XI. Hoàng tử vô tình.
Hai người hai cảm xúc, hai dòng suy nghĩ khác nhau. Cùng trầm lặng cho đến khi cô phục vụ lễ phép cắt ngang:
- Chị dùng gì ạ? – cô hỏi Ran.
- Cho tôi một li “nóng của nóng” đi. - Ran mỉn cười với cô bé.
Ran đến đây không nhiều, nhưng cô rất ấn tượng với món café trứng của quán.
- Hôm nay gọi tao ra đây có việc gì thế. – bất giác Jun hỏi.
- À. Ngày kia đám cưới Khải Tường đấy. Mày định thế nào? – Ran bối rối mở lời.
- Ngày kia à….
Nhìn người bạn thân bao nhiêu năm trở nên như vậy. Ran thấy lòng trĩu nặng.
Cả hai người trầm lặng một hồi lâu, theo đuổi cảm xúc của riêng mình, cho tới khi một cậu nhóc kéo tay một cô nhóc vào quán. Cô bé buộc tóc đuôi gà một bên vai ướt một mảng, còn cậu bé gần như ướt sũng.
- Cậu không sao chứ? – cô bé quay sang vuốt mái tóc ướt nhẹt của cậu bé cho bớt nước, lo lắng nhìn ra ngoài trời đang mưa không có ý dừng lại mà thở dài – Mưa thế này tí làm sao mà về đây. Cậu lại ướt hết rồi. Thế này về sẽ ốm mất.
- Hì. Có sao mà. Tớ ướt có tí. Từ bé dầm mưa mãi có sao đâu. Còn cậu kia kìa, từ bé chỉ nhiễm lạnh chút đã ốm. Bây giờ bị ướt như thế này không biết sẽ sao nữa. – Ánh mắt quan tâm cùng ôn nhu, nhẹ nhàng cầm chiếc khăn tay còn khô mới lấy trong túi quần ra lau đi chỗ áo ướt của cô bé.
“Sao cảnh này mình thấy quen vậy?” – Trong lòng Jun suy nghĩ. Bỗng cô bật cười, một nụ cười nhẹ như gió xuân nhưng không còn sự đau thương như trước nữa. Nó là nụ cười thật sự, làm ấm long những người nhìn thấy cho dù trong trời đông buốt giá.
- Sao cười vậy? – Nhìn thấy nụ cười tươi của cô, Ran không khỏi giật mình.
Jun cười rộ lên đẹp lắm. Nụ cười như ánh nắng mai làm cho người xung quanh cảm giác rất ấm áp. Nhưng rất ít khi Jun cười như vậy. Có thể do hoàn cảnh gia đình cũng như những toan tính, thăng trầm trong cuộc sống mà Jun chỉ cười mỉm hoặc khẽ hé môi thôi. Nhưng cho dù vậy ánh mắt cô vẫn rất lạnh, sâu thẳm trong đó như có cái gì đau đớn lắm, quằn quại lắm. Có thể Ran hiểu, nhưng cô không biết làm sao để chia sẻ với Jun. Nhìn thấy nụ cười tươi của Jun, cô nửa vui nửa buồn.
- Không có gì. Tao chỉ nhớ đến Bin mà thôi. Nó cũng vậy. Mới 20 tuổi đầu mà như cụ non ý. Nhiều lúc nó quan tâm tao như “gà mẹ” vậy. – Jun ném tiếng cười trả lời. – Lần trước tao với Bin đi chơi không may trời cũng mưa vậy. Nó cưởi áo khoác che cho tao cả quãng đường. Nói nhất quyết không chịu nghe. Mạnh miệng y như cậu nhóc kia. Cuối cùng về nhà phát sốt mất ba hôm. – Jun nhoẻn miệng cười. Ý cười càng đậm.
Ran thấy nhẹ nhõm hẳn. Hóa ra là chuyện đó. Làm cô cứ tưởng… Mà cậu nhóc Bin này xem ra… cũng không đơn giản. Ran nở nụ cười bí hiểm. Chắc còn có nhiều trò hay trước mặt. Thôi cô không nhúng tay vào chuyện này nữa vậy. Cứ đứng ngoài xem trò hay, biết đâu lại… nụ cười càng gian, đáy mắt càng léo lên vẻ quái dị.
Bỗng chốc lại thấy con bé bạn ngốc nghếch của cô thở dài. Đúng là lạ thật, thay đổi như thời tiết ý. Mới cười như dở hơi mà giờ buồn ngay được.
- Lại sao vậy?
- Không sao. Chỉ là tao đang nghĩ một vài chuyện làm tao thấy khó nghĩ quá. – Jun lười biếng khuấy khuấy li café nhấp một ngụm. Trầm ngâm nghĩ về buổi chiều hôm nào đó.
Cách đây mấy hôm, khi đi siêu thị, cô gặp cô bạn lớp trưởng của lớp Bin. Cô bé nhìn cao ráo, khá dễ thương. Nhận ra cô là chị Bin từ xa chạy đến chào hỏi. Trước đây lần đầu dẫn Bin nhập trường, cô đã gặp qua cô bé này. Cô bé khá tự tin, vừa nhìn thấy cô và Bin đã đến chào hỏi và xin làm quen. Lúc đó cô chỉ biết cô bé học cùng lớp Bin. Sau qua lời Bin và Tuấn mới biết cô bé giờ đã là lớp trưởng.
- Chị cũng đi mua đồ ak? – Cô bé lên tiếng chào hỏi trước.
- À… Ừ. – sau một vài giây ngỡ ngàng cô mới nhận ra cô bé. Cô bé sau một thời gian không gặp càng ngày càng xinh đẹp. Mà cô bé tên gì nhỉ? Jun lục lọi trí nhớ một lúc mới nhớ ra tên cô bé. “Hồng Ngọc” đúng rồi cô bé tên “Hồng Ngọc”. Ở nhà Tuấn suốt ngày nhắc cô bé. Gọi cô bé là “Rubi”.
- Lâu lắm em không gặp chị nha. Dạo này chị thế nào?
Cô bé và Jun vừa nói chuyện, vừa cùng đi mua đồ. Jun hỏi thăm tình hình sức khỏe cô bé cùng gia đình, rồi việc học tập cũng như định hướng trong tương lai. Jun khá thích cô bé, cô bé có vẻ là người thẳng thắn, đáng tin tưởng.
- Dạo này Bin học thế nào hả em? – sau khi hỏi xong chuyện cô bé, Jun mới nói ra điều mình muốn nghe nhất.
- Bạn học rất tốt chị ak. Mới cách đây mấy hôm bạn mới đạt giải nhất trong cuộc thi “Hùng Biện” của mấy trường học viện, đại học trong khu vực đó chị. Các thầy cô và bạn bè tự hòa về bạn ấy lắm.
- Thật thế hả? – Mắt Jun như sáng lên. Thằng bé này, được giải không nói với cô thì thôi, đi thi mà cũng không them nói với cô một tiếng. Thật quá đáng mà, hôm nay cô về phải cho nó một trận mới được. Nói như vậy thôi nhưng trong mắt Jun không kiềm ném được sự tự hào. – Rubi này. Em ở lớp có gì nhớ giúp đỡ Bin hộ chị với nha. Cho nó tiến bộ hơn. Chứ ở nhà chị thấy nó lười lắm. gần như chả bao giờ học bài. – Là lời trách móc mà Jun vẫn không giấu được nụ cười trên môi.
- Chị cứ nói vậy. Trong lớp em còn phải nhờ Bin giúp đỡ đó. Chị không biết bạn ấy giỏi thế nào đâu. Những kì thi trong trường em bạn ấy đều đứng đầu. Bất kể từ văn hóa đến nghệ thuật. Bạn ấy là thần tượng sống của trường em đó. – Rubi tròn mắt ngạc nhiên.
- Nó nổi tiếng vậy cơ ak? – giờ đến lượt Jun tròn mắt. “Sao nó chả bao giờ nói với mình nhỉ?”. Jun thầm nghĩ, rồi lại tự trách bản thân làm một người chị tồi. Không quan tâm tốt tới em trai mình. Cũng may mà Bin thật xuất sắc không chắc cô xấu hổ không dám nhìn mặt mẹ Bin nơi suối vàng mất. Nghĩ đến đây long Jun lại trĩu nặng. Tự thấy mình chưa tròn trách nhiệm. Từ nay về sau cô sẽ quan tâm đến Bin nhiều hơn. Thằng bé… thật tội nghiệp.
- Bạn ấy không chỉ giỏi. Lại còn nổi tiếng về độ đẹp trai nữa đó chị. Trong trường đặt biệt danh cho bạn ấy là “Hoàng tử vô tình” đó chị. – Nói đến đây bỗng mặt Rubi đỏ ửng.
Nhìn mặt cô bé Jun cười thầm. Không phải Jun chưa trải qua tuổi này. Khi ở tuổi này cô cũng đã từng có những rung động nhất định với một người con trai. Chưa kể giới trẻ bây giờ phát triển khá sớm. Chuyện Rubi có tình ý với Bin – “nhà cô” cũng là bình thường. Chưa kể thằng bé kia… hắc hắc… cũng có thể nói khá đẹp trai đi. Nhưng mà khoan, cô bé mới nói gì ý nhỉ? Sao lại là “Hoàng tử vô tình”?
- Rubi? Em vừa nói các bạn đặt biệt danh cho Bin là “Hoàng tử vô tình” ý hả? – Jun trợn mắt.
- Vâng ak. – Mặt Rubi lại càng đỏ.
Cô thích Bin từ lần đầu tiên gặp mặt. Ngay khi nhìn thấy Bin trái tim cô như lệch đi một nhịp. Không tự chủ được đến bắt chuyện làm quen mới Bin. Thật không ngờ, Bin một cái nhìn cũng không thèm liếc mắt đến cô, chỉ lịch sự chào một tiếng ánh mắt vẫn chung thủy nhìn sang người bên cạnh – một cô gái không có gì là xinh đẹp, nổi bật. Cô bỗng thấy ghen ghê gớm với cô gái kia, rốt cuộc cô ta có cái gì mà để “hoàng tử” của cô để ý đến như vậy. Nhưng ngay sau khi nghe cô gái kia tự giới thiệu mình là chị gái của Bin, cô bỗng thấy bối rối, xấu hổ. Cô thật ích kỉ, hóa ra cô ấy chỉ là… nghĩ đến chuyện mất mặt ấy cô không bao giờ dám quên, cũng khắc sâu hình ảnh người con gái ấy vào tâm khảm. Chỉ là… từ khi vào trường, trừ lần nói chuyện đây, Bin chưa bao giờ nói với cô một câu. Không… phải nói là chưa bao giờ nói chuyện với cô gái khác một câu. Cứ như đối với con gái Bin bị câm điếc vậy. Cô nhớ có vài lần cô cố ý lấy chuyện của lớp ra nói để cố làm thân với cậu, muốn nhờ cậu cho ý kiến. Cậu chỉ không nói gì mà ngoảnh mặt đi. Kể cả những cuộc thi hay sự kiện của lớp, nếu cô nói cậu cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Có thể nói… Bin là thất bại lớn nhất trong 14 năm làm lớp trưởng của cô, cũng là chàng trai duy nhất… không thèm để ý đến cô cho dù cô đã cố gắng… Hazz! Nghĩ đến lại thấy hổ thẹn. Thực ra cô phải thừa nhận, gặp chị Jun trong siêu thị lần này không phải ngẫu nhiên đi. Lần trước cùng cô bạn vào đây mua đồ, vô tình thấy chị Jun đứng ở quầy thanh toán. Lúc đó cô bang hoàng quên cả phản ứng. Đến khi nhìn lại chị đã đi mất rồi. Lần thứ hai vào đây cũng giờ này nhưng của hai ngày sau, cô cũng thấy chị, cô còn thấy cả “hoàng tử” của cô nữa. Siêu thị đông đúc nhưng cái lạnh vẫn len lỏi vào mọi ngóc ngách của các gian hang. Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng. Trời lạnh nên anh mặc thêm một áo nỉ và một áo len ở trong nữa. Tuy vậy nhưng vẫn không mất đi vẻ phong độ cũng như dáng người hoàn hảo của anh. Cô có thể cảm nhận được vòm ngực ấm nóng, rắn chắc của anh sau lớp áo kia. Cô bỗng đỏ mặt vì sự háo sắc của mình. Sao cô có thể như vậy nhỉ? Tự gõ vào đầu mình. Nhưng… ô thật sự mong một lần có thể tựa vào vòm ngực ấy, được hít vào hương thơm thoang thoảng của con người kia. Cái mùi thơm làm cô thao thức chằm chọc bao đêm. Đôi khi cô tự hỏi không biết anh dùng nước hoa hay hương thơm gì mà mùi dễ chịu như vậy. Mùi hương nhẹ nhàng như mùi bách tùng, làm người người ngửi được lòng thấy ấm áp lạ. Cô đang bồi hồi vì những cảm xúc bị đè nén từ sâu trong trái tim thì hành động của ai đó làm cô… “chết lặng”. “Hoàng tử” của cô cũng ôn nhu như vậy? Anh cởi áo khoác ngoài khoác lên cô gái đang không ngừng hắt xì hơi khi. Anh còn nói gì đó nhưng cô không nghe thấy được. Cô thấy cô gái kia ngẩng đầu lên nhìn lên với vẻ đầy trách móc. Thân thiết giơ tay véo má anh. Vậy mà… anh không nổi giận. Anh chỉ mỉm cười rồi cốc lên đầu cô gái ấy. “Mỉm cười” nhé. Cô không có nhìn lầm đâu. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mỉm cười, mà lại cười tươi như vậy. Trước đây cho dù đi với Tuấn hay những bạn trai khác, cô cũng không có thấy anh nhếch mẹp chứ đừng nói cười rạng rỡ thế kia. Mà thật sự… cho dù đánh chết thì cô vẫn phải nụ cười kia thật đẹp đi. Nó làm cô không tự chủ được. Người cảm thấy như nhũn ra. Cô ao ước anh có thể nở nụ cười như vậy với cô. Giấc mơ ấy đi theo cô một thời gian dài… để rất lâu sau, cô mới biết được, hóa ra nụ cười ấy chỉ dành riêng cho một người con gái, tiếc là người ấy không phải là cô. Khi cô bình tĩnh lại định chạy lên nói chuyện thì đã thấy Bin và Jun đã chuẩn bị thanh toán. Cố gắng chạy nhanh ra chỗ họ nhưng… cô lại không kịp mất rồi. Hôm nay là ngày nghỉ, siêu thị lại có đợt khuyến mại nên có khá nhiều người đến mua hàng. Khi cô chuẩn bị bắt kịp họ bỗng đâu xuất hiện hai xe hàng chặn trước mặt cô. Chật vật mãi cô mới lách qua được. Chạy theo bọn họ ra cửa thì hai người đã lên xe mất rồi. Tuy hơi buồn nhưng cô đã phát hiện ra khá nhiều điểm lí thú. Thứ nhất, “hoàng tử” của cô biết cười, chỉ điều này thôi làm cô hạnh phúc không thôi rồi. Thứ hai, “hoàng tử” rất quan tâm đến chị gái. Thứ ba, siêu thị này là chỗ quen của chị Jun. Sau khi phát hiện ra việc này cô cười nham hiểm. Cô đợi ở đây thêm hai hôm, đến ngày thứ ba đúng là gặp lại chị Jun thật. Hắc… hắc… cô cười khoái trá khi thực hiện được hành vi bất chính.
(Tg: “Không thể chấp nhận. Đây là cố ý, là gian kế mà?” *ánh mắt như dao bay về Rubi*. Rubi: “Cổ nhân đã có đâu “muốn tán cô chị phải lấy lòng cô em”. “Hoàng tử” không có em thì tớ đành lấy lòng bà chị - “chồng” thì đã sao? Đây không phải gian kế mà chỉ là tận dụng cơ hội.” *Rubi cười đểu giải thích*. Tg: “Tất cả chỉ là ngụy biện” *ánh mắt khinh bỉ*. Rubi: “Con mụ tác giả xấu xí. Có biến ngay không. Tôi bỏ vai cho bà no đòn bây giờ.” *trừng mắt*… Tg: “…” *toát mồ hôi hột, sách dép chạy*. *Tg nói nhỏ: “Xin lỗi mọi người nhưng con mụ nè ghê quá. Em xin rút.” T_T*)
- Sao mọi người lại gọi Bin là “Hoàng tử vô tình”? – Jun toát mồ hôi hỏi lại Rubi. Vô tình kéo Rubi từ chin tầng mây trở về hiện thực.
- Chị không biết sao?
Rồi Rubi kể cho Jun nghe về việc Bin ở trường đối với các bạn gái như thế nào, rồi cả việc Bin đã từ chối, làm tan nát cõi long bao nhiêu cô gái. Kể quá hăng say, Rubi không kiềm chế được kể cả việc ngày valentine, noel,… Bin nhận được bao nhiêu quà, bao nhiêu thư tình, thiệp mời rồi cả việc Bin xử lí đống quà, thư tình kia như thế nào.v.v… (Tg: “Còn thế nào được nữa. Tất nhiên là cho tất cả vào thùng rác rồi, kể cả quà của…” *quay lại nhìn Rubi, cười đều*. Rubi: “Biến…!” *dao bay đến tác giả*. Hồn ma Tg: “Do sự cố bất ngờ… tác giả đã chết nhé. Truyện của chúng ta dùng lại ở đây. Hẹn gặp lại quý vị khan giả trong….” *câu nói mắc ở cổ*. Bin: “Tôi và Jun chưa lên sàn mà. Dậy ngay.” *ra sức lắc tác giả*)
Nghe Rubi kể về Bin, giữa trời đông mà Jun có cảm giác một tầng mồ hôi lạnh. Có đánh chết cô cũng không nghĩ em mình… lại là người như vậy. Đáng sợ. T_T
XII. “Liệu nó có vấn đề về tâm lí?”
Cô không nhớ hôm ấy chia tay Rubi như thế nào. Nhưng sau khi nghe chuyện của Bin do Rubi kể. Jun thấy hoang mang cực độ. Hôm qua Jun đã gặp Tuấn, muốn xác định xem Rubi nói cho thật không. Không ngờ Tuấn không trốn tránh mà thản nhiên thừa nhận.
Thấy cô bạn thở dài mấy lần, Ran cũng không kiên nhẫn nổi nữa.
- Thế rốt cuộc có chuyện gì? Chả lẽ là chuyện tình cảm của thằng Bin ak. – Mắt Ran lóe lên một tia kinh hỉ. “Thật không nghĩ nha. Thằng bé kia thâm trầm như vậy chả lẽ đã nóng nảy nói ra rồi. Chắc nó không ngu ngốc vậy chứ?” Ran suy nghĩ.
- Sao mày biết hay vậy? – Jun ngạc nhiên. – Tao đang lo quá đây. Nó còn trẻ mà đã như vậy… - Jun chưa nói hết Ran đã tiếp lời.
- Hóa ra là chuyện đó – “May quá. Thằng nhóc này vẫn chưa nói gì. Chắc Jun chỉ phát hiện thằng nhóc có yêu một người mà thôi”. Ran suy nghĩ – Mày đừng lo lắng quá. Bin cũng đã lớn rồi. Đến tuổi này nếu có tình cảm với một ai đó cũng là điều bình thường. Mày cũng đã trải qua tuổi ấy. Không nên quá cổ hủ. Cứ để cho nó tự do đi. – Ran vỗ tay Jun khuyên răn.
- Không phải như vậy…
Ngẫm nghĩ một lúc rồi Jun đem tất cả lời Rubi kể lại cho Ran nghe. Cả việc Tuấn đã từng chứng thực. Càng nghe mồm Ran càng há to. Chắc có thể nhét vô cả quả trứng ngỗng.
- Tao thấy lo lắm mày ak. Liệu nó có vấn đề về tâm lí? – Jun lại thở dài.