anh chị trong forum hẳn ai cũng có anh chị em đúng ko. mọi người giúp em cái này nha. em có anh trai, hơn em những 6 tuổi lận. hai anh em ko cãi nhau, không phải vì 2 anh em em thương nhau, em nghĩ thế, cái không cãi nhau ấy có lẽ là do hai anh em ít khi nói chuyện tâm sự. thậm chí nói có thể mọi người không tin, nhưng trong những năm anh em còn ở nhà chưa đi đại học tất cả những gì em nói với anh ấy chỉ là "em mời anh mời cơm" hay "em chào anh em đi học". khoảng cách giữ anh em em ngày càng xa, xa đến mức em không hiểu nổi. những gì một cô em gái có thể tâm sự với anh mình , đối với em để nói ra là quá khó. Khoảng cách đó không chỉ anh em em mới nhận ra, bố mẹ cũng biết thế, nhưng cách gì thì thái dộ của em với anh ấy và ngược lại cũng không thay đổi. Em có thể tâm sự thoái mái với mọi người, nhưng không sao mở lời với anh em được.Rồi anh đi đại học, khoảng cách lại càng rộng hơn, anh ấy liên lạc với bố mẹ thường xuyên nhưng với em thì không thế, có khi hai ba tháng cũng chẳng nghe thấy giọng nhau, ko cảm giác,bố mẹ em bắt em gọ điện hỏi thăm em miễn cưỡng làm rồi haiu anh em hỏi qua loa vài câu như ăn cơm chưa, học thế nào có khỏe không là hết chuyện nói.thậm chí những lần anh ấy về nhà em cũng không thỏi mái. xin mọi người đừng trách em, nhưng thực sự em không hiểu cảm giác của mình nữa. anh ấy không có nhà em thấy rất thoải mái, mà anh ấy về thì mỗi đứa một xó. ko chỉ em , em chắc chắn anh em cũng có cảm giác như thế. em họ em t hi đại học ở trọ cùng với anh ấy, anh ấy tâm sự nhìu lắm, về học hành về người iu, nhưng em thì không bao giờ. em buồn nhưng em không thấy tủi thân về truyện đó. Ko phải em không thương anh em nhưng em không giải thích được những hành động và cảm giác của mình. Gần đây anh ấy gặp phải chút rắc rối, bố mẹ em không đủ bình tĩnh để ói chuyện với anh ấy, người yêu anh ấy đã chia tay, anh về nhà chỉ một mình trong phòng, chỉ game game game, tắt máy không nghe bạn bè nói, em biết tất cả, rõ ràng người có thể an ủi lúc này chỉ có em, nhưng em không thể em không dám hỏi chuyện huống gì là giúp anh ấy. nhìn anh em lúc này thương lắm, nhưng em không biết làm gì cả, em không dám mở lời hỏi chuyện, em sợ anh ấy cũng chẳng trả lời. xin mọi người cho em lời khuyên

) hơn nữa anh chúng ta lại cách những 6 tuổi nên cách thể hiện tình cảm cũng khác rồi. mình nghĩ 2 anh em bạn ít khi gọi điện bởi cả 2 sợ cảm giác không có gì để nói với nhau đúng không nào. mình bik mà mình từng như thế, mẹ mình cũng mắng mình tơi bời vì chuyện đó. đừng mong anh bạn thay đổi, tự bạn thay đổi đi. Bạn tự hỏi phải thay đổi thế nào hả? Có thể không gọi nhưng thường xuyên nhắn những tin nhắn giản đơn hỏi thăm có khỏe không, có thể anh bạn cũng trả lời ngắn gọn như anh mình nhưng anh sẽ biết bạn cũng quan tâm nhưng không dám thể hiện y như lão ấy. Thử đi, chỉ từ những tin nhắn đơn giản ấy thôi sẽ mang nhiều thứ đấy. Bây giờ anh ấy đang gặp rắc rối, cậu không nói chuyện được, thì càng phải nhắn tin ác liệt vào, bởi tự nhiên mở lời thì khó lắm ý, bao giờ viết cũng dễ hơn. Tất nhiên anh ấy có thể ko thèm trả lời nhưng kiểu gì cũng phải đọc. tự bạn sẽ nhận ra ông anh zai da thay đổi rồi .. cái gì đến sẽ đến. good luck. ít khi mình trả lời dài thế này lắm đấy, nhưng gặp người cùng cảnh ngộ mà, cố lên đừng phụ công mình hí hoay viết nãy giờ