Bạn ảo...

@NVL2101: a sinh năm 2101 đó hả:)) ko cần chúc e cx cười cho toác miệng r :D
 
@ maruko: ss...no cmt e ah:d
ss ko pit mình đang nghĩ cái gì cả
ns chung là mông lung:)
 
cuối cùng cũng hoàn thành.
gia đình đoàn tụ r nhé :))
 
For: anh anh, chua ngọt, cừu vui vẻ, hoa phù dung, khoai tây chiên, lolo, LK, QQ(theo alphabet nha:D)
Warning: là quà tặng nên phải chê một cách té nhị, bởi vì cái này đc sx trong 30' nên ko thể quá xuất sắc, bài viết mang tính chất khách quan, không chủ ý ns về ai, tất cả đều là tưởng tươngj, cấm chọc dưới mọi hình thức.
thanks nếu để lại cm
:D



Bạn ảo....

là ng ta có thể cảm nhận, nhưng không thể chạm vào...

là người ta có thể nói chuyện trên trời dưới đất, mọi bí mật mà ko sợ bị...cười:D

là người không thể nhìn thấy nụ cười, nước mắt của ta nhưng có thể cảm nhận rõ ràng được niềm vui, nỗi buồn sau từng câu chữ...

Đối với tôi, "bạn ảo" không phải chỉ đơn thuần là người chưa bao giờ gặp mặt, chưa bao giờ thấy nhau bằng xương bằng thịt mà là người cho ta ảo ảnh về một ta...chưa thổ lộ.

Đôi lúc vô tình nghe thấy một bản nhạc vu vơ nào đấy ở một nơi xa, tôi lại nhớ đến người bạn du ca của mình. Đó là người đặc biệt nhất tôi từng gặp, anh khác với tất cả mọi người, khiến gặp 1 lần là có thể nhớ ngay, nhưng lại ko thể rõ ràng như 1 thông tin, nó mờ ảo, nói thế nào nhỉ? Đã gặp con người này , biết rõ về họ nhưng lại ko biết lục tìm họ ở đâu trong trí nhớ. Anh giống như một loại thuốc gây nghiện, trong lúc người ta tìm cách để cuốn hút người khác thì a có thể khiến người nghe dính chặt vào chiếc ghế hàng giờ để thưởng thức bản nhạc dịu dàng mê hoặc của a chỉ bằng những lời ca mộc mạc. Trong lời nhạc của anh có cuộc sống, trong cuộc sống có hàng trăm nỗi đau, bất hạnh nhưng cũng trở nên nhẹ bẫng khiến người nghe cảm thấy nó tạo ra đã là như vậy, không thêm thắt, không khoa trương, chấp nhận như một định lí. Mỗi nốt nhạc như một mảnh đời, trầm bổng nhưng bình yên, tươi vui nhưng ai oán, dịu dàng nhưng đầy ám ảnh. Đôi lúc tôi thấy chính mình trong đó và cuốn theo anh cho dù biết nó chỉ là ảo ảnh.

Anh....hoang hoải như cánh đồng tỉa nắng
...........u mê như hồ nước thẳm sâu
...........mênh mang như con đồi trượt gió

Không xác định...

Anh - một cơn gió - nhẹ bẫng, cô tịch, lúc lạnh buốt, để lại trong lòng người khác một cảm giác hư hao trống rỗng, luyến tiếc nhưng không nỡ níu giữ, lúc anh lại đem đến sự mát mẻ, rất thoải mái như thể anh vừa bước qua đã cuốn đi hết tất cả muộn phiền, lao đao trong nụ cười hoang lạc.

Tôi hỏi anh đã yêu ai bao giờ chưa? Anh kêu ế r, cười hoang mang. Tôi biết....là anh chưa quên được mối tình đầu. Anh là vậy, ai cũng có thể bước vào thế giới của anh nhưng chỉ một người được chọn để anh cất sâu vào tận đáy lòng.

Mối tình đầu như vết chân trên cát, bước rất nhẹ nhưng vết rất sâu.

Tôi từng nghĩ, ai yêu anh chắc chắn sẽ rất khổ, ở bên cạnh nhưng cho dù có cố gắng đến đâu cũng không bao giờ đuổi kịp anh. Tôi vốn rất thích bồ công anh nhưng nếu để giống như loài hoa đó, bỏ quên tất cả giữ chốn nhân gian, mãi miết đuổi theo một cơn gió hư ảo tôi chắc chắn không làm được.

Nếu nói về tình cảm của tôi dành cho anh, đúng là rất khó để định nghĩa. Tôi thích anh, như thích gió, thích mây trời, nhưng thứ luôn luôn chuyển động không ngừng nghỉ hoặc có thể tan ra bất cứ lúc nào. Sẽ không bao giờ chạm tới và tôi cũng không có ý định đó, anh thuộc về hư không, úp bàn tay lại sẽ nắm bắt được phần trong đó nhưng chỉ là 1 phần rất nhỏ. Úp một lần nữa, sẽ biết thêm một chút nhưng lại mất phần trước. Mãi mãi không thể ôm trọn cả bầu trời trong bàn tay bé nhỏ.

Ngẩn ngơ nhận ra....

Bạn ảo....là thật gần.....thật xa...



p/s: chua ngọt: a chê e sến cho coi:D
cừu vui vẻ: a mà ko kêu e thích a quá ms lạ, nhưng mà công nhận bài này giống a :D
lolo: nhỡ ns tặng r nên thêm vô :D
LK: thanks :D
QQ: thi tốt tí ko chém cho:D
Khoai tây chiên: tặng vì ss là a e:))
anh anh: cái yh, ko thể ns thêm, ng này quá nguy hiểm :D
hoa phù dung:cho tự kỉ thẳng luôn:D




Hoa dại...


for: cừu vui vẻ, nước ngọt và bạn của a, LK, kẹo bông, hoa phù dung, khoai tây chiên, chua ngọt, anh anh, ngủ sớm


Tôi đã quen với hình ảnh một cô gái đứng giữa đồng cỏ hun hút gió, vu vơ nụ cười chao rơi, tiếng hát mênh mang:

Chiên vàng chiếc lá
Hấp ngọt đám mây
Xào xanh đồng cỏ
Tẩm nắng bầu trời
Nướng cháy mùa hạ
Biết khi nào đong đầy
ấp ủ trái tình yêu chín...

Tôi vẫn ngỡ, e vốn là giọt sương mai hóa thành nàng tiên nhỏ để vỗ về nước mắt, làm yên lòng những tâm hồn đầy chênh vênh giữa cuộc đời đầy biến động. Bất cứ ai nhìn thấy nụ cười của em, sẽ êm dịu tận sâu đáy tâm khảm, tưởng chừng như có hàng ngàn cánh hoa thả trôi theo chiều gió, dịu dàng thăm thẳm. Tôi từng cố tìm bất cứ thứ gì trong đáy mắt e nhưng bất lực, nó trong veo như hồ nước mùa thu, chơi vơi mà gió vẫn thường trêu đùa đẩy ánh nhìn vào vô cực, xa vời vợi, kiếm tìm:


Em tìm gì trong nụ cười lao đao?
Em tìm gì trong tháng năm đổ gãy?
Em tìm gì trong kỉ niệm hao gầy?

Tôi đã từng xót xa cho mối tình của e mỗi lần thấy e hét lên ôm cơn gió hư ảo vào lòng, ánh mắt khẩn cầu, bơ vơ:
"Anh đến rồi à?"
Người ta bảo, e yêu một chàng "nghệ sĩ nửa mùa", lớn lên với em từ nhỏ, em hóa điên khi người đó rong ruổi du ca.

Em giống như một loài hoa dại, thanh khiết và hoang sơ. Âm thầm sinh sôi, lặng lẽ úa tàn, không ai thăm hỏi. Cả đời dệt mộng, mãi đuổi theo cơn gió ảo ảnh, vốn mãi thuộc về hư không. Hoa dại...có ở khắp nơi, nhưng dù có lan rộng đến đâu cũng không thể đuổi kịp cơn gió... Mãi mãi là chờ đợi, mãi mãi là xa xôi...

Nhưng thật lạ...tôi vẫn tưởng tượng ra một cái kết tốt đẹp cho chuyện tình của e nhưng lại ngỡ ngàng nhận ra, em sinh ra thuộc về mây trời, cỏ xanh, chơ vơ như một giấc mơ tàn, đi lạc giữa sắc trời ngả màu gió hoang...

Đôi lúc, nhặt lại những kí ức vụn vỡ, lại khe khẽ vu vơ...

Chiên vàng chiếc lá
Hấp ngọt đám mây
Xào xanh đồng cỏ
Tẩm nắng bầu trời
Nướng cháy mùa hạ
Biết khi nào đong đầy
ấp ủ trái tình yêu chín...

p/s:cừu vui vẻ: quý nhất cừu vui vẻ:D
khoai tây chiên: chua cm cho e đâu đấy:D
kẹo bông: ở bên đây nhiều ng đẹp lắm nha ss:D
hoa phù dung: coi có khóc nữa ko:D
LK: càng ngày càng thích:D
nước ngọt+bạn của a: bảo bình luôn là ng đi trc thời đại, đừng có mặc cảm nghĩ mình ko bt:D
chua ngọt: hơi khó tính nhưng vẫn đáng yêu-----> e ghét cái từ tào lao:D
anh anh: thanks anh anh lần nữa, nhưng mà move lại cho e đi :D
ngủ sớm: cho đứng cuối, ai kêu hỏi yh trc:D

thanks nếu để lại cm.





Mặt trăng


for: cừu vui vẻ, LK, Nc ngọt, panda, Kẹo Bông
và tất cả những ai đọc được fic này :D


Nếu mặt trăng rơi xuống, cả trần gian sẽ phủ một màu bồ công anh bao la...


Tôi vẫn bắt gặp bé con, với mái tóc màu hạt dẻ buông dài ngẩn ngơ với bầu trời táp gió, lang thang trên con đường hẹp nắng dưới chân đồi - nơi có cả một đồng hoa mênh mông. Đôi lúc, thấy bé mải miết chạy lăng xăng, dịu dàng úp bàn tay bé nhỏ giữ từng bông bồ công anh, không cho gió thổi bay, chiếc miệng bé xinh không quên gửi tiếng ca cho gió trời mênh mang, lạc giữa bâu trời xanh đơn - mà tôi vẫn thường gọi là "khúc hát mây trời". Khi lại thấy bé khe khẽ thì thầm với nhưng bông hoa bé xinh, gửi gắm nỗi niềm khờ dại với niềm tin mãnh liệt:

Mặt trăng là bông bồ công anh được gió thổi bay lên trời...

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy sự xa xôi trong đáy lòng con trẻ.

Đối với những đứa trẻ khác, tôi có thể miêu tả hàng trăm đặc điểm của chúng, là nụ cười trong vắt lảnh lót, là cử chỉ nũng nịu đáng yêu, là hai bím tóc lắc lư ngoe nguẩy, Nhưng với bé, tôi chỉ có thể tìm thấy chút ảo ảnh tàn dư trong đáy mắt. Tôi vốn rất sợ đôi mắt ấy, vẫn thường mơ hồ tưởng rằng đó là một vực sâu, sẽ chỉ là hư không - hoang mang cô tịch - môyj màu bồ công anh rải rác tìm mộng trong mơ.

Bé hoang sơ, chênh vênh, cứ nghĩ bé sẽ chao rơi bất cứ lúc nào, muốn đến gần để ôm bé vào lòng, vỗ về an yên, nhưng càng tiến tới lại thấy bé bị đẩy đi xa hơn...

Vời vợi...

............... tan biến...

............................ giữa sắc trời tan tác...
.........................................................................hư ẩm...

Mọi người nói, bé là đứa trẻ đi hoang, là kết của mối tình mong manh, vụng dại giữa một cô gái điên và một chàng trai du ca.

Nhưng đối với bao la...

Bé là đơn âm kiêu hãnh

.....là hoa dại thanh sơ
.....là cơn gió lạc chơ vơ

vụn vỡ...

Bé giống như mặt trăng nhỏ, là nhẹ nhàng, êm dịu để ngắm nhìn nhưng nếu bước vào sâu hơn, sẽ chỉ là lạnh lẽo, thanh u - mặt trăng thuộc về thiên hà rộng lớn, là trái đất, mãi mãi không thể gặp mặt trăng , sẽ chỉ có thể chạm vào chiếc bóng của nó - nguyệt thực, hư hao... Mặt trăng sẽ chỉ tròn vào ngày rằm , sẽ chỉ sáng trong khi bầu trời chìm vào màn đêm u tịch. Không rực rỡ như mặt trời, mặt trăng chỉ dịu dàng, khe khẽ ru mình vào trong nỗi hoang mang thẳm sâu...

Nếu mặt trăng rơi xuống, cả trần gian sẽ phủ một màu bồ công anh bao la...

Vần thường ngỡ ngàng nhận ra...

Bé con...chỉ cần một chút yêu thương hời hợt, thấu hiểu mơ hồ, mênh mang ảo ảnh...

Mặt trăng là bông bồ công anh được gió thổi bay lên trời...

p/s: cừu vui vẻ: bạn ảo mà còn quý hơn cả bạn thật :D
panda: quen sớm hơn là đc tặng cả 3 bài r đó :D
kẹo bông: ko nc nhiều lắm nhưng vẫn rất thích ss:D
LK: thấy có j đó giống e:D
Nc Ngọt: phải công bằng vs mọi ng nhé :>


mới nhìn tưởng pé , suy nghĩ thì thấy ko pé, nhưng thực chất vẫn là pé. :KSV@05:
:KSV@06:: làm như trăn trối rứa:KSV@19: đời còn dài còn gặp nhau nhìu nhìu mà nhỉ :KSV@09:
 
Hiệu chỉnh bởi quản lý:
cuối cùng là to hay bé?
thế mà trăn trối à? gia đình ng ta thế mà kêu trăn trối >:P
 
cái thứ 3 không thấy có mình....mừng quá
 
sao biết thế...mà anh không biết xài cái đó, chắc nhờ em mang vào giùm cho anh :))

chớ hồi nhỏ a ko mang bỉm, vậy hứng thau hả?
vs lại, nếu ngủ vs 3 mẹ, mỗi ngày thay 1 cái gi.ường hả?
 
×
Top Bottom