Chương 1: "Lối thoát"
Mùa hạ, mặt trời chăm chỉ đan những chiếc áo từ những sợi nắng màu mật kia, trao tặng cho vạn vật, rồi một cơn mưa rào lướt qua, những hạt mưa trong veo tinh nghịch rơi xuống đẹp tựa pha lê không chút vẩn đục.
Ran hào hứng nhìn qua cửa sổ xe, cô thích mưa, rất thích. Ran ngồi ghế sau nên tránh được ánh mắt bố mẹ, cô len lén bấm nút hạ của kính, hứng lấy một hạt mưa. Cảm giác như hạt mưa ngấm dần vào tay, cái cảm giác mát lạnh đến run người ấy trong mùa hạ thật thoải mái, như muốn rửa sạch muộn phiền đi vậy. Những hàng cây cao lớn bên đường nhỏ dần, nhỏ dần, đã tới bến cảng.
Hôm nay Ran cực kỳ vui vẻ, bởi lẽ công sức của cô đã không bị uổng phí, Ran đã xuất sắc lọt top 3 của trường.Và phần thưởng? Một chuyến du lich ở đảo Shikoku!
Vừa lên tàu, cô đã cười cười nói nói, làm cho hành khách trên tàu rất khó chịu. Nhưng với độ nhàm chán ở một nơi im ắng, ngoài trời cũng chỉ có biển là nhiều, không có TV, điện thoại hết pin, sạc lại để ở nhà. Cô thầm nguyền rủa tính hay quên của mình. Thì nếu là bạn, bạn sẽ làm gì trong hoàn cảnh này? Ngủ! Đúng thế! Ngủ!
Ran ngả lưng vào ghế để đỡ tốn công trèo lên gi.ường, làm thẳng một giấc không biết trời trăng mây gió.
Ran không hề biết giấc ngủ ấy đã cứu cô! Tất cả hành khách gồm cả bố mẹ cô đã biến mất! Bởi một thứ sức mạnh vô hình!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ở một nơi nào đó có 2 cái bóng đen rầm rì nói chuyện, cái bóng nho nhỏ cất tiếng:
_Cái thứ sức mạnh vô hình đó là gì nhỉ?
Cái bóng đen lớn hơn một chút gắt:
_Em là tác giả sao hỏi anh???
_ Khó nghĩ quá...- Cái bóng nhỏ đưa tay lên gãi đầu
_Có cách rồi! Vụ này để anh xử!
_Tốt!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong một con tàu, có một cô bé ngả người vào chiếc ghế tựa, đôi mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình yên, trông cô thuần khiết và thoát tục như một thiên sứ, có khác chăng là cô bé chỉ thiếu đôi cánh trắng và chiếc vòng thiêng trên đầu.
Khẽ nâng cặp lông mi nặng trĩu, Ran dụi mắt ngồi dậy. Rửa mặt xong, cô mới bắt đầu để ý rằng ba mẹ không ở trong phòng, cô mở cửa phòng, hoàn toàn không một bóng người!
Ran hoảng sợ nghĩ rằng mọi người đã đến đảo trước nhưng cô lập tức xóa bỏ ý nghĩ ấy vì nếu vậy thì bố mẹ hẳn đã gọi cô rồi. Ran tự chấn an mình, vào lại phòng và tìm lời nhắn của họ để lại hoặc chí ít là thứ gì có thể liên lạc với họ, cuối cùng Ran đã tìm được một mẩu giấy, nhưng không phải gia đình cô để lại:
"Đừng tốn công tìm họ nữa"
Ran theo phản xạ bất giác hỏi lại:
_Tại sao?
Mẩu giấy lập tức đổi chữ thành một dòng mới:
"Họ đi bán muối hết rồi"
Ran thể hiện rõ sự hoảng sợ và ngạc nhiên trong đáy mắt, nhưng chỉ vài khắc sau, đôi mắt ấy không còn, thay thế cho nó là sự bình tĩnh đến khó tin.
"Trong bất cứ tình huống nguy hiểm nào, con cũng phải giữ được sự bình tĩnh và tự tin, nếu con quá sợ có thể dẫn tới hoảng loạn mà khó có thể giành được phần thắng, đồng nghĩa với việc đối phương giành được lợi thế về mặt tâm lí. Ngược lại, nếu con tỏ ra không sợ hãi thì chính họ là người vướng vào cái bẫy tâm lí, lợi thế hoàn toàn là của con!"
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Lại ở nơi nào đó, có chiếc bóng đen nọ cất giọng trầm trồ:
_Ố ồ, thanh niên cứng~~~~~~
_Không, phải là quá cứng ấy chớ!- Cái bóng bé hơn bảo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ran khó nhọc nuốt ngụm nước bọt, một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống, cố lấy lại giọng nói bình thường:
_Ngươi là ai?
"Người hướng dẫn của cô"
Lông mày Ran giãn ra, sự căng thẳng trong cô như tan biến, dù gì vừa có trợ thủ, vừa không phải đối đầu với ai cả, quá khỏe!
Chợt nhớ ra mục đích chính của mình, cô liền hỏi:
_Có cách nào cứu được bố mẹ tôi không?
"Có"
Lần này Ran thật sự hạnh phúc, là hạnh phúc đó!! Gì chứ làm gì cô cũng làm, chỉ cần mọi người an toàn là được. Không giấu nổi sự vui vẻ trong ánh mắt. Ran hỏi tới tấp:
_ Vậy tôi phải làm gì? Tôi phải làm gì?? Tôi phải làm gì???
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Trong một nơi nào đó, một bóng đen làm biểu cảm pocker face:
_Bạn ơi, từ từ, để mình hỏi tác giả tí đã, đừng sồn sồn lên như vậy.
_Đoạn này gửi cái gì?- Quay sang cái bóng nhỏ hơn.
_Tự nghĩ
_Ngươi là tác giả cơ mà!!
_Ngươi là hướng dẫn cơ mà!!
_Nhưng ngươi có nghĩa vụ phải nghĩ!!
_*đuối lý *Rồi thì nghĩ...Xí!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Cô phải tìm được 'Lối thoát'..."
Hết chương 1