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, không còn vẻ lãng tử thường thấy, mà là một thứ u ám của người đã chứng kiến sự thức tỉnh của bao linh hồn lạc lối.
Đêm. Khu đất sau nhà – nơi có giếng cạn và cây du khổng lồ – được thắp bằng những ngọn nến gió thổi không tắt.
Mười người họ hàng nhà họ Lâm quỳ vòng tròn, miệng niệm thứ cổ ngữ lẩm nhẩm. Ở giữa là một thi thể nam còn ấm, nằm gọn trong hố đất phủ tro.
Một bà lão rút dao găm, khứa một đường chéo lên trán nạn nhân. Máu chảy ra, không đông.
“Kẻ này là lữ khách. Lạc bước vào đất nhà họ Lâm. Được chọn làm tế vật để truyền máu cũ về máu mới.”
Dương nắm lấy tay Vy, dắt cô tới gần.
“Em không cần làm gì. Chỉ cần nhìn. Nhớ lại.”
Máu nóng phả vào mặt cô. Cô không quay mặt đi.
Khi nghi lễ kết thúc, họ hàng tản ra. Thi thể được đưa về hầm mổ.
Vy đứng đó, trong gió đêm, bụng cô đau quặn. Không phải vì sợ – mà vì cơn đói.
Dương đứng sau lưng.
“Em nghĩ em khác họ. Nhưng em cũng như họ. Em đã từng ăn thịt người. Trong nghi lễ đầy tháng, khi còn là đứa trẻ. Chính bà em bón từng miếng cho em bằng thìa bạc.”
Vy muốn phủ nhận. Nhưng ký ức mơ hồ dần rõ nét.
Một chiếc thìa. Món cháo sền sệt. Vị mặn, ngọt, và ngon đến mức cô thèm khóc.
“Lý do em chưa biến đổi… là vì máu em bị phong ấn. Nhưng giờ thì không còn nữa.”
Đêm đó, Vy nhìn vào gương.
Gương mặt cô xanh xao, hốc hác. Nhưng ánh mắt – đã không còn sợ hãi. Mà là trầm mặc. Chờ đợi.
Cô thử cắn đầu ngón tay mình.
Vị máu chạm đầu lưỡi – và cô bật cười. Tiếng cười khẽ, như nức nở, như trỗi dậy sau hai mươi năm bị giam trong th.ân thể không phải của mình.
Vy mở tủ, lấy sợi dây chuyền máu. Đặt lên cổ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận:
Một giấc ngủ dài đã kết thúc. Con thú trong máu đã tỉnh dậy. Và nó… đói.
Trần Vy không còn là một kẻ ngoài cuộc.
Cô là hậu duệ của máu thịt, là nút thắt của nghi lễ chưa hoàn thành, là người thừa kế mùi thịt và vị máu.
Từ đây, mọi lựa chọn của cô… sẽ không còn đơn thuần là "thoát ra" hay "ở lại".
Mà là: tiêu diệt… hay kế thừa.

Chương 6: Bữa Tiệc Đầu Tiên

“Khi máu không còn làm ta khiếp sợ, mà làm ta thấy đói… nghĩa là phần người đã chết.”

Trời tối rất nhanh đêm ấy. Không một ai gõ cửa phòng Vy. Không một ai cất lời mời.
Nhưng cô biết.
Cô cảm nhận được mùi thịt đang được hầm dưới tầng hầm – thứ mùi ngọt dịu, béo ngậy, quyện với vị sắt và khói. Nó không giống bất kỳ món ăn nào trong ký ức “con người” của cô.
Không có tiếng bước chân.
Không có gọi tên.
Nhưng trong đầu cô, cánh cửa đang mở.
Lâm Dương dẫn cô đi mà không nói gì. Không qua gian bếp chính, mà vòng xuống một lối cầu thang hẹp phía sau tủ sách — dẫn đến một không gian kín, không cửa sổ, thắp đèn dầu.
Ở đó có một bàn tiệc dài, trải khăn đỏ sậm. Ở giữa là một thân người – đã bị lóc thịt từ cổ đến bụng, nhưng mặt vẫn còn nguyên vẹn.
Đôi mắt nạn nhân mở to, như vẫn còn muốn hét lên điều gì đó.
Mười hai thành viên họ Lâm ngồi xung quanh bàn, yên lặng. Không có lời cầu nguyện. Không có nghi lễ.
Chỉ có dao, nĩa, và… sự đói khát.
Dương đặt một đĩa nhỏ trước mặt Vy: một lát thịt đỏ, mỏng như cánh hoa, vừa mới cắt từ phần sườn.
Không nấu. Không ướp. Máu vẫn còn nhỏ giọt.
Vy nhìn miếng thịt. Tay cầm dao lên – run nhẹ.
Một phần trong cô muốn đứng dậy, chạy khỏi đây, gào khóc. Nhưng phần còn lại – mạnh hơn, trầm hơn – muốn cắt, muốn cắn, muốn nuốt.
“Em không phải chứng minh gì cả,” Dương nói khẽ. “Chỉ cần ăn… nếu em muốn.”
Vy ngước mắt. Căn phòng tối, nhưng khuôn mặt mọi người đều rõ mồn một. Họ không chờ đợi, không thúc ép. Họ… chấp nhận.
Như thể họ đã biết cô sẽ làm điều này.
Dao cắt qua thịt – âm thanh khẽ như lụa rách.
Khi miếng thịt chạm vào lưỡi – cô cảm thấy một tiếng gầm trỗi dậy trong xương sống.
Không giống thịt bò, không giống heo. Mà… như một loại ngọt bùi ác độc. Vị sắt ấm nóng. Vị béo lan ra ở đầu lưỡi như tan chảy.
Cô nhai.
Không nhăn mặt. Không nôn mửa.
Không chống cự.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, dạ dày cô không co thắt nữa. Mà… thở phào.
Vy ngẩng đầu. Nhìn thẳng vào xác người giữa bàn.
Mắt nạn nhân vẫn mở.
Một phần trong cô chờ đợi cảm giác tội lỗi, hối hận, hay ít nhất… là sợ hãi.
Nhưng không. Chỉ có một cảm xúc duy nhất: thỏa mãn.
Dương nhẹ nhàng rót một chén rượu đen sóng sánh. Anh đưa cho cô:
“Rượu lên men từ huyết tương – dùng để cắt kết nối cuối cùng với loài người.”
Vy không hỏi. Cô uống. Rượu nóng chảy qua cổ họng như đốt cháy mọi lý trí cuối cùng còn sót lại.
Một bản nhạc xưa cũ bật lên – không rõ từ đâu. Như tiếng đàn tì bà bị kéo lệch dây.
Bà Lâm đứng lên trước. Bà ta bắt đầu nhảy – những bước xoay nghi thức như múa thiêu thân quanh lửa, hai tay nhuốm máu cầm đèn dầu.
Sau đó, từng người cũng đứng lên, bắt đầu múa theo. Đầu họ nghiêng ngả, mắt trắng dã, miệng nhẩm điều gì đó không thành tiếng.
Dương kéo tay Vy, bước ra khỏi bàn.
“Đêm nay, em đã được nhận lại vào máu của gia tộc. Em không còn là kẻ đứng ngoài nữa.”
“Từ hôm nay… chúng ta là một.”
Cô không từ chối.
Cô nhảy. Máu nhỏ từ cánh tay dính đầy thịt tươi, vung thành vệt.
Trong ánh đèn đỏ sẫm, Vy như đang trôi giữa cơn mộng – nhưng cơn mộng đó không hề kinh dị… mà lại êm ái như trở về nhà.
Trần Vy rời khỏi phòng tiệc vào rạng sáng. Không một ai đi theo.
Miệng cô vẫn còn dính máu. Cô không lau.
Trên hành lang, gương treo ở cuối lối đi phản chiếu bóng dáng cô. Không còn là cô gái Trần Vy của thành phố – không còn vẻ lạc lõng, hoảng loạn.
Mà là một sinh vật khác – đứng thẳng, ánh mắt sáng trong bóng tối, và bước đi với sự tự tin thầm lặng như kẻ săn mồi.
“Tôi đã ăn thịt người.”
“Và tôi thích nó.”

CHƯƠNG 7: MÁU GỌI MÁU

“Máu biết đường về gốc. Dù thân xác lạc lối, dòng máu sẽ tự tìm lại nguồn của nó.”
Từ sau đêm bữa tiệc máu, Vy ngủ không tròn giấc. Không phải vì hối hận. Mà vì giấc mơ.
Trong mơ, cô thấy mình chạy giữa cánh đồng hoang nhuộm đỏ, dưới bầu trời không có trăng, không có sao. Tay cô vấy máu, nhưng không run. Mắt cô trống rỗng, và miệng thì mỉm cười.
Nhiều đêm, Vy mơ thấy mình đứng trước một cái giếng đen sâu không thấy đáy, phía sau là những giọng thì thầm nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Không thể phân biệt được là lời nói hay tiếng gọi. Nhưng chúng gọi tên cô – bằng một giọng cổ xưa mà cô chưa từng nghe, nhưng lại hiểu.
“Vy... trở về đi... máu cần máu...”
Cơ thể Vy thay đổi.
Da cô trắng bệch hơn, nhưng lại mịn như sáp non.


Mắt nhạy với ánh sáng, nhạy đến mức ban ngày khiến cô thấy khó chịu.


Cơn đói không còn giống với đói cơm, đói thịt. Mà như một hố đen trong lồng ngực – luôn đói, luôn hút, luôn trống rỗng.


Một buổi trưa, khi đi qua sân sau, Vy nhìn thấy người làm – một cô gái nhỏ đang giặt quần áo.
Cô gái cúi đầu, tóc đen xõa, cổ vươn dài.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu Vy không phải là “cô ấy xinh”... mà là “cổ của cô ấy có lẽ mềm như sụn bê, chỉ cần một nhát cắn.”
Vy lặng lẽ quay đi. Nhưng cô biết… cô đã nghĩ điều đó một cách thành thật.
Một chiều, bà Lâm ngồi uống trà một mình trong phòng kín. Vy định quay đi, thì bà gọi lại:
“Mùi máu của con... không phải máu mới. Nó có thứ gì đó… rất cũ. Rất sâu.”
Vy ngồi xuống, tim thắt lại.
“Gia đình ta không phải là người đầu tiên ăn thịt người ở đất này. Có những kẻ từng dùng máu người để sống hàng trăm năm, từng thờ thứ gì đó... lớn hơn cả thần thánh.”
“Và ta tin, con là kẻ mang huyết thống bị mất. Con là... mắt xích cuối mà nghi lễ năm xưa còn thiếu.”
Bà không giải thích thêm.
Nhưng ánh mắt bà khi nhìn Vy... không còn là ánh mắt của người già nhìn con cháu, mà là ánh mắt của kẻ tìm thấy tượng thánh thất lạc.
Sau bữa tiệc, các thành viên khác bắt đầu có thái độ kính nể lặng lẽ với Vy. Cô không cần nói gì. Nhưng khi cô bước vào phòng, họ im lặng.
Một đứa cháu nhỏ của họ Lâm – khoảng mười tuổi – khi lỡ va vào Vy ở hành lang, đã quỳ gối xuống, khóc và xin tha mạng.
Không ai dạy nó làm vậy.
Không ai bảo nó sợ Vy.
Nhưng... máu biết. Máu nhận ra ai là kẻ sẽ dẫn đầu.
Dương thấy tất cả, nhưng không can thiệp. Anh chỉ đứng nhìn, mắt tối như bóng giếng.
Vào một đêm không trăng, Vy ngồi trước căn giếng cổ bỏ hoang. Cô không rõ vì sao lại đến đó.
Cô ngồi lặng, nghe tiếng gió gào như xé rách tai, và trong gió là mùi máu tanh ngọt bốc lên từ lòng giếng.
Rồi cô nghe giọng nói. Rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Máu của ngươi... là phần còn thiếu của chúng ta.”
“Ngươi là sự kết hợp cuối cùng... giữa người và ma, giữa linh hồn và xác thịt.”
Vy không hỏi lại. Cô hiểu. Một cách bản năng.
Đêm đó, Vy bước vào phòng người làm – cô gái nhỏ có cái cổ mảnh dẻ. Không ai sai cô. Không ai theo dõi.
Cô bước đến. Không gào hét. Không giãy giụa.
Chỉ có Vy – và tiếng thì thầm trong đầu:
“Cắn. Máu sẽ nói cho ngươi biết ngươi là ai.”
Cô khẽ nghiêng đầu cô gái, đặt môi lên cổ, và cắn xuyên qua da, đứt tĩnh mạch.
Máu ấm tràn ra. Ngọt. Đậm. Tanh.
Lúc đó, Vy cảm thấy một làn sóng khoái cảm dâng lên từ rốn, xuyên ngực, trào ra cả xương tủy.
Không còn đói.
Không còn cô đơn.
Chỉ còn cảm giác... đúng. Như đây là điều duy nhất cô sinh ra để làm.
Khi trời sáng, Vy bước ra hành lang, máu khô bám quanh miệng. Không ai hỏi. Không ai tránh né.
Chỉ có Dương đứng chờ ở cầu thang, nhìn cô với ánh mắt nửa tự hào, nửa e ngại.
“Em đã bắt đầu nghe được tiếng máu. Em sắp nhớ lại… tất cả.”
Vy gật đầu. Lần đầu tiên, cô cảm thấy chính mình là trung tâm của điều gì đó lớn hơn… đen tối hơn... và cổ xưa hơn thời gian.
Máu đã gọi, và Vy đã trả lời.

CHƯƠNG 8: LỜI THÌ THẦM TRONG GIẾNG

Ở cuối khu rừng sau dinh thự họ Lâm là một giếng đá cổ, không ai dám lại gần. Nó không có nắp, chỉ bị vây bởi ba hàng dây sắt rỉ, đan chéo như mạng nhện.
Người làm gọi nó là “giếng máu”.
Bà Lâm gọi nó là “miệng thần”.
Dương gọi nó là “tim của gia tộc.”
Vy không gọi nó gì cả, nhưng cô thường xuyên mơ thấy nó. Giếng luôn có mặt trong mơ cô — ẩm ướt, đen như đáy mắt kẻ chết, và phát ra tiếng thì thầm nhỏ như hạt cát cọ vào da.
Sáng sớm hôm đó, khi sương vẫn còn dày như khói hương, Vy lặng lẽ rời khỏi gi.ường, đi chân trần qua vườn sau. Cô không nhớ rõ vì sao mình bước đi. Chỉ biết bàn chân tự biết đường, như có ai đó dắt.
Cô đến bên giếng.
Cô cảm thấy gió từ dưới giếng thổi lên, không lạnh, mà ấm và ẩm như hơi thở người sống. Trên vành giếng, rêu xanh dính máu khô — nhưng máu còn tươi, vẫn ươn ướt đầu ngón tay khi chạm vào.
Vy quỳ xuống.
Và giọng nói lại đến. Nhưng lần này… không phải trong đầu. Mà ở ngay dưới đáy giếng.
“Con… là máu ta. Ta… là xương con. Hãy nhớ… ngươi từng là một phần của nghi lễ chưa hoàn thành...”
Giếng hút cô vào một giấc mộng tỉnh – đôi mắt cô mở to, nhưng không còn thấy khu vườn.
Thay vào đó, cô thấy một căn phòng bằng đá, bốn phía là tường khắc biểu tượng cổ, hình người bị xé, trẻ sơ sinh bốc cháy, phụ nữ nhai xương con mình.
Ở trung tâm là một nghi lễ máu, diễn ra cách đây rất lâu — có tiếng tụng niệm, có tiếng trẻ con khóc, và có một đứa trẻ sơ sinh nằm trên bàn đá.
Vy đứng giữa cảnh tượng đó — và nhận ra đứa trẻ ấy chính là mình.
Mắt cô — trong quá khứ — đã mở ra, nhìn thẳng vào thực thể đang ngự phía trên bàn đá: một thứ gì đó cao lớn, có mặt người nhưng không có mắt, miệng không có lưỡi, da mờ như làn khói xám.
Thực thể cúi xuống, đặt môi vào trán đứa trẻ Vy, và nói bằng thứ tiếng không ai hiểu ngoài cô:
“Máu ta lưu truyền qua ngươi. Khi máu gọi, ngươi sẽ về.”
Vy giật mình tỉnh dậy, vẫn đang quỳ bên giếng.
Tay cô run, nhưng tim đập đều. Không sợ. Mà kỳ lạ thay – là một cảm giác… yên ổn.
Cô nhớ lại:
Tuổi thơ, cô từng bị “mất tích” ba ngày ở chùa gần làng. Không ai biết cô đi đâu. Khi trở về, cô không nói một lời trong suốt hai tháng.


Cơn sợ máu kỳ lạ mỗi lần đến tuổi dậy th.ì — sợ nhưng lại không thể rời mắt khỏi nó.


Bàn tay của cô đôi lúc tự viết những ký tự lạ trên giấy khi mơ ngủ — cha mẹ nghĩ là mộng du.


Tất cả… không còn là ngẫu nhiên.
Vy đứng dậy
Tối đó, trong phòng kín, Vy lấy máu mình, nhỏ vào chén đá đen lấy từ hầm rượu nhà họ Lâm.
Cô thì thầm:
“Ta muốn biết. Muốn nhớ. Muốn nghe giọng thật của ngươi.”
Lập tức, chén đá rạn nứt, và hơi máu bốc lên như sương. Trong sương là một bóng đen cao, mờ, mặt người, thân khói.
Thực thể không nói, nhưng cô hiểu. Hắn truyền ý nghĩ như xương truyền tủy.
“Ngươi… là phần máu bị thất lạc. Lần nghi lễ trước, ngươi được giấu khỏi ta. Nhưng máu ta luôn tìm đường. Bây giờ, ngươi đã quay về.”
Vy gật đầu, chấp nhận điều đó như sự thật đã được viết từ trước.
Cô bước xuống hầm kín một lần nữa. Ở cuối hành lang là một căn phòng nhỏ bị niêm phong bằng ấn máu.
Dương lặng lẽ theo sau, không nói lời nào.
Vy mở cửa.
Trong phòng là một bức chân dung cổ, đã bị vẽ đè nhiều lớp sơn. Nhưng qua năm tháng, sơn bong tróc — lộ ra gương mặt người phụ nữ trẻ.
Cô giống Vy đến kỳ lạ.
Dưới chân dung ghi dòng chữ bằng Hán cổ:
"Người mẹ phản đạo. Kẻ mang máu tổ nhưng từ chối nghi lễ. Tên: Trần Liên."
Vy cảm thấy ngực mình đau nhói — một ký ức từ máu chứ không từ trí nhớ bật dậy:
Người phụ nữ đó – mẹ ruột của cô.
Người đã trốn khỏi gia tộc trong một đêm trăng máu, đem cô ra khỏi nghi lễ, gửi vào chùa. Nhưng máu… vẫn đi tìm đường.
Vy đứng giữa giếng cổ.
Dương quỳ xuống sau lưng cô, thì thầm:
“Em không còn là Vy của em nữa. Em là phần trung tâm. Là trái tim của nghi lễ cuối cùng. Em… là Chìa Khóa.”
Vy cúi xuống miệng giếng, cười nhẹ, và nói:
“Không. Em là Cánh Cửa.”
Từ sâu dưới đáy giếng, hơi máu trào lên lần nữa — đỏ, đặc, sôi như dầu sáp — và bắt đầu thấm vào đất, chuẩn bị mở lối cho thực thể bước ra lần nữa sau hàng chục năm chờ đợi.
Máu đã gọi.
Vy đã nhớ.
Và cánh cửa đã hé mở.


CHƯƠNG 9: LỄ MÁU ĐÊM TRĂNG

“Không phải tất cả những gì chết đều nằm yên. Có những giấc mơ không được ngủ tiếp, và máu thì không bao giờ quên đường về.”
Trong văn hóa gia tộc Lâm, mỗi thế hệ đều phải làm lễ máu một lần để “kết nối” với cội nguồn. Nhưng lễ trăng máu lần này đặc biệt hơn mọi lần trước:
Thực thể cổ xưa – Thần Giếng – sẽ không chỉ hiện thân. Mà sẽ sống lại, qua một người.
Người đó là Trần Vy – người mang “máu phản bội” của mẹ mình và cũng là “mạch nối còn lại” của máu gốc tổ.
Cả ngôi nhà họ Lâm như lột xác thành một bàn thờ sống:
Tường dán bùa cổ vẽ bằng máu mực và thịt khô nghiền.


Từ tầng hầm bốc lên mùi tro, thịt thối, và tinh dầu ngải đen.


Các thành viên trong gia đình nhịn ăn ba ngày, uống nước có huyết rắn và giọt máu của nhau.


Trần Vy được đưa vào gian thánh phòng phía dưới lòng đất, nơi chỉ có người được chọn mới được bước vào. Cô mặc một lớp áo dài tơ đen, dệt từ tóc người chết, với sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay như còng máu.
Thánh phòng là một hang động nhân tạo đục sâu trong đá núi, có hình xoắn ốc, trần thấp, tường phủ đầy biểu tượng khắc khổ máu và xác khô của những người từng thất bại trong nghi lễ.
Ở trung tâm là một bàn tế lớn, làm bằng đá nguyên khối, có rãnh thoát máu khắc theo hình con rắn ăn đuôi mình, biểu trưng cho vòng luân hồi máu.
Trần Vy nằm lên bàn đá, thở chậm. Cô không sợ.
Vì… trong cô, một phần đã không còn là người.
Gia tộc Lâm bắt đầu tụng niệm bằng thứ ngữ âm cổ xưa, lưỡi lật như tiếng xương va nhau trong đêm.
Dương đứng đầu bàn tế, tay cầm dao tế tổ, cán chạm ngọc đen, lưỡi khắc lời thề máu:
"Lòng tự diệt. Thân làm thuyền. Máu là cửa. Xương là lối."
Anh cắt lên lòng bàn tay Vy. Máu chảy. Nhưng không chảy xuống đá.
Máu bốc hơi, lơ lửng trong không khí, cuộn lại thành hình xoắn.
Không khí bắt đầu rụng xuống như vải mục – mọi thứ xung quanh tối lại, dù lửa chưa tắt.
Từ bóng tối sâu trong thánh phòng, một giọng nói dày đặc như hắc ín vang lên:
“Cửa mở. Máu đáp. Ngươi gọi, ta đến.”
Không phải một thực thể đi ra.
Mà nó chui từ bên trong Vy mà lên.
Cơ thể cô giật mạnh, như bị xé ra từng thớ thịt. Da nứt. Mắt đổi màu: từ đen thành đỏ nhạt rồi mờ như tro lửa. Cổ cô vặn sang một bên, miệng phát ra tiếng nói kép:
Một giọng là Vy.
Một giọng là của cái gì đó không thuộc về con người.
“Ta là người.
… Ta là lối.
… Ta là máu cuối.
… Và ta là ngươi.”
Cả gian phòng rung nhẹ. Máu từ các bức tường nhỏ giọt như mồ hôi. Các thành viên gia tộc khóc, rên, một số nôn ra máu, vì thực thể không chỉ nhập vào Vy — nó hút lấy ký ức, nỗi sợ, và bản thể của từng người.
Ngay lúc tất cả tưởng Vy đã “bị chiếm đoạt,” cô… mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhìn từng người trong gia tộc. Mắt cô không còn người.
Mà là một hố đen rực cháy.
Cô mỉm cười:
“Các người nghĩ ta là cánh cửa. Nhưng thật ra… ta là người bước qua.”
Dương sững sờ.
Bà Lâm hét lớn:
“Không thể! Ngươi là thuyền! Ngươi phải để thần ngự trị—”
Vy giơ tay, và bà Lâm gục xuống, máu trào ra từ tai, mắt, miệng. Không ai động tay. Không ai chạy được.
Vy không bị thực thể chiếm lấy.
Mà cô đã chiếm lấy thực thể.
Máu đen từ giếng cổ trào ngược lại lên trần hang, rồi nhỏ xuống như mưa.
Vy đứng giữa cơn mưa máu, giơ hai tay lên, và mái tóc cô rũ dài ra như những xúc tu sống.
Cô nói:
“Từ nay, nghi lễ không cần tổ. Không cần phép.
Máu chọn ai mạnh nhất. Và máu chọn ta.”
Cả gia tộc quỳ xuống, run rẩy. Một số người bị ngạt thở vì máu thấm vào phổi, những kẻ còn lại mê sảng trong khoái cảm rồ dại – vì Vy truyền thực thể ra khắp máu họ, khiến họ trở nên phụ thuộc vào cô như đàn kiến uống độc mà say mê.
Đêm trăng máu tàn.
Khi mặt trăng rút về phía rừng xa, Trần Vy đứng trên ban công, mái tóc ướt sũng, đôi mắt không còn người, ngực phập phồng nhẹ như rắn hít thở.
Dương đứng sau cô, không còn là người yêu — mà là kẻ trung thành nhất.
Vy nói:
“Thần đã chết.
Nhưng ta còn sống.
Và máu, từ nay… sẽ chảy theo ý ta.”
CHƯƠNG 10: MẠNG LƯỚI MÁU
Ba ngày sau đêm trăng máu, gia tộc họ Lâm im lìm như thể mọi thứ chưa từng xảy ra. Không còn tiếng tụng niệm, không còn nghi thức, không có lễ tang cho những người chết.
Nhưng đó không phải là dấu hiệu chấm dứt.
Đó là sự lặng im của một ổ bệnh vừa nhiễm thành công vào cơ thể vật chủ.
Trần Vy không rời khỏi biệt thự Lâm, nhưng người của cô thì đã rời đi.
Những thành viên gia đình họ Lâm sống sót, được Vy gọi là “đại diện”, bắt đầu tản ra các khu vực lân cận:
Một người trở thành giáo viên thực tập tại trường cấp ba gần đó.


Một người mở tiệm thuốc bắc trong chợ đêm.


Một người làm tình nguyện viên trong trại dưỡng lão.


Một người bắt đầu phát cơm từ thiện vào buổi tối cho người vô gia cư.


Tất cả đều có một điểm chung: họ lặng lẽ chia sẻ “máu Vy”.
Một giọt máu được hòa vào cháo.
Một vết thương cố ý lộ ra để dính vào da người khác.
Một giấc mơ “ngẫu nhiên” chia sẻ giữa bệnh nhân mê man…
Người dân bắt đầu có những biểu hiện nhỏ mà không ai nghĩ là bệnh:
Hay mơ thấy mình đi trong hành lang đầy thịt sống.


Bị khô miệng liên tục, khát máu trong giấc ngủ.


Ngửi thấy mùi thịt nướng cháy khét mỗi khi gần người thân.


Có những cơn mộng du, tỉnh dậy thấy đứng trước tủ lạnh, đang nhai gì đó… không rõ.


Một cô gái trẻ trong tiệm net gần khu Lâm gia ăn sống con chuột chết mà không nhớ gì.
Một đứa trẻ mẫu giáo bỗng xé tai bạn trong lúc chơi nhà bếp, rồi khóc vì... “vị không đúng.”
Vy không cần rời khỏi biệt thự, bởi từ sau nghi lễ, máu cô đã trở thành bản sao thứ hai của linh hồn — biết cảm nhận, cảm xúc, thậm chí phản ứng.
Cô nằm trên ghế dài, nhắm mắt, thở nhẹ, nhưng trong đầu là hàng trăm tín hiệu:
Một người vừa mơ thấy giếng máu.
Một phụ nữ đang ngồi uống trà mà nước dần chuyển thành đỏ.
Một người lính bảo vệ tự rạch tay trong nhà vệ sinh, rồi mỉm cười.
Vy không điều khiển từng người như con rối.
Cô chỉ gợi cảm xúc, tăng khuynh hướng, rồi máu sẽ tự tìm đường.
Một buổi sáng thứ Hai, tại Trường Trung Học số 7 — nơi một thành viên họ Lâm làm giáo viên thực tập, một học sinh bất ngờ cắn đứt lưỡi mình khi đang đọc bài văn miêu tả.
Không chết, nhưng máu bắn tung tóe vào bàn, vào bạn cùng lớp, vào tay cô giáo.
Hai ngày sau:
4 học sinh bị phát hiện tự hành xác trong nhà vệ sinh.


Một thầy giáo mất trí nhớ đột ngột, cứ nói đi nói lại: “Cô ấy ở dưới tầng hầm…”


Đó là lúc “mạng lưới máu” bắt đầu tự nhân bản.
Bệnh viện thành phố tiếp nhận hàng loạt ca rối loạn hành vi: ăn móng tay đến bật máu, mộng du có tổ chức, trẻ con vẽ tranh máu dù không được dạy.
Một nhà tâm lý học người Bắc Kinh đến điều tra.
Ba ngày sau, ông tự mổ bụng mình ngay trong hội thảo chuyên môn, rồi nói:
“Tôi tìm thấy cửa sổ. Nhưng nó dẫn xuống đáy giếng.”
Không ai dám nhắc lại nữa.
Lúc này, Vy không còn là cô gái vừa tỉnh thức nữa.
Cô đã thành trung tâm thần kinh của cả một hệ thống “máu mê thức tỉnh.”
Mỗi khi cô muốn, một người sẽ chết.
Nếu cô im lặng, hàng trăm người sẽ mơ cùng một giấc.
Nếu cô thì thầm, máu trong ai đó sẽ nóng lên.
Dương, giờ đây là người gần gũi nhất, nói với cô:
“Em không còn là người, Vy.
Em là tiếng gọi đầu tiên trong máu tổ.
Là điều mà chúng tôi chờ suốt nhiều thế hệ.
Em là… con của Giếng.”
Vy không phủ nhận. Cô cười, tay đưa lên vuốt tóc, để lộ dưới cổ là dấu ấn đỏ sẫm – hình giếng cổ xoáy xuống vô tận.
Thành phố lên đèn. Đài truyền hình chiếu bản tin về “làn sóng căng thẳng thần kinh”, “hiện tượng quần thể mộng du” và “rối loạn đa nhân cách lan rộng”.
Không ai có lời giải thích.
Chỉ có một ngôi nhà ở ngoại ô – tường phủ dây máu khô, cửa sổ nhìn ra khu rừng đen – nơi Trần Vy ngồi uống máu pha với rượu vang, thì thầm:
“Đây chỉ là tĩnh mạch nhỏ.
Tâm mạch sẽ đến sớm thôi.”

CHƯƠNG 11: TÂM MẠCH

Ba đêm liên tiếp, Vy mơ thấy mình đứng giữa một bình nguyên bằng đá, trơ trọi, dưới ánh trăng đen.
Cô không cử động được. Nhưng từ dưới mặt đất, có tiếng đập như nhịp tim, chậm rãi, trĩu nặng.
“Thình... thịch.”
“Thình... thịch.”
Rồi đất nứt toạc. Máu trào lên. Trong máu là một vòm cửa bằng xương, khắc hàng chữ cổ:
“Phản huyết, tổ diệt.” (Kẻ phản máu, dòng sẽ bị xóa)
Lâm Dương mang đến cho Vy một cuốn sách gia truyền được bọc trong da thật, được truyền lại từ đời cụ cố — không ai được phép mở nếu chưa hoàn thành “Lễ Máu”.
Cuốn sách không có tiêu đề, chỉ có biểu tượng giếng xoáy sâu và hàng chữ mờ:
“Căn Nguyên: Mạch Máu Tổ”
Trong đó, có bản đồ cổ, chỉ một địa điểm ở đỉnh núi Huyền Tâm – nơi từng là trung tâm tế thần từ thời triều Tần, nay đã bị phong ấn và xóa khỏi bản đồ quốc gia.
Dương nhìn Vy, ánh mắt gần như sợ hãi:
“Nơi đó... là tim của thứ mà em đang trở thành. Nếu em chạm vào tâm mạch... em sẽ không bao giờ quay lại làm người nữa.”
Vy không chớp mắt.
“Vậy thì dẫn em đến đó.”
Đường lên núi Huyền Tâm bị chính quyền phong tỏa từ năm 1997, với lý do “khu vực nhiễm phóng xạ chưa rõ nguồn”.
Dương, Vy và hai “đại diện máu” bí mật vượt rừng, tránh camera và lính gác.
Càng đi sâu, không khí càng lạnh buốt một cách phi lý, dù đang giữa mùa hè.
Lá cây úa vàng dù không phải mùa.


Không có tiếng côn trùng.


Đôi lúc, có tiếng thì thầm vọng ra từ các thân cây rỗng, nói bằng tiếng cổ mà Vy... hiểu được.


“Huyết mạch không chảy trên da.
Nó chảy dưới đá.
Dưới giếng.
Trong tim người sống.”
Tận cùng rừng là một thung lũng trũng bất thường, ở giữa là phiến đá hình tim khổng lồ, nứt nẻ nhưng không vỡ.
Vy tiến lại gần, đưa tay chạm vào bề mặt đá.
Ngay lập tức, ngón tay cô bật máu — và phiến đá rung nhẹ. Một khe nhỏ hé mở, toát ra hơi thở ẩm ướt như trong phổi người chết.
Dương lùi lại, mắt hoảng sợ:
“Không ai từng trở về từ đó.
Nhưng em là ‘cửa máu’... em có thể.”
Vy cười nhẹ, bước vào.
Cửa đóng lại sau lưng. Không có ánh sáng.
Bên dưới là một mê cung thịt sống – tường như da người, trần nhà phủ lông, mặt đất mềm và ẩm như lưỡi.
Vy đi xuyên qua các hành lang chảy máu, mỗi bước chân dẫm lên hàng triệu giọng nói, vang vọng từ thế kỷ trước:
“Đừng ăn tôi...”


“Cứu tôi với...”


“Cha ơi, con lạnh...”


Nhưng Vy không hoảng sợ.
Cô thở đều, mắt không chớp.
Bởi vì, trong tất cả những tiếng van xin...
Có một giọng nói chuyện với cô.
Một giọng nữ, trầm, già và mạnh mẽ như máu cổ xưa:
“Cuối cùng... cũng trở lại.”
Phòng cuối cùng là một hang tròn. Ở giữa là một khối cơ thịt đập như tim khổng lồ, hàng trăm rễ máu cắm sâu vào vách tường.
Trên tim, có một khuôn mặt, mờ nhạt như in từ trí nhớ — chính là mặt Vy, nhưng già hơn, cổ xưa hơn.
Thực Thể cất tiếng:
“Ta là em, nhưng trước cả em.
Là bản ngã đầu tiên.
Là sự đói không tên.
Là máu tổ.
Và giờ, ta muốn trở lại — qua em.”
Không có dao. Không có lễ nghi.
Vy tự cắn đứt đầu ngón tay, máu nhỏ xuống quả tim thịt. Tim rung lên. Một luồng máu đỏ đậm xuyên vào ngực Vy, không gây đau, chỉ lạnh.
Cô gục xuống, mắt mở to, không chớp. Cả cơ thể bắt đầu mọc ra những mạch máu ngoài da, như cây mọc rễ trên đất người.
Cô thấy mọi thứ.
Cô thấy những đời trước của mình.
Cô thấy bản thân là người mở giếng đầu tiên từ thời Tần.
“Ta không tìm về Gốc Tổ.
Ta chính là Gốc Tổ — bị phong ấn và tách khỏi chính mình suốt hàng thế kỷ.”
Cửa đá mở ra sau hai ngày. Dương và hai đại diện chờ sẵn.
Nhưng người bước ra không còn là Vy trước đây.
Da cô trắng đến gần như trong suốt, mạch máu hiện rõ.


Mắt cô đen như lòng giếng, không còn lòng trắng.


Giọng cô vang vọng như hàng trăm người nói cùng lúc.


“Ta đã nhớ lại tất cả.
Không cần thờ thần nữa.
Vì từ giờ... ta là thần.”
Dương quỳ xuống.
Hai đại diện quỳ theo.
Tâm mạch đã thức tỉnh. Vy không còn là con người, không còn là nạn nhân, không còn là công cụ.
Cô là huyết thần.
Là bản thể cổ xưa.
Là giấc mơ cuối cùng của tất cả những kẻ khát máu.

CHƯƠNG 12: HUYẾT ĐẠO

Không có luật nào tồn tại vĩnh viễn — trừ luật máu.
Không có Chúa nào cai trị mãi mãi — ngoài kẻ khiến máu phải quỳ.”
Trần Vy trở lại gia tộc Lâm trong đêm, toàn thân tỏa ra luồng khí dày như máu ngưng tụ. Không ai dám ngẩng nhìn cô – kể cả Lâm Dương.
Cô bước vào gian tế lễ cũ, đặt tay lên cột xương tổ, và cột xương nứt vỡ.
"Ta không còn là kẻ kế thừa.
Từ giờ, mọi người... là huyết nô."
Cô đưa mắt nhìn những người trong gia tộc – từng người một, ánh mắt như xuyên qua linh hồn họ.
Không ai phản kháng.
Tất cả quỳ gối, dâng máu, và chờ lệnh.
Cô vạch ra kế hoạch xây dựng một “tâm điểm máu” ở ngay rìa thành phố — một nhà nguyện thịt sống, nơi kẻ được “huyết chọn” có thể đến hiến xác, hiến tâm trí, đổi lấy “sự tái sinh.”
Các “đại diện máu” bắt đầu thu nạp tín đồ từ các tầng lớp xã hội:
Giáo viên bỏ dạy, theo cô để "tìm sự thật qua thịt."


Bác sĩ mổ sống bệnh nhân, dâng tim họ lên như cúng vật.


Nghệ sĩ điên loạn, vẽ tranh bằng máu trẻ em và gọi đó là “nghệ thuật từ chân linh.”


Vy không ép buộc.
Cô chỉ thì thầm.
Và họ nghe theo.
Vy bắt đầu truyền bá một thứ triết học mới, gọi là “Huyết Đạo”, với 3 cốt lõi:
“Máu là trí nhớ” – Những gì tổ tiên từng sống, đều được lưu giữ trong mạch máu. Người càng uống máu, càng “thức tỉnh.”


“Ăn là hợp nhất” – Khi ăn người khác, ta đang thu nhận tinh hoa của họ. Đó là nghi thức tôn trọng, không phải man rợ.


“Không có đúng sai – chỉ có dòng chảy máu mạnh hơn.”


Cô cho người sao chép giáo lý ra da người, cuộn lại thành sách. Ai muốn học, phải liếm máu trên từng trang, để tiếp nhận “ý thức cổ xưa.”
Vào đêm trăng tròn, Vy ra lệnh “Hiến Thành” – nghi thức phong ấn ranh giới giữa thành phố và thế giới ngoài.
Cô cắm chín đinh xương quanh thành phố, mỗi chiếc được ghim vào tim một người tình nguyện.
Khi máu họ chảy xuống đất, hơi thở của đất thay đổi: không khí đặc hơn, sống hơn. Trời ngả màu đồng cháy.
Từ xa, người ngoài bắt đầu nhìn thành phố như một khối mờ nhòe, không ai bước vào được – trừ khi “máu gọi máu.”
Truyền thông bên ngoài ghi nhận hàng loạt người biến mất khi đến vùng thành phố “máu.” Đội điều tra được cử đến – không ai trở lại.
Một đoạn video được rò rỉ: trong đó, camera ghi lại hình ảnh một bé gái mặc váy đỏ, không có mặt, cầm tay người quay phim và thì thầm:
“Bác cũng muốn được thấy máu tổ, phải không?”
Rồi màn hình đen.
Vy không sống trong biệt thự, không ngồi trên ngai.
Cô ngủ trong lòng đất, giữa mạch máu của thành phố – nằm trong một “gi.ường tử cung” được tạo từ xác người hòa lẫn, cứ mỗi đêm lại “thay máu mới.”
Mỗi ngày, có người tình nguyện tự hiến xác, mong được làm một phần cơ thể nữ thần.
Vy không giết. Họ tự đến.
“Ai cũng thèm được thuộc về cái gì đó.
Và chẳng có gì bao dung hơn một chiếc miệng biết nuốt mọi linh hồn.”
Từ “Thành Phố Máu,” Vy cử ra các “Huyết Sứ”, đám người mang một nửa ý thức của cô, một nửa thân xác của người khác – giống như những bản sao biết bò, biết nghĩ, và biết dụ dỗ.
Mỗi Huyết Sứ đến một thành phố khác, tìm những kẻ đang:
Tuyệt vọng.


Điên loạn.


Mất đức tin.


Khao khát quyền lực.


Chỉ cần một cái liếc mắt của họ... máu bắt đầu dao động.
Một đứa trẻ 10 tuổi ở Nam Kinh giết mẹ, viết lên tường:
“Máu không nói dối. Mẹ không phải máu con.”
Tại các nước khác, bắt đầu xuất hiện hiện tượng lạ:
Đất mềm như thịt.


Sông đổi màu đỏ lợt.


Xác chết biến mất khỏi nhà xác.


Tất cả đều dẫn đến một trung tâm vô hình, không phát tín hiệu, không hiện trên radar, nhưng… có thật.
Đó là Vy.
Cô trở thành một thực thể chảy trong mạng máu của hàng triệu người. Không cần nhìn thấy cô — chỉ cần một tia dao động… và cả cộng đồng sẽ quỳ gối.
"Khi máu bắt đầu nghe theo cô, thế giới không còn ngôn ngữ.
Chỉ còn nhịp đập.
Và khao khát."


CHƯƠNG 13: NGÀY MÁU TRÀN BẦU TRỜI
Sáng ngày 27 tháng 9, bầu trời toàn cầu chuyển sang màu đỏ đậm như máu pha than.
Vệ tinh thời tiết không ghi nhận bất kỳ thay đổi vật lý nào.


Mặt trời vẫn mọc, nhưng ánh sáng vỡ vụn thành từng mảnh như da cháy.


Các loài chim bay ngược.


Mực nước biển tụt xuống nhưng đáy biển thay vì cát, là một lớp thịt đập nhịp.


Ở Trung Quốc, thành phố nơi Trần Vy cai trị được gọi bằng hàng chục cái tên mới trên mạng:
“Thành Tử Cung.”
“Lăng Máu.”
“Thánh Địa Nuốt Người.”
“Trái Tim của Loài Thứ Hai.”
Một làn sóng biến đổi tập thể bắt đầu diễn ra trên khắp thế giới:
Trẻ sơ sinh không khóc, mà rên rỉ theo nhịp tim của Vy.


Những người vô thần đột nhiên nghe thấy “giọng nữ thì thầm” trong máu mình.


Loài người không còn cảm thấy sợ máu, mà khao khát máu của người khác.


Nhiều người tự xé thịt, nhỏ từng giọt máu xuống đất để “nuôi đất mẹ Vy.”
Hội Thánh, Chính phủ, các tổ chức quốc tế — không ai ngăn được.
Mọi thứ sụp đổ mà không ai la hét.
Chỉ có sự thuận phục lặng lẽ
Một buổi sáng, hàng triệu người đổ về “tâm huyết” tại Trung Quốc.
Không ai tổ chức.
Không có lời kêu gọi.
Nhưng hàng triệu người đến, mang theo máu mình — máu thật, cắt từ lòng bàn tay, từ cổ, từ đùi, từ bụng.
“Cô ấy gọi ta.
Và trong tim ta, máu ta rung lên đáp lại.” – một tín đồ nói.
Trên bầu trời, Mặt Trăng dần biến đổi.
Từ hình cầu trắng xám, nó trở thành một khối thịt đỏ lồi lõm, trôi lơ lửng trong không gian như bào thai vũ trụ.
Khi Mặt Trăng chuyển dạng hoàn toàn, người ta bắt đầu thấy hình ảnh Trần Vy ẩn hiện trên đó – không phải khuôn mặt, mà là hình hài vô định: ngón tay dài, tóc chảy như máu, mắt mọc sau lưng.
Cô đã vượt ra khỏi vật chất.
Cô không còn là người.
Cô là bầu trời.
Trong lòng đất, nơi Vy từng ngủ trong gi.ường tử cung, một loạt “phôi người” bắt đầu cựa quậy.
Những sinh thể này không sinh từ mẹ, mà từ xác của những người tự hiến thân.
Chúng có mắt đen tròn, làn da trắng bệnh như giấy, móng tay dài và ướt.
Chúng nói cùng một câu khi cất tiếng đầu tiên:
“Ta là máu kế thừa.
Vy là tim.
Ta là tay.”
Loài người cũ – những kẻ còn giữ đạo đức, lý trí, và khái niệm "không ăn người" – bắt đầu biến mất.
Không bị giết.
Không bị truy sát.
Chỉ đơn giản là họ không còn được thế giới chấp nhận.
Từ Tokyo đến Cairo, từ Mát-xcơ-va đến Johannesburg — những “nơi thờ Vy” mọc lên như nấm.
Mỗi trung tâm là một huyết tế sống – một người được trói, treo lơ lửng, máu chảy không ngừng để nuôi đất.
Tín đồ uống máu người này từng ngụm trong các lễ hành thiền, và nghe thấy tiếng Vy rõ hơn bao giờ hết.
Không có kinh thánh.
Chỉ có “Nhịp Máu.”
Người nào hòa được vào nhịp, trở thành một phần của Trần Vy.
Không còn trường học.
Không còn quốc gia.
Không còn tiền tệ.
Người ta giao dịch bằng máu.
Tái sinh bằng thịt.
Truyền thông bằng tiếng tim.
Mọi ngôn ngữ bị xóa sổ.
Chỉ còn âm tiết cổ đại, trộn từ tiếng khóc, tiếng thở, và tiếng gào của tổ tiên.
Vy không hiện thân.
Cô không còn cần hình dạng.
Cô sống trong từng hạt bụi, từng sợi tóc, từng tế bào máu.
Một nhà khoa học duy nhất sống sót trong căn hầm dưới lòng Bắc Kinh, đã viết dòng cuối cùng trước khi tiêm máu Vy vào mình:
“Cô ấy không phải ác quỷ.
Cô ấy không phải thần thánh.
Cô ấy là hệ điều hành mới của thực tại.
Loài người không còn phù hợp.
Chúng tôi... đã được cập nhật.”
“Và rồi, máu không còn chảy trong người ta.
Máu là ta.”


CHƯƠNG 14: TÂM MÁU CUỐI CÙNG

“Máu là nơi lưu giữ ký ức tổ tiên.
Có những ký ức không nên thức dậy.”
Từ khi thế giới sụp đổ, Trần Vy không còn hiện diện như con người.
Cô là tiếng vang, là nhịp tim, là khát vọng máu trong từng sinh vật còn thở.
Nhưng trong khe rãnh tâm trí cuối cùng, cô mơ.
Mơ thấy một ngọn núi phủ băng.
Mơ thấy thân xác mình bị xé ra làm bảy phần.
Mơ thấy người ta trói cô bằng ruột của chính những đứa con mình.
Và một cặp mắt sâu hoắm nhìn cô đầy oán hận từ gương mặt chính cô.
“Mày đáng lẽ phải chết.
Mày là tai họa đầu tiên.”
Ở vùng núi Côn Lôn, một hang động bị chôn vùi dưới lớp băng hàng nghìn năm bỗng rạn nứt.
Bên trong là bảy cột đá đen, mỗi cột khắc một đoạn ký ức cổ bằng máu khô – thứ máu không loài nào nhận dạng được.
Một tín đồ máu khi đặt tay vào cột đá, lập tức bốc cháy từ trong ruột, nhưng trước khi chết, đã kịp thì thầm:
“Vy…
không phải người được chọn.
Vy là... Tâm Tổ.
Người đầu tiên…
và là kết thúc.”
Qua các mảnh ký ức rỉ máu được thu thập:
Vào thời viễn cổ, trước cả thời kỳ Ngũ Đế, đã từng tồn tại một sinh vật mang hình người nhưng sống bằng linh hồn và máu của đồng loại.


Nàng tên là Vy.


Không ai sinh ra nàng.


Nàng mọc lên từ huyết mạch của đất sau một thời kỳ tuyệt diệt.


Người ta tôn sùng nàng như thần, nhưng sau đó khi những bộ tộc đầu tiên bắt đầu biết yêu thương và nhân đạo, nàng trở thành dị vật.
Một liên minh giữa các pháp sư, tổ tiên của các nền văn minh lớn, đã đánh bại và chia xác nàng làm bảy phần, phong ấn mỗi phần vào bảy huyệt mạch trên khắp thế giới.
Nhưng điều họ không biết: trái tim Vy – “Tâm Huyết” – không bao giờ chết.
Nó tái sinh, đầu thai, tái hiện… chờ thời khắc thức tỉnh.
Trong tầng sâu nhất của ý thức, Vy đối diện với hình bóng cổ đại của chính mình.
Một “Vy cổ” — làn da đen ánh như nham thạch, mắt đỏ như tim gan sống, tóc chảy dài như máu.
“Ta không chọn.
Ta chỉ trở lại… vì con người luôn mở cửa.
Máu của họ gọi ta.
Khát khao của họ nuôi ta.
Ác quỷ không tồn tại.
Chỉ có những gì bị ép phải ngủ quên.”
Vy – phiên bản hiện tại – gục ngã trước chính mình.
Cô không kiểm soát được cơn đói.
Cô đã xóa sạch thế giới cũ.
Nhưng trong khoảnh khắc thẳm sâu, cô chợt nghe thấy giọng nói của mẹ cô – người phụ nữ đã chết từ chương 2 – thì thầm lại:
“Vy à… con có thể là máu…
nhưng máu cũng có thể hiến dâng.”
Trong chiều không gian máu, Trần Vy đối diện với trái tim tổ mẫu, vẫn đập, vẫn đỏ, vẫn rỉ từng ký ức đen.
Nó mời gọi cô hòa nhập hoàn toàn, xóa bỏ phần người còn lại cuối cùng.
Nhưng lần này, Vy không bước tới.
Cô quay lại.
Cô rút trái tim mình ra, cắm vào vị trí trung tâm của tế đàn máu toàn cầu.
Đất bắt đầu gào thét.
Bầu trời nứt nẻ, máu bay ngược.
Trái tim Vy bắt đầu tự phân hủy thành ánh sáng trắng.
Không phải máu.
Không phải linh hồn.
Mà là ký ức nguyên thủy đầu tiên của sự sống.
Trái đất không sụp đổ.
Nó rũ bỏ máu.
Người dân dần quên đi Vy, không còn thờ máu, không còn khát thịt.
Những đứa trẻ sinh ra sau ngày đó không còn nhớ về thời kỳ máu, chỉ gọi đó là “Thời Đỏ” trong lịch sử.
Cây mọc lại.
Bầu trời xanh trở lại.
Trong hang đá tại Côn Lôn, một pho tượng người phụ nữ không mặt đứng im.
Từ lòng bàn tay nàng, chảy ra ánh sáng đỏ, không phải máu, mà là ký ức.
Một câu cuối khắc trên đá:
“Vy đã trở về.
Không để cai trị.
Mà để chọn kết thúc.”
Dưới tầng sâu nhất của vỏ trái đất, giữa những rễ đá và huyệt mạch, một mầm máu nhỏ vẫn đập nhẹ.
Không phải để khởi đầu lại.
Chỉ để nhắc nhở:
“Máu từng thống trị.
Máu từng được yêu.
Và máu… vẫn chờ.”

HẾT TRUYỆN

“Trong tận cùng của máu, không phải là khát vọng ăn nuốt, mà là ký ức — về yêu thương bị phản bội, về sự sống từng bị chối từ. Trần Vy không trở thành ác quỷ vì muốn thế, mà vì nhân loại luôn lãng quên rằng những gì họ chôn giấu… sớm muộn cũng tìm được đường quay lại. Và chỉ khi dám đối diện với phần tăm tối trong chính mình, con người mới thực sự tự do.”
 

Đính kèm

  • BỮA TIỆC MÁU.jpg
    BỮA TIỆC MÁU.jpg
    109,5 KB · Lượt xem: 0
BỮA TIỆC MÁU
AD_4nXe3axeiq1BM2hWVkapPuf9_b1XEhxvbRgHWKdwiewGsCXFX7IeBCy8u0XN7EhJI-NairIYTNZYQ9QRLvXDAGnPT7LiA91Y9GkJZI2tA83LL0J4IYQo_ITfpEPFP4GUUS9XATHRvRQ


Tác Giả : Nam Phương

Thể loại: Sát nhân – Kinh dị – Tâm lý

Vui lòng không sao chép và thu âm khi chưa tác quyền tác giả , kẻo bị đánh gậy đừng có xin nhé.

Theo dõi Fanpage : Tâm Linh Nam Phương Để Xem Trước Những Tác Phẩm Hay Về Sau


Chương 1: Ánh Mắt Người Lạ

Thành Đô vào đầu tháng Mười Một mang một vẻ ảm đạm kỳ lạ. Trời không quá lạnh, nhưng đủ để gió len qua khe áo, chạm vào d.a thịt như những ngón tay lạnh buốt. Bầu trời xám tro, những hàng ngân hạnh hai bên đường rụng lá từng đợt, phủ kín vỉa hè. Xe cộ vẫn đông đúc, nhưng mọi thứ dường như chậm hơn, như thể cả thành phố đang chìm trong cơn buồn ngủ kéo dài.
Trần Vy vừa rời khỏi văn phòng ở tầng 16 của tòa nhà Bạch Mã – một công ty thiết kế nội thất có tiếng, nơi cô đã làm việc hơn hai năm. Vy mặc chiếc áo dạ dài màu kem, tay cầm cốc cà phê ấm, túi vải đeo chéo lủng lẳng theo nhịp bước. Dáng cô nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú nhưng luôn thoáng nét mệt mỏi – kiểu người sống nội tâm, không quen phô trương.
Cuộc sống của Vy có thể tóm gọn trong vài chữ: lặp lại. Sáng 7h rời nhà, 8h lên văn phòng, trưa ăn mì gói hoặc cơm hộp, tối về nhà, bật laptop xem phim Hàn, rồi ngủ. Không bạn thân, không tiệc tùng. Mối tình gần nhất kết thúc hơn một năm trước vì lý do “em quá trầm lặng, anh cảm thấy không kết nối được”.
Vy không buồn. Cô đã quen với cảm giác bị hiểu lầm. Cô thậm chí thích sự cô đơn – nó khiến cô cảm thấy an toàn, như một chiếc áo choàng cũ kỹ nhưng mềm mại, vừa vặn.
Hôm ấy, trời mưa. Mưa tháng Mười Một ở Thành Đô không lớn, chỉ như tấm màn mỏng vắt ngang thành phố. Vy tấp vào mái hiên một hiệu sách cũ để tránh ướt. Cửa kính mờ hơi nước, mùi giấy và mùi ẩm mốc thoảng ra theo từng cơn gió nhẹ. Cô đứng im, tay ghì chặt quai túi, mắt đảo quanh tìm thứ gì đó để giết thời gian.
Khi ánh mắt chạm vào người đàn ông đứng cách cô chưa đầy một mét, tim cô như hụt một nhịp.
Anh mặc áo khoác đen, cao khoảng một mét tám, dáng gầy nhưng không yếu. Tay anh cầm một cuốn sách dày, bìa màu nâu cũ, ánh đèn vàng hắt lên khiến chữ in chìm lộ ra: “Giải Phẫu Cổ Truyền Trung Hoa”. Nhưng thứ khiến cô không thể rời mắt lại là… ánh mắt anh. Đen, sâu, và yên tĩnh một cách khác thường – như thể bên trong đó là một chiếc giếng cổ không đáy, mà nếu nhìn lâu, người ta sẽ bị hút vào.
Anh ngẩng đầu, thấy cô đang nhìn, nhưng không hề lúng túng. Ngược lại, anh mỉm cười – một nụ cười rất nhẹ, gần như không tồn tại.
“Mưa bất chợt, nhỉ?”
Giọng anh trầm, có âm cuối đục như những người vùng tây nam. Vy khẽ gật đầu, mỉm cười xã giao, nhưng không trả lời. Cô không phải kiểu dễ bắt chuyện.
Một lúc sau, anh cất cuốn sách vào túi da, quay sang cô:
“Tôi tên Lâm Dương. Cô có thường ghé hiệu sách này không?”
Vy lắc đầu. Cô không quen nói chuyện với người lạ, càng không quen kiểu người mở lời tự nhiên như vậy. Nhưng kỳ lạ thay, cô không thấy khó chịu. Có gì đó ở người đàn ông này khiến cô… thấy an toàn.
“Không. Tôi chỉ trú mưa thôi.”
“Tôi cũng vậy.”
Họ im lặng vài phút. Mưa vẫn rơi, đều đặn và nhẹ nhàng như tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ cũ. Rồi Dương bất ngờ hỏi:
“Cô có tin vào cảm giác gặp một người mà mình nghĩ là… từng quen không?”
Vy hơi sững lại.
“Anh nghĩ chúng ta từng quen à?”
Dương nhìn cô, ánh mắt không chớp:
“Không biết. Nhưng cảm giác ấy… rất quen.”
“Cô có tin vào cảm giác gặp một người mà mình nghĩ là… từng quen không?”
Vy không trả lời ngay. Câu hỏi ấy – ngỡ như sáo rỗng – lại khiến cô lạnh gáy. Không phải vì nội dung, mà vì cách Dương nói. Giọng anh thấp, như thì thầm, như không thực sự hỏi cô, mà hỏi chính mình.
“Anh nghĩ chúng ta từng quen à?” – cô buột miệng hỏi lại, cố giữ giọng bình thường.
Dương không trả lời ngay. Ánh mắt anh đặt lên cô như đang soi rọi vào nơi sâu thẳm nào đó – không phải đôi mắt, mà là thứ sau đôi mắt, thứ gọi là bản chất.
“Không chắc. Nhưng cảm giác ấy… rất rõ.”
Vy mím môi, cảm thấy khó thở một chút. Trong khoảnh khắc ấy, cô có cảm giác kỳ lạ – như thể hai người đã đứng đây, đúng chỗ này, trong một kiếp khác. Mùi mưa, tiếng gió, ánh đèn, và cả hơi lạnh trong không khí – tất cả giống như một cảnh tượng đã từng diễn ra, rất lâu rồi.
Deja vu. Từ đó hiện lên trong đầu cô như một lời nhắc mơ hồ.
“Cô có hay đọc sách không?” – Dương phá tan im lặng bằng một câu hỏi dịu nhẹ, tay anh lúc này đã thả lỏng, chống lên thành cửa hiệu sách.
“Lúc rảnh thì có. Nhưng thường chỉ đọc tiểu thuyết. Mấy cuốn chuyên môn như của anh thì… chịu.” – Vy chỉ tay vào bìa cuốn Giải Phẫu Cổ Truyền Trung Hoa.
Dương bật cười. Tiếng cười trầm khàn, không quá dài, nhưng vang lên như một sợi dây bật ra trong căn phòng kín. Lúc anh cười, Vy thấy có một vết sẹo mờ nơi hàm trái, rất nhỏ nhưng sắc như bị dao cứa. Cô không dám hỏi.
“Tôi đang làm luận án về giải phẫu trong y học dân gian. Có nhiều thứ thú vị lắm… như chuyện người xưa tin rằng ăn tim người trẻ có thể chữa bệnh run tay. Hoặc họ nghiền xương sọ thành bột để pha thuốc ngủ.”
Cô cau mày.
“Nghe rùng rợn thật.”
“Nhưng nó tồn tại. Văn hóa đôi khi là kết tinh của nỗi sợ.”
Vy im lặng. Câu nói đó khiến cô hơi rùng mình, không hiểu vì sao.
Trong lúc ấy, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Mái hiên nhỏ chỉ đủ che nửa người, và nước bắt đầu tràn lên nền gạch cũ. Dương khẽ rút trong túi ra một chiếc ô gấp.
“Cô đi hướng nào? Tôi đưa cô một đoạn.”
Vy nhìn anh, chần chừ. Mọi thứ đang đi quá nhanh. Nhưng rồi cô nghĩ: đây là nơi công cộng, sáng đèn, người qua lại vẫn còn đông. Một đoạn thôi, có sao đâu.
“Tôi bắt xe buýt ở ngã tư phía trước.”
“Trùng hợp. Tôi cũng đi hướng ấy.”
Họ cùng bước ra khỏi mái hiên. Dương bung ô, che kín cho cả hai. Vai anh chạm nhẹ vào vai cô – không ấm như cô tưởng, mà hơi lạnh. Cô quay sang, định nói điều gì đó, thì bắt gặp ánh mắt anh nhìn xuống.
Không phải nhìn cô. Mà nhìn… cánh tay cô đang cầm cốc cà phê. Ánh mắt ấy – chằm chằm, như đang đo đạc, như đang phân tích lớp da, đường mạch máu dưới lớp áo mỏng. Vy cảm thấy một cảm giác cực kỳ kỳ quái thoáng qua, nhưng nó vụt biến ngay khi Dương ngẩng đầu cười:
“Cà phê ở tiệm Lucky Brew à? Tôi từng uống. Đắng vừa phải, hậu ngọt.”
Cô cười nhẹ, nhưng trong lòng có gì đó nhói lên. Một linh cảm nhỏ – mơ hồ nhưng rõ rệt: có điều gì không đúng với người đàn ông này.
Dưới chiếc ô màu xám tro, cả hai bước chậm rãi trong làn mưa đậm hạt. Dương đi bên phải, hơi ngả ô che cho Vy nhiều hơn. Cử chỉ của anh không phô trương, cũng không quá ân cần – chỉ vừa đủ để người ta cảm thấy mình được quan tâm, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định. Đó là điểm đầu tiên khiến Vy để ý: anh rất biết kiểm soát sự thân mật.
Mỗi bước chân anh vững chãi, nhịp thở đều, không hề gấp gáp. Có lúc Vy tưởng như anh không đi mà đang… lướt. Đôi giày da đen cũ kỹ, chiếc quần vải xám sẫm, áo khoác dày, cổ áo hơi dựng lên – tất cả đều khiến anh trông như người từ một thời đại khác bước ra. Không hợp với Thành Đô hiện đại, càng không hợp với khu phố ồn ào ngoài kia.
“Anh không dùng điện thoại thông minh sao?” – Vy hỏi khi thấy anh lôi ra một chiếc máy cũ kiểu trượt nắp.
“Có. Nhưng tôi chỉ dùng để nghe gọi. Mọi thứ còn lại tôi ghi vào sổ tay.”
“Lạ thật… Anh không dùng mạng xã hội?”
“Tôi không thích chia sẻ điều mình ăn, nơi mình đến, hay mặt mình đang vui hay buồn cho hàng trăm người xa lạ.”
Vy bật cười. Không phải vì điều anh nói, mà vì cách anh nói: rất thản nhiên, không một chút phán xét, không một chút cao ngạo – như thể đó là lẽ hiển nhiên. Dương giống như một người sống ngoài dòng thời gian, nơi người ta không vội vàng, không phô diễn, và cũng không cần ai xác nhận mình đang tồn tại.
“Anh sống một mình à?” – Vy hỏi.
“Không. Tôi sống với vài người thân. Nhưng họ ít ra ngoài.”
“Sao vậy?”
Dương im lặng một nhịp. Rồi anh đáp:
“Họ không hợp với xã hội hiện đại. Ở nơi tôi sống, thời gian trôi khác lắm.”
Vy không biết nên hỏi tiếp hay dừng lại. Nhưng Dương lại chủ động hỏi ngược:
“Còn em thì sao? Một mình giữa thành phố này có thấy cô đơn không?”
“…Cũng quen rồi.”
Dương nhìn cô. Ánh mắt ấy – một lần nữa – sâu, lặng, và như nhìn xuyên qua mặt nạ cô đang đeo. Không phải loại nhìn gợi tình, mà là loại nhìn khiến người ta thấy trần trụi.
“Cô đơn là thứ người ta ít nói ra nhất, nhưng ai cũng có. Chỉ là một số người quen sống cùng nó.”
Vy thoáng giật mình. Cô chưa từng nói mình cô đơn. Nhưng tại sao anh lại biết?
Mưa vẫn rơi. Họ đến trạm xe buýt. Dương dừng lại, tay cầm ô vẫn che cho cô.
“Tôi sẽ đi bộ thêm một đoạn. Gần đây có một quán trà nhỏ tôi hay ghé.”
“Anh không đợi xe?”
“Tôi không thích bị gò bó giờ giấc. Mưa thế này… đi bộ thú vị hơn.”
Vy nhìn anh một lúc lâu. Dưới ánh đèn đường, nét mặt anh hiện rõ: mắt sâu, mũi thẳng, da hơi tái, và đôi môi gần như không có sắc đỏ. Một khuôn mặt thanh tú nhưng không có sức sống – như được chạm khắc từ đá lạnh.
“Lần sau… nếu trời mưa nữa, cô lại ghé hiệu sách ấy nhé.” – anh nói, giọng gần như thì thầm.
Vy gật đầu, không nói gì.
Lúc cô bước lên xe, Dương vẫn đứng đó, dưới cơn mưa. Không rút ô, không quay đi. Chỉ đứng nhìn theo, như một tượng đá biết thở.
Cho đến khi xe lăn bánh, Vy quay lại, thì anh đã biến mất.

Chương 2: Ngôi Nhà Ở Rìa Rừng

Họ khởi hành từ sớm. Dương đến đón cô bằng một chiếc xe bán tải cũ, màu xám lấm bụi. Bên trong không có mùi da mới hay nước hoa xe hơi, chỉ thoảng một mùi… lạ: ngai ngái, âm ẩm, như mùi thảo dược khô lẫn với mùi sắt gỉ.
“Mùi gì thế?” – Vy hỏi, tay mở hé cửa kính.
“Mùi thuốc gia truyền. Mẹ tôi nấu cả đêm hôm qua. Bà chuyên dùng rễ và nhựa cây rừng làm cao dán. Em sẽ thấy hơi cổ xưa đấy.”
Cô gật đầu, cố giấu vẻ khó chịu. Khi xe rẽ vào con đường rừng nhỏ, lòng Vy có một chút co thắt. Cảnh vật đổi khác nhanh chóng – từ cao ốc và tiệm tiện lợi sang rừng thông rậm, sương mù là là mặt đất, không khí lạnh hẳn đi.
Đi khoảng hai giờ, chiếc xe rẽ vào một con đường đất hẹp, hai bên là những hàng cây xám bạc và bức tường đá cũ phủ rêu xanh.

Ngôi nhà của gia đình Dương hiện ra sau một khúc quanh. Đó không phải biệt thự hiện đại, mà là một tòa nhà ba tầng bằng gỗ sẫm màu, mái ngói âm dương kiểu cũ, lợp rêu và đầy dây leo bám khắp lan can. Căn nhà nằm biệt lập, phía sau là sườn đồi, phía trước là một sân đất rộng với những cột gỗ dựng thẳng như xương sống khổng lồ của một sinh vật tiền sử.
“Chúng tôi giữ lại kiến trúc cổ. Ít người còn sống kiểu này.”
Vy bước xuống xe, gió lạnh lùa vào ống tay. Không gian yên tĩnh đến bất thường. Không tiếng chim. Không có một bóng hàng xóm. Chỉ có tiếng kẽo kẹt từ chiếc chuông gió làm bằng… vỏ xương?
Cô chưa kịp hỏi thì Dương đã mỉm cười: “Đừng sợ, em sẽ quen.”

Bà Lâm, mẹ Dương, là người phụ nữ gầy, mắt sâu, da trắng bệnh. Bà mặc áo vải lanh nâu, tay đeo xâu chuỗi gỗ, tóc bạc bới cao. Khi thấy Vy, bà không cười, chỉ gật nhẹ:
“Cháu gầy hơn ta tưởng. Nhưng ánh mắt sáng. Tốt.”
Lời nói khiến Vy khó hiểu, nhưng Dương xen vào:
“Mẹ nói là em có ánh mắt hiền. Mẹ thích những người có đôi mắt biết im lặng.”
Trong bữa trưa, Vy ngồi cùng bàn với bà Lâm và hai người nữa: một người đàn ông mù tên Lâm Lục – chú của Dương, và một người phụ nữ trạc bốn mươi tên Lâm Mai – chị họ xa. Cả hai đều rất ít nói, chỉ ăn chậm rãi, và… nhìn Vy rất lâu.
Đồ ăn được dọn ra trên những chiếc khay gỗ sơn đỏ: có súp màu đen, thịt băm viên, bánh hấp, và một món “canh tim thuốc Bắc”.
Vy ăn rất ít. Không phải vì đồ ăn không ngon, mà vì mùi. Tất cả món ăn đều có một mùi hăng hắc, tanh nồng – như mùi sắt trộn thảo dược. Thậm chí, thịt băm có sợi gì đó… như gân người?
“Là thịt lợn rừng và tim nai.” – Dương giải thích, khi thấy cô lưỡng lự.
Nhưng Vy vẫn không thể nuốt trôi. Cô đành gắp vài miếng bánh, cố cười cho phải phép.
Sau bữa ăn, bà Lâm dẫn cô đi tham quan nhà. Mỗi tầng đều có những căn phòng đóng kín, treo nhiều hình vẽ cũ kỳ – có cái là bản đồ cơ thể người, có cái là tranh da người với ký hiệu lạ.
“Tổ tiên ta từng là y sư triều Minh.” – bà nói. “Họ tin rằng linh hồn con người lưu lại lâu nhất ở phần bụng. Nếu lấy nội tạng trong khoảnh khắc linh hồn còn quanh quẩn, thuốc chế ra sẽ mạnh hơn.”
Vy lạnh sống lưng.
“Là truyền thuyết thôi.” – bà Lâm cười nhẹ. “Nhưng dù sao… khoa học nào cũng bắt đầu từ mê tín.”

Vy không định ngủ lại, nhưng Dương bảo: “Trời sắp mưa, đường trơn, xe không xuống đèo được.”
Cô đành gật đầu. Phòng cô ở là một căn phòng gỗ tầng ba, nhỏ, chỉ có một gi.ường tre, một đèn dầu, và một chiếc gương cũ bọc khung sắt rỉ.
Lúc nửa đêm, Vy tỉnh giấc vì nghe tiếng cào cửa rất khẽ.
Cạch… cạch… cạch…
Cô bước ra hành lang. Trống rỗng. Gió từ đâu thổi qua khe gỗ rít lên từng hồi. Bức tranh treo gần cầu thang nghiêng xuống, để lộ một vết nứt tường, bên trong tối om, như có ai nhìn ra từ đó.
Vy quay vội vào phòng, khóa cửa, bật đèn.
Gương vẫn đó. Nhưng… mặt cô trong gương trông không giống mình. Nhợt nhạt, mắt đỏ, và khóe miệng có máu.


Chương 3: Đêm Không Người

Đồng hồ trên tường chỉ đúng 2 giờ 17 phút khi Trần Vy tỉnh giấc vì tiếng cào cửa.
Không phải một âm thanh rõ ràng – mà là một thứ âm thanh luồn vào giấc mơ, nhè nhẹ, âm ẩm, như móng tay khô cào lên gỗ mục. Cô ngồi dậy, tim đập nhanh hơn nhịp bước chân.
Chiếc đèn dầu trên bàn vẫn còn cháy, ánh sáng vàng mờ u uất phản chiếu lên những bóng gỗ đen sì, làm cho căn phòng như co lại, chật hơn và dày đặc mùi tro củi trộn mùi hương lạ. Một thứ hương… ngọt gắt và ngai ngái như máu khô trên lưỡi dao.
Vy không dám mở cửa. Cô đứng nép bên mép gi.ường, lắng nghe.
Cạch… cạch… cạch…
Lần này không phải từ cửa. Mà từ bên trong tường. Như thể có ai đang đi… chậm rãi bên trong căn nhà, men theo lớp ván mỏng, dùng một ngón tay dài ngoằng để gõ vào nơi cô đang đứng.
Một luồng lạnh chạy dọc xương sống. Cô lấy điện thoại – không có sóng.
Cô thử mở đèn pin – nhưng màn hình lập tức tắt lịm. Chiếc máy trở nên vô dụng như cục đá.

Cô bước lại gần chiếc gương treo ở đầu gi.ường. Trong ánh sáng đèn dầu lập lòe, cô thấy một vệt đen ngoằn ngoèo chạy quanh viền gương – như thể khung sắt bị nứt, và máu khô đã thấm vào bên trong.
Cô đưa tay lau thử – vệt máu loang ra, ẩm ướt, mùi tanh phả lên mặt. Cô giật lùi. Khi nhìn lại, hình ảnh trong gương không còn là mình.
Mái tóc đen hơn, dài hơn. Mắt trợn to, lòng trắng đỏ lừ. Gương mặt nhợt nhạt ấy há miệng cười, dù cô không hề cười.
Cô hét lên – nhưng không ra tiếng. Tiếng hét bị nghẹn lại, như thể cổ họng bị bóp chặt.
Gương rung lên nhè nhẹ. Bóng trong gương vẫn cười – và bắt đầu đưa tay ra khỏi khung.
Vy lùi ngã xuống đất, đập lưng vào mép tủ. Mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Nhưng hình ảnh đó đã biến mất.

Cô không chịu nổi nữa. Mở cửa, lao ra hành lang.
Mọi thứ tối om. Không một ánh đèn, không một âm thanh người.
Cô rọi ánh đèn dầu xuống tầng dưới. Cầu thang gỗ ẩm ướt, lối đi như dốc xuống địa ngục. Nhưng cô không còn lựa chọn. Phải rời khỏi nơi này.
Bước xuống được một tầng, cô chợt nghe tiếng thì thầm. Rất nhỏ, rất nhiều giọng. Già, trẻ, nam, nữ, tất cả như trộn lại thành một thứ tiếng rì rầm vặn xoắn thần kinh.
“…ăn nó đi… máu nóng đấy… tim còn đập…”
Vy đứng khựng lại. Tiếng phát ra từ căn phòng phía tay phải – căn phòng cô nhớ rõ là khóa kín ban ngày.
Cửa lúc này… hé mở.

Cô áp sát mắt vào khe cửa.
Bên trong là một căn phòng tối, ánh sáng chỉ từ một lò đèn nhỏ. Trên chiếc bàn gỗ giữa phòng là một thi thể người, bị mổ phanh bụng. Nội tạng rải ra khay gỗ. Một người đàn ông đang dùng dao mỏng rạch lên lớp da, như đang vẽ thứ gì đó. Bên cạnh hắn, bà Lâm ngồi yên lặng, tay cầm sợi chỉ đỏ, miệng lẩm nhẩm đọc.
Vy nhận ra ngay đó là chú Lâm Lục – người mù ban trưa. Nhưng lúc này mắt ông mở to, ánh nhìn trắng đục, tay lướt đi điêu luyện như người hành nghề đã lâu.
Trên vách tường treo những khúc tay chân đã được xử lý, treo ngược lên như giò heo xông khói.
Cô buột miệng nấc khẽ. Tiếng nấc vang ra… và bóng bà Lâm quay lại nhìn thẳng về phía cửa.
Vy quay người, chạy ngược lên tầng, không dám nhìn lại.

Cô đóng sập cửa lại, khóa chặt. Nhưng tim vẫn đập dồn dập. Cô muốn nhắn tin cầu cứu – nhưng điện thoại vẫn không có tín hiệu. Mọi thứ như bị cắt đứt khỏi thế giới bên ngoài.
Cô run rẩy thu người vào góc phòng, nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Gương vẫn lặng thinh, chỉ phản chiếu ánh đèn vàng méo mó.
Cô dần thiếp đi – vì mệt, vì sợ, vì não không chịu nổi thêm nữa.

Trước khi nhắm mắt, cô nghe tiếng chân ai đó bước đến cửa. Rất nhẹ, rất đều.
Cạch.
Cửa mở ra.
Nhưng cô nhớ… đã khóa cửa.
Bóng một người cao, gầy, mái tóc xõa xuống, mặt che kín, đứng ở ngưỡng cửa.
“Vy…” – một giọng thì thầm. Là Dương.
“Anh…?” – cô lắp bắp, mơ hồ giữa tỉnh và mộng.
“Em thấy rồi à?” – anh hỏi, giọng không cao, nhưng vang như tiếng vọng trong hầm đá.
“Thấy… cái gì…?”
Dương bước lại gần. Mặt anh chìm trong bóng tối. Chỉ có một nụ cười nhỏ, như không hề bất ngờ.
“Chúng ta… không giấu em nữa. Em đã bước vào rồi. Và em sẽ nhớ thôi. Dần dần.”
“Nhớ… cái gì?!” – cô thét lên.
Dương cúi sát tai cô, thì thầm:
“Nhớ rằng… em không phải người lạ với nơi này.”
Rồi… bóng anh tan vào bóng tối. Căn phòng trở lại sự im lặng tĩnh mịch vốn có của nó.




Chương 4: Ký Ức Rỉ Máu

Ánh nắng sớm nhợt nhạt tràn vào qua song cửa gỗ. Trần Vy mở mắt, toàn thân lạnh toát. Không rõ cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cũng không rõ… chuyện đêm qua là thật hay mơ.
Chiếc gương vẫn ở đó – vết máu đã biến mất.
Cánh cửa vẫn khóa.
Không có dấu hiệu nào chứng minh những gì cô trải qua trong đêm.
Nhưng bàn tay cô… có một vết bầm tím – hình tròn, như dấu ấn của một chiếc nhẫn.
Vy ngồi dậy, đầu óc choáng váng. Cô bước ra khỏi phòng. Căn nhà trở lại vẻ bình thường. Không có bàn mổ. Không có thi thể. Không có tiếng cào.
Lạ hơn hết – mọi người đều hành xử như thể chẳng có gì xảy ra.
Lâm Dương đón cô ở cầu thang. Ánh mắt anh dịu dàng, gương mặt thanh tú mang vẻ mệt mỏi sau một đêm thức trắng.
“Em ngủ ngon chứ?”
Vy nhìn anh chằm chằm. Một phần trong cô muốn gào lên, muốn hỏi: “Tại sao lại có người chết dưới nhà anh? Tại sao có người mổ xác, khâu chỉ đỏ, ăn thịt người?”
Nhưng miệng cô chỉ thốt ra:
“…Cũng tạm.”
Dương cười nhẹ. Cái cười của anh có gì đó rất sai – như thể anh đang biết rõ tất cả, và đợi cô… tự khơi lại trí nhớ.
Bữa sáng là cháo trắng và bánh bột gạo. Nhưng Vy không thể ăn.
Mùi từ bếp bốc lên – cái mùi ngòn ngọt, ngai ngái, không giống thịt heo hay thịt bò, mà như thứ gì đó… quen thuộc đến rợn người.
Cô chợt nhớ – khi còn bé, có lần đi lạc trong một làng nhỏ ở tỉnh Hồ Nam. Mẹ cô khi ấy giận dữ, bế cô chạy khỏi ngôi nhà lạ, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Không được để nó ở gần mùi đó… nó sẽ nhớ…”
Vy chưa bao giờ hiểu. Nhưng lúc này, trong mùi khói từ gian bếp nhà họ Lâm, trí óc cô nổ ra từng đốm lửa ký ức.
Sau bữa sáng, cô lẻn vào kho chứa đồ – nơi cô đoán từng thấy cánh cửa kỳ lạ đêm qua.
Tủ gỗ xưa cũ. Cô lần mò mở từng ngăn.
Trong một ngăn có ổ khóa rỉ sét, cô tìm thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ – trên nắp có khắc hình một vòng tròn đen, xung quanh là ký tự giống cổ ngữ Tạng – nhưng kỳ lạ, cô lại… đọc được:
“Vòng Nhục Thể – Người ăn người sẽ nhớ nhau.”
Cô mở nắp. Bên trong là một sợi dây chuyền có mặt đá đỏ như máu đông.
Khi tay chạm vào đá – kí ức dội về như cơn lũ.
Vy thấy mình, lúc 6 tuổi. Đứng trong một căn phòng âm u, với 4 người lớn quỳ quanh.
Một người phụ nữ – tóc dài, mặc áo lụa đen – đang cắt một miếng thịt từ cánh tay cô, nhẹ nhàng như đang lột vỏ trái cây.
Máu không chảy.
Cô bé Trần Vy không khóc.
Cô nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, dường như… tận hưởng nỗi đau.
Một ông già cười khẽ: “Đứa nhỏ này có máu rồi. Giống mẹ nó.”
Trở lại thực tại
Vy ngã khuỵu xuống nền gỗ. Mồ hôi túa ra khắp người. Trái tim cô như bị vặn xoắn.
“Không thể nào… mình chưa từng đến nơi này… chưa từng…”
Nhưng trong ngực cô, sợi dây chuyền vẫn đập theo nhịp mạch máu, như một trái tim nhỏ. Nóng rát.
Dương xuất hiện ở cửa.
“Em tìm được nó rồi à?”
Vy ngẩng lên. Ánh mắt Dương lúc này khác. Không còn che giấu.
“Em vẫn luôn là một phần của nơi này, Vy. Nhưng mẹ em đã mang em đi trước khi nghi lễ hoàn tất.”
“Nghi lễ…?”
“Chúng ta là giống loài duy nhất không quên được máu của nhau.”
Dương dắt cô vào một căn phòng nhỏ dưới tầng hầm – nơi lưu giữ gia phả nhà họ Lâm.
Trên bàn là một bức ảnh đen trắng mờ cũ, chụp trong lễ hội thịt người thời kỳ phong kiến.
Bốn người lớn. Một đứa trẻ mặc váy đỏ. Trong ảnh, bà Lâm còn trẻ, đứng bên một người phụ nữ khác – mẹ cô.
Người phụ nữ đó đang bế Trần Vy trên tay.
“Mẹ em là người từng được chọn làm dâu nhà họ Lâm. Nhưng bà trốn đi, mang theo em.”
“Em… đã thuộc về nơi này từ trước khi biết nói.”
Tất cả mọi thứ cô phủ nhận, từng cảm giác rợn người – không phải vì sợ, mà vì quá quen thuộc.
Ký ức cô không biến mất. Nó chỉ bị niêm phong.
Và giờ đây… nó bắt đầu rỉ máu.

Chương 5: Bản Năng Thức Tỉnh

"Trong mỗi người, có một bản ngã bị xích. Có kẻ gọi đó là thú tính. Nhưng với một số người... đó là bản chất thật."
Ba ngày trôi qua sau khi phát hiện ra sự thật.
Trần Vy không rời khỏi căn phòng tầng ba – một gian gác xép ít ai lui tới, có ô cửa sổ nhìn xuống cánh rừng trúc sau nhà. Cô ăn rất ít. Cháo, cơm, trái cây… tất cả đều khiến dạ dày cô quặn lên như nuốt phải giấy sáp.
Chỉ duy nhất một lần – khi đi ngang qua gian bếp, một mùi thịt hầm thoảng qua khiến cổ họng cô khô khốc, nước bọt trào ra.
"Mình đói..."
Vy lùi lại, kinh hãi chính bản thân. Cô không dám hỏi: món gì được nấu hôm đó.
Nhưng tim cô đập nhanh, như hồi tưởng lại một cơn đói đã ngủ quên suốt hai mươi năm.
Đêm đến. Cô không ngủ được.
Ngoài rừng trúc có tiếng gọi thì thầm. Gió hay tiếng người? Vy không biết. Nhưng âm thanh ấy cứ lặp lại trong đầu:
“Đừng cưỡng lại nữa… máu là nhà của con…”
Từ khi mang sợi dây chuyền đá đỏ, Vy bắt đầu có những giấc mơ.
Trong mơ, cô chạy băng qua rừng. Trần truồng. Người phủ đầy máu. Xung quanh là tiếng cười man dại. Một bàn tay kéo cô xuống hố – dưới đó là hàng trăm cái xác – và cô bắt đầu ăn, như thể đã làm điều đó cả đời.
Khi tỉnh dậy, ngón tay cô vẫn còn… mùi sắt gỉ.
Dương xuất hiện vào chiều hôm sau. Anh không hỏi han, không giải thích. Chỉ đưa cho cô một bộ y phục cũ – váy dài màu xám, kiểu dáng cổ đại – như trang phục của các nghi lễ thờ tổ mù mịt xa xưa.
"Tối nay, có lễ. Em không cần phải làm gì. Chỉ cần đứng nhìn. Nếu em muốn rời đi, anh sẽ mở cổng."
Vy nhìn vào mắt anh. Trong đôi mắt đen sâu thẳm, không còn vẻ lãng tử thường thấy, mà là một thứ u ám của người đã chứng kiến sự thức tỉnh của bao linh hồn lạc lối.
Đêm. Khu đất sau nhà – nơi có giếng cạn và cây du khổng lồ – được thắp bằng những ngọn nến gió thổi không tắt.
Mười người họ hàng nhà họ Lâm quỳ vòng tròn, miệng niệm thứ cổ ngữ lẩm nhẩm. Ở giữa là một thi thể nam còn ấm, nằm gọn trong hố đất phủ tro.
Một bà lão rút dao găm, khứa một đường chéo lên trán nạn nhân. Máu chảy ra, không đông.
“Kẻ này là lữ khách. Lạc bước vào đất nhà họ Lâm. Được chọn làm tế vật để truyền máu cũ về máu mới.”
Dương nắm lấy tay Vy, dắt cô tới gần.
“Em không cần làm gì. Chỉ cần nhìn. Nhớ lại.”
Máu nóng phả vào mặt cô. Cô không quay mặt đi.
Khi nghi lễ kết thúc, họ hàng tản ra. Thi thể được đưa về hầm mổ.
Vy đứng đó, trong gió đêm, bụng cô đau quặn. Không phải vì sợ – mà vì cơn đói.
Dương đứng sau lưng.
“Em nghĩ em khác họ. Nhưng em cũng như họ. Em đã từng ăn thịt người. Trong nghi lễ đầy tháng, khi còn là đứa trẻ. Chính bà em bón từng miếng cho em bằng thìa bạc.”
Vy muốn phủ nhận. Nhưng ký ức mơ hồ dần rõ nét.
Một chiếc thìa. Món cháo sền sệt. Vị mặn, ngọt, và ngon đến mức cô thèm khóc.
“Lý do em chưa biến đổi… là vì máu em bị phong ấn. Nhưng giờ thì không còn nữa.”
Đêm đó, Vy nhìn vào gương.
Gương mặt cô xanh xao, hốc hác. Nhưng ánh mắt – đã không còn sợ hãi. Mà là trầm mặc. Chờ đợi.
Cô thử cắn đầu ngón tay mình.
Vị máu chạm đầu lưỡi – và cô bật cười. Tiếng cười khẽ, như nức nở, như trỗi dậy sau hai mươi năm bị giam trong th.ân thể không phải của mình.
Vy mở tủ, lấy sợi dây chuyền máu. Đặt lên cổ.
Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận:
Một giấc ngủ dài đã kết thúc. Con thú trong máu đã tỉnh dậy. Và nó… đói.
Trần Vy không còn là một kẻ ngoài cuộc.
Cô là hậu duệ của máu thịt, là nút thắt của nghi lễ chưa hoàn thành, là người thừa kế mùi thịt và vị máu.
Từ đây, mọi lựa chọn của cô… sẽ không còn đơn thuần là "thoát ra" hay "ở lại".
Mà là: tiêu diệt… hay kế thừa.

Chương 6: Bữa Tiệc Đầu Tiên

“Khi máu không còn làm ta khiếp sợ, mà làm ta thấy đói… nghĩa là phần người đã chết.”

Trời tối rất nhanh đêm ấy. Không một ai gõ cửa phòng Vy. Không một ai cất lời mời.
Nhưng cô biết.
Cô cảm nhận được mùi thịt đang được hầm dưới tầng hầm – thứ mùi ngọt dịu, béo ngậy, quyện với vị sắt và khói. Nó không giống bất kỳ món ăn nào trong ký ức “con người” của cô.
Không có tiếng bước chân.
Không có gọi tên.
Nhưng trong đầu cô, cánh cửa đang mở.
Lâm Dương dẫn cô đi mà không nói gì. Không qua gian bếp chính, mà vòng xuống một lối cầu thang hẹp phía sau tủ sách — dẫn đến một không gian kín, không cửa sổ, thắp đèn dầu.
Ở đó có một bàn tiệc dài, trải khăn đỏ sậm. Ở giữa là một thân người – đã bị lóc thịt từ cổ đến bụng, nhưng mặt vẫn còn nguyên vẹn.
Đôi mắt nạn nhân mở to, như vẫn còn muốn hét lên điều gì đó.
Mười hai thành viên họ Lâm ngồi xung quanh bàn, yên lặng. Không có lời cầu nguyện. Không có nghi lễ.
Chỉ có dao, nĩa, và… sự đói khát.
Dương đặt một đĩa nhỏ trước mặt Vy: một lát thịt đỏ, mỏng như cánh hoa, vừa mới cắt từ phần sườn.
Không nấu. Không ướp. Máu vẫn còn nhỏ giọt.
Vy nhìn miếng thịt. Tay cầm dao lên – run nhẹ.
Một phần trong cô muốn đứng dậy, chạy khỏi đây, gào khóc. Nhưng phần còn lại – mạnh hơn, trầm hơn – muốn cắt, muốn cắn, muốn nuốt.
“Em không phải chứng minh gì cả,” Dương nói khẽ. “Chỉ cần ăn… nếu em muốn.”
Vy ngước mắt. Căn phòng tối, nhưng khuôn mặt mọi người đều rõ mồn một. Họ không chờ đợi, không thúc ép. Họ… chấp nhận.
Như thể họ đã biết cô sẽ làm điều này.
Dao cắt qua thịt – âm thanh khẽ như lụa rách.
Khi miếng thịt chạm vào lưỡi – cô cảm thấy một tiếng gầm trỗi dậy trong xương sống.
Không giống thịt bò, không giống heo. Mà… như một loại ngọt bùi ác độc. Vị sắt ấm nóng. Vị béo lan ra ở đầu lưỡi như tan chảy.
Cô nhai.
Không nhăn mặt. Không nôn mửa.
Không chống cự.
Lần đầu tiên sau nhiều ngày, dạ dày cô không co thắt nữa. Mà… thở phào.
Vy ngẩng đầu. Nhìn thẳng vào xác người giữa bàn.
Mắt nạn nhân vẫn mở.
Một phần trong cô chờ đợi cảm giác tội lỗi, hối hận, hay ít nhất… là sợ hãi.
Nhưng không. Chỉ có một cảm xúc duy nhất: thỏa mãn.
Dương nhẹ nhàng rót một chén rượu đen sóng sánh. Anh đưa cho cô:
“Rượu lên men từ huyết tương – dùng để cắt kết nối cuối cùng với loài người.”
Vy không hỏi. Cô uống. Rượu nóng chảy qua cổ họng như đốt cháy mọi lý trí cuối cùng còn sót lại.
Một bản nhạc xưa cũ bật lên – không rõ từ đâu. Như tiếng đàn tì bà bị kéo lệch dây.
Bà Lâm đứng lên trước. Bà ta bắt đầu nhảy – những bước xoay nghi thức như múa thiêu thân quanh lửa, hai tay nhuốm máu cầm đèn dầu.
Sau đó, từng người cũng đứng lên, bắt đầu múa theo. Đầu họ nghiêng ngả, mắt trắng dã, miệng nhẩm điều gì đó không thành tiếng.
Dương kéo tay Vy, bước ra khỏi bàn.
“Đêm nay, em đã được nhận lại vào máu của gia tộc. Em không còn là kẻ đứng ngoài nữa.”
“Từ hôm nay… chúng ta là một.”
Cô không từ chối.
Cô nhảy. Máu nhỏ từ cánh tay dính đầy thịt tươi, vung thành vệt.
Trong ánh đèn đỏ sẫm, Vy như đang trôi giữa cơn mộng – nhưng cơn mộng đó không hề kinh dị… mà lại êm ái như trở về nhà.
Trần Vy rời khỏi phòng tiệc vào rạng sáng. Không một ai đi theo.
Miệng cô vẫn còn dính máu. Cô không lau.
Trên hành lang, gương treo ở cuối lối đi phản chiếu bóng dáng cô. Không còn là cô gái Trần Vy của thành phố – không còn vẻ lạc lõng, hoảng loạn.
Mà là một sinh vật khác – đứng thẳng, ánh mắt sáng trong bóng tối, và bước đi với sự tự tin thầm lặng như kẻ săn mồi.
“Tôi đã ăn thịt người.”
“Và tôi thích nó.”

CHƯƠNG 7: MÁU GỌI MÁU

“Máu biết đường về gốc. Dù thân xác lạc lối, dòng máu sẽ tự tìm lại nguồn của nó.”
Từ sau đêm bữa tiệc máu, Vy ngủ không tròn giấc. Không phải vì hối hận. Mà vì giấc mơ.
Trong mơ, cô thấy mình chạy giữa cánh đồng hoang nhuộm đỏ, dưới bầu trời không có trăng, không có sao. Tay cô vấy máu, nhưng không run. Mắt cô trống rỗng, và miệng thì mỉm cười.
Nhiều đêm, Vy mơ thấy mình đứng trước một cái giếng đen sâu không thấy đáy, phía sau là những giọng thì thầm nhỏ như tiếng muỗi vo ve. Không thể phân biệt được là lời nói hay tiếng gọi. Nhưng chúng gọi tên cô – bằng một giọng cổ xưa mà cô chưa từng nghe, nhưng lại hiểu.
“Vy... trở về đi... máu cần máu...”
Cơ thể Vy thay đổi.
Da cô trắng bệch hơn, nhưng lại mịn như sáp non.


Mắt nhạy với ánh sáng, nhạy đến mức ban ngày khiến cô thấy khó chịu.


Cơn đói không còn giống với đói cơm, đói thịt. Mà như một hố đen trong lồng ngực – luôn đói, luôn hút, luôn trống rỗng.


Một buổi trưa, khi đi qua sân sau, Vy nhìn thấy người làm – một cô gái nhỏ đang giặt quần áo.
Cô gái cúi đầu, tóc đen xõa, cổ vươn dài.
Ý nghĩ lóe lên trong đầu Vy không phải là “cô ấy xinh”... mà là “cổ của cô ấy có lẽ mềm như sụn bê, chỉ cần một nhát cắn.”
Vy lặng lẽ quay đi. Nhưng cô biết… cô đã nghĩ điều đó một cách thành thật.
Một chiều, bà Lâm ngồi uống trà một mình trong phòng kín. Vy định quay đi, thì bà gọi lại:
“Mùi máu của con... không phải máu mới. Nó có thứ gì đó… rất cũ. Rất sâu.”
Vy ngồi xuống, tim thắt lại.
“Gia đình ta không phải là người đầu tiên ăn thịt người ở đất này. Có những kẻ từng dùng máu người để sống hàng trăm năm, từng thờ thứ gì đó... lớn hơn cả thần thánh.”
“Và ta tin, con là kẻ mang huyết thống bị mất. Con là... mắt xích cuối mà nghi lễ năm xưa còn thiếu.”
Bà không giải thích thêm.
Nhưng ánh mắt bà khi nhìn Vy... không còn là ánh mắt của người già nhìn con cháu, mà là ánh mắt của kẻ tìm thấy tượng thánh thất lạc.
Sau bữa tiệc, các thành viên khác bắt đầu có thái độ kính nể lặng lẽ với Vy. Cô không cần nói gì. Nhưng khi cô bước vào phòng, họ im lặng.
Một đứa cháu nhỏ của họ Lâm – khoảng mười tuổi – khi lỡ va vào Vy ở hành lang, đã quỳ gối xuống, khóc và xin tha mạng.
Không ai dạy nó làm vậy.
Không ai bảo nó sợ Vy.
Nhưng... máu biết. Máu nhận ra ai là kẻ sẽ dẫn đầu.
Dương thấy tất cả, nhưng không can thiệp. Anh chỉ đứng nhìn, mắt tối như bóng giếng.
Vào một đêm không trăng, Vy ngồi trước căn giếng cổ bỏ hoang. Cô không rõ vì sao lại đến đó.
Cô ngồi lặng, nghe tiếng gió gào như xé rách tai, và trong gió là mùi máu tanh ngọt bốc lên từ lòng giếng.
Rồi cô nghe giọng nói. Rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Máu của ngươi... là phần còn thiếu của chúng ta.”
“Ngươi là sự kết hợp cuối cùng... giữa người và ma, giữa linh hồn và xác thịt.”
Vy không hỏi lại. Cô hiểu. Một cách bản năng.
Đêm đó, Vy bước vào phòng người làm – cô gái nhỏ có cái cổ mảnh dẻ. Không ai sai cô. Không ai theo dõi.
Cô bước đến. Không gào hét. Không giãy giụa.
Chỉ có Vy – và tiếng thì thầm trong đầu:
“Cắn. Máu sẽ nói cho ngươi biết ngươi là ai.”
Cô khẽ nghiêng đầu cô gái, đặt môi lên cổ, và cắn xuyên qua da, đứt tĩnh mạch.
Máu ấm tràn ra. Ngọt. Đậm. Tanh.
Lúc đó, Vy cảm thấy một làn sóng khoái cảm dâng lên từ rốn, xuyên ngực, trào ra cả xương tủy.
Không còn đói.
Không còn cô đơn.
Chỉ còn cảm giác... đúng. Như đây là điều duy nhất cô sinh ra để làm.
Khi trời sáng, Vy bước ra hành lang, máu khô bám quanh miệng. Không ai hỏi. Không ai tránh né.
Chỉ có Dương đứng chờ ở cầu thang, nhìn cô với ánh mắt nửa tự hào, nửa e ngại.
“Em đã bắt đầu nghe được tiếng máu. Em sắp nhớ lại… tất cả.”
Vy gật đầu. Lần đầu tiên, cô cảm thấy chính mình là trung tâm của điều gì đó lớn hơn… đen tối hơn... và cổ xưa hơn thời gian.
Máu đã gọi, và Vy đã trả lời.

CHƯƠNG 8: LỜI THÌ THẦM TRONG GIẾNG

Ở cuối khu rừng sau dinh thự họ Lâm là một giếng đá cổ, không ai dám lại gần. Nó không có nắp, chỉ bị vây bởi ba hàng dây sắt rỉ, đan chéo như mạng nhện.
Người làm gọi nó là “giếng máu”.
Bà Lâm gọi nó là “miệng thần”.
Dương gọi nó là “tim của gia tộc.”
Vy không gọi nó gì cả, nhưng cô thường xuyên mơ thấy nó. Giếng luôn có mặt trong mơ cô — ẩm ướt, đen như đáy mắt kẻ chết, và phát ra tiếng thì thầm nhỏ như hạt cát cọ vào da.
Sáng sớm hôm đó, khi sương vẫn còn dày như khói hương, Vy lặng lẽ rời khỏi gi.ường, đi chân trần qua vườn sau. Cô không nhớ rõ vì sao mình bước đi. Chỉ biết bàn chân tự biết đường, như có ai đó dắt.
Cô đến bên giếng.
Cô cảm thấy gió từ dưới giếng thổi lên, không lạnh, mà ấm và ẩm như hơi thở người sống. Trên vành giếng, rêu xanh dính máu khô — nhưng máu còn tươi, vẫn ươn ướt đầu ngón tay khi chạm vào.
Vy quỳ xuống.
Và giọng nói lại đến. Nhưng lần này… không phải trong đầu. Mà ở ngay dưới đáy giếng.
“Con… là máu ta. Ta… là xương con. Hãy nhớ… ngươi từng là một phần của nghi lễ chưa hoàn thành...”
Giếng hút cô vào một giấc mộng tỉnh – đôi mắt cô mở to, nhưng không còn thấy khu vườn.
Thay vào đó, cô thấy một căn phòng bằng đá, bốn phía là tường khắc biểu tượng cổ, hình người bị xé, trẻ sơ sinh bốc cháy, phụ nữ nhai xương con mình.
Ở trung tâm là một nghi lễ máu, diễn ra cách đây rất lâu — có tiếng tụng niệm, có tiếng trẻ con khóc, và có một đứa trẻ sơ sinh nằm trên bàn đá.
Vy đứng giữa cảnh tượng đó — và nhận ra đứa trẻ ấy chính là mình.
Mắt cô — trong quá khứ — đã mở ra, nhìn thẳng vào thực thể đang ngự phía trên bàn đá: một thứ gì đó cao lớn, có mặt người nhưng không có mắt, miệng không có lưỡi, da mờ như làn khói xám.
Thực thể cúi xuống, đặt môi vào trán đứa trẻ Vy, và nói bằng thứ tiếng không ai hiểu ngoài cô:
“Máu ta lưu truyền qua ngươi. Khi máu gọi, ngươi sẽ về.”
Vy giật mình tỉnh dậy, vẫn đang quỳ bên giếng.
Tay cô run, nhưng tim đập đều. Không sợ. Mà kỳ lạ thay – là một cảm giác… yên ổn.
Cô nhớ lại:
Tuổi thơ, cô từng bị “mất tích” ba ngày ở chùa gần làng. Không ai biết cô đi đâu. Khi trở về, cô không nói một lời trong suốt hai tháng.


Cơn sợ máu kỳ lạ mỗi lần đến tuổi dậy th.ì — sợ nhưng lại không thể rời mắt khỏi nó.


Bàn tay của cô đôi lúc tự viết những ký tự lạ trên giấy khi mơ ngủ — cha mẹ nghĩ là mộng du.


Tất cả… không còn là ngẫu nhiên.
Vy đứng dậy
Tối đó, trong phòng kín, Vy lấy máu mình, nhỏ vào chén đá đen lấy từ hầm rượu nhà họ Lâm.
Cô thì thầm:
“Ta muốn biết. Muốn nhớ. Muốn nghe giọng thật của ngươi.”
Lập tức, chén đá rạn nứt, và hơi máu bốc lên như sương. Trong sương là một bóng đen cao, mờ, mặt người, thân khói.
Thực thể không nói, nhưng cô hiểu. Hắn truyền ý nghĩ như xương truyền tủy.
“Ngươi… là phần máu bị thất lạc. Lần nghi lễ trước, ngươi được giấu khỏi ta. Nhưng máu ta luôn tìm đường. Bây giờ, ngươi đã quay về.”
Vy gật đầu, chấp nhận điều đó như sự thật đã được viết từ trước.
Cô bước xuống hầm kín một lần nữa. Ở cuối hành lang là một căn phòng nhỏ bị niêm phong bằng ấn máu.
Dương lặng lẽ theo sau, không nói lời nào.
Vy mở cửa.
Trong phòng là một bức chân dung cổ, đã bị vẽ đè nhiều lớp sơn. Nhưng qua năm tháng, sơn bong tróc — lộ ra gương mặt người phụ nữ trẻ.
Cô giống Vy đến kỳ lạ.
Dưới chân dung ghi dòng chữ bằng Hán cổ:
"Người mẹ phản đạo. Kẻ mang máu tổ nhưng từ chối nghi lễ. Tên: Trần Liên."
Vy cảm thấy ngực mình đau nhói — một ký ức từ máu chứ không từ trí nhớ bật dậy:
Người phụ nữ đó – mẹ ruột của cô.
Người đã trốn khỏi gia tộc trong một đêm trăng máu, đem cô ra khỏi nghi lễ, gửi vào chùa. Nhưng máu… vẫn đi tìm đường.
Vy đứng giữa giếng cổ.
Dương quỳ xuống sau lưng cô, thì thầm:
“Em không còn là Vy của em nữa. Em là phần trung tâm. Là trái tim của nghi lễ cuối cùng. Em… là Chìa Khóa.”
Vy cúi xuống miệng giếng, cười nhẹ, và nói:
“Không. Em là Cánh Cửa.”
Từ sâu dưới đáy giếng, hơi máu trào lên lần nữa — đỏ, đặc, sôi như dầu sáp — và bắt đầu thấm vào đất, chuẩn bị mở lối cho thực thể bước ra lần nữa sau hàng chục năm chờ đợi.
Máu đã gọi.
Vy đã nhớ.
Và cánh cửa đã hé mở.


CHƯƠNG 9: LỄ MÁU ĐÊM TRĂNG

“Không phải tất cả những gì chết đều nằm yên. Có những giấc mơ không được ngủ tiếp, và máu thì không bao giờ quên đường về.”
Trong văn hóa gia tộc Lâm, mỗi thế hệ đều phải làm lễ máu một lần để “kết nối” với cội nguồn. Nhưng lễ trăng máu lần này đặc biệt hơn mọi lần trước:
Thực thể cổ xưa – Thần Giếng – sẽ không chỉ hiện thân. Mà sẽ sống lại, qua một người.
Người đó là Trần Vy – người mang “máu phản bội” của mẹ mình và cũng là “mạch nối còn lại” của máu gốc tổ.
Cả ngôi nhà họ Lâm như lột xác thành một bàn thờ sống:
Tường dán bùa cổ vẽ bằng máu mực và thịt khô nghiền.


Từ tầng hầm bốc lên mùi tro, thịt thối, và tinh dầu ngải đen.


Các thành viên trong gia đình nhịn ăn ba ngày, uống nước có huyết rắn và giọt máu của nhau.


Trần Vy được đưa vào gian thánh phòng phía dưới lòng đất, nơi chỉ có người được chọn mới được bước vào. Cô mặc một lớp áo dài tơ đen, dệt từ tóc người chết, với sợi chỉ đỏ quấn quanh cổ tay như còng máu.
Thánh phòng là một hang động nhân tạo đục sâu trong đá núi, có hình xoắn ốc, trần thấp, tường phủ đầy biểu tượng khắc khổ máu và xác khô của những người từng thất bại trong nghi lễ.
Ở trung tâm là một bàn tế lớn, làm bằng đá nguyên khối, có rãnh thoát máu khắc theo hình con rắn ăn đuôi mình, biểu trưng cho vòng luân hồi máu.
Trần Vy nằm lên bàn đá, thở chậm. Cô không sợ.
Vì… trong cô, một phần đã không còn là người.
Gia tộc Lâm bắt đầu tụng niệm bằng thứ ngữ âm cổ xưa, lưỡi lật như tiếng xương va nhau trong đêm.
Dương đứng đầu bàn tế, tay cầm dao tế tổ, cán chạm ngọc đen, lưỡi khắc lời thề máu:
"Lòng tự diệt. Thân làm thuyền. Máu là cửa. Xương là lối."
Anh cắt lên lòng bàn tay Vy. Máu chảy. Nhưng không chảy xuống đá.
Máu bốc hơi, lơ lửng trong không khí, cuộn lại thành hình xoắn.
Không khí bắt đầu rụng xuống như vải mục – mọi thứ xung quanh tối lại, dù lửa chưa tắt.
Từ bóng tối sâu trong thánh phòng, một giọng nói dày đặc như hắc ín vang lên:
“Cửa mở. Máu đáp. Ngươi gọi, ta đến.”
Không phải một thực thể đi ra.
Mà nó chui từ bên trong Vy mà lên.
Cơ thể cô giật mạnh, như bị xé ra từng thớ thịt. Da nứt. Mắt đổi màu: từ đen thành đỏ nhạt rồi mờ như tro lửa. Cổ cô vặn sang một bên, miệng phát ra tiếng nói kép:
Một giọng là Vy.
Một giọng là của cái gì đó không thuộc về con người.
“Ta là người.
… Ta là lối.
… Ta là máu cuối.
… Và ta là ngươi.”
Cả gian phòng rung nhẹ. Máu từ các bức tường nhỏ giọt như mồ hôi. Các thành viên gia tộc khóc, rên, một số nôn ra máu, vì thực thể không chỉ nhập vào Vy — nó hút lấy ký ức, nỗi sợ, và bản thể của từng người.
Ngay lúc tất cả tưởng Vy đã “bị chiếm đoạt,” cô… mở mắt, hoàn toàn tỉnh táo.
Cô nhìn từng người trong gia tộc. Mắt cô không còn người.
Mà là một hố đen rực cháy.
Cô mỉm cười:
“Các người nghĩ ta là cánh cửa. Nhưng thật ra… ta là người bước qua.”
Dương sững sờ.
Bà Lâm hét lớn:
“Không thể! Ngươi là thuyền! Ngươi phải để thần ngự trị—”
Vy giơ tay, và bà Lâm gục xuống, máu trào ra từ tai, mắt, miệng. Không ai động tay. Không ai chạy được.
Vy không bị thực thể chiếm lấy.
Mà cô đã chiếm lấy thực thể.
Máu đen từ giếng cổ trào ngược lại lên trần hang, rồi nhỏ xuống như mưa.
Vy đứng giữa cơn mưa máu, giơ hai tay lên, và mái tóc cô rũ dài ra như những xúc tu sống.
Cô nói:
“Từ nay, nghi lễ không cần tổ. Không cần phép.
Máu chọn ai mạnh nhất. Và máu chọn ta.”
Cả gia tộc quỳ xuống, run rẩy. Một số người bị ngạt thở vì máu thấm vào phổi, những kẻ còn lại mê sảng trong khoái cảm rồ dại – vì Vy truyền thực thể ra khắp máu họ, khiến họ trở nên phụ thuộc vào cô như đàn kiến uống độc mà say mê.
Đêm trăng máu tàn.
Khi mặt trăng rút về phía rừng xa, Trần Vy đứng trên ban công, mái tóc ướt sũng, đôi mắt không còn người, ngực phập phồng nhẹ như rắn hít thở.
Dương đứng sau cô, không còn là người yêu — mà là kẻ trung thành nhất.
Vy nói:
“Thần đã chết.
Nhưng ta còn sống.
Và máu, từ nay… sẽ chảy theo ý ta.”
CHƯƠNG 10: MẠNG LƯỚI MÁU
Ba ngày sau đêm trăng máu, gia tộc họ Lâm im lìm như thể mọi thứ chưa từng xảy ra. Không còn tiếng tụng niệm, không còn nghi thức, không có lễ tang cho những người chết.
Nhưng đó không phải là dấu hiệu chấm dứt.
Đó là sự lặng im của một ổ bệnh vừa nhiễm thành công vào cơ thể vật chủ.
Trần Vy không rời khỏi biệt thự Lâm, nhưng người của cô thì đã rời đi.
Những thành viên gia đình họ Lâm sống sót, được Vy gọi là “đại diện”, bắt đầu tản ra các khu vực lân cận:
Một người trở thành giáo viên thực tập tại trường cấp ba gần đó.


Một người mở tiệm thuốc bắc trong chợ đêm.


Một người làm tình nguyện viên trong trại dưỡng lão.


Một người bắt đầu phát cơm từ thiện vào buổi tối cho người vô gia cư.


Tất cả đều có một điểm chung: họ lặng lẽ chia sẻ “máu Vy”.
Một giọt máu được hòa vào cháo.
Một vết thương cố ý lộ ra để dính vào da người khác.
Một giấc mơ “ngẫu nhiên” chia sẻ giữa bệnh nhân mê man…
Người dân bắt đầu có những biểu hiện nhỏ mà không ai nghĩ là bệnh:
Hay mơ thấy mình đi trong hành lang đầy thịt sống.


Bị khô miệng liên tục, khát máu trong giấc ngủ.


Ngửi thấy mùi thịt nướng cháy khét mỗi khi gần người thân.


Có những cơn mộng du, tỉnh dậy thấy đứng trước tủ lạnh, đang nhai gì đó… không rõ.


Một cô gái trẻ trong tiệm net gần khu Lâm gia ăn sống con chuột chết mà không nhớ gì.
Một đứa trẻ mẫu giáo bỗng xé tai bạn trong lúc chơi nhà bếp, rồi khóc vì... “vị không đúng.”
Vy không cần rời khỏi biệt thự, bởi từ sau nghi lễ, máu cô đã trở thành bản sao thứ hai của linh hồn — biết cảm nhận, cảm xúc, thậm chí phản ứng.
Cô nằm trên ghế dài, nhắm mắt, thở nhẹ, nhưng trong đầu là hàng trăm tín hiệu:
Một người vừa mơ thấy giếng máu.
Một phụ nữ đang ngồi uống trà mà nước dần chuyển thành đỏ.
Một người lính bảo vệ tự rạch tay trong nhà vệ sinh, rồi mỉm cười.
Vy không điều khiển từng người như con rối.
Cô chỉ gợi cảm xúc, tăng khuynh hướng, rồi máu sẽ tự tìm đường.
Một buổi sáng thứ Hai, tại Trường Trung Học số 7 — nơi một thành viên họ Lâm làm giáo viên thực tập, một học sinh bất ngờ cắn đứt lưỡi mình khi đang đọc bài văn miêu tả.
Không chết, nhưng máu bắn tung tóe vào bàn, vào bạn cùng lớp, vào tay cô giáo.
Hai ngày sau:
4 học sinh bị phát hiện tự hành xác trong nhà vệ sinh.


Một thầy giáo mất trí nhớ đột ngột, cứ nói đi nói lại: “Cô ấy ở dưới tầng hầm…”


Đó là lúc “mạng lưới máu” bắt đầu tự nhân bản.
Bệnh viện thành phố tiếp nhận hàng loạt ca rối loạn hành vi: ăn móng tay đến bật máu, mộng du có tổ chức, trẻ con vẽ tranh máu dù không được dạy.
Một nhà tâm lý học người Bắc Kinh đến điều tra.
Ba ngày sau, ông tự mổ bụng mình ngay trong hội thảo chuyên môn, rồi nói:
“Tôi tìm thấy cửa sổ. Nhưng nó dẫn xuống đáy giếng.”
Không ai dám nhắc lại nữa.
Lúc này, Vy không còn là cô gái vừa tỉnh thức nữa.
Cô đã thành trung tâm thần kinh của cả một hệ thống “máu mê thức tỉnh.”
Mỗi khi cô muốn, một người sẽ chết.
Nếu cô im lặng, hàng trăm người sẽ mơ cùng một giấc.
Nếu cô thì thầm, máu trong ai đó sẽ nóng lên.
Dương, giờ đây là người gần gũi nhất, nói với cô:
“Em không còn là người, Vy.
Em là tiếng gọi đầu tiên trong máu tổ.
Là điều mà chúng tôi chờ suốt nhiều thế hệ.
Em là… con của Giếng.”
Vy không phủ nhận. Cô cười, tay đưa lên vuốt tóc, để lộ dưới cổ là dấu ấn đỏ sẫm – hình giếng cổ xoáy xuống vô tận.
Thành phố lên đèn. Đài truyền hình chiếu bản tin về “làn sóng căng thẳng thần kinh”, “hiện tượng quần thể mộng du” và “rối loạn đa nhân cách lan rộng”.
Không ai có lời giải thích.
Chỉ có một ngôi nhà ở ngoại ô – tường phủ dây máu khô, cửa sổ nhìn ra khu rừng đen – nơi Trần Vy ngồi uống máu pha với rượu vang, thì thầm:
“Đây chỉ là tĩnh mạch nhỏ.
Tâm mạch sẽ đến sớm thôi.”

CHƯƠNG 11: TÂM MẠCH

Ba đêm liên tiếp, Vy mơ thấy mình đứng giữa một bình nguyên bằng đá, trơ trọi, dưới ánh trăng đen.
Cô không cử động được. Nhưng từ dưới mặt đất, có tiếng đập như nhịp tim, chậm rãi, trĩu nặng.
“Thình... thịch.”
“Thình... thịch.”
Rồi đất nứt toạc. Máu trào lên. Trong máu là một vòm cửa bằng xương, khắc hàng chữ cổ:
“Phản huyết, tổ diệt.” (Kẻ phản máu, dòng sẽ bị xóa)
Lâm Dương mang đến cho Vy một cuốn sách gia truyền được bọc trong da thật, được truyền lại từ đời cụ cố — không ai được phép mở nếu chưa hoàn thành “Lễ Máu”.
Cuốn sách không có tiêu đề, chỉ có biểu tượng giếng xoáy sâu và hàng chữ mờ:
“Căn Nguyên: Mạch Máu Tổ”
Trong đó, có bản đồ cổ, chỉ một địa điểm ở đỉnh núi Huyền Tâm – nơi từng là trung tâm tế thần từ thời triều Tần, nay đã bị phong ấn và xóa khỏi bản đồ quốc gia.
Dương nhìn Vy, ánh mắt gần như sợ hãi:
“Nơi đó... là tim của thứ mà em đang trở thành. Nếu em chạm vào tâm mạch... em sẽ không bao giờ quay lại làm người nữa.”
Vy không chớp mắt.
“Vậy thì dẫn em đến đó.”
Đường lên núi Huyền Tâm bị chính quyền phong tỏa từ năm 1997, với lý do “khu vực nhiễm phóng xạ chưa rõ nguồn”.
Dương, Vy và hai “đại diện máu” bí mật vượt rừng, tránh camera và lính gác.
Càng đi sâu, không khí càng lạnh buốt một cách phi lý, dù đang giữa mùa hè.
Lá cây úa vàng dù không phải mùa.


Không có tiếng côn trùng.


Đôi lúc, có tiếng thì thầm vọng ra từ các thân cây rỗng, nói bằng tiếng cổ mà Vy... hiểu được.


“Huyết mạch không chảy trên da.
Nó chảy dưới đá.
Dưới giếng.
Trong tim người sống.”
Tận cùng rừng là một thung lũng trũng bất thường, ở giữa là phiến đá hình tim khổng lồ, nứt nẻ nhưng không vỡ.
Vy tiến lại gần, đưa tay chạm vào bề mặt đá.
Ngay lập tức, ngón tay cô bật máu — và phiến đá rung nhẹ. Một khe nhỏ hé mở, toát ra hơi thở ẩm ướt như trong phổi người chết.
Dương lùi lại, mắt hoảng sợ:
“Không ai từng trở về từ đó.
Nhưng em là ‘cửa máu’... em có thể.”
Vy cười nhẹ, bước vào.
Cửa đóng lại sau lưng. Không có ánh sáng.
Bên dưới là một mê cung thịt sống – tường như da người, trần nhà phủ lông, mặt đất mềm và ẩm như lưỡi.
Vy đi xuyên qua các hành lang chảy máu, mỗi bước chân dẫm lên hàng triệu giọng nói, vang vọng từ thế kỷ trước:
“Đừng ăn tôi...”


“Cứu tôi với...”


“Cha ơi, con lạnh...”


Nhưng Vy không hoảng sợ.
Cô thở đều, mắt không chớp.
Bởi vì, trong tất cả những tiếng van xin...
Có một giọng nói chuyện với cô.
Một giọng nữ, trầm, già và mạnh mẽ như máu cổ xưa:
“Cuối cùng... cũng trở lại.”
Phòng cuối cùng là một hang tròn. Ở giữa là một khối cơ thịt đập như tim khổng lồ, hàng trăm rễ máu cắm sâu vào vách tường.
Trên tim, có một khuôn mặt, mờ nhạt như in từ trí nhớ — chính là mặt Vy, nhưng già hơn, cổ xưa hơn.
Thực Thể cất tiếng:
“Ta là em, nhưng trước cả em.
Là bản ngã đầu tiên.
Là sự đói không tên.
Là máu tổ.
Và giờ, ta muốn trở lại — qua em.”
Không có dao. Không có lễ nghi.
Vy tự cắn đứt đầu ngón tay, máu nhỏ xuống quả tim thịt. Tim rung lên. Một luồng máu đỏ đậm xuyên vào ngực Vy, không gây đau, chỉ lạnh.
Cô gục xuống, mắt mở to, không chớp. Cả cơ thể bắt đầu mọc ra những mạch máu ngoài da, như cây mọc rễ trên đất người.
Cô thấy mọi thứ.
Cô thấy những đời trước của mình.
Cô thấy bản thân là người mở giếng đầu tiên từ thời Tần.
“Ta không tìm về Gốc Tổ.
Ta chính là Gốc Tổ — bị phong ấn và tách khỏi chính mình suốt hàng thế kỷ.”
Cửa đá mở ra sau hai ngày. Dương và hai đại diện chờ sẵn.
Nhưng người bước ra không còn là Vy trước đây.
Da cô trắng đến gần như trong suốt, mạch máu hiện rõ.


Mắt cô đen như lòng giếng, không còn lòng trắng.


Giọng cô vang vọng như hàng trăm người nói cùng lúc.


“Ta đã nhớ lại tất cả.
Không cần thờ thần nữa.
Vì từ giờ... ta là thần.”
Dương quỳ xuống.
Hai đại diện quỳ theo.
Tâm mạch đã thức tỉnh. Vy không còn là con người, không còn là nạn nhân, không còn là công cụ.
Cô là huyết thần.
Là bản thể cổ xưa.
Là giấc mơ cuối cùng của tất cả những kẻ khát máu.

CHƯƠNG 12: HUYẾT ĐẠO

Không có luật nào tồn tại vĩnh viễn — trừ luật máu.
Không có Chúa nào cai trị mãi mãi — ngoài kẻ khiến máu phải quỳ.”
Trần Vy trở lại gia tộc Lâm trong đêm, toàn thân tỏa ra luồng khí dày như máu ngưng tụ. Không ai dám ngẩng nhìn cô – kể cả Lâm Dương.
Cô bước vào gian tế lễ cũ, đặt tay lên cột xương tổ, và cột xương nứt vỡ.
"Ta không còn là kẻ kế thừa.
Từ giờ, mọi người... là huyết nô."
Cô đưa mắt nhìn những người trong gia tộc – từng người một, ánh mắt như xuyên qua linh hồn họ.
Không ai phản kháng.
Tất cả quỳ gối, dâng máu, và chờ lệnh.
Cô vạch ra kế hoạch xây dựng một “tâm điểm máu” ở ngay rìa thành phố — một nhà nguyện thịt sống, nơi kẻ được “huyết chọn” có thể đến hiến xác, hiến tâm trí, đổi lấy “sự tái sinh.”
Các “đại diện máu” bắt đầu thu nạp tín đồ từ các tầng lớp xã hội:
Giáo viên bỏ dạy, theo cô để "tìm sự thật qua thịt."


Bác sĩ mổ sống bệnh nhân, dâng tim họ lên như cúng vật.


Nghệ sĩ điên loạn, vẽ tranh bằng máu trẻ em và gọi đó là “nghệ thuật từ chân linh.”


Vy không ép buộc.
Cô chỉ thì thầm.
Và họ nghe theo.
Vy bắt đầu truyền bá một thứ triết học mới, gọi là “Huyết Đạo”, với 3 cốt lõi:
“Máu là trí nhớ” – Những gì tổ tiên từng sống, đều được lưu giữ trong mạch máu. Người càng uống máu, càng “thức tỉnh.”


“Ăn là hợp nhất” – Khi ăn người khác, ta đang thu nhận tinh hoa của họ. Đó là nghi thức tôn trọng, không phải man rợ.


“Không có đúng sai – chỉ có dòng chảy máu mạnh hơn.”


Cô cho người sao chép giáo lý ra da người, cuộn lại thành sách. Ai muốn học, phải liếm máu trên từng trang, để tiếp nhận “ý thức cổ xưa.”
Vào đêm trăng tròn, Vy ra lệnh “Hiến Thành” – nghi thức phong ấn ranh giới giữa thành phố và thế giới ngoài.
Cô cắm chín đinh xương quanh thành phố, mỗi chiếc được ghim vào tim một người tình nguyện.
Khi máu họ chảy xuống đất, hơi thở của đất thay đổi: không khí đặc hơn, sống hơn. Trời ngả màu đồng cháy.
Từ xa, người ngoài bắt đầu nhìn thành phố như một khối mờ nhòe, không ai bước vào được – trừ khi “máu gọi máu.”
Truyền thông bên ngoài ghi nhận hàng loạt người biến mất khi đến vùng thành phố “máu.” Đội điều tra được cử đến – không ai trở lại.
Một đoạn video được rò rỉ: trong đó, camera ghi lại hình ảnh một bé gái mặc váy đỏ, không có mặt, cầm tay người quay phim và thì thầm:
“Bác cũng muốn được thấy máu tổ, phải không?”
Rồi màn hình đen.
Vy không sống trong biệt thự, không ngồi trên ngai.
Cô ngủ trong lòng đất, giữa mạch máu của thành phố – nằm trong một “gi.ường tử cung” được tạo từ xác người hòa lẫn, cứ mỗi đêm lại “thay máu mới.”
Mỗi ngày, có người tình nguyện tự hiến xác, mong được làm một phần cơ thể nữ thần.
Vy không giết. Họ tự đến.
“Ai cũng thèm được thuộc về cái gì đó.
Và chẳng có gì bao dung hơn một chiếc miệng biết nuốt mọi linh hồn.”
Từ “Thành Phố Máu,” Vy cử ra các “Huyết Sứ”, đám người mang một nửa ý thức của cô, một nửa thân xác của người khác – giống như những bản sao biết bò, biết nghĩ, và biết dụ dỗ.
Mỗi Huyết Sứ đến một thành phố khác, tìm những kẻ đang:
Tuyệt vọng.


Điên loạn.


Mất đức tin.


Khao khát quyền lực.


Chỉ cần một cái liếc mắt của họ... máu bắt đầu dao động.
Một đứa trẻ 10 tuổi ở Nam Kinh giết mẹ, viết lên tường:
“Máu không nói dối. Mẹ không phải máu con.”
Tại các nước khác, bắt đầu xuất hiện hiện tượng lạ:
Đất mềm như thịt.


Sông đổi màu đỏ lợt.


Xác chết biến mất khỏi nhà xác.


Tất cả đều dẫn đến một trung tâm vô hình, không phát tín hiệu, không hiện trên radar, nhưng… có thật.
Đó là Vy.
Cô trở thành một thực thể chảy trong mạng máu của hàng triệu người. Không cần nhìn thấy cô — chỉ cần một tia dao động… và cả cộng đồng sẽ quỳ gối.
"Khi máu bắt đầu nghe theo cô, thế giới không còn ngôn ngữ.
Chỉ còn nhịp đập.
Và khao khát."


CHƯƠNG 13: NGÀY MÁU TRÀN BẦU TRỜI
Sáng ngày 27 tháng 9, bầu trời toàn cầu chuyển sang màu đỏ đậm như máu pha than.
Vệ tinh thời tiết không ghi nhận bất kỳ thay đổi vật lý nào.


Mặt trời vẫn mọc, nhưng ánh sáng vỡ vụn thành từng mảnh như da cháy.


Các loài chim bay ngược.


Mực nước biển tụt xuống nhưng đáy biển thay vì cát, là một lớp thịt đập nhịp.


Ở Trung Quốc, thành phố nơi Trần Vy cai trị được gọi bằng hàng chục cái tên mới trên mạng:
“Thành Tử Cung.”
“Lăng Máu.”
“Thánh Địa Nuốt Người.”
“Trái Tim của Loài Thứ Hai.”
Một làn sóng biến đổi tập thể bắt đầu diễn ra trên khắp thế giới:
Trẻ sơ sinh không khóc, mà rên rỉ theo nhịp tim của Vy.


Những người vô thần đột nhiên nghe thấy “giọng nữ thì thầm” trong máu mình.


Loài người không còn cảm thấy sợ máu, mà khao khát máu của người khác.


Nhiều người tự xé thịt, nhỏ từng giọt máu xuống đất để “nuôi đất mẹ Vy.”
Hội Thánh, Chính phủ, các tổ chức quốc tế — không ai ngăn được.
Mọi thứ sụp đổ mà không ai la hét.
Chỉ có sự thuận phục lặng lẽ
Một buổi sáng, hàng triệu người đổ về “tâm huyết” tại Trung Quốc.
Không ai tổ chức.
Không có lời kêu gọi.
Nhưng hàng triệu người đến, mang theo máu mình — máu thật, cắt từ lòng bàn tay, từ cổ, từ đùi, từ bụng.
“Cô ấy gọi ta.
Và trong tim ta, máu ta rung lên đáp lại.” – một tín đồ nói.
Trên bầu trời, Mặt Trăng dần biến đổi.
Từ hình cầu trắng xám, nó trở thành một khối thịt đỏ lồi lõm, trôi lơ lửng trong không gian như bào thai vũ trụ.
Khi Mặt Trăng chuyển dạng hoàn toàn, người ta bắt đầu thấy hình ảnh Trần Vy ẩn hiện trên đó – không phải khuôn mặt, mà là hình hài vô định: ngón tay dài, tóc chảy như máu, mắt mọc sau lưng.
Cô đã vượt ra khỏi vật chất.
Cô không còn là người.
Cô là bầu trời.
Trong lòng đất, nơi Vy từng ngủ trong gi.ường tử cung, một loạt “phôi người” bắt đầu cựa quậy.
Những sinh thể này không sinh từ mẹ, mà từ xác của những người tự hiến thân.
Chúng có mắt đen tròn, làn da trắng bệnh như giấy, móng tay dài và ướt.
Chúng nói cùng một câu khi cất tiếng đầu tiên:
“Ta là máu kế thừa.
Vy là tim.
Ta là tay.”
Loài người cũ – những kẻ còn giữ đạo đức, lý trí, và khái niệm "không ăn người" – bắt đầu biến mất.
Không bị giết.
Không bị truy sát.
Chỉ đơn giản là họ không còn được thế giới chấp nhận.
Từ Tokyo đến Cairo, từ Mát-xcơ-va đến Johannesburg — những “nơi thờ Vy” mọc lên như nấm.
Mỗi trung tâm là một huyết tế sống – một người được trói, treo lơ lửng, máu chảy không ngừng để nuôi đất.
Tín đồ uống máu người này từng ngụm trong các lễ hành thiền, và nghe thấy tiếng Vy rõ hơn bao giờ hết.
Không có kinh thánh.
Chỉ có “Nhịp Máu.”
Người nào hòa được vào nhịp, trở thành một phần của Trần Vy.
Không còn trường học.
Không còn quốc gia.
Không còn tiền tệ.
Người ta giao dịch bằng máu.
Tái sinh bằng thịt.
Truyền thông bằng tiếng tim.
Mọi ngôn ngữ bị xóa sổ.
Chỉ còn âm tiết cổ đại, trộn từ tiếng khóc, tiếng thở, và tiếng gào của tổ tiên.
Vy không hiện thân.
Cô không còn cần hình dạng.
Cô sống trong từng hạt bụi, từng sợi tóc, từng tế bào máu.
Một nhà khoa học duy nhất sống sót trong căn hầm dưới lòng Bắc Kinh, đã viết dòng cuối cùng trước khi tiêm máu Vy vào mình:
“Cô ấy không phải ác quỷ.
Cô ấy không phải thần thánh.
Cô ấy là hệ điều hành mới của thực tại.
Loài người không còn phù hợp.
Chúng tôi... đã được cập nhật.”
“Và rồi, máu không còn chảy trong người ta.
Máu là ta.”


CHƯƠNG 14: TÂM MÁU CUỐI CÙNG

“Máu là nơi lưu giữ ký ức tổ tiên.
Có những ký ức không nên thức dậy.”
Từ khi thế giới sụp đổ, Trần Vy không còn hiện diện như con người.
Cô là tiếng vang, là nhịp tim, là khát vọng máu trong từng sinh vật còn thở.
Nhưng trong khe rãnh tâm trí cuối cùng, cô mơ.
Mơ thấy một ngọn núi phủ băng.
Mơ thấy thân xác mình bị xé ra làm bảy phần.
Mơ thấy người ta trói cô bằng ruột của chính những đứa con mình.
Và một cặp mắt sâu hoắm nhìn cô đầy oán hận từ gương mặt chính cô.
“Mày đáng lẽ phải chết.
Mày là tai họa đầu tiên.”
Ở vùng núi Côn Lôn, một hang động bị chôn vùi dưới lớp băng hàng nghìn năm bỗng rạn nứt.
Bên trong là bảy cột đá đen, mỗi cột khắc một đoạn ký ức cổ bằng máu khô – thứ máu không loài nào nhận dạng được.
Một tín đồ máu khi đặt tay vào cột đá, lập tức bốc cháy từ trong ruột, nhưng trước khi chết, đã kịp thì thầm:
“Vy…
không phải người được chọn.
Vy là... Tâm Tổ.
Người đầu tiên…
và là kết thúc.”
Qua các mảnh ký ức rỉ máu được thu thập:
Vào thời viễn cổ, trước cả thời kỳ Ngũ Đế, đã từng tồn tại một sinh vật mang hình người nhưng sống bằng linh hồn và máu của đồng loại.


Nàng tên là Vy.


Không ai sinh ra nàng.


Nàng mọc lên từ huyết mạch của đất sau một thời kỳ tuyệt diệt.


Người ta tôn sùng nàng như thần, nhưng sau đó khi những bộ tộc đầu tiên bắt đầu biết yêu thương và nhân đạo, nàng trở thành dị vật.
Một liên minh giữa các pháp sư, tổ tiên của các nền văn minh lớn, đã đánh bại và chia xác nàng làm bảy phần, phong ấn mỗi phần vào bảy huyệt mạch trên khắp thế giới.
Nhưng điều họ không biết: trái tim Vy – “Tâm Huyết” – không bao giờ chết.
Nó tái sinh, đầu thai, tái hiện… chờ thời khắc thức tỉnh.
Trong tầng sâu nhất của ý thức, Vy đối diện với hình bóng cổ đại của chính mình.
Một “Vy cổ” — làn da đen ánh như nham thạch, mắt đỏ như tim gan sống, tóc chảy dài như máu.
“Ta không chọn.
Ta chỉ trở lại… vì con người luôn mở cửa.
Máu của họ gọi ta.
Khát khao của họ nuôi ta.
Ác quỷ không tồn tại.
Chỉ có những gì bị ép phải ngủ quên.”
Vy – phiên bản hiện tại – gục ngã trước chính mình.
Cô không kiểm soát được cơn đói.
Cô đã xóa sạch thế giới cũ.
Nhưng trong khoảnh khắc thẳm sâu, cô chợt nghe thấy giọng nói của mẹ cô – người phụ nữ đã chết từ chương 2 – thì thầm lại:
“Vy à… con có thể là máu…
nhưng máu cũng có thể hiến dâng.”
Trong chiều không gian máu, Trần Vy đối diện với trái tim tổ mẫu, vẫn đập, vẫn đỏ, vẫn rỉ từng ký ức đen.
Nó mời gọi cô hòa nhập hoàn toàn, xóa bỏ phần người còn lại cuối cùng.
Nhưng lần này, Vy không bước tới.
Cô quay lại.
Cô rút trái tim mình ra, cắm vào vị trí trung tâm của tế đàn máu toàn cầu.
Đất bắt đầu gào thét.
Bầu trời nứt nẻ, máu bay ngược.
Trái tim Vy bắt đầu tự phân hủy thành ánh sáng trắng.
Không phải máu.
Không phải linh hồn.
Mà là ký ức nguyên thủy đầu tiên của sự sống.
Trái đất không sụp đổ.
Nó rũ bỏ máu.
Người dân dần quên đi Vy, không còn thờ máu, không còn khát thịt.
Những đứa trẻ sinh ra sau ngày đó không còn nhớ về thời kỳ máu, chỉ gọi đó là “Thời Đỏ” trong lịch sử.
Cây mọc lại.
Bầu trời xanh trở lại.
Trong hang đá tại Côn Lôn, một pho tượng người phụ nữ không mặt đứng im.
Từ lòng bàn tay nàng, chảy ra ánh sáng đỏ, không phải máu, mà là ký ức.
Một câu cuối khắc trên đá:
“Vy đã trở về.
Không để cai trị.
Mà để chọn kết thúc.”
Dưới tầng sâu nhất của vỏ trái đất, giữa những rễ đá và huyệt mạch, một mầm máu nhỏ vẫn đập nhẹ.
Không phải để khởi đầu lại.
Chỉ để nhắc nhở:
“Máu từng thống trị.
Máu từng được yêu.
Và máu… vẫn chờ.”

HẾT TRUYỆN

“Trong tận cùng của máu, không phải là khát vọng ăn nuốt, mà là ký ức — về yêu thương bị phản bội, về sự sống từng bị chối từ. Trần Vy không trở thành ác quỷ vì muốn thế, mà vì nhân loại luôn lãng quên rằng những gì họ chôn giấu… sớm muộn cũng tìm được đường quay lại. Và chỉ khi dám đối diện với phần tăm tối trong chính mình, con người mới thực sự tự do.”
hay hè
 
Quay lại
Top Bottom