Bản nhạc hay ho

Newsun

Believe in Good
Thành viên thân thiết
Tham gia
11/11/2008
Bài viết
9.439
Hãy thổ lộ tình cảm của mình ngay khi có thể, đừng chần chừ vì rất có thể, ngày mai, người mà bạn yêu thương sẽ không còn bên bạn nữa. Cái câu ấy chỉ đúng với số đông. Hãy thử hỏi ngược lại rằng, nếu bạn thổ lộ tình cảm thật, liệu người mà bạn yêu thương có chấp nhận? Khi đó, thà rằng bạn cứ chôn giấu tình cảm kia sâu trong trái tim để có thể ở bên người mà bạn yêu thương càng lâu càng tốt…… Sẽ luôn có người phải làm điều ấy, mãi mãi chôn chặt tình cảm của mình, cố bình thường hoá tất cả mọi thứ. Có lẽ đó là điều duy nhất họ có thể làm để giữ người họ yêu thương (càng lâu càng tôt). Họ thuộc số ít ỏi còn lại mà phần ngược kia đúng…..
“Bạn là người quan trọng nhất của tôi!” Đấy có thể coi làm câu tỏ tình dễ thương của những đưá bé không nhỉ?


sweet_couples_cute_lover_1087348_top_wallcoo.com.jpg


Câu nói ấy cứ ám ảnh tâm trí không để tôi yên, hình ảnh của cậu ấy mãi lởn vởn trong đầu tôi kéo dài đến cả tuần, thật khó chịu. Tôi tắt đèn ngủ khi mắt đã cay xè. Nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể thấy cái cảnh cậu ấy đứng dưới mưa, nói thật dõng dạc rằng tôi là người quan trọng nhất đối với cậu ấy như để át đi tiếng mưa, ánh mắt sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào tôi, dường như câu nói kia xuất phát 100% từ tận đáy lòng. Nghĩ lại, tôi cũng thấy vui. Không vui sao được khi giờ đây tôi đã là-một-cái-gì-đấy-cuả-một-ai-đó. Tôi khẽ mỉm cười. Trong đêm tối, có một niềm vui kì lạ, niềm vui có chút nghi ngờ không đáng kể.
Thứ hai,
Tôi mong mãi cái ngày này, không hiều vì sao. Có lẽ thứ hai là ngày bắt đầu một tuần mới, tôi ít bài hơn, và…. tôi được gặp cậu ấy. Chúng tôi chỉ gặp nhau được trong thứ hai mà thôi. Thứ bảy chủ nhật tôi được về nhà ngoại chơi và sẽ tới trường luôn trong buổi sáng thứ hai, về nhà ngay sau khi kết thúc buổi học. Nhà ngoại tôi gần trường nên thường tôi đi bộ. Tôi đi học từ rất sớm. Tôi thích cái cảm giác tha thẩn trong se lạnh và hơi sương, cứ thế, thong thả tới trường.
Cậu ấy ở cùng xóm nhà ngoại tôi nhưng tôi chẳng bao giờ được xuống dưới đấy chơi. Xóm của tầng lớp dưới của xã hội hay “xã hội đen” hiểu theo một khía cạnh rộng hơn. Tôi bị cấm và càng cấm tôi càng muốn thử một lần xuống dưới ấy. Đó là bản năng của con người. Nhưng cho dù tôi có là một con thú với tính bản năng mạnh đến mấy tôi cũng chẳng dám thử, dù chỉ một lần, tôi sợ. Nơi đó, chẳng xa vời nhưng là vùng đất bí hiểm nhất đối với tôi.
Nhà cậu ấy ngay trên con đường tôi đi học. Bình thường, tôi không bao giờ dám nhìn vào. Cứ tưởng tượng đến cảnh sẽ bị một đám mặt xanh nanh vàng gậy gộc đầy mình đuổi theo ngay khi ánh mắt mình vừa mới lướt qua căn nhà đó là tôi đã sợ khóc thét. Nhưng hôm ấy, tôi chợt đứng lại, trước cửa nhà, dừng thật lâu, dỏng tai nghe tiếng dương cầm thật hay phát ra. Nỗi sợ bay đi sạch sẽ đến nỗi tôi có thể xông thẳng vào nhà, tìm cho ra bằng được nơi nào phát ra âm thanh kia, ai đang đàn bản nhạc đó. Nhưng rồi, con đường chợt lặng câm như thể chưa có âm thanh nào từng lướt nhẹ nhàng qua đây. Dường như ai đó đang chơi bản nhạc kia biết đến sự có mặt cuả tôi nên dừng lại một cách đột ngột. Ngại ư? Chắc không phải. Tiếng dương cầm vang lắm, không tôi thì có lẽ cả xóm được nghe bản nhạc ấy. Có lẽ vì một lí do khác, mà cũng có thể là như vậy. Cả ngày hôm ấy, tôi cứ ngẩn ngơ nghĩ đến bản nhạc hay ho ban sáng mình vừa nghe. Rồi lại tưởng tượng khuôn mặt của người đàn. Là đàn ông hay đàn bà? Là con trai hay con gái? Xinh đẹp hay xấu mù ?.......
Ngày hôm sau, tôi đi thật nhẹ nhàng, từ sáng sớm, chờ đợi tiếng dương cầm kia cất lên. Trời lạnh cóng, bụng đói, có chút tức giận vì phải chờ đợi lâu. Mất kiên nhẫn, muộn giờ học, tôi cắm cảu bỏ đi như thể vừa bị ai đó mắng oan. Đi được mấy bước bực dọc, tiếng dương cầm ấy mới lảnh lót cất lên như thể trêu ngươi nhưng không tài nào tôi ghét nó hay làm lơ được. Quen thuộc, bí ẩn, lôi cuốn một cách kì lạ. Đôi bàn chân không còn bực tức bước nữa mà dừng lại cho tôi nghe cho hết bản nhạc kia. “Bản nhạc hay ho”. Cái tên tôi tự đặt cho nó. Tôi cứ lẩm bẩm hoài giai điệu của bản nhạc đó cả ngày. Và ngồi một mình trong phòng, nhớ lại, đàn cho mình nghe. Tôi không biết chơi dương cầm nhưng cũng ráng nhón nhón bấm bấm sao cho giống nhất. Rồi ngồi ghi lại nắn nót từng note của bản nhạc. Kiến thức Do Re Mi Fa Sol La Si mà tôi bập bõm ngồi cằn nhằn học cũng đủ để ghi lại chính xác giai điệu bản nhạc ấy trên khuông. Thật khó khăn! Bù lại, tôi chơi được armonica. Từ những note trên khuông kia tôi đã có thể thưởng thức “Bản nhạc hay ho” bất cứ khi nào mình muốn. Nhưng càng chơi, tôi càng thấy ghét những âm thanh vô cảm từ chính mình. Tôi không thể chơi “Bản nhạc hay ho”. Nó không dành cho tôi. Một ý tưởng khác chợt nảy ra trong đầu. Tôi vẫn có thể dùng “Bản nhạc hay ho” do tôi thể hiện vào việc khác. Tôi hì hục viết lời cho nó trong thời gian ngắn nhất có thể. Cố suy nghĩ thật kĩ càng xem phải dùng từ ra sao, như thế nào thì hay..... và công việc cuối cùng là ngồi đợi sáng thứ hai đến thật nhanh. Một lần nữa, tôi đi trên con đường từ nhà ngoại đến trường. Hôm nay tôi đi sớm hơn, nhẹ nhàng hơn và chuẩn bị tinh thần kĩ lưỡng hơn. Tôi sẽ chơi “Bản nhạc hay ho” và cả phần lời mà mình tự viết. Tôi đã tập hát cả một tuần chỉ để đợi giây phút này. Chỉ có một cơ hội mà thôi và nhất định tôi sẽ lôi ra được người đàn “Bản nhạc hay ho” kia ra. Tiếng dương cẩm cất lên, vẫn hay hơn của tôi. Ngậm bồ hòn làm ngọt, tôi quyết định cất giọng. Tự nhận rằng mình có một giọng ca thiên thần (chỉ là tự nhận thôi, còn thực hư thế nào.... ?!) tôi tự tin hát đến quên rằng dương cầm đã ngừng chơi từ khi nào. Không dừng lại ở đó, tôi thêm phần armonica phụ hoạ và...... tiếng dương cầm kia bắt đầu cất lên lại, hoà vào nhau. Như một bài biểu diễn thực sự của dương cầm, armonica và..... giọng tôi, chỉ trừ không có tiếng vỗ tay (mà sẽ chẳng bao giờ có!). Được một lúc, chẳng có gì thay đổi, tôi chán nản bỏ đi. Mặt tiu ngỉu. Bất chợt, tôi nghe những ca từ do mình viết nên đang cất vang và tất nhiên là nghe hay hơn hẳn tôi hát. Một giọng trầm, ấm lắm, hơi khàn, truyền cảm như ca sĩ. Tôi quay lại nhìn chàng ca sĩ bí ẩn của mình. Đó là một cậu bé, chạc tuổi tôi, đứng trên ban công của căn nhà mà tôi luôn tránh nhìn vào vì sợ. Cậu ấy đẹp. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy. Trông cậu ấy thật hoàn hảo. Tôi mỉm cười thay lời chào từ xa và làm quen. Tôi không thấy ngượng như lời những đứa con gái khác hay kể. Có lẽ vì tôi bạo, vì tôi giống một thằng con trai. Cứ thế, quen dần. Nhưng tôi vẫn chưa biết tên cậu ấy. Tôi chỉ toàn gọi là “Bạch”_Trắng. Trong mắt tôi và trong cả tâm trí tôi, hình ảnh cậu ấy luôn đi kèm với màu trắng. Màu trắng mỏng manh, trong sáng và...... đáng yêu. Đó là lần đầu tiên tôi biết cậu ấy.
Chúng tôi thân nhau hơn sau mỗi lần gặp. Cậu ấy là bạn thân duy nhất và đầu tiên của tôi. Tôi không có nhiều bạn và chẳng ai chủ động làm bạn tôi cả. Chỉ gọi là bạn vì cùng tuổi, cùng trường hay cùng lớp thôi, chứ không có bạn thân. Tính tôi hay mơ mộng vẩn vơ, luôn sống trong thế giới do chính mình tưởng tượng ra. Không như Bạch, cậu sống thoáng, quan hệ rộng, nhiều bạn nhưng có cũng ít bạn thân như tôi. Cậu ấy phức tạp hơn cái tên Bạch giản đơn kia nhiều. Chúng tôi giống nhau ở điểm thích mơ mộng và khi cần thì luôn rơi xuống từ trên trời. Có ai đánh thuế bạn mơ mộng đâu, chỉ là phải mơ mộng đúng lúc đúng chỗ và có điểm dừng mà thôi. Bạch sống với ba mẹ, gia đình chẳng yên ổn mấy. Ba mẹ Bạch vẫn hay cãi nhau luôn. Cả hai đều bận rộn và luôn vắng nhà với công-việc-chỉ-có-trời-mới-biết-họ-làm-gì. Và tương lai li dị cũng chỉ là vấn đề thời gian. Khi buồn, Bạch hay chơi dương cần một mình. Không bao giờ chơi những bản nhạc có sẵn cuả các nhà sọan nhạc lừng danh với một lí do duy nhất: “Họ có biết tâm trạng mình như thế nào đâu, tâm trạng mình lại thay đổi theo thời gian, theo mùa, lúc thế này lúc thế kia. Họ biết để soạn nhạc cho mình đàn đấy! Nhạc là phải bắt nguồn từ tâm hồn mình ra mới hay và có giá trị.” Hay đơn giản là chỉ đàn nhạc của mình, do mình sáng tác, là mình.
Trong suốt một thời gian, tôi chỉ chơi cùng Bạch, đi học chỉ mong về sớm để được gặp cậu ấy, để được cùng nhau lên phố đi chơi cả buổi tối dưới ánh đèn sáng trưng, và rồi tắm mưa trên đường về nhà. Hay lên núi chơi mà không báo trước cho gia đình, để rồi phải sang nhà Bạch trốn tiệt cả ngày. Khi đó, ba mẹ Bạch không có nhà. Họ chẳng bao giờ có nhà, hay ít nhất là khi tôi qua. Cả hai đã từng sáng tác một ca khúc với phần nhạc do Bạch sáng tác và phần lời do tôi. Cũng chỉ là bản nhạc đơn gản với dương cầm, armonica và giọng hai đứa (tôi hát bè!). Khi ba mẹ Bạch li dị, cậu bỏ nhà trong suốt gần một tuần. Mãi cho đến khi mọi việc trở nên rối beng, ngoại mới báo cho tôi biết rằng cậu bỏ nhà đi, đến xin ở nhờ nhưng ngoại không cho. Gia đình cậu (trừ hai ông bố bà mẹ vô tâm, vô trách nhiệm) nháo nhác lên tìm nhưng thấy, báo đài, công an cũng chẳng ai tìm ra. Tôi buồn, lo lắng và tức vô cùng những con người vô lương tâm đã khiến cậu ấy bỏ nhà đi. Họ ích kỉ và nhẫn tâm. Tôi trách giận cả ngoại tôi. Sao bà lại có thể đối xử với một đứa bé như thế. Tôi giận lắm. Từ đó, tôi chỉ kiếm cớ về thăm ngoại nhưng thực ra tôi đến thăm Bạch. Cảnh sát có đến tìm tôi vì tôi vì hai đứa thân nhau, mong rằng tôi biết tin gì từ Bạch, mong rằng tôi biết Bạch ở đâu. Trong phút chốc tôi chợt nhớ ra nơi Bạch hay dẫn tôi đến mỗi khi cậu buồn. Tôi thầm biết chắc đến 85% rằng Bạch ở đấy, nhưng tôi không nói ra, sẽ không bao giờ nói. Tôi lén ra ngoài lúc nửa đêm. Trời mưa to như đổ nước từ trên trời. Tôi lên núi, nơi có cây anh đào già nhất thành phố, tận trên đỉnh núi cao. Không ai đoán ra nơi này cả, và chắc cũng chẳng ai biết rằng nơi đây có cây anh đào già nhất. Chính nơi này, Bạch đã nói rằng cậu hay lên đây mỗi khi buồn hay cần một sự giải thoát cho cuộc sống nặng nề, bức bách. Cây anh đào già này là nơi đã chứng kiến bao lần Bạch khóc, tuy rằng bề ngoài cậu luôn cứng rắn. Sau màn mưa bạc, tôi cảm nhận được màu trắng từ Bạch. Không bao giờ chìm trong không gian, đó là màu trắng. Bạch ở đó, khóc môt mình. Toàn thân run rẩy vì lạnh, vì đói, vì sợ cái cuộc sống mà cậu đang sống. Ánh mắt oán hận và hoang dại vô định, như thể đang tìm một cái gì đó để cột lại, để bám víu vào.
Ba mẹ tôi chấp nhận nuôi cậu vô điều kiện nhưng không trên danh nghĩa con nuôi. Chỉ nuôi ăn, nuôi ở. Bạch không đi học nên đỡ hơn một khoản tiền, thay vào đó, tôi sẽ dạy lại những gì tôi học được và những gì cần thiết để nuôi lấy chính bản thân cậu ấy sau này.
Chúng tôi ở chung phòng. Luôn tôn trọng lẫn nhau. Chia sẻ buồn vui vùng nhau. Có những đêm, tôi nghe rõ tiếng khóc cuả cậu trong bóng tối. Tiếng khóc nhẹ như màn đêm vô hình nhưng có thể cảm nhận được rõ rệt.
Được một thời gian ở nhà tôi. Mẹ Bạch đón cậu ấy chuyển về Sài Gòn. Mẹ cậu ấy giành được quyền nuôi con trong phiên toà xử li dị. Tôi thầm lo, thầm mừng. Nhưng có lẽ lo nhiều hơn. Lo rằng, ở Sài Gòn, với tính cách ấy, Bạch sẽ ra sao. Lo rằng, liệu mẹ cậu ấy có thể nuôi cậu ấy như những gì đã hứa trước toà hay lại lao đầu vào công-việc-chỉ-có-trời-mới-biết-họ-làm-gì như một con thiêu thân. Tôi lo. Tôi buồn. Từ nay, tôi sẽ không được chơi với Bạch nữa, sẽ không còn được nghe Bạch đàn, sẽ không còn tiếng cười nói cuả một ai đó trong nhà nữa, cũng như không thể an ủi cậu ấy khi đêm về với nước mắt lăn dài trên má.... Không còn Bạch nữa. Cảm giác hụt hẫng, trống vắng, như thiếu đi một người bạn, một người thân...


..........................................

Nhiều năm sau, khi tôi lên cấp ba và chuyển đến Sài Gòn học,
Trong lớp, tôi là lớp phó văn thể mỹ, cái chức mà trong lớp vẫn hay nói rằng chỉ có “những ai hay tham gia hoạt động văn nghệ”. Cái câu mỉa mai ám chỉ những ai không chịu học hành mà chỉ đi ca hát, những ai “sóng to mà não như trái nho” ấy làm tôi khá nhột trong lòng mấy ngày đầu. Nhưng rồi tôi cũng học cách làm ngơ đi những gì họ nói, bỏ ngoài tai. Tôi không phải lăn tăn về những gì không đúng sự thật về mình. “Họ có biết con người thật cuả mình là như thế nào đâu, con người thật cuả mình có những thay đổi theo thời gian, theo mùa, lúc thế này lúc thế kia nhưng vẫn là con người mình, chẳng mất đi đâu cả. Họ biết để nói mình đấy! Mình phải thể hiện con người mình bắt nguồn từ tâm hồn mình ra mới hay và đáng để mọi người tôn trọng. Mình có giá trị riêng cuả mình và không ai được phép phủ nhận điều ấy.” Ý nghĩ ấy chợt thoáng qua, tôi thấy nó quen quen......
Ngoài giờ học, tôi nhận sáng tác cho những ai có nhu cầu, kể cả ca sĩ. Cho chính xác thì tôi chỉ đảm nhiệm phần lời ca mà thôi, còn phần nhạc sẽ có người lo. Tôi được gặp nhiều người, nhiều nhân vật nổi tiếng. Họ trả tôi tiền cao ngất. Tôi không tiêu xài nhiều mà thường để dành dụm làm những việc lớn hơn, quan trọng hơn và đặc biệt là lời hơn cho mình. Cuộc sống của tôi không như báo đài hay đăng về học sinh đi học xa. Tôi có nhà ở đàng hoàng, phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi và ở ngay Quận Nhất. Một phần vì tôi có người đài thọ, rót tiền cho. Tôi làm cho họ những sản phẩm chất lượng nên họ cũng phải đối xử công bằng với tôi. Đó là chuyện bình thường. Cuộc sống có lẽ gần như rất công bằng cho những ai có tài. Họ có tài, họ được đối xử như báu vật quốc gia. Có người đưa người đón, có người lo từ đầu tới chân, có công việc đúng với tài năng trời ban..... nhưng họ cũng mất nhiều. có lẽ nhiều hơn người bình thường. Tôi mất đi thời gian để tìm cho mình một người để yêu thương, để chia sẻ tình yêu cuả mình cho những người thân thiết.
Công việc cuả tôi khá nhàn. Tôi chỉ việc viết theo cảm xúc cuả mình hay viết trên cảm xúc cuả một ai đó. Họ vui thì mình vui, họ buồn thì mình phải buồn theo họ. Mình gieo theo họ về mặt cảm xúc. Nhưng những ai tìm đến tôi đều để tự tôi sáng tác, không bắt buộc rằng tôi phải thế này tôi phải thế kia. Cũng khá may mắn vì tôi giàu cảm xúc hơn. Một bản nhạc, một bộ film.... và một chút ngẫm nghĩ là tôi có thể viết lời và phần giai điệu cho một ca khúc bằng armonica ngay. Mọi thứ đến với tôi nhanh nhưng không hời hợt. Đó là may mắn mà tôi đang từng ngày cố gắng tận dụng từng chút một. Có những người khuyên tôi nên làm hẳn một album với 100% sáng tác của tôi, nhưng tôi chỉ cười cho qua, tôi không bao giờ nghĩ hay không bao giờ muốn nổi tiếng. Thật mệt mỏi!
Sau một ngày dài với bao công việc, tôi về nhà, ngôi nhà tôi được cung cấp khi còn là báu vật của một công ty nhạc. Đến khi họ chán, họ đuổi tôi hay hết hạn hợp đồng, nhà này sẽ về tay họ. Nhưng đến lúc đấy, chắc tôi cũng đã đủ tiền để tự cất hay tự thuê cho mình một ngôi nhà, một căn hộ chung cư. Có thể lắm chứ. Hiện tại, nhà đối với tôi chỉ là nơi chỉ để ngủ, để cất mớ đồ cuả một kẻ nghiện mua sắm. Tôi làm việc, ăn uống, chơi bời đều ở bên ngoài, không ở trường thì ở phòng thu, không nhà hàng thì pub, bar, mall.... Cuộc sống chỉ có thế, ngủ, làm việc, chơi, làm việc và lại ngủ. Tẻ nhạt.
Hôm nay tôi đi gặp khách hàng, hay những người nhờ tôi sáng tác. Cái công việc à ơi vâng dạ, cười cười nói nói ra chiều vui vẻ bằng lòng ấy tôi đã làm được khá lâu. Có những người khó tính, cần một ca khúc phải thật hàn lâm cả ca từ lẫn giai điệu, hay có những người trẻ chỉ cần nó dễ thương, tưởng tượng ra màu hồng chót khi nghe, họ yêu cầu làm cho họ một que kẹo bằng âm thanh. Thế thôi. Hay cũng có trường hợp não nề với cảm xúc chia tay chia chân sến đến tận cổ..... Tôi gặp nhiều người, mỗi người một vẻ. Thật buồn chán vì hầu hết lúc nào cũng chỉ có từng ấy yêu cầu cho một bài hát.
Đang đeo cái mặt nạ chăm chú vào cái nốt ruồi rõ xấu xí nơi khoé mắt của một cô gái đặt hàng, tôi chợt nhận thấy một cái gì đó quen thuộc, một cái gì đó vừa lướt qua trên đường, màu trắng. Một bóng trắng quen thuộc vừa lướt qua thật nhanh, vội vàng. Cô gái trẻ kéo tôi lại với những yêu sách vớ vẩn mà cô ta đã làm cả tiếng đồng hồ quý báu của tôi trôi mất vô ích. Tôi chủ động dừng cuộc nói chuyện, thực hiện những quy tắc xã giao cuối cùng trước khi sải những bước dài và miệng lẩm bẩm nói xấu ả ta. Cô ta vẫn đứng đó lải nhải nói cười vô duyên với ánh nhìn ngơ ngác, có phần trách móc. Khó ưa.
Cả ngày nay tôi chả làm được gì. Ở trường ngồi đọc sách và lên mạng chùa được một lúc, tôi thấy chán rồi bỏ về. Rủ mấy đứa bạn đi chơi lòng vòng. Đi được nửa đường, tôi cụt hứng, và lại bỏ về. Trong cả ngày, có lẽ, điều tôi làm hăng say nhất và gần như hoàn thiện nhất là shopping. Mua thật nhiều, từ thức ăn, đồ dùng cá nhân, đến quần áo..... Cứ mua rồi vì thích mắt rồi vứt một đống ở nhà, chờ cơ hội để sử dụng chúng.
Trong đầu cứ lẩn quất hình ảnh bóng trắng kia vụt qua. Tôi không biết chính xác đó là cái gì. Lúc ấy tôi không để ý gì ngoài cái nốt ruồi xấu xí của cô nàng vô duyên ban sáng.
Trời mưa tầm tã đã mấy ngày. Xung quanh tôi mọi người toán loạn, hốt hoảng. Vẻ mặt lo âu, rầu rĩ. Có cả ngoại tôi nữa. Ngoại cứ chạy theo tôi, nhưng không tài nào tôi dừng lại, Tôi cứ xa ngoại dần. Rồi đột nhiên, trước mặt tôi là một đốm trắng tinh khiết. Trời vẫn đang mưa. Có tiếng khóc vỡ oà trong cơn đêm. Tiếng khóc phát ra từ gốc cây anh đào già, từ đốm trắng bé nhỏ trong đêm. Tôi thấy mình như đang đứng trên cao, thật cao. Tôi chỉ còn thấy mọi người bé nhỏ và náo loạn chạy ngược xuôi. Tôi đến chỗ tiếng khóc phát ra. Một gương mặt quen thuộc, thân thương và trong sáng. Tôi bật khóc như một đứa trẻ khi bóng trắng kia đột ngột biến mất. Hụt hẫng. Và rồi tôi thấy mình đang rơi từ trên cao xuống, rơi từ nơi sáng lòa đến nơi tăm tối, vô định. Mắt tôi mở choàng, mồ hôi vã ra trên trán và làm ướt áo tôi. Đấy chỉ là một giấc mơ. Tôi nhanh chóng nhận ra đấy chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đưa tôi về ngày xưa với Bạch. Bạch. Bóng trắng ấy là Bạch? Bạch đang ở gần đây. Tôi tin vào điều ấy mà không cần một bằng chứng gì cả.
Trời bắt đầu sáng. Một ngày khác bắt đầu.
Tôi xin nghỉ ngày hôm nay. Tâm trí tôi không dành cho bất kì một việc gì khác ngoài việc tìm cho ra Bạch. Với niềm tin rằng Bạch đang ở gần tôi, tôi ra quán café hôm nọ và ngồi chờ. Một tiếng, hai tiếng..... một ngày, hai ngày..... và một tuần trôi qua. Một tuần không đi làm, không đi học mà chỉ chờ đợi một cái bóng màu trắng lướt qua. Tôi không dám cúi xuống vì bất cứ gì hay chỉ là một cái chớp mắt tôi cũng hạn chế đến mức có thể. Tôi sợ trong thời gian tôi cúi xuống hay trong tích tắc mắt tôi chớp, bóng Bạch sẽ vụt qua mà tôi không hay biết. Cứ thế, tôi chờ đợi. Càng chờ, tia hy vọng của tôi càng nhỏ dần, nhỏ dần. Nay, nó đã như một sợi tơ và điều giúp sợi tơ ấy trụ vững được trong cơn bão tuyệt vọng là niềm tin của tôi, chỉ có vậy.
Tôi gầy rộc đi chỉ trong vòng có mấy tuần mòn mỏi chờ đợi. Đầu tóc xơ xác, rũ rượi, dài lòa xòa che được cả mắt. Trông tôi xanh xao như hồi tôi cắm trại trong vũ trường những ngày đầu tiên có việc làm ăn lương cao. Thê thảm........
Tôi vẫn chờ đợi bóng Bạch vụt ngang qua mỗi khi rảnh. Hy vọng giờ đây chỉ còn là 1%.
Mật độ chờ đợi của tôi dần giãn ra. Giờ đây, chỉ khi nào tôi không có việc gì làm, hoàn toàn rảnh tôi mới ra quán chờ đợi. Nhưng rồi, tôi biết rằng, tôi đang đợi chờ vô ích. Vì có thể, cái bóng trắng hôm trước chỉ là một sự tình cờ, một sự nhầm lẫn mà thôi. Tôi không đợi nữa nhưng vẫn nuôi 1% hy vọng rằng một ngày nào đó, Bạch và tôi sẽ gặp lại nhau.
Một tháng sau, tôi hết hạn ba năm làm việc. Cũng đã một thời gian dài tôi “ngự trị” trong cái công ty đó. Tôi dọn về một căn hộ chung cư cao cấp mới thuê. Nó như một món quà tôi tự dành tặng chính mình sau những ngày tháng làm việc cật lực. Trước khi về đầu quân cho một công ty khác, tôi được biết sơ về người sẽ thay thế tôi trong vị trí sáng tác chính. Đó là một cậu bé chạc tuổi tôi. Trông gần như hoàn hảo. Có chút tò mò nhưng ngay sau đó tôi không còn quan tâm nữa về cái gọi là một-cậu-bé-với-vẻ-ngoài-hoàn-hảo ấy. Thật vô vị.
Ngày tôi chính thức chuyển đi khỏi công ty cũng là ngày cậu-bé-với-vẻ-ngoài-hoàn-hảo kia thế tôi. Hoàn toàn công khai. Tôi khó chịu ra mặt về cái sự công khai này, tôi vừa mới hết hạn hợp đồng đã có người đến thay ngay tức khắc, lại công khai như đó là một vui mừng vậy. Ông giám đốc công ty này có lẽ là người trơ trẽn, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng biết.
Nhưng trí tó mò của tôi lại nổi lên khi đến những phút cuối của một ngày làm việc cuối. Tôi thấp thỏm chờ đợi người thay thế kia.Cứ một giây trôi qua, nhiệt độ trong tôi lại tăng thêm và nếu anh ta không đến chắc tôi có thể đốt cả công ty này đến cháy rụi.
Chúng tôi tổ chức tiệc tùng tại nhà hàng. Tôi không mấy hứng thú với trò sáo rỗng này. Tôi cố tình phớt lờ những ai xung quanh đang đóng một vở kịch thương tiếc vô cùng tệ. Lúc ấy, tôi thấy họ mới thấp kém làm sao.
Anh ta ở trên tầng lầu của nhà hàng, đi cùng với quản lí. Tôi ngồi dưới bàn ăn và nốc đến li nước thứ n. Anh ta đẹp. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta. Tôi sững người lại. Chăm chú nhìn. Sống lưng tôi lạnh ngắt, tim đập nhanh đến mức khó tin. Mồ hôi vã ra trên trán. Anh ta cũng có vẻ hoàn hảo của Bạch, và cũng có một màu trắng vô hình vây lấy xung quanh. Là Bạch. Là cậu ấy?
Anh ta cũng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dò hỏi, thẳng tuột như xoáy vào tâm trí tôi như cố nhớ ra một điều gì đó. Tôi đợi chờ một sự vỡ oà. Nhưng cái tôi nhận được chỉ là những câu nói vô duyên chen ngang của quản lí. Tôi bỏ về. Má lạnh buốt vì những giọt nước mắt không nguyên do cứ tuôn trào. Tôi đang khóc. Vì.......
Tôi ở lì trong căn hộ mới suốt mấy ngày. Đầu óc trống rỗng, không đi làm, không đi học. Như người mộng du di chuyển trong trạng thái vô thức, hoàn toàn vô thức. Bạn bé thỉnh thoảng lại ghé thăm. Họ gần như ngất đi vì bộ dạng thây ma vô hồn cuả tôi. Tôi đâu có mời họ đến, họ tự đến và kết thúc chuyến viếng thăm là trách móc tôi một cách khéo léo mà vụng về......
Tôi cứ trong bộ dạng như thế gần một tuần. Anh chàng thay thế kia cũng có đến thăm. Tôi không biết anh ta có thật tâm muốn đến thăm hay chỉ làm cho có lệ với người đi trước. Tôi không nhìn vào mắt anh ta lấy một lần và cũng chả muốn nhìn vào. Anh ta không nói gì cả. Chỉ đến với một đống hoa quả, bánh kẹo và mỉm cười mỗi khi bắt gặp tôi vô tình nhìn qua. Tong một tuần tiếp theo. Tôi tiếp tục ở lì trong nhà nhưng đã đặt báo ở bưu điện để tìm việc. Tôi thất nghiệp rồi.
Anh ta cứ đều đặn đến thăm tôi như thể tôi là người nhà. Đầu tiên thì mang hoa quả bánh kẹo, tiếp đến là mua sách báo kèm theo và bây giờ anh ta làm cơm cho tôi. Tôi có nhờ anh ta không nhỉ?. Tôi không nhớ rằng mình có nhờ anh ta việc gì. Tôi không còn vô thức nữa, tôi dõi theo từng buớc đi của anh ta trong nhà mình. Cố tìm ra một sơ hở trong cách cư xử, hành động để có thể cất tiếng mời ra khỏi nhà. Nhưng tôi chẳng tìm ra một kẽ hở, anh ta như đi guốc trong bụng tôi và tôi ghét như thế.
- Sao anh lại giúp tôi ? Tôi đâu có nhờ anh.
-........ –Nụ cười giống Bạch hé nở trên môi anh ta nhưng tôi không muốn tin đó là Bạch. Nếu là cậu ấy, hẳn cậu ấy đã nhận ra tôi.
- Anh tên gì ?
-........
- Sao anh không nói mà chỉ cười thôi vậy ?- Tôi bực dọc hét cao đến mức nghe như giọng tôi đã hòa với không gian. Tôi rất ít khi nói và đặc biệt ít khi lên cao như thế.
- Thôi nghỉ đi. Anh tìm được việc làm cho em rồi.
- Tôi đâu có nhờ !-Những câu nhát gừng nhát tỏi, cắm cảu cứ thế tuôn ra. Thật sự tôi không hề muốn lỗ mãng với người đã đến thăm nom mình. Anh ta làm tôi nhớ lại Bạch, thỉnh thoảng, Bạch vẫn gọi tôi là em xưng anh mỗi khi tôi cáu giận. Thật ra tuổi Bạch hơn tôi gần đúng một năm, Bạch sinh đầu năm, tôi sinh cuối năm. Nhưng vẫn coi nhau là bạn bè. -Sao anh lại tốt với tôi đến thế ?
- Thôi anh về, em ở lại ráng mau khoẻ! Tờ đăng kí xin việc anh để trên bàn ! Nhanh lên nhé!-Bộ dạng hả hê của anh ta làm tôi phát điên.
Cầm tờ đăng kí việc của anh ta gửi trên tay, tôi khá mừng vì đã có việc làm lại, một công việc phù hợp với tôi nhưng đã khá nhàm, tôi tiếp tục phải nhận lời sáng tác. Đó là công việc tôi có thể làm tốt nhất và lâu dài nhất.
Tôi bắt đầu được đi làm lại từ tuần sau. Mức lương cao hơn ở công ty trước có phần an ủi tôi làm công việc này.
Tôi dọn dẹp lại nhà cửa sau gần hai tuần nằm bẹp ở nhà và đi du lịch trong lúc đợi đến tuần sau. Số tiền dành dụm từ hợp đồng trước khá nhiều, tôi có thể đi du lịch thoải mái với số tiền ấy. Tôi đi để tự giải thoát khỏi sự bức bách ngột ngạt của cuộc sống, để tận hưởng cái cảm giác nằm dài lười biếng trên bãi biển tắm nắng hay ngập chìm trong nước mát.......
.............................................
Trở về và bắt đầu lại,
Công việc mới khá suôn sẻ. Tôi được đồng nghiệp yêu quý và kính trọng. Lương tháng đầu tiên sẽ được chuyển thẳng và tài khoản ngân hàng. Cuộc sống đã dễ thở hơn trước...... nhờ có anh ta. Tôi lúng túng khi nghĩ đến cái vế sau cay đắng kia. Tôi chả muốn như thế. Vô hình chung, tôi đã nợ anh ta.
Đến gặp anh ta là một quyết định khó khăn, còn cảm ơn anh ta lại là chuyện tôi có chết cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Tôi đến nhà anh cũng vào một chiều mưa. Trời xám xịt nặng nề như vưà có ai đó qua đời. Vừa đi trên đường tôi vừa lẩm bẩm mấy câu chào hỏi dạ vâng cứng ngắc. Thật bẽ mặt làm sao. Chỉ cách đây có chưa đầy một tuần tôi còn gào lên tức giận với anh ta, còn bây giờ tôi phải xuống nước ngoan ngoãn cảm ơn anh ấy vì những gì anh ấy đã làm! Hít một hơi thật sâu và cố gắng vứt cái ý nghĩ ấy qua một bên, nhà anh ta đã ngay trước mặt tôi. Tôi cũng không nhớ rằng tôi biết nhà anh ta
- A! Có chuyện gì không ?
- À..... em...... à không ..... tôi...
-..........
- Cám ơn anh vì những gì anh đã làm. Thế thôi, tôi không làm phiền nữa.-Tôi nói nhanh và lí nhí như một đứa trẻ đang nhận tội.
-.......-Vẫn cứ là nụ cười của Bạch trên môi anh ta.
- Tại sao anh chỉ cười? Anh....
- Em cứ gọi tôi là Bạch như ngày xưa đi. Tôi thích thế! Tôi nhớ em! Đã bao lâu rồi nhỉ?
- Cái cô bé ngày xưa hay hát với anh giờ đã là đứa con gái đang thất nghiệp và tàn tạ như thế này.....-Tôi lại gào lên. Giọng tôi giờ đây đã ầng ậng nghẹn lại rồi.
- Sao lại tàn tạ? Trông em vẫn.....
- Tàn tạ vì anh đấy!-Tôi ngắt lời. -Tại sao anh không đến tìm em, tại sao anh lại không nhận ra em hôm đấy? Tại sao.....-Tôi còn nhiều câu “Tại sao....?” muốn hỏi anh. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ bị lạc tìm thấy cha mẹ mình. Tiếng khóc của hạnh phúc bất ngờ và có chút oán trách trẻ con. Anh ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được bàn tay anh vuốt lên mái tóc tôi. Tôi cứ khóc mãi như để thoả mãn nỗi nhớ anh, nỗi nhớ được anh quan tâm. Đã bao lâu rồi nhỉ.
- Anh đã ở đâu?
- Anh dọn về Sài Gòn ở với mẹ, em nhớ không. Anh cũng đi học, đi làm như em.
- Anh học gì thế?
- Trong nhạc viện ấy. Anh học sáng tác và thỉnh thoảng “lỏm” thanh nhạc.
Đến giờ tôi vẫn chưa tin rằng người ngồi ngay trước mặt tôi là Bạch. Anh vẫn có vẻ đáng yêu và trong sáng đến lạ dù đã cao hơn rất nhiều, trông cũng man hơn. Tôi nhìn anh mãi và cười thật tươi theo mỗi câu chuyện anh kể. Hạnh phúc. Giá như cứ mãi như thế này. Hãy để tôi nhìn anh thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Đã quá lâu rồi.
Trời tối, ngoài đường mưa tạnh dần. Mặt đường loang loáng ánh đèn xe cộ. Đã đến lúc phải về. Tôi vừa muốn về vừa muốn ở lại với anh. Đã lâu rồi tôi không có được cảm giác thích thú khi nghe anh hát, nghe anh kể chuyện, nghe tiếng anh nói. Tôi muốn ở lại, chỉ một đêm thôi. Biết đâu, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi có anh ở bên. Ý nghĩ như thể tôi và anh đã là gì của nhau khiến tôi đỏ mặt và đành phải về, tôi linh cảm được những chuyện chẳng mấy hay ho sẽ xảy ra nếu tôi ở lại.
- Em về nhé! Cẩn thận, đường trơn lắm!
- Em đâu còn trẻ nít nữa! Thôi em về.... chào anh!
Anh vẫy tay tạm biệt tôi và vẫn dõi theo bóng tôi cho đến khi nó khuất dần. Anh vẫn thế. Vẫn là Bạch của ngày xưa. Bạch trong sáng, giản đơn và tinh tế.
Tôi về đến nhà lúc 7h. Từ khi nào tôi ghét quãng thời gian từ 6h đến 8h tối. Có chăng là bởi tôi ghét cái cảnh ăn tối một mình. Cô đơn lắm, buồn lắm. Tôi nghĩ đến buổi chiều nay với Bạch như tự an ủi mình. Có lẽ, từ bây giờ, tôi sẽ không còn cô đơn, không phải ăn tối một mình nữa. Vì tôi đã có Bạch ở bên. Trong tôi, một xúc cảm lạ lùng khẽ xuất hiện. Một miền kí ức mới sẽ được tạo nên, bắt đầu những tháng ngày hạnh phúc mong đợi bấy lâu. Tim tôi đập sai một nhịp. Thật kì lạ.
Trời sáng, ngày mới.....
Bạch qua nhà tôi đón tôi đi học. Đây là lần đầu tiên tôi được anh chở đi học. Hơi ngại nhưng thật thú vị. Có anh ở bên, buổi sáng như dài ra và chậm lại.
- Hôm nay anh có đi làm không?
- Buổi sáng anh đi học, còn chiều thì đi làm.
- Thế sao anh lại đưa em đi học? Sẽ trễ anh đấy!
- Chẳng sao cả! Vì......
- Vì sao?
- Vì em vui là được rồi!
Bất ngờ đầu tiên trong ngày hôm nay. Vì tôi, anh sẵn sàng trễ học. Nhưng.......
- Không được! Thế thì chẳng ra sao cả! Vì em mà anh trễ. Có đáng không?
- Đáng chứ! Phải bù đắp lại cho em sau từng ấy thời gian.
- Thôi..............! Anh thả em xuống, em tự đi! Anh đi học đi!
-............. Vẫn nụ cười ấy. Nụ cười “chết người”.
- Anh đừng có cười nữa! Em tự đi. Thế thôi nhé! Gặp anh sau!-Tôi vội vàng leo lên xe của cô bạn cùng trường vừa mới dừng lại. Vội trốn sự tan chảy trong tôi khi nhìn vào nụ cười ấy, trốn cái cảm giác lạ lùng.
- Anh ấy là ai thế ?
- Anh trai.
Cô bạn tôi cười khỉnh, kiểu cười chụp mũ quen thuộc.
Một ngày nữa trôi qua trong mơ mộng. Kể từ khi đi học và từ khi tôi nghe “Bản nhạc hay ho” của anh, không có ngày nào tôi không mơ mộng một điều gì đấy và luôn cười một mình khi giấc mơ ban ngày đến hồi kết. Cuộc sống như bay bổng trong giấc mơ cuả tôi. Thật trẻ con.
Tôi đi làm vào buổi chiều. Anh cũng vậy. Nhưng lần này tôi cho anh chở mình hết đoạn đường từ nhà tôi đến công ty. Vẫn cái cảm giác thời gian như giãn ra, chầm chậm trôi.
Một cô ca sĩ nổi tiếng đang chờ tôi trong phòng thu. Tôi ấn tượng với giọng hát của cô ấy và luôn mơ một ngày được nghe cô ấy hát ca khúc của mình. Cái ngày ấy là hôm nay.
Một ca khúc về tình yêu thật sự được tìm thấy, một tình yêu vẫn hiện hữu nhưng chưa đến lúc phải mang nó ra. Cảm xúc khi tình yêu ấy khẽ chớm nở. Tôi không hề biết cái cảm giác ấy trước đây và cũng chẳng thể hình dung ra cái tình yêu hiện hữu nhưng vô hình kia. Thời hạn của tôi là một tuần và thù lao hứa hẹn sẽ rất lớn. Tôi lao vào sáng tác và cố hình dung ra thứ tình yêu kia. Khó khăn. Tôi chưa bao giờ yêu ai cả.
Tôi làm việc đến tận tối và không hay biết rằng anh đã chờ tôi rất lâu rồi. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt anh.Tôi phải về. Tôi về anh mới về.
- Anh đợi em từ bao giờ?
- Lâu lắm! Em cứ ngồi viết lách cái gì đấy ở cây dương cầm trong phòng thu. Lâu lâu lại hát lên thành câu ngang ngang.
- Em...... em sáng tác.
- Anh biết! Chỉ là nghiệp dư mà được ca sĩ nổi tiếng nhờ cậy. Thế cũng........
- Em đâu có nghiệp dư. Em sáng tác được ba năm rồi. Em là người mà anh thay thế vị trí trong công ty trước. Em hợp đồng làm việc với họ đấy! Ba năm đấy!
- Anh biết! Nhưng em không qua bài bản gì nên chỉ được xếp vào nghiệp dư thôi. Nghiệp dư cộng.....
Ấm ức trong lòng, đương nhiên là thế. Nhưng cũng phải thôi, đây chỉ là công việc trên tài lẻ mặc dù nó là nguồn thu nhập chính của tôi thời điểm này. Tôi chóng quên đi nỗi ấm ức trong lòng. Chúng tôi đi ăn và về thẳng nhà. Cả hai đều mệt. Một ngày trôi qua nhanh chóng với những mộng mơ, những lo toan và những nụ cười. Những điều thú vị.
Tôi lên gi.ường nhưng đầu vẫn cứ nghĩ về ca khúc dang dở. Tôi không thấy chúng hay dù đã thử nhiều lần với những sáng tạo mới: ca từ tiết chế hơn, giàu tính tưởng tượng, giai điệu gãy gọn lạ tai, khó hát. Hay lời dài như một bài văn kể chuyện được phối nhạc dễ nghe. Tôi thử từ khó khăn đến dễ dàng nhưng tất cả đều vô cảm. Dở tệ. Tôi nhắm mắt lại và thiếp đi ngủ từ lúc nào. Trong đầu vẫn không ngớt giai điệu và lời ca.
Hôm sau tôi xin nghỉ trên trường để chuyên tâm vào sáng tác. Tôi muốn ca khúc này hoàn thành nhanh nhất có thể. Tôi dậy từ rất sớm, nghe tiếng chim hót, tiếng gió, tiếng của vạn vật để lấy ý tưởng nhưng nội dung có lẽ thiên về cảm nhận nội tâm hơn là cảm nhận bên ngoài. Phải lắng nghe bản nhạc của trái tim nhưng trái tim tôi chưa bao giờ chơi bản nhạc ấy. Chán nản, tôi nhìn một lượt khắp căn phòng để thư giãn cơ mắt. Tấm hình chụp tôi và anh ngày bé đập vào mắt tôi. Một cậu bé với nụ cười tươi rói và một cô bé có mấy lọn tóc rủ xuống mặt, hàm răng sún hồn nhiên cười thật tươi. Trông cả hai như hai thằng bạn thân khoác tay nhau ngạo nghễ, vô tư lự. Tôi nhớ lại ngày bé với biết bao kỉ niệm. “Bản nhạc hay ho”, tôi chợt nhớ lại giai điệu cuả nó. Cái xúc cảm lạ lùng kia lại bùng lên trong lòng. Như ngọn lửa cháy âm ỉ trong rơm, chờ cơ hội sẽ bùng lên thành ngọn lửa lớn, cháy mãnh liệt. Tình yêu. Ngọn lửa trong rơm bình thường sẽ chỉ là sự nóng ấm mà thôi. Sự hiện hữu nhưng vô hình của tình yêu tôi tìm kiếm.......... Nhưng... đấy là tình yêu sao? Tôi yêu anh? Tôi yêu Bạch? Nhưng gần đây cả hai mới gặp lại nhau, tình yêu không thể đến nhanh như vậy. Có chăng, đây là lúc ngọn lửa kia cháy sáng mãnh liệt nhất. Ngọn lửa kia đã có từ trước rồi, nó âm ỉ cháy nhưng không ai biết. Nó hiện hữu nhưng vô hình. Tôi đã yêu anh thật rồi. Tôi đã yêu Bạch từ cái ngày “Bản nhạc hay ho” ấy cất lên và bây giờ là lúc tôi cho tình yêu ấy thật sự hiện hữu.
Ca khúc kia được hoàn thành ngay sau đó một ngày. Tôi sẽ phải nói về cách thể hiện ca khúc này cho người thể hiện và người phối nhạc cho toàn bộ ca khúc. Thu âm một vài lần để làm demo tiện cho việc chỉnh sửa. Tôi bận rộn cả tuần để hoàn thành xong ca khúc. Ca khúc cuối cùng trong album của cô ca sĩ tên tuổi. Đánh dấu kết cho quãng thời gian lao động hết mình của tất cả mọi người.
Ngày cuối cùng, ngày đóng mác album.
- Em à! Chị thấy nó vẫn chưa được ổn lắm. Về phần ca khúc thì hoàn hảo rồi nhưng khi chị hát vào, vẫn thấy có chút cứng và gượng lắm!
- Ca khúc này cũng lạ mà! Không sao đâu, chị hát như vậy cũng rất tốt rồi!
- Ca khúc này...... không dành cho chị- Cô ca sĩ hạ thấp giọng.- Nó là của em, nó dành cho em, em hãy tung ca khúc này ra với tên người thể hiện là em. Chắc chắn người con trai được ca khúc này nhắc tới sẽ rất hạnh phúc. Hãy nói cho anh ấy biết, tình cảm thực sự của mình trước khi quá muộn.
-.......
Một nụ cười đồng cảm hé trên môi cô. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy. Chín chắn, hiểu biết và giàu tình cảm.
Tôi sẽ tung ca khúc ấy ra, chắc chắn tôi sẽ hét thật to cho cả thế gian này rằng tôi yêu anh. Chắc chắn.

..................................
Cuối cùng,
Kể từ ngày tôi hoàn thành xong album cho cô ca sĩ kia, tôi không còn thấy anh nữa. Những ngày đầu, tôi nghĩ rằng anh đang bận, anh cũng phải đi làm và đi học như tôi. Tôi để anh có thời gian với công việc riêng, tôi vẫn đi làm, đi học bình thường và học cách hát ca khúc của mình sao cho hay nhất. Một tuần trôi qua, tôi vẫn không gặp được anh. Tôi bắt đầu nhớ và hơi lo sợ. Và mỗi ngày trôi qua mà không có thêm tin tức gì cuả anh, tôi như bị chìm dần vào nỗi sợ hãi đang lớn dần trong tâm trí. Tôi đến công ty và cả nhạc viện để tìm nhưng câu trả lời duy nhất cho câu hỏi cuả tôi là cái lắc đầu không biết. Không ai biết anh ở đâu cả. Anh như bốc hơi khỏi cuộc đời này. Tôi đi tìm anh với trái tim đang khóc ròng. Những tưởng tượng về điều xấu nhất cứ dồn dập trong đầu tôi mãi. Tôi vẫn giữ cái đầu mình lạnh và trái tim nóng rực như để cảm xúc dẫn đường. Tôi cứ đi nhưng không hề biết mình đang đi đâu. Một tháng qua đi nhanh chóng, tôi vẫn cứ giữ hy vọng trong mình. Một năm dài dằng dặc với nước mắt hàng đêm, với đôi mắt căng hết cỡ mỗi ngày, tôi vẫn kiếm tìm anh.
Đêm giao thừa lạnh cóng kết thúc một năm. Tôi quyết định tung ca khúc của mình. Thầm mong người con trai được nhắc đến sẽ rung động và........ Tôi chợt oà khóc ngay trước giờ diễn của mình. Tôi trách anh, trách rằng tại sao anh lại đi xa khỏi tôi? Tại sao anh lại bỏ tôi lại?.... Những giọt nước mắt cứ lăn trên má lạnh buốt. Tôi bước ra sân khấu. Phía dưới, một màu đen nặng nề áp lực, chỉ có một đèn sáng rọi từng bước của tôi. Đến bên cây dương cầm của mình, tôi bắt đầu đàn những notes đầu tiên của ca khúc, những notes hạnh phúc réo rắt và ở quãng cao. Tôi bắt đầu hát vang lên những ca từ xuất phát thật tự nhiên trong trái tim mình. Ca khúc kể về tôi, kể về chuyện tình yêu được nhóm lên, ấp ủ trong lòng chờ ngày bùng cháy. Nhưng giờ đây, khi ngọn lửa tình yêu kia vừa mới bùng cháy, nó đã nhanh chóng bị cơn bão của sự lo sợ, hoang mang vùi vập. Điều khiến ngọn lửa ấy cháy mãi, cháy vững là niềm tin 1% cuả tôi. Những giai điệu chậm hơn, buồn dần, gãy gọn và yếu mềm là cái kết của bản nhạc. Tôi chợt nhận ra những giọt nước mắt đã ướt đôi gò má được trang điểm kĩ lưỡng của mình. Ca khúc kết thúc, tôi bỏ vào cánh gà sân khấu trong tiếng vỗ tay của người. Có rất nhiều người đứng lên và tôi luôn ước ao rằng trong số đó có anh. Đó chỉ là ước mong.
Năm mới,
Anh đến gặp tôi ngay khi ba ngày Tết kết thúc. Với một lí do: lấy lời khuyên từ cô em gái về việc lập gia đình. Tôi sững người trước câu nói ấy. Tôi đã tưởng rằng tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi. Tôi đã vui mừng trong lòng khi thấy anh xuất hiện trước cửa mình sau một năm dài vắng mặt. Tôi đã tưởng nhiều thứ. Tôi nhìn anh thẳng tuột như chưa hề có chuyện gì xảy ra giữa cả hai, hoàn toàn vô hồn. Mắt tôi nhòe Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má tôi. Tôi hiểu được rằng, bấy lâu nay, trong mắt anh, tôi chỉ là một cô em gái.Cố gắng che đi sự vỡ vụn trong lòng..........
- Thôi, anh hãy làm điều mà trái tim anh cho là đúng nhất. Điều này phải do anh quyết định. Những lời khuyên từ em hay từ một ai đó cũng sẽ chỉ như nhau thôi. Hãy tự quyết định. Đừng mắc sai lầm.
-...........
- Giờ thì anh về đi, em còn phải tiếp những vị khách cuối cùng của một mùa Tết. Chúc anh hạnh phúc!
Tôi sẽ không bao giờ nói rằng tôi yêu anh, tôi không muốn mình là người đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Đối với tôi lúc này, được ở cạnh người tôi yêu càng lâu càng tốt, trước khi phải nuốt nước mắt vào trong lòng và nhìn người ấy lên xe hoa. Ca khúc kia sẽ vẫn còn cho tới khi nào tôi hết yêu anh và sẽ một lần nữa được vang lên khi tôi tìm được nửa còn lại của mình. Và nhất định, lúc ấy, nửa còn lại kia sẽ được nghe ca khúc ấy vào đúng thời điểm ngọn lửa trong tôi vừa bùng cháy
cietisoonguyen
 
×
Quay lại
Top Bottom