- Tham gia
- 10/1/2011
- Bài viết
- 588
Nguồn : Blog Trang Hạ
Một đời dấu yêu, chẳng qua chỉ vỏn vẹn ba khoảnh khắc.
Khoảnh khắc đầu tiên xảy ra trên giảng đường năm thứ hai đại học. Cô trò chuyện với anh ngồi bên cạnh rất tâm đầu ý hợp. Anh biết cô là người Vũ Hán, lúc sắp tan lớp, anh hỏi: "Thế sau này tôi đi Vũ Hán chơi, tìm bạn, có được không?". Cô bảo: "Tất nhiên rồi!". Tiện tay cô xé một trang sổ vẽ vội đường đi đưa cho anh.
Khảnh khắc thứ hai là lúc trên sân ga. Hát hò, khóc lóc, vẫy tay chào, tiễn từng bạn từng người bạn học, cuối cùng đứng lại trên sân ga còn có hai người, lúc nửa đêm phương Bắc, trời tháng Sáu cũng lành lạnh, vào lúc trăng sao cũng tối đen, anh đột ngột nói: "Em biết không, anh đã yêu em rất lâu rồi!"
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh, hốt nhiên hiểu ra tất cả, vì sao mỗi ngày gặp anh, nắng cũng rạng rỡ hơn. Cô gần như thảng thốt đáp lại: "Em cũng vậy!". Nhưng tiếng còi tàu từ xa tới đã nuốt hết tất cả âm thanh.
Sau này, cô gửi hết lá thư này tới lá thư khác cho anh, nhưng biệt vô âm tín, cô không rõ vì sao: nhầm địa chỉ, hay là... nhầm trái tim. Từ đó cô nghĩ hẳn không bao giờ gặp gỡ nhung nhớ, nhưng có lần trong đêm thâu mộng thấy anh đi về phía cô, dường như muốn thổ lộ cùng nhau hàng trăm nghìn lời nói, nhưng lại chỉ đau đớn, im lặng, quay đi... Cô bàng hoàng tỉnh dậy, ngồi trên gi.ường tới tận bình minh.
Khoảnh khắc thứ ba, là sáu năm sau. Cô vừa cưới, cùng chồng đi Thượng Hải hưởng tuần trăng mật. Người chồng đôn hậu yêu thương không rõ vì sao vợ lại đòi nhất định phải ghé vào một thành phố nhỏ như An Khánh để tìm một người bạn học cũ.
Nhưng địa chỉ anh ghi cho cô, đã thành bãi cỏ hoang từ bao giờ, cả một dãy phố đã biến mất. Đứng đầu phố đầy đất cát, họ chẳng biết hỏi qua bao người, mới có một thanh niên kinh ngạc: "Anh trai tôi đây mà!"
Sáu năm mới gặp, mà như mới chia tay. Anh điềm đạm hỏi: "Em đến ư?". Cô đáp: "Vâng em đã đến!"
Vẫn chỉ trò chuyện vài lời. Công việc của anh thất thường, anh cười cười: "Hồi đó, suýt chút nữa anh đi Vũ Hán, công việc rồi quan hệ đã thu xếp xong rồi, bố anh lại mất... Thế là nhà chỉ còn mẹ già và em trai... Chả đi nổi!"
Có phải là đêm cô mơ thấy anh đi tới?
Ngồi một lúc, hoàng hôn xuống, thấy chồng nhìn đồng hồ, cô đứng dậy cáo từ, nói một câu lịch sự: "Đến Vũ Hán, tới nhà em chơi nhé, anh biết địa chỉ mà?". Anh đáp điềm đạm: "Anh biết!" Rồi mở ngăn kéo, trong dó một tờ giấy.
Tám năm trước, cô tiện tay xé trang sổ, mực đã bay màu, có dấu mũi tên còn đậm, chỉ vào nhà cô...
Dấu yêu, chỉ còn ba khoảnh khắc đó, trong đời...